Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 14

Tác giả: Tử Thu

Người Đàn Ông Kia Không Nhất Định Là Anh
Nghe được tiếng mở cửa, Lãnh Tiếu Tiếu gắng giữ tỉnh tạo đột nhiên tim đập nhanh hơn, thân thể trong nháy mắt căng thẳng.
Khi Hàn Trạch Vũ đi qua bên cạnh cô, một ít hơi thở quen thuộc khiến cô có chút khó chịu không ức chế được cảm xúc của mình, một tia khác thường rung động trong lòng, cô không biết được đó là cảm xúc gì, tóm lại, cảm giác đó rất nhỏ bé.
Hàn Trạch Vũ giả bộ hờ hững, anh đi tới trước bàn của mình, ưu nhã ngồi xuống. Từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái.
Thấy phản ứng của Hàn Trạch Vũ, trước là khác thường biến thành tức giận. Mà ở sâu trong nội tâm của cô, hình như còn có cảm xúc thất vọng cất giấu bên trong.
“Hàn Trạch Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thấy Hàn Trạch Vũ không nhìn, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được đứng lên, căm tức nhìn anh.
Nghe được âm thanh có chút tức giận của Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt không kiềm chế được. Anh nâng con mắt lên nhìn cô một cái, âm thanh bình thản trầm tĩnh.
“Cô so với tưởng tượng của tôi tới trễ một chút, tôi còn tưởng thời gian dài như vậy cô đã xem xét kỹ rồi. Thế nào, còn suy nghĩ chưa ra sao?”
“Hàn Trạch Vũ, anh khốn khiếp! Đây chính là điều mà anh nói khiến người phụ nữ can tâm tình nguyện sao?” Lãnh Tiếu Tiếu cắn răng nghiến lợi đứng trước bàn làm việc của anh.
Rõ ràng là uy hiếp người ta, thế nhưng anh ta lại có thể ra vẻ cứu tinh, thật là vô sỉ!
“Tôi làm cái gì sao? Tôi cái gì cũng không làm, chỉ là tận dụng một chút thủ đoạn buôn bán mà thôi”. Hàn Trạch Vũ nhàn nhã dựa lưng vào ghế tựa, ngẩng dầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của Lãnh Tiếu Tiếu.
“Thủ đoạn buôn bán? Thủ đoạn buôn bán chính là không từ thủ đoạn nào sao? Anh làm như vậy với ép buộc khác nhau chỗ nào chứ?” Nhìn thấy gương mặt vô hại của anh, Lãnh Tiếu Tiếu hận tới mức nghiến răng nghiến lợi!
“Tôi có ép buộc cô sao? Cô bây giờ hoàn toàn tự do, kêu la, cửa ở bên kia, cô có thể rời đi!”.
Bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh của Hàn Trạch Vũ, thật ra thì trong lòng anh đã sớm hồi hộp.
Trước không có tin tức của cô, anh còn có chút cảm thấy mất mác, còn tưởng rằng mình nhìn nhận cô sai lầm. Hôm nay thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô trước mắt, thì anh biết quân cờ mình đi là đúng rời, cô thật rất hiền lành, biết rõ điểm yếu của cô, về sau có thể dễ dàng làm rồi.
Mặc dù anh biết phương pháp này của mình thật hổ thẹn, nhưng cô cứ cương quyết bướng bỉnh như vậy khiến anh có mong muốn mạnh mẽ là chinh phục cô. Không phụ thuộc vào quá trình thực hiện ra sao, chỉ cần kết quả, ai có thể cười đến cuối cùng, người đó mới là bên thắng chân chính.
Hiện tại anh muốn cô. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, anh bất kể mọi thủ đoạn nào!.
“Hàn Trạch Vũ, anh thật là quá đáng!”
Anh ta còn có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao? Anh rõ ràng biết cô sẽ tìm đến anh thì đã cùng đường rồi.
“Cô cảm thấy tôi rất quá mức sao? Lãnh Tiếu Tiếu, tôi cho cô quyền tự chủ và tự do, không có một tia ép buộc, cô bất cứ lúc nào cũng có thể lựa chọn rời đi!”
Đối mặt với Hàn Trạch Vũ liều lĩnh, lòng tự ái của Lãnh Tiếu Tiếu bị tổn thương nghiêm trọng, trong nháy mắt hốc mắt của cô chứa đầy nước mắt.
“Hàn Trạch Vũ, đừng cho là tôi sẽ khuất phục trước anh, nếu như tôi dùng thân thể tới trao đổi, người đàn ông đó cũng không nhất định phải là anh!”. Nói xong Lãnh Tiếu Tiếu tựa như một cơn gió xông ra ngoài.
Quyết Định Hoang Đường
Thấy đáy mắt của Lãnh Tiếu Tiếu xóa sạch trong suốt, Hàn Trạch Vũ có chút ngây ngẩn cả người. Chính mình chà đạp tự ái của cô có phải thật là quá đáng hay không? Cô ấy còn mạnh mẽ hơn?
Khi Hàn Trạch Vũ mất hồn, cánh cửa đóng lại lại bị đẩy ra, vẫn đi theo ở bên người anh tên đàn ông lạnh lùng đi vào.
"Hàn tổng, vị tiểu thư kia cảm xúc rất kích động!"
Anh không có lời thừa thải, không có dư thừa vẻ mặt, chỉ là đơn giản nhắc nhở Hàn Trạch Vũ.
"Tiếu Lãng, cậu đi theo cô ấy, ngày mai trước khi mặt trời mọc, không cho cô ấy thoát khỏi tầm mắt của cậu!"
"Dạ!"
Tên kia gọi là Tiếu Lãng từ đôi môi mỏng khạc ra một chữ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Lãng sau khi rời đi, phòng làm việc lớn đột nhiên trở nên hết sức yên tĩnh, Hàn Trạch Vũ cảm thấy hết sức mệt mỏi, anh đưa ra ngón tay cái *** huyệt Thái dương chốc lát, bưng ly cà phê trên bàn kia hớp một ngụm, nhíu nhíu mày, nặng nề suy nghĩ.
Thế nào người khác pha cà phê không đúng chỗ vị? Xem ra, khẩu vị của mình cũng bị cô làm hư rồi !
————– tử tiết thu phân cắt ————
Từ tập đoàn Hối Phong ra ngoài, Lãnh Tiếu Tiếu mang theo đầy ngập sự phẫn nộ, lên một chiếc xe taxi.
"Tiểu thư, xin hỏi cô đi đâu?"
"Tùy tiện!" Lãnh Tiếu Tiếu vừa lên xe liền dựa vào ở hàng ghế dựa sau trên xe , hai mắt nhắm nghiền.
Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, lộ ra một vẻ mặt sáng tỏ.
Chắc hẳn vừa cùng bạn trai gây gổ chứ gì? Tài xế hình như thấy rất nhiều loại hành khách này, nên không nói gì, chậm rãi từ từ đi về phía trước.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lãnh Tiếu Tiếu liếc một mắt nhìn trên điện thoại di động hiện số, bất lực nắm tóc, đè xuống trong lòng cảm xúc phiền muộn.
"Alo, mẹ Tần!"
"Tiếu Tiếu a, con có khỏe không?" Tần Tuệ từ trong thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu , nghe ra một tia bất đắc dĩ.
"Hoàn hảo a, mẹ Tần, mẹ đừng lo lắng, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết, ngày mai chờ tốt tin tức của con đi!" Lãnh Tiếu Tiếu miễn cưỡng cười cười, giống như chuyện này đã được giải quyết.
"Được, được rồi! Tiếu Tiếu nha, nếu như có khó xử liền ngàn vạn đừng uất ức mình, mẹ Tần không hy vọng gặp lại con lại là làm khó cho con." Áy náy cùng bất đắc dĩ khiến âm thanh của Tần Tuệ có chút nghẹn ngào.
"Con biết rồi, mẹ Tần, tin tưởng con, con sẽ xử lý tốt!"
Cúp điện thoại, Lãnh Tiếu Tiếu thật sâu thở dài . Tự trách cùng tự ái trong lòng cô kịch liệt phát ra tia lửa.
Lãnh Tiếu Tiếu , mày hôm nay tới là vì giải quyết vấn đề, nếu đã bước vào tập đoàn Hối Phong, còn có cái gì tự ái đây? Là của tự ái quan trọng hay là Phúc Lợi Viện tất cả bọn nhỏ quan trọng?
Năm trăm vạn à? Mày có năng lực ở nơi này trong vòng một ngày có được sao? Nếu không có khả năng, cứ như vậy tức giận thì có cái gì ý nghĩa gì?
Lãnh Tiếu Tiếu, mày sống chính là vì một hơi, mày không thể khuất phục ở dưới quyền uy của anh ta, nếu như tự ái muốn mặc cho người ta chà đạp thì tối thiểu cũng giữ được thân thể chứ? Trong thiên hạ lại không chỉ có một mình anh ta, nếu như muốn Bán th*n thể của mình, vậy cũng nhất định không cần tìm anh ta!
Lãnh Tiếu Tiếu lập tức ngồi thẳng , giống như là đã quyết tâm quyết định nào đó. Cô nhìn tài xế mặt vẫn dáo dác nhìn chằm chằm cô gian nan mở miệng hỏi đến.
"Xin hỏi, chú biết hộp đêm nào ở Đài Bắc sang trọng nhất không?"
Chớ Đi Con Đường Này
Dạ yến.
Hộp đêm sang trọng nhất Đài Bắc, nơi này là nơi tụ hộp của người giàu có, là điểm xa hoa truỵ lạc cao nhất, là nơi để những người đàn ông có tiền vui vẻ.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn lên trước mặt tòa nhà này có kiến trúc làm cho người ta cảm thấy vô cùng đè nén, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉa mai.
Không nghĩ tới trong đêm tối, nơi này dùng tiền quyền sắc giao dịch, làm đạo đức không có chỗ, bề ngoài thế nhưng cũng có thể xem là trang trọng như thế, tráng lệ như thế.
Này hai chữ thiếp vàng to, trời chiều chiếu rọi gãy tràn vầng sáng có chút chói mắt, Lãnh Tiếu Tiếu khẽ nheo lại mắt, cảm thấy có một tia lạnh lẽo do lòng bàn chân dâng lên, trực bức trái tim cô, cô mặc áo quần mỏng manh cùng khoác màu đỏ sậm, trong thân thể lại càng ít ấm áp.
Nghĩ tới mẹ Tần lại cảm thấy vô dụng, nghĩ tới bọn nhỏ ánh mắt thương hại, nhớ lại Hàn Trạch Vũ cao ngạo muốn bị đánh của anh ta, cô hận cắn răng một cái, dứt khoát bỏ đi đi vào.
Bóng tối còn chưa phủ xuống, trong hành lang trừ chút ít nhân viên tạp vụ ở ngoài, còn không thấy được khách tới tìm vui mừng.
Lãnh Tiếu Tiếu mới vừa bước vào đại sảnh liền xuất hiện một người phụ nữ trung niên chú ý đến. Cô ta liếc cô một cái, trên mặt xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc.
"Vị tiểu thư này, cô biết nơi này là địa phương nào sao?"
Trên người người phụ nữ này mười phần phong trần, cô ta vểnh lên ngón tay trắng noãn đang kẹp một *** thon dài nhả khói, đi tới trước mặt Lãnh Tiếu Tiếu, hướng Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ thở ra.
Lãnh Tiếu Tiếu ho khan mấy tiếng, nhìn người phụ nữ trước mắt này, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của cô ta.
"Cô là mẹ tang nơi này sao?"
Người phụ nữ nghe được câu hỏi Lãnh Tiếu Tiếu, trên mặt kinh ngạc càng thêm rõ ràng.
"A, nhãn lực cũng không tệ lắm, chỉ là, cô sẽ không phải là . . . . . ."
"Đúng, tôi chính là nghĩ đến tìm kiếm kim chủ, bởi vì tôi hiện tại vô cùng cần tiền." Lãnh Tiếu Tiếu xác định trước thân phận trước mặt cô ta, cô không che giấu chút nào nói sáng tỏ ý định của mình đến.
Người phụ nữ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu từ trên xuống dưới, trong lòng khen thầm một tiếng, cô gái này thật đúng là đúng giờ, tư chất không tệ! Không chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn rất thông minh. Nhưng là, chính cô cũng không biết tại sao, trong lòng hình như không quá nguyện ý cô gái này đi lên con đường này, bởi vì, đây là con đường không lối về, mặc kệ là tại sao, chỉ cần lên con đường này thì vĩnh viễn quay đầu không được rồi.
"Cô thật biết người ở đây làm cái gì sao? Khuyên cô một câu, chỉ cần có biện pháp khác cũng không cần đi lên con đường này."
Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói của người phụ nữ này, đáy mắt thoáng qua vẻ xúc động. Mẹ tang không phải là ngàn vạn hàng trăm đều kéo người xuống biển sao? Thế nào mình hôm nay đưa tới cửa, cô ta phản ứng đến còn ra sức khước từ đây?
"Cám ơn ý tốt của cô, nếu như có con đường khác biệt, tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện tại nơi này."
Nghe được lời nói, Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng nghĩ đến Hàn Trạch Vũ, nhưng là rất nhanh sẽ bị chính mình bác bỏ.
"Được rồi, đây chính là cô tự chọn, đến lúc đó đừng hối hận a, đi theo tôi!" Người phị nữ có chút đáng tiếc nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, nữu bãi ngọn gió kia phong tình vạn chủng lắchông xoay người hướng đại sảnh phía bên phải đi tới.
Lãnh Tiếu Tiếu than một tiếng, phức tạp liếc mắt nhìn kia bóng lưng của người phụ nữ kia đi theo.
Tăng Thêm Lợi Thế Bán Mình
Trước cửa dạ yến, Tiếu Lãng nhìn bóng dáng của Lãnh Tiếu Tiếu biến mất ở trong phòng lớn, khuôn mặt lãnh khốc, rốt cuộc có một chút biểu tình.
Anh cau mày móc điện thoại di động ra, do dự chốc lát, vẫn là bấm mã số của Hàn trạch Vũ.
Hàn trạch Vũ ngồi ở phòng làm việc nhận được điện thoại của Tiếu Lãng, một phen từ trên ghế nhảy lên, trên mặt có tức giận áp chế không nổi.
"Cậu nói cái gì? Cô ấy đi đâu?"
"Dạ yến!" Tiếu Lãng thật sự là tiếc chữ như vàng, có thể hai chữ trả lời vấn đề, tuyệt đối không nói ba chữ.
"Được, tôi biết rồi! Cậu trước tiên trở lại đi!"
Tay Hàn trạch Vũ nắm thật chặt thành quả đấm, đáy mắt lộ ra khí âm u lạnh lẽo kinh người.
Lãnh Tiếu Tiếu, em thật đúng là dám làm! Tình nguyện đi đến đó cũng không cúi đầu trước tôi? Thật không biết khối quật cường trong óc của em đích thì là cái gì.
"Hàn tổng?"
Tiếu Lãng nghe được lời nói của Hàn trạch Vũ, có chút không hiểu. Anh cho là Hàn Trạch Vũ sẽ ra lệnh anh mạnh mẽ đem cô mang về.
"Cậu không có nghe lầm, không cần đi theo cô ấy nữa, cậu trở về đi!" Hàn Trạch Vũ hiểu rõ tâm tư của Tiếu Lãng, anh lần nữa lặp lạo lời vừa mới nói qua.
"Tốt!"
Cúp điện thoại, Tiếu Lãng lần nữa liếc mắt nhìn cửa chính dạ yến, yên lặng xoay người rời khỏi.
———– phân cắt Tiết Tử Thu ————
Lãnh Tiếu Tiếu ngồi ở trước gương trang điểm, xuyên thấu qua gương cô nhìn thấy mama vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu lộ ra một nụ cười buồn bã, "Tối nay, muốn tôi gọi cô là mẹ sao?"
"Cô gọi tôi là dì Vân đi! Cô căn bản cũng không thích hợp nơi này, qua tối nay, tôi liền cho cô đi xa thật xa!" Dì Vân thu hồi kinh ngạc hiện lên này, lạnh lùng nói qua.
Dì Vân lần này dường như lạnh lùng, nhưng ở trong mắt của Lãnh Tiếu Tiếu ngược lại là loại bảo vệ và đau lòng. Vẻ mặt của dì Vân lơ đãng tiết lộ cảm xúc bất đắc dĩ, khiến Lãnh Tiếu Tiếu sinh ra một loại cảm xúc thân thiết không rõ đối với cô.
"Dì Vân, cám ơn dì!" Lãnh Tiếu Tiếu lôi kéo tay của dì Vân, vẻ mặt cảm kích.
Bởi vì không có lời nói giới thiệu của cô, cứ như vậy nhanh chóng một đêm, mình cũng chưa chắc có thể gặp được kim chủ có thể giải quyết vấn đề khó khăn của cô.
"Cô là kẻ ngu sao? Tôi đây là đẩy cô vào hố lửa, cô còn cám ơn tôi?" Dì Vân chau chau mày, làm bộ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu.
"Hiện tại xã hội này, dù là dì muốn tự nguyện vào hố lửa, nếu như không ai đẩy một cái, đó cũng là rất khó!" Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ giương lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười khổ.
"Hừ, không ngờ, cô tuổi còn trẻ, vẫn thấy còn vô cùng thấu đáo đấy! Tốt lắm, cô nói một chút cần bao nhiêu tiền chứ?" Dì Vân thấy Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên cười khổ này, đột nhiên cảm thấy có chút ít đau lòng.
"Năm trăm vạn!"
"Bao nhiêu?" Rất dễ nhận thấy Lãnh Tiếu Tiếu nói ra con số làm hoảng sợ đến cô.
"Ít nhất muốn năm trăm vạn, nếu không, hôm nay tôi làm tất cả sẽ không có ý nghĩa!"
Thấy nét mặt của dì Vân kinh hãi, trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu nhiều hơn một chút lo lắng, xem ra, muốn tìm đến kim chủ ra tay hào phóng như vậy còn là rất khó.
"Cô phải hiểu được, đây không phải là cái số lượng nhỏ, trừ phi. . . . . ."
"Dì Vân, tôi hiểu, chỉ cần anh xuất ra được cái giá này, trong vòng ba tháng, tất cả của tôi đều nghe anh." Lãnh Tiếu Tiếu cắn răng, hung ác quyết tâm tăng thêm lợi thế bán mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc