Đề thi đẫm máu - Chương 31

Tác giả: Lôi Mễ

Đêm Noel

Hơn 3 giờ sáng, Thái Vĩ vừa mới chợp mắt không lâu, đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.

Anh mơ mơ màng màng khoác áo bước xuống giường lấy máy di động, “A lô!”

“Có phải là cảnh sát Thái không?”

“Là tôi đây, anh là ai?”

“Xin lỗi, đã làm phiền anh nghỉ ngơi. Tôi là Lý Duy Đông, ở chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp thành phố S, anh còn nhớ tôi không?”

Lý Duy Đông ? Nhớ ra rồi, trước đây khi đến thành phố S bắt một tên tôi phạm đào tẩu có mang theo S***g, có liên kết với chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp, một anh chàng uống rất giỏi.

“Duy Đông, là cậu à, chào cậu, chào cậu.”

“Haha, muộn như thế này, thật ngại quá, có một việc như thế này, anh có quen biết với Phương Mộc không?”
Thái Vĩ tỉnh ngủ hẳn.

“Phương Mộc, tôi có quen người này.”

“Cậu ta hiện đang ở chỗ chúng tôi.”

“Ở chỗ các cậu? Có chuyện gì vậy?”

“Ở khu vực chúng tôi có một bà lão bị ૮ɦếƭ, lúc đó cậu ta có mặt ngay tại hiện trường.”

“Ý của cậu là...”

“Không, anh đừng hiểu nhầm. Bác sĩ pháp y của chúng tôi vừa mới về, hiện giờ không có chứng cứ gì chứng tỏ là do cậu ấy làm. Nhưng chúng tôi hỏi cậu ấy, vì sao lại xuất hiện tại hiện trường, cậu ấy nói đang điều tra một vụ án, còn bảo chúng tôi gọi điện liên hệ với anh.”

“Ờ, tôi biết rồi!” Thái Vĩ đã hiểu ra, thành phố S chính là quê quán của Mạnh Phàm Triết, bà lão bị ૮ɦếƭ có lẽ là mẹ Mạnh Phạm Triết.

“Duy Đông, thế này có được không nhé, các cậu đừng có thẩm vấn vội, tôi dám lấy đầu tôi đảm bảo, sự việc này không liên quan gì đến cậu ấy. Bây giờ tôi sẽ đi ngay, đợi tôi đến hẵng hay.”
“Được!” Lý Duy Đông vui vẻ đồng ý.

Khi Thái Vĩ vội đến chi nhánh Sở Công an Bạch Tháp đã là 6h30” sáng, Lý Duy Đông đang đứng ở sân đợi anh. Còn không kịp hỏi han trò chuyện, Thái Vĩ đã hỏi luôn: “Phương Mộc đâu?”.

Lý Duy Đông dẫn Thái Vĩ đến cửa phòng tạm giam, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa phòng, có thể nhìn thấy Phương Mộc đang cuộn tròn người ngủ trên ghế dài, trên mình đắp một chiếc áo đa công dụng, trên mặt có một vết tím bầm sưng tấy.
“Các cậu đánh cậu ấy à?” Thái Vĩ nhíu mày hỏi.

“Ừm,” Lý Duy Đông cười ngượng ngùng, “Hôm qua lúc ở hiện trường cậu ta phản kháng dữ quá, có lẽ đã bị đánh mấy cái.”
Khi trở về phòng làm việc, Lý Duy Đông mời Thái Vĩ một ***, Thái Vĩ kẹp *** trong tay sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Chuyện là thế này: Tối hôm qua có một người dân ở tiểu khu Kim Tọa, đường Thủy Loan Bắc báo cảnh sát, anh ta nói khi đang gọi điện thoại ở ban công vô tình nhìn thấy có một người đứng ở hành lang tầng 4 phía đối diện, anh ta vừa nói chuyện vừa nhìn người đó, anh ta phát hiện người đó gõ mấy cái vào cửa phòng 401, sau đó đẩy cửa bước vào. Khi đó người ấy còn cảm thấy kỳ lạ, nhà đó sao lại không bật đèn, sau đó lại phát hiện trong phòng có ánh lửa, hơn nữa nhìn thấy cái người bước vào trong tay còn cầm dao, sợ quá nên vội vàng báo cảnh sát. Đúng lúc đó, người của chi nhánh Sở chúng tôi đang bắt cờ bạc ở gần đó, kết quả là bắt ngay tại chỗ.” Lý Duy Đông dừng lại một lát, “Chúng tôi vừa tiến vào hiện trường đã thấy có người ૮ɦếƭ, cảm nhận đây là một sự việc hệ trọng, bèn đưa cậu ta quay về dây.”

“Bà lão bị ૮ɦếƭ có phải là Đổng Quế Chi?”

“Đúng vậy, sao anh biết?” Lý Duy Đông kinh ngạc hỏi.

“Ừm, đây là người nhà của nghi phạm trong một vụ án gần đây đang điều tra.” Thái Vĩ nói đơn giản. Quả đúng như vậy, Phương Mộc đến thành phố S chính là vì Mạnh Phàm Triết.

“Cậu ấy không nói vì sao lại xuất hiện ở hiện trường xảy ra vụ án à?”

“Lúc đầu không nói, cứ nhắc đi nhắc lại yêu cầu chúng tôi quay lại hiện trường để xem dấu vết trên cánh cửa, còn nói sự việc vô cùng quan trọng. Chúng tôi vừa thẩm vấn cậu ấy, vừa thông báo với đồng chí đang điều tra hiện trường để ý dấu vết trên cửa sổ.”

“Dấu vết, dấu vết gì?”

“Làm gì có dấu vết gì? Người đồng nghiệp của chúng tôi đã xem xét tỉ mỉ, anh ta nói ở trên cánh cửa sổ đó, bên trong phía cửa kính là những giọt nước đã tan chảy, bên ngoài cửa kính đã bị những người hàng xóm hiếu kỳ đến xem dựa vào bệ cửa lau sạch, chẳng phát hiện ra gì cả.”

“Thế, về sau thì sao?”

“Sau đó, cậu ta yêu cầu chúng tôi tìm một bức thư ở hiện trường, còn nói cho chúng tôi ngày nhận thư. Chúng tôi đã tìm thấy một chồng thư ở hiện trường, nhưng không có lá thư của ngày cậu ta nói. Cuối cùng, cậu ta nói cho chúng tôi số điện thoại của anh, bảo chúng tôi liên hệ với anh.”

Thái Vĩ không nói gì, lặng lẽ ***, khi hút xong một điếu, anh nhìn đồng hồ, gần 7 giờ rồi.

“Bây giờ có thể đưa cậu ta đi được không?”

“E rằng không được.” Lý Duy Đông nói, “Hiện thời Phương Mộc vẫn chưa thể thoát khỏi liên lụy. Nhưng các đồng nghiệp của chúng tôi đang gấp rút để kiểm nghiệm, nếu mọi việc thuận lợi thì trong buổi sáng có thể đưa ra kết luận sơ bộ.”
Một người cảnh sát trẻ bước vào, trong tay cầm mấy túi nilon, có thể nhìn thấy bên trong là sữa đậu nành, quẩy, bánh bao,...

“Đặt ở đây đi!” Lý Duy Đông đứng dậy lấy mấy hộp cơm inox gọi Thái Vĩ: “Ăn tạm một miếng đi, chắc anh cũng đói rồi.”
Anh nói với người cảnh sát đó, “Cầm cho Phương Mộc mấy cái bánh bao, rót cho cậu ấy chút nước.”

Trong lúc ăn sáng, Lý Duy Đông hỏi Thái Vĩ, “Cái vụ án anh nói đến, đó là chuyện gì vậy?”. Thái Vĩ nghĩ, dù sao vụ án cũng đã kết thúc, bèn nói sơ qua tình hình vụ án cho anh ta nghe một lượt.

“Khà khà, chả trách.” Lý Duy Đông cười nói: “Hôm qua khi chúng tôi thẩm vấn anh chàng này, còn chưa đợi chúng tôi nói cho cậu ta biết về quyền tố tụng, cậu ta đã lấy ra vô số ví dụ cho chúng tôi, có vẻ như còn thông thuộc luật tố tụng hình sự hơn chúng tôi, thì ra là một cậu thạc sĩ.”

Đang nói chuyện, một người ảnh sát khoang mắt thâm đen đẩy cửa bước vào, nói với Lý Duy Đông, “Duy Đông, ra ngoài một lát!”

Lý Duy Đông lau miệng nói với Thái Vĩ: “Anh ăn trước đi, tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.” Anh ta đi hết hơn một tiếng đồng hồ, khi quay lại, Phương Mộc đi phía sau anh ta.

Khi bước vào phòng, Phương Mộc còn đang luôn miệng hỏi Lý Duy Đông: “Đã tìm thấy bức thư chưa? Trên cửa kính viết gì vậy?”

Lý Duy Đông mặc kệ cậu, nói với Thái Vĩ: “Vấn đề cơ bản đã được làm rõ, đợi một lát ký tên xong, anh có thể đưa cậu ta đi được rồi.”

Phương Mộc vẫn có vẻ quyết không định khuất phục, Thái Vĩ đưa mắt ra hiệu cho cậu không được nói gì nữa, đồng thời ném cho cậu một bao TL. Phương Mộc nhận lấy thuốc, nhìn Lý Duy Đông, bất mãn ngồi xuống ghế, bắt đầu ***.
“Không sao rồi chứ?” Thái Vĩ hỏi Lý Duy Đông.

“Ừ, đêm qua bác sĩ pháp y đã tiến hành kiểm nghiệm tử thi suốt cả đêm, chứng thực nguyên nhân gây ra cái ૮ɦếƭ của nạn nhân chính là do bệnh tim bột phát. Bà lão này bị bệnh tim nghiêm trọng, chúng tôi phát hiện ra mấy con chuột tại hiện trường, có lẽ bà lão này đã bị chuột làm cho sợ hãi quá mà ૮ɦếƭ. Ngoài ra, chúng tôi cũng tìm thấy trên người cậu ta một tấm vé và cả hóa đơn đi taxi”. Anh ta chỉ vào Phương Mộc, “Người taxi đó rất có ấn tượng với cậu, bởi vì cậu đã trả thừa cho anh ta 3 tệ. Anh ta cũng chứng thực thời gian cậu đến hiện trường, lúc đó Đổng Quế Chi đã ૮ɦếƭ gần một tiếng đồng hồ rồi.”

Phương Mộc dường như không quan tâm mấy đến việc liệu mình đã được loại trừ ra khỏi diện nghi vấn hay chưa, vẫn hỏi đầy cấp thiết: “lá thư đâu, trên cửa kính viết gì vậy?”

Lý Duy Đông nhìn Phương Mộc, “Chúng tôi không tìm thấy lá thư mà cậu nói đến, ngoài ra, trên cánh cửa sổ mà cậu nói, cũng chẳng phát hiện ra viết chữ gì. Nếu như cậu không tin, thì có thể xem tấm ảnh này.” Nói xong, rút một tấm ảnh từ trong tập hồ sơ trên tay đưa cho Phương Mộc.

Phương Mộc nhận lấy, xem đi xem lại hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ đặt bức ảnh lên bàn, thẫn thờ nhìn chằm chằm xuống đất.
“Mặc dù chúng tôi vẫn chưa biết vì sao cậu lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, nhưng chúng tôi bước đầu nhận định đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho nên, sau khi làm một số thủ tục, cậu có thể đi.”

“Đây không phải là sự cố ngoài ý muốn!” Phương Mộc đột nhiên nói đầy kích động.

“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Thái Vĩ hét lớn ngăn cản, quay đầu nói với Lý Duy Đông: “Thế thì mau làm thủ tục đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ta đi.”

Lý Duy Đông đồng ý, quay người lại bước ra khỏi phòng làm việc.

Thái Vĩ quay lại nói với Phương Mộc: “Có phải cậu muốn bị giữ lại ở đây không? Tốt nhất cậu bớt lời đi!” Phương Mộc không đáp trả lại, chỉ hút lấy hút để *** đang cầm trên tay.

Khi hoàn trả vật phẩm cá nhân, Phương Mộc phát hiện ra con dao găm không có ở đó, anh cảnh sát phụ trách thủ tục hoàn trả đồ nói dao găm đã bị tịch thu rồi. Phương Mộc kiên quyết đòi trả dao lại cho cậu, nếu không sẽ không đi. Thái Vĩ không có cách nào khác, lại phải đi tìm Lý Duy Đông, cuối cùng cũng lấy lại được con dao.

Khéo léo từ chối lời mời của Lý Duy Đông giữ Thái Vĩ ở lại ăn cơm, Thái Vĩ đưa Phương Mộc trở về thành phố J. Vừa lên xe, Phương Mộc đã nằm vật xuống ngay hàng ghế sau ngủ vùi.

Thái Vĩ nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt rã rời của cậu thở dài, vặn to luồng khí nóng trong xe. Sau khoảng hơn một giờ đồng hồ, qua kính chiếu, Thái Vĩ nhìn thấy Phương Mộc đã lồm cồm bò dậy, ánh mắt ngái ngủ, *** đôi môi khô nứt nẻ.
“Cậu tỉnh rồi à?” Thái Vĩ nửa lấy bình nước, đưa ra phía sau. Phương Mộc uống liền một hơi hết sạch, sau đó ngồi lặng lẽ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Nói xem, vì sao cậu lại đến nhà Mạnh Phàm Triết?”

Phương Mộc không trả lời ngay, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Mẹ Mạnh Phàm Triết gọi điện cho tôi, nói trước một hôm xảy ra sự việc, Mạnh Phạm Triết đã viết cho bà một bức thư, trong thư nhắc đến tôi, nếu không may cậu ấy xảy ra chuyện, thì giao lại bức thư này cho tôi.”

“Ồ? Trong thư nói gì vậy?”

“Không biết, vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, ở hiện trường không tìm thấy lá thư đó.”

“Thế cậu vừa nói dấu vết gì? Là chuyện gì vậy?”

“Khi cảnh sát bắt tôi, hình như tôi nhìn thấy một ký hiệu gì đó ở trên cửa kính cửa sổ, bây giờ cũng mất rồi.”
“Ký hiệu, đại khái trông như thế nào?”

Phương Mộc nghĩ một lát, “Không biết, không giống chữ Hán.” Cậu đập mạnh vào đầu, “Không nhớ được nữa.”

“Thôi bỏ đi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt.” Thái Vĩ lái vượt qua một chiếc xe chở hàng, “Bà lão này ૮ɦếƭ thật không đúng lúc, may là sự cố ngoài ý muốn, nếu không cậu đừng mong được ra sớm như thế này.”

“Chắc chắn đây không phải là sự cố ngoài ý muốn!”

“Bệnh tim bột phát, không phải là sự cố ngoài ý muốn là cái gì, lẽ nào là mưu sát?”

“Khi tôi tiến vào hiện trường, cửa không khóa, điều này bình thường sao?”

“Có lẽ là bà lão đã sơ ý, vừa vặn lại có mấy con chuột chui vào, kết quả là bà lão hoảng sợ quá, bệnh tim bột phát.”

“Không chỉ không khóa cửa, đèn cũng không bật.”

“Có lẽ bà ấy chuẩn bị ngủ thì sao?”

“Liệu anh có mặc quần áo mặc ban ngày đi ngủ không?”

Thái Vĩ bỗng cứng họng, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Bà lão có thể từ bên ngoài trở về, quên đóng cửa. Có lẽ bà cảm thấy rất mệt, bèn nằm lên ghế sofa ngủ thiếp đi, lúc đang ngủ cảm thấy có cái gì bò trên người, bà lấy tay sờ, phát hiện ra đó là chuột, bệnh tim bột phát, qua đời.” Anh liếc nhìn Phương Mộc qua gương trong xe, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Phương Mộc hừ mũi một tiếng, “Anh không tin lời tôi, có thể, nhưng xin đừng coi tôi như tên ngốc!”

Thái Vĩ có vẻ không vui, giận dỗi trừng mắt nhìn Phương Mộc, không thèm nói thêm câu nào, lặng lẽ lái xe. Trầm mặc một lúc, Phương Mộc đột nhiên hỏi: “Trong di vật của Mạnh Phàm Triết có những thứ như hóa đơn khám bệnh ở bệnh viện, hay sổ bệnh án hay không?”

“Không có, cậu hỏi những thứ đó làm gì?”

“Mẹ Mạnh Phàm Triết nói, trong thư nhắc đến một người bác sĩ.”

“Bác sĩ?” Tay Thái Vĩ lập tức nắm chặt vô lăng, “Sao lại xuất hiện một người bác sĩ nữa?”

“Cái gì gọi là “lại” xuất hiện một bác sĩ nữa?” Phương Mộc lập tức hỏi ngay.

“Ồ. Cậu có còn nhớ bức thư mà Mã Khải gửi cho cậu không?” Thái Vĩ né tránh ánh mắt của Phương Mộc, “Trong đó cũng có nhắc đến một người bác sĩ.”

Phương Mộc lao ngay về phía trước, “Anh đã đọc bức thư đó rồi à?”

“Chỉ mới lướt qua một cái, thật là, “Thái Vĩ vội vàng giải thích: “Khi bức thư được giao đến tay tôi, tôi không kìm nổi, đọc một chút, kết quả là mới xem một tí đã bị gọi đi làm việc khác mất rồi.”

“Trong bức thư đó viết những gì?”

“Tôi cũng chỉ mới xem được mấy câu, nhưng đại ý là, bản thân mình không phải là người xấu, đã từng có một vị bác sĩ giúp đỡ hắn, rất tiếc là không khắc phục được tâm bệnh của hắn.”

Phương Mộc im lặng hồi lâu, Thái Vĩ nhìn cậu: “Sao, cậu cảm thấy hai vị bác sĩ này là một người.”

Phương Mộc lắc lắc đầu, “Không biết”.

Thái Vĩ trầm mặc một lúc, “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vụ án của Mạnh Phàm Triết đã phá bỏ rồi, quay về ngủ một giấc là được.”

“Nhưng không thấy bức thư đó nữa, anh không cảm thấy đáng nghi ngờ sao?”

Thái Vĩ thoáng trầm ngâm, “Phương Mộc, không phải là tôi không tin cậu, chỉ là bà lão mất đi đứa con trai duy nhất, nỗi đau đớn tột cùng là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa, tôi đoán rằng có lẽ bà nhất định không chịu tin rằng con trai bà lại hung dữ, tàn ác như vậy. Cho nên, bà lão coi những sự việc mà mình cảm thấy khả nghi đều thành những chứng cứ giúp con trai mình lật lại vụ án, điều này cũng rất có khả năng xảy ra. Còn về lá thư đó, tôi thực sự nghi ngờ, liệu nó có tồn tại hay không. Có thể do bà lão hy vọng cậu có thể đến đó, mới bịa ra cái lý do này.”

“Lật lại vụ án? Thế thì sao bác ấy lại không trực tiếp gọi điện thoại cho các anh?”

“Cậu là người bị hại trong vụ án này, có lẽ bà lão muốn biết nhất, tại sao Mạnh Phàm Triết lại muốn giết cậu.”

Phương Mộc lại “hừ” một tiếng, quay người nằm xuống ghế, không nói gì nữa.

Thái Vĩ nhìn cậu, nghĩ một lát, bèn hỏi: “Có đói không? Khi đến khu phục vụ phía trước, tôi mua một chút đồ ăn cho cậu nhé.”

Một lúc sau mới nghe thấy Phương Mộc rầu rĩ nói: “Không cần. Cảm ơn!”

Thái Vĩ bất lực lắc lắc đầu, tăng tốc.

Sắp đến giờ ăn trưa, Thái Vĩ lái xe đến trước cổng trường Đại học J, Thái Vĩ mời Phương Mộc ăn cơm trưa tại một quán ăn nhỏ gần cổng trường, Phương Mộc lạnh lùng từ chối, cầm cặp sách đi thẳng vào trong trường.

Thái Vĩ dõi theo đến tận khi cậu hòa lẫn vào trong đám người trước cổng trường, khẽ lầm bầm một câu “Đồ ngang ngạnh”, rồi kéo cửa xe khởi động ô tô.

Giữa tiếng động cơ kêu ầm ĩ, Thái Vĩ lại nắm chặt vô-lăng, suy tư. Trầm ngâm một hồi, anh lôi di động ra, ấn mấy số.
“A lô, anh Thái à?” Đầu phía bên kia truyền tới giọng nói của Lý Duy Đông.

“Ừm, là tôi. Duy Đông, thực sự không phát hiện thấy bức thư đó ở hiện trường sao?”

“Khà khà, sao thế, anh vẫn không tin chúng tôi à?”

“Không phải, không phải, tôi chỉ tiện thể hỏi vậy thôi.”

“Thực sự không thấy. Hay là tôi lại sai người đi tìm xem sao?”

“Ừ, làm cậu mất công rồi.” Thái Vĩ vội vàng nói, “Ngoài ra, phiền các cậu điều tra kỹ xem, hiện trường có dấu vết của người khác ra vào hay không?”

“Được. Nhưng dạo này, trọng điểm công việc của chúng tôi là tụ điểm những sòng bạc lớn, công việc rất bận, lại thiếu người. Khi có thời gian, tôi chắc chắn sẽ điều tra giúp anh, có tin tức gì tôi sẽ thông báo ngay cho anh biết.”
“Cảm ơn thiện chí, thế đã nhé, tôi còn có chút việc. Tôi gác máy đây.”

Tắt máy điện thoại, Thái Vĩ lại ngẩng đầu nhìn đoàn người đông đúc ở trước cổng trường Đại học J, những sinh viên cười nói rôm rả, đi ra đi vào, khuôn mặt vô lo vô nghĩ, dường như không có chút phiền muộn nào.
Lẽ nào, chúng ta thực sự đã sai rồi?

Đây là một giả thiết khiến Thái Vĩ khó mà chấp nhận được.

***
Đỗ Ninh không ở trong phòng, nếu không anh chàng này lại hỏi đi hỏi lại mãi, Phương Mộc ném cặp sách lên ghế, nằm vật xuống giường. Toàn thân vô cùng đau nhức, vết thâm tím trên mặt vẫn chưa hết sưng, khi vừa chạm đầu xuống gối, Phương Mộc buông một tiếng thở dài não nề.

Phương Mộc gắng gượng lật người, rất muốn ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt lại không tài nào ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện hai hình ảnh mơ hồ.

Ký hiệu ở trên cửa kính!

Phương Mộc đứng dậy, ngồi xuống bàn, lấy giấy và Pu't vừa cố gắng hồi ức lại cảnh tượng mình nhìn thấy buổi tối hôm đó, vừa tô tô vẽ vẽ. Thực ra cậu cũng không chắc chắn đó rốt cuộc là do hơi nước tan ra, hay là có người cố tình làm như vậy. Hình dáng trong ký ức dần dần rõ nét, dấu vết dưới ngòi Pu't cũng dần dần xuất hiện hình dạng.

Ký hiệu đó có tất cả hai chữ: chữ bên trái có vẻ giống “9” (bên trong còn có một gạch ngang nhỏ) chữ bên phải hơi giống chữ cái “A”. Phương Mộc cầm tờ giấy, lật đi đảo lại, nhưng chẳng thể nào nhận ra được điều gì, bèn ném xuống bàn, lôi TL ra buồn bực hút.

Có người đã đến nhà Mạnh Phàm Triết trước mình, không chỉ lấy đi bức thư đó mà còn *** mẹ Mạnh Phàm Triết. Vậy thì, có thể suy đoán ra hai việc: thứ nhất, hắn biết lá thư này, sau nữa, biết Phương Mộc muốn đến nhà Mạnh Phạm Triết, thứ hai biết mẹ Mạnh Phàm Triết bị bệnh tim, hơn nữa sợ chuột.

Phương Mộc hồi tưởng lại khung cảnh lúc mình nghe điện thoại ở thư viện ngày hôm đó, bên cạnh có người hay không, có những ai, hoàn toàn không nhớ được gì. Lúc đó mình đã bị tin tức trong điện thoại cuốn hút, không hề chú ý đến việc xảy ra xung quanh.

Lúc đó, giá như bảo mẹ Mạnh Phàm Triết đọc lại nội dung bức thư đó một lượt thì tốt biết mấy, chỉ lo lắng bà lão quá kích động, sợ bệnh tim bột phát, đến lúc đó lại hại mất tính mạng của bà.

Phương Mộc mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt .

Mạnh Phạm Triết từng nuôi mèo, vậy thì có lẽ cậu ấy sợ chuột. Thực ra, nỗi sợ hãi của con người đối với bất cứ sự vật nào cũng đều xuất phát từ kinh nghiệm trong cuộc sống. Mạnh Phạm Triết sợ hãi chuột, có lẽ bắt nguồn từ mẹ cậu. Có thể từ khi còn nhỏ đã từng tận mắt chứng kiến mẹ cậu sợ hãi chuột, cho nên cậu cũng dần dần hình thành tâm lý sợ chuột.
Vậy thì, người biết được mẹ Mạnh Phàm Triết sợ chuột, chắc phải là người hiểu rất rõ Mạnh Phàm Triết. Người có thể khiến cho Mạnh Phàm Triết thổ lộ hết tâm sự, có lẽ chính là người bác sĩ đó!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc