Địa Ngục Cấm Ái: I Love My Sister - Chương 03

Tác giả: Tử Thiên Băng

Anh hai, em rất yêu anh

“Ai với ai cơ ?” Anh đứng lại, không hề xoay đầu hỏi.
“Em với cô ấy – bạn gái anh.”
“Em đang hỏi một điều rất khó trả lời đấy.” Rồi anh biến mất sau cánh cửa.
Tôi nhìn bóng lưng của anh, lòng như có hàng ngàn con kiến câu xé. Một giọt nước mắt chảy lên má, tôi lấy tay quệch bừa rồi lao vào nhà vệ sinh.
Sáng sớm, hôm nay là thứ hai, tôi phải đến trường. Bước ra khỏi cửa phòng tôi vẫn thấy anh như mọi ngày, tôi nhìn cũng chẳng thèm dù rất muốn được thấy anh, giữ vẻ mặt bình tĩnh đi từng bước xuống lầu.
Anh không hề nói gì, vẫn giữ thói quen đi song song với tôi, tay hơi vươn định vuốt đầu tôi. Tôi né tránh, chạy xuống phòng ăn.
Không hề để ý, trong mắt anh bùng cháy lên lửa giận.
Vào phòng ăn, tôi ngồi bên cạnh ba, cười cười ôm ba làm nũng. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài vào, tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên xem, là cô gái ấy. Không ngờ, anh hai yêu cô ấy đến mức đưa cả khóa cổng vào nhà dù chỉ mới ra mắt ba mẹ.
Tôi thầm cười trong lòng, không khống chế được suy nghĩ nếu bây giờ tôi cầm dao gọt trái cây đâm cô ta thì cảm giác thế nào nhỉ ? Chắc hẳn rất tuyệt đi.
Cô ta mặc váy trắng rất thanh nhã, đến chỗ tôi và ba thì lễ phép cúi người thưa.
“Cháu chào bác trai.”
Ba gật đầu cười, “Ngọc Liên, sáng sớm đến định đi học cùng với tiểu Thiên à ?”
“Vâng ạ.” Trả lời ba xong, Ngọc Liên chuyển ánh mắt đến tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc,
“Em là Nhật Hy phải không ? Đúng là rất giống Thiên nha, em đẹp quá. Chào em, chị là Ngọc Liên” cô ta đỏ mặt, “bạn gái anh trai em.”
Tôi nắm chặt tay, khuôn mặt tươi cười, “Chào chị, chị quá khen em rồi. Chị ngồi đi.”
Lý do Ngọc Liên ngạc nhiên tôi đương nhiên hiểu rất rõ, bảy trên mười người phụ nữ gặp tôi đều có vẻ mặt đó, là do – tôi quá đẹp. Điều này là sự thật, tôi cũng không phải tự cao gì, chính tôi còn phải tán thưởng bản thân mỗi khi nhìn vào gương mà, mặc dù đa phần là vì nó giống với anh hai đến tám phần.
Ngọc Liên tao nhã ngồi xuống cạnh anh hai, tôi nhìn mà gai mắt, tự hỏi tại sao hôm qua mình có thể bình tĩnh nhìn cảnh hai người vui vẻ nói cười với nhau, hôm nay lại không thể. Xem ra, cảm xúc của tôi quá thất thường rồi. Tôi phải cố gắng điều chỉnh nó lại nới được.
Nhìn vào phòng bếp, tôi nói to: “Mẹ ơi, ‘chị dâu’ đến, thêm một phần nữa nhé mẹ.”
Tôi nghe thấy tiếng mẹ vui vẻ đáp lại, nhìn thấy đôi má Ngọc Liên đỏ lên vì ngại, tâm tình càng thêm tệ.
Cô ta hỏi tôi, “Em có… bạn trai chưa ?”
Tôi suy nghĩ một chút, Tử Hoàng cũng xem như bạn trai tôi chứ nhỉ, vậy là đáp “có rồi ạ.”
Ba ngồi kế bên giật mình nhìn tôi, tờ báo rớt xuống đất, ba nghiêng người nhặt lên vẫn đăm đăm nhìn tôi.
“Ồ, cậu ấy cùng trường với em hay đã ra trường rồi ?”
Tôi thấy vấn đề này thật nhảm nhí, nói chuyện với cô ta làm tôi thấy khó chịu, nhìn anh hai, anh vẫn không tỏ thái độ gì. Cố gắng trả lời, “Anh ấy học đại học ạ, bốn năm nữa sẽ tiếp quản sự nghiệp gia đình.”
Tử Hoàng hơn tôi hai tuổi, theo lý tôi phải xưng em gọi anh với cậu ta nhưng tôi không thích, hôm nay tôi gọi cậu ta là ‘anh’, Tử Hoàng, cậu lời rồi nhé.
Cô ta cười càng thêm tươi, “Hôm nào cho chị gặp nhé, để chị xem cậu ta có xứng đáng với em gái của Thiên không ? Cậu ta tên gì vậy ?”
Cô thì xứng với anh tôi à ! Tôi suýt bật thốt lên, chuyện của tôi cô ta nhiều chuyện làm gì không biết nhưng tôi vẫn phải diễn vai người em tốt, ngoan ngoãn nói, “Anh ấy tên Tử Hoàng.”
Bên kia, tay anh hai siết một chút, tôi chẳng hiểu tại sao nên không mấy quan tâm.
Ba lại lần nữa làm rơi tờ báo sáng, gương mặt hiện lên vẻ ‘thì ra tôi già rồi, con gái cũng đã có bạn trai cơ đấy, hơn nữa còn là thằng nhóc nhà họ Tử kia.’ Ba biết Tử Hoàng, sáu năm trước bốn người tôi, Nhã Niên, Tử Hoàng và Bạch Ngạo rất hay đi chung với nhau, lúc đó ba chưa tiếp nhận Tả thị nên khá nhàn rỗi, rất quan tâm đến tôi vì vậy biết Tử Hoàng là chuyện chẳng có gì lạ.
Ngọc Liên ‘ồ’ một tiếng: “Thì ra là Tử thiếu, vậy thì chị an tâm rồi, cậu ta tốt tính có tiếng mà.”
Lúc này mẹ đi ra, bê đĩa thức ăn của ba và anh hai, tôi liền lộc cộc chạy vào bê phụ mẹ dọn thức ăn lên bàn.
“Ra là con có bạn trai rồi cơ đấy, Tử Hoàng là đứa trẻ hôm trước đúng không, hèn gì mẹ thấy quen đến vậy. “ Ăn xong mẹ cười sâu xa nhìn tôi nói. Tôi nhìn nhìn trần nhà không nói gì.
“Được rồi, đi học đi.” Mẹ đưa cặp xách cho tôi, vỗ vỗ đầu tôi rồi dọn dẹp.
Tôi ôm cặp đi ra ngoài, tìm mọi cách để tránh anh hai và Ngọc Liên, nếu không cứ thấy cô ta lượn lờ trước mặt tôi không điên ૮ɦếƭ cũng sẽ ૮ɦếƭ vì bị xử bắn cho tội mưu sát.
Ngồi trong chiếc Ferrari 458 đỏ của mình, nhìn thấy bóng xe Lamborghini của anh hai khuất sau ngã rẽ tôi mời phất tay bảo tài xế chạy đi. Tuy chiếc xe này là của tôi, nhưng tôi vẫn chưa đủ tuổi để chạy vì vậy ba mới tìm cho tôi một tài xế riêng là bác Triết.
Trường tôi là một trường tư nổi tiếng, ở đó đều là công chúa hoàng tử được nâng trên tay theo học, trong mắt người khác tôi cũng là một công chúa như vậy. Kế bên trường của tôi là đại học của anh hai, cũng là một trường có tiếng trên thế giới, anh hai học ngành tài chính để sau này nhận thừa kế của ba điều hành Tả thị chứ thật ra tôi biết anh thích học y hơn.
Tôi chán nãn ngồi trong lớp, đầu óc tôi bây giờ không có lấy nửa chữ bài học nãy giờ thầy giảng, tôi cứ loáng thoáng nghe tiếng xì xầm với nội dung như ‘hai ngày trước anh Nhật Thiên và đàn chị Ngọc Liên quen nhau’, ‘họ xứng đôi ghê’, này này và nọ nọ, nó khiến tôi muốn phát rồ.
Tôi xin phép thầy được lên phòng y tế, thân thể tôi vốn mảnh khảnh, da trắn nõn mà tôi lại ra vẻ như rất mệt vì thế thầy lập tức cho rằng tôi gầy và xanh xao do ốm nên đồng ý ngay.
Vào phòng ý tế, bác sĩ không có ở đó, may ghê. Tôi nằm xuống một trong năm cái giường bệnh được treo màn trắng ***c – màu điển hình trong bệnh viện ngăn cách tạo thành một không gian riêng. Tay gác lên trán và nhắm mắt.
Hôm qua tôi còn cảm thấy mình không yêu anh hai nhiều như đã nghĩ, hôm nay tôi lại cảm thấy nếu xa anh ấy tôi chắc chắn sống không nổi, ૮ɦếƭ tiệt, đáng ghét quá.
Nằm một lát thấy tâm trạng khá hơn, tôi định đi ra thì nghe thấy tiếng gì đó, phát ra từ trường đại học của anh hai. Phòng y tế nằm ở cuối hành lang tầng một, sát vách với trường đại học, tôi đứng bên cửa sổ nhìn qua, thấy rõ mồn một tình cảnh góc sân bên kia.
Tim tôi siết lại.
Ngọc Liên, cô ta vòng tay ôm lấy cổ anh hai cười khẽ, anh hai cũng cười.
Đôi môi cô ta dán vào môi anh, hơi mở đưa lưỡi vào miệng anh. Anh ôm cô ta vào lòng và nhiệt
tình đáp trả.
Ghê tởm !
Môi lưỡi dây dưa một lát, miệng cô ta đã sưng đỏ, cô ta vẫn cười cười hôn lên cổ anh hai, dần dần hạ xuống. Cổ, ***, hai tay lần mò mở từng nút áo sơ mi trắng của anh, hôn ***.
Tôi nắm chặt hai tay ép bản thân nhắm mắt lại, không được nhìn nữa nhưng dường như dây thần kinh nào đó trong não hỏng rồi, mắt không thể dời đi được.
Ngọc Liên hành động như một người lẳng lơ định mở thắt lưng anh hai, lúc đó anh hai bỗng nhiên ngăn cô ta lại, cười cười nhìn cô ta rồi lắc đầu.
Ngọc Liên ‘hứ’ một tiếng như làm nũng nhưng vẫn dừng lại.
Ghê tởm ! Ghê tởm ! Ghê tởm ! Ghê tởm !
Tôi tát bản thân một cái, qua lớp kinh cửa sổ mờ mờ tôi vẫn thấy rõ dấu Ng'n t của mình. Bình tĩnh hơn một chút, tôi xoay người đến tủ thuốc lấy một tuýp tan sưng chậm rãi bôi lên mặt.
Nếu để dấu tay thế này về nhà mẹ sẽ rất lo.
Tan học, đứng trước cổng trường chờ tài xế, bỗng nhiên tôi thấy một chiếc xe hiệu Audi màu bạc chầm chậm dừng trước mặt tôi. Kính xe hạ xuống, khuôn mặt điển trai của Tử Hoàng hiện ra.
Cậu ta mở cửa xe, bước ra ngoài làm một thế xin mời.
Tôi nặn ra nụ cười coi như tươi tắn lên xe, nhìn về phía đại học vẫn còn nửa giờ nữa mời tan.
Trong lòng hạ quyết tâm, tôi sẽ quên anh, sẽ không yêu anh nữa.
Cho dù.
Anh hai, em rất yêu anh !
Tả Nhật Thiên, em rất yêu anh !
Anh hai, anh thôi đi!

Tình yêu không có sự trung hòa, nó sẽ phá hủy, hoặc nó sẽ cứu rỗi.
Nó là sự sống, nếu nó không là cái ૮ɦếƭ.
Là vành nôi và cũng là quan tài.
Là rung động trái tim ngân lên hai tiếng có – không cùng một lúc.
(Trích ‘Những người khốn khổ’ – Victor Hugo.)
Tôi rất thích câu nói này của Victor Hugo, bởi vì nó đúng, nó đúng đến tàn nhẫn.
Nó sẽ phá hủy, nó là cái ૮ɦếƭ, nó là quan tài, đối với tôi tình yêu luôn là vế sau trong câu nói kia.
Tôi đã đọc nó ở quyển nào đấy và nhớ đến bây giờ, lúc ngồi trên xe với Tử Hoàng bỗng dưng nhớ ra. Tử Hoàng đưa tôi đến căn biêt thự cổ hôm đó, hôm nay quan sát kỹ thì phong cách của nó rất giống những lâu đài hoàng gia của Anh thế kỷ XVIII, đối với kiến trúc này, tôi có một sự yêu thích không quá nhiều cũng không quá ít. Thế là sau khi Tử Hoàng dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối, cậu ta dẫn tôi đi tham quan một chút.
Căn biệt thự chỉ có hai tầng mà thôi, cũng không lớn như nhà tôi nhưng vườn thì rộng hơn ít nhất hai lần. Toàn bộ vườn đều trồng thủy tiên xanh, cả một không gian màu lam dịu dàng bao lấy tâm hồn tôi.
Có tổng cộng chín phòng, tầng một năm, tầng hai bốn. Nội thất đều dùng đồ cổ khiến tôi
không khỏi đỏ mắt, suy nghĩ về bác Tử Minh – ba Tử Hoàng cũng thay đổi không ít, theo hướng --- đốt tiền.
À không, là yêu nghệ thuật chứ.
Thế thôi, tôi cũng không biết tả thế nào về căn biệt thự này, dạo chán tôi với Tử Hoàng ra vườn hoa thủy tiên xanh ăn tối.
Lúc này tôi mới biết cậu ta cũng rất lãng mạn, ăn tối dưới nến cơ đấy.
“Niên Niên và Ngạo biết hai chúng ta ăn lẻ thế này thể nào cũng làm ầm lên cho coi !” Tôi ngồi
trên ghế cười nói.
“Là Niên Niên, Ngạo chẳng bao giờ nói quá năm câu một ngày đâu.” Tử Hoàng nâng ly Apple Brandy nhãn Remy Martin – một loại R*ợ*u trái cây mà tôi rất thích. Không ngờ cậu ta vẫn còn nhớ sở thích của tôi, sáu năm trước tôi chỉ vô tình nói qua một lần.
Tôi cười cười, cũng nâng ly rồi uống một ngụm.
Chúng tôi cứ thế im lặng dùng bữa tối, không biết tại sao trong suốt quá trình đó tôi không thể nào nhìn thẳng vào mắt Tử Hoàng.
Bỗng nhiên, cậu ta lên tiếng, “Cậu… em thật sự muốn buông bỏ anh Thiên chứ ?”
Tôi *** người, nghĩ đến anh hai, nụ cười của anh, tim tôi co rút một chút nhưng nghĩ đến cảnh tượng dưới sân sáng nay, tương lai và ba mẹ, tôi siết chặt con dao trong tay một lát rồi thả xuống bàn.
“Mi… em thật sự muốn.” Tôi nói, đổi cách xưng hô.
Mặt Tử Hoàng đỏ lên, trong mắt óng ánh niềm vui khó che giấu, cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, hứa: “Em yên tâm, anh sẽ không làm em buồn đâu.”
Lần đầu tiên tôi thấy Tử Hoàng sến đến thế, nhất thời không biết làm sao, hồi thần lại thì thấy vẻ mặt cậu ta hơi buồn, tôi buồn cười, “Ừm, em tin mà.”
Tử Hoàng cười híp mắt, luống cuống đứng dậy ‘đi lấy thêm R*ợ*u’, tôi biết cậu ấy muốn tôi bớt lúng túng dù sao bạn bè cả mười năm rồi bỗng nhiên đối mặt với nhau với tư cách người yêu, không ngại mới lạ.
Tôi nhìn Tử Hoàng đi, bỗng dưng cậu ta hơi loạng choạng rồi đi bình thường lại ngay, tôi giật mình chạy theo cậu ấy. Tửu lượng Tử Hoàng rất cao, chỉ uống vài ngụm R*ợ*u trái cây làm sao có thể say được ?
“Hoàng, anh sao vậy ?” Tôi đuổi kịp Tử Hoàng, nắm lấy cánh tay cậu, nhất thời trợn to mắt.
Nóng, nóng như than đang nung vậy !
Tôi tự trách bản thân, vừa nãy sao lại vô tâm đến thế, chạm vào cậu ấy mấy lần mà tâm hồn cứ đâu đâu, nóng thế này mà cũng không biết, chẳng lẽ tôi mắc bệnh phong ? Thôi đi, lo cho Tử Hoàng trước.
(Bệnh phong: Mình không giải thích nhiều vì rất dài dòng, ở đây nói tới đặc điểm tổn thương hệ thần kinh của bệnh phong – khiến người bệnh mất cảm giác khi sờ, đau, nóng hoặc lạnh.)
“Nóng đến thế này mà anh còn ra đây ? Anh không điên chứ ?” Tôi cáu gắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu ta, mắng.
Tử Hoàng cười cười, “Không sao, cảm chút thôi.”
“Chút đây à ? Vào trong nhanh lên, em gọi bác sĩ.”
“Không cần…”
“Im ngay !”
Bác sĩ khám xong thì Tử Hoàng cũng thiếp đi, tôi ngồi bên giường chườm khăn nóng cho cậu ấy mà lòng đau râm ran.
“Tử thiếu do nhiễm lạnh nên mới cảm, lại không uống thuốc ngồi ngoài trời ban đêm khá lâu nên mới sốt cao thế này, nhưng tiểu thư yên tâm, bệnh thế này qua đêm sẽ hết.”
Câu nói của bác sĩ cứ lẩn quẩn trong đầu, thì ra tối hôm đó khi tôi đập vỡ đồ chạy ra ngoài Tử
Hoàng đã đưa áo khoát cho tôi, giữa đêm không có chiếc taxi nào cậu ta cũng không chạy xe nên mặc quần tây áo sơ mi phong phanh bế tôi về đây. Qua hôm nay lại vì tôi ngồi ngoài vườn mấy tiếng khiến bệnh trở nặng.
Tôi nhìn Tử Hoàng, tay kẽ vuốt ve đôi má cậu ấy, trong lòng có gì đó trở nên mềm mại mà tôi không hiểu.
Rút điện thoại, dấu móng tay hôm nọ làm tôi nhíu mi, tôi mở khóa ấn số gọi mẹ.
Qua hồi chuông thứ hai, mẹ bắt máy, “Tiểu Hy à, gần chín giờ rồi sao chưa về con, mẹ vừa định gọi con đây này.”
“Mẹ, Tử Hoàng vì con mà bệnh, con muốn ở lại chăm sóc anh ấy.”
“Sao cơ ? Không được, mẹ lo lắm.”
Tôi nũng nịu nói, “Mẹ làm ơn đi, con chưa bao giờ qua đêm ở nơi khác, hôm nay con thấy bản thân rất có lỗi, mẹ cho con chuộc lỗi đi.”
“Nhưng mà… nhà con trai…” Mẹ ngập ngừng, xem ra mẹ lung lay rồi.
“Không sao, mẹ cũng biết tính Tử Hoàng mà, đi mẹ…” Tôi ngân dài âm cuối.
“… Được rồi, sáng nhớ về sớm còn đi học nữa đó.” Mẹ thõa thuận.
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
Tắt máy, bỏ điện thoại vào túi, tôi thận trọng chăm sóc cho Tử Hoàng.
Ngắm khuôn mặt ửng đỏ của Tử Hoàng, nhớ đến anh hai, tôi càng quyết tâm.
Ở biệt thự nhà họ Tả.
Tả Nhật Thiên từ trên lầu đi xuống, nãy giờ không thấy bóng Tả Nhật Hy, anh vào phòng cô cũng không thấy, nhìn đồng hồ -- mười giờ đêm.
Nhíu mi thật sâu, Tả Nhật Thiên ra phòng khách thấy ba và mẹ đều đang ngồi ở đó, ông Tả đang viết bản kế hoạch sắp tới cho công ty, mắt dán vào màn hình laptop nên không nhận ra
Tả Nhật Thiên đang đến.
Tả Nhật Thiên thấy ba chú tâm như vậy nên không làm phiền, ngồi xuống bên cạnh mẹ đang pha trà cho ba, anh hỏi, “Mẹ, tiểu Hy đâu ?”
Bà Tả pha xong tách trà, trả lời, “Nó ở nhà bạn qua đêm nay.”
Trong lòng Tả Nhật Thiên nổi lên bão tố, giọng nói bất giác cao hơn mấy phần, “Sao có thể ?
Mẹ sao lại để tiểu Hy qua đêm nhà người khác ?”
Bà Tả nhìn con, biết Tả Nhật Thiên lo cho Tả Nhật Hy, cũng không trách anh vô lễ, “Nó nói cậu ta vì nó mà bệnh, muốn chăm sóc cậu ta.”
“Cậu ta ? Là con trai ?”
“Tử Hoàng.” Mẹ anh nói xong, suy nghĩ một lát lại tiếp, “Con yên tâm, thằng bé đó rất tốt, đáng tin.”
“Cho dù như vậy đi nữa, sao tiểu Hy có thể ngủ ở nhà một tên con trai chứ !?” Anh gắt giọng.
Bà Tả không biết phải nói thế nào, ậm ừ nhìn Tả Nhật Thiên đứng lên đi ra cửa. Anh không xoay đầu hỏi, “Nhà cậu ta ở đâu ?”
“Mẹ không biế…” vừa nói đến đó bà Tả đã im lặng. Bởi vì, đứa con luôn ôn hòa của bà vừa gầm lên rồi như một người thần kinh không ổn định lao ra gara.
Biệt thự Tử gia.
Tôi đang gục gà bên mép giường Tử Hoàng, ‘My love’ vang lên làm tôi tỉnh dậy, màn hình hiện rõ chữ ‘anh hai’, tôi do dự nhưng vẫn ấn ‘nhận’.
Giọng nói không vui, à không, là tức giận của anh truyền đến, “Tiểu Hy, em đang ở đâu ?”
Tôi cố gắng giữ giọng nói lạnh nhạt, “Anh không cần biết.”
“Đủ rồi ! Nói ngay cho anh !”
Tôi cắn răng, bỗng nhiên tay còn lại truyền đến cảm giác ấm áp, Tử Hoàng ngủ mơ nắm lấy tay tôi.
“Anh không cần biết.” Tôi lặp lại.
“Nói !” Lần đầu anh hét lên như vậy, tôi sợ hãi bất giác siết tay Tử Hoàng.
“Anh hai, anh thôi đi !”
Tả Nhật Thiên, anh thôi đi !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc