Đấu tranh đến cùng cho tình yêu - Chương 36

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy

Suy nghĩ sâu sắc

“Ối——” Tiếu Trác đứng trong phòng ngủ nơi cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao lại thở dài lần nữa.

Dưới sự kiên trì của ông ngoại, cậu, mợ, cô không thể tìm thấy bất cứ lý do nào để thoái thác, hôm nay đành sắp xếp Tiếu gia và nhà Blank chính thức gặp mặt.

Tuy cô sớm thông báo cho Tiếu Thiên Hào và Lãnh Vũ Hiên, bọn họ ai nấy cũng đều đồng ý hợp tác tốt, diễn một màn kịch lớn thân tình an ủi ông John và vợ chồng Henry vốn không biết chân tướng, tuy họ tin chắc giữ đúng lời hứa trước mặt gia tộc nhà Blank không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng khi bữa ăn liên hoan kết thúc, sau khi Tần Như đưa ông John và vợ chồng Henry rời trước, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Thiên Hào vẫn bùng nổ xung đột dữ dội.

“tu… tu…”

“Alo?” Tiếu Trác nghe điện thoại.

“Trác Trác, Vũ Hiên bị thương nặng không? Mẹ và Kỳ Kỳ đều mắng cha con, vừa nãy ông ấy quá đáng rồi!” Giọng Dư Tú Trung mang ý xin lỗi.

“Không sao, mẹ à. Nước không phải quá nóng, chắc không bị thương nặng, anh ấy đang thay quần áo trong nhà tắm, đợi anh ấy ra con sẽ bôi thuốc cho anh ấy.”

“Giúp mẹ gửi lời xin lỗi tới Lãnh Vũ Hiên, mong nó tha thứ nhé!”

“Con sẽ gửi lời, mẹ đừng để tâm. Anh ấy ra rồi, con cúp mắt trước, mẹ ngủ sớm đi nhé.” Thấy Lãnh Vũ Hiên bước ra từ phòng tắm, Tiếu Trác cúp máy, cầm thuốc mỡ, “lại đây ngồi xuống, *** ra.”

“Ừ,” Lãnh Vũ Hiên nhướng khóe miệng, theo lời ngồi lên giường ***, mặc kệ Tiếu Trác bôi thuốc mỡ mát lạnh lên phần bị phỏng đỏ trước *** anh, còn may là Tiếu Thiên Hào hắt là nước nóng chứ không phải dầu nóng, nếu không hôm nay anh chắc thành bánh bao chiên rồi, “đây là lần đầu tiên em chủ động kêu anh *** áo.”

“xem ra anh bị thương vẫn chưa đủ nghiêm trọng, em không cần lo lắng anh đòi tiền bồi thường Tiếu gia.” Tiếu Trác trừng mắt, tiếp tục động tác trên tay. Chắc vết thương này phải 1 tuần sau mới khỏi.

“Tiếu gia đã bồi thường cho anh món kếch xù rồi, anh không có lòng tham, sẽ không đòi thêm nữa.” Anh có ý nhìn Tiếu Trác cười quyến rũ.

“Thế ư?” Tiếu Trác nhướng nhướng khóe miệng, ngón tay trắng nõn dính thuốc mỡ không chút khách khí chọc vào vết phù đỏ.

“Á!” Quả nhiên, tiếng kêu của Lãnh Vũ Hiên lập tức lấp đầy phòng ngủ.

“Quái lạ, hôm nay sao bồ rảnh mà đi ăn trưa với mình? Lãnh Vũ Hiên không đến à? Lẽ nào hôm qua bị thương nặng quá?” Giờ nghỉ trưa, Tần Như thấy Tiếu Trác xách hai suất cơm hộp bước vào văn phòng bèn trêu chọc.

“Không biết, Có điều không ૮ɦếƭ được, nếu thực sự thương nặng không điều trị thì đã không rảnh mà đặt cơm hộp kêu người ta đưa tới.” Tiếu Trác nhún nhún vai, cầm suất thịt dê đưa Tần Như.

“Thật là nam si tình nữ lạnh nhạt!” Tần Như lắc lắc đầu, mở suất cơm ra ăn, “Oa—— Lãnh Vũ Hiên thật biết ý, đây là món ta thích nhất!”

“Thật dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài.” Tiếu Trác ăn miếng thịt trâu, buồn bực nói, “nhìn vẻ ngoài, hiện nay anh ấy đánh không đánh lại, nói không nói lại, giống như tự tạo thành một quý ông tốt tính; nhưng trên thực tế anh ấy đang dùng cách thức khác để tiến hành chiến tranh! Anh ấy không tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của mình, nhưng thay đổi chiến lược, chầm chậm thâm nhập vào cuộc sống của mình, khiến cho mình cuối cùng không thể rời bỏ anh ấy!”

“Ha ha, đã nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, giống như bồ, người trong cuộc lý trí đến vậy thật hiếm gặp! Anh ấy lại rất thông minh, nhanh thế đã lĩnh ngộ được rằng bồ trứng trọi đá, cái đạt được chỉ có thể là thắng lợi bề ngoài,” Lãnh Vũ Hiên thực là càng ngày càng thông minh, dùng nhu đối phó với Tiếu Trác tất sẽ thắng, nhưng nếu dùng cương thì chắc chắn sẽ thảm bại.

“Ôi—— bây giờ mình mới biết chiến tranh thất bại không phải đáng sợ, đáng sợ nhất đối thủ căn bản không cho bạn cơ hội khiêu chiến! Cho dù mình tìm cớ gì, anh ấy nhiều nhất cũng chỉ đáp lại mình bằng nụ cười thật thà! Mình giống như con hổ bị nhổ mất răng không còn đất dụng võ! Trời biết mình đáng thương biết bao, mình mới là người thực sự thất bại thảm hại nè!” Nghĩ tới tình cảnh bản thân mấy tháng gần đây mà đau buồn từ trong lòng chui ra.

“Tuy không thắng nhưng cũng coi như dứt khoát quy hàng được rồi, anh ấy lại chẳng phải là liên minh tám nước, giữa hai người nói tới đâu cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, không phải ư?” Tần Như nói.

“Xin đi, bồ có chút tiết khí được không.” Tiếu Trác vẻ mặt khinh thường.

“Không tiết khí còn hơn không lý trí, không tim gan. Với tính khí của Lãnh Vũ Hiên có thể làm tới bước này đã đủ khiến người lẫn thần đều thương xót rồi! Hà tất không hiểu tình lí như vạy, lẽ nào bồ thuộc vỏ trai, ngậm rồi không há miệng?” Tần Như vừa ăn thịt dê vừa nói thật.

“Anh ấy mới làm nơi trút giận có 4 tháng, phải biết năm đó mình ở Lãnh gia đã làm người vợ chịu uất ức tròn 1 năm rồi!” Tiếu Trác phẫn nộ bất bình.

“Mình xin bồ có chút lương tâm được không? Thời gian 1 năm đó đã có 6 tháng Lãnh Vũ Hiên ra ngoài, bà Lưu tận tâm nuôi bồ thành gấu trúc!” Tần Như bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Con nhỏ này, thật không biết có phải lương tâm bồ bị mây đen che rồi không!”

“Bồ là đại phản đồ, một hộp cơm đã khiến bồ trở giáo đổi hướng rồi!” Tiếu Trác bất mãn đập bàn, nhưng lập tức liền trầm mặc, cô nhìn Tần Như đang thu hồi lại nụ cười trêu chọc, nghiêm túc hỏi, “Như Như, bồ nói mình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng không?”

“Theo bồ? Bồ làm việc trước nay cố chấp không thua Lãnh Vũ Hiên, nhưng sự việc bây giờ lại là hướng đi này… hay mình hỏi lại, bồ sẽ toàn lực để thắng trận chiến này không?”

“Mình có toàn lực ứng phó, nhưng mình băn khoăn, bồ biết đó!” Tiếu Trác lo lắng biện giải dáng vẻ có tật giật mình, “bồ hiểu mình, bồ nên biết mà!”

“Chúng ta chính là vì đều quá hiểu lẫn nhau, mình mới nghe ra hàm ý trong lời nói của bồ, mà mình cũng vừa mới nhìn ra bồ không đủ toàn lực chiến đấu với Lãnh Vũ Hiên. Bồ có cơ hội ép anh ấy lui, ví dụ như mượn thực lực gia tộc ở Anh, thậm chí lợi dụng sự việc bất ngờ kia. Nhưng bồ không làm tế, vì sâu trái tim bồ đã cắm dùi chỗ cho anh ấy.” Tần Như bất đắc dĩ nhìn đôi mắt bướng bỉnh của Tiếu Trác, “mình tin bây giờ bồ chưa nói tình cảm chân thành với anh ấy, nhưng có thể khiến bồ để lại một chút không gian, Lãnh Vũ Hiên đã thắng trận chiến này. Vì anh ấy là người đàn ông duy nhất cả đời bồ bằng lòng nhìn chính diện.”

“Mình… mình nghĩ… mình nghĩ cũng có thể vì quá khứ của mình và anh ấy giống nhau, vì thế mình…” Tiếu Trác có chút lòng dạ rối bời, lời của Tần Như từng chữ từng chữ trông thấy máu, chích vào tim cô, khiến cô bất giác hoảng hốt.

“Không cần lo lắng đi truy vẫn xem nguyên nhân gì, càng không cần lý giải cái gì. Trác Trác, đừng khiến bản thân chịu bất cứ ràng buộc nào, thậm chí đừng lý trí quá, nên xử lí vướng mắc giữa bồ và anh ấy theo trái tim, đừng dối lòng làm bất cứ việc gì!”

”Đừng dối lòng làm bất cứ việc gì…” Cô lặng lẽ lặp lại lời Tần Như, có chút thất thần nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ, chìm sâu vào trong suy nghĩ.

* * *

Động tác nhỏ bị phát hiện

“Tiểu Trác…” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác từ phòng tắm bước ra một các*** tình.

“Anh vào lúc nào vậy?” Kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng cô nhìn thấy Lãnh Vũ Hiên ở trong thư phòng làm việc bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, sao nhanh thế đã chạy tới trước mắt cô rồi?

“Vừa bước vào.” Anh lại gần cô, dùng tay xoa lên đôi má đỏ lên khác thường vì tắm vòi hoa sen, “em thật đẹp…” anh si mê sát môi mình vào đôi môi hồng.

“bang——” chỉ tiếc môi chưa hôn được người đẹp, kết quả đã bị tay ngọc của người đẹp hỏi thăm má rồi.

“Tiếu Trác!” Anh xoa má gầm nhẹ.

“Em chỉ là phản xạ có điều kiện, ai bảo anh lại gần?” Cô đau đớn vẫy vẫy tay tê, bước qua Lãnh Vũ Hiên ngồi lên giường.

“Xem ra anh lạnh nhạt với em lâu quá rồi, tới nỗi em quên cả hơi thở của anh.” Lãnh Vũ Hiên lại gần kéo Tiếu Trác vào lòng nặng tình nói khẽ.

“Anh đổi tính rồi à, Lãnh Vũ Hiên? Rảnh rỗi sắm vai thần tình yêu gì đó? Buồn nôn ૮ɦếƭ!” Tiếu Trác vùng vẫy, nhưng thế nào cũng không thể vùng khỏi vòng tay Lãnh Vũ Hiên, “Buông tay!”

“Suỵt—— nhỏ tiếng thôi, ông ngoại sẽ nghe thấy.” Anh mặt dày dùng ngón tay bịt đôi môi đỏ của Tiếu Trác, sau đó thẳng đường đặt bàn tay vào trong áo ngủ Tiếu Trác vuốt ve.

“A——” Tiếu Trác rít lên một tiếng, ngay lập tức sợ bị ông ngoại cách bên tường nghe thấy, vội vàng nhìn cửa phòng ngủ, thấp giọng chửi: “buông tay! Anh là Đăng Đồ Tử, ngựa giống, háo sắc… ư…”

Lãnh Vũ Hiên đơn giản cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ lải nhải không ngừng, cẩn thận thưởng thức sự ngọt ngào đẹp đẽ khiến anh nhung nhớ đã lâu.

“Em muốn gọi người!” Tiếu Trác hao hết sức lực đẩy nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên ra, hơi thở bất ổn cảnh cáo anh.

“Được! Tiện thể nói cho ông ngoại em tất cả mọi việc, anh giúp em kêu!” Anh vừa nói vừa tiếp tục hành động xâm lược.

“anh… tiểu nhân!’ Tiếu Trác tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, tay chân đồng thời ngăn chặn cuộc tập kích trộm của Lãnh Vũ Hiên.

Ông ngoại cuối cùng cũng bỏ được tát cả những gán*** về tư tưởng, gần đây dưới sự trị liệu của thầy thuốc đông y do Tần Như giới thiệu, chi dưới bại liệt bao năm giờ như kỳ tích, dần dần có cảm giác, cô sao có thể tạo ra điều không vui cho ông vào lúc này?

Thấy Lãnh Vũ Hiên càng lúc càng được voi đòi tiên, cô vội vàng khép mí mắt áp dụng chiến thuật đau thương, “anh đừng như vậy, em mới xuất viện không lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, rất yếu.”

“Đúng là không lâu, mới 5 tháng 7 ngày thôi. Hơn nữa anh cũng biết em rất yếu, bình thường em đều làm thêm tới tận sáng sớm, nhưng bây giờ mỗi ngày em chỉ làm việc tới 23h30.” Lãnh Vũ Hiên kéo áo mình, trên cao nhìn xuống gương mặt đáng thương của Tiếu Trác, biểu hiện của nha đầu này thật phong phú, không làm diễn viên thì quá đáng tiếc.

“Anh buông tay, anh lăng nhăng như thế, nói không chừng đã nhiễm bệnh AIDS rồi! Tránh sang một bên, không cho phép ***ng vào em, làm xong kiểm tra sức khỏe, em sẽ suy nghĩ lại!” Cầu xin đã không được, vậy thì chọc giận anh ấy, Tiếu Trác lập tức thay đổi sang vẻ chanh chua, khinh thường, chán ghét đẩy Lãnh Vũ Hiên ra, “Nhanh cút đi, ngựa giống.”

“ha ha ha…” Nhìn Tiếu Trác lại thay bộ mặt lần nữa, Lãnh Vũ Hiên bật cười, “Nếu như vài tháng trước anh sẽ thẹn quá hóa giận, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng bây giờ trước em, anh sớm đã không còn thể diện rồi, mấy câu nói móc này đối với anh có tác dụng gì chứ? Muốn chọc giận anh thì đợi tới mùa quýt sang năm đi nhé! *(cái này dịch theo ý, he he)”.

Sau cuộc mây mưa, Lãnh Vũ Hiên cười ấn Tiếu Trác định rời đi trở lại giường, “nằm xuống đừng động đậy, nếu không anh có sinh lực làm lại mấy lần nữa đấy.” Thấy Tiếu Trác lập tức nằm yên chỗ cũ, Lãnh Vũ Hiên cười hôn lên má Tiếu Trác, “đừng để anh thấy em làm việc khiến anh không vui.”

“Đồ háo sắc! Ngựa giống! Đăng Đồ Tử! Đồ vô liêm sỉ!” Trong đêm khuya tĩnh lặng, chắc Lãnh Vũ Hiên đã ngủ, Tiếu Trác nhẹ nhàng đứng dậy, tức giận chỉ Lãnh Vũ Hiên đang say ngủ, nhỏ giọng chửi một trận, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng tắm, lấy thuốc *** trong tủ nhỏ, bỏ một viên vào trong miệng, “quên rót nước…” Cô ngậm viên thuộc mở cửa phòng tắm định đi lấy cốc nước, nhưng ——

“A! Em không có làm gì!” Không ngờ vốn tưởng Lãnh Vũ Hiên đã ngủ say có thể đợi ở cửa phòng tắm, kinh hãi khiến Tiếu Trác nuốt viên thuốc xuống, có tật giật mình, vờ như không liên can.

“Em uống thuốc ***!” Lãnh Vũ Hiên phùng má trợn mắt nhìn Tiếu Trác.

“Em không có, chứng cứ đâu?” Cô hỏi rất chuyên nghiệp

“ở đây!” anh chỉ chỉ vào bụng mình, ôm cô, “anh đã cảnh cáo em, nhưng em biết rõ mà vẫn cố tình vi phạm, anh phải trừng phạt em!”

“Không…” Lời chưa nói xong, Tiếu Trác liền bị Lãnh Vũ Hiên phủ lên đôi môi.

“Cũng may là uống thuốc *** rồi!” Tiếu Trác phản kháng vô hiệu đành lấy kế hay duy nhất an ủi bản thân.

Nhưng mấy ngày sau cô không nghĩ như vậy——

“Lãnh Vũ Hiên!” Cô nổi giận đạp cửa văn fòng Lãnh Vũ Hiên.

“Tổng giám đốc, cô ấy…” Vất vả đứng vững, thư ký vội vàng giải thích với Lãnh Vũ Hiên.

“Đây là vợ tôi, sau này nhớ không được ngăn cản phu nhân, bỏ hết lịch trình hôm nay, cô ra ngoài đi.”

“Á?” Thư ký thấy Tiếu Trác tức giận ngút trời bên cạnh cũng hơi hoảng, người đẹp thở ra lửa trước mắt chính là phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết đã khiến tổng giám đốc bọn họ từ tay sát gáitiến hóa thành người đàn ông của gia đình, “vâng, tổng giám đốc! Xin lỗi phu nhân!” Đợi lát nhất định phải tới phòng thư ký tám chuyện mới được.

“Thật là khách hiếm, bà xã, em có thể tới thăm, anh thật cảm động quá!” Lãnh Vũ Hiên cười nhìn Tiếu Trác tức giận phừng phừng, “uống chút gì nhé?”

“*** anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được thôi, có thêm sữa không?” Anh lấy cà chua ép trong tủ lạnh đổ vào cốc thủy tinh. Kỳ lạ, rốt cuộc động tác nhỏ nào của mình đã bị bà xã phát hiện nhỉ? Lãnh Vũ Hiên gãi cằm suy nghĩ.

“Cho em uống viên vitamin!” Khi thu dọn đồ đạc, thuốc *** rơi ra, cô còn không biết mình bị lừa.

“Đừng có hung dữ như vậy, nói không chừng trong bụng em đã có cục cưng rồi, phải chú ý dưỡng thai lúc đầu, bà xã ạ!”

“Em phun cả mặt anh sinh tố mướp đắng! Anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi, em phải chửi rủa anh thành con cóc!”

“A…a…..a… ách… ôi … a——” Tiếng nói của Tiếu Trác vừa rớt xuống, Lãnh Vũ Hiên liền ôm cơ thể ra vẻ đau đớn cực độ, đồng thời sau khi kêu thảm, nằm lênphiến đá cẩm thạch.

“Coọc, Coọc, Coọc” Tiếp theo Lãnh Vũ Hiên từ đất bò lên, có phần làm giống con cóc nhảy nhảy lên, “cô vợ xinh đẹp của cóc, coọc, coọc, tới giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn gì? Coọc, cọoc, cóc mời, coọc, coọc…”

“Ha ha ha…” Vốn bị “kinh biến” của Lãnh Vũ Hiên làm chấn động, Tiếu Trác cuối cùng không nhịn được bật cười, hóa ra tên ngốc nghếch này cũng có mặt gây cười, “ăn chân tay anh—— ếch kho!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc