Đấu tranh đến cùng cho tình yêu - Chương 29

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy

Khúc mắc trong lòng

Mùa đông vẫn chưa chấm dứt, Tiếu Trác và Tần Như đã bắt đầu đưa ra thị trường thời trang mùa xuân, bận tối tăm mặt mũi, hàng ngày đều bận từ sáng sớm tới đêm khuya cho buổi ra mắt thời trang, hôm nay bọn họ lại làm thêm tới tận nửa đêm.

“Tới nhà rồi, heo nhỏ!” Tắt máy, Tiếu Trác lay lay Tần Như ngủ gà ngủ gật liên tục bên cạnh, vừa xuống xe vừa nói, “Động tác nhanh lên, 12 giờ kém 5 phút rồi, anh mình muốn gọi điện kiểm tra rồi!” Vừa nói xong quả nhiên có hiệu quả,Tần Như vẫn trong trạng thái mơ hồ lập tức nhảy xuống xe chạy vào nhà.

“Ha ha, người phụ nữ đang yêu!” Nhìn bóng dáng Tần Như nhanh chóng rời đi, cô không nén được lắc đầu cười.

“Em rất vui hả!” Lãnh Vũ Hiên bước ra từ trong bóng mờ của đèn đường, vẻ mặt u ám.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Nhìn gương mặt anh tuấn đầy ý khiêu khích của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác mệt mỏi nhân nhượng cho khỏi phiền, lặng lẽ bước vào thang máy.

“Lẽ nào em còn nhớ giọng nói người làm chồng em, người phụ nữ mạnh mẽ!” Thấy Tiếu Trác không để ý mình, Lãnh Vũ Hiên tức giận nổi nóng theo Tiếu Trác vào thang máy.

“Ý anh là gì?” Nghe thấy sự châm, chích trong lời nói của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác mệt mỏi quyết định không lặng im nữa.

“Lãnh phu nhân, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi? Cả một tuần nay em đã về nhà trước 11 giờ chưa? Cuối cùng em có tự biết mình đã làm vợ người ta không?” Lãnh Vũ Hiên nói ra nỗi phiền muộn mấy ngày qua, “Em biết cảm giác khi mỗi ngày anh bỏ đi tiệc chiêu đãi lớn nhỏ của công ty, trở về nhà sớm lại không thấy vợ mình đâu không?”

“Em ——” Thoáng chốc Tiếu Trác bị mềm đi bởi lời nói của Lãnh Vũ Hiên, nhưng vừa nghĩ tới cả đời mẹ bi kịch vì tin tưởng bố, cô lại nhanh chóng trang bị lại cho bản thân, “Đúng, em không tự biết mình đã làm vợ. Nhưng, hôn nhân của anh và em có tư cách yêu cầu lẫn nhau như vợ chồng bình thường không? Cho phép em nhắc nhở Lãnh tiên sinh, em chưa từng yêu cầu anh làm người đàn ông ở nhà, hơn nữa hôn nhân của chúng ta từ đầu tới cuối đều là không can thiệp lẫn nhau, em chưa từng hỏi qua việc riêng của anh, cũng hy vọng anh đừng quấy rầy cuộc sống của em!”

“Keng——” Tới tầng 16 rồi, Tiếu Trác tức giận ra khỏi thang máy, mở cửa, vào nhà.

“Em——” Lãnh Vũ Hiên ban đầu tức giận bị Tiếu Trác trách mắng một hồi lại cảm thấy day dứt, nghĩ lại hồi mới cưới Tiếu Trác, anh không chỉ chưa từng yêu thương cô, còn khiến cô khó xử trước mặt mọi người, “Anh biết trước đây chúng ta có rất nhiều điều không vui, nhưng bây giờ đã khác rồi, chúng ta có thể làm lại từ đầu……”

“Ha ha!” Tiếu Trác ngắt lời Lãnh Vũ Hiên cười châm biếm, “Bây giờ khác rồi ư? Chúng ta bây giờ có gì khác? Hôn nhân của chúng ta vẫn là tình ý giả dối không chút tình cảm! Lẽ nào cái anh gọi là khác để chỉ ra rằng ban đầu anh hận Tiếu Thiên Hào dụ dỗ mẹ anh, bây giờ anh không chỉ hận Tiếu Thiên Hào còn hận em vì đã lừa dối? Chúng ta vốn dĩ không thể làm lại từ đầu, bởi em mãi mãi không thể ở bên cạnh người đàn ông khiến cho em chán ghét vô cùng.

“Em thật là một người phụ nữ không biết phải trái!” Lời của Tiếu Trác như kim châm đâm sâu vào thần kinh của Lãnh Vũ Hiên, bất mãn mấy ngày cùng tràn vào đầu, anh hung dữ đấm lên tường một cái, tức giận đạp cửa rời đi.

“Trác Trác,” Tần Như nghe tiếng vội cúp điện thoại của Mark, chạy thẳng sang nhà Tiếu Trác, thấy Tiếu Trác cô đơn ngồi giữa phòng khách ngẩn người, Tần Như đau lòng bước lên trước ôm vai cô, “Bồ việc gì phải cố ý ép anh ấy rời đi chứ?”

“Mình phải đuổi anh ấy đi, trước khi mình bị hút vào! Mình không muốn là người mẹ thứ hai, cũng không muốn con mình là Tiếu Trác thứ hai!” Cô nhoài vào lòng Tần Như, khóc như một đứa trẻ, “Mình sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương mình và đứa con của mình!”

“Con? Bồ chắc chắn chứ?” Tần Như nhìn vòng eo nhỏ bằng phẳng của Tiếu Trác, cô thật không biết nên vui cho bạn hay lo lắng cho sinh mệnh nhỏ sớm đã trải qua cãi vã trong trường hợp này, “Đừng khóc, Trác Trác, bồ còn có mình!” Tần Như đau lòng vỗ về Tiếu Trác, tình bạn 15 năm, cô hiểu Tiếu Trác hơn ai hết, đứa trẻ này nhìn thì rất kiên cường, nhưng trái tim lại làm từ thủy tinh, vẻ ngoài cứng rắn, thực chất dễ vỡ. Ngày mai cô phải đưa Tiếu Trác tới khoa sản kiểm tra, còn phải sắp xếp Tiếu Trác và Tiếu Thiên Hào gặp mặt. Tiếu Thiên Hào năm đó vứt bỏ dì Trác, gây tổn thương không chỉ cho tuổi thơ của Tiếu Trác, còn trực tiếp phá vỡ lòng tin vào tình yêu và hôn nhân của cô ấy. Nếu không giải quyết những khúc mắc trong lòng, bạn thân cô cả đời này cũng không thể đối diện với tình yêu và hôn nhân!

* * *

Cà phê của cha

“Tiểu Trác!” Vừa nhìn thấy Tiếu Trác bước vào quán cafe, Tiếu Thiên Hào lập tức xúc động đứng lên đón. Sau khi nhận được điện thoại của Tần Như, cả buổi chiều ông đều ngồi trong quán cafe đợi để “tình cờ gặp” con gái, “Ngồi đây được không?” Ông cẩn thận nhìn nét mặt vô cảm của con gái với vẻ cầu xin.

“Được.” Tiếu Trác lạnh nhạt ngồi vào ghế đối diện với Tiếu Thiên Hào. Lúc này cô mới hiểu, vì sao Tần Như sau khi đưa cô vào bệnh viện kiểm tra lại mượn cớ có việc cần xử lí, kêu cô vào quán cafe đợi cô ấy làm xong qua đón.

“Con……” Ban đầu muốn hỏi Lãnh Vũ Hiên có ức Hi*p con gái không, nhưng sau khi nghĩ lại, kẻ đầu sỏ đẩy con gái cho tên quỷ Lãnh Vũ Hiên chẳng phải chính là ông ư? Bây giờ ông có tư cách gì quan tâm tới con gái đây, “Con… con gần đây có khỏe không?” Càng căng thẳng, lưỡi Tiếu Thiên Hào càng không theo sự sai bảo.

“Con rất tốt.” Tiếu Trác hờ hững nói, rồi vờ như tùy tiện hỏi, “Mẹ Tú Trung nói sau khi xuất viện cha thường hay đau đầu, bây giờ đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ, đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.” Đột nhiên nghe con gái quan tâm tới sức khỏe của mình, Tiếu Thiên Hào xúc động không biết nói gì, “Bây giờ cũng đã ít khi đau đầu rồi.”

“Có phải muốn mời con uống cafe?” Nhìn dáng vẻ không biết nói gì của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác giải vây giúp ông.

“À, đúng! Đúng! Cafe ở đây rất ngon, rất ngon, phục vụ!” Tiếu Thiên Hào xoa tay nhìn phục vụ mang menu cafe lên, bỗng nhiên phát hiện đến con gái bình thường thích uống cafe nào cũng không biết, “Hai café Địa Trung Hải”. Lâu sau, cuối cùng ông hạ quyết tâm gọi cafe trên bảng hiệu trong quán.

Chốc lát, hai cốc cafe Địa Trung Hải thơm lừng bốn phía được bê lên bàn.

“Cha nghe Tú Trung nói con rất thích uống cafe ở đây, hơn nữa còn phải thêm hai viên đường.” Ông vừa nói vừa ân cần thêm hai viên đường vào cốc cafe của Tiếu Trác.

Nhìn dáng vẻ mong chờ của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác chầm chậm nâng cốc cafe lên uống một ngụm.

“Vị ngon không?” Tiếu Thiên Hào vẻ mặt căng thẳng hỏi, cứ như café là do chính tay ông pha.

“Rõ ràng mẹ Tú Trung chỉ nhớ nói cho cha biết con thích uống cafe ở quán này,” Tiếu Trác đặt cốc café xuống bàn, lặng lẽ nói thật, “lại quên không nói cho cha biết con không bao giờ uống cafe Địa Trung Hải.”

“Hả, cha……cha……xin lỗi.” Tiếu Thiên Hào ủ rũ và áy náy, “Gọi cốc khác nhé?”

“Có điều, hôm nay con đột nhiên phát hiện cafe Địa Trung Hải cũng không khó uống.” Tiếu Trác vẫn lạnh nhạt nói, lặng lẽ uống thêm ngụm cafe.

“Tiểu Trác,” Tiếu Thiên Hào vẻ mặt kích động và vui mừng khôn xiết, “Con đã nhận cha rồi!”

“Cha luôn là cha của con.” Cô bình tĩnh nói với Tiếu Thiên Hào còn đang xúc động, “Đây là lời hứa của con với mẹ lúc lâm chung. Con không thể báo thù cha, cũng sẽ cố gắng ngăn cản người khác hại cha, con không bao giờ thất tín với mẹ. Nhưng tất cả những thứ con có thể làm chỉ có có thế. Con không hận cha, nhưng không có nghĩa con có thể vô tư tiếp nhận cha. Về mặt huyết thông, con không thể không tôn người làm cha, nhưng về mặt tình cảm con mãi mãi không thể coi người là cha. Con sẽ cố gắng để cha và mẹ Tú Trung sống yên ổn tuổi già, để em gái con Kỳ Kỳ hạnh phúc vui vẻ, con gửi lời chúc phúc chân thành nhất của con tới mọi người. Đây là nhượng bộ lớn nhất con có thể làm.”

“Cha biết cha không đúng, cha đã làm nhiều việc có lỗi với hai mẹ con.” Tiếu Thiên Hào đau khổ nắm tay Tiếu Trác cầu xin, “Cha không dám tham vọng xin con tha thứ, cũng không dám yêu cầu con đối xử với cha như với Tú Trung và Kỳ Kỳ. Nhưng, xin con, con à, cho cha một cơ hội bù đắp sai lầm đã qua, được không?”

“Đừng như vậy, con không hận cha, thật đấy.” Điều này cũng giống như người xưa đã nói “Yêu sâu sắc, hận đến cùng”, cô không coi Tiếu Thiên Hào là cha, tất nhiên sẽ không hận Tiếu Thiên Hào chưa từng cho cô tình yêu của người cha, “Cốc cafe này con mời, coi như chúc mừng cha xuất viện.” Tiếu Trác đặt tờ tiền trị giá nghìn tệ lên bàn, “Mẹ luôn hy vọng cha có thể hạnh phúc vui vẻ, đừng làm bà thất vọng lần nữa.

Không nhìn vẻ suy sụp tinh thần của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác quay người chầm chậm rời khỏi quán cafe.

“Xin lỗi mẹ, con đã làm cho người đàn ông mẹ yêu nhất đau khổ rồi.” Cô nói thầm trong lòng, “Con mãi mãi không thể tiếp nhận ông ấy, từ thời khắc mẹ nước mắt lưng tròng ra đi, con đã xác định con và cha mãi mãi chỉ có thể là người xa lạ có quan hệ huyết thống!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc