Đầu Lưỡi - Chương 36

Tác giả: Ức Cẩm

Thời gian bận rộn nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến kỳ nghỉ lễ 1-5, rốt cuộc triển lãm cá nhân của Bùi Thần tại Hàng Châu cũng khai mạc rồi.
Đây là triển lãm ảnh có chủ đề "Bảo vệ môi trường", trong mười ngày, ba ngày đầu khai mạc phải mua vé vào cửa, tất cả số tiền thu được sẽ quyên tặng cho Quỹ bảo vệ môi trường, mấy ngày sau tất cả đều miễn phí, bất cá ai cũng có thể vào cửa tham quan.
Nói trắng ra là, triển lãm cá nhân này không phải là hành vi thương mại mà chỉ muốn truyền tải giá trị quan và lý niệm của anh.
Tuy nhiên nhóm đồng nghiệp của anh lại là người kinh doanh, đặc biệt Lạc Tang, từ hai tháng trước đã quảng cáo buổi triển lãm này trên mỗi một tạp chí lớn, ngày khai mạc lại mời không ít cấp nhân vật quan trọng trợ uy.
Chi phí đầu tư và tuyên tuyền tốn không ít như vậy, cũng không lấy lợi nhuận làm mục đích tổ chức, dẫn tới không ít người hiếu kỳ, chú ý.
Bởi vì kỳ nghỉ lễ tương đối dài, phòng làm việc nhận mấy đơn đặt hàng cho hôn lễ và party, cho nên Tần Khai Hân cũng không thể đến hiện trường sớm ủng hộ Bùi Thần, nhưng trong vòng bạn bè của cô vẫn có người đi, đó chính là vợ chồng Quách Tiểu Thanh và Cung Trạch.
Cung Trạch là anh họ Bùi Thần, đồng thời cũng là khách quý trong lễ khai mạc triển lãm cá nhân, vì thế anh liền dẫn vợ cùng đi.
Đối với triển lãm cá nhân lần này hai vợ chồng họ đều đánh giá rất cao, đặc biệt là Quách Tiểu Thanh, bản thân cô là phóng viên sinh ra đã có khả năng văn chương, ở trong vòng bạn bè đăng lên mấy đoạn văn, bày tỏ cảm xác với tác phẩm của Bùi Thần, hình dung đó là "Gột rửa tâm linh", "Khiến người tỉnh ngộ", "Rung động lòng người".
Bởi vì triển lãm cá nhân cấm chụp ảnh, bài văn miêu tả như vậy không khỏi làm cho người ta tò mò, đây rốt cuộc là triển lãm cá nhân thế nào, cho nên cùng ngày khai mạc, nhóm chat hôn lễ của Quách Tiểu Thanh vốn yên lặng đã lâu bắt đầu tán gẫu trò chuyện, có người còn đề nghị mọi người cùng nhau tổ chức một đoàn đi xem triển lãm cá nhân lần này.
Đề nghị lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình, vừa lúc Bùi Thần cũng ở trong nhóm, mọi người liền bàn bạc thứ bảy tuần sau cùng đi xem triển lãm cá nhân, bồi dưỡng cảm tình, thuận tiện rèn luyện thân thể gì gì đó.
Là thành viên trong nhóm hôn lễ, Tần Khai Hân tự nhiên cũng bị hỏi tới, chỉ là cô luôn vội vàng, không chú ý tin tức, khi xong việc quay lại nhìn, Bùi Thần đã giúp cô trả lời rồi.
Bùi Thần: Được, thứ bảy tôi và Bánh kem dâu tây sẽ cùng nhau qua đó.
Nhìn thấy những lời này, trên trán Tần Khai Hân xuất hiện đầy vạch đen, lại nhìn nội dung trò chuyện phía dưới, quả nhiên trong nhóm nổ tung rồi.
Tất cả hỏi bọn họ ở cùng một chỗ từ khi nào, còn nói hôn lễ ngày đó đã cảm thấy giữa hai người họ có vấn đề, khoa trương nhất chính là Quách Tiểu Thanh, cô ấy hỏi khi nào thì bọn họ kết hôn, khi nào thì để cho cô ấy ôm cháu?
"..." Tần Khai Hân cảm thấy không có gì để nói, buổi tối lúc hai người gặp mặt, cô kháng nghị với Bùi Thần, "Tại sao anh lại nói ra hả?"
Bùi Thần hỏi lại cô: "Chẳng lẽ em muốn giữ bí mật?"
Tần Khai Hân bị vấn đề này làm cho rối rắm, kỳ thực cô cũng không cố ý muốn giữ bí mật, giống như ở hội bạn học trước đó, cô thẳng thắn thừa nhận mình đã có bạn trai rồi. Nhưng muốn nàng chủ động giới thiệu Bùi Thần với mọi người, cô lại không mở miệng được, thậm chí ngay cả người trong nhà cũng chưa nói.
Đối với đoạn tình cảm này, trong lòng cô vẫn luôn mang cảm xúc bất an, có lẽ là bởi vì bảy năm chia cách quá dài, khiến cô cảm thấy cứ đợi sau khi mọi chuyện ổn định, mới từ từ nói cho người khác biết thì tốt hơn.
"Em chỉ muốn khiêm tốn một chút..." Tần Khai Hân cúi đầu, chột dạ nói, có chút không dám nhìn thẳng Bùi Thần.
"Tiểu Hân." Bùi Thần bỗng nhiên gọi cô.
"Hả?" Cô ngẩng đầu.
Đôi mắt anh lóe lên, giống như muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra miệng, anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Em mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hai người đứng ở cửa chúc nhau ngủ ngon, sau đó mỗi người trở về nhà, Tần Khai Hân nằm trên giường không ngủ được, nhớ lại chuyện giữa mình và Bùi Thần, trong lòng cảm thấy rầu rĩ, rõ ràng tình cảm của hai người rất thuận lợi, chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác nói không nên lời đây?
Bình thường, nếu gặp vấn đề kiểu này, cô còn có thể tìm "Hắc Sắc U Mặc" nói hết, mà lúc này...
Thôi, cô vẫn cứ tiếp tục phiền não đi.
Sang tuần, chuyện lớp học, sân bãi đã đàm phán xong, tiền thuê một năm ba trăm ngàn, đối với khu vực như thế mà nói, quả thực là siêu giá trị!
Tần Khai Hân và Tiết Mạn cùng nhau ký vào hợp đồng cho thuê, ký xong lại cùng nhau chạy tới mấy công ty trang trí, bước đầu thỏa thuận về lắp đặt các thiết bị, lại mất hơn một trăm ngàn, còn những thiết bị làm khô thì đưa thỏa thuận xong, tuy nhiên trong lòng Tần Khai Hân ít nhiều cũng có tính toán, không tốn hơn một trăm hai trăm ngàn không được.
Lớp dạy làm bánh còn chưa mở, cũng đã gần hao hết số tiền tích góp của Tần Khai Hân, kế tiếp cô không thể không suy xét đến việc tạm thời dừng hoạt động của phòng làm việc, giảm bớt chi phí không cần thiết, chuyên tâm chuẩn bị lớp dạy làm bánh.
Tương lai thế nào, nói thật, trong lòng cô thật sự không nắm chắc.
Nhưng đời người không phải là như vậy sao? Không miễn cưỡng, bất phá bất lập(*), nếu đã quyết định bất cứ giá nào, thì cô chỉ có thể một lòng tiến lên phía trước, cố gắng giao tranh!
(*) bất phá bất lập: không phá thì không xây được.
Bận rộn qua đi, lại đến chủ nhật.Triển lãm cá nhân của Bùi Thần chỉ còn mấy ngày, nhưng người đến quan sát vẫn nối liền không dứt, thậm chí không ít người đã từng đến xem một lần, thừa dịp chủ nhật, quay lại lần nữa.
Trường hợp như vậy, thực sự làm cho Tần Khai Hân có chút giật mình, trong ấn tượng của cô, triển lãm cá nhân giống như một nơi cao chót vót, người đến xem bình thường là học sinh, đám người có thành tích cao, hoặc là kẻ yêu thích chụp ảnh các loại. Nàng hoàn toàn không ngờ, triển lãm cá nhân của Bùi Thần sẽ đông đúc như vậy, già trẻ lớn bé, ngay cả dì bảo vệ cũng dừng công việc trong tay đứng trước một tác phẩm nghỉ chân quan sát.
Tất cả nhưng bức ảnh này đều là tác phẩm Bùi Thần chụp được ở Tây Tạng, lúc trước anh bất chấp gió tuyết, một mình đi Tây Tạng, Tần Khai Hân còn tưởng rằng anh sẽ chụp phong thổ Tây Tạng, trên thực tế, các tác phẩm trưng bày đều là một mặt khác của nơi đây.
Thánh địa không nhuốm bụi trần trong mắt mọi người, mấy năm nay, bởi vì phát triển du lịch và công nghiệp, đã ô nhiễm nghiêm trọng.
Tại Xigaze, dòng sông băng vốn trắng như tuyết, trở nên vừa vàng vừa đen, khó coi; trên quốc lộ Thanh - Tạng, các loại xe tải nặng thải ra khói bụi dày đặc, nhuộm đen chân trời xanh thẳm; tại dãy núi Himalaya, đồ bỏ đi bị khách lữ hành tiện tay vứt bỏ.
(*) Xigaze, hay còn được gọi là Shigatse chữ Tạng: གཞིས་ཀ་རྩེ་; giản thể: 日喀则; phồn thể: 日喀則, Hán Việt: Nhật Khách Tắc), là một đô thị cấp huyện và là thành phố lớn thứ hai tại khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc, đô thị có tổng số dân là 92000, nằm cách 250 km (160 mi) về phía tây nam của thủ phủ của khu tự trị là Lhasa và cách 90 km (56 mi) về phía tây bắc của Gyantse. Thành phố là thủ phủ của địa khu Xigazê. Thành phố nằm trên độ cao 3.840 mét (12.600 ft) và là nơi hợp lưu của sông Yarlung Zangbo (thượng lưu sông Brahmaputra) và sông Nyang (Nyanchue) ở miền tây Tây Tạng và từng là thủ phủ trước đây của tỉnh Ü-Tsang.
Càng là địa phương xinh đẹp, sau khi bị ô nhiễm, càng nhìn càng thấy ghê người, tác phẩm của Bùi Thần, phá bỏ tư tương cố hữu của rất nhiều người, để cho mỗi người sau khi xem xong, tâm tình đều trở nên đặc biệt trầm trọng.
Tần Khai Hân cũng không ngoại lệ, có điều thời điểm người khác đang chú tâm quan sát tác phẩm,côg lại đưa ánh mắt về phía Bùi Thần.
"Làm sao vậy?" Bùi Thần hỏi.
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em hỏi đi."
Tần Khai Hân: "Vì sao anh làm nhiếp ảnh gia?"
"Mới xuất ngoại, nhìn phong thổ nước ngoài không giống trong nước, anh cảm thấy có thể sẽ thích, liền thuận tay chụp lại, muốn gửi cho em xem. Về sau, chụp càng nhiều, anh cũng dần thích loại phương thức biểu đạt."
Anh nói thật bình tĩnh, lại khiến Tần Khai Hân hoàn toàn chấn kinh.
Cho nên, Bùi Thần trở thành nhiếp ảnh gia, tất cả đều là bởi vì cô sao?
"Vậy... Những bức ảnh đó thì sao?" Cô hỏi.
"Đều đã gửi tới hòm thư của em rồi."
"Cái gì?" Tần Khai Hân kinh ngạc trợn to mắt.
"Còn nhớ lần đó không?" Bùi Thần nói.
Tần Khai Hân lập tức nghĩ tới, có lần học tin, thầy giáo kêu mọi người đăng kí hòm thư NetEase(*), gửi mail cho nhau, lúc ấy mấy tính và internet còn chưa thông dụng như hiện tại, Tần Khai Hân cảm thấy mới lạ, tâm huyết dâng trào, gửi các loại mail cho mọi người, bao gồm cả Bùi Thần.
(*) NetEase được thành lập năm 1997, có trụ sở tại Hàng Châu, là một trong những tập đoàn sản xuất và kinh doanh game hàng đầu tại Trung Quốc. Họ nổi tiếng với rất nhiều game đỉnh trên PC, bên cạnh đó NetEase cũng lấn sân qua lĩnh vực game di động và có nhiều game hấp dẫn.
Về sau, mới mẻ qua đi, cô không log in nữa, thậm chí ngay cả mật khẩu cũng sớm quên rồi.
"Hòm thư kia em bỏ lâu rồi!" Tần Khai Hân vội vã nói.
"Anh biết, ngay từ đầu anh vẫn chờ mong em sẽ trả lời mail, về sau chầm chậm biến thành một loại thói quen, mỗi lần chụp được những tấm ảnh đẹp, sẽ gửi qua, hi vọng có một ngày em thấy chúng."
Giờ phút này, *** nhất trong lòng Tần Khai Hân bị hung hăng gõ vào, cái mũi ê ẩm, có xúc động muốn khóc.
Hóa ra, anh vì cô mà thay đổi cuộc đời của chính mình.
Hóa ra, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.
Hóa ra, tất cả con đường anh đi qua, phong cảnh anh xem qua đều biến thành những tấm ảnh, giữ gìn cẩn thận, chỉ vì lưu lại cho cô, lấp đầy bảy năm chia cách.
Trong lòng ấm áp, cảm động nói không nên lời, cô không nhịn được vươn tay, nắm lấy tay Bùi Thần.
Anh ngẩn ra, lập tức trở tay cầm tay cô.
Tay tiếp xúc với tay, truyền đi nhiệt độ cơ thể, tuy rằng giờ phút này bọn họ người nào cũng không nói chuyện, nhưng trong lòng đều đã âm thầm thề: Từ bây giờ, nhất quyết không bao giờ tách ra!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc