Đi Về Phía Không Anh - Chương 01

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Lô Lợi Lợi về nước, người đầu tiên biết tin không phải là Chu Nam, mà là Thẩm Đông Tam – bạn gái hiện tại của anh. Lúc lên máy bay, Lợi Lợi đã chủ động gọi cho Chu Nam nhưng anh không nghe máy. Thế nên cô chủ động nhắn tin cho anh: Em về nước rồi, hôm nào gặp nhé. Lợi Lợi.
Thực ra Thẩm Đông Tam chỉ vô tình đọc được tin nhắn đó chứ không có ý xâm phạm đời tư của anh. Chu Nam hay có thói quen vứt điện thoại bừa bãi trên giường, sáng ngày ra lại vội đi làm nên anh quên béng mất vật bất ly thân ấy. Vừa đặt chân đến văn phòng, Chu Nam sực nhớ ra là để quên điện thoại ở nhà nên gọi cho cô, bảo cô khi nào dậy thì đem điện thoại đến công ty giúp anh. Chu Nam là nhân viên chủ chốt của một công ty IT, không có điện thoại thì coi như cả ngày hôm ấy chẳng làm ăn được gì. Thẩm Đông Tam cuộn mình trong chăn, ậm ừ mấy tiếng rồi uể oải gác máy. Từ nhà vệ sinh bước ra, cô vừa kịp nghe thấy tiếng điện thoại réo lên lần cuối rồi tắt ngúm, liền sau đó là tiếng chuông báo tin nhắn. Cô mắt nhắm mắt mở tò mò mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc vì thế mà cả buổi chiều đứng ngồi không yên, như bị mắc xương cá trong họng. Đến trưa, Chu Nam gọi điện giục cô mang điện thoại đến, cô miễn cưỡng ậm ừ mấy câu rồi mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Cứ nghĩ đến tin nhắn của Lợi Lợi là cô lại thấy khó chịu trong người, bực bội xóa luôn cả tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ trong máy Chu Nam.
Cuộc gọi nhỡ mang mã số sân bay, cô đoán có lẽ Lợi Lợi gọi cho Chu Nam khi đang ở trên máy bay. Chưa xuống máy bay đã gọi điện, đúng là tình cũ không rủ cũng đến, Đông Tam vừa xóa tin nhắn vừa bực bội nghĩ thầm.
Lúc cô nhìn thấy Chu Nam, anh đang đi cùng mấy người đồng nghiệp, Đông Tam chờ một lúc thì thấy anh chào mọi người rồi chạy về phía cô.
Anh có cuộc gọi nào không? – Nhận điện thoại từ tay cô, Chu Nam hỏi.
-Không. – Đông Tam trả lời dứt khoát.
-Ừ! – Chu Nam kéo cô đi, hình như cũng không có ý nghe câu trả lời của cô. – Đi thôi, đi ăn cơm đã.
Đông Tam khum tay che nắng, nhìn ra xa. Cô thở dài, bâng quơ nói:
-Kỳ nghỉ của em sắp hết rồi, bao giờ anh mới có thời gian rảnh đây?
Hình như bước chân của Chu Nam có chút ngập ngừng. Anh không nói gì, đi thêm một đoạn, anh mới kéo tay cô lại, nói khẽ:
-Dạo này anh hơi bận, Tam Tam, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta đi du lịch được không? Vân Nam, Đôn Hoàng, chúng ta sẽ đi bất cứ đâu mà em muốn.
Ánh nắng chói chang dường như đang xâm lấn dần mọi thứ xung quanh. Đông Tam thu ánh mắt, ***g *** như bị P0'p nghẹt, cô mải miết cúi đầu đi một lát, sau mới gượng cười trả lời:
-Không sao, chuyện đó để sau cũng được. Mai em có việc phải về trường, anh đừng quên điện thoại ở nhà nữa đấy.
Chu Nam xoa đầu cô, dưới ánh nắng lấp lánh, anh hôn phớt lên má cô bạn gái:
-Tam Tam, qua đận này, anh nhất định sẽ chiều theo ý em.
Dân IT luôn là như vậy, không có ngày cũng chẳng có đêm, ai cũng như phát cuồng vì công việc. Nhiều lúc Đông Tam tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời đã tang tảng sáng, vậy mà Chu Nam vẫn đang miệt mài gõ bàn phím bên ngoài phòng khách. Đông Tam ít khi thay ga trải giường bởi cô muốn lưu giữ thứ mùi nồng nồng ấm ấm của Chu Nam mỗi khi anh không nằm cạnh cô.
Đông Tam giật mình tỉnh giấc,bên ngoài mặt trời đã nhô cao, Chu Nam vẫn nằm bên cạnh cô, khẽ chép miệng ngái ngủ. Cô nhìn gương mặt trẻ con của anh, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ rồi lẹ làng ra khỏi giường.
Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, cô thay quần áo, soạn tài liệu, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì bỗng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn quen thuộc của Chu Nam. Ngần ngừ hồi lâu, cô mới quay lại, cầm điện thoại của anh lên.
Bảy giờ tối, chỗ cũ. Nhất định anh phải đến. Lợi Lợi.
Thẩm Đông Tam cảm giác như máu nóng đang bốc ngùn ngụt lên tận đỉnh đầu. Thật không biết xấu hổ. Tay cô run lên. Hạng đàn bà vô liêm sỉ, đã chia tay rồi mà vẫn còn bám theo người ta, rốt cuộc là muốn giở trò gì đây? Cô không do dự mà xóa luôn tin nhắn, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt lại đầu giường. Chu Nam vẫn ngủ say sưa. Hôm qua anh thật sự rất mệt.
Cả ngày, Đông Tam đứng ngồi không yên, đến 5 giờ chiều thì cô không chịu nổi nữa bèn mở máy gọi điện cho Chu Nam. Đầu dây bên kia vọng lại tiếng ồn ào xen lẫn giọng nói ậm ừ của Chu Nam. Anh hỏi cô có việc gì.
Cô ồ lên một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Sao ồn thế anh đang ở ngoài à?
-Vừa mới họp xong. – Giọng anh lộ rõ vẻ mệt mỏi – Gì thế em?
-Tối nay anh có việc gì không? – Đông Tam tần ngần dò hỏi – Giáo sư có chút việc nhờ em, nên em có thể không về nhà được.
-Không, thế em đi cẩn thận nhé, hôm nay anh hơi mệt, chắc về ngủ sớm thôi. Anh sẽ nhớ em lắm.
Chất giọng ngọt ngào thường có của vùng sông nước Giang Nam làm Đông Tam dịu lòng, suýt nữa cô đã mặc kệ lời dặn của giáo sư để chạy ào về bên anh. Cho dù lúc này quan hệ giữa họ nảy sinh nhiều bất ổn, nhưng cô vẫn không muốn đánh mất vị trí của mình trong trái tim anh. Thêm vài ba lời dặn dò âu yếm, Chu Nam mới vội vã tắt điện thoại. Nhìn vẻ bất an trên mặt cô bạn học, Chu Cẩm Thời liền mỉm cười chế giễu:
-Cứ như vợ chồng mới cưới ấy, xa nhau mới có nửa ngày mà mặt mũi đã âu sầu, rầu rĩ.
Chu Cẩm Thời hơn Thẩm Đông Tam hai tuổi, đi làm được hai năm thì quay lại học tiếp nghiên cứu sinh, cùng chung thầy hướng dẫn với cô. Nhờ vẻ ngoài phong độ, thường ngày lại đi BMW đến trường nên gã rất được lòng giáo viên, có lẽ cũng vì lý do vô thưởng vô phạt này mà Thẩm Đông Tam ghét cay ghét đắng gã, dù chạm trán thường xuyên nhưng hai người họ lúc nào cũng đối đầu với nhau như nước với lửa.
Thẩm Đông Tam chỉ cười một cách khó hiểu rồi bỏ đi.
Một giờ sáng, Đông Tam mới hoàn thành xong công việc được giao, sợ Chu Nam mất giấc nên cô không gọi điện cho anh, cứ thế ngủ vạ vật trong phòng học, trời vừa rạng đã lồm cồm trở dậy về nhà.
Đi vội vàng nhưng về đến nơi thì nhà cửa vắng ngắt.
Cô ngước nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ, mọi ngày giờ này Chu Nam vẫn đang mơ mơ màng màng trên giường cơ mà nhỉ? Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng mượt trải suốt căn phòng thật khiến người ta không muốn mở mắt ra khỏi chăn…
Mí mắt nặng trĩu, vừa lăn lên giường định ngủ một giấc đã đời bù lại tối qua, nhưng vừa nhắm mắt thì toàn thân cô đột nhiên đông cứng lại. Trong đống chăn đệm dúm dó thoảng lên một mùi hương lạ, len lỏi giữa cái mùi nồng ấm của Chu Nam rồi xộc thẳng vào mũi cô. Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời như hôm nay, thứ mùi nữ tính không mời mà đến này làm Thẩm Đông Tam đang nằm trên giường giật mình bật dậy, cả người râm rang như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim châm vào ***. Cô thất thần nhìn vào khoảng trống trước mặt, cố gắng chối bỏ sự nhạy bén của khứu giác, một lúc lâu sau cảm giác đau đớn mới chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể run rẩy.
Dưới gối lấp ló một vật gì đó…như là điện thoại của Chu Nam. Cô nín thở với lấy chiếc điện thoại trên giường.
Thẩm Đông Tam thận trọng mở hộp tin nhắn, trừ mấy cái tin báo của tổng đài ra thì không hề có một tin nhắn lạ nào.
Tất cả cuộc gọi đều được hiển thị đầy đủ.
Tất cả đều vô cùng hoàn hảo.
Tình yêu của Đông Tam và Chu Nam chả khác gì câu chuyện Lọ Lem và chú thiên nga trắng là mấy.
Năm đó, Thẩm Đông Tam mới hai mốt tuổi, cái tuổi còn cả một thời tuổi trẻ để mà hoang phí. Cũng bởi sự tò mò của tuổi trẻ và thói tham hư vinh của đàn bà nên cô đã cùng mấy người bạn học đến tham dự buổi tiệc của giới thượng lưu. Ở đó, lần đầu tiên cô được nhìn thấy nhiều thứ lộng lẫy xa hoa như thế, tất cả tràn ngập trong màu sắc giàu sang quyền quý, xe sang người đẹp.
Đông Tam đi đôi xăng đan khá cao, lại thêm việc không thạo khiêu vũ, loạng choạng một lúc lâu, cuối cùng cô mới vòng ra được vườn hoa sau nhà. Khu vườn rất rộng với đủ các loại cây cối, thậm chí còn có hẳn một cái hồ khá thơ mộng nằm giữa khuôn viên. Xung quanh đấy, mấy đứa trẻ đang chơi trò cô dâu chú rể, một cậu bé ra sức nài nỉ:
-Làm cô dâu của tớ đi, tớ sẽ bảo bố tặng bạn nhẫn kim cương và xe ô tô.
Thật là… mới từng ấy tuổi đầu đã biết dùng tiền bạc lôi kéo trái tim người đẹp. Đáng tiếc cô bé con không dễ bị mắc lừa, nó cúi xuống nắm một nắm đất ném thẳng vào mặt “chú rể”. “Chú rể” tầm năm, sáu tuổi lập tức khóc ré lên ăn vạ.
Cô đành hắng giọng, giả làm cảnh sát giữ gìn sự bình yên cho khu vườn xinh đẹp.
Cô không thích trẻ con, nhất là đám trẻ ranh nhà giàu trịch thượng như thế, nhưng hôm đó chẳng hiểu sao chúng lại răm rắp nghe lời cô, ngồi quây tròn trên cát, đòi chơi hết trò này đến trò khác cho đến tận lúc hoàng hôn.
Lúc này mấy bà mẹ mãi chơi không tìm thấy con mới tá hỏa chạy đến hoa viên, tận mắt nhìn thấy cục cưng của mình mặt mũi nhọ nhem đang ngồi bệt dưới đất, say sưa chơi đùa với một cô nàng lạ huơ lạ hoắc, lập tức mặt mày thất sắc kéo con ra sau, rồi chẳng cần biết đầu cua tai nheo ra làm sao, cứ thế sa sả mắng mỏ.
Một đám đàn bà sang trọng là thế, nhưng khi mở mồm riết róng mắng chửi người khác thì không hề kém cạnh hàng tôm hàng cá là mấy. Còn Thẩm Đông Tam lúc đó hẵng còn trẻ người non dạ, chẳng biết phân bua thế nào cứ đứng im chịu trận, mặt mũi đầy bụi bặm, dưới những vệt nắng vàng úa rơi rớt của vầng tịch dương, cô gái nhỏ bé ấy thấy vô cùng thất vọng và mệt mỏi.
Và rồi Chu Nam đột ngột xuất hiện như một chàng hiệp sĩ. Không để ý đến ánh mắt ngăn cản của cô bạn gái yêu kiều bên cạnh, anh đứng ra trước mặt những quý bà đang không ngừng chỉ trỏ, la hét, từ tốn nói:
-Tôi cam đoan cô gái này không hề có ý dụ dỗ con các chị đâu. Cô ấy chỉ kể chuyện cho bọn trẻ thôi. Tôi đứng đây suốt, tôi có thể làm chứng.
Đông Tam không còn nhớ anh đã nói gì lúc đó, nhưng hình ảnh chàng trai tuấn tú, cứng cỏi nhuộm mình trong ánh tịch dương mờ ảo đã làm xao động trái tim cô gái trẻ ngày đó.
Không, có lẽ khi đó, cô chỉ cảm kích mà thôi.
Chu Nam lúc ấy đang yêu một cô tiểu thư con nhà quyền quý. Nếu tất cả mọi chuyện sau đó không xảy ra thì anh sớm đã trở thành tài năng trẻ của thành phố, chứ không phải chỉ là anh nhân viên quèn của của một công ty IT đang vật lộn giữa thời cuộc khó khăn.
Cuộc đời luôn luôn như vậy, đột ngột sẽ rẽ sang một bước ngoặc khác vào lúc ta không ngờ đến nhất, phải công nhận trò đùa này cũng thật quá khắc nghiệt.
Cô bạn gái cũ giàu có đó chính là Lô Lợi Lợi.
Lô Lợi Lợi là mối tình đầu của Chu Nam, họ yêu nhau tổng cộng năm năm. Con số này không bao gồm 3 tháng Chu Nam xé rào vụng trộm cùng Đông Tam, một cô gái chẳng có gì nổi bật.
Cô hiểu rõ tình cảm của họ như lòng bàn tay. Chẳng phải vì cô tò mò cất công tìm hiểu, mà chỉ là mỗi lần say R*ợ*u, Chu Nam lại lầm bầm nhắc đến chuyện đó. Những lần anh say không nhiều, nhưng những câu nói lè nhè cũng đủ để cô hiểu được câu chuyện tình yêu rung động lòng người của họ.
Ngày ấy, Lợi Lợi là một cô gái sắc nước hương trời lại may mắn sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc nên tiếng tăm của cô nàng không ai là không biết; còn chàng sinh viên Chu Nam tuy xuất thân trong một gia đình thường thường bậc trung nhưng anh lại có trí thông minh, mẫn tiệp khó bì. Những năm tháng ở giảng đường đại học, hai người tranh chấp không ngừng, âu cũng là vì không được ưa nhau cho lắm. Chả hiểu run rủi thế nào mà một ngày nọ, Lợi Lợi gặp nạn ngoài đường, Chu Nam ra tay trợ giúp và dệt nên giai thoại tình yêu tuyệt đẹp trong trường đại học.
Thực ra bây giờ Đông Tam chẳng quan tâm mấy đến những chuyện tình lãng mạn trẻ con này. Có những chuyện dù đẹp đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi sự mài mòn của thời gian, hơn nữa Chu Nam cứ kể lể mãi, khiến cho sự áy náy của Đông Tam đã nhanh chóng bị những chuyện quá khứ làm cho bay biến hết. Mà nói gì thì nói, người bị hại bây giờ lại là Đông Tam.
Đây là cái vòng luẩn quẩn gì vậy? Cô nẫng tay trên bạn trai của Lợi Lợi, nhưng giờ đây, cô ta thoắt cái đã trở thành kẻ tình địch số một không đội trời chung của Đông Tam.
Quả là không thể không thừa nhận, Thượng Đế cũng có khi thật hồ đồ.
Hôm đó Chu Nam về rất muộn, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi bước vào nhà. Cả căn phòng tối om sâu hun hút, vệt sáng xanh sẫm của chiếc đèn bàn càng làm cho bóng tối thêm dày đặc, tĩnh lặng. Đông Tam ngồi im lìm trên sô pha.
Chu Nam không bật đèn. Dần quen với bóng tối, đôi mắt cận bốn điốp của anh hướng về phía cô, *** sáng xanh dịu dàng, mờ ảo, anh choàng tay qua người cô.
-Tam Tam, em về rồi à?
Ngồi im không nhúc nhích, cô nhìn anh đăm đăm. Chu Nam dụi vào người cô, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, mang theo sự xao động của mùa thu, tất cả như ôm trọn lấy cô, bao bọc cô trong sự đê mê, quyến rũ. Cô đẩy nhẹ người anh ra:
-Đi tắm đi, người anh toàn là mồ hôi thôi.
Chu Nam mỉm cười đầy ẩn ý, có lẽ anh đã hiểu lầm ý cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói:
-Đợi anh chút nhé Tam Tam, anh đi tắm đã.
Quần áo vứt khắp nơi, cô chăm chú dõi theo cho đến khi anh đi vào nhà tắm mới đứng lên nhặt từng cái bỏ vào máy giặt, tất nhiên là sau khi kiểm tra tất cả túi áo túi quần nhưng chẳng có gì ngoài một vài tờ hóa đơn. Một cô gái từng mơ ước được đi đây đó khắp bốn phương, vì một người đàn ông mà chấp nhận trở thành một người phụ nữ của gia đình, cô không biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa.
Đang lật giở ví tiền của anh, cô bỗng nhìn thấy bức ảnh của mình. Ngày mới yêu nhau, cô tự tay bỏ tấm ảnh này vào ví anh. Năm nay cô đã hai mươi bốn tuổi. Quen anh bốn năm, chắng mấy chốc đã qua nửa vòng luân hồi.
Cô gái bộp chộp của ngày xưa cuối cùng đã học được nếp sống cẩn thận, trong đống hóa đơn và giấy tờ lộn xộn của anh, cô tìm thấy hai tấm vé xem phim. Đây có phải là kết quả mà cô mong đợi sau một ngày đằng đẵng chờ anh không? Chỉ là hai chiếc vé xem phim tám rưỡi tối qua, sao Ng'n t cô lại siết chặc như vậy?
Lặng nhìn hai tấm vé hồi lâu, cuối cùng cô lại bỏ chúng vào trong túi. Có tiếng cửa nhà tắm mở, một cơ thể đàn ông ướt đẫm ôm lấy cô, làn môi nóng ấm nhẹ nhàng áp vào dái tai cô, hơi thở anh dội lên nồng nàn. Anh luôn miệng thì thầm:
-Tam Tam, Tam Tam…
Anh có thói quen gọi tên cô mỗi khi ở bên nhau, nhiều lúc đang mặn nồng anh còn bật gọi một cách vô thức. Anh bế bổng cô hướng về phía chiếc giường rộng của họ, đặt cô lên giường, rồi mê đắm ngắm nhìn thân hình đồng hồ cát quyến rũ quen thuộc, chỉ đến khi lướt qua khuôn mặt Tam Tam, anh mới chú ý đến thái độ lạnh lùng của cô.
Cô đẩy anh ra.
-Ở đây có mùi của người khác, em thấy khó chịu. – Cô kéo lại dây áo ngủ, đứng lên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng kéo tấm ga giường – Đợi chút nhé. Để em thay ga trải giường xong đã.
Những giọt nước đọng trên thân hình săn chắc của Chu Nam đã dần khô hết.
-Sao thế? – Anh ôm cô một lần nữa, nhưng cô nhanh nhẹ trườn khỏi vòng tay anh như con cá – Tam Tam, lại đây.
Đông Tam cúi gằm mặt. Cô gái sôi nổi ngày nào giờ đã trở nên trầm tư, nín lặng. Cô vứt tấm ga giường cũ vào máy giặt rồi thay một cái mới. Chu Nam đứng sững một bên, sau một hồi im lặng anh mới thở dài, dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau:
-Tam Tam, em đừng im lặng như vậy. Anh biết em có tâm sự mà, nói với ông xã được không?
Đông Tam lẳng lặng nằm xuống giường, hai chân mở rộng rồi thoáng cười:
-Đến đây đi…anh có gì cần nói với em không?
-…Ừm…-Mơ mơ màng màng, Chu Nam rút cánh tay tê cứng lại, đổi tư thế nằm.
-Anh có điều gì… cần nói với em không?
Trong bóng tối tĩnh mịch, ánh đèn xe thỉnh thoảng lại vụt qua, lúc tối lúc sáng in lên trần nhà. Cả thế giới tĩnh mịch như một tòa thành trống.
Nếu thật sự có thể xoay ngược thời gian, Thẩm Đông Tam nhất định vẫn sẽ yêu Chu Nam.
Nếu thật sự có kiếp trước, thì chắc chắn cô phải là một cái cây nương bên cửa chùa, thành tâm cầu khấn nên mới gặp được anh kiếp này.
Nếu như còn có kiếp sau, cô nhất định sẽ là một con bạch tuộc, vươn những cái xúc tu mềm mại quấn chặt lấy anh, đến ૮ɦếƭ cũng không buông.
Thẩm Đông Tam này, cả đời sẽ mãi bên anh.
Khi ấy dù mới chỉ thoáng nhìn thấy Chu Nam nhưng cô đã nghĩ, chắc chắn người đàn ông này đến là vì cô. Cho nên cô mặc kệ tất cả, quyết tâm giành lấy anh bằng được, và không hề để mắt đến cô gái xinh đẹp, kiêu sa đang đứng bên anh – Lô Lợi Lợi.
Cô không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lợi Lợi. Ngoài lần gặp đó ra, chỉ có một lần duy nhất Lợi Lợi chủ động gọi điện thoại cho Đông Tam lúc nửa đêm, ấy là khi Chu Nam đang ngả dần về phía cô. Trong điện thoại, cô ta không lớn tiếng thóa mạ như những người đàn bà bị phản bội khác, mà rất nhã nhặn nhờ cô chăm sóc cho Chu Nam, cứ như không phải cô ta mất bạn trai, mà là mất một đứa con chưa hiểu sự đời. Nhưng trước khi gác máy, cuối cùng lòng kiêu hãnh cũng không ngăn được những tiếng nấc nghẹn ngào của Lợi Lợi. Bốn bề thanh vắng cùng với hơi thở gấp gáp của cô ta khiến cuộc điện thoại nay thiếu chút nữa thì trở thành Tiếng chuông lúc nửa đêm[1]. Đông Tam khi đó không thể không nói là có chút cắn rứt lương tâm, nhưng sau đó, khi Lợi Lợi ra nước ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô và Chu Nam, cô cũng dần dần quên chuyện cũ.
[1]Tên một bộ phim kinh dị của Nhật Bản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc