Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Chương 35

Tác giả: Mã Hiểu Dạng

Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, vùng *** tỏa sáng, cả người cô nóng rang, mê mang nhìn Hạ Thiên hỏi: “Cái gì?”
Hạ Thiên nằm trên người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm nói: “Cái gì là ‘cuối cùng anh cũng gặp được người yêu anh’ hả?”
“Vậy anh tính làm cái gì đây?”
……
"A!"
Hạ Thiên ấn một cái vào bộ phận nhạy cảm của cô, mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, khổ sở nói: “Đừng như vậy, em khó chịu…”
“Vậy thì anh thoải mái à? Em và anh chỉ là nhất thời vui vẻ thôi sao? Anh là công cụ chữa lành vết thương mà Từ Trường Sinh đã gây ra lúc anh ta phản bội em?” Hạ Thiên gầm nhẹ, nhe răng cắn xuống xương quai xanh của Tần Vu Tinh thành một dấu đỏ.
Tần Vũ Tinh híp mắt, vươn tay tóm lấy bả vai của Hạ Thiên, dùng sức cắn ngược trở lạ.
Đây giống như là cơn mộng đẹp sáng rực. Hoàng hôn đen thẫm tràn ngập sắc thái mê ảo, cô quên hết tất cả, không chút cố kỵ, phóng thích sự nhiệt tình đã đè nén trong xương tủy bao lâu nay, hò hét, không tự trọng… đón nhận mỗi động tác của Hạ Thiên để đạt được sự khoái cảm tận cùng.
Hoan ái khiến người ta ý loạn tình mê.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng trống rỗng khác thường.
Trận chiến lần này rất dài, thay đổi tư thế mấy lần, di ễɳðàɳl€quɣđϕn Tần Vũ Tinh mệt mỏi vô cùng, Hạ Thiên dường như cũng không đứng dậy nổi. Tần Vũ Tinh nhìn bầu trời đen tối như bức màn sân khấu, buồn bã mất mát.
Vừa rồi, cô thậm chí cho phép Hạ Thiên làm từ phía sau… Nhớ tới động tác, cô có chút chịu không nổi, nhưng mà đến khi tay phải của Hạ Thiên nắm lấy bộ *** của cô, cô lại ngẩng cao đầu, cảm giác K**h th**h dị thường.
Đàn bà quả nhiên là một loại động vật kỳ quái. Cô mê mang nhìn bầu trời đầy sao, rốt cuộc cảm giác của cô đối với Hạ Thiên là gì?
*** thân thiết, còn có vài phần tham luyến… hay là đã động lòng.
Cô ôm ***, đời này cô còn có thể động lòng hay sao? Cô đã từng rất cố chấp với Mục Vũ Sâm, hủy đi tương lai của vài người. Hiện giờ, có phải cô đang động lòng với người đàn ông khác không? Nếu như sau này, khi cô đã bị hãm sâu, Hạ Thiên lại muốn rút người ra đi, cô phải làm sao bây giờ?
Bị hủy diệt một lần nữa…
Không được, quá đáng sợ.
Đối mặt với tương lại mù mịt, cô làm không tốt cũng nên chuẩn bị đầy đủ.
Thật ra chia tay với Từ Trường Sinh không khó, có khó cũng là vì mặt mũi của cha mẹ, làm sao có thể đối mặt với bà con bạn bè thân thuộc. Cô và Từ Trường Sinh là sự kết hợp dây thừng, nếu như bọn họ tùy tiện chặt đứt, cả sợi dây sẽ mất đi thăng bằng.
Cô không sợ mất thể diện, nhưng lại không muốn cả nhà chịu tôi với cô.
Tần Vũ Tinh mặc xong quần áo, nhẹ nhàng nói: “Hạ Thiên, em có chút rối loạn, không biết bản thân muốn cái gì, em muốn tỉnh táo lại.”
Hạ Thiên quay đầu lại, tay phải vuốt ve gò má bóng loáng của cô, đáp: “Ừ, em tỉnh táo lại, có phải sẽ trở về như trước kia hay không?”
“Sẽ không đâu.” Tần Vũ Tinh nở nụ cười: “Chuyện của em và Từ Trường Sinh nhất định phải dứt khoát. Nhưng đối với anh, em thật sự nghĩ không ra.”
. . . . . .
"Đàn ông, lúc nào cũng tìm kiếm con gái trẻ trung, có phải không?" Tần Vũ Tinh hỏi mang tính chất dò xét.
"Hả?"
"Thật ra thì anh đâu cần đeo cứng em hoài như thế. Anh đã gặp qua bao nhiêu người đẹp, em khẳng định mình không phải là người đẹp nhất.”
“Cho nên?” Hạ Thiên lạnh lùng nói: “Em nói thẳng ra đi.”
“Ngày mai em giúp anh quay phim xong thì sẽ đi trước.” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói.
“Em…” Hạ Thiên mím môi. Một luồn gió lạnh đánh tới, thổi tung mấy sợi tóc rối bên tai của anh.
“Được rồi. Em xử lý chuyện của em và Từ Trường Sinh trước.” Hạ Thiên giống như cuối cùng cũng quyết định: “Chuyện của chúng ta sau này hãy nói.”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, lắc đầu một cái, đi về khách sạn.
Hạ Thiên kéo cô lại, nói: “Xong chuyện anh dẫn em đi cưỡi ngựa. Em ở lại giúp anh vài ngày đi.”
Trên mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, không biết cái anh gọi ‘giúp’ là có ý gì đây…
Hạ Thiên đột nhiên cúi đầu nói nhỏ: “Ngủ.”
. . . . . . Tần Vũ Tinh im lặng.
“Dù sao em cũng xem anh như là ‘bạn ngủ’, sao không tận tình một chút.” Hạ Thiên dùng giọng điệu ‘bình nứt không sợ bể’, tự giễu nói.
Tần Vũ Tinh không nhiều lời, mặc cho anh lôi về phòng. Dù sao mọi người cũng đã biết quan hệ của bọn họ như thế nào rồi, Hạ Thiên chả thèm che giấu làm gì. Anh đẩy cửa ra liền ném cô lên giường, muốn cô một lần nữa.
Tần Vũ Tinh không rõ lắm về loại nhu cầu này của đàn ông, nhưng với trình độ giày vò người khác như thế này của Hạ Thiên, cô cảm thấy cô không thể nào thỏa mãn được anh.
Nhưng mà khi khoái cảm khó diễn tả bằng lời kéo tời, cô phát hiện mình không cách nào từ chối anh, thậm chí còn nghênh hợp, mang theo chút hèn mọn cầu xin, hi vọng anh có thể yêu cô thật nhiều. Xong đời, nhất định là cô bị đã bị ma quỷ này ăn mòn…
Dù sao cuối cùng cũng sẽ chia tay, không bằng phóng túng một hồi.
Tạm thời hãy để tận cùng lý trí nghỉ ngơi một chút…
Ngày hôm sau, biểu hiện của hai người vẫn như thường. Hạ Thiên vẫn quan tâm đối đãi cô như cũ, nhưng Tần Vũ Tinh hiểu rõ trong lòng anh đang giận. Lỡ tay dùng sức một chút, ánh mắt có khi oán trách, lời nói mấy câu giễu cợt, cô biết rõ anh đang tức lắm.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Ngay cả tương lai của chính mình cô còn phải đắng đo, không chắc chắn, cô không thể nào hứa hẹn điều gì với Hạ Thiên.
Huống hồ người trong làng giải trí, lầm đường lạc lối không phải là chuyện như ăn cơm bữa sao?
Chiều đến, Hạ Thiên mang Tần Vũ Tinh đi cưỡi ngựa.
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Tinh cưỡi ngựa. Quả nhiên cuối cùng cũng là hai người cưỡi chung một con ngựa lớn màu nâu. Trong lòng Tần Vũ Tinh có chút thấp thỏm, không nhịn được mà chủ động dựa vào Hạ Thiên, hai cái tay níu lấy khuỷu tay của anh, rất khẩn trương.
Kỹ thuật của Hạ Thiên không tệ lắm, mang theo bọn họ chảy thẳng vào trong núi lớn. Không bao lâu sau thì bốn phía không còn người nào, hoang sơn vắng lặng đập vào mắt.
Hạ Thiên chỉ chỉ nơi xa, nói: “Qua mùa xuân, nơi đây chính là một mảnh rừng cây xanh thẳm, sẽ không trụi lủi giống như bây giờ.”
“Ừ.” Tần Vũ Tinh cảm thấy không có gì hấp dẫn, trả lời. Cô cảm giác sau lưng có cái gì đó chỉa vào cô, liếc nhìn Hạ Thiên một cách cổ quái.
Hạ Thiên đặt cằm trên đầu cô, cạ nhè nhẹ, dĩ nhiên tay cũng bắt đầu không thành thật. Nhất là tư thế ngồi của bọn họ, Hạ Thiên ngồi ở phía sau, tay phải vòng quanh hông của Tần Vũ Tinh, rất dễ dàng mò tới *** của cô dò xét.
Ngón tay của Hạ Thiên rất linh hoạt, không lâu sau, anh cố tình trêu chọc Tần Vũ Tinh, quyết tâm gia tăng tốc độ.
Cô nhìn chằm chằm lông bờm trên đầu ngựa, trong lòng thầm nghĩ, ‘con bà nó, vẫn còn đang ở trên lưng ngựa a a a a a a!’
Quả nhiên Tần Vũ Tinh chịu không nổi, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Hạ Thiên.
Nhưng Hạ Thiên lại thu tay lại, mang cô trở về phương hướng đã tới lúc nãy, một chỗ có nhiều người.
Toàn thân Tần Vũ Tinh nóng lên, nhìn chằm chằm Hạ Thiên oán trách.
Hạ Thiên nhíu mày hỏi: “Em bị sao vậy? Mặt ửng hồng.”
Tần Vũ Tinh hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Anh giỏi mà!”
Hạ Thiên không nói lời nào, đột nhiên giọng điệu buồn bực trở nên vui vẻ, anh ôm cô xuống ngựa nói: “Chúng ta trở về phòng đi.”
Tần Vũ Tinh do dự một chút, không có khí phách, gật đầu. Bỗng dưng Hạ Thiên xoay người lại cười to, nhẹ giọng nói: “So với cái tim của em, thân thể em thành thật hơn rất nhiều.
“Cút đi!” Tần Vũ Tinh mắng.
Người bên cạnh thỉnh thoảng nhìn bọn họ nói chuyện, đương nhiên cho rằng đây là liếc mắt đưa tình. Nhất là Hạ Thiên, tự mình ôm cô xuống ngựa, hành động này thật khiến người ta đánh rớt mắt kính.
Hai người trở lại phòng, Hạ Thiên vuốt ve dịu dàng gương mặt của cô, hỏi: “Trong lòng em hẳn là có chút thích anh. Anh đã từng đọc qua một cuốn sách, nói đàn bà phải thương mới có thể làm…”
Tần Vũ Tinh không thèm đôi co với anh, lần này chủ động kéo anh lên giường.
Tâm tình Hạ Thiên không tệ, động tác vô cùng dịu dàng.
Tần Vũ Tinh híp mắt nói: “Dù sao ngày mai cũng đi rồi, sao không làm càn một chút.”
Hạ Thiên sửng sờ, gia tăng sức lực, thô lỗ nói: “Quả nhiên là em không thích anh nhẹ tay! Tự chuốc lấy…”
Tần Vũ Tinh bị anh làm đau, kêu lên một tiếng.
Hạ Thiên thẳng tay chà đạp cô một phen, hai người cùng nhau rong ruổi…
Tần Vũ Tinh chưa thử qua người khác, cho nên không thể nào so sánh. Nhưng Hạ Thiên nói không sai, cô quả thật không ghét anh. Nếu gia thế anh trong sạch mà không phải là minh tinh nổi tiếng gì, ngược lại có thể mang về để cha mẹ suy tính một chút.
Cô đang suy nghĩ gì thế!
Tần Vũ Tinh phát hiện mình thật sự đang nghĩ tới chuyện tương lai với Hạ Thiên, nhất thời giật mình sợ hãi, lắc lắc đầu, dẹp bỏ ý nghĩ này ngay lập tức.
Tần Vũ Tinh nhận được điện thoại của Tiểu Vương, biết được Từ Trường Sinh đã về Bắc Kinh. Cô liền thu dọn hành lý, quyết định tìm xe trở về Lệ Giang trước, bắt đầu chính thức công tác thực tập, không thể lười biếng như thế nữa rồi!
Hành trình giải sầu lần này coi như là kết thúc, cô ‘thành công’ biến mình từ một cô gái trở thành đàn bà.
Đoán chừng mẹ cô biết được sẽ lột da cô..
Tần Vũ Tinh nhớ tới đã từng xem qua một câu chuyện. Nếu bạn muốn trả thù bạn trai trước của mình, cách đơn giản nhất chính là tìm cho anh ta một người vợ, hay là lên giường với bạn thân của anh ta. Cô không có làm như thế, con mẹ nó, xem ra cô đối với Từ Trường Sinh như vậy là tốt lắm rồi…
Hạ Thiên không tiễn Tần Vũ Tinh, thậm chí anh còn không xuất hiện.
Tần Vũ Tinh cũng không hi vọng anh xuất hiện, dứt khoát âm thầm bỏ đi. Nghĩ lại hành động điên cuồng trong vòng một tuần nay, cô có cảm giác như một giấc mộng.
Không phá thì không xây lại được, cô hiếu thắng hơn rất nhiều so với sự tượng tưởng của cô.
Sau khi Tần Vũ Tinh trở lại Lệ Giang thì đi thẳng đến bệnh viện, quyết định khai triển công tác thực tập ngay lập tức. Bệnh viện địa phương cho rằng cô là sinh viên tài cao, vào bệnh viện không được mấy ngày đã tổ chức mấy lần hội nghị, đều là đưa ra một vài lệ án, nhờ cô giúp đỡ cùng nhau phân tích.
Cuộc sống của Tần Vũ Tinh đã trở về quỹ đạo. Cái gì Từ Trường Sinh, còn có Hạ Thiên, đều bị ném ra sau ót.
Ngày tháng trôi qua, đảo mắt một cái đã đến cuối tháng giêng.
“Thùng thùng thùng.”
“Mời vào.” Tần Vũ Tinh ngẩng đầu lên, là Tiểu Vương.
Tiểu Vương cười ngây ngô, cầm trên tay một đống đồ vật, nói: “Giáo sư Tần, đây là đặc sản của địa phương chúng tôi. Chủ nhiệm Từ nói sang năm mới chị sẽ trở về, em cố tình mang đến cho chị.”
“Khách sáo quá rồi.” Tần Vũ Tinh nở một nụ cười gượng gạo. Cô ở đây không có người quen, chỉ thân một chút với Tiểu Vương. Sau này mới biết được anh rể mà cô bé thường hay nhắc tới chính là chủ nhiệm Từ. Mùa cao điểm, cô làm hướng dẫn viên du lịch, mùa ế ẩm thì cô làm công nhân bao vệ ở bệnh viện. Chị của Tiểu Vương là y tá của bệnh viện.
“Chị cho em rất nhiều đồ ăn ngon và quần áo, nghe nói những thứ kia toàn là hàng hiệu đắt tiền.”
Tần Vũ Tinh cười cười lắc đầu. Mẹ Tần có gởi nhiều đồ ăn vặt và quần áo cho con gái. Tần Vũ Tinh thấy vóc người của Tiểu Vương và cô không khác nhau lắm, đồ không cần liền cho Tiểu Vương hết, giảm bớt chỗ bị chiếm.
"Reng reng reng." Điện thoại vang lên.
Tiểu Vương ngại ngùng nói: “Giáo sư Tần, chị nghe điện thoại trước đi. Ngày đó chị em, em ra tiễn chị.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, cầm điện thoại lên nói: “Này, mẹ yêu ~~~ " là mẹ cô điện tới.
“Miệng ngọt như vậy, có phải đã làm chuyện bậy rồi không?” Giọng nói của mẹ Tần nghiêm khắc.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Hừ, mẹ vừa gởi cho con hình trong tin nhắn, tự mình xem đi.”
Tần Vũ Tinh vội vàng mở tin nhắn ra xem, sợ hết hồn. Những tấm hình mẹ Tần gởi tới là hình Hạ Thiên ôm cô xuống ngựa.
Trong hình, Hạ Thiên đang cong môi cười, mái tóc ngắn đen nhánh, cười híp mắt thành một đường, ánh mắt vô cùng dịu dàng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc