Đến Lượt Em Yêu Anh - Chương 54

Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu

Lựa Chọn Gian Nan.
“Cái…cái gì?” lòng Hà Tử Nghiệp nhảy lên bang bang, ánh mắt không thể khống chế liếc tới chiếc bụng bằng phẳng của cô, nơi đó thật đang nuôi dưỡng đứa bé của bọn họ sao? Đứa bé của bọn họ, sẽ gọi anh là ba, gọi cô là mẹ…Bọn họ có thể dắt nó ra ngoài, sau đó thoải mái giới thiệu với người khác: Đây là cục cưng của chúng tôi…
“Nhưng không nên vui mừng quá sớm, cô ấy hiện có dấu hiệu sảy thai, lại bị kinh sợ, tình huống thật sự không quá tốt.” Bác sĩ dừng một chút lại nói: “Anh cân nhắc kỹ, cuối cùng có muốn đứa bé này hay không, tình huống trước mắt của vợ anh muốn tự mình khỏe hẳn là không thể, phải dùng thuốc, nhưng nếu dùng thuốc sẽ tạo thành thưởng tổn đối với đứa bé.”
Hà Tử Nghiệp còn chưa thoát khỏi sự vui mừng vì tin Lâm Cảnh Nguyệt mang thai đã bị bác sỹ dội một chậu nước lạnh lên đầu, trong nháy mắt dập tắt tất cả vui sướng. Đứa bé của bọn họ, đứa bé đầu tiên của bọn họ, thật không thể có được sao? Anh ôm tay của cô, nắm thật chặt, ý thức của cô đã sớm không còn tỉnh táo rồi, cứ nóng sốt như vậy không chừng sẽ biến thành bệnh khác…Anh trầm mặc cúi đầu, mắt dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng bừng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo 100% quyến luyến cùng dịu dàng, giống như người trong *** anh lúc này chính là tất cả của anh. Một hồi lâu sau, trong phòng trực của bác sỹ vang lên giọng nói khàn khàn: “Dùng thuốc!” vô cùng mệt mỏi nhưng cùng vô cùng kiên định.
Khi Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh lại chính là buổi sáng, ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa thủy tinh chiếu đến căn phòng bệnh trắng tinh, khiến cho căn phòng lạnh lẽo như dát lên một tầng ánh sáng vàng kim ấm áp. Người đàn ông yên lặng ngồi bên giường nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xanh thẳm, tràn đầy dịu dàng. Anh cười, mang theo sự vui sướng như sống lại, “Cảnh Nguyệt, em đã tỉnh.” Anh tìm kiếm bàn tay dưới chăn của cô, dùng sức cầm lấy, giống như làm như vậy có thể bắt được cô cả đời: “Nguyệt Nha Nhi của anh rốt cuộc đã tỉnh.”
Lỗ mũi Lâm Cảnh Nguyệt đau xót, khẽ nâng nửa người lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi của anh: “Ôm em một cái, Diệp Tử.” Âm thanh của cô còn mang theo khàn khàn do bị sốt, giọng nói cũng nóng hực, thân thể cũng bởi bệnh đột ngột mà suy yếu, nhưng vẫn kiên định duỗi tay về phía anh: “Ôm em một cái…”
Hà Tử Nghiệp bước tới, dùng một tay ôm cô vào trong ***, vùi mặt ở cổ cô, chuyện cho tới lúc này, anh làm sao có thể nói với cô đứa bé của hai người không thể có được đây, muốn anh làm sao có thể làm được, đây là đứa bé đầu tiên của hai người, Cảnh Nguyệt…Cảnh Nguyệt anh nên làm thế nào?
Cảm nhận được cảm xúc bi ai của anh, Lâm Cảnh Nguyệt làm nũng y hệt con mèo nhỏ cọ xát vào gò má của anh: “Diệp Tử, anh làm sao vậy? lo lắng cho em à? Em đã không sao rồi.”
“Từ chức đi, Cảnh Nguyệt, em nên từ chức thôi.” Anh chợt ngẩng đầu lên nói. Thân thẻ Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, không hiểu vì sao anh lại muốn như vậy, là lo lắng cô lại bị bắt cóc sao? Đúng rồi, bắt cóc! “Diệp Tử, em nghe bọn hắn nói người sai khiến họ là một người phụ nữ!”
“Yên tâm.” Anh vuốt đầu nhỏ của cô, trong mắt lóe ra một tia lạnh lùng: “Mặc kệ là nam hay nữ anh cũng đều sẽ không cho họ được tốt!” Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Cảnh Nguyệt, em mang thai, từ chức được không? Em không thể tiếp tục tiếp xúc với máy vi tính.”
Mang thai, Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt, cô sao có thể mang thai? Đúng rồi, là lần ấy, chính là lần!Nhưng…thật là vui mừng, nhịp tim cũng không thể khống chế mất rồi, tay của cô vô thức sờ lên bụng mình, thật sự có cục cưng sao? Mặc dù cô không có chuẩn bị, nhưng…Cô muốn làm mẹ sao? Cô sắp làm mẹ! “Diệp…Diệp Tử, cục cưng của chúng ta sao?” Mặt của cô bởi vì H**g phấn có chút ửng hồng, cặp mắt mở to tràn đầy khao khát nhìn anh, sự vui sướng từ đó tuôn chảy ra, khiến da mặt tái nhợt của cô trở nên cực kỳ sáng rỡ. Anh gật đầu một cái, không có một tia do dự: “Ừm, cục cưng của chúng ta, đã hai tháng!”
“Này, vậy chúng ta phải chuẩn bị gì không? Tã? Giường trẻ con? Sữa bột…” Lâm Cảnh Nguyệt kích động đến mức lời nói có chút không rõ ràng, cô nắm thật chặt bả vai Hà Tử Nghiệp, mắt to cong cong, còn có chút nâng lên khóe môi khô nứt một đường cong hạnh phúc: “A, còn có áo quần…nhưng không biết con trai hay con gái, Diệp Tử, anh thích con trai hay con gái?”
“đều thích!” Anh lần nữa kéo cô vào trong *** mình, không cần nhìn tới gương mặt hạnh phúc của cô, cứ như vậy đi, mặc kệ như thế nào chỉ cần cô vui mừng là tốt rồi. Coi như…coi như đứa bé có thể có vấn đề anh cũng sẽ hết sức yêu thương nó, chỉ cần cô vui vẻ …
Ngày nay nhà họ Hà sôi trào, nhà họ Lâm cũng sôi trào. Tất cả mọi người vì cháu nội, cháu ngoại của mình mà vui mừng không dứt, thậm chí mẹ Hà vì quá vui mừng mà khóc òa, thật vất vả cha Hà mới dụ được mà nín khóc. Chỉ có Hà Tử Nghiệp một mình đem bản thân mình ngăn cách ra khỏi sự vui sướng.
Buổi tối, khi anh xác định Lâm Cảnh Nguyệt đã ngủ say mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng, một mình đứng ở hành lang trong cái lạnh của cuối đông, từng điếu từng ***, khói mù lượn lờ quanh gò má tuấn tú có chút chán nản, lúc hút quá nhiều cũng sẽ ho khan thành tiếng, thế nhưng anh lại không hề để ý, vẫn cứ như không muốn sống đem loại khói xám đen kia hít vào trong phổi…
“Ba, trong ngăn kéo bàn ở phòng con có hai phần tài liệu, cha giúp con đem phần phía trên cho Hàn Mộ Vân, phần phía dưới đưa đến cho cục trưởng An.”
“Không hổ là con ba, ba cũng muốn nhúng tay vào, không ngờ con đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Ba. Ba giúp con quan sát nhà họ Trần, cho dù là quan hệ gì cũng đều ngăn trở họ! Con không đi được, tình trạng của Cảnh Nguyệt vẫn còn chưa ổn định.”
“Không sao! Con trai, con cứ chăm sóc tốt cho Cảnh Nguyệt, cũng nên cẩn thận chăm sóc cháu nội ngoan của ba đó! Ha ha!”
“Ba…”
“Thế nào?”
“Không có…Không có việc gì.” Tất cả mọi chuyện chỉ cần một mình anh gánh chịu là được rồi, Nguyệt Nha Nhi của anh chỉ cần hạnh phúc sinh hạ cục cưng của họ, mà ba mẹ anh chỉ cần ngồi mong cháu nội là tốt rồi.
Mới sáng sớm nhà họ Trần đã rối loạn, Trần Mạt Lỵ bị một đội hình cảnh vũ trang đầy đủ trực tiếp còng tay mang đi, ba Trần mẹ Trần liều mạng ngăn cản cũng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt con gái bị bắt. Hai ông bà hỏi lí do vô số lần cũng chỉ nhận được một câu: “Cơ mật, đến cục cảnh sát lại nói.”
Hai người già tóc bạc lại vội vàng gọi xe taxi chạy theo đến đồn cảnh sát, đội trưởng Vương của đội Cảnh sát có giao tình với bọn họ cũng đầy tiếc nuối nói cho họ biết, Trần Mạt Lỵ là nghi phạm lớn nhất trong vụ buôn lậu thuốc phiện cùng vụ bắt cóc gần đây, hơn nữa chứng cứ rất xác thực. Trong nhà của cô ta cùng Hàn Mộ Vân đã soát được hơn 50 gói thuốc phiện cùng MT tổng hợp, hơn nữa lần này là vụ án liên đới hai vụ kiện, ban đầu không nghĩ sẽ điều tra đến cô ấy, nhưng không ngờ chứng cớ rất khó tìm lần này lại có thể dễ dàng tìm ra.
Cha Trần ra dấu muốn Vương Lôi ra ngoài nói chuyện, nhưng Vương Lôi lại nhanh chóng vội vàng lắc đầu cự tuyệt, trực tiếp nói luôn: “ Ông bạn, lần này không phải là tôi không giúp anh, nhưng mà nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, không có cách nào, hai người cũng nên ra ngoài theo dõi thôi.”
Mẹ Trần nghe thấy câu này liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cha Trần liền đỡ lấy vợ mình, nhìn về hướng phòng thẩm vấn, nặng nề thở dài, hồi lâu mới vác gương mặt thất bại đưa vợ về nhà. Đó là đứa con gái ông yêu thương nhất, mặc kệ không có tiền đồ như thế nào cũng đều là xương thịt của ông, nếu Vương Lôi không thể giúp được, vậy thì lại đến nhờ nơi khác! Còn có nhà họ Hàn, Mạt Ly là con dâu nhà họ, hi vọng ông bạn già của ông có thể giúp được một tay.
Nhưng không đợi cha Trần đến nhà họ Hàn xin giúp đỡ, cha Hàn đã tức giận đằng đằng tới đây từ hôn rồi, cha Hàn khuôn mặt hung hăng đem một phần tài liệu tức giận vứt ở trên mặt bàn, gầm thét: “Anh Trần, anh nuôi dạy con gái thật tốt đấy, lại đem một cái nón xanh thật lớn đội lên trên đầu của Mộ Vân! Hôm nay chúng ta nói chuyện luôn, về sau, Trần Mạt Lỵ một bước cũng không thể bước vào cửa nhà của chúng tôi.”
Cha Trần nghe những lời cha Hàn vũ nhục con gái của chính mình thì cũng tức giận không rõ, nhưng khi mở phần tài liệu kia nhìn xem một chút sắc mặt cũng dần dần thay đổi.
Thì ra đứa bé trong bụng Trần Mạt Lỵ cơ bản không phải của Hàn Mộ Vân, ngày đó cô ta vốn muốn chuốc say Hàn Mộ Vân rồi thừa dịp thần trí hắn không tỉnh táo mà xảy ra quan hệ nhân đó mà mang thai đứa bé của hắn, nhưng không nghĩ tới Hàn Mộ Vân sau khi uống say, cho dù dùng cách nào cũng không được. Cô ta vuốn muốn dùng thuốc, nhưng mọi thứ đều ở thành phố S, trong nhà ở thành phố A vốn không có gì cả. Cô ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, hiện tại Hàn Mộ Vân say R*ợ*u cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, tìm tới một người đàn ông bình thường hay cùng cô ta lêu lỏng…
Gia môn bất hạnh mà, cha Trần nắm phần tài liệu kia mà nước mắt rơi xuống, vốn cho rằng con gái biết hối cải, ai nghĩ là lại phạm tiếp vào lỗi lầm lớn như thế. “Là chúng tôi thật xin lỗi với nhà họ Hàn các người!” cha Trần, một người hơn 60 tuổi, có sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua, nhưng mà hôm nay, vì một đứa con gái không ra gì mà sóng lưng thẳng tắp phải cong xuống. Thôi, con cái tự có phúc phận của chính nó, ông chỉ có thể che chở cho nó nhất thời không thể che chở cho nó cả đời, nó cũng nên bị dạy dỗ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị ૮ɦếƭ trên đường.
Giờ phút này, những ý định muốn đem con gái ra khỏi đồn cảnh sát của cha Trần toàn bộ đều bị đánh tan.
Không tới một tháng, Trần Mạt Lỵ đã bị phán án. Phán hình 18 năm, bởi vì ả đang mang thai cho nên được hưởng án treo. Đợi đến khi sinh xong đứa bé sẽ lập tức thi hành án. Mà Lâm Cảnh Nguyệt trong sự căn dặn của bác sỹ cũng rốt cuộc được ra viện, bắt đầu cuộc sống dưỡng thai, dĩ nhiên, trước đó cô muốn chính thức đem mình bán cho Hà Tử Nghiệp, kỳ hạn là cả đời.
Hôn lễ của Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt rất lớn, mặc dù đối với buổi hôn lễ này người lớn hai nhà đều ứng phó không kịp, nhưng đều dồn hết sức lực chọn ngày tốt, phát thiệp mừng, dù sao chuyện cả đời là chuyện lớn, không thể làm qua loa, thật may là nhà họ Hà thế lớn tiền lại nhiều, chỉ với thời gian nửa tháng đã chuẩn bị tốt tất cả.
Lâm Cảnh Nguyệt đối với cuộc sống sắp tới có chút thấp thỏm, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà Hà Tử Nghiệp mỗi ngày đều ở trước mặt cô làm ám hiệu, cái gì mà bụng lớn thì sẽ không mặc được áo cưới…rồi về sau sẽ hối hận…Lâm Cảnh Nguyệt cứ như vậy trúng bẫy của anh, mặc dù trong lòng vẫn thấp thỏm nhưng cũng không có kháng cự
Chuyện tốt của Hà Tử Nghiệp gần tới,mặt cũng không còn nghiêm nghị nữa rồi, mỗi lần bước vào công ty mặt đều mỉm cười, thiếu chút nữa làm cho đám nhân viên mù hết cả mắt. Tuy biết ông chủ của mình sắp lừa được người đẹp đến tay, nhưng lại đột nhiên tỏa sáng như vậy thực sự khiến người khác chói mắt không ngừng mà! Hơn nữa, chẳng lẽ Boss không thể đừng lộ liễu khoe khoang hạnh phúc như vậy không? Chúng tôi, một đám đàn ông độc thân còn chưa được nắm tay con gái đây này! Tố lại, cho dù như thế nào, hôn lễ của hai người cũng khiến mọi người hâm mộ, hoặc đố kỵ đều có cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc