Đi Về Phía Không Anh - Chương 10

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Những điều vụn vặt của cuộc sống sẽ khiến bạn dần dần cảm thấy tuyệt vọng, lòng kiên nhẫn mất đi, tình yêu cũng mất đi. Ban đầu, Đông Tam tưởng rằng có một người có thể cùng cô ngắm mặt trời lặn, cùng cô đi dạo phố ngắm lá rơi là điều tuyệt vời không gì hơn được nữa. Nhưng sau này cô mới nhận ra rằng, cuộc sống hiện thực không chỉ có mặt trời lặn và lá vàng rơi. Những chuyện dưa cà mắm muối hàng ngày, những mâu thuẫn vặt vãnh cứ thế dần dần hình thành rào cản trong tình yêu.
Cô và Chu Nam như hai con nhím đang cố giành lấy chút hơi ấm của nhau. Thương tích chồng chất, nhưng nhất định không bỏ cuộc.
Chuyện làm thêm ở quán cà phê, Đông Tam không nói với Chu Nam. Anh luôn phản đối cô làm những việc linh tinh như vậy. Nhưng Đông Tam cần tiền, cần nhiều hơn số tiền mà Chu Nam giao cho cô hàng tháng, cần một số tiền của riêng mình để có thể tự do chi tiêu.
Hà Cương thường không hay xuất hiện ở quán, hoặc cũng có thể anh ở đó, nhưng cô không nhìn thấy. Mỗi ngày cô làm ba bốn tiếng ở đây, công việc là bưng trà rót nước trong bộ đồng phục màu đỏ gạch và chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp chỉ hở ra hai con mắt. Đa phần khách hàng không để ý đến nhân viên ở đây, bộ đồng phục tối màu khiến họ không hứng thú gì. Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, Đông Tam lại chạm trán Lợi Lợi ở đúng cái quán cà phê hẻo lánh này.
Về sau, khi nghe cô kể lại, Trình Nhược San đã vô cùng kinh ngạc hỏi làm sao cô lại không biết quanh đó là khu nhà giàu nức tiếng, lúc đó Đông Tam mới giật mình nhận ra, thì ra không phải là số mệnh an bài mà là cô tiểu thư nhà giàu Lợi Lợi vốn sống ở gần đấy.
Hôm đó, Lô Lợi Lợi cùng Chu Cẩm Thời bước vào quán như một đôi tiên đồng ngọc nữ, thu hút biết bao cặp mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Vừa thoáng thấy bóng dáng hai người họ, Đông Tam vội sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống thật thấp. Nhưng Lợi Lợi đã kịp kêu lên đầy thảng thốt:
- Tam Tam! Có phải là Tam Tam không?
Mặt cô đỏ bừng lên. Đây không phải là sự nhục nhã khi bị bắt gặp mà chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại kẻ thù trong hoàn cảnh này.
Cô ép mình hít một hơi rồi thẳng lưng tiến đến bàn họ, cô nở một nụ cười xã giao:
- Xin chào, hai vị muốn dùng gì?
- Tam Tam, - Lợi Lợi đưa tay ra định kéo cô ngồi cùng - sao cô lại ở đây?
Cô nhẹ nhàng tránh người khỏi cánh tay trắng nõn nà ấy, cúi người xuống chỉ vào quyển thực đơn:
- Gần đây cửa hàng chúng tôi mới cho ra lò một loại bánh kem mới, hương vị rất đặc biệt, hai vị có muốn nếm thử không ạ?
Lô Lợi Lợi rõ ràng là không có ý định buông tha, đứng chặn trước mặt cô:
- Tam Tam, đừng giả vờ không quen biết chúng tôi. Cô làm thêm ở đây sao? Chu Nam có biết không?
Rầm! Đông Tam đập mạnh quyển thực đơn đang ôm trong lòng xuống bàn. Vành mũ che quá nửa mặt nên hai người họ không sao nhận rõ thái độ của cô. Giọng nói của cô vẫn đều đều như cũ:
- Tôi còn có việc chưa làm xong, hai vị cứ thoải mái lựa chọn, tôi sẽ quay lại sau.
Cô quay người đi, nhưng đời nào Lợi Lợi lại để cô đi dễ dàng như vậy. Cô ta liên mồm gọi “Tam Tam”, khiến cho mọi người xung quanh đều phải quay ra nhìn.
Chu Cẩm Thời thấy tình thế ngày càng xấu đi nên quyết định kéo Lô Lợi Lợi ngồi xuống bên mình.
- Lợi Lợi, em hãy tự trọng chút đi.
Mặt Lợi Lợi thoắt đỏ thoắt trắng, cô ta khẽ liếc nhìn xung quanh rồi tức tối quay về chỗ ngồi. Chu Cẩm Thời cầm quyển thực đơn trên bàn lên đưa cho Đông Tam rồi dịu giọng lên tiếng giảng hòa:
- Xin lỗi, phiền cô cho chúng tôi hai tách cà phê, một suất bánh kem. Cảm ơn.
Đông Tam gật đầu, cứng nhắc trả lời như một con rô bốt:
- Xin đợi một lát.
Chu Cẩm Thời nhân cơ hội khẽ mỉm cười, nháy mắt với cô:
- Phục vụ ở đây tốt thật.
Khi Đông Tam bưng cà phê và bánh kem đến bàn, Lợi Lợi đã quay trở lại với phong thái an nhàn của một tiểu thư đài các và đang ra sức mỉm cười làm duyên làm dáng. Chu Cẩm Thời thì say sưa nói gì đó với cô ta, vừa nhìn thấy cô đến liền lập tức im bặt.
Cô cẩn thận đặt cà phê và bánh xuống, sau đó máy móc lên tiếng:
- Mời quý khách thưởng thức.
Lợi Lợi khẽ nhếch mép khiêu chiến:
- Tam Tam, Chu Nam có biết chuyện cô làm thêm ở đây không? Cô giấu anh ấy phải không?... Có phải cô cần tiền không? Có khó khăn gì thì cứ nói với tôi một câu. Những chuyện khác tôi chưa chắc đã giúp được, nhưng vấn đề tiền nong thì chắc chắn là okie. Chu Nam cũng thật là... đáng lẽ ra anh ấy không nên bỏ mặc cô như vậy, lần sau gặp anh ấy tôi sẽ nói giúp cô...
Đông Tam hít một hơi thật sâu. Từ lúc nào mà cô ta tự cho mình cái quyền nói giúp cô với Chu Nam? Đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm, càng nói ngọt bao nhiêu thì dã tâm càng thâm độc bấy nhiêu. Cô liếc sang Chu Cẩm Thời, vừa đúng lúc gã cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhưng nét mặt thì vẫn không hề thay đổi.
Cô bỗng thấy buồn cười thay cho cái màn hài kịch rẻ tiền của Lợi Lợi, hóa ra cô ta nông cạn hơn cô tưởng:
- Cảm ơn cô Lô đã quan tâm, tôi không muốn sử dụng những đồng tiền có nguồn gốc không rõ ràng. Còn về bạn trai tôi, tôi không muốn người khác đi ba hoa với anh ấy.
Lợi Lợi dường như không để tâm đến miệng lưỡi sắc bén như dao của cô, cô ta nhìn Đông Tam không chớp mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Lẽ nào hai năm qua anh ấy lừa tôi? Tam Tam, có vẻ như hai người không thật sự hạnh phúc.
- Chúng tôi có hạnh phúc hay không, không liên quan gì đến cô cả. Cô Lô, xin đừng quên thân phận của mình.
Mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên. Việc Thẩm Đông Tam dừng lại quá lâu ở bàn này đã thu hút không ít những ánh mắt về phía họ. Lợi Lợi lóng ngóng nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Một lát sau, cô ta quay về với thái độ điềm tĩnh ban đầu:
- Được rồi, ở đây không còn việc gì nữa, cô có thể đi được rồi đấy.
Đông Tam không thèm lưu tâm đến cô tình địch kiêu căng, tò mò hướng mắt về phía Chu Cẩm Thời. Gã công tử từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, thản nhiên để co em họ thanh mai trúc mã của mình bị một cô gái khác sỉ nhục mà mặt không đổi sắc. Cô thấy hơi khó hiểu, gã đàn ông này quá bạc tình hay là quá thông minh? Thấy Đông Tam cứ chiếu tướng mãi không thôi, Chu Cẩm Thời mỉm cười gượng gạo:
- Hay là cô ngồi xuống cùng uống một tách cà phê với chúng tôi?
Đông Tam lịch sự từ chối, vừa quay người định bỏ đi thì Lô Lợi Lợi đột nhiên kêu lên thất thanh, kèm theo đó là tiếng ly tách rơi loảng xoảng. Cô quay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy tách cà phê đổ tràn trên mặt bàn, nhuộm đen cả chiếc khăn trải bàn trắng muốt.
- Này cô phục vụ, mau qua đây lau đi! - Lô Lợi Lợi không hề có chút luống cuống, ngạo mạn lên tiếng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào Đông Tam, chờ đợi. Trò này thì cô đã quá quen rồi, chẳng phải mấy hôm trước cô vừa cố ý dây bẩn chiếc váy đắt tiền của Lô Lợi Lợi sao? Thấy cô đứng im không phản ứng gì, Lô Lợi Lợi bắt đầu nổi cáu:
- Còn đứng đó làm gì! Mau lại đây đi!
Cái giọng bề trên này mới đúng là hình ảnh của cô tiểu thư con nhà giàu mà cô luôn mặc định trong đầu. Một Lô Lợi Lợi hòa nhã, cởi mở đến mức như vị cứu thế sẵn sàng hi sinh mọi thứ cho cô, rồi sẽ đến lúc phải lòi đuôi cáo, cô tin là vậy. Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô chỉ nhướng mày nhìn Lợi Lợi một thoáng rồi bước lại, nhanh tay nhấc tách cà phê lên, dùng khăn ăn thấm nước cà phê chảy tràn, rồi cuộn tấm khăn trải bàn lại.
- Cô làm cái quái gì vậy! Cà phê dây sang quần áo của tôi rồi. Váy tôi đắt thế nào cô biết không? Lương hai tháng làm việc của cô cũng không đền được đâu!
Hóa ra chiếc khăn trải bàn trong tay cô bị nghiêng nên cà phê chảy xuống đúng người cô ta. Lợi Lợi tức giận đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng cô ta cũng không quen tỏ thái độ trước mặt nhiều người.
Đang loay hoay giúp thu dọn bãi chiến trường, Chu Cẩm Thời vội ngăn cô ta lại:
- Quá đáng rồi đấy Lợi Lợi, chỉ là một chiếc váy thôi mà. Đợi lát nữa anh sẽ mua đền cho em mười bộ. Mau xin lỗi Tam Tam đi!
Lợi Lợi đẩy tay anh ra, buông một câu ráo hoảnh:
- Cô ta không đáng!
Câu nói cuối cùng của Lợi Lợi như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của cô. Cô đã phải chịu uốn mình như con tép để cố gắng bươn chải vậy mà cô ta còn không chịu buông tha cho cô. Chưa bao giờ cô oán trách mình đã sinh ra trong nghèo khó. Từ nhỏ đến lớn, cô phải vất vả kiếm sống nhưng luôn cố gắng để không bị người khác khinh nhờn, bởi người mẹ đáng thương của cô trước khi nhắm mắt chỉ kịp nhắn nhủ có một câu: người ta có thể nghèo túng, nhưng không thể không có lòng tự trọng. Bây giờ bà đã sang thế giới khác, có lẽ giờ này đang cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn yêu thương. Cô không bao giờ chấp nhặt những lời mai mỉa của người khác, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm.
Cô đứng thẳng người lên, mặc cho những cái nhìn của mọi người đang tập trung về phía mình, ném thẳng chiếc khăn ăn đẫm cà phê vào người Lợi Lợi đang ngẩng cao đầu, mặt đỏ phừng phừng. Và trong lúc cô ta kinh ngạc đến mức chưa kịp có phản ứng gì, thì Đông Tam đã kịp bồi thêm một cái tát thật mạnh.
Trong bầu không khí im phăng phắc, âm thanh mà cái tát tạo ra càng đanh gọn hơn, làm kinh động đến cả những giọt nắng hè, khiến chúng nhảy nhót không ngừng. Lạnh lùng nhìn “thành quả” đỏ chót của mình trên má Lợi Lợi, Đông Tam bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, để lộ đôi mắt đen láy đầy căm phẫn:
- Đây là đòn cảnh cáo cho việc không biết điều của cô. Nếu còn để tôi biết cô vẫn bám lấy bạn trai tôi, thì kết cục của cô sẽ thảm hơn thế này một trăm lần.
Tất cả mọi ngời đều sững sờ trước cảnh tượng ngoạn mục vừa xong. Chu Cẩm Thời nheo mắt nhìn Đông Tam, cô đứng đó đầy kiêu hãnh, ánh mắt lóe lên những tia nhìn sắc lạnh. Anh không hề nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của cô. Cô gái này quả là hung dữ như hổ, không nương tay trước bất cứ ai.
Lợi Lợi ôm chặt bên má, hai mắt mở to rưng rưng nước, đôi môi xinh xắn run rẩy không ngừng. Hà Cương lúc này mới bước lại, hắng giọng:
- Thẩm Đông Tam, mau xin lỗi khách đi.
Lợi Lợi vô cùng xấu hổ. Chiếc váy hàng hiệu trắng tinh giờ đã loang đầy cà phê, má vẫn còn bỏng rát cái tát ban nãy của Đông Tam. Chưa bao giờ cô bị sỉ nhục đến như vậy.
- Cô dám đánh tôi? Cô lấy tư cách gì mà đánh tôi? Ngày trước khi cô ςướק Chu Nam từ trong tay tôi, tôi cũng không hề nói một câu xúc phạm đến cô, tôi còn chúc phúc cho các người. Giờ quay về đây, chuyện cô ghen tuông vô cớ thế nào, không biết điều thế nào tôi đều biết, nhưng tôi vẫn nghe lời Chu Nam luôn nhường nhịn cô... cô có tư cách gì mà dám đánh tôi?
- Tôi không biết điều? - Đông Tam cười nhạt - Cô đừng có ngu như thế. Vô duyên vô cớ chạy đến tự chuốc nhục vào người, cô còn định trách ai chứ?
Lợi Lợi nhìn cô trừng trừng, trong mắt cuồn cuộn nỗi oán hận chỉ có ở đàn bà:
- Được, là tôi tự chuốc nhục vào mình. Vậy để tôi nói cho cô biết, người đàn ông của cô và cũng là bạn trai cũ của tôi, Chu Nam, chính anh ta đã cầu xin tôi quay lại, chúng tôi còn lên giường với nhau nữa, cô có muốn xem đoạn băng ấy không? Cô có biết cô ích kỷ, phiền toái như thế nào không? Cô chỉ là đồ giẻ rách của anh ấy!
Chu Cẩm Thời kịp thời giữ được cánh tay đang vung lên của Đông Tam, cổ tay cô bị gã ghìm chặt:
- Đủ rồi, Tam Tam, sao cô có thể tự ý đánh người khác như thế?
Mặt cô trắng bệch, đôi mắt tối sầm:
- Đê tiện thì phải đánh! Anh bỏ ra!
Khuôn mặt hung dữ của cô khiến Chu Cẩm Thời cũng cảm thấy sợ. Anh vội nói:
- Cô không sợ... không sợ Chu Nam biết hay sao?
Nói xong, gã lập tức cảm thấy hối hận. Đông Tam khựng người lại, nỗi đau đớn hiện rõ trong đôi mắt cô. Gã chưa kịp định thần lại thì Đông Tam bất ngờ cắn mạnh vào tay gã. Chu Cẩm Thời vội rụt tay lại, Đông Tam chỉ chờ có thế vùng mạnh ra như một cánh diều đứt dây nhẹ bỗng bay lên.
Cô “ừ” một tiếng rất trầm, rồi không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bỏ đi. Mọi người xung quanh đều tản ra nhường lối cho cô.
Chu Cẩm Thời thấy hối hận cùng cực. Gã nhìn cô đầy bất lực:
- Xin lỗi, Tam Tam. Không phải tôi cố ý.
Đông Tam lẳng lặng đi đến trước mặt Hà Cương lúc này vẫn đang đứng dựa vào tường quan sát mọi việc.
- Xin thanh toán tiền lương tháng này cho tôi, cảm ơn.
Đành phải có lỗi với Trình Nhược San vậy. Làm thế nào được? Cả thế giới này đều đang đối đầu với cô. Khi cô quay người đi, Lợi Lợi ban nãy còn khóc lóc ầm ĩ đột nhiên gằn giọng miệt thị cô.
- Cô tưởng cô ghê gớm lắm sao? Cô chỉ là hạng đàn bà ích kỷ, xấu xí, khiến người khác thấy ghê tởm mà thôi.
Rất lâu sau Đông Tam mới quay lại nhìn Lợi Lợi, rành rọt rít từng chữ qua kẽ răng:
- Tôi sẽ ghi nhớ từng câu từng chữ cô đã nói hôm nay. Nhắc cho cô nhớ, đừng có giở trò với tôi, cô không đùa với tôi được đâu.
Cô đứng đó, dưới ánh mặt trời chói chang, lạnh lùng nhìn hai người họ cách đó không xa.
- Từ bây giờ trở đi tôi không còn nợ gì cô nữa, Lô Lợi Lợi.
Tiền quyết toán nghỉ việc chỉ vỏn vẹn có một nghìn hai trăm tệ.
Nhận tiền xong, cô đi thẳng đến bưu điện gửi một nghìn tệ về quê rồi gọi điện thông báo cho Mãn Hạ.
- Em gửi một nghìn tệ về, chị dẫn ông ấy đi khám bệnh đi, đừng mua R*ợ*u cho ông ấy nữa. Cẩn thận không ông ấy ૮ɦếƭ trên bàn R*ợ*u đấy.
Mãn Hạ ngạc nhiên hỏi lại:
- Mấy hôm trước chẳng phải em đã gửi năm nghìn tệ về rồi hay sao? Em ba, bố cứ đòi vậy thôi chứ nhà cũng không quá thiếu tiền đâu. Em ở đó còn phải đi học, đừng... em cứ lo cho bản thân đi đã.
- Năm nghìn tệ? Lúc nào vậy chị?
- Em quên rồi à? Cách đây không lâu lắm, chắc chỉ tầm một tháng thôi? Hay là ông ấy... - Giọng Mãn Hạ nhỏ dần, Đông Tam biết, câu trả lời của chị cũng giống như mình. Cô giận điên người, ông ta chẳng thèm đếm xỉa đến lời cảnh cáo của mình sao?
- Tiền đó đâu rồi? Ông ta tiêu hết rồi sao?
- Em ba, thực ra bố không phải như em nghĩ đâu, thực ra ông ấy...
- Được rồi, nếu ông ta không muốn em ૮ɦếƭ đói ở Bắc Kinh, nếu sau này ông ta còn muốn em phụng dưỡng đưa ma thì đừng bao giờ gọi điện cho Chu Nam đòi tiền nữa. Nếu còn để em biết...
Cô có thể làm gì? Cắt đứt quan hệ cha con? Mười năm trước cô đã từng cắt đứt, nhưng với một người cha trơ tráo như thế, những lời dọa dẫm của cô chỉ như trò đùa mà thôi.
Việc đến nước này, cô mới nhận ra sự bất lực của cuộc sống. Cô có thể làm gì? Từ chối sự giúp đỡ của Chu Nam? Ra đứng đường? Hay thôi học đi làm? Nhưng đang trong giai đoạn khủng hoảng tài chính như hiện nay, tìm một công việc còn khó khăn hơn gấp mấy lần việc cô sống dựa dẫm vào Chu Nam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc