Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác - Chương 32

Tác giả: Tái Sâm

Hôm Nay Là Một Ngày Tốt Lành
"Em cho rằng anh không tới." Tiễn Bội Bội ôm một cái thật lâu mới mỉm cười mở miệng. Anh gầy nhưng sôi nổi. Giữa lông mày nhiều thêm một loại thần thái ngày trước chưa từng có, loại thần thái này giống như một dòng nước xoáy, cô chỉ khẽ mất hồn, suýt chút nữa bị hút vào.
Niếp Thù như vậy, Tiễn Bội Bội đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, trong lòng cũng không khỏi sinh ra mấy phần lùi bước. Cô không khỏi bắt đầu hoài nghi quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai. Vậy mà Niếp Thù không cho cô cơ hội lùi bước, anh mỉm cười cầm tay của cô lên nhẹ giọng nói: "Không có lòng tin với anh như vậy?" Khắp khuôn mặt đều là cưng chìu.
"Không phải." Tiễn Bội Bội lắc đầu, trên mặt nở nụ cười như có thể hòa tan cả mùa đông, cô lắc lắc tay hai người đang nắm nhau, vui sướng nói với Tiểu Lâm sau lưng Niếp Thù: "Anh Tiểu Lâm, đã lâu không gặp!"
"Đã lâu không gặp, tiểu Bội Bội." Tiểu Lâm vẫn giống như trước đây, trong con mắt thêm mấy phần trầm ổn. Hai người tùy ý hàn huyên mấy câu, Tiễn Bội Bội mới cúi đầu tiếp tục nói với Niếp Thù: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?"
"Bạn học của em thì sao?" Niếp Thù nhìn về phía sau cô, gật đầu với các cô cậu sinh viên đang nhìn về phía này như xem cuộc vui.
Lúc này Tiễn Bội Bội mới nhớ tới phía sau mình còn có đám người kia, cô ảo não thở dài, cúi đầu nói một câu với Niếp Thù: "Anh chờ một chút!" Rồi ngay lập tức chạy tới chỗ đám người kia. Cũng không biết nói những gì với các bạn học, rất nhanh dưới tiếng cười mắng của đám bạn xoay cô người chạy về phía anh.
Tiểu Lâm lên xe, xe một đường chạy về phía trung tâm thành phố. Giữa hai người cách nhau một khoảng nắm tay ngồi ghế phía sau, quy củ im lặng.
"Anh . . . . ."
"Em. . . . . ."
Đồng thời chuyển hướng sang đối phương trong tầm mắt đều mang theo mấy phần lúng túng không dễ dàng phát giác, rồi sau đó, bọn họ cười. Một chút ít xa cách bởi vì thời gian xa nhau cũng biến mất không còn gì sau nụ cưởi tủm tỉm.
"Sao anh đột nhiên tới đây?" Tiễn Bội Bội hỏi, cơ thể không tự giác được dịch lại gần anh, cho đến khi cánh tay chạm đến lông áo khoác anh phát ra tiếng ma sát nho nhỏ.
"Trời lạnh sợ em sẽ lạnh, tới đưa quần áo mùa đông cho em." Niếp Thù khẽ cười, nắm tay trái của cô lần nữa, mười ngón tay đan vào nhau.
"Đừng nói đùa, em đang nghiêm túc!" Tiễn Bội Bội nũng nịu, liếc anh một cái.
"Áo ở phía sau, em xem thử có thích không?" Niếp Thù nhiều lần chỉ chỗ ngồi phía sau, thái độ vẫn luôn ôn hòa.
Tiễn Bội Bội lật người, cúi người lấy mấy chiếc túi giấy ở phía sau lưng chỗ ghế ngồi, một cái áo lông màu trắng lẳng lặng nằm ở trong đó. Mở áo ra, Tiễn Bội Bội nhìn áo trong tay, lại nhìn áo trên người Niếp Thù, nhịn cười không được: "Anh thật ngây thơ!"
". . . . . ." Trên tay cô là áo màu trắng, cùng với áo trên người Niếp Thù nghiễm nhiên là áo đôi.
". . . . . . Nhưng mà anh lại thích." Lúc này trên mặt Niếp Thù rốt cuộc cũng xuất hiện mấy phần ngượng ngùng quen thuộc, hai má đỏ hồng nhàn nhạt, có mấy phần mê người. Tiễn Bội Bội không tự chủ nuốt nước miếng một cái, âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng: mày là sắc nữ!
Xe dừng lại ở khách sạn trung tâm thành phố, thừa dịp Tiểu Lâm đi khóa xe, Tiễn Bội Bội đẩy xe lăn anh đi về phía trước. Hình như Niếp Thù biết trong lòng cô nghĩ gì, từ đầu đến cuối cũng không nói thêm gì.
Khóa kỹ xe Tiểu Lâm đi theo phía sau cách bọn họ vài mét, rốt cuộc trong lòng cũng có cảm giác thở phào.
Anh ấy vẫn luôn cảm thấy chỉ cần có Tiễn Bội Bội ở bên người, Niếp Thù sẽ thật tốt. Anh ấy không biết tại sao mình phải có cảm giác này, rõ ràng hai năm qua Niếp Thù thay đổi rất lớn mọi người đều biết, vậy mà. . . . . . Nhưng trong lòng luôn căng thẳng khẩn trương.
Có lẽ là bởi vì người nọ quá mức mạnh mẽ, quá mức miễn cưỡng mình. Cho nên không tự chủ lo lắng khi Niếp Thù cắn răng bước lên trước, lo lắng Niếp thù sẽ hỏng ở trong lần giãy dụa thứ nhất.
Nhưng Niếp Thù đã thoát ra đi về phía trước được.
Trên đường dùng bữa, thừa dịp thời gian Tiểu Lâm đi phòng vệ sinh, Tiễn Bội Bội nhìn dáng vẻ người đàn ông lịch sự ăn cơm đối diện, không nhịn được lại ngẩn người ra. Cô có thể cảm thấy được Niếp Thù thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi ở nơi nào, cô lại nói không ra.
"Ăn no chưa?" Không biết từ lúc nào Niếp Thù cũng ngẩng đầu lên, dùng khăn giấy lau miệng, hỏi.
Tiễn Bội Bội lắc đầu, nhìn anh muốn nói lại thôi, thật lâu cô mới *** môi một cái mở miệng: "Hai năm qua anh có khỏe không?" Cho dù cô góp nhặt tất cả tin tức liên quan tới anh, nhưng vẫn không biết rốt cuộc anh có khỏe không. Do Niếp Thù luôn đeo mặt nạ ôn hòa trước mặt truyền thông, chỉ là Brian Nie của tập đoàn KM, nhân vật truyền kỳ của thành phố T, không phải là của cô.
Cô chỉ muốn biết là Niếp Thù có tốt hay không, anh có còn thường gặp ác mộng không, có còn đa cảm bởi những chuyện đã trải qua ở quá khứ không, có cảm thấy cô đơn không, có…… nhớ cô không.
Niếp Thù ngẩn người, dường như không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, một lát sau mới cười, anh tự tay muốn xoa đầu cô, nhưng bởi vì khoảng cách bàn ăn quá lớn mà không được, chỉ có thể phủ lên mu bàn tay cô, rù rì nói: "Đứa ngốc, có Tiểu Lâm chăm sóc, làm sao anh không tốt được." Cưng chìu trong giọng điệu kia làm Tiễn Bội Bội muốn rơi lệ, cho dù biết anh cố ý lơ câu hỏi của cô, Tiễn Bội Bội cũng cam nguyện nghĩ về phía tốt.
Rõ ràng trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đến cuối cùng, Tiễn Bội Bội vẫn không hỏi nữa. Thời gian hai năm, có chút vấn đề đã trở thành cấm khu giữa bọn họ, không liên quan đến đau đớn, chỉ đơn thuần là không hi vọng tạo thành quấy nhiễu đối phương.
Hơn hai năm thời gian, rốt cuộc làm sao Niếp Thù vượt qua, anh không muốn nói thì chỉ có chính anh biết.
Anh đang đối mặt giữa lựa chọn hay buông tha, giữa lựa chọn lùi lại hay đi tới, vì cái gì? Rốt cuộc vẫn bởi vì hai chữ “tình yêu” hai chữ tuyệt vời nhất và cũng tầm thường nhất trên thế giới này.
Vậy mà, chính là hai chữ ngắn ngủn được người ta nói đến nát nhất đó, lại có mấy người thật sự hiểu được?
Niếp Thù ở trong thời gian dài dần dần lục lọi ra được hình dáng tình yêu: anh cảm thấy tình yêu cũng không phải cô đơn lúc gọi điện thoại, cũng không phải là dịu dàng khi vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nó phải là vì một người để cố gắng cho mình trở nên chững chạc, có cảm giác an toàn.
Dựa vào một tín niệm như vậy, anh kiên trì hai năm. Mỗi lần muốn buông tha hoặc là thời điểm khổ sở yếu ớt anh sẽ không tự chủ được nhớ tới lời nói của Tiễn Bội Bội ngày đó, nhớ tới không đành và quyết tuyệt trong mắt cô lúc ấy. Cô gái này, là thật sự yêu của mình, hơn nữa là đứng ở góc độ của anh suy nghĩ vấn đề.
Bốn năm đại học nên là bốn năm đẹp nhất của một cô gái tốt, mà cô lại nguyện ý dùng thời gian đó để đợi, đây là khẳng đỉnh tốt nhất đối với phần cảm tình này. Niếp Thù nghĩ.
Sau khi ăn xong, không sai biệt nhiều lắm đã đến tám giờ, Tiễn Bội Bội đang muốn hỏi tối hôm nay Niếp Thù làm gì, là ở khách sạn hay lái xe chạy về. Niếp Thù lại đột nhiên thần thần bí bí nói: "Dẫn em tới một nơi." Tiễn Bội Bội quay đầu lại nhìn bộ dáng anh hưng phấn, lời vừa tới miệng lập tức nuốt xuống.
Xe quay trở về đường cũ, đến khu dân cư cách trường học một con đường thì dừng lại, Tiểu Lâm đi đậu xe, Niếp Thù chỉ huy Tiễn Bội Bội đẩy anh đi về phía trước.
Mấy phút sau, hai người tới lầu dưới một chung cư mới khai phá, vào thang máy, Niếp Thù trấn định tự nhiên mà nhấn vị trí lầu sáu, Tiễn Bội Bội mơ hồ bắt được đầu mối nào đó, co quắp hỏi: "Sẽ không phải . . . . ."
"Suỵt." Anh giơ ngón trỏ lên đôi môi, ngăn cản lời cô. Cho đến khi hai người đến một cánh cửa bên trái thang máy, Niếp Thù móc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa rồi mới xoay người nói với Tiễn Bội Bội: "Em tới mở. . . . . ."
Tiễn Bội Bội thấp thỏm mở khóa, khi cửa phòng mở lớn, Niếp Thù đẩy cô một cái: "Vào xem một chút, có thích hay không?"
Tiễn Bội Bội do dự tiến vào gian phòng, phòng dùng màu trắng gạo làm chủ đạo, khắp cả phòng khách là những thiết kế nhỏ ấm áp, quầy R*ợ*u xinh xắn màu trắng, chân ghế cao màu đỏ, chiếm cứ cả mặt tường sau TV là cảnh đèn hoa rực rỡ, vừa đúng bày đồ trang sức, khắp nơi cũng hiện lên dụng tâm người thiết kế. Đơn giản mà không quá lời, gần như giống như trong suy nghĩ cho căn nhà tương lai của Tiễn Bội Bội, cô nhớ trước kia lúc ở nhà Niếp Thù xem truyền hình, thỉnh thoảng có nói qua một chút chi tiết, lại không nghĩ rằng anh thật sự nhớ.
Bên trái bên phải chỗ đưa lưng về phía phong sách bày hai bệ Laptop, một đen một trắng, giá sách cũng một trái một phải. Cho dù không nhìn bìa chữ, chỉ nhìn màu sắc sách hai bên từ xa cũng có thể đoán ra bên này thích hợp phái nam, bên kia là màu hồng mơ ước của bé gái. Từ ranh giới bàn máy tính, một bên nhu hòa một bên cường tráng, phân biệt rõ ràng, rồi lại hòa hợp kỳ lạ.
Tiễn Bội Bội rung động.
Vậy mà khi đến phòng ngủ, trong lòng càng thêm kích động. Hai gian phòng ngủ độc lập với nhau, một phòng là phối màu sắc trang nhã trong sáng, một phòng là phối màu sắc ấm áp. Gian phòng sắc màu ấm kia là điểm quan trọng mà cô ao ước lâu nay.
Thành thật mà nói, nếu như không phải là thấy dưới trạng thái như vậy, cô sẽ kích động đến nhảy dựng lên, lập tức nhào tới vừa nhìn vừa nằm lăn trên giường, chỉ là. . . . . .
"Em không hiểu." Tiễn Bội Bội cau mày quay đầu lại nhìn Niếp Thù sau lưng đã cùng theo vào, nếu như cô tưởng tượng như thế thì đây là cái gì.
"Ý định của anh là đưa công việc đến bên này, nếu như em không có tiết lên lớp, hoan nghênh tới đây bất cứ lúc nào." Niếp Thù bình tĩnh mỉm cười, bỏ chìa khóa vào trong tay cô.
Tiễn Bội Bội nhất thời 囧, tuy có chút vượt ra ngoài tưởng tượng của cô, cô không khỏi may mắn mình không tự mình đa tình vừa bắt đầu đã hưng sư vấn tội. Nhưng mà không thể phủ nhận, Niếp Thù nói như thế làm cô thoải mái rất nhiều.
Nếu như anh nói một câu: "Đưa cho em." Đoán chừng Tiễn Bội Bội không chỉ không cảm động, ngược lại sẽ trực tiếp xù lông. Có lúc nữ sinh coi trọng thật ra thì cũng không vật chất, tối thiểu cô cho rằng mình không phải. Cô muốn chỉ là cảm giác được anh coi trọng.
"Phòng ốc là tự tay anh thiết kế, Tiểu Lâm tự thân động thủ. Em cảm thấy như thế nào?"
Tiễn Bội Bội đang định nói rất tốt, mình rất thích, chỉ thấy Niếp Thù đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, kỳ cục nỉ non một câu: "Anh cảm thấy cũng không tệ, chính là phòng còn thiếu nữ chủ nhân."
Phốc. . . . . . Tiễn Bội Bội nghẹn, trợn mắt há mồm nhìn lỗ tai và cổ dần dần đỏ lên của người đàn ông trước mắt, cô rất muốn nói: đại thần, lời tâm tình đó thật sự không thích hợp với anh!
Nhưng lo lắng nếu nói như vậy, nhất định Niếp Thù sẽ xù lông, dứt khoát làm bộ như nghe không hiểu là được rồi. Tiễn Bội Bội sờ sờ đường cong hoàn mỹ của bồn rửa, đưa lưng về phía Niếp Thù nói: "Thật tốt, rất có phẩm vị, em rất thích."
"Quả nhiên không được sao? Tên ngốc Tiểu Lâm đó, anh lại tin cậu ấy." Truyền đến từ sau lưng là giọng nói rất nhỏ của Niếp Thù.
"Phốc." Lần này Tiễn Bội Bội phun thật, cô đã nói, Niếp Thù không giống như là người sẽ nói ra lời tỏ tình cẩu huyết như vậy, thì ra là sau lưng còn có một quân sư quạt mo, cô quay đầu lại nhìn sắc mặt Niếp Thù xấu hổ đến đỏ bừng, sờ sờ cổ cố gắng dời đi đề tài nguy hiểm, nói: "Đúng rồi, tại sao anh Tiểu Lâm còn chưa đi lên?"
Niếp Thù ấm ức một lát sau mới bất đắc dĩ mở miệng: "Cậu ấy ở sát vách."
". . . . . ." Tiễn Bội Bội im lặng, được rồi, đây chính là cuộc sống của người có tiền. Cái gì đều là một người một phần, có không gian tự do nguyên vẹn.
Nhận được tin nhắn Cố Yên gởi tới đã hơn chín giờ, lúc đó Tiễn Bội Bội và Niếp Thù đang lúng túng vùi ở trên ghế sofa xem phim truyền hình, mà nội dung bộ phim. . . . . . một chữ cô cũng không nhìn nghe rõ. Cố Yên nói ở trong tin nhắn: "Tối nay không trở lại nhỉ, nghe nói cậu và Brian trong truyền thuyết ở chung một chỗ. Nhớ nắm chặt, lúc nào nên bổ nhào thì phải bổ nhào! A he he he he ~"
Tiễn Bội Bội đang muốn trả lời tin nhắn, thì ngay lúc đó ánh mắt của Niếp Thù lướt tới đây, cô vội vã nhấn thoát ra.
"Cái đó, thời gian không còn sớm, em đi về trước đây." Tiễn Bội Bội đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa ***ng ngã Niếp Thù.
Niếp Thù cười khổ sờ sờ cùi chỏ bị ***ng đau, nói: "Em sợ ở chung một chỗ với anh như thế?"
"Không phải." Chối quá nhanh, ngược lại có chút không chối được, Tiễn Bội Bội lúng túng.
Niếp Thù đứng dậy, chống cơ thể vào xe lăn nói: "Anh nói Tiểu Lâm đưa em về!"
"Không cần, chỉ mấy phút đi đường, cũng không phải quá xa, tự em trở về là được rồi." Cô khoát tay.
Niếp Thù cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò cô đến trường học thì gọi điện thoại cho mình.
Nói ngủ ngon, Tiễn Bội Bội ra khỏi căn hộ.
Niếp Thù nhìn căn phòng yên tĩnh, thở dài.
Khi Tiễn Bội Bội bước đi không đều ngâm nga bài hát trở lại dưới lầu kí túc xá thì thấy Lục Viễn đứng ở cửa ra vào, dường như đang chờ ai đó, có vẻ có chút nóng nảy.
Cô cười trộm nhón chân lên đi tới phía sau cậu ấy, đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy nói: "Chờ ai!"
"Á!" Lục Viễn bị cô dọa sợ đến nhảy lên, vẻ mặt hốt hoảng, "Muốn hù ૮ɦếƭ người à!"
Tiễn Bội Bội bĩu môi: "Ai bảo cậu lén lén lút lút, thành thật khai báo, chờ người đẹp nào đây?"
Lục Viễn tức giận trợn trừng mắt nhìn cô, vừa thẹn thùng vừa buồn bực, một lát sau mới hừ một tiếng nói: "Cậu quản được sao." Dứt lời, xoay đầu, quay đầu bước đi.
Đợi đến khi đi ra đến mấy mét, cậu ấy mới vỗ trái tim, thở dài ra một ngụm: Thật may cô ấy trở lại!
Tiễn Bội Bội ở phía sau nhìn dáng vẻ cậu ấy như gặp phải quỷ, một lát sau mới lầm bầm: "Không hiểu gì cả!" Dứt lời, cô tiếp tục hát nửa cả khúc còn lại đi lên lầu: "Hôm nay là một ngày tốt lành, nghĩ thầm chuyện gì cũng có thể thành. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay