Đen Trắng - Chương 19

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Khi dễ
Kỉ Dĩ Ninh nắm chặt điện thoại di động, lòng bàn tay dần dần bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Chiếc xe Spyker C8 quen thuộc dừng lại cách đó không xa, khoảng cách hơn mười mét. Chủ nhân của chiếc xe thể thao đó không tắt đèn đi, ngược lại còn nâng tay ấn toàn bộ các nút điều khiển, ý định bật tất cả đèn lên, thẳng tắp chiếu lại phía này, ánh sáng chói mắt khiến người ta hoảng loạn.
Kỉ Dĩ Ninh hít sâu một hơi.
Đây là cảnh cáo.
Cô rất hiểu anh, biết rõ đây là cảnh cáo cuối cùng mà Đường Dịch phát ra cho cô khi không thể nhịn được nữa.
Trước đây cũng lâu rồi, Kỉ Dĩ Ninh đã hiểu được, người đàn ông này đã ςướק đi toàn bộ cuộc sống trong tay cô, anh không thích Chu Tồn Huyễn. Đâu chỉ không thích, mà quả thực là không thể chấp nhận được.
Bắt đầu từ khi gặp cô, anh đã tra ra toàn bộ tư liệu về hai mươi ba năm cuộc đời cô, tất cả những gì thuộc về cô, đều không phải là bí mật trước mắt anh, bao gồm cả cái tên ‘Chu Tồn Huyễn’ này nữa.
Cô không biết rốt cuộc anh hiểu được bao nhiêu về Tồn Huyễn, để ý bao nhiêu, cô chỉ nhớ rõ vào một đêm nào đó sau khi hai người đã kết hôn, Đường Dịch đã làm một chuyện với cô.
Vào đêm hôm đó, anh về nhà, câu gì cũng không nói, một chút biểu tình cũng không có, giương mắt nhìn thấy thân ảnh cô chờ anh trước bàn ăn, anh bỗng nhiên tiến lên, nhìn cô từ trên cao, sau đó chặn ngang ôm lấy cô liền đi lên lầu, không để ý đến biểu tình hoảng sợ và xấu hổ của cô, anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ, cởi bỏ cúc áo sơmi của mình, quỳ gối trên mép giường, nâng tay xé mở chiếc váy liền của cô ra và tìm tòi bên trong đó.
Lúc đó, cô và anh cũng từng làm những việc của vợ chồng, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủn, cô làm sao có thể quen được. Vì thế cô rất sợ hãi, ở Dưới *** anh run rẩy kỳ cục, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được, yếu ớt nói với anh:“Hôm nay anh làm sao vậy……”
Anh không nói lời nào, âm âm nhu nhu nhìn cô, như là muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô. Cuối cùng, anh bỗng nhiên cúi người xuống, dán môi mình lên môi cô, quyến rũ hỏi ra một câu:“Gả cho anh, cùng anh làm, em không thể nhận có phải không?”
Trong phút chốc mặt Kỉ Dĩ Ninh hết hồng lại trắng. Lời nói của anh khiến cô bối rối xấu hổ, mà trong giọng điệu của anh còn ngầm mang ý tức giận càng làm cho cô kinh hoảng.
Trơ mắt nhìn cơn bão tuyết càng ngày càng mãnh liệt trong mắt anh, cô cố lấy dũng khí, nâng tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói với anh:“Không phải như anh nghĩ đâu, em có thể, có thể nhận ……” Dường như sợ anh không tin tưởng, vòng tay cô ôm anh lại chặt thêm chút nữa, dịu dàng nhắc nhở anh:“Em đã gả cho anh rồi mà……”
Có lẽ cuối cùng là do cô chủ động mềm nhẹ như thế, nên anh cũng không hỏi lại câu gì nữa, chỉ là càng hung hăng muốn cô mà thôi. Một buổi tối, anh ôm cô làm hai lần, ôn nhu lại dữ dằn hai lần, khiến cô không thể tiến hay lùi mà chỉ có thể thừa nhận, kết quả vượt qua cực hạn Hoan ** làm cho cô còn bị Tra t** trong ba ngày sau đó nữa, vừa động người, cô liền đau đớn cắn môi.
Mãi đến khi, Khiêm Nhân vụng trộm hỏi cô:“Kỉ tiểu thư, mạo muội hỏi một chuyện, xin hỏi có một vị Chu tiên sinh Chu Tồn Huyễn, là gì của cô……?”
Cô kinh ngạc, ngây ngốc trả lời theo trực giác:“Là bạn của tôi.”
“Bạn bè như thế nào?”
“…… Bạn bình thường thôi.”
Khiêm Nhân thở phào một hơi, vỗ vỗ ***, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi kể khổ với cô:“Cô không biết chứ, hai ngày trước Dịch thiếu đã biết chuyện về vị Chu tiên sinh kia, thế là anh ấy nổi nóng, mấy ngày nay chúng tôi thật là khổ sở biết bao……”
Kỉ Dĩ Ninh sửng sốt:“Anh ấy biết cái gì ……?”
Khiêm Nhân tự nhiên nói cho cô:“Đương nhiên là biết chuyện về cô và Chu tiên sinh rồi. Sinh viên học ở Cambridge với hai người đều nói, cô và Chu tiên sinh là người yêu……”
……
Sau đó, cô muốn giải thích với anh. Dù sao cũng đã gả cho anh rồi, cô luôn hy vọng mình có thể làm gì tốt cho anh, phải quan tâm đến anh. Nhưng mà cố lấy dũng khí chuẩn bị vài thứ, đến lúc lâm trận cuối cùng cô lại lùi bước. Đường Dịch căn bản là không muốn cho cô cơ hội giải thích, mỗi khi cô chuẩn bị đủ tâm lý định nói ra ‘Em và Tồn Huyễn là……’, anh liền cau mày, nhịp nhàng ăn khớp uy hiếp:“Em xác định muốn nói đến chuyện này với anh sao? Anh khuyên em không nói ra thì tốt hơn đó, con người anh đối với những chuyện như thế này không dễ dàng tha thứ đâu ……”
Cô sợ tới mức từ đó về sau không dám nói đến nửa chữ về chuyện này nữa.
Bằng tâm mà nói, Đường Dịch thật là một người không bao giờ nói đạo lý, hơn nữa khi giải quyết bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh căn bản đã quyết tâm không cần nói đến đạo lý với cô làm gì. Rõ ràng anh mới là người đến sau trong cuộc đời cô, vậy mà anh vẫn đang dùng một thái độ cường ngạnh quả quyết chặn lại toàn bộ tình duyên trước kia của cô.
Anh từng ôm cô trên giường, ngón tay không ngừng *** trước *** cô, ở vị trí của trái tim, cực có kiên nhẫn tra hỏi cô:“Nơi này của em…… Đã cho ai?”
Không đợi cô trả lời, anh liền cường ngạnh bức bách cô:“Nói, nói em không có.”
Cô bị anh ôm chặt đầu lún sâu trong gối, chỉ có thể nghe được lời nói của anh, nhỏ giọng đáp một câu ‘Em không có’, đồng thời ở trong lòng thực ấm ức: Vì sao anh luôn không nói đạo lý gì với cô như vậy chứ……
Ngay giây sau đó, anh ôn nhu từ từ buông cô ra, chỉ nghe thấy anh chậm rãi đột nhiên hỏi:“…… Có phải em cảm thấy, anh thực không nói đạo lý gì với em đúng không?”
Trên thế giới này thật sự tồn tại loại đàn ông như Đường Dịch!
Kỉ Dĩ Ninh quả thực ngốc nghếch, cô nghĩ rằng rốt cuộc kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà kiếp này lại có thể gặp được một người cực phẩm như Đường Dịch chứ?
Nhưng thật ra anh vẫn đang kiên nhẫn, tư thái dụ hoặc nói với cô:“Dĩ Ninh, từ nay về sau, quên hết những người khác được không?”
Cô ngây ra một lúc, nhỏ giọng hỏi:“Nếu em không thể quên được thì sao……?”
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
“Điều này à…… Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”
“……”
……
Thời gian trôi đi, bây giờ Kỉ Dĩ Ninh mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Cô nắm điện thoại di động trong tay, ý muốn giải thích:“Hôm nay em gặp được Tồn Huyễn……”
Đường Dịch lạnh lùng cứng rắn cắt lời cô, giọng mỉa mai lên tiếng:“Có phải đang luyến tiếc không?”
Cô giật mình, vừa nói ra một câu ‘Em không có……’, lại nghe thấy ở đầu dây bên kia Đường Dịch ‘Ba’ một tiếng cắt đứt liên lạc.
“……”
Kỉ Dĩ Ninh nhất thời mờ mịt, không hiểu ý tứ của anh.
Ngay sau đó, điện thoại của Chu Tồn Huyễn bỗng nhiên vang lên.
Chu Tồn Huyễn lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, biểu tình thực nghi hoặc:“Dãy số này là……?”
Màn hình cho thấy đó là một cuộc gọi lạ, là một dãy số di động mà Chu Tồn Huyễn không biết. Đây là số điện thoại riêng của anh, trừ người nhà và khách hàng quan trọng ra, anh chưa từng cho bất cứ người nào.
Kỉ Dĩ Ninh lơ đãng liếc mắt lên màn hình di động của anh, cô ngay lập tức kinh hãi. Dãy số quen thuộc, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy.
Cô vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay Tồn Huyễn, Kỉ Dĩ Ninh nhận cuộc gọi, hơi thở rối loạn:“Anh…… Sao anh lại có số điện thoại cá nhân của Tồn Huyễn?!”
“Điều tra.”
Giọng nói âm nhu đặc biệt của Đường Dịch chậm rãi vang lên ở đầu dây bên kia: “Đầu tiên điều tra tên, tiếp đó điều tra hoàn cảnh gia đình, sau đó lại điều tra việc kinh doanh ở công ty hắn……” Dừng một lúc, người đàn ông ngồi trong xe thể thao nhìn về phía cô, từ từ mở miệng:“…… Hắn chính là Chu Tồn Huyễn có phải không? Cái gì không làm lại làm PE, tùy tiện điều tra đã nắm được nhược điểm rồi. Nếu anh muốn đối phó với hắn, thật sự rất dễ dàng ……”
Kỉ Dĩ Ninh tức giận:“Đường Dịch!”
Sắc mặt Đường Dịch trầm xuống, thu hồi toàn bộ ôn nhu, mở ra lá bài chưa lật với cô:“Kỉ Dĩ Ninh, vì nghĩ cho tên Tồn Huyễn kia của em, anh khuyên em bây giờ lập tức đi tới đây……. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
……
Xe thể thao màu đen lướt nhanh trong bóng đêm.
Vừa nhớ tới chuyện vừa rồi, cho dù Kỉ Dĩ Ninh là người bình tĩnh cũng không thể không tức giận.
Một câu, anh đã có thể uy hiếp cô. Cô kinh hoảng, biết rõ dựa vào cá tính của Đường Dịch, một khi anh tức giận thì thật là chuyện gì cũng làm được. Vì thế cô vội vàng nói hẹn gặp lại với Tồn Huyễn, mặc cho Tồn Huyễn ở phía sau đang gọi tên mình, cô cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể chạy thẳng về phía anh.
Ngồi vào xe, cô không muốn nói chuyện gì với anh. Giương mắt lơ đãng thoáng nhìn, lại thấy anh đặt tập tư liệu vào tay mình, cô yên lặng cầm lên, yên lặng cúi đầu xem, nhất thời kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Tràn đầy thông tin về việc đầu tư của Chu Thị, toàn là thông tin liên quan đến giao dịch nội bộ, tùy tiện tung ra một thông tin thôi, cũng đủ làm Chu Tồn Huyễn đau đầu.
Kỉ Dĩ Ninh buông tư liệu, tay có chút run run, thế này cô mới biết, Đường Dịch đúng là người nói được thì làm được, anh căn bản đã quyết tâm đùa ૮ɦếƭ Chu Tồn Huyễn.
Không biết qua bao lâu, xe bỗng nhiên dừng lại.
Đường Dịch lạnh lùng vải ra hai chữ với cô:“Xuống xe.”
“……”
Kỉ Dĩ Ninh không hề nhúc nhích, mím chặt môi mình, hỏi:“Đây là đâu?”
Đường Dịch không trả lời, bước xuống xe, đóng sầm cửa vào, đi đến cửa chỗ cô ngồi, nhanh tay mở cửa ra, thái độ cường ngạnh kéo cô xuống xe thể thao.
“Này! Anh –”
Anh không để ý cô đang giãy dụa, túm lấy tay cô đi về phía trước. Tay cô bị anh nắm chặt mà đau đớn, yếu ớt cố nói với anh:“Đường Dịch…… Đường Dịch anh nói chút đạo lý có được không……”
Bỗng nhiên tức giận trong người anh bùng nổ lên.
Áp người cô vào bức tường thủy tinh trước cửa hàng, nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, cúi gần sát môi cô, tiếng nói uy hiếp nhịp nhàng ăn khớp:“Kỉ Dĩ Ninh, anh cảnh cáo em, hình ảnh sáng hôm nay, đã là cực hạn của anh rồi đó ……”
Thấy được hơi thở nguy hiểm của Đường Dịch, làm cho cô biết rõ anh tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Vì thế, cô chỉ có thể áp chế toàn bộ tranh cãi, nuốt xuống toàn bộ ấm ức.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô vài phút, sau đó buông cô ra, lại túm lấy tay cô, đẩy cửa bước vào một cửa hàng flagship xa xỉ.
( flagship: nghĩa là hàng đầu. Cửa hàng này bán những sản phẩm có thương hiệu nổi tiếng.)
Người quản lý cửa hàng flagship này vừa thấy người đến là ai, hai mắt bất ngờ tỏa sáng!
Mọi người ở đây đều biết, Đường gia Dịch thiếu, bốn chữ này tượng trưng cho thần tài. Đường Dịch từ nhỏ đã học cách vung tiền như rác, sau khi trưởng thành lại càng trầm trọng hơn, thường xuyên vung ra chi phiếu với số tiền lớn, mà mắt cũng không chớp một chút nào.
Tài thần đến rồi, quản lý cửa hàng flagship vội vàng dẫn người bước lên chào đón nồng nhiệt:“Ai nha nha…… Dịch thiếu hôm nay quang lâm, không biết là muốn xem cái gì?”
“Cút ngay.”
Ngay cả ảnh mắt Đường Dịch cũng không nâng lên, trực tiếp không nhìn mọi người.
Mặc dù quản lý cảm thấy thực xấu hổ, bất đắc dĩ, nhưng vị này lại là Dịch thiếu gia thế lực quá lớn mạnh, sau lưng lại có bối cảnh bất lương là Đường gia như vậy…… Thế cho nên Đường Dịch vừa xuất hiện ở đây, nhất thời ai cũng không dám nói nhiều lời.
Đường Dịch gắt gao túm tay phải của Kỉ Dĩ Ninh, đi thẳng đến quầy trưng bày khuyên tai, vung tay, không lưu tình chút nào liền đặt tay Kỉ Dĩ Ninh lên mặt quầy thủy tinh.
Ánh mắt đảo qua, tầm mắt chạm đến vành tai tinh xảo của Kỉ Dĩ Ninh có hai cái khuyên tai hoa yên chi, dán vào *** cô, im lặng tản ra mùi hương của đêm.
Trong nháy mắt, hình ảnh Chu Tồn Huyễn nhẹ nhàng ôm cô cúi người đeo vòng hoa lên tai cô đó, toàn bộ dừng lại trước mặt Đường Dịch, từ trong tâm Đường Dịch đã bùng cháy ngọn lửa nguy hiểm.
Anh không hề quên, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ dùng trang sức anh mua cho cô, nhưng, Kỉ Dĩ Ninh lại thích thứ Chu Tồn Huyễn tùy tay làm ra này.
“Có phải em thiếu đồ trang sức không?”
Anh bỗng nhiên nắm lấy một đống khuyên tai, vung tay ném mạnh tất cả lên bàn trước mặt cô, rơi xuống mặt quầy thủy tinh, phát ra tiếng vang làm người ta sợ hãi.
“…… Hôm nay, em ở trong này dùng hết toàn bộ những thứ này cho anh! Không dùng xong không được phép về nhà, hôm nay anh có nhiều thời gian –!”
Câu của Đường Dịch vừa vải ra, truyền ra xung quanh, nhất thời khiến toàn trường phải kinh sợ.
Kỉ Dĩ Ninh quả thực không thể tin được anh đang nói cái gì, khi một chữ cuối cùng của Đường Dịch vừa hạ ra, Kỉ Dĩ Ninh căn bản không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật là không biết nói đạo lý, nếu cô mà nói chuyện với anh thì đầu óc sẽ bị nổ tung mất thôi.
Tuy nhiên, Kỉ Dĩ Ninh chính là Kỉ Dĩ Ninh, cho dù bất ngờ phải đối mặt với một Đường Dịch cường ngạnh vô lý như thế, cô vẫn nhớ rõ phải duy trì đạo đức đã được tu dưỡng ‘Có hỏi tất có đáp’ của mình.
Nhìn thoáng qua những gian hàng trước mặt, cô mở miệng nói:“Em không thiếu trang sức.” Cô trả lời câu hỏi của anh:“Cho nên, em không cần mua.”
“......”
Sắc mặt Đường Dịch rất khó coi, giọng nói không tự giác liền đề cao lên tám độ:“Kỉ Dĩ Ninh --!”
Từ trước kia đến bây giờ, khi Đường Dịch thống hận nhất, chính là Kỉ Dĩ Ninh không tiếp chiêu. Vô luận anh bức bách cô cỡ nào, cô chỉ có thể dùng biện pháp tiếp nhận tội, người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy Kỉ Dĩ Ninh thật đúng là người có tính tình tốt, hồn nhiên không biết nản lòng thoái chí khi đứng trước mặt Đường Dịch.
Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm sắp đến gần, rầu rĩ xoay người:“Em muốn về nhà ......”
Đường Dịch không ngăn cản cô.
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh cũng đang giận, giận anh cố tình gây chuyện, sau khi đi được vài bước cô mới phát giác, Đường Dịch không hề ngăn mình lại.
Anh không giữ cô lại sao?!
Ở cùng anh hai năm, Kỉ Dĩ Ninh quả quyết sẽ không đơn thuần đến mức cho rằng Đường Dịch có thể đột nhiên trở nên lương thiện, kinh nghiệm nói cho cô, một Đường Dịch không ra tay, xa xa so với một Đường Dịch đang trong cơn tức giận thì lại càng nguy hiểm hơn. Đường Dịch bỗng nhiên buông tay cô ra để cô đi, ngược lại làm cho bước chân của Kỉ Dĩ Ninh chậm lại.
Đang nghĩ tới đó, bỗng nhiên nghe thấy Đường Dịch đứng sau lưng cô chậm rãi mở miệng nói:“Kỉ Dĩ Ninh, nếu hôm nay em dám ra khỏi nơi này, thì đừng có trách anh thủ hạ không lưu tình.”
Kỉ Dĩ Ninh dừng bước chân, từ từ xoay người.
“Anh muốn làm cái gì......” Cô nhìn anh, giống như thấy một người xa lạ:“Đường Kính đã từng nói, anh chưa bao giờ đối phó với người thường ......”
Nhiều năm qua, Đường Dịch làm việc, thủy chung tuần hoàn theo một cái nguyên tắc. Đường Dịch hung hiểm, ***, đẫm máu, tất cả đều nhắm thẳng vào người khác. Đường Dịch có quy tắc trờ chơi của Đường Dịch, đối với người thường, anh không có hứng thú quan tâm đến.
“Đường Dịch, anh không thể đối phó với Tồn Huyễn, anh không thể làm như vậy ......”
Kỉ Dĩ Ninh như đang sợ hãi, muốn nói tiếp lại thôi. Cô hiểu được, gia thế của Chu Tồn Huyễn cho dù đã có bối cảnh cường thịnh đến đâu, cũng không thể đùa được với Đường gia, nếu Đường Dịch tàn nhẫn muốn dùng thủ đoạn của Đường gia để đối phó với anh ấy, tựa như đối phó với người khác trong những năm gần đây, mở một lần sát giới, thì một chút sức sống của Tồn Huyễn cũng không còn.
Cuối cùng, cô không nhịn được giọng nói lại nhỏ hơn:“Không cần như vậy, Đường Dịch, không cần như vậy được không......”
“Không cần như vậy?” Đường Dịch khẽ gợi khóe môi, giọng mỉa mai lên tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh, có phải em nghĩ là, em chỉ cần tùy tiện cầu anh hai câu, anh sẽ mềm lòng không so đo cái gì sao?”
Lời nói khinh miệt của anh từ trên cao nhìn xuống đã lập tức rớt ra khoảng cách với cô, Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, nhớ tới tối hôm qua triền miên, trong lòng dâng lên cảm xúc không muốn xa rời đã làm cô lựa chọn tin tưởng anh, vì thế cô nhỏ giọng mở miệng:“Em biết, anh không phải người như vậy......”
Đường Dịch cười khẽ ra tiếng.
“Anh không phải người như vậy? Em nắm rất chắc điểm này của anh có phải không?” Anh cười rộ lên:“Kỉ Dĩ Ninh, ai đã nói với em, anh sẽ không xuống tay với người thường?”
“......”
“Đường Kính nói cho em sao?” Anh cười cười, giọng nói mỉa mai:“Nếu anh nói với em, rất nhiều chuyện của Đường gia, ngay cả Đường Kính cũng chưa nghe chưa thấy thì sao?”
Nâng tay gõ lên mặt bàn trưng bày bằng thủy tinh, âm thanh uy hiếp nhịp nhàng của riêng Đường Dịch:“...... Anh nhắc nhở em một chút nhé, Đường Dịch anh đã làm cái gì thì chỉ có chính mình rõ ràng thôi. Nếu em không tin, muốn chắc chắn, anh tuyệt đối có thể ra tay với Chu Tồn Huyễn để làm một ví dụ tốt nhất cho em cả đời khó quên.”
Máu trên mặt Kỉ Dĩ Ninh nháy mắt đã rút đi, vừa tức lại vừa sợ:“Đường Dịch, anh đang uy hiếp em ư.”
“Như thế nào, đây là ngày đầu tiên em biết anh sao?” Anh gằn từng chữ:“Kỉ Dĩ Ninh, anh thẳng thắn nói cho em, ban ngày anh không xuống tay với tên Chu Tồn Huyễn kia của em, đã là nể mặt em lắm rồi đó.”
Cô và Chu Tồn Huyễn từng trải qua những tình cảm nhẹ nhàng, đã làm tỉnh lại bản sắc ngủ say trong lòng Đường Dịch, đen tối, khát máu, không lưu đường sống.
Anh nhìn cô, xem thường lời nói nhỏ nhẹ:“Dĩ Ninh, lại đây.”
Tay cô đã ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh, bởi vì cô sợ anh, dưới chân không có sức lực, vì thế cô ngơ ngác đứng không hề động đậy.
Như là rốt cục anh đã hao hết toàn bộ kiên nhẫn, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, giọng nói đã trầm xuống:“Anh lặp lại lần nữa, lại đây!”
Kỉ Dĩ Ninh chậm rãi đi qua đó, không có lựa chọn, cùng đường rồi.
Cô đi đến bên cạnh anh, đứng ở gần quầy hàng, nhìn những đồ trang sức có gắn kim cương sang trọng, tuy đẹp nhưng lạnh như băng, tựa như bây giờ cô ở bên cạnh anh, không hề nhu tình, đáy mắt Kỉ Dĩ Ninh dần dần ẩm ướt.
Đường Dịch kéo cô lại gần mình, nâng tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Trong lòng có một giọng nói không ngừng nói với anh, Đường Dịch, cô ấy là Dĩ Ninh, nhớ rõ, cô ấy là Kỉ Dĩ Ninh của mình, cho nên, trăm ngàn lần phải đối tốt với cô ấy một chút, không được làm tổn thương cô ấy.
Nhưng trong đáy lòng lại không ngừng bốc lên từng cơn tức giận làm anh không thể khống chế được chính bản thân mình, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Kỉ Dĩ Ninh và Chu Tồn Huyễn sóng vai nhau đi trên đường, ấm áp mà hoài niệm, chiết xạ ra một quãng thời gian đã qua, bên trong chỉ có tràn đầy hữu tình của Tồn Huyễn ở Cambridge, chỉ có hạnh phúc hạnh phúc hạnh phúc, nhưng không có Đường Dịch.
Đường Dịch trợn mắt, một mảnh ánh lửa. Kéo mạnh tay cô đặt lên mặt quầy thủy tinh, chỉ vào những trang sức xa xỉ kia, giọng nói ***:“Chọn cho anh!”
Sau đó anh buông tay cô ra, xoay người trầm giọng ra lệnh cho đám nhân viên của cửa hàng đã sợ tới mức lạnh run người:“Thử tất cả cho cô ấy! Cho đến khi tất cả đều thử qua mới thôi!”
......
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí trong cửa hàng flagship này yên tĩnh đến kỳ cục, là một loại yên tĩnh áp lực đến cực hạn.
Năm sáu cô gái đang vây quanh Kỉ Dĩ Ninh, trên quầy bày đủ loại trang sức, chiếm gần hết mặt quầy, dưới ngọn đèn tỏa ra vầng sáng xa hoa.
Một cô gái cẩn thận đeo vòng cổ cho cô nói:“Kỉ tiểu thư, thử chiếc vòng cổ này xem có hợp không?”
Mặt hoa hồng, có gắn kim cương ở giữa, phối hợp với vầng sáng của ngọn đèn, chạm vào *** trắng hồng của cô càng thêm động lòng người.
“Thật sự rất đẹp.” Một đám người ở bên cạnh cô tán thưởng từ đáy lòng:“Kỉ tiểu thư có thích hay không?”
Cô không nói chuyện, chỉ là thản nhiên nhắc nhở:“Thử bộ khác đi......” Dừng một chút, cô không nhịn được bổ sung nói:“Hôm nay thật sự xin lỗi, đã rạng sáng rồi, tôi hại các cô cũng không thể đi……”
“Không sao.” Nhóm các cô gái đó vội vàng lắc đầu:“Không quan trọng với chúng tôi đâu.”
Một cô gái bưng cốc nước lại, vụng trộm nói với Kỉ Dĩ Ninh:“Kỉ tiểu thư, không cần thử nữa, muốn tôi đưa cô về nhà không? Vừa rồi Dịch thiếu ra ngoài nhận điện thoại rồi......”
Từ khi Kỉ Dĩ Ninh bắt đầu thử trang sức, Đường Dịch vẫn ngồi một chỗ trên sô pha, tùy tay lật từng trang tạp chí, tuy rằng một câu cũng không có, nhưng ngẫu nhiên giương mắt đảo qua thấy ánh mắt anh cũng đủ lạnh thấu xương, sợ tới mức tất cả mọi người đều không dám nói gì sai. Thẳng đến khi anh ra ngoài nhận điện thoại, không khí mới thoáng thả lỏng một chút.
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Bỏ đi, điều Đường Dịch không thích nhất chính là người khác lừa anh ấy.” Cô nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, nói cho các cô gái biết:“Cho dù Đường Dịch đi rồi, anh ấy cũng để lại người bên ngoài nhìn, tôi không thể đi được.”
Mọi người cũng nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới hoảng sợ phát hiện, cách ngoài cửa không xa quả nhiên có mấy người, tất cả đều mặc tây trang đen, vừa thấy đã biết đó không phải là lương dân.
Cô gái trong quán đang muốn an ủi cô:“Kỉ tiểu thư......”
Cánh cửa lớn bằng thủy tinh một lần nữa bị người nào đó đẩy ra, bên ngoài vang lên tiếng nói cung kính:“Dịch thiếu.” Vừa nhấc mắt, thân ảnh Đường Dịch một lần nữa xuất hiện trước mặt.
Bước chân anh thong thả chậm rãi đi tới, có lẽ là do cô không ngang ngạnh không nháo không cãi đã giành lấy được niềm vui cho anh, vì thế hơi thở *** quanh thân anh rốt cuộc cũng tan đi một chút.
Anh thấy cô im lặng đứng trước gương, vài cô gái vây quanh cô, giúp cô thử từng bộ trang sức, biểu tình ẩn nhẫn của Kỉ Dĩ Ninh đã làm Đường Dịch không tiếp tục gây khủng hoảng nữa. Người đàn ông bước đi thong thả đến bây quầy trưng bày, ánh mắt đảo qua những đôi khuyên tai xinh đẹp, tùy tay bắt lấy một bộ, xoay người đi về hướng Kỉ Dĩ Ninh.
Đem khuyên tai để qua trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, mặt anh không có chút thay đổi nào mở miệng:“Đeo thử xem.”
Cô gái đang giúp Kỉ Dĩ Ninh đeo vòng cổ theo bản năng liền ngăn cản:“Kỉ tiểu thư, cô ấy đã bị --”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng giữ chặt cô ấy, tiếp lời:“Biết rồi, em đeo cho anh xem.”
Những cô gái đứng cạnh cô cũng không nói gì nữa, biểu tình của bọn họ đều là muốn nói lại thôi. Kỉ Dĩ Ninh thật sự rất sợ Đường Dịch giận dữ bốc hỏa lên, chỉ cầu đêm nay có thể bình yên trôi qua là tốt rồi, vì thế cô vội vàng cầm lấy đôi khuyên tai anh muốn cô thử, khẽ cười với những cô gái bên cạnh mình:“Tự tôi đeo là được rồi.”
Các cô đều không đành lòng, không nhịn được muốn ngăn cô:“Kỉ tiểu thư --”
Ngay giây sau, Kỉ Dĩ Ninh đã đeo xong bên tai trái, động tác thuần thục, nâng tay tạo ra đường cong tuyệt đẹp trong không trung, sau đó đeo tiếp bên kia, trên mặt Kỉ Dĩ Ninh không có một chút biểu tình không thích hợp nào, buông mái tóc dài xuống, sửa sang lại một chút rồi xoay người cho anh nhìn:“Nhìn có đẹp không?”
Ánh mắt của Đường Dịch lập tức mơ màng, đây là ánh mắt muốn xâm chiếm tuyệt đối của đàn ông đối với phụ nữ.
Những người ở đó cũng phải sợ hãi than. Thưởng thức của Đường Dịch, quả nhiên không giống người thường, tùy tay chọn mà cũng có thể hợp với cô như vậy. Không quá rực rỡ, không quá cầu kỳ, dưới ánh sáng của ngọn đèn, vành tai cô lóe ra vầng sáng làm cả người cô giống như đang chìm trong luồng sáng chói mắt.
Đường Dịch chậm rãi đi đến, đứng trước mặt cô, không nói gì, chỉ bỗng nhiên nâng tay muốn vuốt ve vành tai cô.
Kỉ Dĩ Ninh nghiêng mặt cô, theo bản năng liền né tránh tay anh.
Tâm tình của Đường Dịch vừa mới chuyển tốt hơn giờ lại trầm xuống, ngay lập tức giữ chặt thắt lưng cô, giọng nói lạnh lùng:“Không thích anh chạm vào?”
Kỉ Dĩ Ninh lảng tránh:“Không phải......”
Đường Dịch giận dữ, dùng sức kéo thân thể cô vào lòng mình, nâng tay xoa vành tai tinh xảo của cô, không cho cô nửa phần phản kháng.
Một giây sau, đầu ngón tay chạm đến *** sau vành tai cô, Đường Dịch nhất thời sửng sốt.
Đầu ngón tay có xúc cảm hơi dấp dính, hơi hơi lộ ra mùi, là xúc cảm quá quen thuộc với anh.
Máu.
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đau đến kêu rên một tiếng.
Đường Dịch nhanh tay vén mái tóc dài của cô ra, cúi người xuống nhìn cô. Dưới ánh đèn, bấy giờ anh mới thấy được cô đang giấu giếm điều gì.
Cô gái đứng bên kia yếu ớt cất lời nói cho anh biết: “Bình thường Kỉ tiểu thư cũng không đeo khuyên tai, vừa rồi lại đeo thử quá nhiều, cho nên mới bị thương......”
Một câu, chỉ làm cho Đường Dịch cảm thấy trong lòng mình như bị đâm một đao, tất cả đạo đức lý trí đều đã trở lại.
Nhớ tới biểu tình ẩn nhẫn của cô vừa rồi, không có một phản kháng nào, bỗng nhiên Đường Dịch không thể nói câu gì, chỉ có thể cúi đầu hôn cô, môi anh đặt trên môi cô đau lòng hối hận:“Vì sao không nói, vì sao cái gì em cũng không nói.
Kỉ Dĩ Ninh hạ ánh mắt, biểu tình thực bất đắc dĩ không có cách nào: “Nói anh có thể nghe sao, nói có tác dụng gì chứ.
Muốn làm không tốt, có thể anh lại cho là em cố ý không nghe lời chọc anh tức giân....... Em chỉ muốn, anh không tức giận thì tốt rồi, một chút cũng không đau. Nếu ngay cả một chút đau đớn này mà cũng không thể chịu được thì năm đó những người kia để cho em những chuyện đấy, em làm sao có khả năng chống đỡ lại đây......”
Trong lòng Đường Dịch hung hăng căng thẳng, anh ôm chặt cô, quả thực như là muốn đem cô nhập vào người mình, anh thấp giọng hỏi bên tai cô:“Em so sánh anh với bọn đã làm em cửa nát nhà tan sao......?”
Kỉ Dĩ Ninh bị anh đè nén, bị bắt chôn ở trước *** anh. Thật lâu sau, Đường Dịch nghe thấy giọng nói đau xót của cô truyền ra.
“Những người đó, đã làm cho em từ nay về sau không có bố mẹ; Mà anh, lại làm cho em từ nay về sau không có bạn bè......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc