Đi Về Phía Không Anh - Chương 31

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Chu Nam không phải là thành viên đội hùng biện, anh chỉ đến để cổ vũ cho đại học Q. Trong vòng đấu loại trực tiếp, dù đã rất cố gắng, nhưng đội đại học âm vẫn tỏ ra yếu thế trước đội đương kim vô địch. Dù rất phấn khích nhưng anh vẫn thấy thán phục cô gái đang bình tĩnh phát ngôn của đội bạn, trông cô hơi quen quen...
Đương nhiên, cuối cùng đại học âm vẫn thua. Khi cô gái đó đi xuống sân khấu, anh tiến đến, bắt chuyện với nụ cười thoải mái:
- Bạn rất giỏi.
Cô quay lại nhìn anh đầy cảnh giác, sau đó ánh mắt như dịu lại. Vẻ dịu dàng đó khác xa với con người sắc sảo trên sân khấu ban nãy.
Cô về rất muộn. Chu Nam bồn chồn đứng đợi dưới gốc cây hòe một lúc lâu. Lúc cô bước xuống bậc thềm nhà thi đấu, ánh trăng bàng bạc dịu dàng tỏa sáng, khiến khung cảnh trông thật cô liêu.
- Tôi luôn có cảm giác đã gặp bạn ở đâu đó.
Cô điềm tĩnh đưa tay ra bắt, không một chút e dè:
- Tôi là Thẩm Đông Tam, chắc anh là Chu Nam?
Nhìn anh tròn mắt đầy ngạc nhiên, cô bật cười, tiếng cười trong vắt như nắng sớm:
- Trời tối rồi, anh có thể đưa tôi về trường không?
Đại học Q cách nơi hai người đứng đến nửa thành phố. Họ đi bộ đến bến tàu điện, đi được vài bến thì xuống đón xe bus, sau đó lại phải đi bộ một đoạn rất xa mới đến được trường cô. Trên đường về trường, họ nói với nhau rất nhiều chuyện. Từ Tam hoàng Ngũ đế đến điểm nóng thời sự, từ mơ ước của bản thân đến chuyện các ngôi sao thần tượng, từ chuyện tương lai đến các tuyến xe bus trong thành phố. Càng nói càng say sưa, quyến luyến như tri kỉ từ kiếp trước.
Con đường từ bến xe bus đến cổng trường đại học âm càng lúc càng ngắn. Ánh đèn đường mờ ảo càng làm nổi rõ rặng ngân hạnh ven đường, bóng tối như kẻ đồng lõa cho hai con tim đang nhích lại gần nhau. Không gian rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở của hai con người đang bối rối vì nhau.
Cuối cùng cũng đã đến cổng kí túc, cô vẫy tay quay người bước vào thì bỗng một giọng nói trầm lắng vang lên bên tai:
- Sau này nếu không bận gì thì cùng đi chơi nhé.
Cô xoay lại nhìn anh, mỉm cười gật đầu. Anh cũng im lặng không nói thêm gì nữa. Họ nhìn nhau, đáy mắt bắt đầu dâng lên nỗi niềm xao xuyến.
Ban đầu, thực sự cô không có tình ý gì với anh. Cô đã gặp bạn gái của anh, một cô tiểu thư yểu điệu xinh đẹp. Họ thật sự xứng đôi. Cô tất nhiên không phải là một con ngốc, cái trò phá hoại hạnh phúc của người khác, cô không dại gì đâm đầu vào.
Có lẽ những xúc cảm giữa họ chỉ dừng lại ờ đó nếu như cô không gặp lại anh. Nhiều lúc cô tự hỏi, không biết thực sự họ có duyên trời định hay không mà hôm đó giữa khu vui chơi rộng lớn, cô chợt nhìn thấy anh. Chàng trai cao gầy mặc chiếc áo sơ mi màu trắng sữa lịch lãm, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp cầm cây kẹo bông, cười hạnh phúc, đôi mắt cong thành hai vầng trăng mảnh. Họ thật đẹp đôi, thật hạnh phúc. Sự hạnh phúc của những con người không phải toan tính, vật lộn với cuộc đời. Cô cứ mải nhìn theo họ cho đến khi ánh mắt Chu Nam hướng về phía cô...
Chu Nam vội kéo Lợi Lợi đi về phía cô. Sau màn chào hỏi làm quen, họ cùng đi vòng quay. Lô Lợi Lợi đã đến đây rất nhiều lần, nên cũng không có cảm hứng lắm với trò này. Cô ngồi phía sau còn Chu Nam ngồi phía trước. Lần đầu tiên được nhìn cảnh vật từ một chỗ cao như thế, cô phấn khích nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Khi gần lên đến đỉnh, cô nín thở, tay nắm chặt lấy thành ghế, cảm giác choáng ngợp khiến cô như ngừng thở. Trong lúc sợ hãi, cô vội vã ngẩng đầu lên, vừa kịp thấy Chu Nam đang nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Ghìm chặt nỗi sợ vào lòng, cô cười lại với anh, cảm giác chóng mặt giảm đi vài phần.
Lúc xuống vòng quay, cả người cô ướt đẫm mồ hôi chân tay nhũn ra không còn chút sức lực. Đến khu trò chơi tiếp theo, Lô Lợi Lợi có việc vào nhà vệ sinh nên hai ngườỉ họ đứng ngoài đợi. Chu Nam cười cười hỏi cô:
- Em sợ độ cao à?
Cô không trả lời, mặt đỏ bừng, luống cuống như một đứa trẻ nghịch dại bị bắt quả tang.
Chu Nam tiếp tục an ủi:
- Trước đây tôi cũng bị như thế, quen rồi thì sẽ hết thôi.
Về sau, khi họ vụng trộm qua lại với nhau, Chu Nam
thường giấu Lô Lợi Lợi gặp cô ở chỗ vòng quay. Cô vẫn sợ độ cao như thế, mỗi lần ngồi vào vòng quay đều phải nắm chặt lấy tay anh, mặt cắt không còn giọt máu. Cô cũng không rõ vì sao mình lại bướng bỉnh đến thế, có lẽ là để kiểm nghiệm xem lời Chu Nam nói có đúng hay không: Sợ thứ gì, chỉ cần cố gắng đối mặt với nó vài lần thì sẽ không còn thấy sợ nữa.
Hồi mới yêu nhau, rất ít khi cô làm trái ý anh. Vốn là người cứng rắn, nhưng vì người đàn ông này mà cô dần dần trở nên dịu dàng, dần dần trở thành người phụ nữ bắt đầu biết tương tư, lo lắng. Cô không biết như vậy có đáng hay không, nhưng nếu đó là điều anh muốn thì nhất định cô sẽ làm; Trong suy nghĩ của cô, làm Chu Nam hạnh phúc là điều quan trọng hơn tất thảy.
Khi ấy, cô vẫn tưởng rằng chỉ cần có tình yêu thì còn có gì đáng phải suy nghĩ nữa? Chỉ đến sau này, khi biết cuộc sống là không dễ dàng, biết người đàn ông mình yêu thay lòng đổi dạ, cô mới hiểu được tâm trạng của Lợi Lợi khi ấy.
Nhưng Lợi Lợi là người rộng lượng, cô ta nhẹ nhàng ra đi mà không một lời oán trách. Chính vì thế cô vốn không có tư cách để hận cô ta. Và có lẽ, cô nên chúc phúc cho họ, cuối cùng gương vỡ lại lành, hạnh phúc viên mãn, tuy cô chưa bao giờ tin gương vỡ rồi lại có thể lành lại được.
Đang mơ màng, bỗng tiếng cãi cọ làm cô giật mình tỉnh giấc. Mắt vừa hé mở, khuôn mặt Chu Nam lập tức biến mất. Trần Ngôn đứng ở cuối giường đang đỏ mặt tía tai cãi nhau với Chu Cẩm Thời. Tuy họ đã cố gắng hạ thấp âm lượng dưới mức có thể, nhưng thật sự nếu không phải vì Trần Ngôn ngại đây là bệnh viện, thì có lẽ đã không nể nang gì mà cho Chu Cẩm Thời một trận nên thân.
Cơn chóng mặt vẫn không ngừng ập đến, Đông Tam chống tay gượng dậy khiến hai con gà chọi đang đỏ mặt tía tai cãi nhau lập tức im bặt. Trần Ngôn nhanh hơn Chu Cẩm Thời một bước, lao đến đỡ Đông Tam ngồi dậy rồi chèn gối ra sau lưng cho đỡ mỏi, ân cần hỏi cô có còn khó chịu trong người không, có cần gọi bác sĩ không. Chu Cẩm Thời thấy mình đứng đây cũng vô dụng, liền hắng giọng hỏi:
- Bác sĩ nói nói cô bị tụt đường huyết, phải bồi bổ thì mới chóng khỏe được. Nói gì thì nói, thuốc men có tốt đến mấy cũng không thay thế được đồ ăn. Cô muốn ăn gì, tôi đi mua cho.
Đông Tam nghĩ một lát rồi chép miệng nói:
- Giờ tôi chỉ muốn ăn cháo thôi. Trước hay ăn ở cổng trường, về sau chuyển ra ngoài sống, chẳng mấy khi ghé qua đây ăn. Bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy thèm.
Chu Cẩm Thời với tay lấy áo khoác trên thành giường, gật đầu đồng ý:
- Tôi đi mua cho cô. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì bấm chuông gọi bác sĩ.
Sắc mặt Chu Cẩm Thời sạm đen hơn so với đợt trước, xem ra anh cũng chẳng khá hơn Đông Tam là mấy. Đợi anh đi khỏi, Đông Tam mới mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại. Có lẽ Chu Cẩm Thời đã biết chuyện, mặc kệ, cô vốn cũng không định đối diện với sự quan tâm của anh.
Trần Ngôn ngồi im lặng nhìn Đông Tam hồi lâu, dưới ánh đèn trắng thê lương, cô gầy guộc như một nhánh cỏ. Trần Ngôn quay người kéo rèm cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi:
- Có còn thấy khó chịu nữa không? Bạn còn yếu, không thể để nhiễm lạnh, càng không được ngã bệnh, nếu không sau này bạn sẽ lãnh đủ đấy.
Đông Tam nhìn cô bạn đầy hàm ơn, đôi mắt nhuốm đầy mệt mỏi long lanh ánh nước:
- Cảm ơn bạn, Trần Ngôn, nhưng... đau đớn sẽ khiến tớ thoải mái hơn.
Trần Ngôn nắm lấy tay cô, dịu dàng trách móc:
- Đồ ngốc, bạn đau ốm như vậy, anh ta cũng đâu có thấy, Bạn thử nhìn mình xem, anh ta có đáng để bạn tiều tụy như thế này không?
Đông Tam im lặng. Cô nhớ cách đây khá lâu, Chu Nam đã từng hỏi cô, nếu có một ngày anh rời bỏ cô, cô sẽ thế nào? Lúc đó, cô đã trả lời không một chút do dự, cô sẽ vẫy tay từ biệt, sau đó sẽ không gặp lại nhau nữa. Đông Tam vốn là người không thích những chuyện dây dưa, nhùng nhằng như vậy. Khi ấy Chu Nam đã phản ứng thế nào? Hình như là cười rồi ôm lấy cô rất lâu. Tóm lại, anh không bất mãn cũng chẳng tán đồng, chỉ tỏ ra đã thấu hiểu sự lựa chọn của cô. Thì ra cô đã quá đề cao bản thân mà đánh giá thấp anh. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một khoảng tối đen mênh ௱ôЛƓ trước mắt cô: Đàn bà vốn có tính thù dai. Chuyện này, chỉ một lần là quá đủ rồi.
Nếu đúng như lời cô nói, có thể vẫy tay từ biệt rồi quay người bỏ đi, từ đó chân trời góc bể không còn gặp lại thì thật là tốt quá. Chỉ là cô đã quen với sự tồn tại của Chu Nam bên mình. Quen với hơi ấm nồng nàn khi ngủ, quen nhìn thấy anh mỗi sớm thức dậy. Quen mùi hương dịu dàng từ cơ thể anh. Cô đã đánh mất tính độc lập của mình từ lúc nào không biết.
Mùi thuốc sát trùng khiến toàn thân Đông Tam giá lạnh, nhưng ít nhất nó cũng đưa cô quay về với hiện tại. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại:
- Tớ thấy hơi mệt. Trần Ngôn, tớ ngủ được bao lâu rồi?
- Hơn nửa ngày rồi, bạn lại mệt à? Thế thì ngủ thêm nữa đi. Một lúc nữa là trời sáng rồi.
Cô “ừm” một tiếng khe khẽ:
- Bạn về nghỉ đi, ở trường còn nhiều việc lắm. Mau về đi.
Lẩm bẩm xong, cô nghiêng đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ. Sự mệt mỏi chưa từng có xâm chiếm lấy cơ thể cô, chẳng mấy chốc tiếng thở đều đều vang lên, Trần Ngôn về lúc nào cô cũng không biết.
Giấc ngủ này rất ngon. Cô không còn mơ nữa. Đang say giấc, bỗng có người vuốt nhẹ má cô, khẽ gọi Tam Tam. Mũi cô hơi nhăn lại, nhăn nhó như một đứa trẻ đang dở giấc.
Cô ngủ thêm được hai tiếng thì Chu Cẩm Thời mang cặp Ⱡồ₦g thức ăn về. Anh vụng về lay cô dậy.
- Cô phải ăn chút gì đó đã, để bụng rỗng đi ngủ không tốt cho sức khỏe đâu. Tôi đã bảo cô giúp việc ở nhà hầm canh bồ câu, còn có cả món cháo mà cô thích nữa, cố ăn nhiều nhiều một chút. - Như một ông bố hiền từ, anh đưa bát canh lại gần mũi cô - Thế nào, rất thơm phải không?
Cô vươn người ngáp dài, ban nãy còn chìm trong giấc ngủ nên giờ vẫn mụ mị, chưa tỉnh táo hẳn. Chu Cẩm Thời múc một thìa canh, khẽ thổi cho đỡ nóng rồi dịu dàng dỗ dành:
- Nào, há miệng ra nào, a...
Thìa canh nóng đã đánh thức cảm giác đói trong cô. Mùi thơm của bát canh đã làm bừng tỉnh mọi giác quan trong cô. Đông Tam há miệng chờ đợi thìa canh thứ hai. Chu Cẩm Thời vui quá, vội vàng đút hết bát canh cho cô, sau đó múc thêm một bát cháo nữa. Lần này cô đã thấy người hơi hồi lại, đòi tự mình ăn lấy.
Chu Cẩm Thời ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng anh còn ân cần lấy khăn lau miệng cho cô, khiến cô cũng thấy ngại.
Cô làm như vô tình, vừa húp cháo vừa nói với anh:
- Chu Cẩm Thời, tôi vừa mơ thấy Chu Nam đấy.
Mặt Chu Cẩm Thời trong phút chốc bỗng nhiên căng lên, rõ ràng anh đang tức giận, sự tức giận hiện rõ khiến cô cũng phải ngạc nhiên.
Cô nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên:
- Tôi bảo anh ấy, đứa con đã không còn nữa. Quan hệ giữa tôi và anh ấy chấm dứt từ đây.
Chu Cẩm Thời đỡ lấy bát cháo trên tay cô để lên bàn, lúc quay người lại, sắc mặt đã bình thường như cũ. Anh móc lấy tấm thiệp hồng trong túi áo ngoài ra, đưa cho cô:
- Có lẽ chuyện này sẽ làm cô thấy vui hơn. Lúc cô bất tỉnh, hai đứa chúng nó đã ở Hawaii rồi.
Những tia sáng lấp lánh trong mắt Chu Cẩm Thời đem lại cho cô cảm giác yên bình khó tả. Mặt trong của tấm thiệp là hai hàng chữ in nhũ vàng sang trọng: Trân trọng kính mời cô Thẩm Đông Tam, ngày 11 tháng 11 năm 2008 đến tham dự lễ cưới của Lâm Phong và Đỗ Hiểu Âu tại khách sạn X. Trân trọng kính mời.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩm Thời. Thấy cô ngạc nhiên như vậy, anh bật cười:
- Không biết tay Lâm Phong này dùng bùa mê thuốc lú gì mà Hiểu Âu sống ૮ɦếƭ đòi lấy anh ta. Ông già nhà tôi đương nhiên là không chấp nhận, còn ra sức tách chúng nó ra. Kết quả là hai đứa nó âm thầm đi đăng kí rồi bay đi Hawai luôn. Ông già hết cách, dù sao cũng không thể bắt chúng nó ly hôn được. Cô em tôi đúng là to gan lớn mật thật.
Cô vẩy vẩy cái thiệp trong tay, mỉm cười rạng rỡ:
- Chắc chắn tôi sẽ đi.
Bầu không khí bỗng trở nên thinh lặng. Một sự yên tĩnh lan tỏa khắp căn phòng, làm nổi rõ tiếng thở gấp gáp của hai con người.
Im lặng hồi lâu, Chu Cẩm Thời lấy tay nới nhẹ caravat:
- Hôm ấy, Chu Nam và Lợi Lợi cũng sẽ đi. Hiểu Âu đã gửi xong thiệp mời rồi. Nó... thực ra nó chỉ muốn nhìn thấy những người mà nó yêu quý đến dự với hy vọng sẽ được mọi người chúc phúc.
- Thật tốt, - Cô bình tĩnh ngắm tấm thiệp thêm một lần nữa - Chắc chắn tôi sẽ đến.
- Còn có một chuyện, tôi nghĩ nên nói trước với cô thì tốt hơn. - Chu Cẩm Thời do dự nhìn khuôn mặt bình thản của Đông Tam - Lợi Lợi có thai rồi.
Khi anh đến tìm, Chu Nam đã đích thân báo cho anh biết tin này. Anh ta còn cho anh xem chiếc que thử thai như một bằng chứng cho sự thật đó. Tuy Chu Nam có vẻ tiều tụy, nhưng mắt anh ta ánh lên niềm hạnh phúc vô vàn. Thế nên Chu Cẩm Thời đành giải thích cú đấm đó là để trút bực thay cho Đông Tam.
Cuối cùng Chu Cẩm Thời vẫn không nói cho Chu Nam biết sự thật. Anh có suy nghĩ của riêng mình. Đông Tam đã phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu để cô quay về với Chu Nam, đó chẳng phải là khơi lại vết thương cũ hay sao?
Anh vô tình để lộ ra chuyện Đông Tam nằm viện. Sau khi rời khỏi nhà Lợi Lợi, anh âm thầm đi theo Chu Nam đến tận bệnh viện. Khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Đông Tam, tình yêu và sự đau khổ trên gương mặt Chu Nam, Chu Cẩm Thời cảm giác như mình đã mắc sai lầm lớn. Nhưng anh không phải là Nguyệt lão, cũng chẳng phải là Hồng nương, hà cớ gì phải níu kéo tình cảm giữa hai người bọn họ. Tình cảm anh dành cho Đông Tam cũng không hề ít hơn Chu Nam.
Chu Cẩm Thời quyết định chôn vùi sự thật vào trong lòng. Anh về lấy canh rồi quay lại bệnh viện, thời gian vừa đúng lúc.
Lễ độc thân năm 2008, hôn lễ của Lâm Phong được tổ chức rất linh đình.
Đỗ Hiểu Âu như một đóa hồng trắng kiều diễm trong sáng, đó là cô dâu xinh đẹp nhất mà Đông Tam thấy. Cô đứng bên Lâm Phong như chú chim nhỏ nương tựa vào người anh, vô cùng dịu ngọt. Cảnh tượng này thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Chu Cẩm Thời nhìn theo rất lâu rồi ghé tai Đông Tam thì thầm: “Em gái tôi thật xinh đẹp phải không?”
Đông Tam ngồi cùng anh ở một bàn tương đối xa. Chu Cẩm Thời vốn đang ngồi cùng gia đình, nhưng vừa nhác thấy Đông Tam đến liền đến ngay bàn cô, muốn đuổi đi cũng không được.
Họ ngồi vào bàn chưa được bao lâu thì Đông Tam nhìn thấy Chu Nam và Lợi Lợi khoác tay nhau đi vào đại sảnh. Mới có mấy ngày không gặp, Chu Nam trông chín chắn hơn rất nhiều trong bộ vest màu xám nhạt. Lô Lợi Lợi đi bên cạnh thì mang đôi dép đế thấp, mỗi bước đi đều rất thận trọng, cử chỉ vụng về đến nực cười. Chu Nam nghiêng đầu nghe Lợi Lợi nói chuyện, không quên vòng tay đỡ lấy eo cô ta. Dường như trong cả đại sảnh đông nghịt người này, ngoài Lô Lợi Lợi ra, anh chẳng còn để ý đến bất kì ai nữa. Cô ta đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.
Chu Cẩm Thời cũng vừa kịp nhìn thấy họ, anh vội kéo tay Đông Tam với vẻ không yên tâm:
- Nghe tôi, Tam Tam, kích động sẽ dẫn đến sai lầm đấy. Nếu cô cảm thấy ở đây khó chịu thì tôi sẽ cùng cô ra ngoài đi dạo một lát?
- Không cần đâu. - Miệng cô mím lại, dõi theo dáng người đã từng rất quen thuộc không chớp mắt - Tôi chưa từng được đến một nơi sang trọng như thế này bao giờ, tôi phải ăn uống cho thật đã mới được.
Trước khi khai tiệc, Lâm Phong đến nói chuyện với cô một lát. Cô trêu chọc cậu có được cô vợ xinh như thế thì chẳng mấy chốc con cháu đầy đàn cho mà xem.
Lâm Phong dùng bàn tay thiếu hai ngón khẽ xoa đầu cô, mỉm cười đầy ẩn ý.
Sau khi thực hiện nghi lễ với hai bên gia đình xong, cô dâu chú rể đến từng bàn chúc rượu. Qua được mấy bàn, mặt Hiểu Âu đã đỏ bừng, còn Lâm Phong thì càng uống mặt càng trắng bệch. Chẳng mấy chốc, họ đã đến bàn của Chu Nam.
Lâm Phong nâng ly rượu, hít một hơi thật sâu:
- Lợi Lợi, ly rượu này cô nhất định phải uống đấy nhé. Lô Lợi Lợi hơi bối rối khi Lâm Phong tiến đến. Cô ta cầm cốc nước quả, ngượng nghịu đứng lên:
- Hiểu Âu, Lâm Phong, xin thứ lỗi, tôi không được uống rượu, đành dùng nước quả thay vậy. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.
- Không không, hôm nay là ngày vui của tôi, sao có thể không uống được? Nào, nào, Hiểu Âu, rót cho Lợi Lợi đầy vào. - Lâm Phong mặt mày nghiêm chỉnh sai Hiểu Âu rót rượu. Cô dâu mới rất biết nghe lời chồng, rót đầy một ly rượu trắng đưa cho Lợi Lợi.
- Chị Lợi Lợi, đây là rượu Hiểu Âu rót cho chị, chị nhất định phải uống đấy. - Đỗ Hiểu Âu âu yếm nhìn Lâm Phong, dịu dàng lên tiếng.
Lợi Lợi lo lắng liếc nhìn Lâm Phong. Môi se lại, dường như người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Chu Nam giằng lấy ly rượu trên tay cô, mỉm cười đỡ lời:
- Để tôi uống thay cô ấy. Cô ấy đang có thai, không được phép uống rượu.
- A, chị có tin vui rồi sao? Đúng là song hỷ lâm môn! Được mấy tháng rồi? - Niềm vui như truyền sang Hiểu Âu, đôi mắt đen láy của cô sáng bừng lên.
Lợi Lợi và Chu Nam nhìn nhau bối rối. Lợi Lợi dịu dàng xoa xoa bụng:
- Mới hơn một tháng thôi, cũng vừa mới biết.
Lâm Phong “à” lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
- Lợi Lợi, cô có thai thật sao? Chẳng phải cô...
- Lâm Phong, - Lô Lợi Lợi vội vàng ngắt lời cậu - Sau này cậu phải đối tốt với Hiểu Âu đấy. Hiểu Âu là em nuôi của Chu Nam, cũng là em gái tốt của tôi. Sau này anh mà làm gì có lỗi với cô ấy, hai chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng tối sầm. Những lời Lợi Lợi nói khiến cậu như bừng tỉnh, mỉm cười trả lời:
- Tất nhiên là không rồi. - Rồi quay sang Chu Nam - Vậy chúng ta nhất định phải uống một chén. Vì...
Chưa nói dứt lời, cậu lảo đảo như người say, ly rượu trong tay không nghiêng không lệch hất thẳng vào mặt Chu Nam. Hành động quá bất ngờ của Lâm Phong khiến những người quanh đấy đều ngây ra. Lâm Phong vừa xin lỗi rối rít vừa lấy khăn tay lau cho Chu Nam, lúc cúi xuống cậu nói nhỏ một câu vừa đủ để anh nghe:
“Chén rượu này, là thay Tiểu Tam kính anh.”
Mặt Chu Nam bỗng chốc trở nên tái mét. Còn Lâm Phong thì cười nói như thường, rót thêm một chén, đặt trước mặt Chu Nam:
- Ban nãy đúng là thất lễ quá, anh Chu, ly rượu này em xin chịu tội.
Cậu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Vứt chén lên bàn, cậu kéo Hiểu Âu đi sang bàn khác.
Tiệc cưới tổ chức vào buổi tối, người tham gia chủ yếu là thanh niên, nên càng lúc càng náo nhiệt.
Đông Tam cảm thấy chẳng có gì thú vị, đang định ra về thì Chu Cẩm Thời kéo cô đứng dậy, nhất định mời nhảy một bài. Ngày trước để ứng phó với những buổi tiệc tùng như thế này, cô đã theo học một lớp khiêu vũ. Nhưng tối hôm nay, cô chẳng hề có ý định nhận lời với bất cứ ai.
Cô mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa, nhắm nghiền mắt cho đến khi phía đối diện có người ngồi xuống. Cô mở mắt. Đỗ Hiểu Hồng mặc bộ váy dạ hội hở иgự¢ màu đen gợi cảm, tóc uốn xoăn kiều diễm, khác một trời một vực với hình ảnh một cô nhân viên văn phòng nghiêm túc thận trọng. Đỗ Hiểu Hồng mỉm cười bắt chuyện:
-Thật trùng hợp, cô Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đông Tam vội ngồi thẳng lên, cười ngượng ngùng:
- Cô Đỗ, phù dâu hôm nay là cô phải không? Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra.
- Đúng vậy, tôi là chị mà cuối cùng lại làm phù dâu cho em gái, kể cũng buồn cười. - Đỗ Hiểu Hồng khẽ hất tóc - Có một việc, suýt chút nữa thì tôi quên mất. Lần trước cô nói có thể sẽ thôi học để đi làm, tôi đã để ý giúp cô, có một vị trí đang trống ở công ty JS, tôi đã nộp hồ sơ cho cô rồi. Mấy hôm nữa chắc sẽ có thông báo phỏng vấn, cô nhớ chuẩn bị cho tốt nhé.
Đông Tam không biết nên bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ đặc biệt của Đỗ Hiểu Hồng, hay là nên ngạc nhiên vì cô ấy vẫn còn nhớ đến việc của cô. Cô chưa kịp nói gì, Đỗ Hiểu Hồng đã lên tiếng trước:
- Nếu như cô không biết lúc phỏng vấn nên nói gì thì có thể tham gia một khóa đào tạo ở công ty tôi. Cô không cần cảm ơn, muốn học phải nộp tiền đấy. - Hiểu Hồng cầm ly rượu đứng dậy, nhìn đám đông đang say sưa khiêu vũ trên sân khấu, ánh mắt đột ngột trở nên xa xăm.
- Nghe nói cô và Lâm Phong từng là bạn thanh mai trúc mã?
- Chúng tôi là bạn học hồi phổ thông.
Đỗ Hiểu Hồng không nói gì thêm, cầm ly rượu bỏ đi, lúc đi ngang qua Lâm Phong, cô nở một nụ cười châm chọc. Nếu Đông Tam không nhìn nhầm, cảm xúc giấu trong nụ cười đó rất phức tạp.
Lâm Phong đi về phía cô, cau mày dò hỏi:
- Cô ta nói gì với bạn vậy?
- Cô ấy giúp tớ tìm việc. - Đông Tam mỉm cười trước vẻ đa nghi của Lâm Phong - Hôm nay bạn đẹp trai quá.
Lâm Phong cười, cậu cúi xuống đưa tay làm động tác mời nhảy:
- Vậy anh chàng đẹp trai muốn mời tiểu thư đây nhảy một điệu. Không biết tiểu thư có đồng ý hay không?
Đông Tam khẽ liếc nhìn về phía đám đông. Không ít ánh mắt đang tò mò hướng về phía họ. Cô cũng biết chút ít về thói đơm đặt trong cái thế giới đó. Nhưng sau này, cô sẽ không còn có quan hệ gì với họ nữa. Cô khẽ mỉm cười duyên dáng, đặt tay vào tay cậu:
- Rất vui lòng.
Lâm Phong dìu cô lướt nhẹ mấy vòng. Trước đây cô không hề biết Lâm Phong biết khiêu vũ. Nhìn cậu tỏa sáng đêm nay, cô không nén được muốn bật khóc. Giống như nhìn thấy một chú chim đã từng bị mình làm cho gãy cánh bay loạng choạng rồi ✓út lên trời xanh, không những bay rất vững vàng mà còn bay xa hơn cao hơn. Còn điều gì có thể khiến người ta muốn rơi lệ hơn chứ?
Cô chân thành chúc phúc cho cậu. - Lâm Phong, thấy bạn được như ngày hôm nay, thực sự tớ rất vui.
Lâm Phong cười cười, ghé sát tai cô thì thầm:
- Hiểu Âu là một cô gái ngây thơ, nhưng nhà cô ấy đúng là thùng nước nhuộm, không hề bình yên như bề ngoài đâu.
- Sau này bạn có dự định gì không?
- Trước tiên cứ làm ở công ty gia đình họ xem thế nào. Tớ cũng đã tương đối quen việc rồi, tháng sau sẽ chính thức mở công ty con. Muốn theo nghiệp kinh doanh của nhà họ Đỗ, những điều phải học không phải là ít.
- Thật tốt quá, rồi mọi việc sẽ ổn thôi.
Điệu nhảy kết thúc, từng đôi nhảy lần lượt quay về bàn đi về. Đông Tam vừa định quay về chỗ ngồi thì bị Lâm Phong giữ lại. Cậu nhét vào tay cô thứ gì đó:
- Ban nãy đi tìm mãi mới thấy, đợi lúc nào không có người bạn hãy xem nhé.
Lâm Phong quay người đi nhanh về phía Hiểu Âu. Đông Tam tần ngần liếc nhanh xuống tay, là một tập giấy dày. Khi cô còn đang đoán già đoán non thì chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình:
- Tam Tam, lâu rồi không gặp.
Cô quay đầu lại, Lô Lợi Lợi mặc chiếc xường xám được cắt may rất khéo, đôi giày bệt bằng da tuy đơn giản nhưng vẫn mang vẻ xa xỉ hiếm thấy. Nhìn đôi khuyên tai sáng long lanh, dây chuyền ngọc trai đắt tiền, túi xách LV kiểu mới nhất cùng với chiếc nhẫn kim cương rất to trên tay, nếu không phải biết rõ toàn bộ tiền tiết kiệm của Chu Nam cũng không mua nổi những thứ đồ đẳng cấp đó, chắc cô cũng sẽ như những người khác, ngưỡng mộ và ghen tị với cô ta.
- Cô Lô, nghe nói cô có tin vui, đúng là bất ngờ quá.
- Tam Tam, nghe nói lúc trước cô nằm viện? Không phải là... - Sự lo lắng của Lợi Lợi không giống như đang giả vờ, thực ra cùng không khó để tưởng tượng, nếu đúng là vì cô ta dựng chuyện, thì cũng coi như cô ta đã Gi*t một mạng sống.
Đông Tam cười nhạt, ngắt lời:
- Tôi nên cảm ơn cô, cô Lô ạ, nếu không thì tôi vẫn cứ giam mình trong quả hồ lô đó. Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi phải biết tự lượng sức mình. Bây giờ cô đã hài lòng chưa?
- Tam Tam, tôi không ngờ sự việc lại trở nên như vậy... Tôi chỉ là...
- Cô chỉ là cái gì? Cô thấy tôi chưa đủ thảm nên phải đạp thêm một cú mới thấy vui phải không? - Đông Tam đay nghiến. Cô có thể chịu đựng sự bất nhân bất nghĩa, nhưng điều cô căm ghét nhất là có người ném đá sau lưng mình.
Lô Lợi Lợi có vẻ khó chịu, cô ta tiến lên hai bước, nói nhỏ vào tai cô:
- Tam Tam, nếu như cô thấy không thoải mái thì hãy đánh tôi mắng tôi đi... Tôi không ngờ cô sẽ bỏ cái thai đó... đó dù sao cũng là một sinh mạng. Chu Nam là cuộc sống của tôi, tôi không thể buông tay. Nếu nhất định phải chuộc tội, vậy thì hãy để tôi bồi thường cho cô.
Lợi Lợi cầm tay Đông Tam áp lên mặt mình, nước mắt long lanh:
- Cô cảm thấy rất kỳ lạ phải không? Cô đưa cái que thử ấy cho tôi, tôi liền mang thai. Cô là người duy nhất biết được sự thực, vậy thì, cô phải trả giá.
Đông Tam lạnh lùng nhìn cô ta:
- Cô lại định diễn trò gì nữa đây?
Nước mắt của Lô Lợi Lợi đột ngột tuôn ra đầm đìa:
- Tam Tam, Tam Tam, á... - Cô ta ngã xuống đất nhẹ như một tờ giấy - Tôi xin cô, tôi thật sự yêu Chu Nam, tôi xin cô đừng làm hại đứa con của chúng tôi...
Người xung quanh lập tức quây lại. Khi nói câu cuối cùng, Lợi Lợi bò đến ôm lấy chân Đông Tam, nhưng bị cô hất ra. Chu Nam vừa kịp chạy đến. Anh rẽ đám đông chạy lại, ôm Lô Lợi Lợi vào lòng, căm hận nhìn Đông Tam.
Cho đến lúc này, Đông Tam mới hiểu đây là màn kịch gì. Cô thậm chí còn không buồn nhìn Lô Lợi Lợi đang ՐêՈ Րỉ dưới đất, chỉ nhìn vẻ xa lạ trên khuôn mặt Chu Nam, cô biết mình lại thua rồi.
- Tam Tam, tôi không hiểu tại sao bụng dạ cô lại ác độc như vậy? - Anh xoa nhẹ lên lưng Lợi Lợi, hai chân mày nhíu lại, nỗi đau khổ tột cùng hiện trên nét mặt.
Đông Tam nhìn họ trân trân. Dù trong lòng đã nói câu tuyệt tình, nhưng vẫn không tránh khỏi đau đớn. Cô nhìn thẳng vào Chu Nam, mắt rơm rớm ánh nước:
- Anh nói đúng. Khi em là người mới trong mắt anh, em làm gì sai cũng đều đúng. Còn khi em đã trở thành người cũ, thì cho dù làm gì đúng cũng thành sai. - Cô cúi xuống, cố tìm kiếm chút tình cảm còn sót lại trong mắt anh - Không cần biết anh tin hay không, tất cả những gì em làm đều là vì yêu anh. Em đã từng nghĩ rằng buông tay cũng là một kiểu yêu, nhưng giờ thì em hối hận, tiếc là không thể quay lại nữa rồi. Như vậy cũng tốt, coi như đó là sự giải thoát cho cả hai ta. Những lời này, em đã định cả đời này sẽ không bao giờ nói ra, cả đời này sẽ giữ chỉ cho riêng mình em. Hôm nay em nói với anh cũng chính vì em biết, chuyện giữa em và anh đã hoàn toàn kết thúc. Nếu đã là không còn quan hệ gì nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi, vậy thì em cũng không cần phải suy nghĩ gì nữa. Chu Nam, em, Thẩm Đông Tam, xin thề vói anh, em chưa hề chạm đến người phụ nữ này.
Khi cô nói, Chu Nam không hề di chuyển ánh mắt. Tuy anh vẫn còn cau mày, nhưng ánh mắt đã không còn xa lạ nữa. Đó mới là Chu Nam mà cô từng yêu. Mỗi khi cô phạm lỗi, chỉ cần nhìn vào mắt anh là cô biết, mình sẽ không bị trừng phạt. Trong một thoáng, cô tưởng như mình lại được nhìn thấy Chu Nam của ngày xưa.
Tiếng kêu rên của Lợi Lợi kéo họ về với thực tại. sắc mặt Lợi Lợi càng lúc càng trắng bệch, cô ta siết chặt lấy tay Chu Nam, giọng đứt quãng:
- Đau... bụng em đau lắm... em sợ lắm, Chu Nam... con của chúng ta... - Chu Nam lập tức định thần lại. Anh bế Lợi Lợi lên, dịu dàng an ủi - Không sao, không sao, chỉ ngã nhẹ thôi mà. Anh đưa em đến bệnh viện, đừng lo...
Lâm Phong đứng cách đó không xa, uể oải cầm ly rượu trong tay quan sát mọi việc. Thấy Chu Nam bế Lô Lợi Lợi chạy ra ngoài, cậu cũng chỉ nhún vai.
Chu Nam bế Lợi Lợi đi bệnh viện, lúc chạy đến cửa, anh quay đầu lại nhìn Đông Tam lần cuối.
Chu Cẩm Thời ngật ngưỡng tiến lại gần, khoác tay lên vai cô, hỏi:
- Tam Tam, em có thích tôi không? - Anh dúi ly rượu vang vào tay cô - Uống đi, nếu em không thích tôi thì uống hết đi, uống hết!
Đông Tam nhìn người đàn ông đang say trước mặt mình, nước mắt trào ra. Đầu tiên là từng giọt lăn dài trên má, cuối cùng bao uất ức trong lòng tuôn chảy như sông như suối. Chu Cẩm Thời hoảng sợ, luống cuống giúp cô lau nước mắt:
- Đừng khóc, đừng khóc, khóc cái gì chứ? Chẳng phải anh đang ở đây hay sao? Còn dát vàng lên người đợi em đến nhặt. Em khóc cái gì?
Đông Tam đầu óc rối loạn, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Âm thanh xung quanh càng lúc càng ồn ào, nhưng ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Những hình ảnh quen thuộc mà xa xôi nhẹ nhàng lay động trước mắt. Nắng chói quá, cô thấy Chu Cẩm Thời ngồi trong chiếc xe thể thao mui trần quen thuộc vui vẻ gào lên với cô: “Tam Tam, đi hóng gió đi, Tam Tam”. Cô thấy Lô Lợi Lợi, chân xỏ dép cô đơn đi trong gió. Cô thấy máu trên ngón tay bị chặt đứt của Lâm Phong đang bung nở thành từng chùm hoa đỏ thắm. Cô thấy bố cầm chai rượu, vừa đi khật khưỡng vừa hát nghêu ngao giữa làng. Cô thấy Chu Nam, lông mày khẽ cau lại, dịu dàng ôm cô vào lòng... Tất cả chuyển vần yếu ớt trong một vùng sáng mờ nhạt, sau đó lóe lên rồi biến mất.
Cuối thu đầu đông năm 2008, trong đêm đó, vài hạt tuyết đầu mùa lạnh lẽo rơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc