Đi Về Phía Không Anh - Chương 02

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Muốn trách thì chỉ trách ông trời bất công mà thôi.
Lúc đầu, Đông Tam cũng nghĩ rằng cô và anh là một cặp trời sinh nên mới có kết thúc có hậu như vậy, cũng vì lý do này mà cô hạ quyết tâm cho dù có phải đối mặt với sự thóa mạ của người đời thì cũng vẫn ở bên Chu Nam. Nhưng cô không ngờ rằng, cuộc sống hóa ra không hề đơn giản như cô nghĩ, chỉ cần một chút sơ suất là tất cả những gì tốt đẹp sẽ bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt.
Hơn nữa, đời người còn muôn vàn khó khăn mà không ai có thể ngờ được.
Thẩm Đông Tam là con gái thứ ba trong một gia đình cực đoan, sự ra đời của cô đã khiến cho ông bố gia trưởng, khắc nghiệt vô cùng chán chường, thế nên những gì cô còn nhớ được về thời niên thiếu chỉ là đòn roi và mắng nhiếc. Những đau đớn về thể xác và tâm hồn đã luyện cho Đông Tam tính cách lạnh lùng, độc lập như một đứa con trai. Cô ghê gớm, ương bướng, việc gì đã quyết làm thì không có gì có thể lay chuyển được, lúc nào cũng xù những chiếc gai nhọn trên người đối phó với mọi chuyện xung quanh, những gì cô có được ngày hôm nay là nhờ vào việc giương vây giương cánh, đấu tranh cho quyền lợi cá nhân. Vậy mà ai có thể ngờ, Đông Tam gai góc ngày nào lại dịu dàng, ngoan ngoãn đến vậy.
Tốt nghiệp đại học, Chu Nam thuyết phục cô tiếp tục học cao học, cũng vì chuyện này mà bố cô đã làm ầm lên, tuyên bố sẽ không cho cô thêm một xu nào nữa, thậm chí ông còn đòi mỗi tháng cô phải gửi về nhà một khoản tiền để báo đáp công nuôi dưỡng của bố mẹ.
Những khoản chi tiêu ấy đều do một tay Chu Nam chu cấp.
Vì cô, từ một con người tài năng đầy triển vọng phút chốc rơi vào chốn trần ai, anh có hối hận không? Đông Tam chưa bao giờ dám hỏi. Dù câu trả lời là gì, cô vẫn sợ nó được thốt lên bởi chính miệng anh, cô thà giả câm giả điếc còn hơn là phải đối diện với sự thật.
Đông Tam vốn không phải mẫu người phụ nữ của gia đình, dù cô có vì anh mà cố gắng thì đó cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, thế nên từ việc dọn dẹp nhà cửa cho đến chuyện cơm nước, nếu Chu Nam không nhắc thì cô cũng chẳng buồn động đậy. Thậm chí hôm nào anh không ăn ở nhà là cô lại gọi điện đặt cơm hộp, chứ chẳng bao giờ buồn ngó ngàng đến cái bếp. Đó là cuộc sống đích thực ư? Nếu đúng là vậy thì cô thà thả hồn trong các câu chuyện cổ tích, ngắm nhìn Chu Nam hào hoa còn hơn, cuộc sống tươi vui đầy màu sắc như thế mới thực sự hợp với anh.
Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, Đông Tam dậy từ rất sớm.
Những tia nắng dịu dàng buông xuống căn phòng đượm mùi hoa cỏ tươi mới. Đông Tam đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang do dự không biết có nên gọi Chu Nam dậy hay không thì nhìn thấy anh đang dựa người vào đống chăn gối, cười tủm tỉm nhìn cô. Thấy cô quay lại, anh giơ hai tay về phía cô, giọng pha chút nũng nịu của trẻ con:
-Tam Tam, qua đây cho anh ôm cái nào.
Những do dự chần chừ ban đầu giờ đã bị sự dịu dàng trong đáy mắt anh làm tan biến, những chua xót trong lòng cũng nhường chỗ cho sự ngọt ngào của tình yêu trỗi dậy, cô uể oải dựa vào tường, nheo mắt nhìn anh, cười:
-Ô! Nhìn thấy hết rồi kìa.
Nhưng cuối cùng bàn chân vẫn bước về phía anh, thân hình mềm mại ngã vào vòng tay anh. Chu Nam mơn man bên thùy tai mịn như nhung của cô, thì thầm: “Em thơm quá”.
Niềm vui thổi bừng ngọn lửa đam mê trong mắt cô, nếu nói đó không phải là hạnh phúc, thì nhất định là lừa dối. Sao họ có thể không hạnh phúc chứ?
Cô làm như vô tình nhắc lại:
-Này, anh có gì cần nói với em phải không?
Miệng anh vẫn không ngừng mơn man, cố khỏa lấp câu hỏi của cô:
-Ừm, gì cơ? À, Tam Tam, tháng bảy này chúng mình đi Vân Nam được không?
Đi Vân Nam? Tất nhiên là được rồi. Tính cô vốn không quen ngồi một chỗ, nhưng vì anh mà hai năm rồi cô chẳng đi đâu cả.
Cô khẽ gật đầu:
-Vâng. Còn gì nữa không anh?
Anh lắc đầu:
-Đói quá, sáng nay ăn gì thế em?
Trái tim cô chùn xuống, rõ ràng hai người họ đã gặp nhau, vì sao anh lại không muốn nói cho cô biết?
Cô từ từ gỡ tay anh ra, đứng thẳng lên nhìn vào mắt anh nói rành rọt từng chữ một.
-Em cho anh một cơ hội nữa. Anh thật sự không có chuyện gì để nói với em sao?
Chu Nam nằm trên giường, nhìn cô với vẻ kỳ lạ. Trong một thoáng, cả hai người đều im lặng, không ai lên tiếng, chỉ nhìn nhau dò hỏi. Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì, anh vội nói:
-À, đúng rồi, trí nhớ anh thật là…tuần sau công ty anh cho đi nghỉ ở núi Vân ௱ôЛƓ hai ngày. Em đi không?
-Không đi.
Cô quay đầu đi thẳng vào nhà bếp, cắm cúi không chịu ra. Không khí bữa sáng cũng vì thế mà đâm ra nặng nề hẳn. Trước đây, sáng nào Đông Tam cũng kể cho Chu Nam rất nhiều chuyện tiếu lâm, bởi cô thích ngắm nhìn bộ dáng háu đói và vẻ mặt trẻ con khi anh cười lớn trong ánh nắng ban mai trong trẻo. Tất nhiên đó là khi sự hoài nghi chưa chen chân vào cuộc sống của họ.
Thẩm Đông Tam quyết định đi thẳng vào vấn đề:
-Hôm qua anh đi xem phim phải không? Với ai thế?
Quả nhiên anh đờ người ra một lát, ngập ngừng lên tiếng:
-Thì ra em giận dỗi vì chuyện này. Hôm qua Đại Cương về, bọn anh không tìm được chỗ nào ngồi nên đành ra rạp chiếu phim ấy mà.
Đại Cương, anh chàng vô tâm này là một trong số ít những người anh em thân thiết của Chu Nam. Mấy tháng trước anh ta đi quay phim tại các tỉnh, điều này thì cô biết. Đông Tam chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi cắm cúi ăn.
“Có lẽ tại mình nhạy cảm quá”, Đông Tam tự an ủi bản thân.
Hôm nay là cuối tuần nhưng Chu Nam vẫn phải làm thêm. Đông Tam để mặc đống bát đũa ngổn ngang trên bàn, tất tưởi sửa sang trang phục cho Chu Nam, còn cô mặc quần áo ở nhà, tóc tai rối bù, tiễn anh xuống tận tầng trệt. Cô rạng rỡ tựa người vào cánh tay anh, khóe mắt vẫn còn rơm rớm nước mặt hờn giận.
Đông Tam vừa ngẩn đầu lên thì chợt nhận thấy dưới bóng cây lấp lánh nắng, một cô gái xinh đẹp đứng cách họ không xa, cười nói đầy vẻ chân thành:
-Chu Nam, Tam Tam.
Tam Tam, gọi sao mà thân thiết thế. Cô ta cần gì phải gọi cô dịu dàng đến vậy? Cô nhướng mày, gật nhẹ cằm:
-Cô Lô, đã lâu không gặp.
Trong thoáng chốc, Chu Nam mặt cắt không còn hột máu.
Đây là một cuộc chiến, chiến cuộc có thể thua, nhưng không thể thua khí tiết.
Vẫn nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó, vẫn kiểu ăn mặc trang điểm đầy vẻ thanh nhã đó, nhưng Lô Lợi Lợi trước mắt cô không còn là Lô Lợi Lợi ngày trước. Cô ta vẫn cứ thơn thớt cười nói như không.
-Tôi về nước mấy ngày rồi, đúng lúc biết hai người ở đây nên đến thăm.
Đông Tam lạnh nhạt gật đầu, không buồn góp lời. Chu Nam khẽ kéo tay cô một cái, cô mới miễn cưỡng lên tiếng.
-Cô Lô về nước khi nào? Lần này định ở lại bao lâu?
-Cứ gọi tôi là Lợi Lợi, chúng ta cũng coi như là bạn bè mà. – Cô ta cười ngọt ngào sửa lại lời Tam Tam – Nhưng lần này có khi tôi về hẳn, đi đâu cũng không bằng ở nhà mà.
Bạn bè? Nếu cáo và gà ở cùng với nhau thì may ra cô ta mới là bạn của cô, Đông Tam cố giữ vẻ mặt tươi tỉnh, kết thúc cuộc chạm trán bất đắc dĩ bằng một câu xã giao:
-Nếu cô còn ở đây lâu thì lúc khác gặp nhau, tôi đang định đi dạo phố với ông xã, xin lỗi nhé.
-Không sao, tôi cũng đang muốn mua ít đồ dùng, hay là cùng đi luôn.
-Ai muốn đi cùng chị chứ! – Đông Tam cuối cùng không nhịn được bèn nổi cáu.
Chu Nam nhanh tay kéo cô lúc này đang đằng đằng sát khí và ôm vào lòng, vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng:
-Xin lỗi, hôm nay không tiện, tôi phải đưa bà xã đi mua nhẫn cưới. Sau này có cơ hội sẽ gặp lại. Tạm biệt.
Cô gái trong lòng anh phút chốc đứng thẳng lên, dù không nhìn vào mắt cô nhưng anh biết cô rất cần anh lúc này. Họ im lặng, xoay người bỏ đi. Lợi Lợi ở phía sau bỗng bật cười khô khan:
-Định kết hôn à? Vậy thì nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đấy nhé. Dù sao tôi cũng là bà mối mà, hơ hơ…
Hai người không ai quay đầu lại. Họ đều không đủ dũng khí để đối diện với khuôn mặt đó. Đi một đoạn xa rồi, Đông Tam mới thúc nhẹ vào eo Chu Nam:
-Này, có thể bỏ tay ra rồi đấy. Em về đây, anh làm việc tốt nhé, chiều em sẽ đãi anh món cá chua ngọt!
Chu Nam không mảy may để ý đến lời cô nói, cứ thế kéo cô đi. Đông Tam không hiểu anh làm sao, xị mặt ra giận dỗi.
-Anh làm gì thế, trúng tà rồi à? Gặp lại người cũ sốc quá không tỉnh lại được hay sao? Anh yên tâm, em không ngăn cản anh đâu, anh thích làm gì cứ việc làm…
-Yên lặng. – Chu Nam bịt miệng cô lại – Chúng mình đi chọn nhẫn, em không đi thì ai chọn?
-Ai đồng ý đi chọn nhẫn với anh?
Đông Tam cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay cứng như đá của anh, còn Chu Nam thì mắm môi mắm lợi giữ chặt tay Đông Tam và kéo cô đi.
-Vừa mới rồi ngoan ngoãn đi cùng, giờ lại hối hận à? – Anh cười mím chi, đôi mắt nheo lại nhìn cô đầy gian xảo – Quá muộn rồi, bạn Tam Tam ạ.
Lôi lôi kéo kéo mãi rồi cũng đến được cửa hàng trang sức, đến lúc này Chu Nam mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn gương mặt hậm hực của Đông Tam, cười toe toét. Sau một hồi đặt lên đặt xuống hàng chục hộp nhẫn trong cửa hàng mà vẫn không có cái nào vừa vặn với ngón tay tròn trịa của Đông Tam, anh chọn lấy một chiếc nhẫn dành cho nam giới thử đeo cho cô thì lại hóa vừa vặn. Chu Nam ngắm nghía rồi gật đầu:
-Chiếc này hợp với em, lấy cái này đi.
Đông Tam xòe tay ra, nheo mắt ngắm nghía một lát rồi thu tay lại, bĩu môi rút chiếc nhẫn ra:
-Thô lắm, em biết thực lòng anh chẳng muốn mua cho em đâu. Anh làm thế chỉ để yên chuyện thôi.
Cô nhân viên bán hàng mỉm cười, ngọt ngào chào mời:
-Chị yên tâm, kiểu nhẫn này có thể dùng cho cả nam và nữ. Hơn nữa chúng em đang có chương trình khuyến mại, mùng 1 tháng 5 kết thúc rồi. Bây giờ mua là đúng thời điểm nhất đấy ạ.
Sắc mặt Chu Nam vẫn thản nhiên như không, kéo cô ngồi xuống:
-Đừng gây chuyện nữa, vậy em tự chọn đi, chọn xong để đại gia đây trả tiền.
Đông Tam cảm thấy cơn giận cứ thế ngùn ngụt bốc lên đầu.
-Ai gây chuyện với anh? Ai gây chuyện? Anh nhiều tiền lắm phải không? Huênh hoang gì chứ, tôi biết tôi nghèo khổ nên dựa dẫm vào anh. Tôi đã nói tôi không học cái cao học vô bổ kia, nhưng anh cứ bắt tôi phải học, anh tưởng tôi vui khi ăn nhờ ở đậu nhà anh lắm sao?
Cô đứng phắt dậy, rồi thấy như vẫn chưa hả giận lại nói tiếp:
-Đừng có nhìn tôi với bộ mặt ngây thơ vô tội đó, tôi biết trong lòng anh vẫn còn thương nhớ cô ta nhiều lắm. Thích thì đi mà tìm cô ta, đi mà tìm…
Mặt Chu Nam bỗng thuỗn ra, tím tái vì tức giận. Anh hầm hầm kéo cô ra cửa, còn Đông Tam thì vẫn đang trong cơn nóng giận, vừa giẫy giụa vừa gào thét ầm ĩ ngoài đường.
-Bạn bè gì chứ, có mà tình cũ không rũ cũng tới thì có. Anh yên tâm, hồi đó đúng là tôi ςướק người yêu của cô ta, nhưng tôi không nhỏ nhen đến mức không cho hai người gặp nhau đâu. Anh thích đi gặp cô ta thì cứ tùy ý, tôi không ngăn cản gì cả…
Mặc cho cô nổi cơn tam bành, Chu Nam cứ thế lầm lũi bước đi. Đông Tam đột nhiên thấy hoảng, ở trong tình thế này thì đi cũng dở mà ở cũng không xong. Cô thấy hơi bực, anh đang tâm để cô đứng chơ vơ cháo váo một mình ngoài đường mà đi ư? Sau vài giây lưỡng lự, Đông Tam chạy đến nắm lấy khủy tay Chu Nam, lớn tiếng chất vấn:
-Anh đi đâu vậy?
Ánh mắt lạnh lùng của anh xoáy sâu vào cô rồi gằng giọng nói.
-Đến công ty, còn việc gì nữa không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc