Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Chương 39

Tác giả: Mã Hiểu Dạng

Nhận điện thoại? Vẫn là không nhận.
Tần Vũ Tinh nhìn thoáng qua Hứa Gia Văn.
Hứa Gia Văn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chị, người ta tìm chị. Còn rất cố chấp… Vì sao là ‘khốn kiếp’?”
Tần Vũ Tinh vẻ môi son xong, đi từng bước tới gần Hứa Gia Văn, đột nhiên đưa tay ra, đoạt lại di động của cô, thản nhiên nói: “Em là con nít, đừng hỏi người lớn lung tung.”
“Chị… ôi ~” Hứa Gia Văn làm nũng, nói: “Được rồi, em mặc kệ, mặc kệ. Nhưng chị phải giúp em chuyện của Hạ Thiên mới được.”
“Chuyện Hạ Thiên gì?” Tần Vũ Tinh lạnh lùng hỏi.
“Chính là giúp em giới thiệu chụp hình đó!” Hứa Gia Văn có ngốc cũng nhìn ra được Tần Vũ Tinh không vui, mặt u ám.
“Được.” Cô nhìn chằm chằm di động, do dự một hồi, không bấm nút tắt màu đỏ, nhưng cũng không bấm nút nghe. Cô ném điệnt thoại lên giường, xoay người đi xuống lầu.
“Tiểu Tinh, xong chưa?” Mẹ Tần hối thúc.
Tần Vũ Tinh đi từng bước một xuống cầu thang, nhìn mẹ và dì Ba trò chuyện vui vẻ với Từ Trường Sinh, nói: “Đi thôi.”
Từ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn cô, một thân áo đầm vải nỉ màu đỏ sậm dài đến đầu gối, bên trong là tất đen cộng với đôi giày đi tuyết màu kem. Bên trên khoác một chiếc áo khoác cụt tay màu hồng phấn. Trên cổ đeo một sợi dây chuyện ngọc trai. Tóc bới cẩu thả thành một 乃úi trên đầu, lộ ra khuôn mặt trái xoan. Trang điểm nhạt với phấn hồng và son ‘môi đỏ bốc lửa’, toàn thân có vẻ tràn đầy sức sống.
Tần Vũ Tinh không nhìn anh, đi thẳng ra ngoài cửa.
Hứa Gia Văn nhìn thoáng qua mẹ cô: “Con có cảm giác phong cách của chị không giống như xưa nữa.”
“Chị con dáng cao gầy, vốn là phong cách cao ngạo. Bất quá mấy năm nay tính tình bị dì Hai của con uốn nắn rồi.”
“Thế nào là bị chị uốn nắn chứ?” Mẹ Tần Vũ Tinh tức giận, chọt em gái một cái.
“Cằn nhằn lải nhải. ₯ễɳðàɳlԑ₰qʮý₰đôn₰ Người đã lớn rồi mà còn bị chị hạn chế đủ điều. Chị à, không phải là em nói chị nhé, em chưa từng nghe nhà ai gả con gái sớm như vậy đấy.”
“Chị chỉ muốn tốt cho nó thôi. Tính tình của Tiểu Tinh có vấn đề!” Mẹ Tần nhíu mày.
“Có vấn đề thì lại nhào nặn nó một lần nữa. Con cái sinh ra là tờ giấy trắng, cha mẹ là ảnh hưởng rất quan trọng đối với bọn chúng. Tiểu Văn của tụi em nè, thích gả cho ai thì gả người đó, cho dù là mở quán vỉa hè cũng chỉ muốn nó được vui vẻ, thật tâm yêu con gái mình, em đều có thể tiếp nhận!” Dì Ba vỗ иgự¢ nói.
Hứa Gia Văn không vừa ý, chu miệng nói: “Mẹ, mẹ khinh thường con quá rồi. Con không thể tìm được người tốt à?”
“Ý của mẹ là, mẹ không can thiệp vào chuyện của con. Con không cưới cũng không sao, thời đại nào rồi, còn đính hôn…” Dì Ba khinh thường nói: “Mẹ không cần thiết con gái hiểu chuyện cỡ nào. Là con gái rượu của lão Hứa nhà chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần con sống vui vẻ là tốt rồi, muốn làm sao thì làm, làm sai cũng không sao. Điều quan trọng là đừng bao giờ tự mình chịu uất ức!”
“Được rồi được rồi!” Hứa Gia Văn nghe không nổi nữa, cắt ngang lời nói của mẹ cô: “Làm như con không hiểu chuyện vậy. Con biết rõ mẹ yêu con vô cùng, con còn chưa ăn cơm trưa đấy, mau giúp con lấy điểm đi.”
Dì Ba ừ một tiếng, lôi kéo chị đi vào phòng bếp, tiếp tục nhắc nữa.
Bên ngoài, Tần Vũ Tinh ngồi trên ghế phụ trong xe của Từ Trường Sinh, nhìn thẳng phía trước, không nói một lời.
“Đi nhà ông Nội trước nhé?”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, tay phải chống trán dựa vào cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Trường Sinh im lặng một lát rồi nói: “Anh biết rõ em ở chung với ai ở Lệ Giang.”
…… Tần Vũ Tinh ngạc nhiên một chút, không lên tiếng.
“Anh và Bạch Nhược Đồng không có làm gì hết. Nếu cô ấy nói với em cái gì, cố ý tìm em cái gì, cũng đều là vì không cam lòng chia tay với anh mà thôi.”
. . . . . .
"Vũ Tinh, chúng ta hòa nhau nhé? Không cần tiếp tục làm loại chuyện kẻ thủ sung sướng người thân đau khổ này có được không?” Giọng nói của Từ Trường Sinh rất dịu dàng, giống như có thể làm tan băng tuyết mùa đông.
Đột nhiên anh đưa tay phải ra, bao trùm tay trái của Tần Vũ Tinh.
Tần Vũ Tinh giật mình rút ra, nhìn anh chằm chằm nói: “Từ Trường Sinh, anh sống như vậy không mệt mỏi sao?”
Từ Trường Sinh run sợ, không nói gì.
“Anh không thích em, làm chi phải nhất định lấy lòng em, kết hôn với em? Cuộc đời con người ngắn ngủi, anh và em hao tổn biết bao nhiêu tinh thần rồi.” Tần Vũ Tinh bất đắc dĩ nói.
Hôm nay cô mới hiểu rõ, thật ra Từ Trường Sinh không làm chuyện gì quá xấu. Bất quá anh không thích cô, chỉ thích người khác mà thôi.
“Chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, anh không cần thiết chịu trách nhiệm đối với em. Em cũng không cần thiết chịu trách nhiệm đối với anh.” Cô chưa nói xong thì cảm giác xe đã ngừng lại.
Từ Trường Sinh quay đầu sang nhìn cô, từng chữ từng chữ nói: “Anh có bao giờ nói không thích em chưa?”
Tần Vũ Tinh sửng sốt, khóe môi cong lên nụ cười chế nhạo: “Anh giỡn chơi à?”
“Không thích em anh cần gì phải đính hôn với em?”
“Chẳng lẽ không phải em là người thích hợp hay sao?”
“Người thích hợp không phải chỉ mình em.” Từ Trường Sinh đột nhiên cao giọng, tay trái đấm một cái lên vô lăng.
Tần Vũ Tinh híp mắt, lạnh lùng nói: “Anh muốn nói cái gì? Chẳng lẽ anh muốn nói là anh thích em sao?” Trong đầu cô nhớ tới tin nhắn của Bạch Nhược Đồng, chợt nở nụ cười, hờ hững nói tiếp: “Anh và Bạch Nhược Đồng ở chung với nhau chính là biểu hiện anh thích em à? Vậy đúng thật là anh thích em rồi! Thích đến nổi hiến thân cho người khác để kiểm nghiệm tâm tư đầu tiên của bản thân à?
“Đủ rồi!” Từ Trường Sinh quát lớn.

"Chuyện của Bạch Nhược Đồng đã loạn lên hết rồi. Chuyện của em ở Lệ Giang anh cũng không muốn tìm hiểu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Tần Vũ Tinh cảm giác Ⱡồ₦g иgự¢ bị nghẹn cứng, cô tức giận quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Anh nói bắt đầu lại lần nữa là bắt đầu sao?”
“Nếu không thì không lẽ em muốn tặng cho dì một đứa con rể minh tinh à?”
Đầu óc của Tần Vũ Tinh ong óng một hồi. Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm Từ Trường Sinh, không chớp mắt, hỏi: “Anh có ý gì?”
Từ Trường sinh nhìn về phía trước, thở dài nói: “Em muốn tức ૮ɦếƭ mẹ em à?”
“Mẹ em không cần anh lo.” Tần Vũ Tinh cắn môi.
“Được rồi, Tần Vũ Tinh. Em ngoan một chút có được không? Chúng ta quen biết nhau đã mười mấy năm rồi, chẳng lẽ trong mắt em, anh còn không đáng tin tưởng bằng người ngoài hay sao?”
Tần Vũ Tinh liếc mắt, tự giễu, nói: “Hai chữ ‘tin tưởng’ này dùng trên người anh quả thật là tức cười.”
Từ Trường Sinh hít sâu vào một hơi, nói: “Đến rồi.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, phát hiện xe đã vào khu nhà của ông Nội. Ông Nội anh và chú Ba ở cùng một khu. Hai người vừa mới tới lầu dưới thì nhìn thấy chú Út xách đồ đi tới cách đó không xa: “Thật trùng hợp, Vũ Tinh, cháu đã về rồi.”
Tần Vũ Tinh dạ một tiếng: “Chú Út, chỉ có mình chú thôi sao?”
Chú Út ừ một tiếng: “Nhà Nội có khách tới, chú ra ngoài mua cơm, vừa gọi xong đồ ăn.”
“Ai tới vậy chú?” Tần Vũ Tinh hoang mang. l₰êquý₯ôn₰Điều quan trọng chính là ông bà Nội cô đã hơn 70 tuổi, có thể đặc biệt bảo chú Út gọi thức ăn mang tới như thế này thì khách mời nhất định là quan trọng.
Chú Út do dự một chút rồi nói: “Là chị họ của cháu.”
Nhất thời Tần Vũ Tinh phản ứng không kịp, không phải chị họ của cô đều là họ hàng bên ngoại hay sao?
Từ Trường Sinh tiến lên trước, nói: “Chú Út, đây là rượu à? Cháu xách cho nhé.” Anh nhìn vẻ mặt mịt mờ của Tần Vũ Tinh, nhắc nhở: “Có phải là con gái của cô Cả không?”
Tần Vũ Tinh thật sự giật mình, kinh ngạc nói: “Con gái của cô Cả… Không thể nào, chị ấy còn sống à?”
“Phi phi phi.” Cô vội vàng đổi lại từ ngữ, lúng túng nói: “Chú Út, hình như người chị họ này chưa lập gia đình.”
Chú Út gật đầu: “Chú cũng không biết. Vừa rồi chú nhận được điện thoại của cha, bảo chú mang chút đồ ăn qua. Chú đây cũng vừa mới tới thôi, không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Từ Trường Sinh lấy hai hộp trà Trương Nhất Nguyên từ trong cốp xe ra, còn có ba món cần thiết hàng năm, dầu đậu phộng, gạo Đông Bắc, cộng thêm một hộp rượu. Anh cười nói với chú Út của Tần Vũ Tinh: “Mỗi nhà đều chuẩn bị giống nhau, lát nữa chúng cháu tới nhà các chú. Cháu còn đặt một thùng hải sản trên mạng làm quà lễ, sợ chuyển giao trước sẽ hư mất, cho nên đã bảo họ chuyển phát nhanh, ngày mai sẽ tới nhà các chú.”
Chú Út Tần Vũ Tinh cười không khép miệng: “Trường Sinh, cháu quá khách sáo rồi. Tiểu Tinh kiếm được cháu thật là may mắn.”
. . . . . . Tần Vũ Tinh nhìn lướt qua từ Trường Sinh không lên tiếng.
Ba người vào thang máy, Tần Vũ Tinh hỏi: “Chú Út, mẹ cháu có nói năm đó vì chỉ tiêu trở lại thành phố, cô Cả đã để lại đứa bé này cho chồng của cô. Bây giờ chị họ tìm tới nhà, có thể xác định đó là chị họ không?” Dù sao đã mười mấy năm không liên lạc rồi.
“Ôi, thật ra thì năm thứ hai sau khi chị Cả trở lại, ông Nội con đã nhờ người liên lạc với thanh niên trí thức địa phương. Nhưng kết quả là người đàn ông đó đã tái giá. Chúng tôi sợ kích khích đến cô Cả con, nên đã giấu diếm chuyện này bấy lâu.
“Dù sao cũng là bạn cùng chung hoạn nạn, còn có cô con gái ruột, thời gian lâurồi cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ.’ Tần Vũ Tinh cảm thán.
“Ừ, đúng là như vậy. Sau này chính sách mới ra lò, cô Cả của con ầm ĩ lên khiến người trong nhà nghĩ cách đón nhận con gái và chồng trước. Chú và anh Hai đã thử vào Nội ௱ôЛƓ một chuyến. Ai ngờ năm đó gặp nạn hạn hán, không lương thực, lại trải qua ba năm thiên tai liên tục, trong thôn đã ૮ɦếƭ rất nhiều người. Ông bà cụ và con dâu trong nhà đều đã qua đời. Dượng Cả của con mang theo chị họ con, còn có con trai của dượng và người vợ sau, ra ngoài làm công. Vì vậy manh mối của chúng ta đều bị cắt đứt. Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy cũng có thể tìm được tới cửa.”
Tần Vũ Tinh càu mày, không có ý chất vấn, nhưng chuyện này có thể xác định người này chính là đứa bé năm đó hay sao?
“Quan trọng là cô Cả của con không biết dượng con đã tái hôn, cho nên vẫn một mực cho rằng ông ấy mang theo đứa bé đến Bắc Kinh tìm chị ấy. Vì thế vấn đề này có chút yếu tố nhạy cảm. Khi vào đến nhà thì đừng chọc giận chị ấy. Chú cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái…” Chú Út dặn dò Tần Vũ Tinh.
Tần Vũ Tinh gật đầu, nói: “Chú yên tâm đi. Chúng cháu chủ yếu là đến thăm ông bà Nội.”
Chú Út liếc mắt nhìn Từ Trường Sinh, cười hề hề: “Cô Cả của Vũ Tinh cháu cũng đã gặp qua, đúng là có chút lải nhải, cháu bỏ qua cho.”
Từ Trường Sinh vội vàng lắc đầu, nói: “Đều là người lớn, nói gì cũng nên cho là phải.”
“Hiện tại công tác bệnh viện bận rộn không?” Chú Út tìm đề tài để nói.
Từ Trường Sinh liếc mắt về phía cô, híp mắt cười, khóe môi cong lên rất đổi quen thuộc.
Tần Vũ Tinh lọt về phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.
“Đing đong.”
Chú Út nhấn chuông cửa, quay đầu kêu Tần Vũ Tinh; “Nhanh lên.”
Tần Vũ Tinh trề môi dưới, sải bước đuổi theo. Người mở cửa là bà Nội tóc bạc trắng, Tần Vũ Tinh nhào tới, nhiệt tình chào hỏi: “Bà Nội!”
“Năm mới tốt đẹp!” Tần Vũ Tinh cười một cách nghịch ngợm. Cô vừa kéo bà Nội vào nhà, rồi ôm luôn ông Nội. Ông Nội mang kính viễn thị, vỗ vỗ bả vai của cô, vui vẻ nói: “Mau lại đây ông giới thiệu cho cháu một người, chị họ của con!”
Mặc dù trong lòng Tần Vũ Tinh không có cảm giác thân thiết, trên mặt cũng không phản đối sự nhiệt tình của ông lão, cười hì hì nghiêng đầu nhìn cô gái, khách sáo ngọt ngào chào hỏi: “Chào chị họ.”
Đó là một gương mặt bảo thủ nghiêm túc, dáng người cao gầy, mặc áo len trắng. Theo như lời kể của chú Út, chị tới đây cũng đã lâu, nhưng không ϲởí áօ lông ra, có vẻ là không muốn nán lại. Dung mạo của chị ấy góc cạnh rõ ràng, khiến người ta có cảm giác hết sức trưởng thành. Chị ấy cau mày, ánh mắt khó chịu nhìn Tần Vũ Tinh.
Không khí có chút ngưng động.
Tần Vũ Tinh sờ sờ gương mặt, cảm giác ánh mắt lạnh lẽo như gươm đâm, mang theo cảm giác chán ghét không chút che giấu.
Không sai, đấy là loại ánh mắt rõ ràng, tuyên bố cho người ta biết, tôi vô cùng chán ghét cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc