Đề thi đẫm máu - Chương 22

Tác giả: Lôi Mễ

Nghe xong cả bài hát, sau vài giây yên lặng, liền nghe thấy tiếng Lưu Kiện Quân vang lên trong nhà thi đấu: “Lâm Nguyệt, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt đối với anh, không chỉ là bởi vì hôm nay anh được thi đấu chung với thần tượng của mình, điều quan trọng hơn là anh bày tỏ nỗi lòng mình với cô gái mà anh yêu thương nhất…” Giọng nói ngọt ngào vang lên trong loa, có một thứ mê lực xuyên thấu vào lòng mình.

Lưu Kiện Quân nhìn hình bóng lờ mờ đó, cảm giác toàn bộ cơ thể mình đã bị niềm hạnh phúc đó vây quanh. Yêu đi, yêu đi, yêu đi, làm gì có cô gái nào lại không thích cảm giác hư vinh, làm gì có cô gái nào lại không hy vọng bạn trai của mình đẹp trai cao lớn, có mấy cô gái có thể kháng cự lại sự tấn công lãng mạn như thế này. “Lâm Nguyệt, anh…”

Đột nhiên trong nhà thi đấu vang lên một tiếng “phụt”, cả một màn đêm đen kịt, giọng nói chan chứa tình cảm của Lưu Kiện Quân cũng đột ngột biến mất.

Bỗng chốc rơi vào giữa màn đêm đen, Đặng Lâm Nguyệt vô cùng sợ hãi. Sau đó đứng im không biết làm gì vài giây, cô run rẩy hét lên: “Lưu Kiện Quân…”

Trong phòng phát thanh cũng là một màn đêm dày đặc, không có tiếng trả lời.

Đặng Lâm Nguyệt lại hét gọi thêm mấy tiếng nữa, giọng nói của mình vang vọng khắp nhà thi đấu vắng tanh, nghe thật đáng sợ.
“Anh đừng dọa em, em giận đấy!” Đặng Lâm Nguyệt cảm giác như mình sắp bật khóc.

Đột nhiên một chiếc đèn vụt chiếu sáng, một luồng ánh sáng soi từ trên đỉnh xuống vây quanh người Đặng Lâm Nguyệt.
Đặng Lâm Nguyệt bị ánh đèn làm cho chói mắt, cô lấy tay giơ lên trán, căng mắt nhìn về phía đèn chiếu.

Cô thấp thoáng nhận thấy có một người bước từ trên khán đài xuống. Đúng vậy cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đi ở những bậc cầu thang.

“Là anh phải không, Lưu Kiện Quân?”

Người đó không trả lời, vẫn chậm rãi bước xuống, ánh sáng chiếu vào lưng anh ta, Đặng Lâm Nguyệt không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ cảm thấy đó là nam giới.

Anh ta từng bước tiến lại gần, cuối cùng Đặng Lâm Nguyệt cũng có thể chắc chắn đó không phải Lưu Kiện Quân, vì anh ta thấp hơn Lưu Kiện Quân nửa cái đầu.

“Anh…anh là ai?” Đặng Lâm Nguyệt muốn chạy, nhưng đôi chân mền nhũn, không có chút sức lực nào.

Cuối cùng, người đó cũng tiến vào trong sân bóng rổ, Đặng Lâm Nguyệt thấp thoáng nhận ra anh ta mặc chiếc áo khoác dài màu đen, trong tay còn xách một thứ gì đó.

7m, 6m, 4m…Người lạ càng lúc càng tiến gần mình, Đặng Lâm Nguyệt run rẩy lùi lại phía sau.

Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.

Mũ chiếc áo khoác màu đen đã che mất nửa khuôn mặt anh ta, phía dưới mũi đang bị che chắn bởi một chiếc khẩu trang. Cái miệng trong khẩu trang động đậy, nhưng có lẽ không phải đang nói mà là đang cười!

Cuối cùng Đặng Lâm Nguyệt cũng sụp đổ, cô kêu lên một tiếng thất thanh, ném quả bóng rổ về phía đối phương, quay người bỏ chạy.

Người lạ đó bước nhanh về phía trước, một tay túm lấy tóc Đặng Lâm Nguyệt, một tay giơ cao lên rồi đập mạnh xuống. Mái tóc trơn ướt vừa mới gội xong chợt rút khỏi tay hắn, chiếc 乃úa lẽ ra phải đập mạnh lên đầu thì đập mạnh xuống vai Đặng Lâm Nguyệt.

Đặng Lâm Nguyệt đau đớn tột cùng, chân mềm nhũn, ngã vật xuống đất.

Người lạ mặt cười “hi hi”, từ từ từng bước tiến lại gần.

Cô sợ hãi dịch về phía sau, sử dụng cả hai chân hai tay.

“Cầu xin anh, đừng…” Kẻ lạ mặt không hề động lòng, anh ta bước lên một bước, một chân dẫm lên đùi Đặng Lâm Nguyệt, một tay giơ cao chiếc 乃úa…

“Dừng tay.”

Một tiếng kêu thét vang lên giận dữ như sấm rền. Liền theo đó đoàng một tiếng, một viên đạn xoẹt qua kẻ lạ mặt đó.
Kẻ lạ mặt kinh hãi, ngước đầu nhìn về phía cửa ra vào đối diện, hai bóng người đang lao nhanh đến. Hắn ta không kịp suy nghĩ, liền quay người bỏ chạy.

Hai người vội đến bên cạnh Đặng Lâm Nguyệt, một người trong số đó nói: “Cậu ở lại” rồi nhanh chóng cầm súng đuổi theo kẻ lạ mặt.

Đặng Lâm Nguyệt cảm nhận được đang đỡ mình ngồi dậy, toàn thân đau đớn khôn cùng, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể mềm oặt người dựa vào người đó.

“Là em à?” Cô nghe thấy một giọng nói kinh ngạc, gắng gượng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng căng thẳng của Phương Mộc.

“Em bị thương ở đâu vậy?”

“Vai…chỗ bả vai, đau lắm…”, Phương Mộc thầm thở phào. Cậu khéo léo đổi thành tư thế quỳ, để Đặng Lâm Nguyệt dựa vào trong lòng mình, đồng thời một tay rút con dao găm ra.

Được cứu rồi! Đặng Lâm Nguyệt nhắm hờ mắt, cảm thấy sức lực trong cơ thể mình như bị rút sạch, mềm nhũn người dựa hẳn vào Phương Mộc.

“Đoàng”, bên ngoài lại vang lên một tiếng súng, Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt không hẹn mà cùng rùng mình một cái, nhưng xung quanh lại nhanh chóng im lặng trở lại.

Sao rồi nhỉ?

Tiếng súng đó là chuyện gì vậy?

Có bắn trúng hung thủ không?

Cậu căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cái vòng ánh sáng ở đằng xa, còn lại chẳng nhìn thấy gì cả. Trên khán đài tối đen, dường như có vô số sinh vật đang nhảy múa. Cậu ra sức nắm bắt từng chút tiếng động khả nghi trong bóng đêm.

Ngoài hơi thở của mình và Đặng Lâm Nguyệt, xung quanh là một bầu không khí tĩnh lặng đến ghê người. Đợi đến khi mắt cậu thích nghi được với ánh sáng trong nhà thi đấu, Phương Mộc phát hiện ra phía trước có một quả bóng rổ đang nằm im.
“Chỉ có một mình em sao?” Cậu lắc lắc Đặng Lâm Nguyệt đang nằm trong lòng.

Đặng Lâm Nguyệt yếu ớt mở mắt, “Không, còn có Lưu Kiện Quân.”

“Cậu ấy đang ở đâu?” Phương Mộc hỏi gấp gáp. Ngón tay Đặng Lâm Nguyệt gắng gượng chỉ lên phía trên, “Phòng phát thanh”.

Phương Mộc vội vàng đặt Đặng Lâm Nguyệt xuống đất định đi lên xem. Đặng Lâm Nguyệt không biết lấy sức lực từ đâu, nắm thật chặt áo Phương Mộc: “Đừng đi, đừng đi, đừng để em lại đây, em xin anh đấy!”

Phương Mộc giằng co một chút, thật không ngờ lại không thể làm cô buông tay ra được. Đang bực mình, phía sau vang lên những tiếng bước chân vội vã, Phương Mộc vội nắm chặt dao găm, vừa mới quay người, luồng ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào mặt cậu.

“Ai ở đó, bỏ thứ đang cầm trong tay xuống!” Phương Mộc nghe thấy tiếng lên đạn của súng, vội giơ tay lên, “Là tôi đây, Phương Mộc.”

Mấy người vội vàng chạy đến, Phương Mộc nhận ra người đi đầu chính là anh cảnh sát mặc thường phục hôm qua đã đôi co với cậu cán bộ sinh viên. Anh ta lấy đèn pin soi vào Phương Mộc và Đặng Lâm Nguyệt, “Là cậu à, có chuyện gì vậy? Thái Vĩ đâu?”

Phương Mộc không kịp trả lời anh ta, tay chỉ vào phòng phát thanh, “Nhanh lên, bên trong còn có một người.”
Cảnh sát mặc thường phục khoát tay một cảnh sát bên cạnh, “Các cậu đi theo tôi!” Hai người cầm súng nhanh chóng chạy lên khán đài. Phương Mộc nhìn thấy họ bước vào phòng phát thanh, trong lòng thầm cầu khấn: nhất định không được ૮ɦếƭ!
Anh sáng đèn pin đang lay động trong phòng phát thanh, một lúc lâu không thấy động tĩnh gì. Phương Mộc không thể chờ đợi hơn được nữa, hét lớn: “Thế nào rồi?”

Người cảnh sát mặc thường phục thò đầu ra khỏi cửa, “Không sao, vẫn còn sống.” Phương Mộc thở phào quay đầu nói với người cảnh sát: “Thái Vĩ đuổi theo hung thủ rồi, đi theo hướng đó, các anh mau đi cứu viện cho anh ấy!”
“Không cần đâu!”

Thái Vĩ ôm mặt, trong tay cầm một thứ gì đó đang bước ra từ trong bóng đêm.

“Bật đèn!” Anh hét lên với những người cảnh sát phía trên. Mấy phút sau, ánh đèn sáng rực khắp nhà thi đấu.
Lúc này Phương Mộc mới nhìn rõ Thái Vĩ, mặt anh đang chảy máu, trong tay cầm một thứ gì đó được bọc giấy ăn ở bên ngoài, hình dạng có vẻ hơi dài.

Bắt được hắn ta chưa?

Mặt anh sao vậy?

Đây là thứ gì?

Có quá nhiều câu hỏi, Phương Mộc nhất thời không nói được lời nào.

Thái Vĩ cũng không định giải thích gì ngay cho cậu. Anh nhíu mày nhìn hai người cảnh sát đang ra sức khiêng Lưu Kiện Quân xuống.

“Thế nào?”

“Không sao, chỉ bị ngất thôi.”

Thái Vĩ cúi đầu xem xét Đặng Lâm Nguyệt đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vẻ mặt bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh bố trí bốn người cảnh sát nhanh chóng đưa hai người bị thương đến bệnh viện, sau đó quay người đưa cho Phương Mộc xem đồ vật đang cầm trong tay. Là một cái tuốc nơ vít.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Quả đúng là The Yorkshine Ripper.

“Mẹ nó chứ, thằng khốn đó chạy nhanh quá, hơn nữa chắc chắn là rất quen thuộc địa hình nhà thi đấu. Khi đuổi đến ngã rẽ, tôi thấp thoáng nhìn thấy hắn ném một thứ gì đó về phía tôi, tôi nghiêng đầu nhưng vẫn không tránh được.” Anh chỉ vào mặt mình, vị trí xương gò má bị rách hở miệng, còn đang chảy máu be bét, “Trong lúc khẩn cấp, tôi cũng bắn một viên đạn, có lẽ không bắn trúng, chỉ chậm một bước này thôi, hắn rẽ là không nhìn thấy nữa”, Thái Vĩ rầu rĩ nói, “Lúc sau, tôi quay trở lại nhặt được thứ này”. Anh chỉ vào tuốc nơ vít.

Phương Mộc nhìn cái tuốc nơ vít, đột nhiên chỉ xuống cạnh chân Thái Vĩ, “Đó là thứ gì vậy?”

Thái Vĩ cúi người nhặt thứ đó lên, là một chiếc chìa khóa, lấy một chiếc dây chun xuyên vào một miếng sắt nhỏ, một mặt của miếng sắt viết chữ “nữ”, Thái Vĩ giở mặt sau.

“6?” Thái Vĩ nói.

“9?” Phương Mộc đứng phía đối diện nói.

Hai người cùng nhìn nhau, là “9” hay là ”6”?

“Cái này…” Phương Mộc nhìn đi nhìn lại chiếc chìa khóa, “Hình như là chiếc chìa khóa của phòng thay đồ.”

“Phòng thay đồ nữ?” Thái Vĩ lập tức nói: “Đây có lẽ là số 9, buồng để đồ số 6 của phòng thay đồ nữ đã bị khóa chặt rồi.”

Phương Mộc nghĩ một lát, cầm chiếc chìa khóa, quay ngoài bước đi, Thái Vĩ đi theo Phương Mộc đến phòng thay đồ nữ. Phương Mộc lấy chìa khóa thử, không mở ra được.

“Ơ! Bên này cũng có một số 6!” Thái Vĩ kinh ngạc chỉ vào một ngăn để đồ nói, Phương Mộc bước đến nhìn thấy biển số 6 trên cửa sắt ngăn để đồ, cắm chìa khóa vào trong ổ, vặn tay một chút, liền bật mở.

Cậu lấy tay khẽ nghịch tấm biển số 6, nó vui nhộn xoay quanh chiếc đinh tán, liên tục thay đổi, 6,9,6,9….

Thái Vĩ quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra, hai chiếc đinh tán dùng để gắn cố định tấm biển, một cái bên trên đã bị cậy ra.
“Ngăn để đồ này vốn dĩ là số 9”, anh nhìn Phương Mộc, “Sau đó bị ai đó xử lý, thì biến thành số 6 rồi.”

Khóe miệng Phương Mộc dần dần xuất hiện nụ cười.

Thế là đã không để cho hắn được toại nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc