Đỉnh Cấp Lưu Manh - Chương 120

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Đúng là “người tình” của nàng ta
- Thật ngại quá, tôi không thể làm được!
Hướng Nhật vẫn ngồi yên không nhúc nhích, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Đối với người đẹp, hắn mặc dù hâm mộ, nhưng nếu người đẹp coi nam nhân như không khí như vậy thì cũng không cần phải hâm mộ, bởi vì bình thường loại nữ nhân này đều có bệnh. Đúng, tuyệt đối là có bệnh!
Ánh mắt người đẹp băng sơn nhìn hắn càng thêm rét lạnh, tựa như những lưỡi đao gió sắc bén, khóe miệng khẽ nhếch lên vài cái, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống, mặt đầy vẻ chán ghét, cuối cùng móc điện thoại ra bấm một dãy số.
- Này, văn phòng bảo vệ đúng không? Nhà của tôi là số 58… Đúng, các ông lập tức phái người đến, có người lạ ở nhà tôi quấy rối… Cảm ơn!
Người đẹp băng sơn cúp điện thoại, cười lạnh ngồi xuống ghế sa lông kế bên.
Trên mặt Hướng Nhật vẫn không có chút biến hóa nào, nhưng phía sau Hác Manh lấy ngón tay đâm đâm lưng hắn:
- Thầy, xin lỗi, đều là do em làm liên lụy thầy.
Hướng Nhật quay đầu lại, thấy cô nàng đang lo lắng pha lẫn sợ hãi, bèn an ủi nói:
- Không liên quan tới em, là do bà chị ngu ngốc của em không rõ ràng sự việc nên làm vậy thôi!
Giọng nói của lưu manh rất lớn, dụng ý không nói cũng hiểu.
Quả nhiên người đẹp băng sơn tức giận tới toàn thân run run, nhấn mạnh từng chữ nói:
- Ngươi... mắng... ta?
- Mắng cô thì sao?
Hướng Nhật “vù’ đứng dậy, dù sao đã trở mặt, không cần phải tiếp tục làm mặt hiền:
- Ông đây chưa từng thấy một nữ nhân nào biến thái như cô vậy, thực giống bộ dạng của một con chó điên, không có một chút nhận thức mình là nữ nhân, xem em gái cô kìa, bị cô hù dọa thành cái dạng gì, nó đã được bao nhiêu tuổi? Chỉ là một em nhỏ mà thôi, có cần tru lên như đứt tay đứt chân vậy không? Không phải là động vào một chút đồ vật của cô sao? Cho dù cầm thì thế nào, đừng quên cô là gì của nàng! Còn nữa, ông đây đến cùng đã chọc đến cô chỗ nào? Cần phải xử sự như người ta cưỡng gian cô như vậy không? Con bà nó gấu, nếu không phải nể mặt mẹ cô, ông đây gọi người luân phiên tới "cưỡi" cô cho biết, hơn nữa ông còn là người làm đầu tiên!
Hướng Nhật cảm giác được lần này mắng rất thống khoái, tựa như trong WC ngồi thật lâu nhưng không “ra” được, sau đó thoáng cái bộc phát, cái loại khoái cảm dâng trào này cơ hồ làm cho hắn rên lên vì sung sướng.
Người đẹp băng sơn hoàn toàn hóa đá, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai vũ nhục như vậy, nước mắt nhất thời lã chã rơi xuống, nhưng môi vẫn mím chặt, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, ánh mắt bắn về phía lưu manh hung ác vô cùng, đôi tay nhỏ bé bởi vì nắm lại quá chặt mà trở nên có chút trắng bệch, tựa hồ có ý định tùy thời đều có thể xông lên cùng hắn liều mạng.
Hác Manh cũng bị cầm thú sư phụ nói tới, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi ban đầu đổi thành cực kỳ xúc động, nhìn hắn một hồi, lại nhìn chị của mình một hồi, cuối cùng cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Người đẹp băng sơn lập tức lau nước mắt, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa tiến vào mấy thanh niên cao lớn, bận Âu phục màu xanh thẫm, vẻ mặt hung hãn, cả người toát ra vẻ cứng rắn.
Gã trưởng nhóm má bên trái có một vết sẹo dài vài phân thấy nữ chủ nhân mở cửa, đầu tiên là cung kính chào hỏi, sau đó mới hỏi có gì muốn giúp đỡ.
Người đẹp băng sơn oán hận chỉ vào một nam nhân vừa mới ngồi xuống trong phòng khách:
- Chính là hắn! Tôi hy vọng hắn lập tức cút khỏi nhà tôi!
- Được, tiểu thư.
Gã mặt sẹo lên tiếng, rồi đi về phía phòng khách.
Hướng Nhật không một mảy may nhận thức được là mình sắp bị đuổi ra, vẫn như cũ thấp giọng cùng cô bé nói cái gì đó.
- Vị tiên sinh này, tôi nghĩ vừa rồi chủ nhân nói gì ông đã nghe rõ?
Gã mặt sẹo đi tới trước mặt, cũng không cần sử dụng bạo lực, theo hắn thấy chỉ cần một ngón tay cũng có thể đem tên thanh niên trẻ tuổi trói gà không chặt trước mắt liệng ra.
- Nghe rồi, hình như là muốn đuổi tôi ra ngoài phải không?
Hướng Nhật nhàn nhạt nói.
- Không sai! Tôi hy vọng tiên sinh không làm khó chúng tôi!
Mặc dù dùng thái độ thương lượng, nhưng trong lời nói lại không hề lưu lại một chút thỏa thuận nào.
- Này, nếu tôi làm khó bọn anh thì sao?
Trên mặt lưu manh mang theo ý cười.
- Tôi nghĩ với sự thông minh của tiên sinh thì sẽ không làm như vậy!
Gã mặt sẹo vẫn không nóng không lạnh nói, bất quá ý tứ uy Hi*p trong ánh mắt đã nồng đậm. Ngụ ý đã rất rõ ràng, nếu như ngươi làm khó chúng ta…, như vậy cũng đừng trách chúng ta làm khó dễ ngươi, về phần làm khó như thế nào, điều đó tự nhiên không thể lấy lời nói mà là dùng hành động làm chủ.
Hướng Nhật cẩn thận nhìn hắn một hồi:
- Được rồi, tôi cũng phải đi rồi, đỡ cho bọn anh khỏi phải bị "làm khó"!
Thực ra, lưu manh hoàn toàn không có coi uy Hi*p của bọn họ vào đâu, nhưng không có biện pháp, đây là địa bàn của cha vợ hắn, ít nhất cũng phải giữ cho Sở Sở một chút thể diện.
Gã mặt sẹo hài lòng gật đầu, đối phương coi như có chút thức thời, nếu nói không được có thể phải động thủ, nhưng ông chủ đã nói nếu có thể thì tránh không được động thủ, miễn cho khu biệt thự có phiền toái không cần thiết.
Cô bé không đành lòng nhìn cầm thú sư phụ, định nói cái gì đó, lại bị chị mình tàn nhẫn trừng mắt liếc một cái, nhất thời không dám mở miệng, chỉ cúi đầu kéo kéo ống tay áo hắn.
Hướng Nhật vuốt vuốt đầu nàng, cách nhìn đối với nàng thay đổi rất nhiều, mặc dù có chút khôn khéo, hơn nữa còn đùa giỡn với mình, nhưng so với con chị không có nhân tính kia thì nàng tốt hơn nhiều.
Trước khi ra cửa, Hướng Nhật khi đi ngang qua bên cạnh người đẹp băng sơn, nghe đối phương lạnh lùng thốt:
- Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng giẫm chân vào cửa nhà ta một bước nào nữa.
Hướng Nhật dừng chân lại, liếc nhìn nàng một cái rất có thâm ý:
- Thật không biết thẹn, tôi nghĩ cô còn không có cái quyền này! Nếu là mẹ cô nói như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ làm theo. Nhưng là cô, trừ phi mỗi lần cô đều gọi bảo vệ đến, nếu không…
Hướng Nhật không nói hết lời, chỉ hắc hắc cười gian, cuối cùng, còn ra dấu tay giả như món đồ chơi rất có ý nghĩa đối với nàng, rồi mới bước ra khỏi cửa.
Người đẹp băng sơn tức giận đến toàn thân run rẩy, nghiến răng kèn kẹt, “phanh” một tiếng, hung hăng đóng sập cửa lại.
- Hắc, người anh em, ngươi nghĩ sao mà đi chọc vào cô nàng kia vậy?
Gã mặt sẹo đối với việc đối phương phối hợp với hắn thì rất hài lòng, cho nên mới ra cửa đã cùng lưu manh xưng anh gọi em.
Hướng Nhật kỳ quái nhìn hắn một cái, trong lòng chợt động:
- Không được ư?
- Không biết gì à? - Sắc mặt của gã mặt sẹo càng thêm quái dị.
- Ông xem bộ dạng tôi như vầy có biết không?
Lưu manh hỏi ngược lại.
- Ngươi mới tới đây hay sao? Chắc là vậy, cho nên ta không thể không nhắc nhở ngươi, ở một khu này, chỉ có cô nàng này là không thể chọc vào!
Gã mặt sẹo nói một cách trịnh trọng.
- Ông nói chính là nàng ta?
- Không sai, nghe nói trước kia nàng chịu kích thích quá lớn, hình như là bị ai đó lừa, phỏng chừng…
Gã mặt sẹo nói tới đây thì hắc hắc cười dâm đãng, lộ ra cái thần sắc mà chỉ có nam nhân mới có thể lĩnh ngộ, tiếp tục thần bí nói:
- Nghe nói, cô nàng hiện tại thích nữ nhân, người anh em, ngươi tới nhà theo đuổi nàng không phải là tìm đường ૮ɦếƭ sao? Hơn nữa, ngươi biết không, lần này là lần thứ mười bảy trong tháng cô nàng gọi điện cho chúng tôi, nói cách khác, ngươi là người thứ mười bảy bị chúng tôi đuổi ra.
Hướng Nhật đối với lời nói của hắn cũng không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ là theo thói quen vuốt vuốt mũi:
- Xem ra tôi xui xẻo rồi!
Gã mặt sẹo gật gật đầu đầy vẻ đồng cảm, tiếp tục liến thoắng:
- Bất quá, người anh em, ngươi trước khi đi còn dám làm cái "thủ thế" kia với cô nàng thật sự là rất giỏi, lão bát ta cũng không thể không bội phục. Phải biết rằng, cô nàng còn có một "người tình", tính tình nàng ta còn nóng nảy hơn, bị cô nàng này biết được, ta không biết ngươi còn có thể đứng ở chỗ này không.
- Người tình? Đều là nữ?
Trong đầu Hướng Nhật không thể khống chế xuất hiện hình ảnh dâm đãng hai thân thể mềm mại xích lõa quấn chặt vào nhau.
- Không sai, ngươi cần phải cẩn thận một chút, chuyện này không thể nói giỡn được. Từng có người nói lời đắc tội với nàng ta, bị cô "người tình" của nàng biết, ngươi đoán coi cuối cùng tên nam nhân kia thế nào?
- Không phải là bị thiến chứ? - Hướng Nhật ác ý suy đoán nói.
- Ngươi đoán đúng rồi… Nhưng còn thiếu một chút, nếu như lúc ấy không phải có người ngăn cản, việc bi thảm này rất có khả năng xảy ra…
Gã mặt sẹo đột nhiên giọng nói trở nên trầm trọng, con mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, một lát sau, mới khôi phục tinh thần, nói với lưu manh:
- Người anh em, ngươi mau chạy đi. Nếu như ta không nhìn lầm, người đang đi tới kia… đúng là "người tình" của nàng ta!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay