Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 158

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Kẻ nào làm chuyện nhàm chán này?
Cóc, cóc, cóc...
Vài tiếng đập cửa làm nữ sĩ quan cảnh sát đang trầm tư suy nghĩ bừng tỉnh.
- Vào đi!
Thiết Uyển buông văn kiện vụ án trong tay xuống bàn, xoa xoa huyệt Thái Dương nói.
- Thiết cục! Đây là phần cơm trưa của chị.
Ngoài cửa là một nữ sĩ quan khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đi vào, trên tay bưng một suất cơm đựng trong một hộp nhựa màu trắng.
- Ừm – Thiết Uyển gật đầu – Em để trên bàn cho chị là được rồi.
- Dạ.
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng đáp lại, mang hộp cơm đặt trên bàn rồi xoay người đi ra ngòai. Khi sắp ra khỏi cửa thì Thiết Uyển gọi nàng lại:
- Tiểu Thiến, em giúp chị gọi Tiểu Ngũ tới dùm nghe!
Cô nữ sĩ quan Tiểu Thiến kia ngẩn ra giây lát, rồi bước nhanh đi ra ngoài.
Lát sau không lâu, một nam cảnh sát trẻ có chút rụt rè sợ hãi xuất hiện trước cửa vào phòng làm việc.
- Thiết cục! Người cho gọi ta sao?
Nói thật, Tiểu Ngũ bây giờ rất sợ phải đối diện với vị lãnh đạo chóp bu này, nhất là ngày hôm qua đạt được cái công lao to lớn như vậy. Trong lòng hắn đang run rẩy nơm nớp lo sợ về cái chuyện gạt người đó không thôi!
- Tiểu Ngũ! Ta hỏi ngươi một chuyện, hãy thành thật cho ta biết.
Thiết Uyển vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói.
Tiểu Ngũ tim nhảy thót một cái nghe ‘thình thịch’, thật là sợ cái gì tới thì nó tới liền a. Tuy khẩn trương nhưng ngoài miệng vẫn duy trì khiêm cung:
- Thiết cục, mời nói!
- Ngày hôm qua, phải chăng cái bọn khủng pố kia là do tự tay em bắt được?
- Đúng là... không phải!
Giờ phút cuối cùng, Tiểu Ngũ cũng đành nói lời thật lòng. Thật sự là khi đứng trước mặt cô nàng có một lọai áp lực quá to lớn, chỉ là động tác lơ đãng đứng lên mà hỏi chuyện, nhưng ánh mắt sắc bén kia lại làm cho Tiểu Ngũ trong lòng lo ngai ngái, không nói ra được nửa lời lừa gạt nàng ta.
Vốn hắn lo lắng sau khi thủ trưởng mình biết được sự thật thì sẽ nổi giận lôi đình. Không ngờ tới cô ta một chút tức giận cũng không có, chỉ là lẳng lặng mà hỏi hắn:
- Có phải là Hướng… tiên sinh giúp ngươi phải không?
Thật ra Thiết Uyển đã sớm đoán ra sự tình. Với mấy người cảnh sát vừa mới tốt nghiệp đại học còn đang thực tập này muốn giải quyết cái đám phần tử ‘khủng pố’ cực kì nguy hiểm kia, tuy có thể nói không phải là chuyện khó như lên trời nhưng cũng không phải là lọai chuyện dễ dàng gì. Liên tưởng tới một vài người xuất hiện nơi hiện trường lúc đó, cộng với báo cáo giám định của pháp y. Cao thủ hiện nay, ngoại trừ hắn ra, còn có ai có lực lượng Biến th' đến nỗi chỉ với một cước đã mang một tên cực kì nguy hiểm, được huấn luyện thành thục vũ trang tận răng như vậy đá thành trọng thương!
- Dạ đúng vậy! Tiểu Ngũ thở phào nhẹ nhõm trả lời thượng cấp của mình.
Mặc dù không biết làm sao mà cô nàng biết được, nhưng xem biểu hiện từ vẻ mặt nàng thì dám chắc nàng sẽ không truy cứu chuyện này. Nếu thế cũng không có hỏi han chuyện tình nhẹ nhàng như vậy. Giờ phút này, Tiểu Ngũ tự đáy lòng thầm cảm ơn Đại ca lưu manh kia đã cho hắn cái công lao này. Có thể do nể mặt người yêu mình mà cô nàng cấp trên này mới buông tha hắn. Nếu không thì với cá tính ‘thiết diện vô tư’ như bình thường, căn bản Thiết cục trưởng này không có khả năng cho phép cái lọai ‘con sâu làm rầu nồi canh’ như hắn ‘giở trò dối trá’ mang tiếng xấu cho tòan thể đội cảnh sát ‘thần thánh’ này!
Thiết Uyển thật ra cũng không biết tên cấp dưới lại cho rằng mình ‘khoan dung’ cho hắn là do chịu ảnh hưởng bởi một nam nhân nào đó, lại vô tình tiếp tục hỏi thăm nam nhân đó:
- Tiểu Ngũ, em ngày hôm qua nhìn thấy Hướng… tiên sinh thì hắn… hắn đi một mình hay sao?’
Tiểu Ngũ sửng sốt, “Thiết cục hỏi cái này để làm gì?’’ Đang lo lắng làm sao để trả lời, đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy vẻ mặt thủ trưởng mình không còn tí gì già dặn,lão luyện như ngày xưa. Trong lòng chợt giật thót, lập tức liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Khó trách Thiết cục buổi sáng ngày hôm nay, ngay từ lúc bắt đầu làm việc vào cho tới tận bây giờ cũng chưa từng ra khỏi phòng làm việc. Ngay cả cơm trưa cũng gọi người mang vào. Với lại ngữ khí nói chuyện vừa rồi của nàng, cũng không phải vui vẻ gì. Mà có thể làm thủ trưởng mình mang tâm trạng như thế, ngoại trừ tư tình nam nữ ra thì chắc không còn chuyện gì khac. Nàng ta hỏi như vậy, ắt hẳn là hoài nghi Đại ca bên ngòai có nữ nhân rồi!
Mà chính mình hôm qua cũng thấy bên người Đại ca quả thật có người đàn bà đeo kính đen, hơn phân nữa khuôn mặt bị che kín. Nhưng vào lúc tiếp cận nàng trong khoảng cách gần thì đã sớm nhận ra cô nàng đúng là ngôi sao ngọc nữ minh tinh đang nổi danh khắp nơi kia, nhưng mà sao Thiết cục biết được? Trên thực tế, Tiểu Ngũ còn không biết, ngày hôm qua, lúc hắn vừa rời đi, thì y như Thiết cục của hắn cũng vừa đặt một chân bước vào tòa cao ốc, nên hắn căn bản không biết được chuyện phát sinh sau đó.
Bất quá không rõ ràng thì cũng mặc kệ, với ân nhân như Đại ca mình, thì hắn cũng biết như thế nào là khôn khéo báo đáp ân tình người ta, nên nói một cách chắc chắn:
- Ngày hôm qua em thấy Hướng tiên sinh đến chỉ có một mình!
- Có đúng là một mình không?
Thiết cục cẩn thận nhìn hắn hỏi lại, tựa hồ như muốn từ trên mặt hắn mà lần ra đầu mối.
- Dạ đúng vậy, Hướng ... tiên sinh đúng là đến một mình!
Tiểu Ngũ hạ quyết tâm, lần này cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không thay đổi lời khai, nếu không thì thật có lỗi với ân nhân đã cho mình cái công trạng to lớn như Đại ca.
Thiết Uyển nhìn hắn một hồi, thấy hắn cũng không có cái gì khác thường, tiếp tục hỏi:
- Vậy cái cô gái mang mắt kính kia là ai?’
- Ah! Thiết cục hỏi cô ấy hả?
Tiểu Ngũ thần sắc như bỗng nhiên nhớ ra điều gì, kì thực trong lòng hắn thì nửa mừng nửa lo, hắn bây giờ đoán ra rằng hôm qua nàng nhất định có mặt ở hiện trường nhưng là vào lúc hắn đi rồi, chỉ là không biết nàng biết được bao nhiêu chuyện mà thôi, hy vọng không biết được điều tồi tệ nhất! Bất quá đã quyết tâm ủng hộ tuyệt đối Đại ca nên Tiểu Ngũ lập tức lộ ra vẻ mặt phi thường H**g phấn nói tiếp:
- Cô ấy đúng là đại minh tinh Lạc Phi Tử a. Lúc ấy Hướng tiên sinh nhận ra cô ta, nên đến xin chữ kí của cô ấy, sau khi trò chuyện hỏi thăm thì hai người quen nhau. Em thật cũng muốn tới xin chữ kí nhưng nghĩ lại sợ ảnh hưởng không tốt tới công việc nên đành thôi.
- Lạc Phi Tử?
Thiết Uyển lầm bầm trong miệng, trong lòng đã tin lời của Tiểu Ngũ nói. Còn nhớ rõ vào lúc đó rất kì quái là sao người đàn bà kia lại phải mang cái mắt kín to như vậy, thì ra là nàng ta sợ người khác nhận ra thân phận chân thật của mình. Nói như vậy tên lưu manh nhà mình cũng chỉ là do muốn xin chữ kí mà tiếp cận đối phương thôi. Nhưng còn cái người đàn bà *** quá trời quá đất kia thì sao, cái loại đàn bà gì mà thật là... ? Ai! Hai mắt mình không có khả năng nhìn lầm được, lúc nàng ấy bước đi lộ ra hình dáng trông rất quyến rũ, căn bản là không giống làm bộ, hòan tòan giống như bộ dáng muốn câu dẫn, người đầy vẻ lẵng lơ phóng đãng! Không được! Nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
- Tiểu Ngũ, ngoại trừ người đàn bà đeo kính đen kia, em có nhìn thấy cái cô gái *** khác thường một cách kì quái cùng với Hướng tiên sinh một chổ không?
- Không có ha!
Bây giờ đến phiên Tiểu Ngũ kinh ngạc. Vốn nghĩ giải thích cái vụ án cô gái mang kính thì không còn chuyện gì nữa, không ngờ tới thủ trưởng còn hỏi một câu khó như vầy. Chẳng lẽ lúc mình rời đi thì có một người ‘đàn bà kì quái’ xuất hiện mà lại vừa khớp để thủ trưởng mình bắt gặp sao? Nếu vậy thì chuyện không xong rồi! Tiểu Ngũ liền giống như đang ngẩn người ra, trong lòng thì quyết định giả ngu cho qua chuyện, dĩ nhiên là nói lời bảo vệ Đại ca mình rồi:
- Em còn nhớ, Hướng tiên sinh chỉ đến một mình mà thôi a. Ngoại trừ chạm mặt minh tinh kia thì không còn có ai khác, với lại Hướng tiên sinh vội vàng chạy tới giúp chúng ta, anh ấy làm sao có khả năng mang theo người khác đến được?
- Ừ! Có lý!
Thiết Uyển nao nao, lập tức phục hồi tinh thần trở lại. Cô ấy ý thức được rằng tới giờ chính mình đã phạm một sai lầm rất lớn. Ngày hôm qua từ hiện trường bắn nhau nghe được mẩu đối thoại của Nữ Hòang thì lập tức vọt tới hiện trường nơi tòa cao ốc đối diện, thời gian rất ngắn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lưu Manh căn bản không có khả năng hẹn hò một người con gái khác gặp mặt ở nơi đó được. Nói cách khác tất cả mọi chuyện chỉ là xảo ngộ mà thôi! Mà cái cô nàng *** kì quái kia, sở dĩ trước mặt mình làm cái chuyện không biết xấu hổ như vậy, chỉ có khả năng duy nhất – hoàn toàn là đang câu dẫn nam nhân của mình! Rồi khi nàng ấy gặp mình đi tới, muốn đả kích chính mình nên bày trò cho mình phát sinh ra hiểu lầm… Thiết Uyển càng suy nghĩ càng thấy rất là hợp lí, mà trên thực tế, cô ta đóan cũng gần đúng, cô gái *** kia mục đích đúng là như vậy, chỉ là nguyên nhân gây ra chuyện thì không giống vậy, cũng không phải là muốn câu dẫn lưu manh mà là do cực kì chán ghét y!
Cóc, cóc, cóc…
Lúc này ngòai cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Ai vậy? Vào đi!
Thiết Uyển bừng tỉnh từ trong suy tư nói.
- Thiết cục, chị có một phong thư này!
Cô gái cảnh sát đưa cơm khi nãy lại đến, cầm trên tay là một phong thư màu xanh lợt.
- Thư của chị sao?
Thiết Uyển có chút kinh ngạc bất ngờ mà hỏi cô gái. Có thể là do đã khá lâu, từ sau lúc tốt nghiệp đã không có nhận bất kì lá thư tay nào, người nào làm cái chuyện nhàm chán này chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay