Đầu Lưỡi - Chương 22

Tác giả: Ức Cẩm

Tần Khai Hân bê nồi thịt bò kho tàu về nhà, hiển nhiên không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ nhớ đến Bùi Thần, ánh mắt của anh, nụ cười của anh, còn có lời thổ lộ thâm tình của anh, từng chữ giống như in lại trong đầu cô, khẽ lướt qua bên tai cô...
Đến bây giờ trái tim cô vẫn đang đập thình thịch, giống như trở về thời thiếu nữ, trải qua thời thanh xuân rung động.
Điều khiến cô không bình tĩnh được chính là, lần này người tỏ tình là Bùi Thần, Bùi Thần đó!
Nhớ đến năm đó, cô xấu hổ tỏ tình với anh trước mặt tất cả đồng học, nghĩ lại bây giờ, Bùi Thần theo đuổi cô không ngừng.
Thật dễ chịu, thật sảng khoái, nhiệt huyết sôi trào!
Nông nô nổi dậy ca hát, không ngủ được, không ngủ được.
Tần Khai Hân rời giường, quyết định gọi điện thoại cho Tiết Mạn, hỏi thăm tình hình của cô và Triển Lệnh Kiêu, nhân tiện nói ra chuyện của mình.
Di động kêu mấy tiếng mới nối máy được, đầu bên kia điện thoại, giọng Tiết Mạn hơi khàn.
“Mạn Mạn, cậu tới nơi chưa? Núi băng thế nào rồi?” Tần Khai Hân hỏi.
“Mình tới từ buổi chiều, anh ấy...” Tiết Mạn dừng một chút, “Đã không còn việc gì nữa. Mình đang ở bệnh viện.”
Ngữ khí này, vừa nghe đã thấy không thích hợp, Tần Khai Hân cẩn thận hỏi: “Anh ta cần nằm viện không? Sao nghe giọng của cậu mệt mỏi như vậy?”
Tiết Mạn thở dài: “Anh ấy không có việc gì, chỉ là bị thương ở mặt, cần phải mổ.”
Mặt? Tần Khai Hân cả kinh, ai cũng biết khuôn mặt của người nghệ sĩ có ý nghĩa như thế nào, nếu mặt của Triển Lệnh Kiêu bị thương đến mức phải mổ thì tuyệt đối không phải chỉ xây xước đơn giản.
Hủy dung? Tần Khai Hân không dám nghĩ tiếp, cô hỏi Tiết Mạn: “Khi nào thì mổ? Mổ ở đâu? Mình qua đó với cậu.”
“Không cần, chỉ là tiểu phẫu, không có gì nguy hiểm.” Tiết Mạn nói: “Cậu đừng lo lắng cho mình, chút năng lực chịu đựng đả kích mình vẫn có.”
“Nhưng mặt anh ta...” Tần Khai Hân vẫn sốt ruột, sợ Tiết Mạn cậy mạnh.
“Không sao, bác sĩ nói chỉ cần bình phục sẽ không lưu lại sẹo. Thật ra nếu anh ấy lưu lại sẹo, mình cảm thấy cũng tốt, miễn cho sau này công khai, người khác nói mình mê mẩn sắc đẹp của anh ấy, ha ha.”
Tiết Mạn bắt đầu bông đùa, Tần Khai Hân lại cười không nổi, cô biết tính tình của mình và Tiết Mạn giống nhau, tuy trong lòng khổ sở nhưng ngoài mặt vẫn cười hi hi ha ha, nhẹ nhàng hời hợt.
“Hay là mình vẫn nên qua đó với cậu đi.”
“Không cần, trong tiệm bận rộn như vậy, cậu mà tới đây mình mới lo lắng.” Thái độ của Tiết Mạn rất kiên quyết.
“Được rồi.” Tần Khai Hân thỏa hiệp, “Nhưng cậu phải đồng ý với mình, chăm sóc tốt cho bản thân, có việc gọi điện cho mình, không cần cậy mạnh.”
“Yên tâm, mình hứa với cậu.”
Tiết Mạn trả lời cô, lại hỏi về buổi phỏng vấn hôm nay, hai người tán gẫu hồi lâu mới cúp điện thoại, toàn bộ câu chuyện Tần Khai Hân cũng chưa nhắc tới Bùi Thần, lúc này, không thích hợp, chờ Tiết Mạn về rồi nói sau.
Trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, ngày hôm sau, chuyện Triển Lệnh Kiêu bị thương đã truyền ra ngoài, các tạp chí lớn đều xôn xao, trên Inteet lại càng bùng nổ lật trời, Weibo xuất hiện từ khóa tìm kiếm ‘Triển Lệnh Kiêu bị gủy dung’, nói đến vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn nói anh ta vẫn đang nằm ở ICU(*).
ICU là từ viết tắt tiếng Anh của Intensive Care Unit tạm dịch là phòng chăm sóc đặc biệt.
Tần Khai Hân vừa đến ‘Ivory Tower’ đã bị hai nhân viên nữ vây quanh, trước kia Triển Lệnh Kiêu từng khiêm tốn hiện thân trong tiệm vài lần, Tiểu Lưu và Andy đều biết anh ta và Tiết Mạn có quan hệ, hơn nữa Tiểu Lưu còn là fan cuồng của Triển Lệnh Kiêu, đối với chuyện bị thương lần này càng gấp đến độ sắp nổi điên.
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có điều hôm qua tôi đã liên lạc với Tiết Mạn, cô ấy nói Triển Lệnh Kiêu không có việc gì, không nguy hiểm đến tính mạng, cô cứ yên tâm.”
“Thật không?” Tiểu Lưu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy gương mặt của chồng tôi thế nào?” Fan của Triển Lệnh Kiêu đều gọi anh ta là chồng, bình thường Tiết Mạn ở đây cô ấy không dám gọi, hiện giờ sốt ruột liền thốt ra rồi.
“Cũng không có gì đáng ngại, tóm lại cô cứ yên tâm.” Tần Khai Hân rõ ràng không muốn thảo luận sự việc theo hướng nghiêm trọng.
“Thật tốt quá, trên mạng đều nói lung tung, tôi phải nói tình huống thật sự cho hôin fan biết.” Tiểu Lưu nói xong lại bổ sung thêm, “Bà chủ, cô yên tâm đi, chuyện khác tôi sẽ không nói lung tung.”
“Biết rồi, cho cô nghỉ một ngày đi lan truyền tin tức đó.” Tần Khai Hân cực kỳ tin tưởng nhân viên của mình, huống chi lần này tin tức trên mạng cũng hơi quá đáng.
“Tuân lệnh!” Tiểu Lưu vui vẻ đi khỏi.
Tần Khai Hân cười tít mắt quay đầu lại, phát hiện nhân viên còn lại của tiệm – Andy, đang yên lặng nhìn cô.
“Làm sao vậy? Cô cũng muốn nghỉ?” Tần Khai Hân hỏi.
Andy lắc đầu, muốn nói lại thôi: “Bà chủ, tôi cảm thấy cô...”
“Tôi làm sao?”
“Hôm nay nét mặt của cô không giống bình thường.” Cha Andy là thầy tướng số, cô ấyhọc được một chút da lông (ý là học được một chút xíu bên ngoài), thường xuyên mang ra hù dọa mấy cô gái sửng sốt.
“Khác chỗ nào?” Tần Khai Hân hỏi.
Andy: “Ánh mắt ôn hòa, sắc mặt hồng hào, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt, quan trọng nhất là khi bước vào cô còn nhìn cửa kính cố ý vuốt vuốt tóc.”
Tần Khai Hân xấu hổ: “Cô muốn nói cái gì?”
“Bà chủ, mùa xuân đến rồi, cô đang nghĩ đến chuyện yêu đương phải không?”
“Cút!”
Ngoài cửa có mấy cây đào, hoa đang nở rực rỡ, gió thổi qua, cánh hoa bay xuống, Tần Khai Hân nhìn đến nhập thần.
Thời gian làm việc, người trong tiệm không nhiều lắm, vừa có hai cô gái bước vào, là khách quen, họ mới ngồi xuống thì Andy đã bắt đầu xem chỉ tay họ rồi.
“Chúc mừng mỹ nữ, năm nay sẽ thoát kiếp độc thân nha!”
Thoát kiếp độc thân!
Nghe thấy từ đó, Tần Khai Hân nhất thời lâng lâng.
Cô xem như thoát kiếp độc thân rồi sao? Giờ Bùi Thần đã là bạn trai cô? Bạn trai, đây đúng là từ làm cho lòng người nở hoa, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Tần Khai Hân không nhịn được mở di động ra, lục lại lịch sử tin nhắn cô và Bùi Thần nói chuyện phiếm.
Tối hôm qua ngủ trễ, sáng sớm nay anh đã ân cần hỏi thăm, lời tuy không nhiều lắm, nhưng kể từ khi cô đáp ứng, thời gian còn chưa tới một ngày, anh đã chủ động quan tâm cô nhiều lần, hoàn toàn chính là thái độ của người làm bạn trai nên có.
Ai da, thế giới này thật tốt đẹp làm sao!
Tần Khai Hân cười đến mức ánh mắt đều híp lại thành một đường nhỏ, Andy đi tới nói: “Bà chủ, chúc mừng cô, cô cũng thoát kiếp độc thân rồi.”
“Tiểu Lưu không có ở đây, tối nay cô tăng ca.”
Andy: “...”
Bộ phận quan hệ xã hội phản ứng rất nhanh, những tin tức như ‘Triển Lệnh Kiêu hủy dung’, ‘Triển Lệnh Kiêu nhập viện’ dần hạ bớt độ nóng, tuy nhiên chỉ cần Triển Lệnh Kiêu chưa ra mặt thì chuyện này còn kéo dài, Tiết Mạn ở bên kia cùng anh ta cũng chưa về.
Một mình Tần Khai Hân bận tối mắt tối mũi, trái lại cô không cậy mạnh, giảm bớt đơn đặt hàng đồ ngọt, chỉ chuyên tâm làm mấy bàn đồ ngọt đặt trước.
Triển lãm cá nhân của Bùi Thần qua nhiều lần sắp xếp, cuối cùng quyết định tổ chức vào đợt nghỉ lễ mồng một tháng năm, thời gian còn hơn một tháng, anh ngoại trừ chuẩn bị còn phải chụp hình, công việc bề bộn.
Mặc dù bận bịu như vậy nhưng buổi tối anh vẫn cố gắng về nhà, cùng Tần Khai Hân ăn cơm.
Từ lần đầu tiên lo lắng gõ cửa nhà đối diện, đến bây giờ mỗi ngày đều chạy sang ăn cơm, tuy cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhưng da mặt của Tần Khai Hân đã dày hơn một tầng, thái độ cũng thản nhiên hơn rồi.
Như lúc này, hai người cơm nước xong lại cùng nhau rửa chén.
Tuy nói là cùng nhau rửa nhưng bình thường vẫn là do Bùi Thần phụ trách rửa chén, cô ở bên cạnh giúp đỡ mà thôi.
“Nếu không hôm nay để em rửa chén đi.” Tần Khai Hân xung phong nhận việc, cô thật sự rất xấu hổ vì ăn chùa uống chùa rồi.
“Được.” Bùi Thần tránh ra.
Thực ra cô chỉ khách sáo mà thôi, anh có cần đáp ứng nhanh như vậy không? Tần Khai Hân xấu hổ, xắn tay áo chuẩn bị rửa chén.
Nước vặn ra rất nóng, tay cô vừa ***ng tới đã phải rụt về, đang muốn đưa tay ra điều chỉnh, Bùi Thần đã duỗi tay giúp cô giảm nhiệt độ.
Giờ phút này, anh đứng sau lưng cô, dáng người cao lớn kề sát lưng cô, chỉ cần hơi nhúc chích một chút, hai người sẽ áp vào nhau.
Tần Khai Hân cảm thấy ngón tay bị phỏng cực kỳ cực kỳ nóng, nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút tăng lên.
Lúc này, tay trái của Bùi Thần đang điều chỉnh nhiệt độ, tay phải lại vòng qua người cô thử nước, kết quả là, cô bị nhốt chặt, hơn nữa, cơ thể hai người cũng áp sát vào nhau.
Trời ạ!
Tần Khai Hân suýt chút nữa hít thở không thông, xê dịch một bước nhỏ về phía trước.
Bùi Thần không để ý, chỉ thản nhiên nói: “Như vậy ổn rồi, em thử xem còn nóng không?”
Toàn thân cô đều nóng lên, nhất thời không phản ứng kịp Bùi Thần đang nói gì.
“Tiểu Hân.” Bùi Thần gọi.
“Hả?” Cô phản ứng kịp, ngẩng đầu, gáy ***ng vào cằm anh, cổ khẩn trương rụt lại.
“Thử xem nước còn nóng không?” Anh nói.
“A...” Cô yếu ớt đưa tay ra, sợ ***ng phải anh nên động tác rất cẩn thận.
Đột nhiên, tay của cô bị Bùi Thần nhẹ nhàng bắt được, anh kéo tay cô đến giữa dòng nước, hỏi: “Thế nào, còn nóng không?”
Nóng! Cả người đều nóng!
Tần Khai Hân lắc đầu: “Không... Hết nóng rồi...”
“Vậy có lạnh không?” Anh hỏi xong, lại cầm tay cô, còn muốn thử tiếp.
“Không cần, em muốn nói là vừa rồi.” Cô vội nói.
“Tốt.” Anh cười cười, lui về sau một bước nhỏ.
Tần Khai Hân đang muốn thở ra thì anh đã cúi người, ghé đầu đến trước mặt cô, duy trì tư thế vừa rồi, cầm lấy một cái bát, nói: “Vậy cùng nhau rửa đi.”
A???
A!!!
Mấy cái bát đó, Tần Khai Hân không nhớ rõ mình rửa như thế nào, cô chỉ nhớ Bùi Thần cầm tay cô, trán thỉnh thoảng ***ng vào mặt cô, chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cái cổ thon dài của anh, còn cả hầu kết trên cổ...
Rõ ràng đã ăn cơm no, tại sao còn đói như vậy? Tần Khai Hân nuốt nước miếng, mấp máy đôi môi khô khốc, để cho chính mình tập trung, chuyên tâm rửa chén.
Cô cọ, cô cọ!
Cô cọ!
Thế này còn để người ta sống hay không? (tot) ~~
Không ngoài dự đoán, buổi tối Tần Khai Hân lại mất ngủ, có điều, mất ngủ cũng được, nếu như không mất ngủ, cô sợ mình sẽ mộng xuân cả đêm.
‘Mộng lang’, Tiết Mạn nói ra từ này, thật sự càng ngày càng chuẩn xác.
Ngủ không được, Tần Khai Hân quyết định ngồi dậy thành thật nói cho Hắc Sắc U Mặc biết chuyện mình đã tước VK đầu hàng.
Nhưng mà, tin nhắn gửi đi không hề có hồi đáp, có lẽ anh ta đang bận chăng? Tần Khai Hân nghĩ như vậy, ngược lại không quá để ý.
Nhà đối diện, Bùi Thần ngồi trước máy tính chăm chú nhìn cửa sổ trò chuyện.
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, tôi và học trưởng đã nói rõ ràng, chuyện trước kia đều là hiểu lầm. Anh ấy thổ lộ với tôi, tôi không thể chống lại chủ nghĩa tư bản ‘Viên đạn bọc đường’ (tương tự với thành ngữ ‘mật ngọt ૮ɦếƭ ruồi’ của mình ý) được.
Bánh kem dâu tây: Thực ra tôi vẫn thích anh ấy, nhiều năm như vậy cũng không thể bỏ xuống, chủ yếu vẫn là không quên được anh ấy.
Bánh kem dâu tây: Còn nữa, anh ấy kho thịt bò ăn siêu ngon!
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, anh ở đâu rồi?
Bánh kem dâu tây: Đang bận sao? Tôi chỉ báo cho anh chút tiến triển, không cần để ý nha...
Bánh kem dâu tây: Ngủ ngon, Hắc ca ^_^
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, Bùi Thần lại một lần nữa rơi vào trong hồi ức.
Năm ấy, cha mẹ anh luôn công tác ở Anh quốc cuối cùng cũng lấy được thẻ xanh(*), chuẩn bị để anh qua đó du học. Thủ tục đều đã làm xong, chỉ thiếu một tấm vé máy bay, nhưng anh lại không đồng ý, nói muốn đợi kỳ thi đại học kết thúc mới tính đến chuyện đi du học.
(*) Thẻ dùng cho người định cư ở nước ngoài.
Thật ra chỉ có chính anh rõ ràng, căn bản không phải vấn đề thi hay không thi, anh chỉ muốn ở lại trường thêm một năm, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có một khuôn mặt tươi cười với anh, anh không bỏ được, cũng không nỡ bỏ.
Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy mà xảy ra, cha đột ngột qua đời, khiến cho anh không thể không buông tha mọi thứ, xuất ngoại bầu bạn với mẹ.
Anh còn nhớ rõ sau khi đến Anh quốc một tuần, mẹ anh bởi vì thương tâm quá độ, ngất nhiều lần, hoàn toàn không thể xử lý chuyện hậu sự của cha, tất cả mọi chuyện đều là do anh nén bi thương, dưới sự giúp đỡ của đồng nghiệp và bạn bè của cha mẹ hoàn thành.
Sau một tuần bận rộn, rốt cuộc đã có thời gian liên lạc với Tần Khai Hân, mấy ngày mấy đêm anh không có chợp mắt, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Anh nhớ đến lời thổ lộ của cô trước khi rời đi, hạnh phúc ấy chỉ kéo dài vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, rồi bỗng nhiên từ trong ánh sáng rực rỡ rơi vào bóng tối đau khổ, anh hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào.
Khi đó, anh đã biết mình sẽ không có khả năng trở về, cho dù trở về, đợi kỳ thi đại học kết thúc, anh vẫn phải xuất ngoại, phải đối mặt với chia ly.
Đau dài không bằng đau ngắn, giải thích rõ ràng đi.
Anh cầm lấy di động, bấm một dãy số mình chưa hề gọi qua nhưng vẫn còn lưu trong danh bạ.
Một cô gái tiếp điện thoại.
“Alo, xin hỏi đây là nhà của Tần Khai Hân phải không?” Anh nói.
“Bùi Thần?” Người ở đầu dây bên kia nhận ra giọng của anh.
“Tôi là Bùi Thần, xin hỏi cô là?” d/đ\'l/q;đ
“Chào học trưởng, em là bạn cùng bàn của Khai Hân – Tạ Phái Phái.” Cô gái trong điện thoại tự giới thiệu.
Lúc đó đã tan học, bạn học ở nhà cô một chút cũng không kỳ quái, Bùi Thần hỏi: “Chào, xin hỏi Tiểu Hân có nhà không?”
“Học trưởng, hiện tại Tiểu Hân không muốn nói chuyện với anh, anh có chuyện gì thì cứ nói với em.”
“Nghĩa là sao?”
“Cô ấy thổ lộ với anh, anh không đáp lại, cô ấy sắp tức ૮ɦếƭ rồi, cô ấy nói cô ấy chán gét anh, bảo anh đừng đến tìm cô ấy nữa.”
Chán ghét!
Hai chữ này như kim châm đâm vào lòng anh, nếu hiện tại cô đã bắt đầu chán ghét anh, vậy khi cô biết anh không về nước nữa thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Khoảnh khắc đó, anh lùi bước, chỉ nói qua loa tình hình nhà mình cho Tạ Phái Phái nghe, bảo cô ta chuyển lời đến Tần Khai Hân, còn để lại địa chỉ hòm thư nhà mình ở Anh quốc, đợi khi cô ổn định cảm xúc sẽ liên lạc với anh.
Song, anh còn chưa nhận được bưu phẩm của Tần Khai Hân thì ngược lại, bưu phẩm của Tạ Phái Phái anh nhận không ít, trong đó đều nói cô chán ghét anh như thế nào, trước mặt đồng học nói anh không tốt ra sao, cô ta còn khuyên anh nghĩ thông suốt, thậm chí biểu lộ ra cả một chút ái mộ.
Lúc đầu, anh còn gửi trả mấy bưu phẩm, dần dần lại phát hiện ra manh mối.
Toàn bộ mọi chuyện, mãi đến khi anh dùng thân phận ‘Hắc Sắc U Mặc’ tiếp cận cô, mới từ từ lộ ra chân tướng.
Hóa ra sau khi anh xuất ngoại, cô bị cảm cúm nặng phải ở nhà nghỉ ngơi, ngày đó Tạ Phái Phái đúng dịp đến nhà thăm cô, ngoài ý muốn thay cô nhận điện đoại.
Tạ Phái Phái không hề nói cho cô biết bất cứ chuyện gì liên quan tới cú điện thoại kia, cho nên ngay từ đầu cô cũng không biết anh đã từng tìm cô, càng không biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng, anh không kịp giải thích, bởi vì khi đó cô đã hận anh tới tận xương tủy, còn anh đã sớm ở Anh quốc, hẳn sẽ không trở về.
‘Hắc Sắc U Mặc’ là bài hát cô thích nhất: “Khổ sở, là vì buồn thật lâu, là vì suy nghĩ quá nhiều, là vì tâm lý bị ảnh hưởng...”
Anh suy nghĩ thật lâu, cũng đấu tranh thật lâu, cuối cùng quyết định giấu diếm thân phận của mình, lợi dụng ‘Hắc Sắc U Mặc’ yên lặng bảo vệ bên cạnh cô.
Mà bây giờ, rốt cuộc phần bảo vệ này có thể quang minh chính đại do anh hoàn thành rồi.
Như vậy, ‘Hắc Sắc U Mặc’ nên đi nơi nào?
Không trả lời cô, Bùi Thần lặng lẽ khép máy tính lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc