Dấu Mộng - Chương 11

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Chuyển công tác
Thông báo thăng chức của Hề Kỷ Hằng và Trương Nhu dán ở bảng tin công ty đã mấy hôm nay, vậy mà anh ta vẫn án binh bất động trong phòng giám đốc Hải Đồ. Ai cũng biết lần thăng chức này không phải tin tốt lành gì đối với Hề thiếu gia quanh năm chỉ quen thói ăn chơi.
Ngài Chủ tịch Hội đồng quản trị Hề Đồng Tiên biết tính đứa cháu ngỗ nghịch, nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, ông kiên nhẫn đợi hai ngày, sau đó đã gọi đến văn phòng Trương Nhu.
Trương Nhu bực mình, liền gọi ngay Giản Tư vào phòng Hề Kỷ Hằng: “Chúng tôi giúp anh thu dọn đồ đạc, hôm nay nhất định phải chuyển, thánh chỉ ban xuống, ai dám trái lệnh?” Chị không chút khách khí lấy tay gõ lên mặt bàn làm việc, Hề Kỷ Hằng đang ngồi trên ghế xoay xem tivi.
Mắt dán vào màn hình, anh ta trả lời qua loa một câu: “Thu dọn đi, tôi trả có gì để mang theo cả.”
Trương Nhu lừ anh một cái, “Anh rầy rà như thế làm gì? Sớm muộn cũng phải đi, sao cứ phải làm khó chúng tôi!”
Hề Kỷ Hằng cười cười, “Tôi muốn xem nốt bộ phim này mà, hôm nay tập cuối rồi đấy. Qua bên đó, bao nhiêu con mắt dòm ngó, rồi chẳng được xem thoải mái nữa.”
Trương Nhu há mồm trợn mắt nhìn anh, Giản Tư không biết phải nói gì mới phải.
Đồ đạc anh ta không có gì nhiều ngoài vài món đồ dùng văn phòng và sạc điện thoại. Tất cả xếp chưa đầy một thùng catton. Trương Nhu lắc đầu ngao ngán. Không biết hai năm qua anh ta đến đây làm việc hay đến để chơi. Chợt nhớ đến cái gai trong mắt, Trương Nhu cao giọng át cả tiếng súng đoàng đoàng phát ra từ tivi: “Anh rước cái cô thư ký họ Tiền kia đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy thêm một ngày nào nữa.” Tiền Thụy Na đi đưa tài liệu cho khách hàng chưa về, Trương Nhu thẳng thắn lên tiếng.
“Ừ.” Hề Kỷ Hằng tức tối nhăn mặt, “Để cô ta đi làm một thời gian coi như hết tình hết nghĩa rồi, tôi cũng đang tính đuổi đi, người ngợm gì đâu, xấu xí hết biết.”
“Nói như anh thì xinh đẹp như Giản Tư đây nên được thăng chức à?” Trương Nhu không cười nổi, tiêu chuẩn chọn nhân viên của Hề thiếu gia từ trước tới giờ rất độc đáo.
Hề Kỷ Hằng thản nhiên đưa mắt nhìn chị, “Tôi định thế thật, để Giản Tư đến tổng công ty với tôi.”
“Không, tôi muốn đi theo Phó giám đốc Trương!” Giản Tư kiên quyết bày tỏ lập trường, cô tuyệt đối không đến tổng công ty. Trương Nhu và Kỷ Hằng đều không ngờ cô có phản ứng dữ dội đến thế. Giản Tư hơi ngượng, lí nhí giải thích: “Như vậy tôi mới có thể học được nhiều thứ hơn.”
Hề Kỷ Hằng lập tức xanh mặt, đập bàn một cái, ấm ức trách cứ: “Cô nói thế là ý gì? Thế có nghĩa là đi theo tôi không học được gì đúng không?”
Tiếng đập bàn làm Giản Tư giật mình, “Tôi… tôi không có ý đó…” Thật ra cô muốn nói may mắn lắm Trương Nhu mới chịu chỉ dạy mình, cô muốn ở bên cạnh chị, nhưng cách diễn đạt của cô không được khéo cho lắm.
Trương Nhu đứng bên ngoài quan sát cười ha hả, đắc ý nói: “Giám đốc à, anh chấp nhận đi, Giản Tư theo tôi thì tốt hơn, cô ấy mà đi theo anh thì học được gì chứ, ăn chơi đàn đúm à? Có mà theo anh làm a hoàn thì có.”
Hề Kỷ Hằng xùy một tiếng: “Nói đùa thôi mà! Giờ tôi đã là Phó giám đốc Gia Thiên, kiểu gì cũng phải tuyển vài em chân dài làm thư ký!” Anh tức tối lườm Giản Tư một cái, “Quê mùa ngốc nghếch như cô, nhìn không bổ mắt, nói đùa mà tưởng thật ngay được!”
Giản Tư cúi đầu không dấu nổi nét cười nơi khóe miệng.
Hề Kỷ Hằng liếc xéo cô, hình như tâm trạng rất tốt nói, “Thôi đi ra cả đi, đợi tôi xem hết tập này, sẽ về tổng công ty điểm danh.”
Trương Nhu nhìn sắc trời, “Ngài chủ tịch dặn tôi phải đích thân đưa anh về, tôi chẳng khác gì bảo mẫu của anh.”
Giản Tư ôm chiếc thùng nhẹ tênh bước ra ngoài cùng Trương Nhu, Trương Nhu quay đầu nói, “Sao lại gặp một ông chủ quái dị như cậu ta chứ? Có điều… cậu ta đi rồi thì cũng buồn thật.”
Giản Tư cười khẽ, cô rất mong anh ta nhanh chuyển đi, như vậy cô có thể an tâm làm việc tại Hải Đồ, người họ Hề, tránh càng xa càng tốt.
Giản Tư nhìn đồng hồ, hi vọng Tiền Thụy Na mau quay về, cô sợ Hề Kỷ Hằng bắt cô đến Gia Thiên thu dọn văn phòng cho anh ta. Chờ đến hơn mười rưỡi, Giản Tư thở dài, Tiền Thụy Na không thể nào làm xong việc là về công ty luôn… Hề Kỷ Hằng xem xong phim, giơ tay nhấc áo vest ung dung bước ra, gọi Trương Nhu lên đường.
Trương Nhu cầm chìa khóa xe, chau mày nhìn tin nhắn trên di động, có vẻ rất bận rộn, tay lơ đãng kéo cửa văn phòng lại.
“Chị đừng đi xe làm gì, đến đó chào bác tôi một tiếng, rồi chúng ta cùng ăn cơm trưa, ăn xong tôi đưa bọn chị về.” Cà-vạt của Hề Kỷ Hằng vắt lủng lẳng trên cổ, nhìn chả có chút nghiêm túc nào. Trương Nhu lừ anh một cái, đưa bọn họ về là giả, lấy cớ bỏ trốn mới là thật, nhìn ghế của Tiền Thụy Na trống không, chị chán nản nghiệm ra, Hề Kỷ Hằng và Tiền Thụy Na quả là một cặp bài trùng.
Giản Tư cúi đầu ngồi im trên ghế, Hề Kỷ Hằng gõ mặt bàn, nhăn trán giục: “Đi thôi! Còn làm gì nữa!”
Giản Tư cắn môi, đẩy chiếc thùng nhẹ bẫng về phía anh, “Đồ đạc không nặng đâu, tôi không đi cũng chẳng sao.”
Trương Nhu nhét di động và chìa khóa xe vào túi xách, “Cũng được.” Chị cũng thấy không cần lôi Giản Tư đi cùng.
Hề Kỷ Hằng thì không nghĩ như vậy, anh sầm mặt, “Cô muốn tôi hay Giám đốc Trương bê thùng đây? Cái gì cũng phải tự mình làm, thì còn thuê thư kí làm gì?” Khẩu khí của anh rất nặng nề.
Giản Tư ngẩn người, nhiều lúc đại thiếu gia muốn nổi nóng thì nổi nóng ngay được, vô duyên vô cớ chẳng cần lý do.
Trương Nhu thấy anh chuyện bé xé ra to, chán nản hất hàm bảo Giản Tư, “Thôi được rồi, có gì to tát chứ? Đại thiếu gia muốn phô trương thanh thế, đi theo cũng được, còn có thể ăn ké một bữa, phải hoành tráng đó nhé!” Chị liếc Hề Kỷ Hằng nhắc nhở.
Giản Tư bất lực đành đứng dậy ôm chiếc thùng không nặng đến một kg, mặt mày trắng bệch vòng qua bàn làm việc, Hề Kỷ Hằng lập tức tươi cười, “Vậy tôi đặt chỗ luôn bây giờ, ăn cơm Tây hay cơm ta?”
Trương Nhu nhìn anh, nhăn mày ngẫm nghĩ, ném lại một câu rồi đi thẳng “Tùy.” Giản Tư phải khóa cửa khu văn phòng, dùng cánh tay kẹp thùng catton, khó nhọc kéo cánh cửa. Hề Kỷ Hằng đứng bên đợi cô, tự nhiên kéo cửa giúp cô, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn ăn cơm Tây hay cơm ta, nói đi!”
Trương Nhu dừng lại ở góc cầu thang, Giản Tư dã khóa xong cửa, thái độ trầm tĩnh xa lạ như thường ngày, cô để Hề Kỷ Hằng đi trước, thấp giọng nói: “Tôi ăn gì cũng được.”
“Vậy thì cơm Tây!” Hề Kỷ Hằng quay đầu nhìn cô vẫn đang cúi đầu, tự ra quyết định.
Trước khi anh kịp đưa mắt nhìn mình, Trương Nhu vội bước xuống cầu thang như không có chuyện gì, khẽ nhắm mắt, sự ra đi của Hề Kỷ Hằng… là một chuyện tốt, ít nhất là đối với Giản Tư!
Giản Tư ôm thùng catton ngồi ghế sau, cô im lặng hơn thường lệ, may mà Trương Nhu với Hề Kỷ Hằng cười nói luôn miệng, trêu chọc lẫn nhau, nên cô không cần lo lắng đến bầu không khí trên xe. Thật ra cô đâu cần sợ phải gặp lại Hề Thành Hạo? Gặp lại thì có sao? Cũng giống như lần trước… cô vẫn hằng ngày đi làm, về nhà sau khi hoàn thành hết việc nhà thì đặt lưng xuống giường, ngủ một giấc đến sáng.
Tại tổng hành dinh Gia Thiên, phòng phó giám đốc ở dưới tầng của phòng giám đốc, Hề Kỷ Hằng đang vui mừng vì không phải sống trong sự kiểm soát gắt gao của ông anh họ thì nhìn thấy người thư ký hơn bốn mươi tuổi, tháo vát nhanh nhẹn, đội nhiên mặt anh ta tối đen.
Trương Nhu niềm nở bắt tay bà ta, và không quên dặn dò: “Sau này phiền chị chăm sóc cho phó giám đốc nhé.” Nói như thể người ta mang con đến giao cho mấy cô bảo mẫu vậy.
Bà thư ký già có lẽ là người ít nói ít cười, được tổng giám đốc tân nhiệm của Hải Đồ ủy thác trọng trách, cũng chỉ cười xã giao nói: “Không dám, đây là công việc của tôi mà.”
Hề Kỷ Hằng đứng sau lưng nghe thấy, mặt mày xanh lè, toàn thân run rẩy.
Bà thư ký già chỉ cho Giản Tư chỗ sắp xếp đồ đạc của Hề Kỷ Hằng, còn anh ta và Trương Nhu lên tầng trên ra mắt sếp lớn. Khi quay lại anh ta vội giục Giản Tư đi ăn cơm. Trong thang máy, không biết Trương Nhu nghĩ ra trò gì mà bật cười ha ha, Hề Kỷ Hằng lườm chị, chị hào phóng chia sẻ: “Tôi đang nghĩ đến bộ mặt của Tiền Thụy Na khi gặp phải bà thư ký kia, mặt cô ta chắc phải như cái bánh bao chiên ấy chứ, ha ha…”
Trên đường tới bãi đỗ xe, di động của Hề Kỷ Hằng kêu lên, anh nhìn màn hình rồi bắt máy gọi ra hai tiếng: “Anh à”, rất thân mật. Trương Nhu không buồn để ý, ra hiệu cho anh ta dùng điều khiển từ xa mở khóa xe. Giản Tư khẽ rùng mình, sắc mặt tối dần.
“… Mình cùng đi ăn, em đi với bạn, đặt sẵn chỗ rồi.” Hề Kỷ Hằng đưa mắt nhìn Giản Tư đang đứng thẫn thờ, vừa nghe điện thoại, vừa thô lỗ mở cửa đẩy cô lên xe.
“Tôi… có lẽ tôi…” Sự chuẩn bị tâm lý lúc trước hoàn toàn không hữu dụng, cô chỉ hi vọng bây giờ có thể bỏ đi ngay lập tức.
“Tư Tư?” Trương Nhu dường như nhận ra khẩu khí kì lạ của cô, chị quay đầu nhìn cô. Hề Kỷ Hằng cúp máy nhảy lên xe, lần theo ánh mắt của Trương Nhu nhìn thấy cánh tay Giản Tư đang đặt trên cửa, rõ ràng là cô muốn xuống xe.
“Đừng chọc tức tôi!” Anh lạnh lùng quay đầu, buông lời dọa nạt.
Giản Tư tiến thoái lưỡng nan, đành buông tay ra.
Xe của Hề Thành Hạo cũng đỗ ở khu đặc biệt, chỉ cách xe của Hề Kỷ Hằng hai chiếc xe, anh bước ra từ cửa lớn, gật đầu chào Trương Nhu qua cánh cửa kính, đột nhiên ánh mắt anh khựng lại một chút, rồi leo lên xe.
“Anh ấy đẹp trai quá,” Trương Nhu bị hớp hồn bởi nụ cười khi nãy của Hề Thành Hạo, “Hơn anh gấp chục lần. Nếu so với anh ấy, thì anh chỉ là quả dại còn xanh thôi.”
Hề Kỷ Hằng không phục hừ một tiếng, “Tôi chỉ kém anh ta một tuổi! Chẳng lẽ anh ta lại già đến thế?! Tôi là điển hình của vẻ đẹp anh tuấn lãng tử, còn anh ta lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, thâm trầm, u ám phát ớn, thế mà không hiểu sao con gái thời nay lại ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt, nói về món nợ phong lưu thì đôi còn thua anh ta nhiều.”
Món nợ phong lưu…
Giản Tư khẽ vuốt trên vết nhăn trên váy, nỗi hoảng loạn khi nãy cũng dần biến mất như vết nhăn mờ nhạt này, cô sớm đã vô cảm lãnh đạm với quá khứ của mình, với anh cũng vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc