Đi Về Phía Không Anh - Chương 23

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Trong tháng Chín, chuyện khiến Đông Tam kinh ngạc nhất là việc Lâm Phong giới thiệu bạn gái.
Hôm đó Lâm Phong nói sẽ thông báo cho cô một tin vui bất ngờ. Lâm Phong luôn như vậy, chuyện gì cũng có thể quên ngay trong chốc lát, lần gặp sau lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu không nhắc đến, cô tất nhiên cũng không muốn hỏi.
Khi cô đến chỗ hẹn, trong ánh đèn mờ ảo, Lâm Phong nháy mắt cười với cô. Đôi mắt cô gái ngồi cạnh cậu rất sáng, khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ hạnh phúc.
Cô không biết nên phản ứng thế nào. May có Lâm Phong giúp cô giải vây. Cậu choàng tay ôm lấy đôi vai bé nhỏ của cô gái, giới thiệu:
- Đây là bạn gái của tớ, Đỗ Hiểu Âu. Hai người đã gặp nhau rồi đấy.
Tất nhiên là họ đã từng gặp nhau. Đông Tam biết, chuyện này nếu kể ra thì còn dài hơn cả sông Nhã Lỗ Tạng Bố[1]. Cô cố gắng che giấu sự kinh ngạc đang hiện rõ trên mặt, đưa tay ra bắt:
- Chào Hiểu Âu, tôi là Thẩm Đông Tam.
[1] Con sông lớn nhất trong bốn lưu vực sông ở khu tự trị Thanh Tạng, Trung Quốc.
Cô chỉ là Thẩm Đông Tam mà thôi. Cô không phải là đức mẹ Maria, không phải là Zorro, thậm chí không phải là bạn thanh mai trúc mã của Lâm Phong. Cô không có tư cách để hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao. Lâm Phong đưa Đỗ Hiểu Âu đến gặp riêng cô đã là một sự hậu đãi với cô rồi.
Trong vòng tay Lâm Phong, Đỗ Hiểu Âu cười rạng rỡ, đôi môi hờn dỗi của cô cong lên dịu ngọt:
- Chị Tam Tam, hôm nay trông chị xinh quá.
Đứa trẻ nào biết nói ngọt cũng được người khác yêu quý. Đông Tam chỉ cười. Từng này tuổi rồi mà còn được khen xinh, cô đã nghe đủ rồi.
- Hiểu Âu, kể cho chị nghe chuyện của hai người đi.
Lâm Phong ngồi bên cạnh lên tiếng với vẻ bất mãn:
- Tớ cũng có thể kể được mà, sao cậu không hỏi tớ?
- Đàn ông kể chuyện thiếu tinh tế. – Đông Tam cười nhìn cậu. – Tớ thích nghe chuyện lãng mạn cơ.
Hai má Đỗ Hiểu Âu đỏ bừng, ngượng ngùng lén nhìn Lâm Phong. Ánh đèn vàng như càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp, thuần khiết của Hiểu Âu. Cô bé ngọt ngào trả lời:
- Ban đầu anh ấy cứ đứng trước cửa nhà em, chuyện này mãi về sau em mới biết. Một hôm có hai tên lưu manh chặn đường trêu ghẹo em, anh ấy liền xông ra cứu em nên bị thương. Em kể chuyện này với bố em, thế là bố em nhận anh ấy vào công ty, lại còn để anh ấy làm vệ sĩ riêng cho em. Sau đó nữa, chúng em…
Sau đó thì hai người tình chàng ý thi*p, lâu ngày nảy sinh tình cảm chứ còn gì nữa. Nhưng chuyện này mô típ cũng cũ quá. Mặt Đỗ Hiểu Âu thì đỏ bừng còn Lâm Phong thì hai mắt rực sáng, đầy hoang dã.
Đông Tam cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên mỉm cười:
- Chuyện của hai bạn lãng mạn quá, chúc hai người trọn đời bên nhau.
Có ai là không mong tình yêu của mình kéo dài mãi mãi đâu cơ chứ? Nghe cô nói vậy, đôi mắt bồ câu của Hiểu Âu sáng rỡ đầy cảm kích. Nhưng khi cô cáo lỗi vào nhà vệ sinh rửa tay, Lâm Phong cũng đứng lên tìm cớ đi cùng. Ở đó, cô được nghe một chuyện hoàn toàn khác.
Điếu thuốc của Lâm Phong lập lòe trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau, cậu mới nói:
- Chắc cậu đang cười thầm loại người như tớ làm gì mà có tình cảm sâu sắc như thế phải không? Có một lần tớ tình cờ nhìn thấy Chu Nam đưa cô ấy về nhà. Biệt thự nhà cô ấy vừa rộng lớn vừa sang trọng, tớ nhìn là đã thấy thích rồi. Thế nên tớ mới vạch ra màn kịch để tiếp cận với cô ấy, dù sao những chuyện như thế tớ cũng quá rành. Cô gái này quá dễ bị mắc lừa. Cậu biết tuổi thật của cô ấy là bao nhiêu không? Hai mươi mốt tuổi đấy. Ban đầu tớ tưởng cô ấy chỉ làm bộ ngây thơ trong sáng, nhưng về sau mới biết, năm năm về trước cô ấy gặp một tai nạn nghiêm trọng khiến cho trí nhớ chỉ dừng lại ở tuổi mười sáu. Bạn đã xem qua bộ phim Mối tình đầu thứ năm mươi chưa? Tớ nghĩ đến bộ phim ấy, rồi nhận ra đây chính là cơ hội tốt để tớ đổi đời.
- Lâm Phong. – Cô thực sự không mong muốn những gì cô nghe là sự thật – Cậu có yêu cô ấy không?
Lâm Phong im lặng nhìn cô một lát, rồi trả lời:
- Cô ấy tin vào những chuyện tình cảm lãng mạn, chung thủy suốt đời. Với tớ, thế là đủ rồi.
Cảm giác không thể tha thứ cho bản thân mình đè nặng lên Đông Tam. Cô luôn nghĩ Lâm Phong trở nên chua chát như thế này hoàn toàn là do lỗi của cô. Cô chau mày hỏi cậu:
- Thế còn Lô Lợi Lợi, cậu tính thế nào?
- Tớ và cô ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Bây giờ có thể ai đi đường nấy được rồi, sao lại không vui vẻ mà chia tay chứ?
- Lâm Phong, cậu vốn…
Lâm Phong ngắt lời cô không chút khách sáo:
- Bạn đừng tưởng là mình quá quan trọng. Việc tớ làm chẳng liên quan gì đến bạn hết. Bây giờ tớ sống vì bản thân tớ. Người không sống vì mình thì trời tru đất diệt, cuối cùng thì tớ đã hiểu câu nói đó là như thế nào rồi. Bao nhiêu năm nay giờ tớ mới biết, trước kia tớ sống thật vô nghĩa.
Cô không thể tin được. Dù cậu có bất cần ném điếu thuốc xuống đất rồi di di ngót giày lên. Tất cả đều là để nói với cô một điều rằng, không ai mãi mãi hi sinh vì một người nào đó.
- Chỗ bạn bè, tớ muốn nói với cậu một câu, cậu và Chu Nam sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn như xưa, chẳng khá hơn chút nào. – Cậu nói xong câu này, vỗ nhẹ lên vai cô rồi đi ra. Lối đi tối hẹp sặc mùi thuốc lá quyện cùng mùi nước hoa đàn ông.
Cô đứng ở đó thêm một lát nữa rồi ra. Là Lâm Phong thay đổi, hay do cô không theo kịp thời đại?
Trên đường về, cô nhận được tin nhắn của Lâm Phong: Bạn biết nhà cô ấy có bao nhiêu tiền không? Chiếc xe thể thao mà tớ đang lái là hiệu Bentley trị giá bốn triệu tệ. Cô gái này đúng là quý nhân của tớ, yên tâm, tớ sẽ đối tốt với cô ấy.
Đây là cuộc sống mà Lâm Phong lựa chọn. Cậu đã vì một người con gái mà hi sinh cả tương lai mình. Nhưng đổi lại cậu chẳng nhận được gì cả. Sự hối hận đã khiến cậu hoàn toàn thay đổi, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được ánh hào quang của cuộc sống. Cậu bé năm nào cùng cô đứng ăn mì bên vệ đường đã không còn nữa.
Lâm Phong nói, người ta không vì mình thì trời tru đất diệt. Câu nói này đã chạm đến nỗi đau của cô. Trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy, để rồi sau này, chính cô lại tự mình đánh mất phương hướng. Cô xóa tin nhắn, dựa đầu vào thành ghế xe bus. Những cơn gió lạnh theo cánh cửa khép hờ thốc vào trong xe.
Về đến nhà, Chu Nam đã ngồi trước máy tính làm việc. Thời gian này anh hơi bận, hai người cũng việc ai nấy làm, ít khi nói chuyện với nhau.
Cô tiến đến cạnh anh, ngồi tựa dưới chân anh, hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng. Chu Nam kéo đứng lên, nhìn cô như hết cách:
- Em sao thế?
Cô dụi dụi đầu vào lòng anh, mắt nhắm nghiền tận hưởng những phút giây dịu ngọt:
- Lúc nào anh có thời gian? Em muốn kể cho anh nghe chuyện giữa em và Lâm Phong.
Chu Nam ôm Tam Đông vào lòng, lơ đễnh hôn lên trán cô:
- Anh giận quá thì nói vậy thôi, em tưởng thật hay sao? Em là người thế nào anh còn không hiểu hay sao? Nào đi rửa mặt đi, hôm nay chúng mình ngủ sớm.
Cô tắm rửa xong xuôi thì đã mười giờ rưỡi. Chu Nam vẫn đang lạch cạch gõ bàn phím. Cô biết ý tắt đèn, trèo lên giường nằm. Đang mơ mơ màng màng, bỗng có bàn tay ấm áp vòng qua eo cô, mùi hương cơ thể của Chu Nam nồng nàn bên cánh mũi cô. Cô cố gắng mở mắt, nhưng bóng tối đen kịt, chẳng nhìn thấy điều gì cả.
Mãi đến giờ Chu Nam mới nhận ra Đông Tam mất máy tính.
Hôm đó cô nhận được điện thoại của giáo sư Lý, yêu cầu cô lên mạng để nhận một file dữ liệu quan trọng. Cô vứt điện thoại xuống giường rồi chạy một mạch ra quán internet. Lúc cô về, Chu Nam hỏi ra mới biết hồi tháng năm nhà họ bị trộm. Anh lập tức ý thức được sơ suất của mình, đây là lỗi mà chỉ có những người đàn ông không biết quan tâm đến bạn gái mới phạm phải. Anh vội kéo Đông Tam đi mua máy tính nhưng cô sống ૮ɦếƭ không chịu. Bất đắc dĩ, anh đành đưa máy tính cho Đông Tam dùng, còn mình thì mua chiếc IBM mới.
Có máy tính riêng nhưng Đông Tam vẫn vô cùng khổ sở. Giáo sư Lý ngày càng mất kiên nhẫn với cô, cử luôn Chu Cẩm Thời hướng dẫn luận án cho cô, hạn nộp là một tuần.
Đông Tam nhăn nhó khổ sở suy đi tính lại mãi, cuối cùng mới quyết định gọi điện cho Chu Cẩm Thời, hẹn ba giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê gần nhà anh.
Lúc cô đến quán, Chu Cẩm Thời đã ở đó đợi cô. Anh ngồi trên chiếc sofa bọc da màu café, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, nắng đã nhạt màu, xuyên qua tắm rèm mỏng, rọi lên khắp người anh thành một vầng sáng mờ ảo.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm tiến về phía chiếc bàn anh ngồi. Chu Cẩm Thời giật mình, quay đầu nhìn đăm đắm vào đôi mắt đen của cô bạn. Thẩm Đông Tam trong phút chốc như một đứa trẻ bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng nói không nên lời.
Chu Cẩm Thời vui vẻ đứng lên kéo ghế giúp cô, đợi cô ngồi xuống rồi mới quay về chỗ ngồi. Phong thái tự nhiên của anh giống như một quý ông lịch duyệt, nhưng cô không tiện nói những lời đường đột ngốc nghếch đó trước mặt anh.
Chu Cẩm Thời thì ngược lại, anh vui vẻ đi thẳng vào vấn đề để tránh cho cô bạn những phút bối rối bất thường:
- Có mang tài liệu đến không?
Cô gật đầu, nhanh chóng mở máy tính ra tìm tài liệu. Lúc cô loay hoay tìm ổ điện để cắm sạc, Chu Cẩm Thời cúi xuống giúp, thì vô tình chạm phải tay cô. Như vừa bị điện giật, Đông Tam vội vã rụt tay lại. Chu Cẩm Thời ngạc nhiên hỏi cô:
- Sao thế?
Cô lắc đầu, thầm rủa mình thật đúng là đồ ૮ɦếƭ nhát. Sao tự dưng lại bối rối thế này chứ? Rõ ràng là chuyện chẳng có gì cả cơ mà.
Chu Cẩm Thời thấy cô lúng túng thì cũng không gặng hỏi thêm, chỉ gật đầu ngồi xuống đối diện cô. Nhưng có mỗi một cái máy tính trên bàn, xoay đi xoay lại một lúc thì thấy rõ phiền. Chu Cẩm Thời chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô có ý hỏi, sau đó chuyển sang đó ngồi. Tiếp đó, anh bắt đầu bài thuyết giảng của mình:
- Sao cô thật thà thế nhỉ? Luận án cao học vốn chả có gì ghê gớm cả. Hơn nữa đây lại còn là chuyên ngành xã hội, không phải tiến hành thực nghiệm như những ngành tự nhiên ứng dụng khác, chỉ cần nghĩ bừa ra một đề tài gì đó, nêu quan điểm, rồi lên mạng tìm tại liệu chứng minh là được rồi. Thế cô định làm gì nào?
Đông Tam ngại ngùng đưa ra ý tưởng luận án, giọng cô mỗi lúc mỗi bé trước cái nhíu mày của Chu Cẩm Thời. Khi cô trình bày xong ý tưởng của mình, Chu Cẩm Thời lập tức tiếp lời, giọng đầy bực bội:
- Tôi thật không hiểu, một thằng lười như tôi mà vẫn khiến ông già ấy nhiệt tình quan tâm, còn cô chăm chỉ là thế mà sào vẫn bị ông ấy mắng là sao? Cô cứ làm theo lời tôi, chắc chắn bốc thuốc đúng bệnh. Đúng rồi, cô có đưa cho ông ấy… cái này chứ! – Chu Cẩm Thời vê vê ngón tay làm động tác đếm tiền, thấy Thẩm Đông Tam vẫn tròn mắt nhìn mình, anh liền thở dài và quyết định nói thẳng – Đưa phong bì ấy mà! Tôi có đi học được mấy bữa đâu, nhưng cứ lễ tết thì hoàn thành rất tốt “nghĩa vụ”. Chẳng lẽ hai năm hướng dẫn cô vất vả như thế mà cô không có tí chút lòng thành sao? Như thế chẳng phải là rất không công bằng sao?
Cô không có tiền để đưa thầy, đó là sự thật. Chu Nam cũng từng hỏi, nhưng cô đều bảo thầy Lý rất liêm khiết, có khi đưa phong bì đến thầy còn mắng cho ấy chứ. Tất nhiên đây chỉ là thiển ý cá nhân của cô thôi. Đông Tam im lặng một lát rồi đột nhiên nói:
- Tôi đã đến gặp Đỗ Hiểu Hồng.
Trong nhất thời, Chu Cẩm Thời ngớ người ra không hiểu vì sao cô lại nhắc đến chuyện ấy giữa lúc này. Cô cười gượng gạo, mặt cúi xuống nhìn không chớp mắt bàn tay đang mân mê dưới bàn.
- Cô ấy nói, chuyện tôi có chút khó khăn. Sau đó, cô ấy không liên lạc với tôi nữa.
Nói ra được chuyện này, cô cũng đỡ ngượng ngùng đi phần nào.
- Tôi không có tiền. Bố tôi ốm, tôi còn không có tiền chữa bệnh cho ông. Thế mà ông còn gửi cho tôi hai vạn tệ dành dụm cả đời. Tôi cảm giác mình thật vô dụng. Gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn phải sống dựa vào người khác. Anh biết không, từ hồi học phổ thông, tôi đã có thể tự xoay xở kiếm tiền nuôi thân đấy. Thời kỳ đó mới huy hoàng làm sao. Cả huyện không ai là không biết tôi. Nhưng chẳng hiểu sao khi lên đại học, tôi lại sống như một con mọt vô danh tiểu tốt. Anh thấy có kỳ lạ không? Tôi cũng đã thử làm lá ngọc cành vàng chỉ ăn với học trong hai năm, nhưng giờ thì tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn thôi học để đi làm, điều đó có phải là rất điên rồ không?
Chu Cẩm Thời ngồi bên cạnh, im lặng nghe cô nói. Vẫn biết đôi lúc mệt mỏi quá, người ta có thể kể lể những vất vả của đời mình cho bất kỳ ai, nhưng còn người nghe thì sao? Có thể nghe xong rồi cho qua sao?
Thực ra, anh định nói, cuộc sống của cô vốn không thể coi là lá ngọc cành vàng, cũng không phải là con mọt vô danh tiểu tốt. Có cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nào gầy gộc như cô không? Cô tình nguyện dựa vào người đàn ông đó, để rồi không màng đến mọi điều xung quanh.
Cô là người bướng bỉnh, chỉ thích làm theo ý mình. Những lời hôm nay, chắc chắn cô không có ai để tâm sự nên mới nói cho một người xa lạ như anh nghe.
- Trước đây tôi có rất nhiều hoài bão. Tôi muốn mở một cô nhi viện, thu nhận hết tất cả những đứa trẻ mồ côi mẹ trên đời. Anh biết câu thơ của Đỗ Phủ chứ? “Ước được nhà rộng muôn ngàn gian. Khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan. Riêng lều ta nát, chịu ૮ɦếƭ rét cũng được;”[1]. Khi biết được hai câu thơ này, tôi đã rất vui. Sau đó, tôi lên đại học. Anh có biết khi mới nhập học tôi đã hết hồn hết vía như thế nào không? Tất cả học phí của tôi đều là tiền trợ cấp, bố tôi không cho tôi lấy một đồng sinh hoạt phí. Thế nên, tôi chỉ còn cách phải đi làm thêm kiếm tiền. Bốn năm đại học, chưa bao giờ tôi dám bỏ tiền ra mua một bộ quần áo đắt tiền để mặc. Một lần nhận được tiền học bổng, cầm bốn nghìn tệ trong tay mà suýt chút nữa tôi đã chảy nước mắt trên bục lĩnh thưởng. Trường tôi, anh cũng biết đấy, không thiếu gì con gái xinh, thế nên ngày nào cũng có một dãy dài ô tô đưa đón. Trong mắt tôi, họ như ở một thế giới khác. Tôi không ngưỡng mộ họ, nhưng tôi hận bản thân mình. Tôi biết nếu cứ như thế này, cả đời tôi sẽ chẳng thể nào mở nổi cô nhi viện. Bốn nghìn tệ đó, tôi để lại một nửa làm sinh hoạt phí, còn một nửa, tôi đi Tây Tạng một chuyến. Sau khi về, tôi quyết tâm thay đổi.
[1] Hai câu thơ Mao ốc vi thu phong sở phá của Đỗ Phủ do Khương Hữu Dụng dịch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc