Đêm Nay Bao Giờ Sáng - Chương 16

Tác giả: Cố Tây Tước

Thẩm Hạ Thụy quay về phòng trước, còn Lạc Trăn thì đến phòng vệ sinh rửa mặt, rề rà đến gần mười phút mới trở lại.
Vừa kéo cánh cửa gỗ lim ra chợt sững người ngay tại chỗ, dáng hình tao nhã quay lưng về phía cô kia không phải Mạc Hoành thì là ai?
“Lạc tiểu thư, sao cô không vào?” Người đàn ông ôn hòa nhìn thấy Lạc Trăn đứng ở cửa đầu tiên.
Lạc Trăn cảm giác dây thần kinh nào đó của cô như sắp đứt ra rồi.
Bóng lưng tao nhã xoay người, lúc trông thấy Lạc Trăn chỉ hơi gật đầu chào hỏi, thái độ hờ hững lịch thiệp chẳng khác nào người dưng.
Thẩm Hạ Thụy đã bước đến bên Lạc Trăn, kéo góc áo cô nói thầm, “Chuyện này tao thật sự không biết.” Thẩm Hạ Thụy đúng là có chút căng thẳng, sao lại có chuyện khéo đến thế, nếu biết một trong hai đối tượng xem mắt là Mạc Hoành, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không thể nào gọi Lạc Trăn đến!
Lạc Trăn không nhìn Thẩm Hạ Thụy, “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi.” Bình tĩnh bước đến, ngồi xuống vị trí của mình.
Ở đây, trừ những người biết rõ nội tình, cơ bản tất cả đều bình thường.
“Lạc tiểu thư, liệu có phải bác đã gặp cháu ở đâu rồi không nhỉ?”
Lạc Trăn ngẩng đầu ngước nhìn, một vị phu nhân rất xa lạ, nhìn lại lần nữa, có phần quen mắt, nhìn đến lần thứ ba, hóa ra là mẹ của Mạc Hoành, thật ra Lạc Trăn không nhớ cũng phải thôi, dẫu sao mới chỉ gặp có một lần, hơn nữa đã là ba bốn năm trước.
Nhưng rõ ràng trí nhớ của vị phu nhân này còn kém hơn cô.
Lạc Trăn cười nói, “Chưa ạ, thưa bác, khí chất của bác cao quý như vậy, nếu cháu đã từng gặp nhất định sẽ nhớ rất rõ.” Biết luồn cúi chính là sở trường của cô.
“Phải phải, bác cũng nghĩ thế.” Lưu phu nhân sáng tỏ thông suốt.
“Nghe nói Lưu tổng lúc trước có đến Quảng Châu một chuyến, nhất định là gặt hái không ít?” Thẩm Lương Quyền bắt chuyện người ngồi xuống.
Lưu phu nhân cười đáp, “Nhìn trúng một mảnh đất, vẫn đang quyết định.”
“Trung Quốc mấy năm nay phát triển thật nhanh, cạnh tranh quyết liệt, bất động sản cũng không dễ làm.”
Hai vị đại gia từ lúc ngồi xuống quả thực chỉ trò chuyện về triển vọng công việc tương lai.
Mà phân nửa chỗ ngồi được cố ý sắp xếp, Lưu phu nhân đối diện với Thẩm Lương Quyền, Lạc Trăn với gã đàn ông lịch thiệp, Thẩm Hạ Thụy với Mạc Hoành.
Đây cũng coi như là tự do kết bạn, bậc trưởng bối cũng không tham gia quá sâu, tạm thời để đương sự tự phát huy pha trò.
“Vẫn chưa tự giới thiệu, Thiệu Dương.” Gã đàn ông lịch thiệp đẩy chiếc bánh ngọt nho nhỏ tinh xảo đến trước mặt Lạc Trăn, cười đến thành thật, lại cũng có vài phần dí dỏm.
Lạc Trăn hơi nhếch khóe miệng, “Anh cũng thật là chu đáo.”
Mạc Hoành rót ly nước uống, hoàn toàn không có ý bắt truyện, vẻ mặt bí hiểm khó lường.
Trong số đó, người đứng ngồi không yên nhất thuộc về Thẩm Hạ Thụy, Mạc Hoành trước tiên khỏi nói đến, người này cô vốn không nhìn thấu, nhưng Lạc Trăn, cái con nhóc đạo đức giả hiểu rõ đến từng xương cốt, dù thế nào cũng xác định tính mạng rất đáng lo, nếu nói Thẩm Hạ Thụy cô cả đời sợ kiểu người nào, Lạc Trăn chính là một trong số đó, đừng thấy cô ấy bình thường cười đùa cợt nhả chẳng tao nhã, đến lúc hành sự thật mới thâm độc!
Thẩm Hạ Thụy càng nghĩ càng cảm giác mây đen phủ đầu, chỉ muốn đứng lên chạy trốn.
“Lạc tiểu thư thích nghe ca kịch không?”
Lạc Trăn nhún nhún vai, “Cũng tàm tạm thôi.”
“Cũng tạm tức là không bài xích, vậy thì, có cơ hội tôi hẹn Lạc tiểu thư cùng đến rạp hát nhé.”
Có mà kỹ viện ấy, “Anh thường kết luận thay người khác thế này sao?” Lạc Trăn không khỏi hoài nghi người này là nhã nhặn thật hay là giả vờ.
“Ồ, trên phương diện này cô là người đầu tiên.” Thiệu Dương trả lời tương đối thẳng thừng.
Lạc Trăn thuần thục dùng dao nĩa cắt thịt bò, không định tiếp lời nữa, tán tỉnh cũng không hợp với cô, huống hồ còn có Mạc Hoành ở đây, tuy cô không biết mình vì lý do gì mà phải để ý đến sự tồn tại của anh ta, nhưng rõ ràng là giờ đây cô không hề muốn chơi loại trò chơi này.
Thẩm Hạ Thụy nắm thời cơ, nhân lúc chờ đợi lập tức kéo Thiệu Dương tán gẫu vớ vẩn, trên trời dưới biển, thiên văn địa lý, hậnk hông thể chuyện trò vĩnh cửu cùng đất trời.
Lạc Trăn bật cười, bây giờ mới đúng là chị em tình thâm chứ, lát sau tựa như có dự cảm chợt nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen thẳm đang hờ hững ngóng nhìn cô.
Lạc Trăn bày ra một tư thế nên có, “Có chuyện gì?”
Mạc Hoành cau mày, chẳng nói câu gì, nhìn sang hướng khác.
Lạc Trăn thầm hít một hơi, cúi đầu cắt thịt bò.
“Lạc tiểu thư ngày thường thích làm gì tiêu khiển?” Cái tên Thiệu Dương này thật lợi hại, có thể thoát khỏi tám móng vuốt của Thẩm Hạ Thụy, còn quấn lấy bên người cô.
“Ăn cơm rồi ngủ.”
Thiệu Dương cười cười, “Thực hành có vẻ tương đối đơn giản.”
“Coi như nuôi heo, hiển nhiên cũng đơn giản.”
“Tin tôi đi, cô rất đẹp.” Lạc Trăn phỏng đoán liệu câu này của hắn có phải là, “Tin tôi đi, dù có là heo, cô cũng là một chú heo xinh đẹp.”
Lạc Trăn nhíu này, đến nước này cô dám khẳng định, người này là kẻ cáo già, sự ôn hòa chỉ là bề ngoài.
Lúc này Mạc Hoành bỗng đứng dậy, ly nước trong tay hơi dùng sức đặt xuống, “Xin lỗi, tôi có việc, đi trước một bước.” Vẻ mặt không một gợn sóng, nhưng giọng điệu có vài phần ác liệt.
Mạc Hoành hơi gật đầu với hai vị trưởng bối rồi cầm áo khoác vắt trên lưng ghế, đoạn cất bước rời đi, không hề dừng lại.
“Mạc Hoành?” Lưu phu nhân quả thực vô cùng kinh ngạc, đứa con trai lịch lãm hoàn mỹ của bà đã hai lần tặng cho bà dáng lưng này. Nhưng, lúc trước nhìn ảnh đối tượng xem mắt rõ ràng là nó chủ động đáp ứng, loại tình huống này lần đầu tiên không nói, cho dù nó có giống cậu em họ trước giờ không phản ứng gì nhiều với nó cũng chẳng sao, nhưng lần này sao không nói hai lời đã bỏ đi như vậy.
Lạc Trăn nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút buồn bực khó chịu.
“Đúng rồi, Thiệu tin sinh, anh đang làm nghề gì vậy?” Lạc Trăn đột nhiên hỏi.
Thiệu Dương sửng sốt, rất vui vẻ trả lời, “Cảnh sát.”
“Jesus!” Gần như là tính phản xạ.
“Gì cơ?”
“Không, tôi nói là, có tiền đồ.”
Tiếp đó Thiệu Dương vẫn muốn lên tiếng nhưng bị Thẩm Hạ Thụy như đói như khát kéo sang một bên tán gẫu, mà bộ dạng Thẩm Hạ Thụy cực kỳ chủ động nhiệt tình rơi trong mắt ba Hạ Thụy lại mang theo một hàm nghĩa sâu xa khác, ba Hạ Thụy đã bắt đầu nghĩ tên cho cháu trai rồi.
Lạc Trăn cúi đầu vật lộn với tảng thịt bò khoảng mười phút, cộng thêm năm phút để giải quyết đĩa rau salad, lau khóe miệng, đứng dậy, “Xin lỗi ba nuôi, con nhớ ra con vẫn còn chút việc phải làm, đi trước ạ.” Không đợi người ta phát biểu ý kiến đã biến mất sau cửa gỗ lim. “Thanh niên dạo này xem ra công việc rất bận.” Thẩm Lương Quyền tổng kết.
Lạc Trăn vừa bước ra cửa đã bị một cánh tay dùng sức kéo lại!
“Mạc Hoành?!”
Mạc Hoành không nói gì, chỉ kéo Lạc Trăn vào một gian phòng VIP bên trái.
Cánh cửa đóng “sầm” một tiếng, Mạc Hoành chặn cô ở phía sau cửa, cả người đè lên người cô, ánh mắt âm u, “Em tới xem mắt!”
Lạc Trăn không nhúc nhích được, nhìn gương mặt hơi mang theo ý trách móc trước mắt, không khỏi cười hừ, “Chúng ta cũng đi cùng nhau thôi.”
“Em không nên đến.”
Cơ bản trong tình huống này, người biết kiềm chế cũng sẽ bộc phát, huống hồ là Lạc Trăn, vả lại trước mắt sự bí bức nén trong bụng vẫn chưa tiêu tan, lần này cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, “Anh dựa vào cái gì mà nói tôi? Anh tưởng anh là ai!”
“Em nói xem tôi là ai?” Thanh âm lạnh đến độ gần như đóng băng.
Lạc Trăn ngơ ngác, “Tôi quản anh là ai chắc! Mẹ nó, anh buông ra cho tôi —-“ Mạc Hoành bất thình lình cúi đầu hung hăng chặn lên môi cô, trăn trở ʍúŧ vào, sức lực mạnh mẽ ngăn cản tất cả lời nói.
“Không cho phép nói bậy.” Nụ hôn hoàn tất, ánh mắt đen thẳm gắt gao khóa chặt người thở hổn hển chưa kịp đang ho khan không ngừng giữa hai cánh tay.
Lạc Trăn ngừng ho, chùi chùi khóe miệng cười mỉa mai, “Anh đến xem mắt, vậy còn Đường Thận Linh của anh phải làm sao?”
Mạc Hoành hung tợn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như muốn cắn ૮ɦếƭ cô!
Lạc Trăn lại bắt đầu, không muốn tiếp tục loại chủ đề chẳng có chút bổ béo này nữa, “Mạc Hoành, anh nói thật đi, anh muốn làm gì?” Trong mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Đừng bày ra vẻ mặt này với tôi.” Mạc Hoành miết cằm cô xoay cô về phía mình.
“Anh vẫn chưa kết thúc nổi sao!”
“Em tin không, cả đời này chúng ta mãi mãi không kết thúc.”
Lạc Trăn cố sức nhắm mắt lại, lúc này cô cần sự yên tĩnh.
“Mạc Hoành, chúng ta đã chia tay rồi, tôi không muốn cứ dây dưa lằng nhằng như thế nữa, vô vị.”
“૮ɦếƭ tiệt, ai chia tay với em!” Sắc mặt Mạc Hoành mờ mịt cực độ.
Lạc Trăn không có hứng đề cập đến chuyện dây mơ rễ má năm đó nữa, thẳng thắn nói, “Buông ra, hoặc, tôi hét người cứu.” Tuy có chút bất lực.
Ánh mắt Mạc Hoành như mũi tên bắn ra, hận không thể đâm vào người cô hai lỗ, “Em thấy sẽ có người đến cứu em ư?”
“Hét lên coi chẳng phải sẽ biết sao.” Lạc Trăn bày ra bộ dạng dũng cảm muốn thử.
“Em ghét ở cạnh tôi đến thế ư?” Mạc Hoành tức giận không thôi, cắn xuống bờ vai của Lạc Trăn, khiến cho Lạc Trăn lập tức đau đớn thốt lên.
“Anh —-“ là chó à?!
Nụ hôn quấn quýt ʍúŧ lấy nuốt trọn tiếng kinh sợ của cô, tấn công chiếm đóng, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt quấy rối, hàm răng gặm cắn cánh môi cô, luồng điện quen thuộc tóe lên run rẩy, trong khoảnh khắc bầu không khí dường như cũng hừng hực thiêu đốt. Lạc Trăn cảm thấy mình có chút hư thoát, vô lực phản kháng, như thịt cá nằm trên thớt.
Giữa lúc hỗn loạn, Mạc Hoành đột nhiên đẩy cô ra, “Em đi đi!” Giọng nói khàn khàn có chút run rẩy.
“Ặc?” Vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Lẽ nào em muốn tiếp tục?”
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, “Mạc tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đây.”
Lạc Trăn ngớ người trong hai giây, xoay người kéo cánh cửa gỗ nhanh chóng bỏ đi.
Người phục vụ đẩy xe vào, nhìn vị khách đang ngồi trên sô pha vô cùng ảm đạm nhíu mày, lại quay đầu ngóng ra hành lang đã sớm chẳng còn bóng người, đánh bạo đưa ra thắc mắc, “Mạc tiên sinh, điểm tâm vẫn xếp hai phần chứ ạ?”
“Hai phần.”
Phục vụ gật đầu, xếp từng phần ra. “Ngài còn gì căn dặn nữa không ạ?”
Mạc Hoành khoát tay ý bảo hắn có thể đi ra. Phục vụ đóng cửa lại, Mạc Hoành đứng dậy đến trước bàn ăn ngồi xuống, tao nhã dùng cơm, đối với một phần điểm tâm khác bên đối diện, không hề ngẩng đầu liếc mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc