Đẹp Trai Là Số 1 - Chương 17

Tác giả: Lục Mang Tinh

Tô Căng Bắc cuộn mình trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
- A lô…
- Gì thế, mười giờ mà cậu còn ngủ à.
- Hạ Lộ?
Tô Căng Bắc mở mắt:
- Sao cậu có thời gian rảnh phone mình thế?
Người bên kia điện thoại cười:
- Vừa đóng phim xong mà, sao hả, sức khỏe đỡ nhiều rồi chứ?
- Khỏe lâu rồi, an tâm đi ha.
- Cậu đó, trước đây không nói mình biết cậu bị tai nạn giao thông, chờ mình khó khăn lắm mới ra khỏi thung lũng trở về thì cậu xuất viện rồi.
Hạ Lộ bất mãn nói:
- Thiệt là, lần sau không được phép giấu mình đâu đấy.
- Thấy cậu bận mà, hơn nữa mình cũng không phải gặp chuyện gì to tát, cậu bay tới bay lui không mệt à?
- Mình mặc kệ, sau này không được phép như vậy nữa. Nói với A Ảnh mà không nói với mình, cậu thế là bất công.
Tô Căng Bắc ngáp một cái, ngồi dậy trên giường:
- Chuyện này khác, lúc đó A Ảnh ở cùng thành phố mà.
Hạ Lộ:
- Hừ, bớt giải thích. Bây giờ cậu đang ở đâu?
- Ở Bắc Kinh.
- Cái gì?
Hạ Lộ kinh ngạc:
- Cậu đang ở Bắc Kinh, mình cũng đang ở Bắc Kinh nè.
Tô Căng Bắc cong môi cười:
- Ơ, trùng hợp nhỉ bảo bối, ê ê, gặp nhau đi.
- Được, cậu ở đâu, mình tới tìm cậu.
- Mình ở…
Tô Căng Bắc khựng lại, nhớ ra mình đang ở Chu gia không thích hợp gặp bạn bè, bèn nói:
- Hay để mình tìm cậu đi.
- Được, đúng lúc mình chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn, ừm… cơm Tây?
- Lẩu, trời lạnh thế này đương nhiên phải ăn lẩu.
Tô Căng Bắc đứng dậy đến tủ quần áo lấy đồ:
- Cái tiệm lần trước chúng ta tới Bắc Kinh ăn ấy.
Cô thay đồ, sửa soạn xong liền ra ngoài.
Quản gia nói:
- Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu, tôi bảo tài xế đưa cô đi.
- Được, làm phiền rồi.
Quản gia điều một chiếc xe tới, còn cho Tô Căng Bắc hai vệ sĩ.
Cô lên xe, dặn dò quản gia:
- Bạn tôi có chút việc, phiền ông giúp tôi nói với bà nội một tiếng, bữa trưa tôi sẽ không về.
- Vâng ạ.
Xe chạy rời khỏi Chu gia, tài xế lái tới địa điểm mà Tô Căng Bắc nói. Cô ngồi trong xe đeo khẩu trang, đợi người của Hạ Lộ.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa sổ xe bị gõ vang lên.
Tô Căng Bắc hạ cửa sổ xuống:
- Tiểu Chi.
Ngoài xe chính là trợ lý Tiểu Chi của Hạ Lộ.
- Chị Căng Bắc, chị Hạ Lộ đã đặt phòng riêng, em dẫn chị đi theo lối đi của nhân viên.
- Được.
Dứt lời, Tô Căng Bắc quay đầu nhìn hai vệ sĩ:
- Các anh chờ tôi ở đây.
- Tô tiểu thư, chúng tôi đi theo cô thì hơn.
- Không cần, tôi gặp bạn thân, các anh theo không tiện, có việc tôi sẽ gọi điện thoại.
- Vâng.
Tô Căng Bắc đeo kính râm đi theo Tiểu Chi.
- Hạ Lộ bảo bối.
Vừa vào phòng riêng, cô liền cho Hạ Lộ một cái ôm lớn, hai người vì mỗi người đều bận nên đã rất lâu không gặp nhau rồi.
- Đã lâu không gặp, mau tới mau tới, gọi mấy món cậu thích ăn đi.
Hạ Lộ kéo ghế tựa ra, thân thiết kéo cô ngồi xuống.
Tô Căng Bắc nhìn món ăn:
- Haiz, lại thêm mỡ rồi, đợt trước vì mình ở bệnh viện ăn quá tốt mà mập mấy ký đấy.
Hạ Lộ lườm cô:
- Cậu đừng nói nhé, vóc dáng này của cậu mà bảo mập thì người như tụi mình biết sống sao đây?
Tô Căng Bắc liếc cô ấy:
- Người như tụi cậu gì chứ, cậu nhìn chính cậu đi, đóng phim một chuyến mà gầy nhiều thế này.
Hạ Lộ nhún vai:
- Chuyện này… đành chịu thôi, bên kia quá cực khổ, hơn nữa còn ở lâu như vậy.
- Cho nên phải bồi bổ nhiều vào, ăn nhiều vào.
Tô Căng Bắc chén một hơi hơn nửa đĩa thịt:
- Nhân lúc Hà Địch không ở đây, ăn một bữa no nê.
Hai người quất cả bàn lớn, vừa ăn vừa tán gẫu rất vui vẻ.
Ăn xong, Tô Căng Bắc nổi cơn ghiền mua sắm, câu “phụ nữ hẹn nhau không phải ăn thì là mua” rất đúng. Cô đã lâu không ra ngoài đi shopping rồi.
Vì chỗ hai người ăn gần một trung tâm thương mại nổi tiếng tập trung hàng hiệu nên muốn qua đó dạo.
Tuy Hạ Lộ là diễn viên nhưng không mấy nổi tiếng, đi trên đường cùng lắm chỉ khiến người ta thấy hơi quen mắt mà thôi. Tô Căng Bắc thì khác, đợt trước “chủ nhật” siêu hot, thêm vào đó cô bị dính scandal với rất nhiều ngôi sao nam nên đi đường không thể không ai nhận ra.
May là hôm nay cô ăn mặc rất khiêm tốn, lại không trang điểm, đeo khẩu trang vào sẽ không dễ bị nhận ra. Hơn nữa, vì vấn đề giá cả nên trung tâm thương mại kia bình thường đều không quá đông người.
Đến trung tâm thương mại, Tô Căng Bắc và Hạ Lộ vào một tiệm túi xách, Tiểu Chi cũng đi theo, hai vệ sĩ của Chu gia thì chờ ngoài cửa tiệm.
- Căng Bắc, Hà Địch không ở đây sao, hai người kia là cậu mời à?
Tô Căng Bắc đang hưng phấn thử đeo cái túi một quai:
- Hả, Hà Địch à, sắp Tết mà, cho chị ấy nghỉ. Còn hai người ngoài kia… ra ngoài có người che chở luôn an toàn hơn chút.
Tô Căng Bắc tự giác không nói nhiều về Chu gia với người khác. Không phải cô không tin Hạ Lộ mà là quả thực không cần thiết nhắc tới cái nơi quy củ rườm rà kia.
“Reng reng reng.” Đúng lúc này, điện thoại Tô Căng Bắc vang lên.
- A lô.
Đầu kia điện thoại là giọng Chu Thời Uẩn:
- Em đang ở đâu?
Đáy mắt Tô Căng Bắc hiện ra ý cười:
- Sao, nhớ em rồi?
- Một mình đừng có chạy lung tung.
- Không phải một mình, em có dẫn người theo mà, em và bạn đi dạo phố.
Chu Thời Uẩn:
- Đi dạo phố, em?
Tô Căng Bắc nhướng mày:
- Phải, em.
Chu Thời Uẩn hơi dừng lại, cuối cùng chỉ ừ một tiếng, nói:
- Chú ý an toàn.
Hạ Lộ:
- Ai vậy?
Tô Căng Bắc thần bí nói:
- Đại soái ca.
- Xì.
Hạ Lộ liếc cô:
- Lại là đại soái ca nào, chẳng lẽ Từ Gia Vỹ?
- Chậc, sao cậu cũng nhắc Từ Gia Vỹ thế?
Hạ Lộ cười ha ha:
- Mình xem tin tức nhiều mà.
Tô Căng Bắc lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục thưởng thức túi xách cô yêu thích. Cô không biết, sau khi Chu Thời Uẩn cúp máy với cô liền tìm quản gia hỏi số điện thoại của vệ sĩ đi theo cô.
- Lấy ba cái túi này.
Tô Căng Bắc giao túi cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vội vàng vui mừng hớn hở đi xuất hóa đơn. Túi ở đây đắt đến dọa người, nhân viên phục vụ đối xử với khách hàng mua sắm hệt như đối xử với thượng đế.
Thanh toán xong, Tô Căng Bắc khách sáo đặt túi vào tay vệ sĩ ngoài cửa:
- Làm phiền rồi.
Tiếp theo, cô xoay người kéo Hạ Lộ vào một cửa tiệm khác.
Lúc Chu Thời Uẩn đến, Tô Căng Bắc và Hạ Lộ đang hăng hái bừng bừng thử giày cao gót.
- Tô Căng Bắc.
- Hả?
Không ai có thể kéo tầm mắt cô khỏi giày cao gót, dù là sở thích bây giờ của cô cũng không được. Cho nên cô đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, kéo Hạ Lộ bên cạnh, nói:
- Đôi này đẹp nè, màu sắc tuyệt, đúng không, đúng không?
Hỏi hồi lâu cũng không thấy Hạ Lộ phản ứng, cô buồn bực nhìn theo tầm mắt Hạ Lộ, chờ thấy rõ người tới thì cô cũng sững sờ:
- Chu Thời Uẩn, sao anh lại tới đây?
Hạ Lộ kéo tay áo Tô Căng Bắc:
- Người này là ai vậy, cậu quen à?
Tô Căng Bắc ho khan:
- Chính là đại soái ca hồi nãy gọi điện cho mình đấy, cậu quên à?
Hạ Lộ lấm tấm mồ hôi, đúng là đại soái ca thật… cô còn tưởng Tô Căng Bắc đùa.
Có điều… Hạ Lộ nghiêm túc quan sát chàng trai trước mắt, khuôn mặt trong trẻo tinh tế, chiều cao nói thế nào cũng trên 1m8, quan trọng hơn là trên người có loại khí chất lành lạnh, tiên phong đạo cốt, không hấp dẫn ánh mắt người khác cũng không được.
Đây là ai? Người trong showbiz? Không thể nào, cô chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói.
Ánh mắt nhàn nhạt của Chu Thời Uẩn chỉ dừng lại trên người Tô Căng Bắc:
- Mua xong rồi à, theo anh về.
- Đương nhiên vẫn chưa xong.
Hai chân Tô Căng Bắc mang hai chiếc giày khác nhau đi đến trước mặt Chu Thời Uẩn:
- Anh nói xem hai đôi này đôi nào đẹp hơn?
Anh cúi đầu nhìn qua loa:
- Không đẹp.
Ý cười trong mắt Tô Căng Bắc đơ lại, đột nhiên bừng tỉnh nhìn anh:
- Ờ, quên mất mắt anh không tốt, hỏi anh cũng như không.
Chu Thời Uẩn:
- …
Tô Căng Bắc vẫy nhân viên phục vụ:
- Xin chào, gói hết hai đôi này cho tôi.
Nhân viên phục vụ vội vàng bước lên:
- Vâng, cô Tô.
Tô Căng Bắc thay trở lại đôi giày ban đầu, nói:
- Đúng rồi, quên giới thiệu, đây là bạn thân của em, Hạ Lộ.
Chu Thời Uẩn nhìn cô ấy, gật đầu lịch sự.
- Hạ Lộ, đây là… bạn mình, tên Chu Thời Uẩn.
Hạ Lộ cười khẽ:
- Chào anh Chu.
- Chào cô.
Hạ Lộ kéo Tô Căng Bắc, nhỏ giọng hỏi:
- Anh ấy là ai?
- Người bình thường.
Tô Căng Bắc nói:
- Lần trước lúc mình nằm viện, anh ấy là bác sĩ chủ trị của mình.
Hạ Lộ trừng mắt, lặng lẽ giơ ngón cái với cô, vậy mà cũng có thể hốt được, Tô Căng Bắc quả nhiên là Tô Căng Bắc.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bước tới hỏi:
- Cô Tô, cô quẹt thẻ hay là…
- Quẹt thẻ.
Tô Căng Bắc vừa định lấy ví ra thì một tấm thẻ vàng rực rỡ đã đưa tới trước mặt nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ nhận thẻ với ánh mắt hâm mộ:
- Mời anh đợi chút.
Bên kia, Hạ Lộ kinh ngạc nhìn Chu Thời Uẩn, nếu nói người này chỉ là bác sĩ bình thường thì sao lại hào phóng như vậy. Giày cao gót mà Tô Căng Bắc mua, ít cũng mấy ngàn, nhiều thì mấy vạn, dân chúng bình thường sẽ không vung tiền mà mắt cũng không chớp như thế.
Nhưng Tô Căng Bắc không hề bất ngờ, chút tiền này trong mắt cháu trai Chu gia thì tính là gì.
- Chu Thời Uẩn, anh đặc biệt tới trả tiền cho em sao, chu đáo vậy à?
Anh liếc cô, lần này là anh mang cô đến, anh cho rằng mình có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho cô, thế nên anh tới tìm cô.
Chu Thời Uẩn hơi có chút bất đắc dĩ, người này không hiểu mình rất dễ bị nhận ra, rất dễ bị bao vây sao chứ.
***
Trên tay vệ sĩ lại nhiều thêm hai cái túi.
Sau khi mua giày cao gót yêu thích, tâm trạng Tô Căng Bắc rất tốt:
- Hạ Lộ, áo măng tô của tiệm trước mặt có hàng mới kìa, đi thôi.
Hạ Lộ ho khan:
- Ơ Căng Bắc, anh Chu là tới tìm cậu, hay là hôm nay chúng ta đừng đi dạo nữa.
Tô Căng Bắc dừng lại, quay đầu nhìn Chu Thời Uẩn với vẻ mặt “anh không cho em đi dạo, em sẽ bi thương muốn ૮ɦếƭ”, nói:
- Em có thể đi dạo không?
Chu Thời Uẩn nên nói là không thể, anh tới vốn là muốn đưa cô về. Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, đột nhiên anh không thể nói ra chữ không.
Yên tĩnh chốc lát, anh dời mắt:
- Tùy em.
Sắc mặt Tô Căng Bắc lập tức sáng lên, cô rất hài lòng vỗ vai Chu Thời Uẩn:
- Biết là anh tốt nhất mà.
Anh mím mím môi, không để ý tới ánh mắt kỳ dị của hai vệ sĩ phía sau, đi thẳng về phía trước.
“Tách tách”.
“Tách tách”.
- Đúng là Tô Căng Bắc này!
- Chủ weibo kia up là vị trí này hả, tôi nói không sai mà.
Tô Căng Bắc và Hạ Lộ còn chưa vào tiệm quần áo kia thì loáng thoáng nghe có tiếng nói phía sau. Hạ Lộ liếc mắt ra sau, nhỏ giọng:
- Có người nhận ra cậu kìa.
Tô Căng Bắc nhìn theo ánh mắt cô ấy, quả nhiên có mấy cô bé giơ điện thoại di động lên chụp cô, cô lặng lẽ đeo kính râm vào, hôm nay cô không trang điểm…
- Chị Căng Bắc, chị, chị có thể ký tên cho em không?
Cuối cùng có một cô bé dũng cảm bước lên trước. Nhưng cô bé ấy còn chưa đến gần đã bị hai vệ sĩ cản lại trước mặt Tô Căng Bắc.
Cô bé gầy gò nhỏ nhắn, bị vệ sĩ đẩy suýt ngã, cô vội kéo cánh tay cô bé lại:
- Các em cẩn thận chút.
Vẻ mặt cô bé kích động:
- Cám ơn cám ơn chị, em thực sự vô cùng thích chị.
Tô Căng Bắc cười với cô bé, cô luôn mềm lòng với những fan nhỏ đáng yêu như thế:
- Chị không mang 乃út, em có không?
- Có có có!
Cô bé vội vã lấy từ trong cặp ra một cây 乃út, sau đó lại đưa quyển vở lên:
- Ký ở đây ạ.
Tô Căng Bắc gật đầu, nhanh chóng ký tên cho cô bé. Vài cô bé phía sau thấy vậy cũng vội tiến lên:
- Em cũng muốn ký tên!
- Em cũng muốn em cũng muốn.
- Chị Căng Bắc, nhìn gần chị đẹp lắm ạ.
- Cám ơn.
Tô Căng Bắc ho khan, mặt cô bao bịt kín mít, làm sao mà nhìn ra được chứ.
Cô tưởng mấy fan này chỉ là tình cờ gặp phải nhưng trên thực tế là nhân viên phục vụ của tiệm cô mua túi vừa nãy để lộ, vì nhân viên phục vụ đó lén up hình cô mua đồ lên weibo.
Cho nên, bất kể có phải ở gần trung tâm thương mại đó hay không, rất nhiều người đều hăng hái chạy tới.
Tô Căng Bắc càng ký càng đông:
- Ơ, mọi người đừng chen lấn, từng người một thôi.
Chu Thời Uẩn đứng cách đó không xa, thấy cô bị chìm giữa đám đông…
- Căng Bắc, đông người quá, đi trước đi.
Hạ Lộ lo lắng nói, dù có hai vệ sĩ cũng không ngăn được đám đông này.
Tô Căng Bắc gật đầu:
- Xin lỗi mọi người, tôi còn có việc, lần sau lại ký.
- Chị Căng Bắc, chị đừng đi mà!
- Tô Căng Bắc, là Tô Căng Bắc kìa! Nhanh chen vào!
- Á ui, cô giẫm lên tôi này!
- Chị Căng Bắc, em thích chị lắm, chị thật xinh đẹp!
“Tách tách tách…”
Vệ sĩ:
- Phiền tránh đường.
- Tránh đường tránh đường.
Tô Căng Bắc được hai vệ sĩ che chở ở giữa, từ từ đi về trước, nhưng fan và những người qua đường xem náo nhiệt đều chen lại, cuối cùng ngay cả di chuyển cũng rất khó khăn.
Bỗng nhiên, Tô Căng Bắc cảm thấy có một cái tay sờ bên hông cô một cái, cô sững sờ nhìn sang, nhưng căn bản không biết có người cố ý sàm sỡ hay chỉ là không cẩn thận quẹt phải!
- Anh làm gì đấy?
Giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên.
Tô Căng Bắc thấy Chu Thời Uẩn xuất hiện trước mặt mình, cô không biết anh chen vào lúc nào, cũng không biết anh làm sao mà phát hiện được người kia, dù sao khi cô chú ý đến, anh đã nắm lấy cổ tay một người đàn ông, vẻ mặt rét lạnh.
Chu Thời Uẩn híp mắt, ra tay mạnh. Người đàn ông đó nhất thời đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, ông ta nhìn anh, biết không chiếm được lợi ích gì, bèn lúng túng thoát khỏi anh, vội vã chen ra ngoài.
Gã bỉ ổi đi rồi, Chu Thời Uẩn quay đầu lại nhìn cô, giọng nói vẫn bình tĩnh trước sau như một:
- Vẫn ổn chứ?
Tô Căng Bắc nhìn chằm chằm anh:
- Vẫn ổn, Chu Thời Uẩn, anh…
- Khoan nói chuyện, đợi lát nữa đi theo anh.
Tô Căng Bắc hơi trố mắt. Một giây sau, anh nhỏ giọng nói với hai vệ sĩ:
- Tôi dẫn cô ấy đi, hai anh bất kể thế nào cũng phải ngăn họ lại.
- Vâng! Thiếu gia.
Lối đi ở đây không rộng, ban nãy hai vệ sĩ sợ làm bị thương người khác nên luôn bó tay bó chân che chở Tô Căng Bắc, bây giờ được Chu Thời Uẩn ra lệnh, họ liền có thể thoải mái hành động.
Vệ sĩ mở lối đi cho hai người, anh nắm cổ tay cô:
- Chạy.
- Hả?
- Ngẩn ra đó làm gì?
Chu Thời Uẩn kéo cô về phía trước, Tô Căng Bắc phản ứng lại, vội theo sát chân anh.
Phía sau, hai đồng chí vệ sĩ cao to khỏe mạnh từng được huấn luyện chuyên nghiệp tận tâm tận lực chặn mọi người…
Tô Căng Bắc lần đầu tiên chạy trốn chật vật như thế nhưng khi cô nhìn người phía trước đang kéo mình liền cảm thấy cũng không có gì không tốt, ngược lại còn rất hưng phấn…
Hai người rẽ đến chỗ thang máy, Chu Thời Uẩn ấn nút, xác định không có ai mới mang cô vào.
Tô Căng Bắc chạy thở hồng hộc, vịn tay vịn trong thang máy, nói:
- Hạ Lộ còn ở phía sau.
Chu Thời Uẩn lúc này hô hấp cũng không ổn định:
- Em không phát hiện họ đều xông về phía em à, cô ấy không sao cả.
Tô Căng Bắc ừ.
Đúng lúc này, “đing…” thang máy đột nhiên dừng lại.
Cô ngẩng phắt đầu, không phải chứ, có người muốn vào?!
Chu Thời Uẩn nhìn cô động viên, duỗi tay kéo cô vào lòng.
Tô Căng Bắc ngẩn ngơ, khoảnh khắc ấy, hơi thở ấm áp của anh vây khắp bốn phương tám hướng, gần đến mức hơi thở của cô cũng không thông thuận.
“Thịch, thịch, thịch,…” Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tựa như sắp nhảy ra ngoài, là vì chạy quá nhanh ư? Hay vì, người đàn ông kia quá đẹp trai…
- Chu Thời Uẩn?
Anh hạ mi mắt nhìn cô, đưa tay đè sau gáy cô, khiến cả khuôn mặt cô vùi vào lòng anh.
Tô Căng Bắc:
- …
- Đừng nói chuyện.
Cửa thang máy mở ra, bốn cô gái vừa nói vừa cười đi vào, ánh mắt các cô nhìn Chu Thời Uẩn đều sáng lên, ồ god, anh chàng này đẹp trai quá!
Một giây sau, khi nhìn thấy cô gái trong lòng anh, ồ fuck, cô gái này kiếp trước nhất định là đã cứu dải ngân hà!
Giọng nói thầm thì kèm theo vô số cái liếc trộm, bốn cô gái bị đôi nam nữ ôm nhau trong thang máy ngược dữ dội.
Hơn mười giây sau, thang máy lại dừng lại, bốn cô gái tiếc nuối bước ra…
Cửa thang máy đóng lại, từ từ đi xuống.
Chu Thời Uẩn buông tay:
- Không còn ai rồi.
Tô Căng Bắc ừ, hơi lui về sau một bước, tất thảy mọi thứ ban nãy đều xảy ra trong chớp mắt, nhưng khi cô dựa vào vai anh lại cảm thấy thời gian trôi rất chậm rất chậm…
Lần đầu tiên Tô Căng Bắc cảm thấy nóng mặt, cô từng hợp tác với nhiều ngôi sao nam, dù đối phương đẹp trai đến mấy cô cũng chưa bao giờ cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng lúc này đây, cô thật sự… không bình thường.
- Chúng, chúng ta tiếp theo đi đâu?
Tô Căng Bắc cắn môi, mẹ nó, cà lăm cái gì.
- Ga ra, về nhà.
- Ừ.
Tô Căng Bắc trả lời xong, lặng lẽ đưa lưng về phía anh, yên tĩnh rất hiếm thấy.
Chu Thời Uẩn nhìn cô, hôm nay cô buộc hết tóc lên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cũng vì thế mà lỗ tai ửng hồng của cô vô cùng rõ rệt.
Anh nhướng mày, cô đang, thẹn thùng?
Đến ga ra, hai người lên xe của Chu Thời Uẩn.
Tô Căng Bắc sau khi lên xe đầu tiên là gọi điện thoại cho Hạ Lộ, xác định cô ấy không sao mới yên tâm ngả người trên ghế lái:
- Sao đột nhiên có nhiều người như vậy?
Chu Thời Uẩn:
- Lần sau dạo phố nhớ mang theo nhiều người một chút.
Tô Căng Bắc ừ, thình lình nảy người lên:
- Vừa nãy quên hỏi hai vệ sĩ kia.
- Em đi rồi thì họ không sao.
- Phải, nhưng túi của em, giày cao gót của em, chúng nó có thể không sao sao?
Chu Thời Uẩn:
- …
Tô Căng Bắc càm ràm lải nhải suốt dọc đường, cuối cùng sau khi khẳng định hai vệ sĩ đã mang theo các bảo bối của cô thoát thân mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chu Thời Uẩn, vệ sĩ nhà các anh quá giỏi, nhất định phải phát lương cho người ta nhiều vào.
- Đây là bổn phận của họ.
- Hay là thêm tiền thưởng cuối năm cho họ đi, dù sao phải ghi lại một công lao to lớn.
Khóe môi Chu Thời Uẩn hơi cong lên, không nói gì.
Tô Căng Bắc túm anh:
- Nè, anh không phải hẹp hòi như vậy chứ, thêm tiền thưởng cuối năm thôi mà.
- Tự có quy tắc, không do anh quản.
- Nhị thiếu gia lên tiếng cũng vô dụng?
Chu Thời Uẩn tùy tiện ừ.
Tô Căng Bắc trừng mắt:
- Quá đáng! Quá hẹp hòi!
Cô là người có ân báo ân có thù báo thù, hai vệ sĩ này trong tình huống khẩn cấp như vậy vẫn bảo vệ được bảo bối của cô! Chu gia nói là bổn phận nhưng cô phải cảm ơn người ta đàng hoàng, tặng gì thì tốt nhỉ…
Sau đó của sau đó, hai vệ sĩ ấy được thăng chức, tiền lương và tiền thưởng cuối năm tăng vọt. Đương nhiên, Tô Căng Bắc không biết.
Mà hai đồng chí vệ sĩ cũng ngơ ngơ ngác ngác, không biết mình đã lập công lao gì. Thực tế, đó chỉ là do một mệnh lệnh của Chu Thời Uẩn “lên tiếng cũng vô dụng” mà thôi.
Trở lại Chu gia, hai người cùng đi vào phòng khách, lúc này, bên cạnh đột nhiên có một con mèo mập lao tới.
- A, Ô Đồng.
Tô Căng Bắc ngồi xổm xuống, tốn sức ôm nó lên.
Ô Đồng ngoan ngoãn co trong lòng cô, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng hưởng thụ.
Tô Căng Bắc đưa tay xoa đầu nó:
- Nhớ tao đến vậy à?
“Meo ~ ”
- Được thôi, theo tao về phòng nào.
- Tô Căng Bắc.
- Hả?
Cô chơi với Ô Đồng vui không biết mệt.
- Về trước tiên phải thay giày.
Tô Căng Bắc khựng lại, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót trên chân mình. Vì ban nãy chạy quá dữ nên chỗ chân ma sát với giày đỏ lên.
Nhưng, sao anh có thể phát hiện điều này?
Lúc Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn thì anh đã đi về phía phòng.
Cô bất giác cong khóe môi, nhớ đến dáng vẻ anh ban nãy kéo cô chạy, ôm cô vào lòng…
- Ô Đồng, nhị thiếu gia nhà mày cũng đâu phải lạnh lùng băng giá như vậy, đúng không?
“Meo.”
***
Tô Căng Bắc bế Ô Đồng về phòng mình.
- Nào, nằm trên sofa nè.
Cô ra vẻ như muốn để nó xuống, nhưng Ô Đồng không hề có chút ý định di chuyển, biếng nhác co vào lòng cô, rất đại gia.
- Sao mày, sao mày mập thế này còn muốn để người ta bế hả?
“Meo ~ ”
Ô Đồng dụi dụi cánh tay cô, tỏ vẻ mình rất không hài lòng.
Tô Căng Bắc buồn cười nói:
- Mập mà không cho người ta nói, hử?
“Meo!”
- Được được được, không nói mày nữa, để Chu Thời Uẩn quản mày, tao không thèm quản đâu.
Tô Căng Bắc cưỡng chế đặt Ô Đồng xuống, lấy một bộ sườn xám mới trên giá:
- Tao chạy toát hết mồ hôi này, Ô Đồng mày đợi đó, tao đi tắm cái đã.
Con mèo nào đó đưa chân gãi mặt “meo ~ ”
Giờ cơm tối của Chu gia là sáu giờ.
Chu Thời Uẩn về phòng một lát, thấy sắp đến giờ bèn đứng dậy ra ngoài.
Vừa định đi về phía Dịch Thi Đường, anh chợt nhớ sát vách còn có một Tô Căng Bắc không biết gì cả, thế là anh tốt bụng đổi hướng, đi tới cửa phòng cô.
“Cạch.” Cửa phòng bị anh gõ một cái liền dịch ra, không khóa.
Chu Thời Uẩn do dự, không tiến vào.
“Meo.” Đúng lúc này, Ô Đồng lắc lư ló đầu qua khe cửa, nó ngẩng đầu nhìn anh, duỗi móng vuốt cào cào giày anh.
Chu Thời Uẩn ngồi xổm xuống, đẩy cửa phòng mở ra chút, để Ô Đồng dễ dàng đi ra.
- Cô ấy đâu?
“Meo.”
- Ở trong phòng? Ngủ rồi?
Dù biết Ô Đồng không trả lời, Chu Thời Uẩn vẫn theo thói quen trò chuyện cùng nó. Ô Đồng nghiêng đầu, mắt mở thật to, dường như nghe hiểu.
Anh hơi cong môi, đưa tay xoa lưng nó, đột nhiên nói:
- Đừng cứ bắt người ta bế, mày nặng lắm.
“Meo!” Ô Đồng há miệng, thân thể mập mạp hiếm khi nhảy lên, tư thế kia của nó là muốn nhảy vào lòng anh.
Chu Thời Uẩn cũng dung túng nó, hơi cúi người xuống hơn để nó thật sự nhảy vào lòng. Anh bế nó đứng dậy, lẩm bẩm nói:
- Cô ấy nói không sai, mày nên vận động nhiều hơn.
- Ô Đồng, đợi sốt ruột lắm phải không, xin lỗi nhé, tao tiện thể gội luôn cái đầu… Úi?
Tô Căng Bắc lau tóc, kinh ngạc nhìn Chu Thời Uẩn:
- Sao anh lại ở phòng em?
Vì ban nãy trêu Ô Đồng, anh vô thức tiến lên một bước, bây giờ đang đứng ngay khung cửa… xem như là ở trong phòng cô.
- Sắp ăn cơm rồi.
Chu Thời Uẩn hạ mi nhìn Ô Đồng, cố sức tránh nhìn dáng vẻ Tô Căng Bắc mặc áo tắm.
- Ờm.
Tô Căng Bắc đến gần:
- Máy sấy tóc của phòng này hỏng rồi, em loay hoay cả buổi nó cũng không phản ứng.
Hương hoa nhài càng lúc càng nồng theo bước chân cô đến gần, thong thả bao phủ quanh người anh. Chu Thời Uẩn không khỏi ngước mắt, chỉ trong chớp mắt, chiếc cổ trắng nõn như ngọc và cổ tay tinh tế mảnh khảnh liền nhảy vào mắt anh.
Yêu kiều tàng ẩn, vô ý mê say.
Chu Thời Uẩn thản nhiên dời tầm mắt:
- Anh bảo người đưa cho em một cái.
- Phiền lắm, phòng anh có không, em trực tiếp qua lấy?
Dù sao cũng ở sát vách, rất tiện.
Chu Thời Uẩn nhìn tóc cô đang nhỏ nước, gật nhẹ đầu:
- Ừ.
Tô Căng Bắc thấy anh gật đầu liền vứt khăn lông lên bàn trang điểm, hiên ngang rẽ vào phòng anh. Chu Thời Uẩn bế Ô Đồng đi theo sau cô, nhắc nhở:
- Trong ngăn tủ phòng tắm ấy.
- Biết rồi.
Tô Căng Bắc vào phòng tắm, Chu Thời Uẩn ngồi trên sofa bên ngoài chờ.
“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng bị gõ vang lên.
Anh vân vê tai Ô Đồng, tùy ý nói:
- Vào đi.
Cửa bị đẩy ra một chút, người làm trong nhà cung kính nói:
- Thưa nhị thiếu gia, đến giờ cơm tối ạ.
- Ừ.
Người làm lui một bước, định sang phòng sát vách gọi Tô Căng Bắc thì đúng lúc này…
- Chu Thời Uẩn, phòng tắm của anh thật lớn, lớn hơn phòng tắm phòng em nhiều.
Tay người làm run lên, thấy rõ Tô tiểu thư mặc áo tắm xuất hiện vô cùng mờ ám trong phòng nhị thiếu gia. Cô do dự chốc lát, vậy, vậy chắc không cần nói với Tô tiểu thư là sắp tới giờ cơm chứ nhỉ?
Ừ, nhất định là không cần, thế là cô lặng lẽ lui ra.
Tô Căng Bắc về phòng thay sườn xám và giày cao gót. Nhưng sau khi cô bước ra lại bị Chu Thời Uẩn xách trở vào:
- Thay giày.
Tô Căng Bắc trừng mắt:
- Thay cái gì?
- Hiện tại em không thích hợp mang thứ này.
Tô Căng Bắc ngẩn người, lúc này mới nhớ trước đó anh từng nói “về thay giày cao gót”:
- Nhưng, em mặc sườn xám, mặc sườn xám mà không mang giày cao gót thực là phá hoại sự hài hòa.
- Vậy thì cũng thay bộ đồ luôn.
Chu Thời Uẩn đã thích ứng với thái độ của Tô Căng Bắc luôn canh cánh trong lòng về sự phối hợp, trực tiếp cho phép cô thay đồ.
- Không được, bà nội thích em mặc thế này.
Tô Căng Bắc chớp mắt nhìn anh:
- Em nói này, sao anh quan tâm em như vậy, có phải…
Chu Thời Uẩn bình tĩnh nói:
- Em là bệnh nhân của anh.
- Hơn nữa, em còn là vị hôn thê của anh đúng không?
Tô Căng Bắc cười khúc khích, vừa cười vừa sáp lại anh rất mờ ám:
- Được được được, em nghe lời anh, bây giờ đi thay đây.
Chu Thời Uẩn hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt “anh thật sự rất quan tâm người ta, người ta rất thẹn thùng” của cô, anh kiên quyết dứt khoát bế Ô Đồng rời đi.
Cô gái này không thích hợp nán lại lâu bên cạnh!
Dịch Thi Đường.
Hoắc Vạn Quân ngồi vào chỗ, nhìn mọi người, nói:
- Đi gọi Thời Uẩn chưa?
Cô gái đi gọi ban nãy vội tiến lên:
- Thưa lão phu nhân, đã gọi rồi ạ.
- Ừ, thế Căng Bắc thì sao?
Cô gái hơi do dự:
- Tô tiểu thư ở phòng nhị thiếu gia, chắc hai người sẽ cùng tới ạ.
Lời này vừa thốt ra, mọi người có mặt đều sững sờ.
- Ồ?
Mắt Hoắc Vạn Quân sáng lên:
- Chỉ hai người họ?
Cô gái vô cùng ngay thẳng nói:
- Đúng vậy thưa lão phu nhân, Tô tiểu thư hình như đang dùng phòng tắm của nhị thiếu gia ạ.
Hoắc Vạn Quân cười hài lòng:
- Tốt, tốt, tình cảm hai đứa tốt là tốt.
Chu Chính Hiến bí hiểm nói:
- Thời Uẩn bình thường không thích người khác vào phòng mình đừng nói chi phòng tắm, ha ha ha.
Thiệu Tố Oánh nghe vậy hừ một tiếng, hạ mí mắt bấm điện thoại không nói gì.
“Meo.” Cuối cùng, Ô Đồng đại gia dẫn tuấn nam mỹ nữ lên sân khấu.
Chu Chính Hiến thấy Tô Căng Bắc bế Ô Đồng đi tới thì hơi ngẩn người:
- Ô Đồng của mẹ rất sợ người lạ, không ngờ lại thân với Căng Bắc như vậy.
Cô cười nói:
- Có lẽ là Ô Đồng có duyên với em, nó rất đáng yêu, em thích nó lắm.
Hoắc Vạn Quân:
- Xem ra Ô Đồng cũng biết cháu là vợ tương lai của Thời Uẩn, biết làm thân với cháu sớm.
Tô Căng Bắc nhìn Chu Thời Uẩn, anh cũng nhìn cô, hờ hững mà bình lặng.
Cô nói:
- Bà nội đùa rồi.
Hoắc Vạn Quân gọi cô qua:
- Không đùa đâu. Hai cháu mau qua ăn cơm, Tiểu Địch, mang Ô Đồng đi đi.
- Vâng, thưa lão phu nhân.
Hai người ngồi vào chỗ, ăn một bữa cơm hài hòa.
Sau khi về phòng, Tô Căng Bắc phát hiện điện thoại luôn yên lặng bị Hà Địch oanh tạc tơi tả.
Ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, Hà Địch điên à?
Tô Căng Bắc vội gọi lại cho cô ấy:
- Sao vậy, đang cho chị nghỉ ngon lành, sao chị còn gọi điện thoại cho em?
Hà Địch quát lên khí thế mười phần:
- Biết chị đang được nghỉ thì em đừng có gây rắc rối! Em xem weibo chưa, xem tin tức chưa?
- Chưa…
- Em nói chị nghe, lúc mấy người kia chụp hình em ở trung tâm thương mại, em chạy với ai?
Tô Căng Bắc ngẩn người:
- Chuyện này… lộ rồi à?
- Còn “chuyện này lộ rồi à” hả? Mấy ngày trước mới dính scandal với Từ Gia Vỹ, bây giờ lại bị chụp tay nắm tay chạy với một người đàn ông! Căng Bắc, em nói thật cho chị biết, lần này lại là yêu nghiệt nào?
Tô Căng Bắc cười nhạo:
- Yêu nghiệt gì chứ. Đó là bác sĩ Chu nhà em, bác sĩ Chu chị hiểu chưa?
- Bác sĩ Chu gì? À! Là bác sĩ Chu hả…
Hà Địch gần như trở mặt ngay tức khắc:
- Ờm, em đi Bắc Kinh là vì bác sĩ Chu.
- Phải.
- Được rồi, chơi thoải mái chơi thoải mái đi, chị sẽ giải quyết chuyện này.
Hà Địch “hòa nhã” cúp điện thoại.
Khóe môi Tô Căng Bắc giật giật, đúng là, cách ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được điệu bộ của Hà Địch!
Cô lên weibo của mình.
Mở hot search, cô quả nhiên thấy tên mình ngồi vững ở vị trí đầu tiên.
#Tô Căng Bắc và người đàn ông xa lạ nắm tay nhau trốn fan#
Nắm tay nhau… rõ ràng là Chu Thời Uẩn kéo cổ tay cô chạy mà.
Cô vào hot search, trang đầu lập tức hiện ra mấy video hiện trường do người ta up.
Vì ban đầu ống kính mọi người đều chĩa vào Tô Căng Bắc nên khi đột nhiên xuất hiện bóng một người đàn ông, mọi người đều bất ngờ không kịp chuẩn bị. Chờ họ phản ứng lại thì chỉ còn bóng lưng và gò má mơ hồ của Chu Thời Uẩn mà thôi.
Sau khi Tô Căng Bắc xem toàn bộ video thì thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, không chụp hết hình anh.
Tuy anh không bị chụp mặt nhưng cư dân mạng thi nhau cho ra “chân tướng”.
“Tôi đến hỏi chỗ Tô Căng Bắc mua đồ rồi, người đàn ông kia là lúc sau mới tới, hơn nữa theo như nhân viên nói là anh ta tới để trả tiền!!! Mấy vạn đấy, quẹt quẹt quẹt là trả hết cho người ta luôn!”
“Theo người chứng kiến tận mắt nói, người đàn ông đó rất đẹp trai rất đẹp trai.”
“A, sao tôi không ở hiện trường nhỉ, tôi cũng muốn xem!”
“Hóa ra là trai nhiều tiền đẹp mã, bản lĩnh Tô Căng Bắc thật giỏi.”
“Phải đấy, chân trước mới thò chỗ Từ Gia Vỹ thì chân sau có người mới rồi, mặc niệm cho Từ Gia Vỹ…”
“Ê, các người đừng có lôi Gia Vỹ nhà tôi vào nhá, anh ấy và cô ta không có dính líu xíu xiu nào hết nhá!”
“Chưa chắc chắn là quan hệ tình nhân mà, mấy người đừng có nói bậy. Dù sao tôi mặc kệ, ngồi đợi thông báo chính thức, tin tưởng nữ thần nhà tôi.”
……
Tô Căng Bắc tắt điện thoại di động, kéo đôi dép lê ra khỏi phòng.
“Cốc cốc cốc.” Cô đứng trước cửa phòng Chu Thời Uẩn:
- Là em.
Cửa phòng mở ra, anh xuất hiện sau cửa:
- Có chuyện gì?
Tô Căng Bắc chỉ chỉ điện thoại di động:
- Chuyện trưa nay lên tin tức, anh bị chụp rồi.
Chu Thời Uẩn nhìn cô hồi lâu:
- Ờ.
Tô Căng Bắc buồn bực nói:
- Ờ? Chỉ một chữ vậy thôi à?
- Anh biết rồi.
- Có người nói với anh?
- Ừ.
Tô Căng Bắc gật đầu, cũng phải, chuyện liên quan đến nhị thiếu gia Chu gia, người Chu gia sao có thể biết trễ hơn cô chứ.
- Vậy chắc anh biết không bị chụp hết mặt nên mới yên tâm như thế, đúng không?
- Chụp hết mặt thì sao chứ?
Chu Thời Uẩn khó hiểu:
- Em đi chung với anh, có vấn đề à?
Tô Căng Bắc hiếm khi ngớ người, về lý thuyết, với quan hệ của hai người họ thì cùng nhau đi dạo phố hay anh quẹt thẻ giúp cô đều chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng! Cô là đại minh tinh đấy! Chu Thời Uẩn không hề để ý việc bị đưa lên tin tức sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống à?
- Còn vấn đề gì không, bằng không anh đi ngủ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu Thời Uẩn, Tô Căng Bắc cảm thấy thân phận đại minh tinh của mình bị xem thường đến cực điểm…
Anh thấy cô không nói gì, bèn lịch sự mà lạnh nhạt đẩy tay cô ra ngoài để tránh bị kẹt cửa:
- Ngủ ngon.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc