Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác - Chương 42

Tác giả: Tái Sâm

Cho Khi Em Sắp Hai Mươi Hai
"Bội Bội, đừng giận mẹ con, thật ra thì bà ấy. . . . . ."
"Ba, thử món này xem, đây là món ăn bảng hiệu của cửa hàng, hương vị rất không tệ." Tiễn Bội Bội cắt đứt lời của ba, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
Ba Tiễn cười khổ, biết hiện tại nói cái gì cũng không được, nên cũng không nhiều lời. Chỉ bảo Niếp Thù và Tiểu Lâm cùng ăn mấy thứ linh tinh. Ông ôn hòa như thế, cũng làm cho Niếp Thù có chút được sủng ái mà lo sợ!
Có lẽ bởi vì nghe được quá nhiều chuyện giữa cô và ba Tiễn từ chỗ Tiễn Bội Bội, đối với vị trưởng bối này, mặc dù có về thăm vào ngày nghỉ Nguyên Đán, Niếp Thù vẫn luôn không đứng lên nổi.
So sánh với mẹ Tiễn, Niếp Thù thích ba Tiễn trước mắt hơn một chút.
Trên thực tế, bởi vì ảnh hưởng của người đàn ông kia, Niếp Thù cảm giác mình vẫn luôn có tâm lý ám ảnh với đàn ông trung niên. Nhìn thấy bọn họ sẽ không tự chủ nhớ tới việc mà người đàn ông kia đã làm với anh, không biết bọn họ có làm việc như vậy với đứa trẻ nhà người khác hay không. Anh cũng biết suy nghĩ như vậy của mình rất xấu xa, nhưng anh không khống chế được suy nghĩ của mình.
Mà ba Tiễn là ngoại lệ.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt quá mức khắc sâu ấn tượng, hình tượng người đàn ông trung niên luôn chiều chuộng con gái mình, còn mặc đồ chuyển phát nhanh nữa chứ. Làm anh dù có thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới phương diện âm u kia.
"Nghe nói bây giờ cháu chuyển tới gần đây rồi?" Ăn được một nửa, ba Tiễn vừa gắp thức ăn cho con gái vừa đột nhiên hỏi.
Niếp Thù sững sờ, vội vàng buông đũa xuống, kính cẩn lễ phép trả lời: "Đúng ạ, đang ở khu nhà gần trường học. Nếu bác có thời gian thì đi qua ngồi một chút. . . . . ."
Ba Tiễn cũng không từ chối: "Đợi cơm nước xong sẽ làm phiền cháu."
Tiễn Bội Bội buông chân vịt trong tay xuống, không giải thích được nhìn hai người trước măt, không biết vì sao lại đột nhiên chuyển đề tài đến trên người anh, quay đầu lại nói với ba: "Phòng ốc của anh ấy, không liên quan đến ba, ba tới xem làm gì?" Lúc này trong chén cô đã chất đầy thức ăn ăn, đều là ba Tiễn và Niếp Thù gắp cho.
". . . . . ." Ba Tiễn ẩn chứa thâm ý nhìn cô một cái, sau khi Tiễn Bội Bội chột dạ dời tầm mắt, mới nói: "Thật sự không liên quan gì đến ba sao?"
Một câu nói này, thành công làm gò má của hai tiểu bối đỏ bừng, Tiểu Lâm lại đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Bác à, bác thật thú vị!"
Ba Tiễn vừa nghe người ta nói ông thú vị, nhất thời cười như nở hoa, lôi kéo Tiểu Lâm tán gẫu, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn. Hai người bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới hơi buông lỏng.
Mặc dù ba Tiễn không phản đối bọn họ qua lại giống mẹ Tiễn làm Niếp Thù rất hứng thú, nhưng trêu chọc như vậy cũng làm anh khó có thể chống đỡ.
Thừa dịp mấy người đàn ông trò chuyện thật vui với nhau, Tiễn Bội Bội đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lúc trở lại, không biết ba Tiễn và Niếp Thù nói gì đó, ba Tiễn hung hăng vỗ một cái vào trên bả vai Niếp Thù, trên mặt ba người họ cũng là nụ cười thật tươi.
"Nói gì mà vui vẻ như thế?" Tiễn Bội Bội cười đi tới gần hai người đàn ông thân thiết nhất trong cuộc đời mình, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau lắc đầu: "Không có gì."
Cô chu mỏ, chính mình trở lại vị trí tiếp tục “tiêu diệt” thức ăn vẫn chưa xong.
Bọn họ lại tiếp tục nói chuyện, từ quốc gia về đến gia đình, hình như có rất nhiều chủ đề. Tiễn Bội Bội không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ cảm động không khí ấm áp vào thời khắc này, giống như là người một nhà chân chính.
Quyến luyến giờ khắc ấm áp này, cô cố gắng buộc mình ăn nhiều một chút, nhiều nhiều hơn nữa. Bữa ăn này, ăn thật lâu, Tiễn Bội Bội ăn đến bụng phình ra, cũng không ăn vào nữa, mới ngẩng đầu ợ lên no nê.
Bánh ngọt Niếp Thù mang tới rất ngon nhưng không vào được nữa, dứt khoát mang bánh ngọt về nhà.
Đoàn người trở về nhà của Niếp Thù, Niếp Thù dẫn ba Tiễn đi tham quan khắp nơi, thấy một phòng ngủ màu xanh một phòng ngủ màu hồng thì ba Tiễn gật đầu một cái, trên mặt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Sau đó đoàn người vào trong phòng khách ngồi một lát, đến hơn ba giờ, ba Tiễn bắt đầu lim dim. Tiễn Bội Bội để ông đi phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, ba Tiễn lại nói chính mình tự đi phòng khách của nhà Tiểu Lâm bên kia ngủ thì tốt hơn, lúc tới, ông đã biết Tiểu Lâm sẽ sống ở căn hộ cạnh nhà Niếp Thù.
Niếp Thù cũng có thói quen ngủ trưa, cộng thêm buổi trưa ngồi lâu như vậy, anh cũng thật sự mệt mỏi.
Đỡ anh trở về phòng, Tiễn Bội Bội cũng trở về gian phòng của mình ngủ. Khi ba Tiễn ở đây nên quy cũ thì tốt hơn.
Buổi tối hôm đó, dưới sự mạnh mẽ giữ lại của Niếp Thù, ba Tiễn đã ở lại nhà của Tiểu Lâm ngủ qua đêm.
Niếp Thù ngủ trưa có hơi lâu, đến buổi tối hơn sáu giờ anh mới tỉnh lại. Khi đi tới phòng khách, thấy mọi người đều đã tỉnh dậy, không khỏi có chút xấu hổ.
"Ngủ có ngon không? Đói bụng không?" Vẫn là ba Tiễn mở miệng trước tiên, ông vẫn mang dáng vẻ cười híp mắt, không hề có một chút nào bởi vì chờ đợi mà không kiên nhẫn.
Niếp Thù càng thêm ngượng ngùng, vội vàng để Tiểu Lâm dẫm năm người ra khỏi cửa.
Đi tới nơi đã ăn tối trước đó, bởi vì ba vợ tương lai đại nhân đến, kế hoạch sớm định ra có không ít thay đổi. Niếp Thù tạm thời đổi kế hoạch cầu hôn thành tặng quà, trên đường còn nhiều lần nhớ tới trước đó đã sắp xếp tình tiết buồn nôn, một bữa cơm ăn đến kinh hãi lạnh mình.
Thấy Tiểu Lâm vui vẻ.
Lúc này Niếp Thù mới xem như hiểu được, lãng mạn gì, sở dĩ lãng mạn, đều phải là hai người tự tạo nên mới có thể cơ cấu thành điều kiện tiên quyết, cục diện giống như bây giờ . . . . . . Anh buồn bực!
Sau đó, đến ba Tiễn cũng lộ ra bộ dạng tức cười, vốn mặt Niếp Thù đã nóng giờ càng như sắp thiêu đốt. Duy nhất không nhìn ra cũng chỉ có Tiễn Bội Bội.
Bắt đầu từ giữa trưa, cô giống như đang lâm vào vòng tuần hoàn nào đó. Luôn ở trong trạng thái “tiêu diệt” thức ăn, khi khó khăn lắm cô mới giải quyết xong thì lại có thức ăn khác được đưa tới. . . . . .
Tiễn Bội Bội cảm thấy khổ sở, đây rõ ràng là sinh nhật cô! Vì sao cô cảm thấy mình bây giờ như đang nuôi thành heo, cảm giác giống như bữa tối cuối cùng.
Mặc dù cô cũng chú ý tới Niếp Thù rời khỏi bàn ăn, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh uống nhiều quá đi vệ sinh. . . . . .
Đến sau khi ăn xong, Tiễn Bội Bội lấy được hai phần quà tặng, Niếp Thù đưa là Laptop apple màu trắng, Tiểu Lâm là quyển sách tinh xảo.
Khi vừa lên xe Tiễn Bội Bội không kịp chờ đợi mở quyển sách ra xem, Niếp đại thần lập tức ăn dấm chua! Hơn nữa còn là ghen tuông rất lớn, chỉ là ba vợ ở bên cạnh, anh không dám để lộ quá rõ ràng, cũng chỉ có thể không ngừng không biến sắc quấy rầy cô.
Tiễn Bội Bội đang xem hăng say, đột nhiên bị anh tóm lấy Ng'n t vuốt ve, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại liếc mắt nhìn ba Tiễn ngồi phía trước hình như không hề có cảm giác, cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục một tay lật sách xem.
Niếp Thù thấy sách lược của mình không hiệu quả, Tiễn Bội Bội vẫn để mắt xem sách, không khỏi càng thêm ấm ức vài phần. Sắc mặt không khỏi cũng có chút khó coi, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Lâm, trong ánh mắt mang theo mấy phần lạnh thấu xương.
Vốn Tiểu Lâm đang chuyên tâm lái xe, bị tầm mắt chỗ ngồi phía sau làm cho run lên, xe chạy được một đoạn nữa, ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi phía sau, lại bị nét mặt của Niếp Thù dọa sợ đến khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ***ng phải vỉa hè.
Thái độ của anh khẽ vặn vẹo, không biết mình vừa làm gì trêu chọc đến boss mình rồi.
Ba Tiễn liếc mắt nhìn hành động của đám trẻ, nụ cười trên khóe miệng không tự chủ sâu thêm mấy phần. Hôm nay thật sự tới đúng lúc, ông thích đứa bé Niếp Thù này, đến lúc này, rốt cuộc ba Tiễn khẳng định có thể.
Lúc này, rốt cuộc Tiễn Bội Bội cũng nhanh chóng bỏ quyển sách trên tay xuống. Hôm nay kỹ thuật lái xe của Tiểu Lâm hiển nhiên rất không chuẩn, rõ ràng là đường nhựa thẳng tắp bằng phẳng, mà anh ấy dám lái theo hình chữ “S” xinh đẹp. Tiễn Bội Bội cảm thấy nên suy nghĩ vì an toàn tánh mạng của mình, sách vẫn là về nhà xem thì hơn, dù sao cũng không gấp gáp.
Vì vậy cô tựa lưng vào ghế ngồi, an tĩnh giương mắt nhìn Niếp Thù, lúc này anh vẫn nắm tay của cô, không biết vì sao, Tiễn Bội Bội cảm giác tâm tình của anh hình như thay đổi tốt hơn.
Về đến nhà, ba Tiễn la hét bộ xương già này không chịu nổi nữa, trở về chỗ Tiểu Lâm ngủ.
Niếp Thù và Tiễn Bội Bội cũng trở về phòng của mình tắm rửa, Tiễn Bội Bội vùi ở trên giường, chơi đùa laptop mới của mình một lát. Bây giờ cô đang làm việc ở nhà xuất bản, lại bắt đầu nhận CASE, có một latop riêng quả thật sẽ thuận tiện không ít. Trước đều dùng máy tính Cố Yên, bình thường cô ấy cũng không dùng lắm, ngược lại cô cảm thấy cũng không có gì. Chỉ là, rốt cuộc không phải của mình, nếu muốn mang đi ra ngoài tất nhiên cũng không thể dễ dàng.
Trước đó cô cũng suy nghĩ, qua một thời gian ngắn mua laptop là được, không ngờ Niếp Thù đã tặng rồi.
Lại nghĩ tới lúc bộ dạng anh tặng quà không khỏi bật cười, lại nghĩ đến bộ dáng của anh lúc trên xe, bất giác nhiều thêm mấy phần sáng tỏ, không nhịn được ngã xuống giường bật cười vui vẻ.
Đã chuẩn bị xong, cô mở máy vi tính ra, trên màn hình máy vi tính là hình lần trước bọn họ ngồi Ma Thiên Luân ở khu chơi trò chơi. Cô sợ hãi núp ở trong *** Niếp Thù, nói có bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu, ngược lại Niếp Thù nở nụ cười ấm áp, có vẻ tuấn lãng bất phàm.
Trên đó có một dòng chữ, tựa đề là 《Cho khi em sắp hai mươi hai tuổi》.
Tiễn Bội Bội chưa bao giờ biết Niếp Thù cũng có thể buồn nôn như vậy, mấy ngàn chữ văn vẻ thấy mà cô vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Tiễn Bội Bội nhìn xong, nằm ở trên giường rất lâu, xoay người nhảy lên, chạy tới phòng của Niếp Thù.
Gian phòng của Niếp Thù không khóa cửa, từ sau khi cô vào ở, anh gân như không khóa phòng, giữa hai người hình như đã đạt thành nhận thức chung nào đó.
Tiễn Bội Bội vào cửa, Niếp Thù không ở trong phòng, trong phòng tắm có nước sạch. Cô ở ngoài cửa quay một vòng, cảm thấy không đợi nổi nữa, trực tiếp tự đẩy cửa phòng tắm ra.
Hiển nhiên Niếp Thù không ngờ cô sẽ đột nhiên đi vào, thật lâu sau cũng không làm ra phản ứng gì.
Cho đến khi Tiễn Bội Bội đột nhiên nhào tới trên lưng anh hung hăn hôn lên mặt cô: "Cám ơn anh, quà tặng em rất thích."
". . . . . ." Niếp Thù còn chưa kịp phản ứng, cô đã lại nói tiếp một câu: "Thì ra là anh cũng có thể buồn nôn như vậy!"
". . . . . ." Được rồi, hiện tại anh đã biết rõ cô nói gì. Hai má Niếp Thù nhất thời đỏ bừng, hôm nay thật là nóng!
"Anh cho rằng em không thích." Qua một lát sau, anh mới nhẹ giọng nói. Đôi tay dịu dàng vuốt ve cánh tay cô để ở trước người mình.
"Sao có thể như thế được?" Nhất thời cô trừng lớn cặp mắt.
"Anh thấy em có vẻ cảm thấy hứng thú với quyển sách Tiểu Lâm tặng hơn."
"Phốc!" Tiễn Bội Bội vùi gương mặt vào ở bên trong cổ của anh, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Khi ở trên xe, quả nhiên anh đang ghen!"
"Bùm!" Được rồi, gương mặt của boss Niếp đã hoàn toàn chín.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc