Đấu tranh đến cùng cho tình yêu - Chương 07

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy

Công việc bí mật

Khách sạn Lệ Ba, Hồng Kông

Tần Như nhìn kính đen trên mặt Tiếu Trác nhướng chân mày lá liễu thanh tú lên phản đối: “Đừng nói với mình bồ sợ gặp người nhà họ Lãnh mới chọn lựa “mặt nạ” nhé”

“Mình không thể không đề phòng gặp họ, không phải ư?” Biết rõ ý đồ của bạn thân, nhưng cô vẫn lựa chọn giả vờ ngốc.

“Đây là phòng khách của mình, họ Lãnh coi như có mắt thần trong suốt cũng không thể nhìn thấu tới nơi này!” Không buồn pha trò với Tiếu Trác nữa, Tần Như thô lỗ giật phăng kính đen của bạn xuống, “trời ạ, đáng ૮ɦếƭ…” Cô đau lòng nhìn bạn thân đôi mắt vốn dĩ sáng trong lại sưng mọng, vằn những tia máu, phẫn nộ chửi rủa: “Bọn họ đều đáng xuống địa ngục!”

“Đừng có chửi rủa lung tung!” Tiếu Trác cười nhẹ, lấy kính đen từ trong tay bạn thân đang nghiến răng nghiến lợi đeo lên, “Thời gian của mình có hạn, nhanh vào việc chính đi!”

“Bồ nằm lên sô fa, đừng xem văn bản nữa, mình đọc cho bồ.” Tần Như lại lấy kính đen khỏi người bạn thân đồng thời rút văn bản đang đọc khỏi tay Tiếu Trác, “Bồ đợi một chút!” Cô nói, vội vàng lấy một túi đá trong tủ lạnh nhỏ ở phòng khách, dùng khăn lông bọc vào nhẹ nhàng chà lên mắt Tiếu Trác, “chờ chúng ta có tiền rồi, cũng lấy công ty của anh ta làm vật thế chấp, bắt anh ta tới công ty làm nhân viên vệ sinh!”

“Ha…… ý kiến hay, rất sáng tạo!” Cảm giác lạnh buốt làm cho Tiếu Trác dễ chịu thở một hơi, “bắt Lãnh Vũ Hiên lau nhà vệ sinh”, chỉ nghĩ một chút cũng đủ tốt đẹp rồi.”

“Việc quảng cáo và phỏng vấn đều đã làm xong, cửa hàng cũng sắp chính thức kinh doanh, tất cả đều rất thuận lợi.” Tần Như cười, mở đống văn bản tình hình gần đây của công ty 一一 báo cáo: “ Phương diện nhân sự cũng đã giải quyết triệt để. Đặc biệt là vài việc nhận tiền hoa hồng vải vóc, bán bí mật thương mại của các vị “nguyên lão”, sau khi nhìn thấy chứng cứ chúng ta thu thập, chỉ còn cách ngoan ngoãn bù vào phần thiếu hụt của từng người, kéo theo đơn từ chức ra đi của những người theo mối quan hệ quen thân với các sếp. Có điều những năm này bọn họ đều vắt khô Roland rồi, chỉ bắt họ bỏ ra phần thâm hụt 3 năm, còn không truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ, thật là quá hời đối với lũ sâu mọt!”

“Bỏ đi, nói thế nào cũng là do Tiếu Thiên Hào quản lí lỏng lẻo mới để bọn họ có cơ hội lợi dụng, hơn nữa nếu mang việc này làm ồn ào ít nhiều cũng ảnh hưởng tiêu cực tới công ty.” Tiếu Trác dẹp đi nói: “Mình muốn dùng danh nghĩa công ty quyên góp một món tiền cho quỹ trẻ em, như thế cũng có thể khuếch đại danh tiếng của Roland-Andy.”

“Được thôi, tuy vừa mới sát nhập, nhưng tiền vốn của công ty rất dồi dào, hơn nữa bồ cũng nên gặp nhân viên bên bộ phận Hồng Kông.” Tần Như nhanh chóng ghi lại nghị quyết này vào sổ ghi chép, “Mình đi liên hệ với bên truyền thông, phải quyên góp bao nhiêu?”

“3 triệu đola Hồng Kông.”

“Có quá nhiều không, hiện nay kinh tế không khởi sắc, công ty lớn cũng không hẳn ra tay hào phóng như thế.”

“Không cần rút từ công ty, mình ở đây có.” Cô rút một tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Tần Như.

“Ở đâu vậy?” Tần Như nhận chi phiếu ngạc nhiên hỏi.

“Mình bán nhẫn kết hôn của Lãnh Vũ Hiên và mình.” Cô nói nhẹ như gió thoảng mây tan.

“Trời ạ….!” Tần Như không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiếu Trác, “Anh ta vốn dĩ đang bới lông tìm vết của bồ bây giờ bồ bán nhẫn rồi, anh ta có thể bỏ qua cho bồ không?”

“Anh ta cố ý vứt nhẫn kết hôn đi để dày vò đại tiểu thư Tiếu gia, mình chỉ là trong lúc anh ta cho rằng mình không tìm thấy nhẫn mà đau lòng, lặng lẽ tìm nhẫn về rồi mang bán đi. Con gái ông chủ của hàng đá quý rất tốt, không trừ hao mòn liền mua lại theo giá cũ.” Tiếu Trác đang đắc ý lập tức nhếch miệng, chợp mắt hung dữ nói: “Cái đồ keo kiệt, tư liệu của thám tử nói phí chia tay anh ta tặng cho cô bạn gái bị bỏ rơi đều vượt quá 4 triệu, kết quả đôi nhẫn kết hôn mới 3.160.000, chắc chắn sớm lên kế hoạch muốn vứt bỏ. Lúc đầu mình thấy anh ta vứt sao mà thuận tay thế còn cho rằng chắc chỉ vài chục vạn, đúng là đồ phá gia chi tử!”

“y, cũng chỉ có bồ trong hoàn cảnh này còn có thể khai thác được niềm vui cho bản thân.” Nghe lời Tiếu Trác, Tần Như thật không biết nên cảm thấy đau lòng cho người bạn thân bị chồng đối xử như vậy, hay cùng Tiếu Trác chê cười Lãnh Vũ Hiên tự cho là đúng, “Nghi lễ quyên tặng định ngày nào?”

“Ngày kia đi, ngày kia Lãnh Vũ Hiên phải ra nước ngoài. Đừng để giới truyền thông chụp ảnh mình, để tránh người nhà Lãnh gia nhận ra. Mình chú trọng việc gặp mặt nhân viên, mở cuộc họp ngắn. Bồ phụ trách tiếp đón truyền thông.”

“Được rồi.” Pu't Tần Như bay múa trên sổ ghi chương trình.

“Còn nữa, kêu phòng tài vụ nhanh chóng làm sổ sách, ngày kia quyên tặng, đồng thời phát cho nhân viên hai nơi mỗi người một phong bì coi như lời thăm hỏi của công ty sau khi sát nhập thuận lợi.

“Tìm được người rồi chứ?”

“Hai người ai cũng lâu năm, có điều một người thiếu chút quyết đoán, một người lại có chút cấp tiến, mình rất do dự.”

“Được rồi, mình sẽ xử lí. Có điều, với mình “thà ít mà tốt” còn hơn, đặc biệt chức vị quan trọng như vậy. Nếu không được, chắc bồ vẫn phải đi lại cả hai nơi, trước mắt mình chỉ có thể dựa vào cuộc họp qua mạng thôi.”

“Cũng chỉ có thể như vậy. Mình sẽ bảo các quản lí không nói ra thân phận và hành tung của bồ, như thế khi bồ tranh thủ đến chi nhánh công ty sẽ không bị chú ý.” Tần Như nhìn đồng hồ, sắp tới bữa trưa rồi. Cô cầm túi đá trên mắt Tiếu Trác lên, nói: “Vẫn còn hơi sưng, chúng ta gọi phục vụ cơm mang lên vậy, bồ nằm thêm đi.”

“Được thôi, mình muốn bánh nướng nhân thịt dê và bánh bao chua.”

* * *

Giọt nước mắt sơ suất

“Ôi, lại về rồi.” Tiếu Trác dùng cơm tại khách sạn cùng cô bạn, xuống taxi vẻ mặt khổ sở nhìn cửa lớn màu đen của nhà họ Lãnh. Lúc nào mới có thể hoàn toàn nói lời “vĩnh biệt” với nơi này đây? Nhìn trái phải, sau khi chắc chắn xung quanh không có người, Tiếu Trác ngồi lan can đá trong luống hoa nhỏ của nhà họ Lãnh, nghiêng đầu nhìn hình dáng đẹp đẽ của ngôi nhà họ Lãnh.

Thảm cỏ của nhà họ Lãnh giống Tiếu gia vừa dày vừa mềm, thảm cỏ của nhà ông trẻ và bà trẻ khi còn sống cũng dày và mềm, tuy thảm cỏ đó còn lâu mới to bằng ở đây, nhưng lại hoàn toàn thuộc về cô. Ông trẻ còn đặc biệt làm một cái xích đu giữa hai cây dạ hợp cho cô, cô thích nhất được ông trẻ đung đưa xích đu, mỗi lần đung đưa đều cao hơn, xa hơn nhiều so với bà trẻ.

Thực ra vừa bắt đầu cô đã không dám ngồi xích đu, cô sợ cao. Nhưng khi xích đu đung đưa, trong lòng hết sức sợ hãi lại bất ngờ phát hiện rằng ngồi trên xích đu có thể khiến cô nhìn thấy người mẹ đơn độc trên sống trên tầng hai qua cửa số sát đất.

“Mẹ không hề không yêu Trác Trác, mẹ rất thương Trác trác, chỉ là mẹ thích yên tĩnh, vì thế Trác Trác đừng làm ồn mẹ.” Bà trẻ vuốt má cô hiền hậu nói không biết bao lần câu đó, vì thế cô luôn luôn cố nén không đi tìm, tránh để người mẹ thích yên tĩnh tức giận.

Nhưng cô rất muốn ở bên mẹ, dù là nhìn mẹ một chút thôi cũng được! Bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi, chỉ cần cô bạo gan ngồi trên xích đu, ra vẻ giả vờ vui sướng, để ông trẻ, bà trẻ dùng lực đẩy xích đu, cô đã có thể đung đưa rất cao rất xa, có thể nhìn rõ mái tóc dài của mẹ trên tầng hai, thỉnh thoảng cô còn có thể nhìn thấy nụ cười của mẹ, cho dù bà hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều lặng lẽ khóc……

“a……” Tiếu Trác vội vàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt rơi xuống, gần đây sao đột nhiên lại trở nên yếu đuối vậy, là do không thích nghi được với sự thay đổi môi trường và thói quen sống nên mới thế này chăng?

Sau khi đến nhà Tiếu gia, cô phát hiện cha cô – nhà chú Tiếu có thảm cỏ còn to hơn, xích đu tinh xảo hơn. Mẹ Tú Trung có nụ cười hiền từ như ông trẻ, bà trẻ, thường thay phiên ôm cô và Tiểu Kỳ Kỳ – đứa trẻ luôn khiến người khác yêu mến lên xích đu, đung đưa, đung đưa, đung đưa lên rất cao rất xa!

Nhưng bố rất tức giận, ông nói cô lớn rồi, xích đu nên để Kỳ Kỳ nhỏ tuổi hơn chơi. Từ đó cô không đung đưa xích đu nữa, cô đồng ý người mẹ đã mất là phải nghe lời cha.

Nhưng mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ lại kêu quản gia làm một cái xích đu trên thảm cỏ —— một cái xích đu tặng cô! Cô rất vui mừng! Ngồi trên xích đu đung đưa! Đung đưa nè! Vào thứ 7, chủ nhật còn có thể nhìn thấy cha ở thư phòng tầng 2: cha đang dạy em vẽ; cha đang dạy em nhận mặt mặt chữ; cha đang cùng em làm diều giấy…… Mẹ Tú Trung không ngừng giúp cô đung đưa, đung đưa nhé, cô không ngừng nhìn vào thư phòng của cha nhé, nhìn nhé……

Có một hôm, tiếng cười của cô quá to, cha đang cùng em xếp đồ chơi bằng gỗ, tức giận mở cửa sổ thư phòng lớn tiếng, kêu cô sau này không bao giờ được đung đưa xích đu nữa.

Bình thường tuy vẻ mặt cha vô cảm, không quan tâm tới cô, nhưng chưa bao giờ dữ tợn với cô như thế, lần đó cô sợ hãi phát khóc. Mẹ Tú Trung ôm cô xuống khỏi xích đu, vuốt vuốt tóc rồi đưa cô lên tầng trên.

Sau đó cô nghe thấy tiếng khóc của em gái, tiếng hét của cha và mẹ Tú Trung, họ đang cãi nhau, em gái sợ phát khóc. Đây đều là lỗi của cô! Cô không nên đung đưa xích đu, cha đã cảnh cáo cô rồi, đều trách cô!

Cô ngơ ngẩn ngồi trên thảm cỏ, nhón chân, ngửa mặt, cố gắng nhìn cảnh tượng cãi nhau ở tầng hai… đều là cô không đúng, đều trách cô! Cô khóc suốt, khóc suốt, tới khi mẹ Tú Trung xuống lầu ôm cô trong lòng.

“૮ɦếƭ tiệt!” Tiếu Trác rủa thầm, cho dù cô cố gắng thế nào, nước mắt vẫn không thể kiềm nén được mà rơi xuống, dùng ngón tay căn bản lau không sạch, cô giấu gương mặt đầy nước mắt vào hai tay, bờ vai run rẩy, tất cả lý trí đều nói với cô rằng lúc này không phải là lúc khóc, nhưng …… hai vai cô càng run rẩy hơn.

“Lạc đường rồi ư?” Giọng nói lạnh băng ngay trên đầu cô: “Đừng khóc nữa, nhà ngay trước mặt rồi.”

Giọng nói rất quen thuộc, là người cô quen ư?

Cô ngẩng đầu lên khỏi khửu tay, một gương mặt anh tuấn chiếu lên trong đôi mắt đen đầy nước mắt, dần dần rõ nét hơn ——

Shit! Nếu không phải sức kiềm chế cao, Tiếu Trác gần như chửi rủa ra khỏi miệng, sao cô có thể phạm thứ tội như thế trước cửa ngôi nhà họ Lãnh?

“Em tưởng rằng buổi trưa anh không về…..” Vừa nói xong Tiếu Trác lại chửi thầm bản thân hàng trăm lần, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh!

“Đúng không?” Quả nhiên lời Tiếu Trác khiến Lãnh Vũ Hiên nhướng mày lưỡi mác, “vì thế cô liền ra ngoài?”

“Hồng Kông là thiên đường mua sắm, cũng là thiên đường của phụ nữ, bây giờ phải định cư ở đây, em muốn đi shopping một chút.” Cô đứng lên, chỉnh lại quần áo. Rất tốt, cô đã có thể kiểm soát suy nghĩ của bản thân rồi. Cô si mê và oán giận nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Dù sao anh cũng chẳng có thời gian đưa em đi.”

“Vậy thành quả shopping của cô đâu?” Lãnh Vũ Hiên vẫn kiểu nhìn cô vẻ khó đoán, đây mới là hình tượng của đại tiểu thư Tiếu gia chăng! Vừa nãy lại xảy ra chuyện gì? Gương mặt bất lực, đôi mắt thê lương, hiu quạnh lại không mất đi thái độ kiêu kỳ đó thuộc về ai? Đấy là nét mặt có chuyện, biểu hiện phức tạp đó sao có thể xuất hiện trên gương mặt đại tiểu thư sống trong nhung lụa, dốt nát ngạo nghễ chứ? Anh giơ tay muốn lau đi giọt nước mắt vẫn vương trên má cô, nhưng Tiếu Trác lại tránh như con chim sợ cành cong.

Đáng ૮ɦếƭ, Tiếu Trác lại chửi rủa bản thân một lần nữa, hận không thể đập tan dây thần kinh mẫn cảm của mình, “em, em tưởng rằng……” Cô lúng túng nhìn xuống đất, trong đầu suy nghĩ tìm một nghìn lời lí do thoái thác, “em tưởng rằng anh muốn đánh em. Hôm qua anh, em……”

“Tôi chỉ muốn lau giúp cô giọt nước mắt.” Là anh nghĩ quá nhiều ư? Đây cũng có thể là phản ứng bình thường của đóa hồng trong phòng ấm lần đầu gặp gió mưa. Tiếng khóc vừa rồi chắc là do việc hôm qua? Nghĩ tới điều đó anh không nén được đắc ý. “Đồ shopping của cô đâu?” Anh tiếp tục truy vấn.

“Em…… tâm trạng em không tốt, vì thế …… lúc ra khỏi taxi, quên không cầm.” Cô cúi đầu, lo lắng vặn ngón tay thon dài, thảm thương hỏi: “Có phải em vô dụng lắm không?”

”Không sao, đồ tôi tặng bạn gái cũng chỉ là những thứ đó.” Anh ác ý nói.

“Thế ư?” Cô vờ đau khổ nhìn Lãnh Vũ Hiên, “vậy chắc anh sẽ không tức giận vì em mất đồ chứ?” Cô tiếp tục lo lắng kéo ngón tay, “Anh biết không, vì em không mang nhiều tiền Hồng Kông, vừa khéo sáng sớm nay bác Lưu đưa em một tấm Gold card, vì thế đồ bị mất đều dùng tấm thẻ này trả.”

“Không sao, tấm thẻ đó vốn dĩ đưa cô dùng mà, cô tùy ý dùng.” Lãnh Vũ Hiên châm biếm nhìn khinh khỉnh, uổng công cái lão già ૮ɦếƭ tiệt Tiếu Thiên Hào đó thường ngày thích khoe khoang đến thế, lại thầm keo kiệt như vậy với người nhà, nếu không đường đường đại tiểu thư Tiếu gia sao có thể vì mất mấy thứ đồ mà đâm ra lo lắng thế chứ. Hứ, Eugénie Grandet!* (Một tiểu thuyết của nổi tiếng của Honoré de Balzac)

“Vậy em yên tâm rồi.” Tiếu Trác rất cảm kích liếc nhanh Lãnh Vũ Hiên, sau đó cúi đầu giấu nụ cười nơi khóe miệng. “Người ta vốn dĩ muốn đi công ty đá quý Tinh Hà mua lại một đôi nhẫn, ai ngờ không có đôi nào thích hợp. Có điều em đã thích một bộ nữ trang ngọc bích, trong cửa hàng lại đồng ý giảm giá, vì vậy em lập tức mua luôn, hơn 4 triệu! Ban đầu em vẫn rất lo lắng, sợ anh tiếc xót…. Bây giờ tốt rồi! Chồng em thật hào phóng, em sẽ không cần lo lắng nữa!” Cô ngước đôi mắt long lanh ngây thơ, cảm kích và phấn khởi nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt bắt đầu chuyển màu xám đen, “Anh sẽ không nói một đằng làm một nẻo chứ!”

“Đương nhiên không rồi!” Lãnh Vũ Hiên nghiến răng nói. Đồ đàn bà ngu xuẩn, còn có thể mất đồ! Lại mất 4tr như thế, thật là ngu đần! Ngu đần!

“Ông xã, anh đối với em thật tốt! Đi, chúng ta về nhà thôi!” Tiếu Trác phấn khởi khoác tay Lãnh Vũ Hiên cùng bước vào nhà họ Lãnh. Hừ, đồ sô-vanh ૮ɦếƭ tiệt, đợi anh lụi bại hết gia nghiệp, tôi sẽ mướn anh làm nhân viên dọn vệ sinh! Chút nữa tranh thủ đi cửa hàng đá quý lần trước, quyét thẻ mua bộ nữ trang 4 triệu tặng cho tiểu Như bọn họ. Dù sao Lãnh Vũ Hiên sẽ không mất công đi kiểm tra trương mục thu chi chi tiết của thẻ tín dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc