Đen Trắng - Chương 06

Tác giả: Triêu Tiểu Thành

Hương trầm lan tỏa (*)
Đêm lạnh như nước, Kỉ Dĩ Ninh đứng một mình trong hoa viên. Đôi môi vẫn còn nóng bỏng như trước, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên.
Trong lòng có chút sợ hãi.
Nhiều năm trước cô thật sự không thể tưởng tượng được mình có thể thế này, Đường Dịch đã đánh tan toàn bộ lễ giáo ràng buộc nhiều năm của cô. Anh cũng không nói yêu, đưa ra tình cảm bằng những hình thức cực đoan nhất. Anh rõ ràng còn nợ cô một thứ, anh nợ cô một phần công khai thừa nhận, vì thế anh đưa ra trước mặt mọi người, hình thức cực đoan, để xem cô có cam đảm thừa nhận hay không.
Bỗng có một đôi tay từ phía sau vòng lấy eo cô.
“…… Tựa như ngôi sao đêm nay chẳng phải đêm qua, vì ai mà phải chịu sương gió đứng giữa đêm?”
Kỉ Dĩ Ninh ngẩn người, sau đó nở nụ cười.
Đường Dịch cúi đầu, hôn lên vành tai tinh xảo của cô:“Cười cái gì?”
“Không có gì,” Kỉ Dĩ Ninh cười nói:“Nhìn thấy một người đàn ông có thể đùa tình đùa dục mà còn có văn hóa như thế, có chút không quen.”
Đường Dịch dừng lại động tác, ngữ khí có chút vô tội:“Aizz, anh còn chưa học xong đó.”
Kỉ Dĩ Ninh bỗng nhiên có cảm giác thích thú với câu nói của Đường Dịch.
“Em cũng không biết anh tốt nghiệp bằng cấp gì?”
“Miễn cưỡng tốt nghiệp trung học cơ sở thôi, làm gì có bằng cấp chứ.”
“……”
Kỉ Dĩ Ninh có chút bối rối, bán tín bán nghi hỏi:“Thật sự?”
“Thật sự.” Vẻ mặt của Đường Dịch vẫn bình thản, cả người lẫn vật đều biểu tình vô hại:“Xã hội đen đều là đánh đập giết tróc thôi, học văn hóa nhiều như thế để làm gì chứ, tốt nghiệp trung học cũng đủ rồi mà.”
Kỉ Dĩ Ninh nghe thấy vậy lại càng bối rối, nghĩ lại, không đúng nhé,“Vậy trong thư phòng của anh có nhiều sách văn học nước ngoài như thế để làm gì?” Toàn là những bộ sách thâm thúy khó hiểu như vậy, một học sinh trung học làm sao có thể xem được.
Đường Dịch không chớp mắt đã thuận miệng nhặt ra một lý do:“Haizz, một kẻ tốt nghiệp trung học lại phải nuôi nhiều thủ hạ như vậy, đương nhiên cần phải trang điểm mặt tiền rồi.”
“……”
Đứng trước mặt một người chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở thế này, thân là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học Cambridge ở Anh như cô lại lúng túng không biết nói gì.
Nhưng mà, tại sao vẫn cảm thấy không thể tin được nhỉ……
Đường Dịch cúi đầu, có chút đau thương, ngay cả giọng điệu cũng khiến người ta thương tiếc:“Mẹ anh mất sớm, bố anh lại mặc kệ anh……” Dừng một chút, giọng điệu lại tăng lên đau kịch liệt hơn nữa:“Anh cũng muốn cố gắng, nhưng không ai giáo dục anh tầm quan trọng của việc đến trường……” Bộ dáng như nạn nhân của một gia đình bi kịch……
Ồ, chẳng qua, loại nói dối này đối với Kỉ Dĩ Ninh mà nói mang lực sát thương rất lớn! Cũng đủ đánh gãy một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng cô.
Đường Dịch hoàn toàn không ý thức được mình đang bắt nạt người khác, đương nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước:“Cho nên, về sau em không cần hơi một tí là đi đọc sách, có một người vợ tốt nghiệp đại học danh giá như em, anh phải chịu áp lực rất lớn đó em có biết không?”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng gật đầu.
Bạn Kỉ từ nhỏ đã biết suy nghĩ cho người khác này trong lòng lập tức hạ quyết tâm: Về sau, nhất định phải sửa thói quen xấu suốt ngày đọc sách tiếng nước ngoài của mình, phải lo lắng đến chuyện bằng cấp thấp của Đường Dịch mới được, một người vợ tốt thì không thể khinh bỉ chồng mình được……
Đêm khuya trong hoa viên, hương thầm lan tỏa. cuộc đối thoại của tình yêu, dường như được nhuộm đẫm mùi hương nhẹ nhàng, cũng nhuộm đẫm mùi hương yên tĩnh.
“Mọi người đã chơi xong chưa?”
“Còn chưa xong. Nghỉ ngơi một chút, Đường Kính và Tiểu Miêu đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya.”
Yên tĩnh.
Kỉ Dĩ Ninh nhớ đến trò chơi vừa rồi của bọn họ, rốt cục không nhịn được lên tiếng hỏi:“Nếu, hôm nay em không ở bên cạnh anh, mà anh ở cùng những người khác, anh sẽ nguyện chịu thua chứ?”
Đường Dịch không nói chuyện.
Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy ở phía sau anh bỗng nhiên trở nên yên lặng không có một động tĩnh nào. Khi Đường Dịch yên lặng, thường thường chính là yên lặng trước khi bùng nổ.
Quả nhiên, ngay sau đó, Đường Dịch đột ngột buông tay ra, đem thân thể anh xoay một trăm tám mươi độ nhìn đối diện với khuôn mặt cô. Cô giương mắt lên nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, khuôn mặt đẹp kia không hề để lộ chút biểu tình nào.
“Nếu không phải vì em, em nghĩ rằng anh và em sẽ thua sao?”
“……”
Đường Dịch không phải một người biết kiên nhẫn giải thích, chỉ cần một câu nói này thôi anh rốt cuộc không có bất cứ lời giải thích nào khác. Huống chi với tính tình của cô, thật sự có thể trêu chọc Đường Dịch.
Vì thế ba giây sau, chỉ nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Kỉ Dĩ Ninh:“Đây là nhà người khác, anh có đạo đức một chút có được không……”
“Không tốt,” Người nào đó không có ý định nói đạo lý:“Em không cần nói chuyện đạo đức với một người đàn ông không có bằng cấp.”
“……”
Cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào bằng cấp thấp mà lại có thể ăn nói đúng lý hợp tình như thế này.
Thiệu Kì Hiên tràn đầy nhiệt tình từ trong phòng khách chạy ra gọi hai người trong hoa viên vào nhà ăn bữa khuya.
“Đường……” Một chữ ‘Dịch’ còn chưa kịp kêu lên, Thiệu Kì Hiên vội vàng dừng lại một bước chân.
Tuy rằng không thấy rõ Đường Dịch đang làm cái gì, nhưng dưới bóng đêm ௱o^ЛƓ lung, bóng dáng một đôi đang ôm nhau kia vẫn làm cho bạn Thiệu Kì Hiên này cảm thấy thực thuần khiết thực đẹp đẽ, vì thế bạn Thiệu biết mình không thể quấy rầy một đôi cực kỳ thuần khiết này.
Thiệu Kì Hiên nhanh chóng quay người đi vào phòng bếp lấy bữa ăn khuya, đi đến cửa phòng bếp lại nghe thấy giọng của Đường Kính:“Tô Tiểu Miêu! Còn tiếp tục đùa nữa thì ngay tại nơi này anh sẽ muốn em……”, tiếp theo lại truyền đến một loạt âm thanh hài hòa. Kì Hiên bối rối, biết mình không thể quấy rầy một đôi cực kỳ không thuần khiết này……
Đồng chí Thiệu Kì Hiên đột nhiên phát hiện mình đang bị bao vây trong một hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ và bi ai, mình đang bị bao vây bởi hai anh bạn trong phòng bếp và ngoài hoa viên, tiến hay lùi đều không được. Bác sĩ Thiệu không nói gì nhìn trời: Xem ra anh cũng phải cưới lấy một bà xã mới được ……
Kết thúc giờ nghỉ ngơi, nhà Đường Kính một lần nữa lại biến thành sòng bạc. Mạt chược hỗn chiến, Đường Dịch, Đường Kính, Tiểu Miêu, Kì Hiên, bọn họ đều là trụ cột vững vàng.
Đường Dịch tâm tư không thuần, đang bắt đầu nhồi nhét vào đầu Kỉ Dĩ Ninh những tư tưởng độc hại.
Đường Dịch bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, vì thế khi người này mà có ý định giả bộ lừa gạt người khác tất nhiên hiệu quả có thể rất cao, vì thế chỉ nghe thấy Đường Dịch thiếu gia tẩy não một lần cho Kỉ Dĩ Ninh: Tin tưởng anh, ngoài kiến thức văn hóa ra em cũng không phải ngốc nghếch, em có thể chơi một vài trò lưu manh một chút, thật sự thật sự thật sự……
Tiểu Miêu & Đường Kính & Kì Hiên nhất thời xúc động chỉ muốn chạy đi thật xa, trong lòng đều đang tru lên cảm thán thì ra trên đời này thật sự tồn tại một người có thể trợn mắt mà nói dối đến trình độ này!!
Cái gọi là một lời nói dối vạn lần không tin, cũng trở thành chân lý. Không biết có phải là tư tưởng độc hại của Đường Dịch nổi lên tác dụng hay không, mà đến khi Đường Dịch một lần nữa bảo Kỉ Dĩ Ninh sờ bài thay anh, tình huống kì lạ lại bắt đầu.
Một người mới học nghề như Kỉ Dĩ Ninh thật là may mắn đến thái quá rồi, chỉ cần cô lên sân khấu, thì vận may chắc chắn sẽ ào tới. Tô Tiểu Miêu gấp gáp đến mức giơ thẳng chân, cô có thể thắng Đường Dịch còn chưa tính, chẳng lẽ lại có thể thua Kỉ Dĩ Ninh hay sao.
Đường Dịch cười to, đúng lúc đó điện thoại vang lên, Đường Dịch buông tay để Kỉ Dĩ Ninh tự chơi, còn anh thì đi ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa thấy Đường Dịch rời khỏi, Tô Tiểu Miêu lập tức lên tiếng:“Ninh Ninh, chị không cần thức đêm đâu! Thân thể của chị không tốt, thực không tốt cho sức khỏe, chị ra sô pha đọc sách rồi ngủ đi!”
“Không cần.”
Tiểu Miêu bối rối:“Không phải chứ?” Vừa vào sòng bạc đã thâm sâu như biển rồi, ngay cả loại lương dân như Kỉ Dĩ Ninh này mà cũng không muốn xem sách ……
Kỉ Dĩ Ninh nhớ tới vừa nói chuyện với Đường Dịch ở hoa viên, không nhịn được nói:“Anh ấy không thích.”
Tiểu Miêu lập tức xúc động:“Oh My God! Sao chị có thể nghe lời kẻ xấu sai bảo như vậy được?! Khởi nghĩa đi bạo động đi chống lại chủ nghĩa tư bản nào! Người trẻ tuổi phải biết phản kháng!”
Đường Kính:“……”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu, muốn nói lại thôi:“Thật ra Đường Dịch có điều khó xử của anh ấy…… anh ấy luôn biểu hiện không sao cả, nhưng đó cũng là lòng tự trọng của đàn ông.”
Chuyện bằng cấp này nọ đó…… Là chỗ đau của anh phải không?
Đến lúc này, không chỉ có Tiểu Miêu, mà ngay cả Đường Kính và Kì Hiên đều tò mò.
“Khó xử?” Người kia luôn gặp may mắn, cái gì cũng có, sẽ có khó xử thì cũng có thể gặp quỷ rồi.
“Lòng tự trọng?” Lòng tự trọng của người kia không phải rất viên mãn (đầy đủ, trọn vẹn) rồi sao, chỉ có anh ta khinh bỉ người khác mà thôi.
Tô Tiểu Miêu, Đường Kính, Thiệu Kì Hiên, mỗi người đều có một suy nghĩ, một cô phóng viên giàu trí tưởng tượng, một người đàn ông hay suy nghĩ tò mò, một người là bác sĩ tư duy sinh động, vì thế, vừa thấy bộ dáng khó mở miệng của Kỉ Dĩ Ninh, cả ba người đều suy nghĩ và nhất trí nghĩ tới một nguyên nhân–
“Không phải là, Đường Dịch…… phương diện kia đó có vấn đề?”
Đàn ông à, phương diện linh kiện đó mà có vẫn đề gì xảy ra thì lòng tự trọng tất nhiên là bị tổn thương rồi!
Kỉ Dĩ Ninh cực kỳ bối rối, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng xuống dưới:“Mọi người đang suy nghĩ cái gì thế! Sao có thể như vậy…… sao có thể là vấn đền đó chứ!” Đường Dịch cái kia…… rất bình thường mà!
Tiểu Miêu kêu lên:“Chính chị nói mà, cái gì mà lòng tự trọng này, khó xử kia……”
Kỉ Dĩ Ninh lại càng bối rối, đem suy nghĩ trong lòng đều kêu lên:“Tôi đang nói đến bằng cấp của anh ấy mà!”
“Bằng cấp của anh ấy sao có thể làm tổn thương lòng tự trọng được?”
“Ách, theo lời anh ấy nói, có thấp một chút……”
Tiểu Miêu đang uống nước ngay lập tức phun ra thật mạnh.
Có lầm hay không?! Bằng cấp của anh ấy mà còn gọi là thấp, vậy thì Tô Tiểu Miêu chẳng phải là thất học sao? Ah ah ah?!
Đường Kính lau mồ hôi lạnh hỏi Kỉ Dĩ Ninh:“Em nghĩ anh ấy có bằng cấp gì?”
“…… Không phải miễn cưỡng tốt nghiệp trung học cơ sở sao?”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Kì Hiên:“……”
“Chính anh ấy nói mà!” Cái gì mà mẹ mất sớm bố lại mặc kệ anh linh tinh ……
Đường Kính lập tức hiểu được.
“Có phải Đường Dịch nói với em, anh ấy bằng cấp thấp không có văn hóa, cho nên em không cần giảng đạo lý với anh ấy, dù sao anh ấy cũng không học cái gì nhiều đạo đức thì không biết, nếu em dám phản kháng anh ấy thì chính là khinh bỉ anh ấy?”
“……”
Cũng gần như vậy ……
Anh ta lại còn lấy cớ bằng cấp thấp để muốn làm gì thì làm ……
Tiểu Miêu thật sự phẫn nộ rồi:“Vô sỉ!”
Kì Hiên đứng về phía chính nghĩa:“Ti bỉ!”
Rốt cuộc cái người đàn ông ti bỉ vô sỉ kia vẫn là anh trai của mình, Đường Kính chỉ có thể khắc chế khụ một tiếng, tận lực dùng khuôn mặt không méo mó nói cho cô:“Về sau, em phải nhớ rõ, nếu Đường Dịch có thể dùng loại vẻ mặt bị thương vô tội linh tinh gì đó mà nói chuyện, khẳng định là đang lừa gạt em…… Anh ấy là người tinh thông tâm lí học, biết dùng loại thủ đoạn mềm dẻo này để dễ dàng đối phó với người ăn mềm không ăn cứng như em ……”
“……” Kỉ Dĩ Ninh vừa bất ngờ vừa lúng túng:“Đó là anh ấy nói, nói cái đó là……”
Đường Kính nâng tay nắm thành quyền chặn ngang môi, tận lực che dấu khuôn mặt co giật của mình, thực vất vả nói cho cô biết:“Cái đó, bằng cấp của Đường Dịch…… Không thấp……. Luật pháp quốc tế, kinh tế học và bác sĩ, Tiến sĩ từ Ivy League mà ra (**) ……”
Suốt một đêm.
Kỉ Dĩ Ninh chung quy vẫn không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ đột kích mà đã nặng nề ngủ, tựa vào khuỷu tay Đường Dịch, trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa GUCCI ENVY, đậm chất Phương Đông, phong cách Desire, Trendy, Sexy đều mang trên người.
Hơi thở của Đường Dịch, là hương vị hai năm nay cô rất quen thuộc, nó thấm sâu vào người cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Vì thế cô nặng nề ngủ, yên tâm đem chính mình giao cho anh.
Cho đến hôm nay cô mới biết, lời mẹ từng nói với cô khi còn sống, là rất đúng.
– sau khi yêu một người, nhất định có thể sau một đêm mộng tỉnh dậy thấy mình đã đi rất xa.
Đường Dịch thắng ván cuối cùng, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, gần ba giờ sáng. Kỉ Dĩ Ninh ở trong lòng anh an ổn mà ngủ, bỗng nhiên anh cảm thấy không đành lòng, nâng tay vén sợi tóc xõa xuống trán cô.
Cô bị anh quấy rầy, lông mày và lông mi hơi giật giật, nhẹ nhàng thức giấc.
Đường Dịch *** khuôn mặt cô, khẽ cười:“Về nhà thôi.”
“…… Vâng.”
Kỉ Dĩ Ninh dụi dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo, sau đó đứng dậy từ trên đù* anh.
Đường Kính vội vàng đứng lên nói:“Đêm nay ngủ ở nhà em đi, đã muộn thế này rồi, lái xe sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Không cần.” Đường Dịch cầm lấy chìa khóa trên bàn, tươi cười rạng rỡ:“Anh không quen ngủ trên giường nhà người khác……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Kì Hiên & Dĩ Ninh:“……”
Cuối cùng, vẫn là Thiệu Kì Hiên xuất phát từ góc độ y học mà giảng hòa:“…… Trước khi ngủ nên vận động, sẽ có một giấc ngủ ngon! Đúng, sẽ có một giấc ngủ ngon hơn……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Dĩ Ninh:“……”
Tô Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lôi kéo Đường Dịch đi ra ngoài, muốn anh mở cốp xe thể thao của mình ra.
Bên trong chỉ còn Đường Kính và Kỉ Dĩ Ninh.
Đường Kính tự nhiên lại có thái độ hào phóng, lấy áo khoác trên sô pha đưa cho cô.
Kỉ Dĩ Ninh nhận lấy áo khoác,“Cảm ơn.” Đối với anh ấy, cô không chỉ thích, mà còn biết ơn.
Đường Kính nở nụ cười nhẹ nhàng, lơ đãng hỏi một câu:“Em không quen ngủ giường lạ đúng không?”
Cô sửng sốt, sau đó là cực kỳ tò mò:“…… Anh có biết à?”
Cô thực sự có thói quen này, từ nhỏ đã như vậy rồi, sửa mãi mà không được. Đây cũng là một loại bệnh tâm lý thiếu cảm giác an toàn, hai năm trước, khi cô vừa gặp được Đường Dịch rồi bị anh giữ lấy bên người, phải mất nửa năm cô mới quen được với hoàn cảnh xa lạ mà anh đem đến.
Đây là thói quen riêng tư của cô, chưa từng dự đoán được, Đường Kính lại biết.
Chống lại tầm mắt kinh ngạc của cô, Đường Kính nở nụ cười:“Không phải anh hiểu em, mà là anh hiểu Đường Dịch……”
Anh cười nói cho cô:“Em chưa thấy qua bộ dáng độc thân của Đường Dịch, thời điểm đó Đường Dịch chơi bời thực điên cuồng, giống như trường hợp của ngày hôm nay, nếu đổi lại thành Đường Dịch của trước đây, khẳng định sẽ không trở về. Em không thấy đêm nay cuối cùng anh ấy vẫn tắt điện thoại sao? Cho dù mọi người ở đây đã chơi xong, tự nhiên cũng sẽ có những người khác gọi điện kéo anh ấy ra ngoài. Với thân phận và khả năng của Đường Dịch, mọi thứ anh ấy đều biết, chỉ cần anh ấy xuất hiện ở quán bar hay quán ăn đêm, chắc chắn sẽ không bước ra được.”
Kỉ Dĩ Ninh nghe xong mở to mắt.
“Vậy hôm nay anh ấy……”
Đường Kính cười thực ôn nhu:“Anh ấy có khả năng, nhưng mà em lại không có khả năng. Vừa rồi nếu anh ấy quyết định ở lại nhà anh, hoặc là tiếp tục đi ra ngoài chơi, em cũng chỉ có thể ngủ lại nhà anh, hay là một phòng nào đó trong khách sạn……. Chính vì thế anh mới đoán được em không có thói quen ngủ giường lạ, thay đổi địa phương em sẽ không quen, Đường Dịch là vì em nên vừa rồi mới có thể kiên trì muốn về nhà.”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Đường Kính nghiền ngẫm nhớ tới lời nói vừa rồi của Đường Dịch, không nhịn được vuốt cằm bật cười:“Cái gì mà không quen ngủ giường nhà người khác chứ…… Cái loại lý do loạn thất bát tao này chỉ có anh ấy mới không chút nghĩ ngợi mà lại hạ Pu't thành văn được……”
Trong hoa viên, Đường Dịch tựa vào cửa xe thể thao, ánh mắt lười biếng nhìn Tô Tiểu Miêu trông như một nhân viên khuân vác đang chăm chỉ bê từng thứ một bỏ vào trong cốp xe anh, chiếc xe thể thao bất ngờ bị biến thành xe chở hàng.
Đường Dịch rốt cục không nhịn được lên tiếng,“Này, muốn anh giúp em kiểm tra đống hàng buôn lậu này không hả.”
“Không được xem không được xem!” Tiểu Miêu che chở cái thùng giống như con gà mái bảo vệ gà con không cho anh xem, cuối cùng đành ôm lấy thắt lưng Đường Dịch nói:“Về nhà mới có thể xem!”
Không đợi Đường Dịch kịp nói cái gì, cổ áo của Tiểu Miêu đã bị một người túm lấy mà kéo ra.
Đường Kính kéo cô, không khách khí tách cô ra khỏi người Đường Dịch, tức giận mở miệng nói:“Muốn nói gì thì cứ nói, không cho phép nhúc nhích động chân động tay.”
Tiểu Miêu:“……”
Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của Đường Kính và sự nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn của Tô Tiểu Miêu, Đường Dịch mang theo Kỉ Dĩ Ninh về nhà. Xe đi được một đoạn, còn mơ hồ thấy Tô Tiểu Miêu ở đằng sau vẫn đang nhiệt liệt vẫy tay.
Spyker đen bóng thẳng đường vững vàng tiến về nhà.
Tắt động cơ, Đường Dịch nghiêng người, đưa tay ra sờ lên mặt Kỉ Dĩ Ninh,“Có buồn ngủ không?”
“Hết rồi ạ.” Vốn dĩ thật buồn ngủ, nhưng khi gió đêm vừa thổi tới lập tức khiến cô tỉnh táo bảy phần.
Đường Dịch chỉnh lại áo khoác cho cô,“Không buồn ngủ thì cũng xuống xe đi, còn có chuyện phải làm.”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh giúp mình kéo khóa áo, không nhịn được hỏi:“Còn muốn làm cái gì?”
Đường Dịch không đáp, mỉm cười chạm nhẹ lên mặt cô. Sau đó mở cửa xuống xe, mở cốp xe ra.
Nhìn thấy đống thùng lớn trong cốp xe, Đường Dịch bất ngờ ngay cả cười cũng lười, nâng tay gõ vào thân xe,“Cái loại tiểu dã nhân (người hoang dã tí hon) Tô Tiểu Miêu kia, dĩ nhiên lại có tư tưởng chơi trò này nữa, Đường Kính dạy cô ấy khá tốt rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh đi lên phía trước, lúc này mới thấy rõ thứ trong xe đó, tất cả đều là pháo hoa.
Đường Dịch sờ sờ cằm, chậm rãi cảm thán:“Anh buôn lậu VK, cô ấy buôn lậu pháo hoa, ừm, khó trách anh nhìn cái tiểu dã nhân kia lại thấy thuận mắt đến vậy……”
Kỉ Dĩ Ninh:“……”
Kỉ Dĩ Ninh khụ một tiếng, hỏi:“Muốn bắn pháo hoa sao?”
“Bắn thôi.” Tuy rằng Dịch thiếu gia anh luôn luôn khinh thường cái loại không hề có kỹ thuật này, nhưng cũng có lúc là ngoại lệ. Đường Dịch mở rộng cốp xe, vén tay áo sơmi lên, động tay chuyển pháo hoa ra ngoài.
“Vừa rồi tiểu dã nhân kia bê nhiều thùng vào xe anh thế này cũng không dễ dàng rồi. Từ khi cô ấy gả cho Đường Kính, trừ bỏ việc tự ra ngoài tìm việc vui mà làm, thì Đường Kính chưa từng bắt cô ấy động tay làm việc gì để kiếm tiền,” Đường Dịch rất kiên nhẫn xếp đống pháo hoa lên mặt đất, nói:“Vì vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng nên quý trọng thành quả lao động của vị Tô tiểu thư nhà Đường Kính này, không thể lãng phí thể lực của cô ấy được.”
Anh xoay người nửa quỳ xuống, châm lửa, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.
Pháo hoa sau lưng anh nháy mắt đã nở rộ tỏa sáng.
Người xinh đẹp gặp được cảnh vật xinh đẹp, vì thế mọi cảnh tượng xung quanh giờ phút này đều trở nên vô cùng huyền ảo.
Anh đứng sau cô, vòng tay ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn pháo hoa đầy trời, chỉ cảm thấy mình như đang gặp ảo giác, có được một khắc như thế này, cô hy vọng thời gian có thể dừng lại.
Vì thế cuối cùng không giữ được lời nói từ đáy lòng mình.
“Cổ đại thật tốt, thời gian chậm rì rì trôi qua gần như tạm ngừng, làm một nữ tử, nếu xảy ra chiến tranh cũng có thể đánh chừng mười năm,” Cô nhỏ giọng cảm thán:“Đổi góc độ mà đánh giá, dùng một cuộc chiến tranh, đổi lấy mười năm dây dưa, cũng không phải là một chuyện xa xỉ gì.”
Đường Dịch đương nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Anh không biểu lộ cảm xúc gì chỉ mở miệng nói:“Em cảm thấy chúng ta ngay cả mười năm cũng không có khả năng có được sao?”
Cô không trực tiếp trả lời.
Im lặng một lúc lâu sau, cô bất ngờ lên tiếng gọi anh.
“Đường Dịch.”
“Ừ?”
“Nghe nói, trước kia khi anh mười tuổi, đã từng biết đến mười loại thuốc phiện mạnh nhất trên đời, có phải hay không?”
Dừng một chút, Đường Dịch nhìn nửa khuôn mặt bình tĩnh của cô, biểu tình có chút nghiền ngẫm,“Ai nói cho em?”
“Nghe đồn,” Giọng điệu của cô thẳng thắn thành khẩn, như đang kể lại một câu chuyện truyền thuyết:“Những lời đồn về anh nhiều lắm, không phân biệt được cái nào là đúng cái nào là sai.”
Đường Dịch không có phủ nhận, không hề lộ ra thái độ gì, gật đầu một cái thừa nhận:“Trước đây không hiểu chuyện, ham chơi mà thôi……”
Kỉ Dĩ Ninh nở nụ cười, lắc lắc đầu.
“…… Anh không giống loại người có thể ham chơi.”
Đường Dịch bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
Vì thế anh cúi người, vùi đầu xuống cổ cô, khẽ hôn lên *** non mịn trên cổ cô.
“…… Vậy em cảm thấy, anh là vì sao?”
Kỉ Dĩ Ninh cười một chút, cũng không ngăn cản động tác dần dần lây dính *** của anh. Vừa động môi, đưa ra đáp án.
“Tự mình muốn.”
Đường Dịch nhất thời cười rộ lên, dừng lại động tác ngẩng đầu, ánh mắt thực mê hoặc lòng người.
“…… Ồ?”
Cô chống lại tầm mắt mê hoặc của anh, chậm rãi mở miệng.
“Không phải anh ham chơi, không phải anh không hiểu chuyện,” Ngược lại, lúc anh còn nhỏ, quả thực là thâm trầm,“Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đối với anh mà nói, có thủ đoạn, cho nên không có việc gì là không thể làm được. Có lẽ anh luôn xác định rõ mình đang ở đâu, luôn rõ ràng mình cần cái gì, trên thế giới này không có thứ gì anh không khống chế được. Bắt nó tìm ra nó, sau đó nghĩ biện pháp đối phó với nó.”
Cô mỉm cười, trong nụ cười có dấu vết của sự yếu đuối, giọng điệu giống như một tiếng cảm khái, lại giống như có một chút không đồng ý.
“…… Một đứa nhỏ mười tuổi, đã có suy nghĩ hành động như vậy, thật là chuyện khiến người ta nghĩ đến mà sợ.”
Đường Dịch bỗng nhiên dùng sức, đem thân thể của cô quay vòng lại. Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chuyên chú quả thực động lòng người, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại sắc bén vô cùng.
“Như vậy có thể nói ……” Anh nhìn cô, khoảng cách gần như vậy, giống như muốn hôn cô,“Em có biết hay không, chưa có ai dám nói thế này với anh……”
Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, thấy ánh mắt anh bắt đầu lóe lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ, vì thế cô mở miệng vì mình biện giải.
“Không phải em có ý phân tích anh, em chỉ đang tìm lý do tồn tại của mình thôi.”
Đường Dịch nắm lấy eo cô, ngón tay dùng sức, không buông tha cho cô, nắm chặt khiến cô đau đớn.
“Kỉ Dĩ Ninh, nói mục đích của em ra.”
“Em không phải là vật thí nghiệm cho khả năng tự kiểm soát của anh sao?”
……
Cô thừa nhận, cô có mục đích, mục đích chính là muốn nghe một câu nói thật của anh. Cô chỉ muốn như vậy thôi, một câu là đủ rồi, đáng tiếc anh cũng không cho cô.
“Thích một người, luôn có chút lý do,” Cô cúi đầu, đáy mắt đau thương,“Chỉ có anh là không phải……”
Chính là mới gặp nhau, anh đã giam cầm cô.
Tình cảm anh dành cho cô dường như không có lý do .
Không có dấu vết có thể tìm ra, lại sâu sắc đến thế, chỉ cần chạm vào thì ngay lập tức sẽ bị hãm sâu, nặng thì khuynh thành, nhẹ thì cũng mất hồn.
Vì thế cô chỉ có thể nghĩ đến lý do duy nhất đó. Những gì trên thế gian có thể gây nghiện, anh đều đã thử qua, trừ bỏ cảm tình.
Cô là người để anh tự kiểm tra công dụng của loại độc dược cao nhất, có yêu, cũng có thể từ bỏ.
Đường Dịch đứng thẳng người dậy.
Anh không có giải thích gì, chỉ khẽ cười cười, mê hoặc trong mắt biến mất, cả người lộ ra một tia thuần túy khó tìm.
Anh nâng tay, vén sợi tóc buông xuống ra sau tai cô, dịu dàng mềm giọng.
“Năm nay, nếu em muốn đi làm,thì cứ đi đi.”
“Hả –?”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ nỗi khiếp sợ.
Anh không cho phép cô ra khỏi nhà, huống chi là thả cô một mình đi ra ngoài công tác.
Đường Dịch nở nụ cười, cũng không giải thích gì nhiều.
“Chỉ có một điều kiện, buổi tối trước sáu giờ phải về nhà, nếu không, người của anh lập tức sẽ kéo em trở về,” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt có dung túng:“Đừng làm trái với điều kiện, em nên biết, nếu anh muốn tìm một người, cũng không phải là chuyện khó.”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng biện giải:“Vừa rồi em nói những lời đó, không phải ý nói anh đối với em không tốt, em chỉ là muốn biết một lý do……”
“Anh cần em.”
Pháo hoa nở rộ.
Giữa màn trời sáng lạn này, anh cho cô thấy một Đường Dịch chân thật.
“Anh cần em, lý do này có đủ hay không?”
Một màn pháo hoa hoa mỹ được bắn ra.
Không, là hai màn.
Thiên thượng một màn, nhân gian một màn.
Nó lẫn lộn giữa thiên thượng và nhân gian, khiến cô ý loạn tình mê.
Từ nay về sau, Kỉ Dĩ Ninh vĩnh viễn nhớ rõ, một đêm này, ánh trăng là ௱o^ЛƓ lung hư ảo thế nào, trời cao vời vợi đến trống không thế nào, cả mùi hoa hải đường quyến rũ thanh tịch ra sao.
Cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, nhiệt độ cơ thể của Đường Dịch, cách một lớp áo sơmi, cứ dần dần thấm sâu vào tận đáy lòng cô, khiến cô từ nay về sau gặp tất cả mọi thứ đều là ấm áp, vô cùng ấm áp.
Cô vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, giọng nói của Đường Dịch, như đang thôi miên lọt vào tai cô, khiến cô trúng độc, quyến luyến cả đời không chịu tỉnh lại.
– anh cần em.
Chỉ vì những lời này của anh, Kỉ Dĩ Ninh cả đời tin tưởng, từ nay về sau, đất có ông trời đất không hoang.
(*) Chú thích tên chương: Trích ra từ bài “Sơn viên tiểu mai” của Lâm Bô. (từ in đậm đó)
山園小梅
眾芳搖落獨暄妍,
占盡風情曏小園。
疏影橫斜水清淺,
暗香浮動月黃昏。
霜禽欲下先偷眼,
粉蝶如知合斷魂。
幸有微吟可相狎,
不須檀闆共金尊。
Sơn viên tiểu mai
Chúng phương dao lạc độc huyên nghiên,
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên.
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.
Sương cầm dục há tiên thâu nhãn,
Phấn điệp như tri hợp đoạn hồn.
Hạnh hữu vi ngâm khả tương hiệp,
Bất tu đàn bản cộng kim tôn.
Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa:
Cánh hoa nhỏ trong khu vườn núi
Chúng hoa đều rụng, chỉ mai còn
Độc chiếm khu vườn một mảnh con
Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước
Thoảng hương tỏa xuống động hoàng hôn
Chim sương muốn đậu thâu tầm mắt
Bướm phấn như hay đứt nỗi lòng
Gặp cảnh vui ngâm như muốn giỡn
Cần đâu ca sáo R*ợ*u thơm nồng.
(**)Ivy League (Liên đoàn Ivy) là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục bậc đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Cụm từ này được sử dụng chính thức trên danh nghĩa thể thao sau sự thành lập của liên đoàn thể thao Division I (hạng nhất) trực thuộc Hiệp hội thể thao đại học quốc gia Hoa Kỳ (National Collegiate Athletic Association, thường viết tắt là NCAA) vào năm 1954.
Tuy nhiên Ivy League hiện nay còn thường được dùng để chỉ nhóm 8 trường và viện đại học thành viên với ý nghĩa về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ. Toàn bộ 8 trường và viện đại học thành viên của Ivy League đều nằm ở nhóm đầu của danh sách xếp hạng các trường và viện đại học do U.S. News & World Report thực hiện cũng như có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế giới (cả 8 trường đều là đại học tư). Bảy trong số 8 trường và viện đại học được thành lập trong thời kỳ Hoa Kỳ còn là thuộc địa, ngoại lệ duy nhất là Viện Đại học Cornell được thành lập sau đó vào năm 1865.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc