Dì Nhỏ Của Tôi - Chương 11

Tác giả: Nguyễn Bích Hồng

- Kin ngoan lắm! Tao nhớ mày lắm biết ko? Tao cứ tưởng mày ko nhận ra tao cơ. Xém làm tao buồn đó biết chưa! Hì… Thôi… Mày làm tao buồn tay quá! Thôi mà….
Huy Vũ đứng đằng sau, chăm chú nhìn phút giây mừng mừng tủi tủi của nó với con chó lông xù khá là khôn. Lại một lần nữa nó khiến cậu phải nở một nụ cười.
- Ai ở ngoài đó thế? - Giọng cô Năm quen thuộc cất lên từ thềm cửa nhà, mớ tóc vẫn còn hơi rối, hình như cô ấy vừa tỉnh ngủ. Con Kin vội vã quay đuổi chạy thằng vào nhà, chạy quanh cô Năm một vòng, sủa một hồi rồi hếch mõm chỉ ra cổng, cong đuôi chạy trc. Cô Năm vẻ mặt bỗng sáng hẳn, thôi luôn cái cảm giác buồn ngủ vừa nãy.
Vừa ra đến cổng, nhìn qua khe cửa thấy đúng là cô chủ, cô Năm ko giấu khỏi nỗi sung sướng:
- Chúa ơi, đúng là cô chủ của tôi rồi!... Ông bà chủ ơi…. Ông bà chủ ơi, cô chủ về rồi!...
Vừa nói, tay cô Năm vừa tra khoá vào ổ, nỗi niềm sung sướng quá mức khiến cô không thể nào tra nổi chìa vào ổ. Khổ thế đấy, cô Năm làm việc gì cũng đâu ra đấy, chỉ riêng mỗi cái tội, hễ cứ gặp điều gì xúc động là y như rằng mất tự chủ, làm việc gì cũng hỏng. Hì, nhưng nó quý nhất cô Năm ở điểm này, vì khi đó nó thầy cô Năm thật trẻ con và đáng yêu! Cô Năm đã hơn 30 tuổi rồi đó, mặc dù vậy vẫn chưa có người thương. Hừ, nó đã tự hứa rồi tự tay sẽ tìm cho cô một tấm chồng thật xứng đáng!
****
Bố mẹ nó vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy ra phòng khách chào đón cô công chúa nhỏ trở về nhà. Ko giấu nổi sự ngạc nhiên và niềm vui sướng, mẹ nó chạy ra ôm ghì lấy nó.
- Con gái! Sao con lại về thế này? Mẹ… mẹ mừng quá!
Nó siết chặt lấy tấm eo mẹ, ngả đầu trên bờ *** mẹ, lần thứ hai trong ngày nó cảm nhận được phút giây hạnh phúc và ấm áp này. Nó thấy mắt mình ươn ướt, nước mắt thấm nhẹ vào vải áo mẹ, ấm lắm!
- Mẹ ơi con nhớ bố mẹ quá!
- Thế con về thế này gia đình bên biết chứ? – Nó ngẩng đầu ra phía ngoài cửa. Huy Vũ giờ mới bước vào, đứng ở ngoài kia, gia đình nó lại một lần nữa khiến lòng cậu quoặn đau.
- Dạ, cháu chào hai bác ạ! Cháu đưa Lệ Quân về ạ!
- Huy Vũ! Cám ơn cháu nhiều lắm. - Bố nó bước ra, bá vai anh bạn nhỏ nhưng chiều cao sắp vượt cả ông. (Ông cũng thuộc típ người to cao đẹp trai đó, ấy thế mà đẻ ra một đứa con nấm lùn nhất nhà à!)
….
Bố mẹ nó vào thay quần áo, trong khi đó nó đc thể luyên thuyên giới thiệu cộng ca ngợi căn nhà nó. Nào là căn nhà này to và đẹp nhất khu. Nào là có vườn hoa bốn mùa đều thơm ngát, có hoa hồng, phong lan, đồng tiền, hoa giấy, hoa ly, mười giờ… Nào là căn nhà đc xây theo lỗi kiến trúc Đức do tự tay bố nó thiết kế…
- Cháu ăn hoa quả đi này! – Cô Năm cắt ngang mạch diễn thuyết của nó. Huy Vũ chưa kịp dùng dĩa lấy hoa quả, thì tay nó đã nhúp một miếng táo tầu to bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.
- Hì, đúng là táo cô Năm bổ là ngon nhất! – Cô Năm nhìn nó như quá quen thuộc còn Huy Vũ thì lại một lần nữa phải tròn mắt! Có đúng nó là con của ông bà Trần quý phái và lịch thiệp ko?
Mọi người cười nói vui vẻ. Nó lăng xăng chạy khắp nhà, túm đc cái đĩa “Nụ hôn thần ૮ɦếƭ”. Nó mở rồi cùng cả nhà vừa “chém gío” nó vừa xem bộ phim cười đến chảy cả nước mắt. Nó thích nhất là mấy pha đánh nhau. Nó quay sang Huy Vũ nhăn nhở:
- Như phim trưởng Hồng Công ý nhỉ? - Dứt lời nó lại nhúp một miếng táo nhai rôm rốp và cười bò lăn với những pha hài trong phim. Nó kết phim này rồi đấy! (Cỏ tui cũng kết, thích nhất là mấy cảnh gần cuối, lãng mạn kinh khủng các bạn nhỉ! Ôi thôi lại chém gió lung tung rồi! hì hì).
****
Cuối cùng thì cũng đến lúc nó phải tạm biệt bố mẹ, cô Năm và con Kin để trở về với căn biệt thự của ông chồng tương lai.
- Để bố lái xe đưa hai con về!
- Ko! Ko cần đâu ạ! – Nó vội xua tay. – Hì, tụi con đi bộ tập thể dục luôn, Huy Vũ nhỉ? (Chứ ko phải là sợ bố mẹ biết nó và Huy Vũ trốn đi chứ?) - Dứt lời nó vội kéo Huy Vũ về thẳng, chỉ sợ ở thêm vài phút nữa thì lộ hết chuyện.
****
Nó lững thững bước từng bước, nhăn mặt nó quay sang phía Huy Vũ:
- Ông ơi!... Tôi buồn ngủ quá!
- Hả?
****
- Sao you nặng thế hả?
- Nặng gì mà nặng? Có 44 cân à!
- Trời, gần bằng cái bao tải gạo 50ký rồi đó! – Huy Vũ chọc nó.
- Xí, mà vai ông gì mà cứng đơ thế? Chả êm tẹo nào!
- … - Huy Vũ xị mặt. “Thế mà khối người muốn leo lên cũng ko đc đó!”

- Nhìn cảnh gia đình you, tôi thấy ngưỡng mộ lắm! Có bố có mẹ đầy đủ vui thật! Ngày trước tôi cũng giống you đó. Mẹ tôi hay ôm tôi vào lòng, đặt bàn tay mềm mại lên đầu tôi, đôi môi mềm của mẹ thường đặt lên chán và hai má tôi. Ấm áp lắm! Còn bố, bố thường hay cho tôi leo lên lưng ngồi, ở trên cao thật tuyệt… Hì, thật nực cười khi tôi kể cho you nghe chuyện này phải ko?
-…
- Này, sao you ko nói gì vậy?
-…
- Trời, vừa đấy đã ngủ được rồi! Con gái gì mà bạ đâu cũng ngủ đc!
Thế là có một con nhỏ nằm ngủ ngon trên lưng một cậu trai. Con đường vể nhà vắng vẻ với những ánh đèn cao áp tỏa xuống, chỗ sáng trưng, chỗ lại mập mờ tối thui. Từng cơn gió lạnh thổi vi vu, những làn tóc con khẽ bay. Hai con người với sự ấm áp nho nhỏ truyền cho nhau. Cái lạnh hình như đã vơi bớt!
Phía trước có một đám du côn đang vừa đi vừa cười nói ầm vang cả con đường đêm khuya. Bọn chúng, tầm một lũ choai choai, đầu nhuộm xanh đỏ, chúng cười nói và chủ đề toàn những chuyện trai gái bậy bạ. Một thằng trong số đó, cười to nhất, ăn nói mạnh mồm nhất, có vẻ nó có uy nhất ở trong đám này. Tiếng bọn chúng càng lúc càng gần chỗ Huy Vũ và nó. Có một chút gì đó linh cảm chẳng lành trong người Huy Vũ. Khẽ liếc nhìn nó, cậu thấy nó vẫn yên giấc ngủ ngon trên lưng mình.
Đúng như những gì cậu nghĩ, đám choai choai tầm tuổi cậu đi ngang qua cậu, một vài ánh mắt bâng quơ ko thèm nhìn vì mải cuộc vui, nhưng trong đó, kẻ đầu đàn đã kịp nhận ra kẻ thù của mình. Tên đó chả phải ai khác chính là Việt Ku - kẻ đã bị cậu cho một trận mấy bữa trước đây. Sau vụ đó, nó đã chuyển trường vì nỗi nhục mà cậu đem đến cho nó quá lớn. Đôi mắt Việt Ku ánh lên sự căm phẫn và mối thù ngày nào. Hắn ra lệnh cho cả đám đàn em quay lại tiến thẳng, chặn đường và bao vây Huy Vũ và nó.
- Mày còn nhớ tao chứ Vũ Lửa? - Giọng thằng Việt Ku trâng tráo.
- Mày vẫn ko thay đổi nhỉ? – Huy Vũ nhếch mép cười, trên vai cậu, đứa con gái vẫn ngủ yên.
- Hà hà…. Nhìn mày kìa, lãng mạn quá đó! Cõng gái đi chơi cơ đấy! Tao ko nghĩ là mày làm cái việc dở đời thế này đâu! - Tiếng thằng Việt Ku cười làm nó tỉnh ngủ. Khẽ dụi mắt nó liếc nhìn. Trước mắt nó là cả một lũ thằng con trai mặt mũi đằng đằng sát khí đang vây quanh nó và Huy Vũ.
- Chuyện gì vậy? – Nó khẽ hỏi Huy Vũ.
- Xin lỗi, đã làm you mất giấc ngủ.
- À, hoá ra chẳng phải em nào mà là em Cỏ à? - Giọng cợt đểu của thằng Việt Ku khiến nó ngứa tai kinh khủng. Nó tụt xuống khỏi lưng Huy Vũ, tiến lên phía trước, nó vênh mặt:
- À… Tưởng ai hoá ra Việt Ku bẻnh choẹ. Hôm nay kiếm đc mấy đệ tử dởm mà tinh tướng thế hả?
- Mẹ kiếp, mày nói ai đó hả con kia.
- Uả thế suốt nãy tôi nói với chó à? ૮ɦếƭ thật, giờ nó dại lên rồi kìa! – Nó tính cách vẫn còn trẻ con quá, Huy Vũ nghĩ vậy, rồi tiến lại sát nó.
- Chuyện của riêng tôi, để tôi giải quyết.
- Làm sao ông giải quyết đc chứ, bọn chúng đông thế cơ mà! – Nó thì thầm. – Nhưng yên tâm, hì thế đánh nó mới sướng tay.
- Con kia, mày muốn ૮ɦếƭ rồi đó. - Thằng Việt Ku điên tiết hùng hổ tiến thẳng tới chỗ nó. Nó quay sang nói nhẹ với Huy Vũ:
- Ông nhớ cảnh thần ૮ɦếƭ nhấc cô gái lênh tung chân đá chứ. - Huy Vũ nhanh chóng túm lấy eo bụng nó nhấc nó lên không. Việt Ku vừa tiến lại gần nó đã giơ chân đạp hùng hổ… Thằng Việt Ku đứng sững người, rồi phì cười. Hoá ra chân nó ngắn quá, đạp ko tới chỗ thằng Việt Ku.
- Bày choè quá đấy Cỏ ạ. Chân em ngắn thế kia thì đánh đấm gì. - Cả lũ cười vang khiến nó tức ko thể chịu nổi. Nó tiến lên một bước, chống nạnh, nó chu cái môi cong tớn lên:
- Thì đã sao hả? Tụi tao mà phải sợ bọn mày chắc. Hãy xem đây! – Nó vừa dứt lời thì đôi bàn tay to khoẻ của Huy Vũ lại một lần nữa ôm lấy bờ eo nó, nhấc bổng lên cao. Nó ở thế cực vững, nhẹ như ko, nó tung chân đá một cú. Việt Ku ko kịp trở tay, hắn chỉ kịp biết từ trên trời giáng xuống một cú mũi giầy hất ngược bộ hàm hắn. Hắn ngã ngay xuống đất, bất tỉnh.
Yên vị dưới đất, nó cười toe toét với Huy Vũ:
- Hì, tụi mình có kém gì phim đâu!
Chợt, cả lũ đàn em Việt Ku ngay lập tức đồng loạt xông lên. Huy Vũ kéo ngưới nó nép sát mình. Nó cảm nhận đc bờ *** Huy Vũ nóng hổi, các cơ căng lên, tim đập những nhịp mạnh mẽ, co P0'p dồn máu đi khắp cơ thể. Cậu tung những đòn đánh và đỡ cực đẹp. Đôi chân cậu chuyển động linh hoạt, tung cú nào trúng cú ấy. Nhưng bọn chúng khá đông. Nó ko thể để mình nằm nép vào người Huy Vũ để cậu che chở đc. Nó là con Cỏ đàn ông cơ mà. Nó sợ đếch gì tụi này. Nó đẩy người ra khỏi Huy Vũ. Nó nhằm thẳng từng thằng một, gần nó nhất mà tung chân đá hất ngược hàm, dụi vào bụng, mạng sườn.
Một tên ôm chặt nó đằng sau, nhanh nhẹn nó huých cùi chỏ thẳng vào bụng hắn. Hắn ngã lăn quay xuống đất, nằm ôm bụng. Chưa hả cơn giận kẻ dám ôm người mình, đồ dơ dáy như loại hắn mà dám ôm nó à? Nó giơ chân sút thẳng vào của quý của hắn. Qúa đau đớn, thay vì phải ôm cái bụng đang đau giờ hắn lại phải ôm cái của quý mà la hét vì đau.
- Cho sướng, dám ôm bà, bà cho tiệt sản luôn con nhá! - Bất chợt nó tung chân ra đằng sau, một lần nữa lại trúng của quý. Tên đang định đánh trộm nó ôm của quý chạy nhảy và ko ngừng la hét. Nó đang đắc chí cười thì giật mình. “Binh - Đốp” Một tên trên tay đang cầm gậy gỗ cứng nhắc giơ lên định phang vào nó. Nhưng từ xa, Huy Vũ hất một hòn đá, nhanh nhẹn và điêu luyện sút thẳng vào gáy hắn ngã vật ra đất. Nó hoàng hồn, nhoẻn một nụ cười cực tươi. Huy Vũ nhìn nó cũng khẽ cười. Dưới đất, tên Việt Ku chợt tỉnh, hắn vớ lấy cái gậy gần mình, bất ngờ giáng một đòn, Huy Vũ né trượt bị gậy đập vào tay. Cánh tay rỉ máu. Nó sợ hãi chạy đến bên cậu.
Thế là giữa một ko gian của trận chiến đầy nguy nan, nó và Huy Vũ cứ thế sát cánh bên nhau. Kẻ này yểm trợ cho kẻ kia. Nó giờ đã là cánh tay phải thay cho cánh tay đang bị thương nặng của Huy Vũ. Gìơ chúng nó như thể là một, cùng sống ૮ɦếƭ bên nhau. Trận chiến kết thúc. Nó và Huy Vũ thắng. Bọn chúng bỏ chạy toán loạn.
Huy Vũ khuỵ người xuống đất, đôi tay cậu chảy đầm đìa máu. Nó đỡ cánh tay cậu lên, dòng máu đỏ chảy thấm vào áo, rớt rớt trên tay nó. Nước mắt nó trào ra, hoà cùng dòng máu. Nó nức nở:
- Huy Vũ, ông đau lắm đúng ko?
- Ko sao đâu, đừng khóc. – Huy Vũ cố nở nụ cười, bàn tay cậu khẽ quệt ngang dòng nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt nó. Nhưng đôi mắt cậu chợt mờ đi, khuôn mặt nó cứ mờ dần mờ dần trước mắt cậu. Cả một khoảng không tối đen. Cậu ngất lịm trong vòng tay bé nhỏ của nó. Tiếng nó khóc vang cả vào không trung. Một màu của máu loang lổ khắp người Huy Vũ, người nó và rớt rơi, thấm cả xuống đất! Màn đêm buông xuống, cái lạnh thấu đến tận xương tuỷ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc