Đi Về Phía Không Anh - Chương 16

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Chuyến đi Thượng Hải của họ, vốn tưởng nắm chắc một trăm phần trăm là thành công, vậy mà cuối cùng mọi chuyện lại đổ bể cũng từ đấy.
Đầu tiên là chuyện tắm rửa.
Ăn cơm xong, Đông Tam vốn định thể hiện một chút, cô vội tranh đi rửa bát, nhưng bị Chu Nam ngăn lại. Chu Nam vốn kĩ tính, anh biết cô bị viêm khớp mãn tính, bình thường tránh chạm vào nước lạnh nên mới không cho cô rửa bát. Mẹ Chu Nam không biết điều đó, nên mặt nặng như bị.
Chu Nam giục cô đi tắm rồi nghỉ sớm. Nhưng vừa vặn vòi sen, nước lạnh đã đột ngột xối lên người khiến Đông Tam chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập cập nhảy ra khỏi nhà tắm. Chu Nam vội vào điều chỉnh nóng lạnh một lúc, đến khi cả nhà tắm bốc hơi nghi ngút mới ấn Đông Tam đang ướt như chuột lột dưới dòng nước ấm. Hơi ấm đánh động mọi giác quan trên người Đông Tam, cô vội đẩy anh ra ngoài:
- Anh đi ra, mau đi ra.
- Sao thế? Đây có phải là lần đầu chúng mình tắm chung đâu. – Chu Nam đắm đuối nhìn cô, mỉm cười hữu ý.
Đông Tam nhăn nhó đẩy anh ra khỏi nhà tắm.
- Đây là nhà bố mẹ anh, không phải ở Bắc Kinh. Mau đi ra đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.
Chu Nam biết cô đang lo lắng điều gì, anh thở dài rút cái khăn tắm trên giá rồi đi ra ngoài. Nhưng một lát sau, trong nhà tắm lại vang lên tiếng hét thất thanh của Đông Tam. Chu Nam đứng ngoài gõ cửa ầm ầm, hoảng hốt hỏi:
- Sao thế sao thế, Tam Tam, em có sao không?
Một lúc sau, Đông Tam mới mở he hé cửa. Mặt cô trắng bệch, mái tóc đen ướt đẫm chắn luồng sáng vàng mở cửa chiếc đèn. Cô cười run rẩy, nhìn anh đầy vẻ tội nghiệp:
- Không biết tại em lóng ngóng hay là do số đen đủi không biết mà anh vừa đi, nước nóng lại chuyển sang nước lạnh rồi.
Chu Nam quấn quanh người cô bằng một chiếc khăn bông to rồi bế cô đặt lên chiếc giường trong phòng. Anh hôn khẽ lên trán cô:
- Ngoan nào, nằm yên trong chăn đi, anh đi nấu cho em bát đường đỏ cho ấm người.
Đúng là cô đang rất lạnh, cả người run lẩy bẩy không ngừng cho đến khi anh bưng lên một bát nước đường nóng hôi hổi. Cô chầm chậm uống hết bát nước đường trên tay anh. Dưới ánh đèn, anh nhìn cô thật dịu dàng. Uống xong nước đường, cô nhìn anh không chớp mắt. Chu Nam cười cười, dém chăn cẩn thận cho cô:
- Nhìn gì thế, cô nhóc háo sắc này.
- Em đang nghĩ, - Cô khẽ mỉm cười – làm sao ngài kĩ sư tin học hàng đầu của chúng ta lại biết phụ nữ vào thời điểm này cần uống nước đường đỏ nhỉ?
Chu Nam ngẩn ra một lát, rồi tủm tỉm trả lời cô:
- Hồi xưa đi học cô giáo có nhắc qua rồi mà. Thế này đã là gì? Anh còn biết ngày đầu sẽ rất đau, ngày thứ hai sẽ ra rất nhiều, ngày thứ ba…
- Thôi đi anh ơi, trước đây sao chẳng thấy anh ân cần như thế này bao giờ? – Cô liếc nhìn anh – Có phải là căn phòng này đã khơi gợi lại nhiều kỉ niệm của anh đúng không…
-… Được rồi, ít nhất em cũng đã đoán đúng một chuyện. Trước đây, anh thường ngồi đây, cùng với cô ấy, mối tình đầu của anh, anh và cô ấy đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian rất đẹp. Nhưng Tam Tam à, rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là quá khứ, và khi đó anh vẫn chỉ là một chàng trai bồng bột. Tam Tam yêu quý, anh biết em không phải là một cô gái nhỏ nhen. Em đừng ghen với những chuyện đã qua nữa, được không?
- Anh đúng là biết nịnh phụ nữ. Ai nói em không phải là người nhỏ nhen? Bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu, cũng đều khiến phụ nữ trở nên rất nhỏ nhen. Khi anh nói những lời này với Lô Lợi Lợi, người mà anh nói là mối tình đầu ấy, thì cô ta nói thế nào với anh?
- Lợi Lợi là bạn gái chính thức đầu tiên của anh mà thôi. Thực ra, những rung động đầu đời của anh gắn với hình ảnh người con gái khác, Hứa Chỉ Vân.
Đó lại là một xúc cảm khác của thời thanh niên sôi nổi đầy nhiệt huyết. Khi còn là một cậu bé, anh đã yêu thầm cô bạn học, một cô gái đáng yêu với đôi mắt trong sáng thấu hiểu mọi điều trên thế gian. Hết lần này đến lần khác anh mời cô ấy đến nhà chơi, họ cùng nhau nói chuyện về một cậu bạn khác – Chu Ninh Hải. Có một lần đúng vào kỳ sinh lý của con gái, anh nhìn cô bạn gái mình yêu quý mặt mày trắng bệch, tay chân cứ lóng ngóng không biết nên làm thế nào. Dưới sự chỉ đạo của cô, anh vội đi nấu một bát nước đường đỏ, bưng lại cho cô uống. Thời khắc đó, hơi thở ấm áp của cô phả vào tay khiến anh không ngừng run rẩy.
- Tam Tam, nếu không phải là vì em, thì anh đã quên khuấy mất chuyện này từ lâu rồi. Hình như anh vẫn còn giữ số điện thoại của cô ấy thì phải. – Anh mở điện thoại ra lần tìm trong phần danh bạ, bật cười vui vẻ - Đúng là còn thật. Không biết cô ấy có còn dùng số này nữa không?
Nói đến đây anh đột nhiên ngừng bặt, uể oải nhìn Đông Tam rồi ngáp ngắn ngáp dài:
- Ngày mai là thời khắc mang tính lịch sử, tinh thần phải thật tốt. Chúng mình ngủ đi. Anh đi tắm cái đã, em chờ anh nhé.
Anh chạy ra phòng ngoài, một lát sau lại lao vào, mặt đỏ bừng hỏi Đông Tam:
- Em để quần sịp của anh trong túi nào?
Cho dù có bao nhiêu chua xót, bao nhiêu oán giận, thì khi Chu Nam ôm lấy cô từ phía sau, đặt bàn tay to lớn của anh lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, tất cả bỗng nhiên vơi đi rất nhiều. Cô nhớ lại lúc còn nhỏ, mẹ cũng thường dùng đôi tay ấm áp của mình chầm chậm xoa bụng cho cô, giúp cô nhẹ nhàng thiếp đi. Những lúc như thế, giấc mơ của cô lại trở nên tươi đẹp.
Hôm sau, từ sáng tinh mơ cô đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Có lẽ người già đều thích ngủ sớm dậy sớm, âm thanh xoe xóe từ bên ngoài vọng lại qua chiếc cửa mỏng như dội từng cơn vào đầu người ta.
Có lẽ là cô đa nghi quá, nhưng cứ mỗi lần mẹ Chu Nam ra ngoài, cô lại cảm thấy bà liếc xéo về phía cô một cái. Ánh mắt đó dường như có thể xuyên thủng mọi chướng ngại vật, chứ đừng nói là tấm màn nhỏ ở góc phòng. Bây giờ mà dậy, một mình đơn độc đối diện với bà ta, như thế chẳng phải là tự mình chuốc khổ hay sao? Cô mơ màng nghĩ, rồi lại mệt nhọc thiếp đi trong lòng Chu Nam.
Ngủ đến hơn chín giờ, Chu Nam mới tỉnh dậy. Dù mắt nhắm nghiền nhưng Đông Tam có thể dễ dàng nhận ra anh đã tỉnh dậy qua cái ôm siết vai, hơi thở gấp gáp, đôi môi ấm nóng vờn nhẹ tai cô và cả giọng nói khàn ***c gợi cảm của anh:
- Em yêu, tối qua anh lại mơ thấy em đấy.
Thường mỗi khi cô đến tháng, những cơn hứng tình của anh cũng đột ngột trỗi dậy. Có lúc những xúc cảm dâng trào khiến anh trở nên kích động mất kiểm soát, anh lật mình trèo lên người cô, hơi thở ấm nóng dồn dập bao phủ lấy làn môi cô, nhưng khi hai cơ thể đang căng lên vì *** anh lại đột ngột dừng lại, chậm rãi đặt nụ hôn ngọt ngào lên khắp người cô, từng chút từng chút một, không bỏ sót chỗ nào.
Lần này cũng như vậy, hơi thở say mê vừa kéo đến, thì tấm màn bất ngờ bị kéo giật ra, gương mặt mẹ Chu Nam bị bóng tối che khuất, nhưng chắc chắn bà nhìn thấy rất rõ từng hành động của bọn họ:
- Mau dậy ăn cơm, mấy giờ rồi mà còn nằm đây?
Chu Nam ngượng ngùng gác tay lên trán, cáu kỉnh kêu lên:
- Mẹ! Mẹ đi ra trước đi, mẹ đi ra trước đi. Ăn sáng xong con có việc phải đi.
Đông Tam hé mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ thấp thoáng đằng sau tấm màn. Cô cảm giác như bị đông cứng trong tức khắc. Trong căn phòng chưa đến bốn mươi mét vuông này, cô bị bao vây hoàn toàn rồi.
- Em đừng để ý, - Chu Nam an ủi cô – mẹ không hay tùy tiện thế đâu. Để lúc nào anh nói chuyện với mẹ.
Đấy mới là điều đáng sợ. Trước đây bà ấy không như vậy, chỉ khi đối diện với cô, bà mới như thế, khắp người toàn là bóng gươm ánh kiếm.
Cô xoay người vào góc giường, lảng sang chuyện khác:
- Anh tìm thấy quyển hộ khẩu chưa?
Chu Nam vừa nghe cô hỏi xong liền vội vàng bò dậy, khoác bừa lên người bộ quần áo, gọi với ra phòng ngoài:
- Mẹ! Mẹ! Quyển hộ khẩu của nhà mình mẹ tìm thấy chưa?
Đông Tam day day hai bên huyệt thái dương, ngồi thừ người bên giường. Cô hiểu, tất cả mới chỉ là bắt đầu.
Chỗ rửa mặt dã chiến đã được chuyển ra gian bếp.
Phòng tắm ngay từ sáng đã bị nhà hàng xóm chiếm cứ. Hai nhà dùng chung phòng tắm nên thỉnh thoảng xảy ra va chạm là chuyện bình thường, điều đó cũng góp công lớn trong việc rèn luyện khả năng tác chiến chống địch trong thực tế của mẹ Chu Nam.
Lúc Đông Tam đánh răng rửa mặt, mẹ Chu Nam ở bên cạnh đun sữa đậu nành. Trong một không gian nhỏ hẹp, hai người phụ nữ cùng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình, người nào cũng lặng lẽ thăm dò đối phương, chiến tuyến vững như núi Thái Sơn. Nước trong vòi đã chảy một lúc lâu mà vẫn còn lạnh ngắt. Không phải là không thể rửa, trước đây cô vẫn dùng nước lạnh để rửa mặt, nhưng từ khi ở cùng Chu Nam, thói quen này đã hoàn toàn thay đổi, mỗi khi đến kỳ, anh tuyệt nhiên không để cô chạm vào nước lạnh vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô sau này. Cô cau mày nhìn cái van nóng lạnh, chần chừ không biết có nên chỉnh lại hay không. Chỉ cần mạnh dạn gạt van nước trong mấy giây là cô có thể giải quyết được tình trạng bối rối không đáng có này. Đông Tam còn đang tần ngần suy nghĩ thì bên cạnh đã có bàn tay giúp cô.
- Bên này là nước nóng, cháu mở nước đi. – Mẹ Chu Nam bỏ củ hành đang thái dở sang một bên, lạnh nhạt gạt van nước.
Đông Tam hơi bất ngờ trước sự giúp đỡ ngoài mong đợi của bà mẹ Chu Nam. Cô khẽ gật đầu cảm ơn, hứng nước vào cốc. Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh bằng tiếng Thượng Hải. Sau đó, một người đàn ông vươn cổ ra nhìn cô chửi rủa. Đông Tam vội vàng đóng nước lại, quay đầu nhìn mẹ Chu Nam đầy vẻ hoảng sợ. Bà điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười cao ngạo.
Nụ cười này là lời giải thích rõ ràng cho tất cả mọi chuyện. Bà ta đang ngầm nói cho cô biết: Chuyện vòi nước đột ngột chuyển sang chế độ lạnh hôm qua chỉ là đòn cảnh cáo. Cảnh cáo, cô hiểu không?
- Tiểu Thẩm à, lần trước mấy món ăn mà ta dạy, cháu có học không?
Cô trân trối nhìn gương mặt đang cười nói duyên dáng trước mặt, một chữ “vâng” nghèn nghẹn vang lên.
- Hôm nay bà ngoại Chu Nam đến, cháu nhớ phải tự tay nấu mấy món đó nhé. Nguyên liệu ta đã chuẩn bị sẵn rồi, cháu vào bếp nấu đi, mười giờ rưỡi là bà đến.
Nói rồi bà ta nhét một cái nồi đen sì sì vào tay cô, sau đó thong thả quay người đi mất. Nấu ăn không có gì khó. Khi ở Bắc Kinh, cô cũng thường xuyên vào bếp nấu cho Chu Nam ăn. Tuy không quá ngon, nhưng cũng có thể ăn được. Không, đây không phải là điều bà ta định giở trò với cô. Thật ra bà ta muốn gì ở cô cơ chứ? Khi cô từ trong căn bếp ám khói, mặt mũi đầy mồ hôi đi ra mở cửa, một bà cụ trông rất minh mẫn và một cô gái nhỏ nhắn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt giống hệt như họ đang đi chợ lao động tìm chọn osin.
Đây mới là ý đồ của mẹ Chu Nam.
Điều đáng sợ nhất là gì? Là khi người khác nhìn thấy bạn nhếch nhác trong cảnh khốn cùng, dù bạn có cố gắng sửa sai đi chăng nữa người ta cũng không dễ dàng thay đổi định kiến với bạn. Đây chính là cái ấn tượng đầu tiên về cô mà mẹ Chu Nam muốn giới thiệu với bà ngoại.
Đối với Chu Nam mà nói, bà ngoại thậm chí còn thân thiết hơn mẹ nhiều lần. Bà là một nhà giáo nhân dân và mẹ Chu Nam tin chắc rằng bà cụ có thể dạy dỗ con trai mình tốt hơn cả bản thân mình, nên từ nhở anh đã được bà ngoại tự tay chăm sóc nuôi dưỡng. Đến khi lên cấp ba, anh thi đỗ vào một trường gần nhà, nên mới về ở với bố mẹ.
Anh cũng quên không nói với Đông Tam một chuyện, năm ấy anh quen Hứa Chỉ Vân là vì cô giáo dạy kèm cô ấy chính là bà ngoại anh.
Khi Đông Tam còn chưa kịp hiểu ra điều gì, thì bà cụ trước mặt đã nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới bằng đôi mắt tinh anh, sau đó không nói một lời, quay đầu đi thẳng vào trong phòng. Chỉ có cô gái đi cùng bà cụ là mỉm cười thân thiện với cô, chìa bàn tay trắng trẻo ra chào cô:
- Cô chính là Tam Tam, bạn gái của Chu Nam phải không? Tôi là bạn học cũ của cậu ấy, Hứa Chỉ Vân.
Cho đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra hoàn cảnh mà mình rơi vào. Một người thì ngọt ngào dịu hiền, một người thì đầu bù tóc rối. Rõ ràng đây là sự khác biệt giữa một người vợ bị bỏ rơi và một tiểu thiếp mới cưới về. Cho dù vậy, cô vẫn chuyển cái muôi sang tay trái, rồi gượng gạo bắt tay cô gái:
- Xin chào, tôi là Tam Tam. Chu Nam chưa bao giờ nhắc đến tên chị với tôi, cho nên xin lỗi, chị vừa nói chị là?
- Hứa Chỉ Vân. – Đôi mắt nhỏ dài của cô gái đối lập hơi nheo lại – Chẳng lẽ anh ấy chưa từng nói với chị, trông chị hơi giống tôi sao?
- Ha ha, cô Hứa thật biết đùa. Tôi làm sao dám so sánh với cô chứ? Cô xinh đẹp thế này, so với cô thật khiến tôi thấy vô cùng xấu hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc