Đấu tranh đến cùng cho tình yêu - Chương 38

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy

Tan biến hiềm nghi trước đây

“Em tỉnh rồi?” Lãnh Vũ Hiên dịu dàng xoa nhẹ mái tóc cô hỏi.

“Em tưởng anh còn ở thư phòng.” Cô nói không dao động.

“Bọn em ngủ rồi, vì thế anh và Mark đem mỗi người về phòng mình.” Anh xoa nhẹ đôi mắt sưng phù của cô, áy náy, thương tâm hỏi: “Anh lại làm em đau lòng rồi, đúng không?”

“Không, là vì sự hiểu lầm mãi mãi không có cơ hội cởi bỏ.” Cô thở dài. Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa trị vết thương, đồng thời cũng là lưỡi dao sắc nhất tạo nên vết thương. Mà sau này, cô phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể làm lành vết thương chồng chất của hai thế hệ?

“Vậy chúng ta còn cần lặp lại hiểu lầm đó không?” Anh không giống Tiếu Thiên Hào, anh sẽ không bỏ mặc đứa con và vợ mình lãng phí trong hiểu lầm

“Em không thể yêu, thậm chí không thể tiếp nhận.” Cô do dự nhìn đôi mắt tuấn tú kiên quyết của Lãnh Vũ hiên.

“Không sao, anh sẽ dạy em yêu anh, cũng sẽ tìm cách để em có thể tiếp nhận yêu anh.” Vợ anh cuối cùng mềm lòng rồi, anh vui sướng nắm chặt tay Tiếu Trác.

“Vậy anh sẽ rất mệt.”

“Nhưng anh biết mình là người đàn ông duy nhất em muốn yêu, còn hơn cả phần thưởng!” Anh dịu dàng hôn lên trán cô.

“Trong tình cảm, em thanh khiết, sẽ so sánh anh có yêu em không, em càng để ý anh có phải là duy nhất của em!” Cô là người phụ nữ nhẫn tâm, yêu một người càng sâu sắc, khi bị tổn thương báo thù với người đó sẽ không màng tất cả.

“Cuối cùng anh cũng thấy em ghen rồi.” Anh vui sướng hôn môi cô, “tin anh, tuy anh không thể thay đổi việc bản thân không phải trai tân, nhưng từ bây giờ anh khẳng định tình cảm của anh sau này sẽ không dành cho người phụ nữ khác, Lý Na chỉ là màn hạ không cam lòng mà thôi. Cô ta căn bản không mang thai.” Anh giơ tay luồn vào trong áo ngủ của Tiếu Trác xoa bụng cô.

“Em chưa từng cho rằng hạnh phúc của người phụ nữa chỉ là con và chồng, em thích chú ý sự nghiệp và gia đình, vì thế dù con sinh ra, em cũng sẽ không kết thúc việc công ty để chuyên làm bà chủ gia đình.” Tiếu Trác nói rất kiên quyết.

“Ngoài dự liệu của anh.” Anh cười cười, anh yêu cô, vì thế anh sẽ không khiến cô thay đổi bản tính, “Anh sẽ ủng hộ em, với điều kiện em không mệt.”

“nhưng anh vẫn hận cha em. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù ông ấy có lỗi với mọi người, em cũng sẽ hết sức bảo vệ ông ấy. Tình thế của chúng ta chắc sẽ gây gổ vì chuyện này.” Cô không thể không nói mình trong chốc lát sẽ tiếp nhận người cha cũng sống trong đau khổ như cô mà không chút khúc mắc, nhưng cô sẽ bảo vệ ông như trước đây, thậm chí là mãi mãi.

“Chậm nhất ngày mai, cổ phần của Tiếu Thị sẽ hồi phục về vị trí cũ.” Anh chân thành nhìn Tiếu Trác, “Không thể phủ nhận anh vẫn hận ông ta, đồng thời sẽ luôn hận! Nhưng anh vẫn có thể trả lại ông ta Tiếu Thị như ban đầu. Vì em, anh sẽ không báo thù ông ta nữa, nhưng anh và ông ta chỉ có thể tương kính như “nước”.” Vì cô, anh sẽ chôn vùi hận thù vào đáy tím.

“Cảm ơn sự nhượng bộ của anh.” Sự quan tâm của anh khiến cô cảm kích từ nội tâm.

“Cảm ơn em chấp nhận sự nhượng bộ của anh.” Bọn họ hiểu ý lẫn nhau cùng cười.

“Việc cuối cùng, nếu chúng ta ly hôn….” Sau khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác vội sửa lời: “em muốn nói, vạn nhất giữa chúng ta có rạn nứt gì, vậy con thuộc về em.”

“Anh sẽ không để sự việc như vậy xảy ra!” Anh quát.

“Nhưng không gì tuyệt đối trên thế giới cả, đúng không? Anh phải bảo đảm với em!” Cô cố chấp nhìn Lãnh Vũ Hiên.

“Được, anh Lãnh Vũ Hiên trịnh trọng hứa với bà xã Tiếu Trác, sau này nếu chúng ta có bất cứ xung đột…” Anh nhìn ánh mắt không bằng lòng của Tiếu Trác liền sửa lời: “Được rồi, là sau khi rạn nứt, đứa trẻ và “tất cả mọi tài sản” trong nhà đều thuộc về Tiếu Trác,” Lãnh Vũ Hiên đặc biệt nhấn mạnh 5 chữ “tất cả mọi tài sản”.

‘Khà khà, cho dù tới lúc đó em tìm lý do đoạn tuyệt với anh, anh cũng sẽ dính vào em, ai bảo anh cũng thuộc vào tất cả mọi tài sản trong nhà chứ?’ Lãnh Vũ Hiên gian xảo nghĩ.

“Vậy khi ấy em chẳng há có thể bước vào hàng phú gia trên thế giới rồi, mà anh trở thành tên ăn mày vô sản?” Cô có phần thông cảm nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Nuốt lời đi, bây giờ vẫn còn kịp!”

“Tuyệt đối không nuốt lời, đến đây, đóng dấu!” Anh nhiệt tình hôn lên môi Tiếu Trác, mặc sức nhấm nháp sự ngọt ngà của đôi môi.

Tiếu Trác nhìn không chớp mắt, nụ hôn này với nụ hôn của “vua nham hiểm” rõ ràng không khác biệt, sao nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên có thể khiến toàn thân tâm địa cô run rẩy chứ?

Nụ hôn của n Niệm Hạo cũng dịu dàng và mạnh mẽ. Nhưng đối với nụ hôn của anh ta, cô chỉ có cảm động và sự day dứt không thể báo đáp.

Nhưng nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên giống như lửa đốt cháy trái tim lạnh lẽo của cô, khiến cô bằng lòng lộ vẻ xúc động đồng thời đáp trả bằng khát vọng si tình như vậy. Nó khiến cô lưu luyến, tim rung.

Hôn, hóa ra kỳ diệu như vậy!

“Bà xã, vẻ đẹp trai của anh khiến em nhìn không chớp mắt à?” kết thúc nụ hôn đẹp đẽ đó, Lãnh Vũ Hiên cười nhìn đôi mắt đen tròn của Tiếu Trác. Bà xã đáng yêu của anh rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, khiến anh mỗi lần chờ đợi thêm một giây, tình yêu đối với cô ấy lại sâu sắc thêm một bậc.

“Anh nhất định lăng nhăng hơn n Niệm Hạo, nếu không kỹ thuật hôn của anh sẽ không thể tốt hơn anh ta nhiều đến thế!” Tiếu Trác lấy lại tinh thần phẫn nộ bất bình oán trách. Vừa nghĩ tới Lãnh Vũ Hiên luyện tới mức kỹ thuật hôn cao siêu như vậy khiến cô tức giận khó chịu!

“Tiếu Trác!” Người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu đàn ông không, cô lại dám đề cập đến người đàn ông từng hôn cô trước mặt anh, “Anh phải xóa sạch ký ức của em với tên họ n!” Anh lại chiếm lấy đôi môi mọng đỏ.

Ánh trăng mang theo những ngôi sao xuyên thấu qua rèm cửa màu tím lén nhìn đôi vợ chồng như keo như sơn trong phòng.

* * *

Sự việc kỳ diệu trong 7 tháng

Thời gian chầm chậm trôi đi, vừa chớp mắt đã qua 7 tháng, 7 tháng trôi qua xảy ra rất nhiều việc kỳ diệu:

Gia tộc nhà Blank chính thức mua địa điểm ở Hồng Kông, sáng lập công ty đồng thời định cư ở Hồng Kông.

Em họ Lãnh Vũ Hiên là Lãnh Vũ Trách cuối cùng rời đoàn nghệ thuật trở về sự nghiệp gia tộc, thậm chí còn bắt đầu nghiêm túc nghĩ tới việc lấy vợ sinh con, đương nhiên vấn đề trước mắt là anh đủ nhẫn nại khiến cô gái bình thường nhưng cố chấp kia đồng ý lấy anh;

Ông ngoại Tiếu Trác với sự chữa trị của châm cứu cuối cùng có thể dựa vào cây ba-toong mà đứng dậy, thậm chí có thể bước chầm chậm;

Tần Như và Mark, đôi tình nhân hoàn hảo giống như trong đồng thoại *(truyện nhi đồng) cũng bước vào lễ đường kết hôn trong tiếng chúc phúc, đồng thời 8 tháng sau sẽ lên chức cha mẹ.;

Đôi địch lâu năm Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Thiên Hào tuy vẫn ghét nhau những cũng không xảy ra cuộc tấn công tay chân, trước mặt người ngoại họ thậm chí còn có thể trái lương tâm mà bắt tay hàn huyên;

Tiếu Trác cũng chuyển tổng công ty về Hồng Kông, ngoan ngoãn chuyển vào nhà họ Lãnh với danh nghĩa Lãnh phu nhân;

Đương nhiên sự thay đổi lớn nhất phải nói tới bụng Tiếu Trác, bây giờ cô đã là bụng phệ danh xứng với thực rồi.

Nhưng không thay đổi chính là cho tới nay Lãnh phu nhân và Lãnh tiên sinh vẫn vì chuyện vặt mà đấu tranh không ngừng.

Hồng Kông, văn fòng tổng giám đốc công ty Roland- Andy:

“Em không uống!” Tiếu Trác cố chấp quay đầu hướng khác

“Em nhất định phải uống.” Lãnh Vũ Hiên vặn bình giữ nhiệt đổ canh vào bát.

“Đều nói đàn ông sẽ không thả mồi cho cá đã cắn câu, ban đầu em còn cảm thấy anh sẽ khác, không ngờ quạ trên thiên hạ đều đen như nhau, con vẫn chưa ra đời, anh đã bắt đầu kêu hét em rồi!” Tiếu Trác vội vàng lùi mấy bước, mùi thuốc làm cô rất khó chịu.

“Năm anh hai tuổi đã biết phép khích tường rồi, kế nào không có tách dụng với anh, bà Lưu nói rồi, thuóc này tốt cho em và con.” Lần thứ 100 Lãnh Vũ Hiên lặp lại câu này, “qua hai tuần nữa con sẽ sinh rồi, em chịu đựng thêm chút.”

“Nhưng vị giác của em nói cho em biết, em và con đều không thích canh này!” Tiếu Trác lần thứ 100 nói câu như vậy. Không phải nói vị canh bà Lưu không ngon, mà là canh có ngon hơn nữa, cũng không thể mỗi ngày mỗi bữa đều uống, phải biết cô từ nhỏ đã ghét uống

canh rồi!

“Mỗi người nhường một bước, em uống ít một chút!” Lãnh Vũ Hiên nhìn đồng hồ, chiều nay anh còn có cuộc hẹn quan trọng, phải tốc chiến tốc thắng!

“Yeah, em đã biết anh không phải là quạ đen!” Tiếu Trác H**g phấn nói, hiếm khi Lãnh Vũ Hiên bằng lòng nhượng bộ! Nhưng không đầy hai giây cô liền xịu mặt xuống, Lãnh Vũ Hiên lại dùng thìa canh nhỏ múc ra một thìa đổ xuống thùng rác bên cạnh, “quạ ૮ɦếƭ toi, anh chơi em!”

“Anh không có, anh rất giữ lời hứa để em uống ít đi một chút. Bà xã, nếu em không hợp tác, anh đành bón cho em!” Lãnh Vũ Hiên làm bộ cho canh vào miệng, anh không lưu tâm chuyện làm “công nhân bón cơm”.

“Anh độc ác!” Tiếu Trác chặn bát canh, một hơi uống hết, cô điên mới để Lãnh Vũ Hiên miệng bón miệng cho cô!

“Ngoan——” Lãnh Vũ Hiên vỗ vỗ đầu Tiếu Trác, “Ngoan như vậy chắc đưa em phần thưởng nhỉ?”

“Em muốn ăn cá viên Mễ Ký!” hai mắt Tiếu Trác sáng lên, cô nhớ không ra mình đã bao lâu chưa được thưởng thức món ngon rồi.

“Nhưng thứ đó mỳ chính nhiều, không thích hợp cho phụ nữ mang thai!” Lãnh Vũ Hiên lập tức cự tuyệt.

“Vậy em muốn ăn cháo cá!”

“Có thể là có thể, có điều không được đi ăn ở hàng vỉa hè! Đi khách sạn Duyệt Khải nhé, đó là khách sạn của học tỷ* (chị bạn học khóa trên) anh, chiều nay cũng vừa vặn anh phải đi tìm cô ấy nói chuyện công việc. 4h30 anh kêu lái xe đến đón em, lúc đó chắc anh nói chuyện công việc xong, có thể cùng em ăn cháo.”

“Có ai để ăn một bát cháo mà đi khách sạn cao cấp không?” Dù là nhà giàu mới nổi cũng không cần huyênh hoang như vậy!

“Anh thì có thể! Nhớ đừng để mình mệt, anh phải đi cho kịp hẹn rồi!” Lãnh Vũ Hiên nhướng nhướng khóe miệng, hôn trán Tiếu Trác vội vàng rời đi đến khách sạn Duyệt Khải.

Đúng hẹn tới nhà hàng Duyệt Khải, sau khi nhìn thấy học tỉ đã lâu không gặp chính là Nhu Miễu Vy – tổng giám đốc, Lãnh Vũ Hiên bất giác ngạc nhiên! Anh không thấy lạ cô nhóc thiên tài 13 tuổi học năm thứ 2 đại học Cambrigde năm đó lại có thể sinh một đôi long phụng hơn 5 tuổi; anh cũng không thấy lạ học tỉ ưu tú như vậy có thể làm bà mẹ đơn thân; anh chỉ kinh ngạc vì sao cặp đôi long phụng kia của học tỉ lại giống anh họ Tiếu Trác Richard. Tin tức động trời thế đợi lát nhất định phải kể Tiếu Trác biết, trực giác nói cho anh biết trong đó nhất định có ẩn tình.

Chỉ là Lãnh Vũ Hiên chưa kịp tám đã bị điện thoại gọi tới nỗi liền chạy khỏi khách sạn Duyệt Khải, vì Tần Như gọi điện nói Tiếu Trác đã trên đường tới bệnh viện, xem ra con của anh và Tiếu Trác dường như đợi không nổi phải ra xem đại thế giới này trước rồi!

* * *

Kết thúc

Phòng sản, bệnh viện

“Trời ơi! Sao đau thế! Cứu với, bác sĩ! Như thế này thực sự không cần lo sao?”

“Trác Trác biến cổ tay của anh ta thành “cây gậy mài răng” mà cắn?” Ngoài phòng sản, George nghe thấy tiếng kêu thảm của Lãnh Vũ Hiên vọng ra, không hiểu nhìn mọi người cũng đang đầy nghi hoặc.

“Họ Lãnh đau tới mức vậy, con gái mình chắc cũng đau thế!” 1 tuần gần đây vì việc nhập học của Tiếu Kỳ, cả nhà 3 người vẫn luôn đợi ở Hồng Kông không kịp đi, lúc này Tiếu Thiên Hào bất an nhìn cửa phòng sản, vẻ mặt lo lắng.

“Đừng lo, con gái lớn rồi, phải trải qua bước này.” Dư Tú Trung vỗ vỗ tay Tiếu Thiên Hào an ủi, bà tin Tiếu Trác nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.

“Thật không lo không?” Đến Lãnh Vũ Hiên ở bên cũng đau như vậy, Trác Trác bản thân sinh nở chắc đang thành ra cái gì? Sinh con đáng sợ vậy ư? Tần Như đã mang thai 2 tháng lo lắng nhìn phòng sản, lại nhìn bụng bằng fẳng của mình, trong đầu run lên.

“Đừng lo, bà xã! Sẽ không có việc gì đâu!” Mark vội vàng vỗ vai Tần Như an ủi, “tới lúc đó anh sẽ đem cả cánh tay cho em cắn!”

“Đáng ghét!” Tần Như cười hẩy tay Mark.

“Nhưng, chị vào lâu rồi.” Tiếu Kỳ cô đơn nhìn nụ cười của Mark hồi lâu, sau đó trước khi mọi người phát hiện ra liền thu hồi ánh mắt, cô biết rất nhiều việc không thể gò ép được.

“Đừng lo, Tiểu Kỳ, ta tin Trác Trác sẽ không sao!” Ông John đã có thể bước đi ngồi nghỉ trên ghế, hai tay nắm chặt batoong, “Sẽ không sao! Bà ngoại và mẹ Trác Trác nhất định sẽ bảo vệ Trác Trác!” Ông như đang tự an ủi mình.

“Không chịu được rồi! A! Đau quá! Bác sĩ, thế này mà kêu là sinh thuận ư? Các người mau nghĩ cách đi, bác sĩ!” Tiếng kêu thảm của Lãnh Vũ Hiên càng thêm sắc bén.

“Cũng may mình chưa có vợ, nhìn Lãnh Vũ Hiên kêu như lợn bị chọc tiết!” Peter cười trên nỗi đau người khác lắc lắc đầu, lập tức nhận được cái liếc chán ghét của ông John, cái liếc này lan sang cả Richard và George bên cạnh

Điều này khiến cả hai mệt mỏi không ngừng bất giác ai oán trong lòng, tên ngốc Peter, thật là cái không nên nói lại nói ra!

“Con muốn có vợ, nhưng tiếc là con không có bản lĩnh đó!”

“Thật là mỗi người một khác! Cùng là con cháu nhà Blanks, mình xem Trác Trác và Mark, rồi lại nhìn chúng nó, thật là hàng hóa bồi tiền!” Henry và vợ Lý Na cũng cùng nhau chỉ trích lũ con mãi không chịu lấy vợ.

“Chúng ta không sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Đau quá, không sinh nữa!” Tiếng kêu của heo bị chọc tiết lại vang ra từ phòng sản lần nữa.

“Khi sinh chồng và vợ có cùng đau không?” Lãnh Vũ Đình nhìn chồng bên cạnh, chắc anh có kinh nghiệm!

“Dù sao khi sinh ba anh em con, ta không đau.” Lãnh Triển Bá gần đây đúng lúc phải ở Hồng Kông xử lí công việc vừa nói vừa nhìn những người đàn ông đã kết hôn có con trai con gái – Henry và ông John.

“Lúc đó ta cũng không đau.”

“Đang nhiên không thể đau rồi.”

“Oa, đây là sinh con hay ***? A——đau quá! Bác sĩ, ông nhanh nghĩ cách đi!” Tiếng gào thét của Lãnh Vũ Hiên tiếp tục vọng ra từ phòng sản, vang dội tới cả hành lang.

……

“Sinh rồi! Sinh rồi!” Rất lâu sau, Lãnh Vũ Hiên toàn thân đầy mồ hôi từ phòng sản chạy ra H**g phấn lặp lại hai từ!

“Mẹ tròn con vuông chứ?”

“Đứa trẻ nặng bao cân?”

“Giống ai?”

“Nhanh bế ra để ta nhìn?”

“Con trai, con gái?”

“Liệu cao không?”

Mọi người nông nóng nhưng vui sướng lập tức vây quanh Lãnh Vũ Hiên chen lấn lên hỏi.

“Ách—— Tôi quên không nhìn.” Anh sững sờ một chút, lại vội vàng chạy vào trong phòng sản.

“Con gái, là con gái! Xinh lắm!” Anh lại chạy ra lần nữa hạnh phúc nói với mọi người.

“Nhanh để ta bế!”

“Oa, xinh quá!”

“Giống Trác Trác nhà chúng ta!”

“Không phải đâu, ông Blank, nó khá giống anh họ…”

“Tôi thấy nó lấy hết ưu điểm của bố mẹ!”

“Này, nhìn đi, nó nhìn tôi cười này!”

“Xin đi, Baby đang ngáp!”

Mọi người không ai để ý Lãnh Vũ Hiên lại chạy ra lần nữa, tất cả đều như đàn ong vây đứa trẻ sơ sinh bị y tá bế đằng sau Lãnh Vũ Hiên.

“Các vị, xin nhường chút, chúng tôi phải để trẻ sơ sinh tới phòng bé.” Đối diện với sự nhiệt tình quá mức của mọi người, y tá bế đứa trẻ cất bước khó khăn di chuyển về phía phòng bé.

“Sao anh lại vào?” Tiếu Trác cười tràn đầy hạnh phúc nhìn Lãnh Vũ Hiên lại vào lần nữa hỏi, “sao không cùng mọi người đi thăm con gái?”

“Anh muốn ở bên em! Vất vả rồi, vì anh, em mệt muốn ૮ɦếƭ rồi!” Lãnh Vũ Hiên nắm tay Tiếu Trác hôn, trong mắt đầy kính phục và cảm kích.

“Dường như anh cũng mệt đấy!” Tiếu Trác phì cười nhìn Lãnh Vũ Hiên, từ khi bắt đầu trận đâu tới khi sinh nở, tiếng kêu thàm toàn là của Lãnh Vũ Hiên.

“Anh thành trò cười cho mọi người rồi!” Lãnh Vũ Hiên cúi đầu vào mu bàn tay Tiếu Trác, nghĩ tới mình vừa nãy mất mặt biết bao. Tiếu Trác chịu được đau đớn vẫn lặng lẽ cắn mảnh vải, không nói, chịu đựng sự đau đớn trong khi sinh nở. Nhưng mình bên cạnh lại kích động, căng thẳng, kêu hét tới khi con gái ra đời, trở thành đề tài cười cho bác sĩ, y tá trong phòng sản.

“Em thể hiện sự đồng tình và thông cảm.” Tiếu Trác cười nhẹ lên tiếng, ở bên nhau lâu cô càng phát hiện ra bên trong cái vẻ ngoài bình tĩnh của Lãnh Vũ Hiên chính là đức tính đáng yêu trẻ con.

“Đồng thời thêm đó là cười trên sự đau khổ của người khác!” Lãnh Vũ Hiên cưng chiều gõ gõ lên mũi Tiếu Trác, “sau này anh nhất định sẽ phòng tránh tốt, quyết không để em có thêm em bé nữa!” Anh xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tiếu Trác, nghiêm túc nói.

“Anh không thích con à?” Tiếu Trác có chút kinh ngạc, đàn ông chẳng phải đều kỳ vọng nhiều con nhiều phúc, con cháu đầy nhà ư?

“Không, anh rất thích con, nhưng anh yêu em hơn, anh không muốn để em lại chịu hình phạt này!” Anh hôn lên trán cô, “có con gái vạn sự đầy đủ, chúng ta có con gái là đủ rồi! Sau này con gái chúng ta do anh chăm sóc, thay tã, ru ngủ, tắm, anh làm hết! Đương nhiên cho Pu' sữa thì đành phải do em rồi.” Anh hối lỗi buông tay, dường như bản thân không thể “sinh đẻ” mà cảm thấy có lỗi.

“ha ha ha…” Tiếu Trác vui vì bị Lãnh Vũ Hiên chọc, “khi Tiểu Như sinh con, em nhất định bảo cô ấy gọi Mark vào phòng sản!”

“Làm gì?”

“Để anh ấy thực sự lĩnh hội sự vất vả của sinh đẻ, giống như anh cảm động rơi nước mắt!” Cô cười, trong mắt lại đầy lệ, cô chủ động giơ tay ôm Lãnh Vũ hiên, hôn lên đôi môi, cảm nhận sự ấm ấp và dịu dàng của môi và răng anh

“Mẹ, mẹ thấy rồi chứ? Cuối cùng con cũng tìm thấy hạnh phúc của mình.” Cô nói thầm trong lòng.

Hoàn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc