Đích Nữ Vô Song - Chương 220

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

Nghe phụ thân đột nhiên nhắc tới Vũ Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca ám kình, tưởng là Bùi Chư Thành đã biết Vũ Hoàng Mặc nấp trên xà ngang, cố ý hỏi như vậy, lấy lại bình tĩnh mới nói: "Cha nói quen biết Cửu điện hạ là phương diện nào ạ?"
Bùi Chư Thành cũng hiểu được chính mình hỏi quá đường đột, nhưng lời nói của Thư Tuyết Ngọc cứ vọng trong đầu, cứ cảm thấy bất an trong lòng. Ông vốn là người ngay thẳng, không quen quanh co lòng vòng, trước mắt lại là con gái nhỏ được ông cực kỳ yêu thương, lại càng không muốn đùa giỡn tâm nhãn với nàng, đơn giản nói thẳng: "Nghe nói Cửu điện hạ trực tiếp kêu tên của con, gọi con là Nguyên Ca; lần này thu săn, lại ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc cứu tính mạng của con, còn có chút việc khác, cha tổng cảm thấy, Cửu điện hạ đối với con hình như có tâm tư khác. Nguyên Ca, con...."
Ông không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.
Bùi Nguyên Ca trầm mặc, nàng cũng biết rõ, nàng và Hoàng Mặc lén đính ước như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nếu đổi người khác tới hỏi, nàng hoặc là nói không biết, hoặc là trực tiếp trở mặt, sẽ không để cho người ta bắt được nửa điểm nhược điểm.
Nhưng mà, hiện tại người hỏi là Bùi Chư Thành yêu thương nàng như trân bảo, là phụ thân mà nàng kính trọng sâu sắc, nàng hiện tại có thể trả lời có lệ, nhưng tương lai chuyện này chắc chắn trồi lên mặt nước, đến lúc đó nếu phụ thân ý thức được nàng lừa ông...
Nàng từng bị người thân cận lừa gạt, biết rõ cảm giác đó thế nào cho nên không muốn gạt phụ thân như vậy.
Bởi thế, dừng một chút, Bùi Nguyên Ca cắn răng nói: "Vâng!"
Một chữ vô cùng đơn giản, nghe vào trong tai Bùi Chư Thành lại giống như sấm sét, ông có chút sửng sốt nói: "Ca nhi, con... con thật sự biết cha đang nói cái gì sao?"
"Vâng, cha, con biết."
Nếu đã mở đầu, tâm trạng Bùi Nguyên Ca vốn căng thẳng lại có chút thả lỏng, hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt khi*p sợ của Bùi Chư Thành, trầm giọng nói: "Cửu điện hạ có ý với con, con... con đối với Cửu điện hạ... con...", cắn môi một chút, hai gò má chậm rãi đỏ lên, bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu thật thấp với Bùi Chư Thành, nói hết thiên ngôn vạn ngữ.
Tuy rằng khi Thư Tuyết Ngọc nói, Bùi Chư Thành cũng từng mơ hồ đoán được, nhưng mà không nghĩ tới Ca nhi cũng...
Trong lúc nhất thời, trong lòng ông rối thành một nùi.
Trong từ đường yên tĩnh, dưới ánh nến, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập ồ ồ của hai người.
Vũ Hoàng Mặc nằm trên xà ngang, không nghĩ tới Nguyên Ca lại thẳng thắn thành khẩn nói ra, nhưng nghe thấy nàng thẳng thắn thành khẩn thừa nhận có tình ý với hắn ở trước mặt phụ thân, lại vui sướng khôn kể. Trong lòng hạ quyết tâm, nếu Bùi Chư Thành tức giận vì chuyện của hắn và Nguyên Ca, trách phạt Nguyên Ca, hắn liền lập tức hiện thân, bất luận dùng phương pháp gì cũng không thể để cho Nguyên Ca vì hắn mà bị phạt.
Hồi lâu, Bùi Chư Thành mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhìn con gái nhỏ đang quỳ gối trước mắt, tuy rằng thấy không rõ biểu tình của nàng, nhưng xem tư thế nàng trầm tĩnh mà cố chấp, có thể tưởng tượng trên mặt nàng thể hiện sự kiên định không hối hận, thật sâu thở dài, nói: "Cha biết, Ca nhi con là đứa nhỏ thông minh, cha cũng chỉ là tùy ý hỏi một chút, cũng không có chứng cớ. Con vốn là có thể trả lời có lệ giấu giếm đi, nhưng mà, con không có! Ca nhi, cha thực vui mừng, con đứng lên đi!"
Rõ ràng chuyện quan hệ trọng đại, nàng có thể che giấu nhưng lại nói cho ông, chuyện này cho thấy Ca nhi thẳng thắn thành khẩn đối với ông.
Nghĩ đến đây, Bùi Chư Thành lại nhìn bộ dạng phục tùng cúi đầu của Nguyên Ca, trong lòng không khỏi dâng lên một loại tình cảm từ ái, vốn tưởng là dễ nói, ngược lại có chút khó có thể mở miệng, trầm ngâm hồi lâu, mới thở dài nói: "Theo lý thuyết lúc này cha nên vui mừng, dù sao, Ca nhi con nếu là có thể gả cho Cửu điện hạ làm vợ, thì sẽ là Cửu hoàng tử phi tôn quý, tương lai ít nhất cũng là vương phi, đối với Bùi phủ chúng ta mà nói cũng là vô cùng sáng rọi vinh quang. Nhưng mà, theo lòng riêng mà nói, cha cũng không hy vọng tỷ muội các con và Hoàng thất nhấc lên quan hệ, bởi vậy cật lực ngăn chặn tâm tư của đại tỷ tỷ con. Ca nhi, con là con gái mà cha yêu thương nhất, con có hiểu không?"
"Con gái hiểu được, cha đều là muốn tốt cho con", Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói.
Đại Hạ vương triều vốn là trọng nam khinh nữ, tác dụng lớn nhất của con gái chính là liên hôn, tốt nhất có thể leo lên phú quý, liên quan con đường làm quan của bọn họ cũng có thể một bước lên mây. Bởi vậy, không biết có bao nhiêu người muốn đến điên đầu, muốn đưa nữ nhi vào nhà hoàng thất công khanh, cầu được con đường làm quan thuận lợi. Nhưng Bùi Chư Thành lại hoàn toàn tương phản, tự nhiên là đau lòng con gái, càng để ý chung thân hạnh phúc của các nàng.
"Nếu con đã biết tâm tư của cha, cha sẽ không nói năng rườm rà", Bùi Chư Thành dịu dàng, lúc này rốt cục nỗi lòng bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: "Cửu điện hạ mười ba tuổi lãnh binh, tuổi còn nhỏ có thể nhanh chóng thu phục tướng sĩ biên cương, lập chiến công hiển hách, thực khó có được, nói là kinh thải tuyệt diễm (người tài hoa đến kinh ngạc) cũng không phải là nói quá, ngày thường cũng có lòng dạ có thủ đoạn, nếu là theo triều đình và Đại Hạ đến xem, đối với hắn không thể soi mói. Nhưng mà, nếu là lấy lòng riêng mà nói, Cửu điện hạ người này hỉ nộ vô thường, lại khắc nghiệt phóng túng, thanh danh cũng không tốt, hàng năm trên triều đình tấu chương dâng lên buộc tội hắn chồng chất như núi. Ca nhi, chuyện này con có biết không?"
Nghe Bùi Chư Thành nói, Bùi Nguyên Ca thực tại có chút hoảng hốt.
Cha à, cha có biết, cha nói Cửu điện hạ người kia hỉ nộ vô thường, khắc nghiệt phóng túng, thanh danh không tốt, đang nằm trên xà ngang, rành mạch nghe lời cha đang nói không?
Nghe xong lời nói của Bùi Chư Thành, Vũ Hoàng Mặc quả nhiên không vui, trong lòng âm thầm oán thầm. Bùi thượng thư ông không biết xấu hổ nói ta? Lúc trước chưa có ta, người bị tấu chương buộc tội nhiều nhất trên triều đình chính là Bùi thượng thư ông? Nếu không như thế nào ông và ngự sử thai bên kia kết thành tử cừu (mối thù đến ૮ɦếƭ)? Cũng không thấy ông sửa đổi tính tình vì những tấu chương đó, bây giờ lại lấy chuyện này nói ta?
Nhưng mà, hắn thật ra muốn nghe xem Nguyên Ca sẽ đáp như thế nào, bởi vậy chịu đựng tiếp tục nghe.
Không nghe được động tĩnh gì trên xà ngang, Bùi Nguyên Ca thoáng nhẹ nhàng thở ra, thế này mới đáp: "Cha, những chuyện cha nói con đều biết, nhưng mà, cha thường dạy con, nhiều người nhiều miệng, có rất nhiều chuyện là do nghe nhầm đồn bậy, bởi vậy bất luận chuyện gì hay người nào đều phải mắt thấy tai nghe, chính mình xác nhận mới có thể có định luận. Lại nói, lúc trước con bị từ hôn, cũng từng bị đồn ồn ào huyên náo, gần như mất hết danh dự, nhưng nếu xét đến nội tình bên trong, con cũng là trong sạch vô tội. Nếu chính con đã nếm trải nỗi khổ bị người đồn đãi, suy bụng ta ra bụng người, làm sao cha có thể nghe lời đồn đãi mà kết luận về con người Cửu điện hạ được?"
Nghe Nguyên Ca biện giải vì hắn trước mặt phụ thân, tâm tình Vũ Hoàng Mặc tức khắc trở nên vui vẻ.
"Ca nhi con nói cũng không sai, xác thực không thể nghe lời đồn đãi mà định luận.". Bùi Chư Thành thở dài, Ca nhi ở trước mặt ông biện giải vì Cửu hoàng tử, có thể thấy được là thật sự có ý với Cửu hoàng tử, không phải nhất thời tình mê ý loạn, trong lòng càng phức tạp.
Trầm mặc một lát, ông nói: "Ca nhi, con là đứa nhỏ thông minh, theo lý thuyết cha nên tin mắt nhìn người của con, nhưng tục ngữ nói đúng lắm, tình cảm che mắt người ta, cho dù Cửu điện hạ thật sự đối tốt với con, làm sao con biết hắn không có ý đồ khác? Lời thật mất lòng, bề ngoài, con là người Thái hậu tuyển định cho Hoàng thượng, tương lai sẽ đối nghịch với Liễu quý phi, hắn là con nuôi Liễu quý phi, làm sao con biết hắn không phải vì Liễu Quý phi cố ý tới dụ hoặc con, loại bỏ cái họa tâm phúc giúp Liễu quý phi? Nếu thực nháo đến xảy ra chuyện gì, hắn là hoàng tử có lẽ sẽ không sao, nhưng con sẽ thân bại danh liệt, trả giá bằng cả cuộc đời, không thể không cẩn thận!"
Lúc trước trước khi Ca nhi và Phó Quân Thịnh đính hôn, ông từng hỏi qua ý của Ca nhi, xong mới định ra việc hôn nhân với Thọ Xương Bá phủ.
Rõ ràng, lúc ấy Ca nhi và Cửu hoàng tử cũng không có tư tình, như vậy chính là sau khi Ca nhi bị Thái hậu triệu vào cung, hai người mới dần dần có tình ý. Thời cơ này xuất hiện quá mức vừa khéo, Bùi Chư Thành lại khẩn trương Bùi Nguyên Ca, ông không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Không phải, cha!"
Nghe suy đoán của Bùi Chư Thành, Bùi Nguyên Ca cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng biết phụ thân đây là khẩn trương nàng, ông lại không biết nội tình nên mới miên man suy nghĩ. Nhưng nàng không thể kể ra toàn bộ tư tình của hai người để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng phụ thân. Mà càng ૮ɦếƭ hơn nữa là, Hoàng Mặc trên xà nhà nghe được rành mạch lời hai người nói, không biết nghe xong phụ thân phỏng đoán này đó sẽ có cảm tưởng thế nào? Hắn lại là người keo kiệt thích thù dai, khó bảo đảm sẽ không vì thế ghi hận phụ thân, tuy rằng nể mặt mũi nàng sẽ không thiết kế phụ thân, nhưng rất khó nói có hoạch họe làm khó dễ gì hay không!
"Cha, Cửu điện hạ tuyệt đối không phải là người như thế, hắn...". Cho dù Bùi Nguyên Ca nhanh mồm nhanh miệng, nhưng gặp chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên biện giải như thế nào, mặt trướng đến đỏ bừng, đang nghĩ phải giải thích chuyện đó như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vạt áo phất trong gió truyền đến, giống như là Vũ Hoàng Mặc từ trên xà nhà nhảy xuống, lại càng chấn động.
Người này, lại dám hiện thân ngay thời điểm này, có phải ngại thiên hạ không đủ loạn hay không?
Bỗng nhiên nhận thấy được có người từ trên xà nhà nhảy xuống, ý niệm thứ nhất trong đầu Bùi Chư Thành là có kẻ trộm, trước hết bảo vệ Nguyên Ca ở sau người, đợi cho thấy rõ ràng người kia trước mắt dung nhan tuyệt diễm như yêu mỵ, nhận ra là Vũ Hoàng Mặc, nhất thời ngẩn ngơ, đầu tiên nghĩ đến là lời nói của mình khi nãy đều bị hắn nghe rành mạch, sau đó lại nhớ ra trước đó Nguyên Ca chỉ ở một mình, Vũ Hoàng Mặc hiển nhiên là lén tới gặp nàng, trong lúc nhất thời trên mặt chuyển thành màu vàng xanh tím, các màu biến ảo không ngớt, vẻ mặt thập phần xuất sắc.
Bùi Nguyên Ca đỡ trán không biết nói gì, nhịn không được xả Vũ Hoàng Mặc một phen, oán giận nói: "Chàng ra tới làm gì?"
Vũ Hoàng Mặc tự nhiên nhìn ra Bùi Nguyên Ca khó xử, cũng biết tiêu điểm mọi chuyện là ở chính mình, Bùi Chư Thành hiển nhiên hoài nghi chính mình có ý đồ khác, mà loại chuyện này, mặc cho Nguyên Ca nói được ba hoa chích choè, cũng không thể hiệu quả như chính hắn đi ra trước mặt Bùi Chư Thành. Hơn nữa, lúc trước Nguyên Ca vì che dấu cho hắn, sau khi nàng liều ૮ɦếƭ đua ngựa để thắng Lý Minh Hạo, Vũ Hoàng Mặc đã thề, tuyệt đối không để Nguyên Ca một mình động thân nghênh chiến thêm nữa, cho dù không thể hoàn toàn che chở Nguyên Ca, ít nhất cũng muốn đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai vượt qua cửa ải khó khăn!
Trước tiên cho Nguyên Ca một ánh mắt để nàng yên tâm, sau đó Vũ Hoàng Mặc mới chắp tay với Bùi Chư Thành nói: "Hoàng Mặc gặp qua Bùi đại nhân."
Bùi Chư Thành tuy là Hình Bộ thượng thư, nhưng Vũ Hoàng Mặc là hoàng tử, ấn quy củ mà nói, Bùi Chư Thành ngược lại phải hành lễ với hắn mới đúng. Nhưng hắn lại chủ động chắp tay hành lễ với Bùi Chư Thành, lại tự xưng "Hoàng Mặc" mà không phải “bản điện hạ”, hiển nhiên là nể mặt Bùi Nguyên Ca, cho nên mới cung kính với ông như thế. Với tính cách đàng hoàng phóng túng như vậy của Cửu điện hạ, chuyện này đã thập phần khó được. Bùi Chư Thành khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi tốt hơn một chút, lại vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Cửu điện hạ đêm khuya giá lâm Bùi phủ, không biết có gì chỉ giáo?"
"Hoàng Mặc nhớ thương Nguyên Ca, bởi vậy đặc đến thăm hỏi.", Vũ Hoàng Mặc lạnh nhạt tự nhiên nói.
Bùi Chư Thành khóe miệng nhất thời run rẩy, nửa đêm lén lút vào từ đường Bùi phủ, cùng con gái ông cô nam quả nữ ở chung, ông e ngại mặt mũi Ca nhi, nếu phát tác sẽ làm Ca nhi mất mặt cho nên mới nói thế để che lấp. Vị Cửu hoàng tử này ngược lại, chẳng những không tìm bậc thang đi xuống, ngược lại trắng trợn táo bạo nói đến thăm hỏi Ca nhi, còn nói theo kiểu vô cùng đúng lý hợp tình, xem như thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên) bình thường, dường như ông chất vấn hắn là không có đạo lý, da mặt thực dày!(không phải dày bình thường, là siêu dày)
Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nghe vậy, sớm cúi đầu nhìn sàn nhà không nói gì, không thể nào nghe nổi nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc