Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 177

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Theo dõi
- Nè, cô muốn mua gì thì nhanh đi, đừng lề mề nữa.
Hai tay Hướng Nhật đã mang đầy các túi gói đủ màu sắc. Đây đều là đồ của nữ thư ký *** bự, chỉ không biết tại sao cô nàng đã mua nhiều như thế mà vẫn còn lượn khắp nơi, chỉ tội hắn lẽo đẽo theo sau đã gần một giờ mà không thấy cô nàng mua gì. Hắn hoài nghi cô nàng đang *** mình, nếu không sao cứ lượn tới lượn lui mà không mua gì? Nhớ lại lúc đầu cô nàng thấy gì cũng mua, giờ thì chỉ đi... vòng vòng dạo chơi.
- Không phải ngươi nói làm lao dịch mang đồ giúp ta sao? Chẳng lẽ làm "huynh đệ” mà ngay cả chút việc này cũng không giúp?
Thật ra, nhìn gã công tử bột vẻ mặt khổ sở, Phương Oánh Oánh cực kỳ đắc ý. Hơn nữa không phải nàng không muốn mua đồ nhưng cũng vì cần mua thứ "ấy" nên mới đi đến đây. Mấu chốt là cái gã này cứ lẽo đẽo bên người, nàng làm sao chẳng biết xấu hổ mà dám đi mua cái thứ đó được trước mặt gã?
- Không đi nữa, tôi phải nghỉ một lát. Cô muốn mua gì thì đi mà mua, mua xong thì đưa tôi xách giúp.
Hướng Nhật ngồi bệt xuống chiếc ghế dài dành cho người đi mua sắm nghỉ ngơi. Đương nhiên, hắn cũng không phải vô dụng như vẻ bên ngoài, chỉ là đi lâu như vậy mà chưa có cơ hội liên lạc với nữ hoàng tóc vàng, việc này khiến cho hắn bực cho nên nhân dịp này rời xa tầm mắt của cô nàng *** bự, lặng lẽ liên lạc với nữ hoàng bệ hạ hẹn địa điểm gặp mặt để hỏi thăm một ít chuyện.
- Được thôi! Xem ra cũng chỉ có một mình ta đi mà thôi.
Phương đại thư ký trên mặt giả bộ thất vọng nhưng trong lòng thầm reo lên sung sướng, nàng "kiêu kỳ" liếc mắt nhìn gã một cái rồi nhanh chân đi về phía đã ngầm chọn từ trước.
Hướng Nhật bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cô nàng *** bự càng đi xa dần, hắn đột nhiên sực tỉnh, sợ rằng cô ả này không phải không muốn mua mà là không thể mua trước mắt mình, từ đó có thể đoán ra được thứ mà cô ả này muốn mua, nhất định là món đồ cực kỳ riêng tư, không chừng là đồ lót. Vừa nghĩ đến bộ dạng mê người của cô nàng thư ký *** bự khi mặc quấn áo lót, Hướng Nhật có chút động tâm, sớm biết vậy thì đã đi theo, đáng tiếc giờ thì cả bóng người cũng không thấy, bỏ đi, gọi điện thoại cái đã.
Hướng Nhật lấy điện thoại di động ra, tìm số đã lưu lại bấm gọi. Tiếng chuông vang lên hai hồi, điện thoại được nhấc máy, một giọng nữ mê người truyền đến:
- Alô, xin chào!
Hướng Nhật không thể kìm chế tim nhảy “bịch bịch”, giọng nói cũng có chút thay đổi:
- Xin hỏi có phải tiểu thư Atrous Tonnay không ạ?
- Chính là tôi đây, anh là?
- Ha ha…
Hướng Nhật cười khẽ:
- Nữ hoàng bệ hạ không nhận ra giọng của tôi ư?
- Anh là…
Đối phương yên lặng, một lát sau đột nhiên hỏi:
- Anh là Hướng tiên sinh?
Giọng nói rất kinh ngạc thốt lên.
- Là tôi!
- Ôi, Hướng tiên sinh sao lại có… à, suýt nữa thì quên, anh và Thiết tiểu thư quan hệ mật thiết. Đúng rồi, anh gọi điện cho tôi có việc gì không?
- Cũng chẳng có gì, chỉ là vừa đến Paris, không quen cho lắm, nên…
Giọng nói của gã cực nhỏ nhẹ, mà câu kế tiếp lại bỏ lửng, quả thật là có dụng tâm. Lúc còn trong nước hắn đã có đại ân với người ta, giờ đến địa bàn của người ta thì nghĩ đối phương chắc chắn sẽ báo đáp, không muốn sỗ sàng nói thẳng ra cái lễ nghi chủ khách.
Quả nhiên, nữ hoàng bệ hạ vừa nghe thấy liền nói:
- Hướng tiên sinh tới Paris ư? Sao anh không báo cho tôi biết sớm, tôi sẽ cho người đi đón anh. Thế Hướng tiên sinh đang ở đâu? Tôi cho người đi đón anh.
- Thế thì thật ngại quá?
Hướng Nhật “khiêm tốn” đáp, đột nhiên chuyển chủ đề, lập tức nói ra nơi đang trú ngụ của mình:
- Tôi đang ở trong một trung tâm thương mại ở đại lộ Champs-Élysées…
- Được, vậy anh chờ một lát, tôi sẽ cho người đi đón anh!
Một tiếng “tít” vang lên, đối phương đã cúp máy.
Hướng Nhật cực kỳ sảng khoái, khẳng định tiếp mình sẽ chiêu đãi mỹ thực mỹ tửu, còn mỹ nữ tất nhiên là chính nữ hoàng rồi. Thật ra hắn vẫn muốn gặp lại người đẹp nước ngoài khiến người ta khó quên này. Về phần nữ thư ký *** bự hắn cũng chẳng quản nhiều, dù sao mình thích là đủ rồi, vả lại bữa tiệc R*ợ*u tối nay cũng không có gì phải tham gia cả, đối với việc này…
Hoạt động xã giao là thứ mà Hướng Nhật cực kỳ chán ghét, hắn cũng không muốn ăn có nói không với một đám mặt người dạ thú.
- Vừa gọi cho ai vậy?
Phía sau thình lình vang lên giọng nói của ai đó.
Hướng Nhật giật thót, quay đầu lại thì thấy nữ thư ký *** bự đang xách túi đồ màu hồng không biết đã đứng đó từ lúc nào.
- Là phụ nữ?
Phương Oánh Oánh hỏi tiếp, nàng mơ hồ đoán được mục đích đến Pháp của gã công tử bột đàng điếm này. Chỉ e bàn chuyện hợp tác là giả, mà hẹn gặp tình nhân mới là thật.
- Không khác là bao.
Hướng Nhật ngượng ngùng đáp.
- Đưa ta đi cùng được không?
Phương Oánh Oánh mắt sáng lên hỏi. Nàng đã quyết định đi làm cái bóng đèn, không muốn có thêm cô gái nào lọt vào tay của gã công tử bột đàng điếm chuyên đùa bỡn tình cảm thiếu nữ này nữa. Nếu có thể, nàng sẽ “lơ đễnh” nhắc tới hắn đang có bao nhiêu đàn bà, cho dù nàng không rõ là bao nhiêu, nhưng không phải trên đời còn có từ “đại khái” sao?
Hướng Nhật lại hiểu lầm đối phương cũng “hiếu sắc” như mình, nghe nói có phụ nữ thì như mèo thấy mỡ, ૮ɦếƭ sống cũng đòi đi theo. Nếu cô ta muốn đi thì cho đi theo, dù sao hắn cũng không cho rằng cô nàng có bản lĩnh lớn như vậy, tư cách gì mà cưa đổ được nữ hoàng bệ hạ mang dòng máu không thuần này.
- Có thể, nhưng phải đợi một lát, đối phương đã phái người đến đón chúng ta.
- Được thôi!
Phương Oánh Oánh thoải mái vươn tay đưa túi đồ cho hắn. Dù sao hắn nói muốn làm lao dịch, nguyện vọng này mình phải thành toàn cho hắn mới phải đạo.
Bên ngoài hai người xem như hòa thuận, nhưng trong lòng đều giấu dao găm có ý đồ riêng.
Đợi không lâu người tiếp đón đã tới, vẫn là người quen, đương nhiên là người quen đối với Hướng Nhật mà thôi, đó là nữ vệ sĩ da đen từng một lần chống đối hắn – Suzanne.
- Hướng tiên sinh, xin chào!
Bây giờ trong lòng Susanne không có nửa phần bất kính với hắn, có chăng chỉ là sùng bái và cảm kích lẫn lộn.
- Chào Suzanne, mấy ngày không gặp mà cô đã đẹp hơn nhiều rồi đó.
Hướng Nhật bắt đầu ba hoa. Thực ra trong mắt hắn, người da đen bất kể nam nữ đều giống nhau, không quan tâm có đẹp hay không. Tuy nhiên lúc này đang ở nước ngoài, cần không ít sự trợ giúp của người khác, tặng thêm mấy câu tâng bốc cũng chẳng thiệt cọng lông nào.
- Hướng tiên sinh, mời theo tôi.
Dù không nói những lời khiêm tốn phủ nhận nhưng rõ ràng trên khuôn mặt của nữ vệ sĩ da đen lại thêm một nụ cười.
Phương Oánh Oánh ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng nàng càng khinh bỉ gã công tử bột đàng điếm này hơn, ngay cả con gái da đen như than mà cũng đùa giỡn, thật là phóng túng quá mức.
- Vị này là?
Nữ vệ sĩ da đen cũng chú ý tới cô nàng *** bự bên cạnh Hướng Nhật nghi hoặc hỏi, bởi lúc đi cô không nghe nói ngoài Hướng tiên sinh còn có người khác mà lại là một người phụ nữ xa lạ.
- À, đây là một người bạn của tôi. Cô ấy cũng muốn gặp tiểu thư Atrous Tonnay.
Hướng Nhật vội vàng giới thiệu.
- Không thành vấn đề, tôi nghĩ chỉ cần là bạn của Hướng tiên sinh thì bệ hạ nhất định sẽ không cự tuyệt tiếp kiến đâu.
Suzanne tươi cười, sau đó mời hai người vào xe. Chỉ là trong lòng nàng có chút thắc mắc, bạn gái của Hướng tiên sinh là Thiết tiểu thư, nhưng người bên cạnh lại không phải Thiết tiểu thư, chẳng lẽ là một người bạn gái khác của hắn sao? Cô lại liếc mắt nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay hắn, xác định mình đoán không sai, Hướng tiên sinh đưa tình nhân đến Paris mua sắm!
Hướng Nhật cũng không chú ý vẻ mặt mập mờ của nữ vệ sĩ da đen, ném mấy túi đồ bỏ vào xe trước rồi mới lên xe. Phương Oánh Oánh cũng không chần chờ theo sát ngồi cạnh bên hắn. Đương nhiên ở giữa vẫn giữ khoảng cách mấy chục centimet!
Suzanne thấy khách đã yên vị liền nổ máy xe phóng đi.
Cách đó không xa, một chiếc Cadillac màu đen đã yên lặng theo đuôi, trong xe có hai người đàn ông đang nói chuyện.
- Hắc, Anderson, mày không thấy gã da vàng kia rất quen sao?
Gã da đen đầu trọc ngồi cạnh tên cầm lái nói.
- Tao thấy rồi. Hắn chính là mục tiêu mà ông chủ muốn chúng ta thủ tiêu. Không ngờ hắn lại vác xác tới Pháp, quả thật là một tin đáng mừng!
Gã da trắng lái xe sung sướng thốt lên.
- Được rồi, Anderson…. đồ ૮ɦếƭ bầm! Lái xe cẩn thận cho tao!
Tên da đen đầu trọc rít lên. Thì ra vừa rồi gã da trắng lái xe kích động quá thiếu chút nữa tông vào đuôi xe tải phía trước.
- Yên tâm đi cưng. Chẳng lẽ mày còn không tin kỹ thuật lái xe của tao?
Tên da trắng thản nhiên nói.
- Khốn kiếp! Đừng để mất dấu chúng, nếu không ông chủ sẽ quẳng mày xuống sông Seine nuôi cá đấy.
- Cảm ơn mày đã nhắc nhở, thằng bồi. Tao cảm thấy lúc này tao như trở thành thần xe vậy… A, đáng ૮ɦếƭ, sao nhiều xe vậy? Éo mịa, cái đèn đỏ ૮ɦếƭ tiệt, đcm nó!
Gã da trắng chửi thề, phía trước gặp đèn đỏ vừa may là xe mục tiêu cũng dừng lại, nếu không hắn cũng chuẩn bị vượt đèn.
- Đừng chửi nữa, Anderson, chú ý mục tiêu phía trước đi.
- Yên tâm, tao cũng không muốn bị ông chủ ném xuống sông Seine nuôi cá đâu…
Nói tới đây, tên da trắng đột nhiên cười dâm đãng:
- Mày thấy gì không bồi bàn, con bé da vàng kia thật bốc quá. Chúa ơi, bộ *** của nó còn to hơn cả Livice. Tao đoán cũng phải size F chớ chẳng chơi.
- Đừng nhắc đến Con đ*** Livice thối tha đó nữa. Nó quả là một con đàn bà dâm đãng. Mịa kiếp, chỉ cần mày có tiền, nó sẽ tự mở đùi ra cho mày nằm lên.
Tên da đen đầu trọc không biết bị K**h th**h thế nào mà cao giọng gầm lên.
- Được thôi, tao không nói nữa. Hay là nói tiếp về con bé da vàng kia đi. Ôi, Chúa ơi, em là nữ thần mà thượng đế đã ban tặng cho tao. Chỉ cần *** tên kia thì tao sẽ xin ông chủ lấy con bé này.
- Khốn kiếp, đừng nói đến đàn bà với tao. Chúng lái xe đi rồi kìa!
- Được rồi, thằng bồi bàn, mày ngồi yên đi. Thần xe phải phát biểu rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc