Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta - Chương 01

Tác giả: Cố Thất Hề

Bạn cùng phòng
"Cốc cốc"...

"Đợi chút, ra ngay đây", một giọng nữ thanh, ngọt lịm, dịu dàng cất lên sau cánh cửa, Ôn Kỳ Ngôn hít thở sâu một lần nữa, lấy lại tinh thần khi đợi cửa mở, thấy một cô gái xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài và tối, in những cánh hoa lấm tấm, mái tóc cột vội bằng dải ruy băng, thò đầu ra, làm anh có chút bối rối.
"Xin hỏi, anh tìm ai" khuôn mặt trái xoan thanh tú với làn da trắng mịn, cặp lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt to, cặp mi dài chớp chớp, lịch sự hỏi Ôn Kỳ Ngôn với vẻ nghi ngờ.
Ôn Kỳ Ngôn lập tức nhìn cô gái từ đầu đến chân, nở một nụ cười thật tươi: "Xin hỏi, cô có phải là Đường tiểu thư?"
Đường Mật Điềm ngỡ ngàng gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn khách hỏi: "Vâng, anh là...?"
"Tôi là người ở ghép với cô." Ôn Kỳ Ngôn đi thẳng vào chủ đề, đồng thời giơ chiếc điện thoại trong tay: "Cô gửi tin nhắn cho tôi mà."
"Ở ghép?" Đường Mật Điềm bối rối nhìn Ôn Kỳ Ngôn: "Nhưng, người tôi hẹn là cô Trần, không phải là anh" dường như nghĩ đến việc gì đó, lại lập tức hỏi: "Trừ phi, anh là bạn của cô Trần." Ôn Kỳ Ngôn do dự không biết nên trả lời thế nào.
Đường Mật Điềm nhìn kĩ vị khách một lần nữa, lịch sự nói: "Xin lỗi, trời tối rồi, anh vào nhà cũng không tiện lắm, nếu cô Trần muốn thuê phòng, tôi thấy vẫn nên đợi khi nào cô ấy rảnh tự đến xem" nói xong, rất nhã nhặn chuẩn bị đóng cửa.
Ôn Kỳ Ngôn vội bước tới bám tay vào mép cửa, cười nói: "Đường tiểu thư, tôi không phải là cô Trần, nhưng tôi cần thuê nhà, còn cô, thật khéo lại gửi tin nhắn cho tôi, nên tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên."
"Có phải tôi gửi nhầm tin nhắn cho anh?" Đường Mật Điềm nghi ngại, khi thấy vị khách thật thà gât đầu, lại nói tiếp: "Còn anh, cũng vừa khéo đang cần thuê nhà, cho nên mới đến đấy?"
Ôn Kỳ Ngôn vội rối rít gật đầu: "Đúng thế, đúng thế, cho nên nói chúng ta rất có duyên."
"Cho dù tôi gửi nhầm tin nhắn, nhưng kỳ khôi nhất là anh lại đến đây, còn điềm nhiên nói thật khéo anh đang muốn thuê phòng!" Đương Mật Điềm bối rối nhìn vị khách trước mặt nói: "Anh à, rất xin lỗi, đây là sự hiểu lầm, phiền anh, tôi xin lỗi, nhưng nhà thì tôi không thể cho anh thuê được."
"Tại sao chứ?" Ôn Kỳ Ngôn chùng vai xuống, cặp mày cau có, nhìn Đường Mật Điềm vẻ đáng thương "Đường tiểu thư, không phải cô đang muốn tìm người ở ghép sao? Còn tôi, thực sự rất cần một nơi để ở, nếu không tôi đành phải ở ngoài đường mất, sao không cho tôi thuế?" Nói xong, càng tỏ vẻ tội nghiệp bổ sung: "Để đến được chỗ cô, tôi phải đi bộ, đi xe buýt, rồi tàu điện ngầm, vất vả mấy tiếng đồng hồ, hai bàn chân tôi phồng rộp lên rồi, tôi có thành ý như thế, tại sao lại không cho tôi thuê?"
Nhìn người đàn ông rất mực tuấn tú trước mắt, dù quần áo trên người không thuận mắt chút nào, nhưng khuôn mặt trái xoan và cả khí chất toát ra từ con người anh ta, khiến Đường Mật Điềm cảm thấy áy náy vì sự bất cẩn của mình khiến anh ta hiểu lầm, mất công mất sức đến đây, cô nhìn vào đôi mắt đen sâu sáng của anh ta, khiêm ý nói: "Xin lỗi anh, tôi thấy rất có lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tôi sẽ đền bù cho anh." Nói rồi quay người, lấy ví tiền để trên tủ giầy, rút vài tờ một trăm tệ, hơi cúi người nói: "Xin lỗi, đây là tiền để anh gọi xe về."
Ôn Kỳ Ngôn nhìn lướt số tiền Đường Mật Điềm đưa, nhưng không nhận, anh nhăn mày khó chịu, nhưng lập tức trấn tĩnh, dịu dàng nhìn cô: "Đường tiểu thư, có thể cho tôi một lí do vì sao không thể ở ghép được không?" Nhìn vẻ mặt bối rối của cô gái, anh không khó để nhận ra cô rất lương thiện.
"Bởi vì anh là đàn ông." Đường Mật Điềm ngại ngùng mỉm cười, giải thích đơn giản: "Tôi không ở ghép với đàn ông."
Ôn Kỳ Ngôn nhanh chóng hiểu ra, cô gái này có thành kiến với chuyện hai người khác giới ở chung, rốt cuộc, một nam một nữ, sống cùng một nhà, sẽ có một mối quan hệ không rõ ràng, nhưng bây giờ anh đang cần gấp một chỗ ở, liền nở nụ cười đầy mê hoặc nói: "Tôi cho là tôi biết vì sao cô từ chối ở ghép với đàn ông rồi." Đường Mật Điềm không trả lời, chỉ cảm thấy choáng váng vì hòa quang từ nụ cười của Ôn Kỳ Ngôn, mà lại còn thấp thoáng hai má lúm đồng tiền nữa chứ.
"Cô sợ nam nữ ở chung, sẽ có nhiều rắc rối phải không?" Ôn Kỳ Ngôn hỏi dò, thấy Đường Mật Điềm gật đầu, lập tức đã nghĩ ra cách đối phó. Để khỏi phải ở ngoài đường, để có thể ở ghép cùng với cô gái lương thiện này, anh chỉ có thể chịu thiệt thòi biến mình thành Gay, bèn hắng giọng nói: "Đường tiểu thư, điều này, cô khỏi cần đắn đo, cứ yên tâm cho tôi thuê nhà đi."
Đường Mật Điềm chớp đôi mắt đen, có vẻ không hiểu ý Ôn Kỳ Ngôn, lại nhấn mạnh nói: "Anh à, không phải chuyện đắn đo, mà là tôi không thể cho đàn ông thuê phòng, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Tôi biết!" Ánh mắt rạng ngời, Ôn Kỳ Ngôn nhìn cô gật đầu "Cô đừng coi tôi là đàn ông, là có thể cho tôi thuê nhà!"
"Nhưng, thực tế anh là đàn ông mà!" Đường Mật Điềm ngoan cố nói.
"Đường tiểu thư, thực tế, mặc dù tôi thân xác là đàn ông, nhưng mọi tập tính của tôi đều là phụ nữ!" Để lừa Đường Mật Điềm, Ôn Kỳ Ngôn đành trắng trợn nói dối, anh dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt đẹp thậm chí hơi ngượng nghịu, khẽ cúi đầu, cụp hàng mi cong, hạ giọng nói nhỏ: "Tôi đã có thành ý đến ở ghép, nên cũng không ngại nói cho cô biết sự thật, thực ra tôi là Gay, tôi thích đàn ông, cô có thể hoàn toàn xem tôi như chị em!"
"A!" Đường Mật Điềm giật nảy mình vì tin đó, không kịp nuốt nước bọt, cho nên bị sặc. Ôn Kỷ Ngôn vội giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, vẻ thông cảm: "Đường tiểu thư, tôi xin cô, cho tôi thuê nhà đi, chúng ta sẽ thành chị em tốt!"
Đường Mật Điềm không biết nên thể hiện thái độ như thế nào, mặc dù, đã từng nghe về Gay, nhưng thực tế, đây là lần đầu tiên cô gặp một người tự nhận là Gay, hơn nữa, còn muốn trở thành chị em tốt của cô, khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cho nên càng bối rối, không biết nên thế nào.
"Đường tiểu thư, có lẽ cô không thành kiến với dân Gay, vì thế cho tôi thuê phòng nhé?" Khuôn mặt đẹp đẽ Ôn Kỷ Ngôn đầy đau khổ: "Tôi biết, tôi nói ra sự thật, cô sẽ coi thường tôi! Kì thị tôi! Tôi đã tự làm khó mình rồi." nghe Ôn Kỷ Ngôn than thờ, Đường Mật Điềm càng áy náy, vội giải thích: "Xin lỗi, tôi không coi thường, không kì thị anh, nhưng lần đầu tôi gặp người như anh..." Đường Mật Điềm đắn đo lựa chọn từ ngữ sao cho uyển chuyển, hàm xúc một chút, nhưng không tìm được từ thích hợp, đành nói: "Tôi không biết nói sao, đằng nào thì tôi cũng không coi thường anh."
"Cô đã không coi thường, không kì thị tôi, vậy cho tôi thuê nhà đi!" Ôn Kỷ Ngôn nghiêm trang nhìn Đường Mật Điềm nói: "Nếu, cô vẫn không muốn cho tôi thuê, tức là thâm tâm cô đang kì thị tôi, kì thị những người như tôi!"
Bị chụp mũ rồi! Không cho thuê, có vẻ như kì thị giới gay, nếu cho thuê, rốt cuộc anh ta vẫn là một người đàn ông!
Đường Mật Điềm ngẫm nghĩ, do dự, rốt cuộc, có cho thuê hay không?
"Đường tiểu thư, xin cô cho tôi thuê đi, tôi đảm bảo, không gây phiền phức cho cô, tôi cũng hứa không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô, xin cô đừng từ chối được không?" Ôn Kỷ Ngôn đăm đắm nhìn Đường Mật Điềm vẻ rất tội nghiệp, giơ tay làm động tác thề.
Đường Mật Điềm không biết nên làm gì với anh ta, chỉ lắp bắp: "Tôi...tôi.."
"Cô đừng tôi tôi nữa, đừng coi tôi là đàn ông, hãy coi như là chị em, chúng ta ở cùng nhau, nhất định sẽ vui vẻ!" Ôn Kỷ Ngôn nở nụ cười sán lạn nhìn Đường Mật Điềm, tiện thể cong ngón tay út, trông điệu đà như một cô gái: "Đường tiểu thư, tôi là Ôn Kỷ Ngôn, hoặc gọi là chị Ngôn cũng được!" (An: mịa nó, quá vô sỉ rồi đấy ông anh!!!)
"Đường Đường, Điềm Điềm, tôi nên gọi cô thế nào nhỉ?" Ôn Kỷ Ngôn kéo tay Đường Mật Điềm nói rất tự nhiên, như quen biết từ lâu, nụ cười rất hồn nhiên nở trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, điệu bộ ấy thật sự rất giống một cặp chị em thân thiết.
Đường Mật Điềm muốn rút tay khỏi bàn tay Ôn Kỷ Ngôn, nhưng mắt liếc thấy anh ta vẫn nhìn mình bộ dạng cầu khẩn rất đáng thương, nên đành thôi, nhếch mép thăm dò: "Tiền thuê nhà này không rẻ đâu, anh có chắc muốn ở ghép không?"
"Tiền không thành vấn đề, tôi ở ghép, cũng chủ yếu là xem ngưởi ở ghép với mình." Ôn Kỷ Ngôn chăm chú nhìn Đường Mật Điềm: "Cô rất lương thiện, lại không kì thị Gay, cho nên tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành chị em thân thiết, Đường tiểu thư à."
"Vậy...vậy thì được rồi, anh vào nhà đi, chúng ta sẽ bàn kỹ về những nguyên tắc khi ở chung!" Đường Mật Điềm vụng về gãi đầu, mở cửa, mời Ôn Kỷ Ngôn vào nhà, ngần ngại nói: "Xin lỗi, không có dép dành cho đàn ông!"
Ôn Kỷ Ngôn cởi giày, để chân không bước theo Đường Mật Điềm ngồi xuống salon phòng khách, nhanh chóng quan sát căn nhà, đây là căn hộ hai phòng khoảng hơn 60 mét vuông, hai cửa quay hướng Nam Bắc, bên cạnh phòng khách là nhà tắm, từ cửa chính đi vào, sát phòng tắm là nhà bếp, nhà không to, nhìn lướt một vòng là hết, nhưng bài trí rất ngăn nắp, nhất là nhà vệ sinh được lau dọn rất sạch sẽ, nền nhà bóng đến mức có thể soi gương.
"Ôn tiên sinh, xin giới thiệu lại lần nữa, tôi là Đường Mật Điềm, nhà thiết kế thực tập tại công ty DADA, rất vui được biết anh." Giới thiệu xong, cô chủ động bắt tay Ôn Kỷ Ngôn một cách lịch thiệp.
"Thiết kế của DADA rất nổi tiếng, Điềm Điềm, tiền đồ của cô rất sáng lạng!" Ôn Kỷ Ngôn chủ động gọi mỗi tên của Đường Mật Điềm, sau đó không đợi cô phản ứng: "Sau này chúng ta ở chung, cứ gọi tiểu thư với tiên sinh thì xa cách quá, gọi tôi là Ngôn Ngôn, hoặc Tiểu Ngôn là được."
"Được rồi, Tiểu Ngôn!" Đường Mật Điềm gượng gạo nói, rồi cười cười, tay vô tình nghịch những lọn tóc, nhìn Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói: "Mặc dù cuộc sống của anh có chút khác biệt, nhưng tôi phải nói trước, nhà này cho anh thuê, chỉ mình anh ở, khi chưa được tôi cho phép, anh không được đưa những người vớ vẩn đến đây! Nếu không tôi có thể đuổi anh đi bất cứ lúc nào!"
Ôn Kỷ Ngôn vội gật đầu rối rít: "Cô yên tâm, chỉ một mình tôi ở, tôi sẽ không đưa bất kỳ ai đến đây." Ở thành phố này, anh không quen ai, muốn đưa ai đến cũng chẳng có người mà đưa.
"Vậy thì được!" Đường Mật Điềm lặng lẽ thở dài, cuộc sống của cô xưa nay rất đơn giản, cho nên, hy vọng mối quan hệ với người ở ghép cũng đơn giản, đương nhiên, cô ghét nhất là loại người vỡ vẩn, liền rút hai bản hợp đồng trong ngưn kéo bàn trà, đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: "Đây là hợp đồng thuê chung, còn có một số quy tắc trong sinh hoạt, anh xem kĩ đi, có ý kiến gì cứ nêu ra."
"Ồ, được!" Ôn Kỷ Ngôn trước nay chưa từng đi thuê nhà, nên cũng không quan tâm những chi tiết trong hợp đồng, hơn nữa, anh tin tưởng sự lương thiện của Đường Mật Điềm, sẽ không lừa anh, cho nên, xem qua một lần, đã gật đầu: "Hợp đồng không vấn đề gì, những quy tắc sống chung, tôi sẽ dần rút kinh nghiệm, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây bất cứ phiền hà gì cho cô."
Thấy anh thẳng thắn nói vậy, Đường Mật Điềm cũng không còn gì để nói nữa, chỉ có thể hỏi: "Vậy khi nào thì anh định chuyển đến đây?"
"Tối nay!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn cô, nói ngay.
"Hả?" Đường Mật Điềm ngẩn ra: "Sao gấp vậy? Anh còn chưa mang đồ đạc, thì chuyển cái gì?"
"Không cần, tôi không cần đồ đạc gì hết. Quản lí tốt bản thân là được rồi!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn Đường Mật Điềm, rồi chỉ tay vào phần cuối hợp đồng, tiền thuê nhà ghi rõ, nộp ba tháng một lần, còn lúc này anh không có đủ 50 tệ, lúng túng nói: "Điềm Điềm, về việc nộp một lần ba tháng tiền nhà, có thể cho tôi nộp muộn vìa hôm không?"
"Sao?" Đường Mật Điềm kinh ngạc nhìn Ôn Kỷ Ngôn, tưởng mình nghe nhầm, chính cô cũng không nhiệt tình như lúc trước, ánh mắt hơi tối lại, cô muốn giải quyết khó khăn về tài chính, mới tìm người ở ghép, còn theo cách nói của gã này, cô vẫn chưa thể giải quyết vấn đề kia.
Hơn nữa, đẹp trai cũng không phải bánh mỳ, không thể mang ra ăn lúc đói, ngộ nhỡ gã này là dân chơi chỉ có cái mã bề ngoài, đến lừa để có chỗ ở thì sao? Đường Mật Điềm thầm nghĩ, không khỏi lo lắng, ánh mắt nhìn Ôn Kỷ Ngôn cũng trở nên phức tạp, lời từ chối đuổi khách đã sẵn sàng, chuẩn bị lập tức đuổi anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc