Đích Nữ Bình An - Chương 37

Tác giả: Hòa Tiểu Thảo

Bình An cảm thấy không thú vị, thu roi vào trong viện, Thúy Hồng bưng chén canh gà từ phòng bếp đi ra: "Tức ૮ɦếƭ nô tỳ, phòng bếp toàn khói lửa, hại nô tỳ phải thông rõ lâu, ma ma nhóm lửa kia nói thân thể không khỏe, đi ra phố bốc thuốc, đi cũng gần nửa ngày còn chưa thấy trở lại."
"Vậy đến dịch quán sát vách mượn bếp lò không được sao?" Bình An tức giận nói.
"Cũng không biết hôm nay là ngày mấy, ở bên đó có rất nhiều quan binh ra ra vào vào, nghe nói là quân doanh vùng phụ cận, nô tỳ không dám chạy sang bên kia."
Bình An liền cười: "Còn sợ gia tướng bắt đi à?"
Thúy Hồng liếc mắt nhìn Bình An, đưa canh gà trên tay cho nàng: "Chưa gặp qua tiểu thư nhà khác nói chuyện không đứng đắn như vậy."
Đến buổi trưa, Bình An ăn canh gà và mấy khối bánh bột ngô, thấy Quý phu nhân còn chưa trở lại, -.-diễn*đàn*lê*quý*đôn-.- Dương thị và Thập Tứ Nương đi nha môn thăm người nhưng quản sự còn chưa đáp lời, phía Xích Giang cũng không có tin tức, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, dịch quán sát vách lại thỉnh thoảng truyền đến một hồi tiếng huyên náo, làm cho nàng tâm phiền ý loạn.
"Thúy Hồng, mới vừa rồi ở Tiền viện nhìn thấy, hóa ra bên cạnh viện của ta có vườn hoa, thấy bên trong có hoa mẫu đơn đã cũng nở rồi, không biết là nhà ai." Bình An đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở ngoài sân tỷ võ vô ý phát hiện ra có cánh hoa kia.
"Nhà bên cạnh đều có đất trồng những loại này, nhà bình thường sẽ trồng chút trái cây để ăn, nhà có tiền sẽ trồng chút hoa cỏ để vui đùa." Thúy Hồng cười nói, ở Kinh Thành dĩ nhiên sẽ không có loại đất trồng này, mọi người muốn ăn rau quả sẽ có thôn trang cung ứng, muốn ngắm hoa cũng có hậu hoa viên riêng biệt.
"Nói như vậy, mảnh đất trồng mẫu kơn kia thuộc về nhà này sao?" Bình An nhất thời có chút hưng phấn, "Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi qua nhìn một chút, xem bên trong có nhiều chủng loại ngày thường không hay gặp không."
Thúy Hồng nghe Bình An nói hoa mẫu đơn ở bên kia đã nở, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, nghĩ vườn hoa ở ngay bên cạnh nhà, liền đồng ý. Hai người đi chưa được mấy bước đã tới vườn hoa, nói là vườn hoa kỳ thật chỉ là một mảnh đất diện tích không lớn, trên mặt trồng mẫu đơn cũng không quá nhiều, nhưng là mỗi bụi cây được chăm sóc rất tốt, lúc này đang là thời kỳ nở hoa, sắc màu rực rỡ đua nhau nở rộ.
"Oa? !" Ngày thường trong hoa viên Thúy Hồng cũng gặp không ít mẫu đơn, nhưng lúc này vẫn bị những chủng loại mẫu đơn khác lạ kia làm kinh diễm, "Cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng thấy qua loại mẫu đơn như vậy, tựa như đóa hoa này, trơn mịn như tơ lụa, mà đóa kia, sáng loáng như ngọc thạch, thật là đẹp mắt a!"
Bình An cười cười, chỉ một đóa hoa trong đó nói: "Đóa hoa này gọi là ‘Yên Chi ’ hồng, màu sắc như phấn hồng, trong Ngự Hoa viên của tiền triều đã từng gieo trồng, truyền rằng các phi tần đều yêu thích dùng ‘Yên Chi hồng’ để làm trang trí kiểu tóc, còn đẹp hơn cả điểm phấn hồng trên má, bởi vì ‘Yên Chi hồng’ làm nổi bật lên làn da mịn màng, không bôi gì mà tự hồng."
"Thật sao?" Thúy Hồng vừa nghe đã hứng thú rồi, ngồi chồm hỗm bên cạnh một cây mẫu đơn, "Tiểu thư xem, làn da mịn màng như này sao?"
Bình An ‘xì’ một tiếng liền nở nụ cười: "Cây đó gọi là ‘Quý Phi Khấu’, hầu hết là màu trắng tinh khiết. Truyền thuyết có vị Quý Phi dùng nó làm sơn móng tay, bôi lên móng tay sẽ sáng loáng như ngọc, chỉ tiếc không phải người da trắng thì không thể dùng, chẳng thế thì giá trị của nó sẽ không bị hạ thấp xuống."
"Ồ? Cây này. . . . . ." Bình An đột nhiên bị một gốc cây mẫu đơn kỳ lạ hấp dẫn, cây mẫu đơn này hoa mở đặc biệt sum suê, khác với các loại mẫu đơn kia, bởi từ trong ra ngoài nó có ba loại màu sắc hồng vàng trắng, mỗi tầng màu sắc từ đậm đến nhạt lại theo trình tự rõ ràng, tựa như một bộ tranh vẽ thuỷ mặc.
"Cây này gọi là Thập Bát Diễm." Một giọng nam trầm thấp mà thuần hậu vang lên sau lưng.
Bình An quay đầu lại, chỉ thấy Tô Bá Hiên một bộ y phục thanh sam, vẻ mặt mỉm cười đứng đó, đột nhiên một bóng dáng chui ra từ sau lưng hắn, hướng về phía Bình An kinh hô: "Thật sự là Bình An muội tử? !"
Bình An thấy rõ người tới cũng hơi kinh ngạc: "Tiểu Thế tử? !"
Tiểu thế tử dường như còn không tin tưởng, hướng về phía sau lưng cách đó không xa kêu: "Hoàng tổng binh, tới đây, nhanh tới đây."
Chỉ thấy Hoàng tổng binh phẫn nộ đi tới, hành lễ với tiểu thế tử.
"Hoàng tổng binh, vị cô nương đánh bại ngươi kia hẳn không phải là Bình An muội tử chứ?" Tiểu thế tử trừng lớn cặp mắt trăng lưỡi liềm cực giống Thuận Thân Vương phi hỏi.
"Hồi thế tử, đúng là vị cô nương này." Hoàng tổng binh mặt mày xanh lét, trong lòng thầm mắng tên Quán lại kia miệng rộng, chỉ sợ người khác không biết hắn đường đường là một Tổng binh lại bại trong tay một nha đầu, (_dd_LQĐ_) càng làm hắn tức giận chính là mình rõ ràng bị ám toán, nhưng lại không mở miệng nói rõ được chân tướng, bởi vì ngay cả Quán lại còn cười nhạo hắn thua tỷ thí liền kiếm cớ chơi xấu.
"Ha ha, Hoàng tổng binh cũng không coi là kém, có biết vị cô nương này là người trong phủ nào không?" Tiểu thế tử cười cong ánh mắt, vỗ vỗ vai Hoàng tổng binh, rõ ràng mới mười lăm sáu tuổi lại cứ thích giả bộ thành tiểu đại nhân, "Nàng chính là tướng môn chi hậu (ý chỉ con cháu nhà võ tướng) đấy."
"Vâng, vâng." Hoàng tổng binh thấy Tô Bá Hiên và Tiểu thế tử đều quen biết với Bình An, đoán chừng tiểu cô nương này lai lịch bất phàm rồi, "Cô nương, vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, xin lượng thứ."
"Đại nhân quá lời rồi." Bình An cười cười.
Lúc này, có danh binh chạy tới nói nhỏ vài câu với Hoàng tổng binh, Hoàng tổng binh liền hướng Tô Bá Hiên ôm quyền: "Tướng quân, mạt tướng có một số việc phải xử lý, xin được cáo lui trước."
Thấy Hoàng tổng binh đi rồi, Bình An mới nhớ tới hướng Tô Bá Hiên thỉnh giáo: "Đúng rồi, mới vừa rồi Hầu Gia nói cây mẫu đơn này là Thập Bát Diễm, có thể có xuất xứ không?"
Tô Bá Hiên đi về phía trước một bước, hơi khom lưng lấy mu bàn tay khẽ vuốt cây mẫu đơn kia, nói: "Nó gọi Thập Bát Diễm là bởi vì nó có mười tám tầng màu sắc, mà thời kỳ nở hoa của nó cũng chỉ có mười tám ngày, mỗi một ngày thậm chí từng canh giờ màu sắc cũng đều khác nhau, hiện ra từng tầng màu sắc."
"Ồ….?" Bình An càng thêm tò mò, "Vẫn là lần đầu tiên ta nghe nói đến loại mẫu đơn này, làm sao Hầu Gia lại biết loại Thập Bát Diễm này?"
“Kỳ thật cây mẫu đơn này chính là do phụ thân ta khi còn sống gieo trồng, vốn trồng ở Nguyên Hóa, nhưng thổ dưỡng ở đó không thích hợp cho nó sinh trưởng, mới đưa nó dời tới đây trồng. mỗi lần đi ngang qua Điền Châu, phụ thân ta đều đến nhìn một lần, cây Thập Bát Điền này là cây ông ấy thích nhất.” Bởi vì nó cũng là cây mà mẫu thân khi còn sống thích nhất, những lời này Tô Bá Hiên để trong lòng không có nói ra.
Bình An nghĩ thầm: khó trách Hoàng tổng binh cố ý an bài cho hắn viện này, chính là muốn để lúc hắn tưởng nhớ lại phụ thân sẽ không bị quấy rầy. vừa nghĩ như vậy, Bình An lại cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác như đã chiếm đoạt đồ của người ta, liền muốn cáo từ hai người trở về phòng.
“Bình An, lần này ta theo Bá Hiên ca dẫn binh đi Nguyên Hóa, ngươi sẽ cùng phụ thân đến đó sao?” Tiểu thế tử ‘tha hương ngộ cố tri’ (đến nơi đất khách gặp người bạn cũ), trong lòng cao hứng không nói lên lời.
“À? Chuyện này ta cũng chưa biết.” Bình An rất muốn nhắc nhở Tiểu thế tử, để cho hắn sớm ngày hồi kinh, bởi vì vài tháng sau Nguyên Hóa sẽ bộc phát bệnh dịch, đến lúc đó tình huống khó có thể khống chế, nàng không xác định được kiếp trước có phải Tô Bá Hiên cũng gặp nạn trong trận dịch bệnh này hay không.
Trở lại trong viện, vẫn đợi cho đến giờ Dậu, Quý Phu nhân mới trở về, nàng chân trước vừa về, Dương thị và Thập Tứ Nương cũng mặt mày ủ rũ đi theo vào phòng.
“Đại tỷ, sao rồi? phu nhân Tri châu nói thế nào? Có cách nào không?” Dương thị chân còn chưa đứng vững đã muốn hỏi thăm tình hình, “Nhà giam kia thật không phải nơi cho người ở, giờ mới có một ngày, phụ thân nàng đã gầy đi hai vòng lớn rồi.” Nói xong liền cùng Thập Tứ Nương lau nước mắt.
Quý phu nhân uống xong ngụm trà nhuận giọng rồi mới nói: “Từ phu nhân dẫn ta đi vài nơi, chỗ Tri châu và Thông Phán đại nhân đều nói đại khái tình hình bên dưới rồi, nhưng loại này chuyện bình thường nha môn không thụ lý, đều giao cho thương hội xử lý, cùng lắm thì phạt chút tiền bạc là xong. Nhưng phiền toái là lần này liên quan đến quân lương, lúc chuyện xảy ra lại cố tình bị một vị Tổng binh bắt gặp, Tổng binh kia một mực chắc chắn quân lương bị động tay chân nhất định phải nghiêm trị, răn đe, nếu không về sau quân lương trộn gạo cũ nát còn đỡ, nếu trộn cả thuốc độc vào gạo thì như thế nào. Vốn đã nói tốt chỗ Thông Phán đại nhân rồi, tạm thời thả người ra, chờ sau khi tra rõ chân tướng sự tình thì lại xử phạt, nhưng người Tổng binh kia nghe được tin tức liền chạy tới sống ૮ɦếƭ không cho phép thả người, bảo Tri châu Đại nhân nhất định phải nghiêm trị, nếu không liền báo lên Hầu Gia rồi trình lên Hoàng thượng.”
“A?” Dương thị vừa nghe còn phải báo lên cho Hoàng thượng, nhất thời carmt hấy trời đất mù mịt, “Vậy phụ thân nàng là không ra được a…” Nói xong liền muốn hôn mê bất tỉnh, được Thập Tứ Nương đưa tay đỡ lấy, hai mẹ con ôm nhau khóc thành một đoàn.
Bình An khuyên giải an ủi hai người vừa nói với Quý phu nhân: “Nương, Định Bắc Hầu tới đây, ở dịch quán sát vách, chúng ta cần qua đó gặp hắn hay không?”
Quý phu nhân nghe xong ánh mắt sáng lên: “Hầu Gia tới sao? Thế nào không nói sớm, chuyện này phải trực tiếp tìm Hầu Gia, vậy thì dễ làm hơn nhiều, ca ca con năm trước luyện binh dưới tay hắn, có chút giao tình.”
Dương thị nghe xong sắc mặt khá hơn chút, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng.
Quý phu nhân lập tức sai người đi truyền lời muốn đến bái kiến, sau khi Tô Bá Hiên biết liền đích thân đến đây một chuyến.
Nghe Quý phu nhân nói xong chuyện đã xảy ra, Tô Bá Hiên cũng tỏ ra rất khó xử, nói việc thu quân lương đã giao cho Hoàng tổng binh phụ trách, theo chuyện này mà nói Hoàng tổng binh cũng không sai lầm, vẫn làm việc theo điều lệ, nếu mình mạnh mẽ đoạt lấy quyền lực của hắn để xử lý chuyện này mà nói, sợ là sẽ ảnh hưởng đến lòng quân. Nhưng hắn có thể đề nghị với Hoàng tổng binh xử lí nhẹ việc này, song đối với dân chúng cũng không thể nghiêm khắc như đối với quân đội được.
Bình An nghe xong liền nói thầm trong lòng: Hoàng tổng binh nganh bướng như bò vậy, hắn chịu nghe mới là lạ.
Quả nhiên ngày hôm sau, Hoàng tổng binh nghe theo đề nghị của Tô Bá Hiên, đổi Phùng Ngũ Gia bị tử hình hành bị lưu đày, ngoại trừ lưu đày còn phải phạt ngàn ngân lượng bồi đền hai vạn cân gạo. vốn không phải trả nợ, Phùng gia vừa nghe bị phạt ngàn ngân lượng, phản ứng đầu tiên chính là muốn Ngũ Phòng ra ở riêng, để một mình Ngũ Phòng chịu khoản tiền phạt lớn này.
Đại – Tiểu Trương di nương vừa nghe phải lưu đầy, vừa phải gánh khoản tiền phạt rất lớn, đều giả bộ bệnh tránh về nhà mẹ đẻ. Dương thị kéo Thập Tứ Nương và Thập Bát lang chạy tới nhà giam thăm Phùng Ngũ Gia, đưa cho hắn đồ ăn, cuối cùng rưng rưng nói cho hắn biết tin tức Ngũ Phòng bị ở riêng, Phùng Ngũ Gia như bị sét đánh, không ngờ lúc mình gặp khó khăn huynh đệ ruột thịt lại không chìa tay giúp đỡ, ngược lại họa vô đơn chí mà phân hắn đi ra ngoài ở. Khi biết được hai di nương cũng giả bộ bệnh trở về nhà mẹ không quan tâm đến hắn,lúc này Phùng Ngũ Gia mới lôi kéo tay Dương thị khóc lóc nức nở.
“Đã nói Hoàng tổng binh ngày ngang ngược như trâu mà, chỉ biết cố chấp.” Bình An tức giận bất bình.
“Chính là sợ ngươi đau lòng khó chịu, nên ta đặc biệt chạy tới nói với ngươi một tiếng.” Tiểu thế tử len lén quan sát Bình An, thấy nàng vẫn bình thường, “Vốn Bá Hiên ca nói nếu lưu đày không bằng để lại Nguyên Hóa thì hơn, nhưng Hoàng tổng binh nói muốn đưa đến Bình Nam, một Bắc một Nam trời đất xa xôi. Ngươi cũng biết Hoàng tổng binh rồi đó, đều nói nhưng không lại hắn.”
Bình An trợn mắt nhìn, nàng thật sâu hoài nghi có phải Phùng Ngũ Gia từng đắc tội với Hoàng tổng binh hay không.
Bình An trợn mắt nhìn, nàng thật sâu hoài nghi có phải Phùng Ngũ Gia từng đắc tội với Hoàng tổng binh hay không.
“Vậy ta phải đi gặp Hoàng tổng binh, nói chuyện với hắn một chút.” Bình An cười lạnh, rồi nói với Tiểu thế tử: “Cùng nhau đi đi.”
Tiểu thế tử thích nhất là xem náo nhiệt, hắn biết Hoàng tổng binh từng bại bởi Bình An, liền muốn đi theo xem Bình An làm xấu mặt hắn như thế nào.
Tô BÁ Hiên đang đi cùng Hoàng tổng binh từ dịch quán ra ngoài, thương lượng chuyện dỡ trại trở về Nguyên Hóa, lại thấy Tiểu thế tử đi tới hướng về phái Tô BÁ Hiên nháy nháy mắt, nói: “Bình An nói muốn gặp Hoàng tổng binh.”
“Để nàng đến đây đi.” Thật ra Bình An không đến Tô Bá Hiên cũng chuẩn bị đi gặp nàng một lần, không vì cái gì khác, chỉ là lập tức trở về Nguyên Hóa, Bình An ở lại Điền Châu cũng không lâu nữa phải trở về kinh thành, cho nên không biết năm tháng nào mới có thể gặp mặt một lần.
Hoàng tổng binh thấy sắc mặt Bình An không được tốt, nhưng vẫn cung kính khẽ gật đầu với nàng.
“Hoàng tổng binh.” Bình An nhìn hắn, nở nụ cười giảo hoạt, “Ngài phải về Nguyên Hóa à?”
Hoàng tổng binh có chút không được tự nhiên: “Đúng vậy, tiểu thư Bình An, hoan nghênh tới Nguyên Hóa làm khách.”
“Có phải ngàu quên chuyện gì hay không?’
Nghe Bình An hỏi như thế, Hoàng tổng binh có chút hồ đồ: “Quên cái gì à?”
“Quên ngày đó chúng ta tỷ thí, nói là thua phải có trừng phạt đấy?” Bình An một bộ biểu tình muốn ăn vạ.
Hoàn hảo là Hoàng tổng binh có làn da đen, không nhìn ra lúc này hắn đã đỏ mặt: “Khụ,… đương nhiên nhớ, có chơi có chịu. nếu thua, toàn bộ theo tiểu thư Bình An xử phạt.”
“Không xử phạt, chỉ yêu cầu xử lại vụ án Phùng gia.” Bình An chợt chuyển nét mặt, biểu tình nghiêm túc. Nàng biết một khi Phùng Ngũ Gia bị lưu đày, Dương thị và Thập Tứ Nương nhất định sẽ bị liên lụy, nói không chừng hai người đấy con ngây ngốc đi theo đến nơi ‘thiên viễn chi địa’ (trời đất xa xôi) kia ấy chứ, về sau sống hay không còn không biết đâu.
“Không thể!” Hoàng tổng binh cao giọng, “Phán quyết đã xuống, không có khả năng xử lại..”
“Làm sao mà không thể? Vụ án còn chưa kết thúc, vẫn còn chưa có phán quyết cho Ngô gia, đã muốn đi rồi? còn nữa, căn cứ theo luật lệ Đại Lương, mặc dù Tri châu không thi hành quản chế theo quân đội, nhưng Tổng binh đại nhân hình như đã quên đây là Điền Châu không phải Nguyên Háo, vượt qua quyền hạn của Tri châu mà hành xử phán quyết, có thể bẩm báo lên Hoàng thượng đi, đến lúc đó bị dính líu sẽ là cả phủ Quảng Xuyên đấy.”
Vẻ mặt của Hoàng tổng binh một hồi xanh một hồi đen, hắn quả thật đã quên điểm này, mà những cái khác tựa hồ cũng xem nhẹ, tất cả mọi người cho rằng nơi này đều phải dựa vào quân đội, hơn nữa phủ Quảng Xuyên luôn rất được lòng dân, cho nên ngay cả Tri châu cũng vô cùng nể trọng bọn họ.
Tô Bá Hiên cũng không khỏi nhíu mày, trước kia Điền Châu thuộc quyền quản lú của phủ Quảng Xuyên, về sau chiến sự bình ổn, triều đình liền trù hoạch phân phủ nha với Tri châu ta, nhưng lực ảnh hưởng cùng uy danh của phủ Quảng Xuyên vẫn luôn còn, mọi việc các Tri châu tiền nhiệm đều lấy phủ Quảng Xuyên làm đầu, cho nên tất cả mọi người đều xem nhẹ không để luật lệ mà Bình An nói kia vào mắt, không nơi quân sự khác cũng xảy ra tình huống giống như phủ Quảng Xuyên, chỉ là tất cả mọi người đã tự động bỏ quên rồi.
“Bình An nói không sai, quả thật là Hoàng tổng binh đã vượt quyền, bên trong cũng có sơ sót rồi.” Rất nhanh Tô Bá Hiên đã khôi phục sắc mặt bình tĩnh, trong lòng đột nhiên có ý cười, không ngờ Bình An còn biết xem loại sách luật lệ của Đại Lương, cũng đúng, nhớ lần đầu tiên hắn gặp nàng không phải là nàng mang theo trên người một quyển ‘Bát trận Tổng Thuật’ à.
Như Bình An mong muốn, vụ án này Tri châu và Thông Phán cùng hạ xuống phán quyết lần nữa, tội lưu đày của Phùng Ngũ Gia được miễn trừ, nhưng tiền phạt và bồi đền gạo phải đúng thời hạn giao nộp, Ngô gia cũng bị phạt một ngàn lượng bạc, thương hội cắt đứt tư cách kinh doanh tiệm gạo của Ngô gia ở Điền Châu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc