Đi Về Phía Không Anh - Chương 30

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Một tuần đã trôi qua. Trong khoảng thời gian đó,cô vẫn gọi điện cho anh, nhưng vẫn chỉ nhận được tín hiệu tắt máy lạnh lùng.
Thời gian chờ đợi này là lúc khiến con người ta tuyệt vọng nhất. Hôm cô ra ngoài tìm Chu Nam cơ thể đã yếu lại còn bị nhiễm lạnh, phải nhập bệnh viện một lần nữa. Bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thai sau đó nghiêm khắc bắt cô phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Cô cứ thế nằm ngây ra trên giường bảy ngày. Trong bảy ngày đó, hết ngủ rồi ăn, hết ăn rồi lại ngủ. Khi không thể ngủ được nữa thì lại nhớ đến những kỉ niệm khi cô và Chu Nam còn ở bên nhau. Từ sau khi Chu Nam tắt điện thoại, cô cũng không còn ý định gọi cho anh lần nữa. Trước nay anh không phải là người đàn ông tuyệt tình như vậy. Có thể lần này anh thật sự hận cô.
Như vậy cũng tốt, ít ra, anh cũng không thể dễ dàng quên được cô.
Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, sinh viên cũng lục tục quay lại trường. Mấy hôm trước sân trường còn vắng lặng thì nay lại trở nên ồn ào, đông đúc. Trần Ngôn ngày nào cũng túc trực bên cô, không giây phút nào bỏ đi. Nhiều lúc cảm thấy áy náy với bạn, Đông Tam lại bảo Trần Ngôn cứ mặc cô, không phải áy náy gì cả. Từ hôm Đông Tam phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngày nào cậu bạn si tình của Trần Ngôn cũng đứng chờ ngoài cửa phòng hai cô để xem có giúp được gì không. Từ chối mãi không được, cuối cùng Trần Ngôn đành nhận sự giúp đỡ của cậu bạn khiến cậu ta vô cùng hí hửng.
Chiều tối hôm đó, Trần Ngôn đi ra ngoài mua thêm nước, chỉ có một mình Đông Tam trong phòng. Nằm mãi cũng mệt, cô xếp mấy cái gối ra sau lưng rồi tựa người hướng ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài hành lang có mấy cô sinh viên đang ngồi tán chuyện rôm rả, tiếng lao xao vọng đến tận giường Đông Tam. Những từ rời rạc như “anh chàng đẹp trai”, “lái chiếc xe mui trần”, “cứ đứng nhìn chằm chằm về phía kí túc nữ” khiến trái tim cô như thắt lại. Tự nhiên cô lại có linh cảm rằng, người đàn ông mấy ngày liền có mặt dưới sân là Chu Nam.
Suy nghĩ đó khiến Đông Tam thấy như có lửa đốt lòng, cô hất chăn đi tìm quần áo để thay. Vừa bước chân xuống giường, cô bỗng thấy bốn bề chao đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn xuống đất. Loạng choạng đi đến cửa phòng, Đông Tam mới sực nhớ ra đã mấy ngày không tắm, cả người hôi hám, tóc tai bết lại, không được vác bộ dạng này ra ngoài đường được. Cô vội vã quay lại tìm mũ đội đầu rồi đi xuống tầng một, lao ra khỏi cửa ký túc, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, nhưng làm gì có anh đẹp trai nào lái xe mui trần? Không đành lòng, Đông Tam lại chạy thẳng ra ngoài cổng trường, tim đập thình thịch. Giữa tháng mười mà mặt trời vẫn chói chang đến mức khiến cô không thể mở to mắt mà nhìn. Cách đó mấy trăm mét, một người đàn ông mặc bộ thể thao màu trắng vội vã quay mặt đi ngược lại hướng của cô. Tim đập điên loạn, cô cuống quýt gọi to “Chu Nam” rồi cứ thế chạy theo. Chưa được mấy trăm mét thì chân như bị mất cảm giác, cô ngã sóng soài xuống đất. Ngẩng đầu lên, thì không còn thấy bóng người đó nữa. Một chiếc Accord màu đỏ chầm chậm băng qua. Nước mắt trào ra. Chiều chầm chậm buông xuống, trời bắt đầu nổi gió, những giọt nước mắt theo đó trở nên lạnh buốt. Nếu thật sự là anh, vì sao ngay đến một lần anh cũng không muốn gặp? Nếu thật sự là anh, vì sao thấy cô ngã, anh vẫn đang tâm bỏ đi? Nếu thật sự là anh, vì sao anh không nói gì với cô? Chỉ cần anh nói, thì cho dù kết cục có như thế nào, cô cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng người đàn ông ấy đã bỏ đi không buồn quay đầu lại. Sợ cô đuổi kịp, sợ cô bám riết, sợ sẽ lại xiêu lòng trước cô hay sợ cô ám ảnh như một vết nhơ, muốn gột sạch cũng không được?
Cô ngồi thẫn thờ trong gió bụi tháng mười, ôm mặt khóc tức tưởi. Lúc này đây, cô muốn quên hết, muốn được uống nước sông Nại Hà để một lần nữa lãng quên đi tất thảy. Vì sao khi cô bất chấp tất cả để cho tình yêu thêm một cơ hội thì anh lại nhẫn tâm ruồng bỏ cô?
Khi Trần Ngôn tìm thấy Đông Tam, cô đã khóc không ra tiếng, nước mắt cũng đã khô, cô đang bị nấc, vừa sụt sịt vừa nấc, đôi mắt ngây dại nhìn vào hư vô. Trần Ngôn vội kéo Đông Tam dậy, nhưng cô im lìm như một hòn đá. Trần Ngôn vốn rất gầy, loay hoay mãi không sao đỡ cô đứng dậy được, đành đứng giậm chân sốt ruột:
- Bạn định điên thế nào nữa đây, định gây nghiệt chướng gì nữa đây!
Đôi mắt đờ đẫn của Đông Tam càng lúc càng sâu hun hút, cô mỉm cười đau đớn:
- Tớ...đúng là đang gây nghiệt chướng... nghiệt chướng, ha ha...
Trần Ngôn xót xa ngồi xuống đất, vòng tay qua đôi vai gầy của cô bạn:
- Tam Tam, bạn ra nông nỗi này có phải là vì nhìn thấy bố đứa bé không?
Đôi mắt ban nãy vẫn còn thất thần liếc nhìn Trần Ngôn. Cô ráo hoảnh trả lời:
- Tớ nhìn nhầm người. Cũng đúng thôi, anh ta sẽ chẳng bao giờ xuất hiện đâu.
- Nếu anh ta đã không đến thì chúng ta về thôi. Mấy ngày rồi bạn chưa tắm chắc là khó chịu lắm, tớ đã lấy nước cho cậu rồi đấy. - Trần Ngôn đưa tay ra định kéo cô dậy. Nhưng ánh mắt cô nhìn sang phía khác.
- Tớ muốn ngồi đây thêm một lát. Bạn về trước đi! Cô ngập ngừng rồi nói thêm - Cảm ơn bạn, Trần Ngôn
Có lẽ ánh mắt kiên định của Đông Tam khiến Trần Ngôn hiểu mình có khuyên cũng vô ích. Cô thở dài quay người về trước. Thực ra, những gì cô có thể giúp cho Đông Tam đều vô cùng ít ỏi.
Đi được một đoạn, cô lo lắng quay đầu lại nhìn. Trong ánh hoàng hôn buồn bã, một cô gái đang ngồi bệt bên vệ đường, người gầy gò, áo xống luộm thuộm, đội một chiếc mũ nhung xộc xệch, trông vô cùng cô độc.
Rất lâu sau, Trần Ngôn vẫn ghi nhớ cảnh tượng đó. Mỗi lần nhớ lại, cô đều thấy sống mũi cay cay. Đó có lẽ là cảnh bi thương nhất mà cô đã từng nhìn thấy.
Câu chuyện đằng sau cảnh tượng đó, làm sao có thể nói cho người khác thấu tỏ.
Khi Đông Tam quay về phòng thì đã hơn chín giờ tối. Cô đã tắm hết ba phích nước rưỡi trong số bốn phích nước mà Trần Ngôn xách về, sau đó bình thản lên giường đi ngủ. Hôm sau trời vừa sáng, cô đã lay Trần Ngôn dậy, rủ đi cùng đến bệnh viện.
Đang mắt nhắm mắt mở, nhưng Trần Ngôn vẫn linh cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Khi Đông Tam đã chuẩn bị xong xuôi, đứng trước giường chờ đợi, Trần Ngôn tần ngần hỏi:
- Đến bệnh viện làm gì? Bạn thấy không khỏe à?
Đông Tam trả lời, giọng bình thản như không, khuôn mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào:
- Đi Pa' thai.
Chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng cũng khiến Trần Ngôn giật bắn cả người. Cô lật đật ngồi dậy, mở to mắt nhìn Đông Tam trân trối, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Đông Tam thì vẫn lạnh nhạt như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô.
Nhìn cô bạn đang há hốc nhìn mình, Đông Tam uể oải cầm lấy túi xách, đứng dậy:
- Không sao, bệnh viện tám giờ mới mở cửa, bạn cứ chuẩn bị từ từ.
Nhưng cử chỉ rõ ràng là muốn Trần Ngôn rời khỏi giường càng nhanh càng tốt.
Trần Ngôn lật đật ra khỏi giường, lập bập hỏi một câu không đầu không cuối:
- Bạn đã nghĩ kĩ chưa?
Đông Tam hờ hững gật đầu.
Rõ ràng, cô đã không còn là cô gái tuyệt vọng ngồi trên đường hôm qua. Kể từ khi quen biết nhau, Trần Ngôn chưa từng thấy sự lạnh nhạt và kiên quyết như thế trên mặt Đông Tam.
Nếu cô từng biết Đông Tam của trước kia, có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đông Tam của ngày xưa đã quay trở lại. Nhưng rất tiếc là cô lại không hề biết chuyện quá khứ của Đông Tam nên khi đánh răng rửa mặt, một cảm giác buồn bã vô hạn xâm chiếm lấy cô.
Trên đường đi, Đông Tam không nói một lời. Cô chọn một bệnh viện lâu đời với những bác sĩ có chuyên môn cao, nhưng ở đây lại không có phương pháp N4o th4i không đau như ở một số bệnh viện tư khác. Trước khi vào phòng, Trần Ngôn nắm lấy tay cô, cố gắng thuyết phục Đông Tam thêm một lần nữa:
- Hay là đổi bệnh viện khác, nghe nói... nhiều người không chịu nổi đâu.
Đông Tam quay lại cười như muốn an ủi cô:
- Đằng nào cũng phải làm. Thà đau một lần còn hơn là cứ để kéo dài mãi.
Trần Ngôn buông tay, nhìn Đông Tam đi thẳng vào phòng, chua xót khôn cùng.
Quả quyết đón nhận cái ૮ɦếƭ.
Trần Ngôn đứng đợi ngoài hành lang. Mặt trời mới lên đến ngọn cây, bầu trời rất xanh. Cô nhìn thấy cả những đám mây trắng bị gió thổi thành nhiều hình thù sống động khác nhau, nhìn được một lúc thì cổ mỏi rã rời. Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Ngôn luyến tiếc từ biệt khoảng trời xanh ngắt để quay vào phòng xem tình hình Đông Tam thế nào. Một đám người chen chúc. Có người đi một mình, vẻ mặt cứng rắn, bất cần. Có người đi cùng chồng, vẻ mặt đầy sợ sệt, bi ai. So với phòng sinh bên cạnh, chốn này thật buồn bã.
Thủ thuật tiến hành rất đơn giản, mười phút là xong. Những người vào trước đã dần đi ra cả. Trần Ngôn nhấp nha nhấp nhổm ngồi đợi trên chiếc ghế băng đặt bên ngoài cửa phòng. Cửa bật mở, một cô y tá hắng giọng gọi người nhà của Thẩm Đông Tam, Trần Ngôn vội vàng đứng dậy, nói là em. Cô y tá thản nhiên đưa cho cô một tờ giấy, dặn đi nộp tiền lấy thuốc:
- Cô ấy mới làm xong, còn phải nằm nghỉ. Cô xuống tầng lấy thuốc theo đơn này, một tháng nữa đến khám lại.
Cô nhận đơn đi lấy thuốc. Vì là bệnh viện lớn, nên đến chỗ nào cũng phải xếp hàng. Cô đứng lẫn trong một đám đông toàn các cụ ông cụ bà, dưới ánh đèn ảm đạm, buồn bã. Cô cứ đứng như mất hồn.
Lấy xong thuốc, Trần Ngôn quay lại xem tình hình bạn thế nào. Đông Tam đã ra, ôm bụng ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, mặt mày trắng bệch. Trần Ngôn vội vã tiến lại, định an ủi mấy câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vầng trán xanh xao của Đông Tam, trán rịn toàn mồ hôi lạnh. Đông Tam ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen láy giờ không còn chút ánh sáng. Trần Ngôn khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh bạn.
Hai người ngồi im lặng rất lâu, cho đến khi Đông Tam bất ngờ bịt miệng, vội vàng lao vào nhà vệ sinh bên cạnh. Rất nhanh, tiếng nôn ọc vọng đến tai Trần Ngôn.
Bác sĩ nói, đây là triệu chứng bình thường.
Hai người đi taxi về trường. Đang giữa tháng mười mặt trời rực rỡ, nhưng nhiệt độ ngày càng xuống thấp. Những chiếc lá vàng rụng đầy trên mặt đất tạo thành một thảm lá óng ánh mênh ௱ôЛƓ. Trần Ngôn nắm tay Đông Tam, dìu cô đi từng bước. Bàn tay Đông Tam liên tục ra mồ hôi, ẩm ướt, lành lạnh.
Xe dừng lại trước cổng ký túc, hai người xuống xe. Đông Tam đã không còn ôm bụng rên la nữa. Ban nãy Trần Ngôn mua một gói sôcôla ở căng tin bệnh viện để cô nhấm nháp cho lại sức, giờ sắc mặt cô đã khá hơn nhiều. Đông Tam lảo đảo tựa người vào Trần Ngôn, hướng về khu kí túc nữ. Bất ngờ có một người đàn ông lao đến, ngang nhiên chặn đường họ lại.
Trần Ngôn ưỡn ***, cáu kỉnh hỏi, giọng không lấy gì làm thân thiện:
- Anh là ai? Có biết chó khôn không chặn đường không hả?
Ngày thường Trần Ngôn không dữ dằn như vậy, nếu không phải vì chuyện của Đông Tam, thì thực ra cô là người có tính cách lạnh lùng, ít nói.
Đông Tam đờ đẫn ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt, rồi rất nhanh cụp mắt xuống:
- Trần Ngôn, bạn lên trước đi.
Trần Ngôn cau mày, lạnh lùng nhìn người đàn ông lạ mặt với ánh mắt đầy cảnh giác:
- Bạn không được cố quá đâu đấy...Tớ đi mua cơm đây.
Trần Ngôn là một cô gái thông minh, tất nhiên là cô biết lúc nào thì nên dừng lại. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đầy đe dọa rồi cầm lấy túi cùa Đông Tam, cắm cúi bỏ đi.
Chỉ còn lại hai người, im lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Chu Cẩm Thời đành lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng:
- Vừa đi ra ngoài sao?
Đông Tam gật đầu. Cô mệt mỏi đến mức không buồn ngẩng đầu lên:
- Ừ. Có việc gì à?
Cô không định kéo dài cuộc nói chuyện, cũng như không định nói sự thật với anh. Giọng nói lạnh lùng và xa cách này quả thật là một mũi tên xé rách trái tim Chu Cẩm Thời. Anh im lặng hồi lâu, rồi quay lại nhìn xe của mình:
-Tôi có một thứ cần đưa cho cô, nhưng lại để quên trong xe rồi. Đợi tôi một lát. Anh quay người, bước nhanh đến bên con đường râm mát, mở cửa xe lấy đồ, một mảnh giấy đỏ rực hút ánh nhìn dưới ánh mặt trời chói chang. Đông Tam nheo mắt, nhìn anh vui vẻ chạy về phía cô trong ánh nắng chói lóa như dát bạc. Bụng lại dội lên cơn đau. Trong khoảnh khắc, trái tim cô chợt run rẩy.
Chu Cẩm Thời vừa chạy đến, cô cố nén cơn đau chau mày hỏi:
- Anh sắp kết hôn à? Chúc mừng anh.
Chu Cẩm Thời không trả lời mà chỉ chăm chú quan sát thái độ của cô, sau đó hỏi cô với nụ cười thường trực trên môi:
- Tôi định kết hôn nhưng trông cô có vẻ không vui nhỉ? Thế thì tôi sẽ không kết hôn nữa.
Cô lắc đầu, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu đọng lại trên trán. Cô lảo đảo, mọi thứ trước mắt chỉ còn hai màu đen trắng như một chiếc ống kính máy ảnh bị rạn nứt:
- Chu Cẩm Thời... tôi bị bệnh.
Nói xong, cô ngã gục xuống đất.
Cô có thể yên tĩnh mà ngủ, ngủ đến tận điểm cuối cùng của thời gian.
Quay trở về tuổi hai mươi. Khi đó, ánh mắt cô vẫn trong vắt. Đó là cuộc thi hùng biện của giới sinh viên Bắc Kinh, và đó cũng là thành công lớn nhất trong quãng đời sinh viên của cô. Sự nhanh nhẹn, bình tĩnh cộng thêm lối suy nghĩ logic đã giúp cô liên tiếp giành chiến thắng.
Thường thì cô không mấy quan tâm đến cái trò đấu võ mồm vô bổ này, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cứ thế hết trận này đến trận khác giành chiến thắng. Chẳng phải trước đây cô luôn dựa vào vũ lực để giải quyết mọi việc sao, vậy thì động cơ nào đã khiến cô tham gia vào cuộc thi hùng biện? Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một phút cả nể trước những lời mời mọc thiết tha của mấy đứa bạn trong lớp. Không thi thì thôi, đã thi thì phải thắng.
Cứ như vậy tiến vào vòng chung kết, mặt đối mặt với đại học Q.
Và đó cũng chính là cơ hội cô gặp lại Chu Nam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc