Đem Em Nhai Nuốt - Chương 06

Tác giả: Tử Dục

Bây giờ Bạch thỏ rất có tinh thần, cô được Trương Nghiêu mặc cho một bộ váy xòe dài quá gối màu hồng phấn.
Tóc đen dài buộc gọn gàng sau gáy.
Chân nhỏ xinh là một đôi hài Pu'p bê màu be nhàn nhạt.
Tất nhiên, hắn vẫn là bài xích việc cô mặc *** đi, Bạch Mị đòi quần, Trương Nghiêu chỉ là hừ lạnh.
"Em chắc chắn mặc thứ ấy vào sẽ không bị cọ sát đến phát khóc đấy" Bạch Mị thất thần cùng đỏ mặt, đúng là nơi ấy còn rất sưng đỏ a.
Nói đoạn Trương Cẩn tiến đến liền mặc cho cô một cái tã lót trẻ em mềm mại. Hai kẻ Biến th' này lại bắt cô mặc tã lót của trẻ sơ sinh?
"Hảo, bảo bối quả là xinh đẹp" Trương Cẩn giúp cô chỉnh đốn lại y phục, cúi người xuống thấp thơm thơm vào má cô. Mắt nâu tinh tế ngắm nghía tác phẩm của bản thân.
Cơ thể non nớt của Bạch Mị vẫn là tỏa ra mùi sữa ngọt ngào khiến cậu chìm đắm vào đó, không kìm lòng được nhấc bổng cô lên cánh tay mà hôn hít.
...
Công viên Phù Trạch.
Bạch Mị ngơ ngác, lắc lắc cái đầu nhỏ xinh quan sát xung quanh, chuông nhỏ đinh đinh đang đang rung lên từng đợt âm thanh vui tai.
Nơi đẹp đẽ như vậy cư nhiên lại không bóng người?
"Sao? Tiểu Mị thích không, hôm nay tất cả đều là của em, bọn anh đã bao sạch chỗ này rồi"
Tâm trạng H**g phấn của Bạch Mị đang lên cao bỗng chùng xuống.
Lại là không có ai ngoài cô ư?
Vậy thì giống như căn biệt thự kia, đều cô quạnh như nhau.
.....
Ngồi ủ rũ bên trong vòng tay của Trương Nghiêu, Bạch Mị đáng thương quả thực không có chút hứng thú nào cả.
Bảo bối nhỏ sao vậy? Vì cô buồn chán mà bọn hắn đã hủy cuộc hẹn quan trọng của công ty để dẫn cô đi chơi. Biểu cảm này là sao?
"Bảo bối có muốn ăn kem bông không?" Trương Cẩn khẽ cúi người hỏi vật nhỏ.
Cái gì gọi là kem bông?
Bạch Mị nhận lấy thứ sặc sỡ trong tay Trương Cẩn.
"Cẩn, cái thứ không sạch sẽ này cũng đem cho cô ấy ăn"
Cái gì mà không sạch sẽ, kem bông này chính tay cậu làm nha.
"Chính anh mới không sạch sẽ ấy"
Bạch Mị tò mò vươn đầu lưỡi phấn nộn *** *** vào kem bông, quả thực rất thú vị nha, xúc cảm ngọt ngào lan tỏa ở đầu lưỡi, nhưng vừa mới ngậm trong miệng đã tan biến hết sạch sẽ rồi.
Coi như anh em hắn vớt vát được chút thể diện đi, mỗi một cô gái nhỏ cũng không chiều chuộng xong.
Trương Nghiêu cúi mặt xuống gần cô, lau đi kem bông còn dính ở mờ môi mềm mại.
"Bảo bối tại sao lại không vui như vậy, chẳng phải hôm qua rất hào hứng hay sao?"
Bạch Mị nhướng nhướng mi vẫn là không đáp, một mực thủy chung im lặng, làm tổ trong lòng Trương Nghiêu, đầu nhỏ cũng không buồn ngẩng lên.
Trương Cẩn sốt ruột gọi điện cho Phàm Cố. Cậu căn bản thực sự không thích hắn ta nhưng vì vui buồn của bảo bối, cậu nén cao ngạo xuống gọi cho hắn.
Sau hai hồi chuông điện thoại rột cục cũng có người nghe máy.
Giọng nam trầm ấm đầu bên kia cất tiếng chào. Ngược lại, Trương Cẩn ngạo mạn bỏ qua phép tắc.
"Tiểu Mị nghe nói được đi công viên đều rất hứng thú tại sao đưa đi chơi liền lại khôi phục ủ rũ?"
"Trương thiếu gia đừng nói với tôi cậu đã đuổi sạch người trong công viên vui chơi ấy đi chứ?"
"Mấy kẻ ồn ào đuổi đi là tốt nhất"
"Bạch tiểu thư căn bản là cần có không khí vui vẻ rộn ràng một chút, nếu tôi không nhầm, Bạch tiểu thư mới chỉ 17 tuổi, thực sự cứ ném vào nơi cô quạnh, có thể sao vui vẻ?"
Lại một lần thô lỗ dập máy.
Hai anh em họ Trương này đều như nhau đều coi trời bằng vung.
"Bảo bối có muốn đi tới nơi đông người vui vẻ không?"
Bạch Mị, hai hàng lông mi trong nắng run run như dẻ quạt, đông vui a?
"... muốn... "
"Đến đây anh đưa em đi"
Trương Cẩn mở rộng vòng tay dụ dỗ cô bò qua, cậu hao tổn tâm tư như vậy phải đòi chút quyền lợi chứ.
Bạch Mị là ngơ ngác, thân hình bé bỏng có ý bò ra khỏi lòng Trương Nghiêu, hắn nhíu mày không vui, tay lớn kéo lại cổ chân trẵng mịn của ai đó đang rúc rúc bò ra.
Cục ấm áp vuột khỏi lòng làm hắn cực mất mát.
"Ngoan ngoãn trong lòng tôi nếu không tôi sẽ tại đây ăn em"
Bạch Mị run lên nhìn theo Trương Cẩn với vẻ mất mát.
Ừ coi như biết điều đi.
Hắn tiêu sái ôm Bạch thỏ đứng dậy, thành phố này khu tụ tập vui chơi không thiếu nha.
Trương Cẩn dậm chân cáu giận, vì cái gì cách nhau hai phút ra đời lại bức cậu khốn khổ vậy chứ!! Hả!! Hả!! Cái gì mà anh trai!! Độc tài phát xít!!
.....
Người quản lý mặt đần ra nhìn hai vị boss lớn, ngẫu nhiên đuổi khách, đem cô gái nhỏ kia vào đây, còn chưa chơi được bao lâu đã bỏ đi.
Một người cười nham hiểm cùng thỏa mãn, người kia mặt thối thành than là sao?
....
Oa! Nơi này thật sự đẹp đẽ, có rất nhiều thứ xinh đẹp, còn có rất nhiều người đang tụ họp nha.
Ba người bọn họ cũng rất nhanh thu hít ánh mắt tò mò của mọt người.
Hai nam nhân cao lớn dắt tay một bé gái, không đúng là cô gái đi, bộ dạng giống như 14,15 tuổi.
Cả ba người đều hết sức xinh đẹp
Mà Bạch Mị thì gần như thọt lỏm trong bóng người cao lớn của hai anh em họ Trương.
Hắn ít nhất cũng đến m8 đi mà cô lại thấp bé, 17 tuổi cũng chỉ đến 1m55.
Mắt cô mê mần những quán hàng bánh kẹo sặc sỡ.
Bỗng nhiên có một em nhỏ chạy tới, gương mặt bánh bao hồng hào của đứa trẻ tươi tắn, líu lo.
"Chị xinh đẹp mua kẹo bòn bon cho em đi"
Bạch Mị ngây ngô nhìn từng viên kẹo tròn nhỏ đầy màu sắc trong tráp lớn, ánh mắt khát khao.
Cô muốn nha, nhưng cô không có tiền.
Bé nhỏ rất tinh ranh thấy ánh mắt của Bạch Mị hướng về phía Trương Cẩn, ngay lập tức liền thay đổi đối tượng chân chó.
"Chú xinh đẹp, chị xinh đẹp muốn kẹo"
Cậu có chút đen mặt, gọi cô là chị lại gọi cậu là chú, cậu còn trẻ nha.
Nhưng vẫn là rút từ trong người ra một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho bé nhỏ.
"Không cần trả tiền thừa"
Bạch Mị sung sướng cắn cắn từng viên kẹo nhỏ.
Lưỡi yêu kiều *** qua *** lại.
Hai anh em họ có chút cồn cào. Cô là đang dẫn dụ người ta phạm tội sao? Thật muốn làm cái kẹo đó.
Hôm nay Bạch Mị thật vui vẻ, cô được chạy nhảy khắp nơi, được ăn cái gì đó kem bông, còn có kẹo, kem, rất nhiều đồ ăn ngọt ngào nữa.
Hiện tại chính là mệt mỏi nằm ngủ ngoan trong vòng tay Trương Cẩn, miệng nhỏ vẫn còn nhếch lên cười ngây thơ.
Ừ cô vui vẻ họ cũng thỏa mãn rồi.

Chương 7
Về tới biệt thự, trời cũng đã khá nhá nhem tối.
"Bảo bối dậy thôi"
Trương Cẩn lay lay, Bạch Mị vẫn là không có phản ứng.
Cuối cũng vẫn là cậu ẵm ngửa cô đem vào phòng. Đầu của cô trượt từ vai Trương Cẩn rồi trực tiếp rơi vào ***g *** của cậu.
"Ư..." Bạch Mị ngây ngô phát ra tiếng kêu thỏa mái, mái đầu nhỏ dụi dụi rồi tiếp tục ngủ say.
Bình thường chính là không mấy khi vận động đi, mới chơi được một chút đã mệt đến như vậy.
Không đúng rõ ràng hai anh em họ ngày nào chẳng chơi trò " vận động mạnh" với cô?
...
Nửa đêm Bạch Mị bị đói mà tỉnh giấc.
Cô quả thật mệt đến quên trời quên đất đi, bị lột sạch quần áo từ bao giờ cũng không biết.
Người nhỏ vùi trong chăn ngọ nguậy giống như chú sâu nhỏ trong kén đòi ra.
Giọng Trương Nghiêu ngái ngủ giọng có mấy phần mơ màng trách cứ, sủng nịnh.
"Tiểu Mị,.... mau ngủ đi"
Bụng cô đang réo lên đây.
Tay xinh xinh cố gắng lay lay *** nam nhân.
"Nghiêu... Nghiêu.... "
Vẫn là không phản ứng, cô quay sáng Trương Cẩn, tay nhỏ tiếp tục đẩy.
"Cẩn... "
Đáp lại cô chỉ là tiếng thở trầm ổn. Đều hết cả say ngủ rồi, cô đói a.
Bạch Mị đáng thương tự dùng khăn cuộn bản thân lại, cẩn trọng hết sức nhích bóng dáng rời giường.
Hy vọng trong tủ lạnh còn đồ ăn thừa.
Bạch Mị mừng đến phát khóc, còn sữa bò cùng với vài lát bánh mì nha.
(Đến lạy chị nửa đêm đòi ăn sáng)
Bạch Mị uống sữa đến hai má phồng lên, gương mặt hồng hào cực đáng yêu.
Bỗng nhiên từ sau lưng áp tới một vòng ***.
" A..! "
"Là tôi" Trương Nghiêu? hắn cư nhiên lại tỉnh rồi?
"Đói sao?"
Cô không đáp chỉ là gật gật đầu.
"Tôi cũng rất đói"
- tg: tử dục-
Trương Nghiêu cũng giống cô chưa ăn tối nên bây giờ đói sao? Bạch Mị rất phóng khoáng, rộng rãi liền đem một nửa sữa chia cho hắn.
Đồ ngốc, hắn không muốn ăn thứ đó, hắn muốn ăn cô.
Cốc sữa bị hắn đặt qua một bên. Bàn tay lớn nhấc bổng eo Bạch Mị đặt cô lên bệ đá hoa cương.
Chăn mỏng manh cô quấn quanh người sớm bị tuột xuống đất, ௱ô** trực tiếp tiếp xúc với đá lạnh, Bạch Mị bất giác rùng mình một cái.
"Nghiêu, không muốn... lạnh"
Hắn mặc kệ, hiện tại hắn đói. Dùng đầu lưỡi trêu gẹo cái cổ non mịn, tầm mắt hắn đặt lên cốc sữa của cô bên cạnh.
Ý tưởng không tồi.
Hắn chính là đem chỗ sữa ấy rót lên người cô. Sữa trắng ngọt ngào từ cần cổ mẫn cảm, chạy xuống hai *** trắng nõn, trượt xuống bụng rồi biến mất trong vùng tam giác mê người.
Vụng vọng của hắn, con mẹ nó ngẩng cao rồi.
Hắn *** lấy sữa trên người cô, ừ sữa trên người cô quả là ngọt ngào hơn.
Bạch Mị cố áp chế *** tắc nghẹn trong họng, rất nhột, tay run rẩy đem ra che lấy ***, ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ áp chế *** đầu.
Trương Nghiêu đem chân cô tách ra, u huyệt hồng đỏ bị sữa chảy qua, lớp lông mềm bị sữa ướt tán loạn.
Đầu cúi thấp nhìn chăm chú nơi đó của cô.
"Đừng, đừng nhìn" Bạch Mị hốt hoảng, tại sao chăm chú như vậy, cô rất xấu hổ.
Hắn dùng răng cắn cắn mấy cái vào đù* cô, rồi dần dần khám phá tới tận u huyệt non mềm.
Nơi thần bí bị K**h th**h tột độ mà trào ra một trận nước.
"Tiểu Mị, em động tình rồi"
Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt u u mê mê.
Ừ, lần đầu hắn ℓàм тìин trong nhà bếp, quá thực có vài thứ lạ lẫm đi.
Mắt Trương Nghiêu sáng lên, từ ngăn lạnh hắn lấy ra một viên đá.
Bạch Mị hoảng hốt, hắn lấy đá làm gì?
"Tiểu *** em ướt như vậy có muốn chơi một chút cái gì K**h th**h không"
Chưa kịp để cô định thần đã đem viên đá ấy nhét vào tiểu hạch của cô.
Lạnh, lạnh đến kinh người.
Bạch Mị gần như thét lên van xin.
"Ách... Nghiêu... không nên... không nên... "
Trương Nghiêu thích thú nhìn bộ dạng vặn vẹo của cô, thật khiêu khích.
Hai cánh hoa của Bạch Mị hiện tại *** chặt lấy viên đá, thân nhiệt của cô làm nó từ từ chảy nước, *** cô chính là ướt sũng, nước lạnh buốt không ngừng trào ra, kèm theo là tiếng nức nở.
Trương Nghiêu đút một Ng'n t vào thân thể cô, từng tiếng ọt ọt đê mê trong không gian yên tĩnh thật làm người ta đỏ mặt chân run.
Ng'n t thô to không nhừng rút ra cắm vào, nhìn u cốc của cô ngậm lấy Ng'n t mình, hắn gần như càng điên cuồng.
Tay Bạch Mị không biết từ bao giờ đã bị trói treo lên cao. Hai đù* nhỏ giang rộng, mà nơi nữ tính đẫm nước vẫn bị trêu đùa không ngừng.
"... Ân...."
Vẫn là nhưng tiếng phịch phịch ***.
Người Bạch Mị run nhẹ, xụi lơ ngửa ra sau, cô lên tới đỉnh, *** sữa cũng vì như vậy mà nẩy lên nẩy xuống.
Cô chính là không ngờ hành động này làm cho nam nhân bên cạnh cuồng nộ hung hăn.
Hắn rút Ng'n t đẫm ái dịch của cô ra, bắt buộc cô phải ngậm lấy.
"Tiểu ***, tự nếm chính mình đi" -tg: tử dục-
Nói rồi đem cự long thô to đầy gân xanh đáng sợ nhồi vào trong cơ thể Bạch Mị.
"A... " tiếng thét của cô bị T*nh d*c bốc cao.
Miệng Bạch Mị vướng Ng'n t hắn không thể khép lại, **** cùng nước bọt thì nhau từ khóe miệng trào ra.
Mà bên dưới từng nhịp từng nhịp bị húc vào. Đau đớn cùng *** căng đầy trên cơ thể kiều nhỏ.
Trương Nghiêu tay hung hăng P0'p lấy *** mềm mại, in vào từng vết tay P0'p hung bạo.
Mỗi lần cự long ra vào trong cơ thể cô đều là cực kỳ vùi rất sâu vào, qua mấy chục hiệp cuối cũng bắn ra ***.
Hắn vẫn ngang ngạnh không có ý định rút ra.
Vẫn cứ ở trong cơ thể cô bế cô lên, đem vào phòng ngủ.
Bạch Mị hoàn toàn vô lực nằm trên bụng Trương Nghiêu thở gấp, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán cô, tóc tai ướt sũng dính bết vào má, vừa thảm hại vừa dâm mĩ.
"Tôi ăn no rồi, cho em ngủ đấy"
Bạch Mị ủy khuất, ác ma nửa đêm ăn cô, cơ thể bị hành mệt cực điểm, nói xem ngày mai như thế nào xuống giường a?
Cô chính là ôm một bụng ủy khuất chìm vào giấc ngủ say.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc