Diễm Đế Khuynh Nhan - Chương 20

Tác giả: Phao Mạt Lê

Tả thừa

Lúc mở mắt ra, sắc trời đã sáng hắn, Nhược Hi duỗi người, nghiêng đầu qua một bên, nhìn giường đệm bên người hơi hõm lại, sau khi ngửi được hơi thở đàn ông như trước dày đặc, cảm giác thân thể chính mình liền sảng khoái, trong lòng bất giác một trận ngọt ngào. Ngoại trừ chỗ kín đáo có một chút bủn rủn, thì ngoài ra không còn cái gì khác khó chịu. Nhìn tiếp bên gối có đặt thi*p thân y phục được xếp hảo, tâm liền biết ngoại trừ nam nhân kia thì không còn ai sẽ như vậy cẩn thận vì nàng chuẩn bị tất cả. Càng đừng nhắc tới sau khi hoan ái xong sẽ vì nàng tinh tế xoa Ϧóþ.
Nghĩ đến đêm qua một tràng kịch tình hoan hảo, Nhược Hi trên mặt không khỏi bị lây một tầng phi sắc, trước không đề cập tới chính mình thế nào chủ động, chỉ nói trong khi hai người hoan ái, Trưng, hắn, hắn thế nhưng dùng cái loại tư thế mắc cỡ ૮ɦếƭ người triền miên, vậy mà chính nàng lại không biết xấu hổ ôm lấy hắn đòi muốn…
Nhược Hi nhẹ mặc y phục hoàn hảo, vừa rời giường liền bị Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng yên bên cạnh làm cho giật mình. Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên thấy Nhược Hi đứng dậy, vội vã tiến tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Vừa dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Tụ liền dâng lên hồng hoa trà Nhược Hi vẫn quen uống, “Chủ tử, kỳ thực bệ hạ không nên mang người như thế bôn ba mệt nhọc.” Oanh Nhiên đứng một bên nói. “Chủ tử đừng tức giận Oanh Nhiên cùng Hồng Tụ lắm miệng, thế nhưng người vừa mới tỉnh, thân thể còn chưa tốt, mệt nhọc liên tục như vậy thực sự không thích hợp.” Hồng Tụ nói tiếp.
Nhược Hi đang muốn trả lời, liền nghe đến ngoài điện Chu Kính bẩm báo: “Điện hạ, Tả Thừa muốn cầu kiến.”
Nhược Hi chau mày, cầu kiến? Hoa tâm hồ ly này không có việc gì lại tới tìm nàng làm gì? Lười biếng hồi đáp: “Bản điện mấy ngày liền bôn ba, thân thể khó chịu, hôm nay bất tiện gặp khách.”
“Tiểu điện hạ, vi thần phụng bệ hạ ý chỉ, thỉnh thị nữ Oanh Nhiên đi Vi Phù điện.”
Vi Phù điện? Nhược Hi nghi hoặc nhìn hắn, trong lúc đó hắn lại tiếp tục phun ra ba chữ: “Trương thục phi”, lúc này nàng mới chợt hiểu hiểu ra. Sau khi hồi cung còn phải giúp Trương thục phi diễn tuồng, sao lại quên mất đây?
Nghĩ nghĩ, lại phân phó Hồng Tụ Oanh Nhiên lấy ra chính thức cung trang, chậm rãi thay áo, sau đó lại uống một chén mứt táo hồng hoa trà, mới phân phó cùng Chu Kính đi Vi Phù điện.
Chu Kính nhìn hết thảy trước mắt, lần thứ hai âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này ngàn vạn lần chớ chọc phải vị tiểu điện hạ này, Trương thục phi chẳng qua cũng chỉ nói một câu sau chi yến cập kê kết thúc, nàng sẽ phải xuất giá, vậy mà vị công chúa điện hạ này lại không quên mà “nhiệt tình đối đãi”, mặc dù bán quy cũng không độc dược nan giải gì, thế nhưng uống thuốc kia vào dục hỏa sôi trào mà lại vô pháp cùng người khác ɠเασ ɦợρ, chỉ sợ thống khổ này đã khiến diễm mãn đế đô Trương thục phi cũng phải ăn không ít vị đắng.
“Chu Kính.” Nhược Hi đi trước rất có dáng vẻ công chúa, “Nghe nói ngươi gần đây đối với đám hồng nhan tri kỷ kia vắng vẻ a.”
“Công chúa sao lại nghe được nhàn ngôn toái ngữ này?” Chu Kính mặt không đổi sắc, tiếp tục đi trước, cũng đối thị nữ dọc đường vãng lai gật đầu mỉm cười, tự thể nghiệm thực chính mình, “Thà Gi*t sai một nghìn, còn hơn không buông tha một.” Mỹ nữ thưởng thức luận.
“Nga, nguyên lai đây là nhàn ngôn toái ngữ a, kia bản điện an tâm.” Nhược Hi cũng không miệt mài theo đuổi, lập tức đem đề tài dời đi chỗ khác. “Bất quá, Chu Kính, về chuyện công đạo, hiện tại làm thế nào?”
“Công chúa yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi.” “Vậy là tốt rồi, chút nữa ngươi đi tìm Hoàng Triệt cùng An Nhiên giúp ta, bảo họ rảnh rỗi thì đến chỗ bản điện một chuyến, bản điện muốn nhờ bọn họ chút việc.” Nhược Hi không nhanh không chậm nói ra, Chu Kính cũng không chút hoang mang.
“Tiểu điện hạ không cần tìm Hoàng Triệt cùng Mục An Nhiên. Người chỉ cần cùng bệ hạ nói một chút, thì bất kỳ vật gì trong cung hay thiên hạ này, còn không có được? Huống chi lấy việc bệ hạ đối với người sủng ái…” Chu Kính chợt lên tiếng trêu chọc.
“Ai, bất quá dù sao tiểu điện hạ cũng là trân bảo trong lòng bệ hạ, hôm nay lâm triều bệ hạ còn phân phó Thái y viện chuẩn bị thêm một ít cẩm tú để có thể lấy bất cứ lúc nào.” Chu Kính dừng một chút, “Xem ra tiểu điện hạ hôm qua dùng không ít cẩm tú đi?” Hắn ngả ngớn nhìn Nhược Hi, báo cho nàng biết một chút về vết hôn lộ ra trên cánh tay.
“Chu thừa tướng rất quan tâm hoàng huynh nha, bất quá nếu Chu thừa tướng có thể đặt phân nửa tâm tư lên việc triều chính, thì thiên hạ chắc là sẽ thái bình vô sự hơn.”
“Tiểu điện hạ khen trật rồi, vi thần ngu dốt, thẹn không dám nhận.” Chu Kính không hề có thành ý khiêm nhường một câu, “Bất quá lấy bệ hạ đối tiểu điện hạ sủng ái, sợ là gần đây với các mỹ nữ đại thần tống trình đều muốn thủ khuê phòng đi.”
Nhược Hi dừng bước, tiếu tựa phi tiếu nhìn lướt qua Chu Kính, khiến hắn trong lòng sợ hãi: Biểu tình này của tiểu điện hạ, chính là cùng bệ hạ một khuôn đổ ra a. Nếu thật sự tinh tế so sánh, thì sợ rằng đầu lưỡi của mình cũng chiếm không được tiện nghi.
Chợt, Nhược Hi dơ lên tay áo, xoay người tiếp tục đi trước. Chu Kính âm thầm thở phào một cái, lập tức đuổi theo.
Đi tới trước Vi Phù điện, Nhược Hi bỗng nhiên dừng chân, nhìn Chu Kính nói: “Chu thừa tướng, nghe Uyên các chủ nói, gần đây y dược sư phó Đường Trễ của bọn họ sợ là đã bị một tên đăng đồ tử ςướק mất hồn a.” Nói xong, khuynh thân gần kề bên tai Chu Kính, “Hình như, cái kia đăng đồ tử chính là nói đại nhân nha.” Nói xong liền xoay người tiến vào trong điện.
Chu Kính nghe như ngũ lôi ầm ầm vang dội đánh bên tai: Này, này, này tiểu điện hạ sao lại vô khổng bất nhập như vậy? Ngay cả chính mình gần đây là ông trời của Đường Trễ Kinh, mỗi ngày vô sự liền đi tới quấn quýt đều biết?! Lúc này Chu Kính rốt cuộc minh bạch cái gì gọi “Quân tử báo thù mười năm không muộn”, huống chi còn gặp phải một kẻ không phải quân tử, Khuynh Nhan điện hạ!
Trương thục phi

Nghênh tiến vi phù điện, chỉ thấy Trương thục phi yêu kiều mảnh mai nằm trên giường, Sở Mạc Trưng ngồi một bên, vừa thấy Nhược Hi tiến vào, Trương thục phi trở nên lã chã chực khóc: “Bệ hạ, nô tì thật khó chịu…”
“Sao vậy?” Trên mặt Sở Mạc Trưng yên lặng nhìn không ra bất luận cái gì tình tự, khẩu khí cũng chỉ là gợn sóng không hãi, không có bất kỳ phập phồng.
“Khuynh Nhan điện hạ bị hại, phụ thân nô tỳ thân là Thị vệ đại tổng quản, chịu tội là khó tránh khỏi, vậy mà nô tì hiện tại khi ốm đau ở sàng, điện hạ lại cư nhiên bất kể hiềm khích lúc trước mà đến xem nô tì, thi*p thân, thi*p thân thật không biết thế nào tự xử.”
Nhược Hi trong lòng cười nhạo, không biết thế nào tự xử? Vì tránh bị hiềm nghi liền dám uống thuốc độc giả bệnh, tâm kế này thật là trò đùa hay a. Nếu không phải vẫn có ảnh vệ giám thị Trương thục phi, sợ là lần này sẽ bị lừa dối đi. Bất quá Trương thục phi nếu không có phụ thân như Trương Hàng, cùng không sinh trưởng trong gia đình như vậy, chắc cũng sẽ không có dáng vẻ kệch cỡm này, vẫn có thể coi như một nữ nhân trang nhã xinh đẹp. Đáng tiếc a, đáng tiếc a, sự tham lam sẽ phá hủy nàng ta…
Sở Mạc Trưng thấy Trương thục phi như vậy chế tạo, có chút chán ghét nhíu mày. Chu Kính bên cạnh thấy hai chủ tử đều không đáp lời, liền tiến lên xen vào: “Thục phi nương nương, người không cần quá tự trách, nếu Khuynh Nhan điện hạ có nửa phần bất mãn, thì sao còn mang Oanh Nhiên đến đây vì người chẩn trị? Kính xin thục phi nương nương an tâm dưỡng bệnh cho thỏa đáng.”
Sở Mạc Trưng giương mắt nhìn Chu Kính, sau đó gọi Oanh Nhiên tiến lên chẩn trị. Chỉ chốc lát, Oanh Nhiên đã nói: “Thục phi nương nương mấy ngày liền mệt nhọc quá độ, úc vu trong lòng, uống nhiều một chút thuốc an thần, bổ sung ninh thần hoàn tá trị, liền có thể mạnh khỏe.”
Oanh Nhiên đem bốn chữ mệt nhọc quá độ thoáng nhấn mạnh, Nhược Hi nghiền ngẫm nhìn Trương thục phi, trên dưới quan sát. Bỗng nhiên, ở hơi tùng vạt áo, liền thấy trên xương quai xanh có một dấu vết màu hồng nhàn nhạt. A, nguyên lai…
Tiếu tựa phi tiếu liếc Sở Mạc Trưng, Nhược Hi đứng lên: “Nếu Thục phi nương nương đã mệt nhọc quá độ, kia bản điện liền không quấy rầy, Hồng Tụ, đem một hộp ninh thần hoàn tống bản điện thường dùng qua đây, thục phi cũng không cần quá ưu tư, Trương Hữu Thừa luôn luôn chăm chỉ với công việc, bản điện thật ra vô phương.”
Đường hoàng một phen nói xong, lại không nói gì đến việc sẽ truy cứu Trương Hàng, cũng không nói gì đến việc trách tội Trương thục phi. Chu Kính ở một bên dâng lên mấy viên thuốc lấy từ Thái y viện, trong lòng không khỏi nhắc tới: Tiểu hồ ly a tiểu hồ ly, ngàn vạn chớ chọc nàng. Nhưng khi hắn nghĩ đến Đường Trễ sư phó của mình, không khỏi vừa khổ hạ mặt, Đường Trễ là Uyên uyển y dược sư phó, Uyên uyển lại cùng tiểu điện hạ này có thiên ti vạn lũ liên hệ, vậy thì thời gian nào mình mới có thể đến cùng hắn âu yếm đây…
Nhìn Trương thục phi uống thuốc, lại hàn huyên mấy câu, Sở Mạc Trưng liền phân phó cung nhân thị nữ hầu hạ nàng ta đi ngủ.
Vừa bước ra Vi Phù điện, xoay người, Sở Mạc Trưng đối Chu Kính nói: “Chu Kính, ngày mai ngươi bồi Huân vương đi thị vệ doanh ủy đi, lần này Khuynh Nhan bị bắt, bọn họ cũng cực khổ.”
Sau khi Chu Kính lui ra, Nhược Hi như có điều suy nghĩ nhìn Sở Mạc Trưng: “Đi thị vệ doanh một chuyến cần mất hai ngày, lại càng không nói đến các hạng nghi thức, Trưng, xem ra ngươi hẳn sớm có chuẩn bị.”
Sở Mạc Trưng sờ sờ cái mũi nhỏ của Nhược Hi, “Đến, ta mang ngươi đi nhìn tuồng hay.” Nói xong, vẫy lui cung nhân thị vệ bên cạnh, ôm Nhược Hi chuyển nhập ám môn bên cạnh giả sơn.
Sau khi thất cong bát chuyển, Sở Mạc Trưng hơi đẩy ra cánh cửa trước mắt, ý bảo Nhược Hi đi nhìn. Chỉ thấy bên trong cánh cửa thình lình là phòng ngủ của Trương thục phi.
Trương thục phi ở trên giường lật qua lật lại, một hồi liền thở gấp liên tục. “Ngươi cho nàng uống thuốc gì?” Nhược Hi nghi hoặc hỏi nam nhân phía sau.
“Bán Quy giải dược nha.” Nam nhân rất hài lòng, bàn tay to lớn bắt đầu có hạnh kiểm xấu đi lên tiểu kiều đồn của Nhược Hi vuốt ve.
Phùng xuân? Nhược Hi liếc mắt, đem bàn tay to tác loạn lên miệng cắn một miếng, “Ngươi không sợ Trương thục phi cho ngươi đội nón xanh?”
Sở Mạc Trưng hơi sững sờ, lập tức cười: “Nếu là nàng ta thực sự dám tư thông ngoại nhân, kia cũng không có gì. Xem cuộc vui đi.”
Nhược Hi quay đầu hoảng sợ, chỉ bằng thời gian hai người nói mấy câu, Trương thục phi đã liền đem chính mình lột bỏ hoàn toàn. Một tay nàng ta vuốt ve çặק √ú đầy ắp, một tay đưa vào hạ thể, qua lại trừu cắm. Ngâm tiếng nga nga a a rất nhanh liền vang lên.
Nhược Hi cong môi, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, nhíu mày nói: “Có phi tử như thế dâm đãng, thảo nào trước đây Trưng không có việc gì liền đi Vi Phù điện.” Sở Mạc Trưng dở khóc dở cười, tình huống hiện tại như vậy rồi mà vật nhỏ này còn tâm tư ghen tuông? Bất quá nồng đậm vị chua này, hắn rất thích.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ mười phần mùi giấm, vừa định nói chuyện lại nghe Nhược Hi một tiếng kinh ngạc: “Ái chà, Trưng, Trương thục phi thực sự cho ngươi đội mũ a.” Quay đầu, chỉ thấy Trương thục phi gọi tới một gã thị vệ ngoài điện, không nói hai lời liền tiến lên thoát y phục của hắn.
Sở Mạc Trưng che ánh mắt Nhược Hi, xoay người ly khai.”Trưng, ngươi làm gì a, ta còn chưa nhìn thấy…” Nhược Hi nghi hoặc hỏi. “Ta sẽ không để nữ nhân của mình đi nhìn nam nhân khác lõa thể.” Sở Mạc Trưng thanh âm yên lặng, nhưng trên trán lại nhảy lên gân xanh, bàn tay to lớn chăm chú ôm lấy vòng eo tiểu nhân nhi, biểu lộ viết rõ bốn chữ: Ta, ăn, giấm chua!
Nhược Hi không khỏi bật cười, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên môi nam nhân.
Đứa ngốc, ta sao có thể coi trọng nam nhân khác?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc