Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 13

Tác giả: Điểm Tâm

“Tất cả người Tuyệt Thế đều không thể nói lý.” Người nọ kết luận.
Hừm, thừa dịp cô không thể nói chuyện cho nên dám nói xấu “Tuyệt Thế”, bọn họ mới là người không thể nói lý nha!Cô vặn vẹo mạnh hơn còn đưa chân đá bọn họ, ý định không cho những người này có thể vui vẻ.
Nhưng mà hai chân làm sao địch nổi bốn tay, huống chi lại là hai người đàn ông cao to, liên hoàn đá của cô căn bản không có tác dụng với họ. Hai người khiêng cô, mở một bên cửa xe ra, chuẩn bị nhét cô vào bên trong.
“Buông cô ấy ra.” Thanh âm cực băng hàn từ một bên truyền đến.
Hai người đàn ông cứng đờ, cảnh giác quay đầu.
Nghe được thanh âm kia,thân thể của Thiên Vẫn cũng đi theo cứng đờ, lập tức biết cứu binh đuổi tới. Nhưng mà cô không có nửa điểm vui mừng, ngược lại bắt đầu có chút khiếp đảm.Trong lòng vô cùng khẩn trương, đại khái không thể so với hai tên tay sai của “Flores”.
Làm sao bây giờ? Đỗ Ưng Dương nhất định đang tức điên!
“Cô ấy là khách mà Hắc tiên sinh muốn mời.” Người đàn ông khiêng hai chân cô,thanh âm cứng ngắc hiển nhiên cũng nhận ra người tới người nào.
“Cận vệ” Đỗ Ưng Dương được người cùng ngành ngầm xưng là “Tử thần”, không ai dám đắc tội. Năm ngoái hắn chấm dứt chuyện thù nhà được lưu truyền rộng rãi, nghe nói đối phương bị ૮ɦếƭ vô cùng thê thảm, cho nên chọc giận hắn tuyệt đối cũng chỉ có chỉ còn đường ૮ɦếƭ.
“Buông cô ấy ra.” Lúc này đây trong giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Người đang khiêng phần đầu đại khái bị dọa hồ đồ,nhảy dựng sang bên cạnh theo bản năng liền buông tay ra.
Một tiếng trống vang lên, đầu rắn chắc của Thiên Vẫn ngã trên mặt đất,cô đau đến nhe răng trợn mắt.“A!” Bị ngăn chặn cái miệng nhỏ, phát ra một tiếng kêu đau \\.
Tên ૮ɦếƭ tiệt, muốn buông tay thì ít nhất cũng nói một tiếng với tôi chứ! Hai tay bị trói chặ,cô lại không ***ng được đến chỗ đau cho nên khó chịu cực kỳ.
Người nọ buông tay lui về phía sau, vẻ mặt sợ hãi. Hắn đã buông tay a, vì sao ánh mắt cận vệ xem ra lại càng đáng sợ?
Một người khác không biết nên nói có cốt khí hay là không muốn sống chăng, hắn phô trương thanh thế nói:“Tại sao lại buông tay? Chúng ta……” Nói còn chưa nói xong, đồng bọn của hắn liền kéo tay hắn lui về phía sau, khiến cho hắn cũng nới lỏng tay.
Lại là một tiếng trống vang lên, Thiên Vẫn đau đến hoa mắt. Cô khó khăn lật người lại cho đến khi ngồi xong, vừa nhấc đầu lên lại phát hiện hai người kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tầm mắt ngưng ở sau lưng của cô.
Hô hấp nóng rực cùng với hơi thở nam tính quen thuộc truyền đến từ phía sau,cô không cần quay đầu cũng biết Đỗ Ưng Dương đã đứng sau lưng cô.
“Không có sao chứ?” Giọng trầm thấp từ phía trên vang lên, hắn đưa tay lấy miếng vải nhét trong miệng cô ra.
“Không sao.” Thiên Vẫn cúi đầu co lại cổ, mặc cho hắn cởi bỏ dây thừng, một đôi mắt to quay tròn nhìn bên trái rồi nhìn đến bên phải, từ bên phải lại nhìn đến bên trái, chính là không dám nhìn thẳng mặt của hắn.
Đó là do Đỗ Ưng Dương tức giận phóng xạ mà ra, đứng ở bên cạnh hắn cô cảm thấy như là mau chóng bị đoàn lửa giận nướng tiêu.Trong nháy mắt cô thậm chí hoài nghi mình rơi vào ma chưởng Black Jack, so với bị Đỗ Ưng Dương cứu trở về còn an toàn hơn.
Trên vai bị một bàn tay có lực kìm lại, làm cho cô xoay người sang chỗ khác. Cô trừng mắt nhìn *** hắn, vẫn là không dám ngẩng đầu.
Ông trời,hiện tại làm cho cô ngất đi nha……
Ông trời im lặng, hay là cảm thấy cô bị trừng phạt đúng tội?
Ngón tay ngâm đen đưa đến,nâng cằm dưới của cô lên,ép cô phải nhìn thẳng vào hắn. Cô kiên trì nhưng đành phải ngẩng đầu.
“Không bị thương chứ?” Đỗ Ưng Dương trầm giọng hỏi, sắc mặt u ám, con ngươi đen toát ra ngọn lửa.
Thiên Vẫn lắc đầu, khẩn trương nuốt nước miếng.“Ack, tôi chỉ là muốn về nhà lấy một chút đồ để có thể mau chóng chạy trở về, không nghĩ tới ra cửa thì gặp được bọn họ.” Cô vì chính mình cãi lại, muốn thoát tội.
Con ngươi đen nhíu lại, không nghe những gì cô nói, ngược lại đem cằm dưới của cô nâng rất cao,thấy trên cổ tuyết trắng, bị dây thừng ma sát đả thương.
“Bọn họ làm?” Đỗ Ưng Dương hỏi, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại.
“Ack, chẳng qua là vết thương nhỏ, không đau.” Thiên Vẫn vội vàng nói, nhận thấy được lửa giận trong mắt của hắn cháy càng mạnh.
Hu hu,cô không phải cố ý muốn làm chính mình bị thương a!“Nếu anh không nói,tôi còn không cảm giác nha! Thật sự là không đau không đau không đau.” Cô liên tục lắc đầu, tăng mạnh ngữ khí muốn thuyết phục hắn.
Đỗ Ưng Dương liếc mắt sang cô một cái,vẻ mặt vẫn là rất khó xem.Rất rõ rang hắn không có bị thuyết phục.
“Đứng sang một bên đi.” Hắn thản nhiên nói.
Có thánh chỉ hoãn lại hình phạt, Thiên Vẫn lăn một vòng trốn được sang một bên, không có can đảm vào lúc này làm trái lời hắn.
“Các ngươi thật gan!” Thanh âm mềm mại truyền đến, cùng không khí hết sức nguy hiểm trước mắt hoàn toàn không hợp nhau.
Thiên Vẫn quay đầu đi, phát hiện có một cô gái xinh đẹp thủy chung núp ở trong góc.“Tại sao cô cũng đến đây?” Cô kinh ngạc trừng lớn ánh mắt.
Thượng Quan Mị nhún vai, vuốt ve con mèo Ba Tư trong lòng. Mèo con thoải mái nheo lại ánh mắt, từ cổ họng phát ra thanh âm ùng ục.
“Hội nghị đang bàn đến một nửa, Đỗ Ưng Dương nghe được tin cô mất tích, tức giận đến thiếu chút nữa *** canh cửa. Tôi nhắc nhở hắn thời gian quý giá cho nên hắn mới bỏ qua, nhanh chóng chạy lại đây. Cũng may mắn tới sớm bằng không cô nhất định bị đưa đi.” Thượng Quan Mị quay đầu nhìn hai người xui xẻo đang run lẩy bẩy.“ỪM, xem ra không tốn thời gian nhiều lắm.” Cô có kết luận.
“Tốn thời gian làm cái gì?” Thiên Vẫn nhỏ giọng hỏi. Đỗ Ưng Dương tính giáo huấn bọ họ sao? Thật ra hắn không cần tức giận đến như vậy, cô chẳng qua chỉ trầy da chút ít, lại không chịu ủy khuất gì.
Thượng Quan cười quyến rũ không đáp trả, ý bảo cô quay đầu nhìn lại.
Ba người đàn ông giằng co, khí thế mạnh yếu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quyết định.
“Muốn ૮ɦếƭ như thế nào?” Đỗ Ưng Dương thản nhiên hỏi, môi mỏng thậm chí còn mỉm cười người nhìn cảm thấy không rét mà run. Từ lúc nhìn thấy vết thương trên cổ Thiên Vẫn,chớp mắt một cái hắn liền động sát niệm. Hai người này làm Thiên Vẫn bị thương, hắn muốn cho bọn họ ૮ɦếƭ không toàn thây!
Hai người miễn cưỡng ổn định thân mình.“Đỗ tiên sinh, đó là một hiểu lầm, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn mời Lê tiểu thư làm khách.”
Cho dù có chức trách bảo vệ Lê Thiên Vẫn, hắn cũng không nên tức giận như thế.Phản ứng của hắn như là Lê Thiên Vẫn không chỉ là đồng bọn mà còn là cô gái hắn yêu.
“Các ngươi làm cô ấy bị thương.” Ngữ khí vẫn bình thản nhưng cũng đã tuyên bố tội trạng của bọn họ.
“Hắc tiên sinh chỉ căn dặn, muốn để cô gái kia còn sống!” Trong đó có một người quát, tay nhanh chóng đưa vào trong ***.
Lúc này lấy ra không phải là bộ bài xì phé, mà là cây S***g đen chợt lóe dưới ánh mặt trời.“Đi tìm đường ૮ɦếƭ đi!” Người nọ hô, giơ S***g nhắm trúng.
Thiên Vẫn trừng lớn mắt, ngay cả la lên cũng chưa kịp ,đảo mắt một cái chuyện đã chấm dứt, cô ngay cả cơ hội lo lắng thay Đỗ Ưng Dương cũng không có.
Cây S***g còn chưa có nhắm trúng, thân ảnh cao lớn lấy tốc độ quỷ dị tiến lên, mau lẹ đến làm cho người ta kinh ngạc. Hắn nhanh chóng cầm lấy thân S***g,người đó sững sờ ngay cả mắt còn chưa kịp nháy một cái, họng S***g đã quay ngược lại nhét vào trong miệng đối phương.
“Đây là đáp án của các ngươi sao?” Đỗ Ưng Dương nhe răng cười, biểu tình tàn khốc vô tình, làm cho người ta tuyệt không hoài nghi hắn sẽ hạ cò S***g.
Người đang ông đang ngậm khẩu S***g liên tục lắc đầu dường như muốn khóc ra, trong đầu hắn đã hiện lên cảnh óc của mình bị bắn tung tóe ra đường.
Dù sao chỉ còn có con đường ૮ɦếƭ, tên còn lại quyết tâm buông tay. Mắt thấy tận dụng thời cơ,hắn ti bỉ triển khai đánh bất ngờ.
Tay sờ soạng sang bên hong, vừa vặn sờ thấy mấy cây sắt lúc trước bị Thiên Vẫn làm nổ ra tùm lum. Hắn nắm chặt cây sắt, mạnh mẽ đánh đến cái ót của Đỗ Ưng Dương, ý có chủ tâm đưa người vào chỗ ૮ɦếƭ.
“A!” Lúc này đây, Thiên Vẫn hô lên, tim nhảy đến cổ họng, thiếu chút nữa không bật ra ngoài.
Hai tròng mắt lạnh lẽo thản nhiên đảo qua, tay cầm S***g không hề động còn tay kia dễ dàng đỡ lấy, mượn lực dung lực chẳng những gậy sắt lập tức bị bẻ gẫy, ngay cả cánh tay người nọ cũng xoay thành mất tự nhiên.
Trong đường tắt vang lên một tiếng la, thanh thúy nhưng không vui tai, làm cho người ta liên tưởng đến bẻ gẫy xương gà. Tiếng kêu sắc bén rên vang tận mây xanh, sắc mặt người nọ xanh trắng, thân thể co giật.
Đỗ Ưng Dương vẫn là duy trì vẻ mặt lãnh khốc,không nửa điểm thương hại, một tay vung lên đỡ lấy cây gỗ, tiếp theo phất tay giương lên,một người trưởng thành lại giống như con nít thẳng tắp ***ng vào vách tường cứng rắn bên cạnh.
Lại là một tiếng kêu rên, đầu người nọ hướng bên cạnh lập tức ngất đi. Theo góc độ nhìn hai chân của hắn vặn vẹo kỳ lạ, xem ra xương đù* đại khái đã bị gãy.
Hình ảnh trước mắt làm cho Thiên Vẫn kinh hãi không thể nhúc nhích.Cảm xúc lo lắng đã chuyển biến thành khiếp sợ.
Cô chẳng qua chỉ là nghe nói Đỗ Ưng Dương đáng sợ đến cỡ nào,cô lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy.Người đàn ông trước mắt này hoàn toàn giống như một người khác, lãnh khốc không có độ ấm, tàn nhẫn giết hại con mồi tới tay.
Đây chẳng lẽ mới là mặt thật của Đỗ Ưng Dương sao? Nhưng mà cô lúc trước cũng từng cảm nhận được hắn còn có nhân tính, cô rõ ràng nhìn thấy cặp con ngươi hung ác nham hiểm kia có cảm xúc dịu dàng……
Không, không đúng! Hắn tuyệt đối không phải là người tàn khốc như vậy!
“Ngăn cản hắn! Cô là người lãnh đạo Tuyệt Thế, hắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.” Thiên Vẫn bối rối nói, nắm chặt cánh tay Thượng Quan Mị, tầm mắt không dám rời đi Đỗ Ưng Dương, sợ cô phân tâm một chút hắn sẽ hạ độc thủ.
“Hắn sẽ không nghe tôi.” Thượng Quan Mị vỗ về mèo con, thờ ơ lạnh nhạt không tính nhúng tay.
“Tôi không muốn hắn ***.” Thiên Vẫn dậm chân, gấp đến độ muốn khóc lớn.
“Vậy đi ngăn cản hắn đi, hắn đại khái chỉ nghe lời cô nói.” Thượng Quan Mị quay đầu lại, mắt phượng nhìn chăm chú vào Thiên Vẫn, ý bảo tự bản thân cô đi xử lý.
Hắn chỉ nghe lời của cô? Làm sao có thể?Cô thật sự có lực ảnh hưởng lớn đến hắn thế sao?
Thiên Vẫn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không có thời gian nghĩ nhiều, đã muốn ba bước hai bước nhào đến phía trước.
“Không được! Không được ***!”Cô từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy hắn, hai tay ôm chặt eo của Đỗ Ưng Dương,cô còn có thể cảm giác được hắn đang tức giận.
“Buông tay.”Giọng Đỗ Ưng Dương vang lên, xuyên thấu qua thân thể truyền đến,có thể nghe ra hắn không vui.
“Ngoại trừ anh buông người kia ra, nếu không em cũng không buông.” Thiên Vẫn thậm chí đem hai tay ôm chặt người hắn, dùng sức giam giữ chặt chẽ, mười ngón nắm thật chặt.Cô hạ quyết tâm muốn cứu người kia ra.
Ông trời, từ trong miệng sư tử cứu miếng thịt béo ra so với việc này còn dễ dàng hơn!“Bọn họ làm em bị thương nên phải ૮ɦếƭ.” Hắn lặp lại tội trạng, tầm mắt lạnh như băng lưu lại ở khuôn mặt trắng bệch của đối phương.
Phẫn nộ thật đáng sợ như là muốn cắn nuốt người kia.Cô rất sợ hãi, không phải sợ cơn thịnh nộ của hắn, mà là sợ thần trí của hắn bị phẫn nộ nuốt hết.
“Không, không được ***, chúng ta trở về.” Cô nhắm chặt hai mắt dùng hết sức lực ôm hắn, dù có bị liên lụy cũng tuyệt không buông tay.“Chúng ta về nhà đi, được không?” Cô dùng sức hô, nước mắt đảo quanh ở trong mắt.
Không biết là trong lời nói của mình có tác dụng như thế nào ngoài ý muốn xúc động chốt mở, Thiên Vẫn kinh ngạc phát hiện thân hình mình đang dần dần mềm hoá,trong bầu không khí phẫn nộ như là tuyết gặp được ánh mặt trời chậm rãi hòa tan.
Sau một lúc lâu sau, Đỗ Ưng Dương quay đầu lại, cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy có chút khó xử.
Cô hé môi không biết là cái gì khiến cho hắn thay đổi chủ ý, nguyện ý nghe lời cầu xin của cô.
Sau đó Đỗ Ưng Dương nhìn cô rất lâu, lâu đến cô dường như nghĩ đến thế giới sẽ biến mất, mà ánh mắt kia nhìn thấu tụ linh hồn. Cô không hiểu cho nên có chút hoang mang,ở trong con ngươi thâm thúy không thể có ngôn ngữ, chỉ có thể sững sờ nhìn lại hắn.
Duy nhất có thể xác định là lửa giận trong con ngươi của Đỗ Ưng Dương đã biến mất không thấy, hai người kia không hề lo tánh mạng của mình nửa.
Sau một lúc lâu sau Đỗ Ưng Dương ra lệnh.“Cút.” Hắn ngắn gọn nói.
Tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, làm cho người nọ quỳ trên mặt đất thiếu chút nữa không ôm hôn lên chân Thiên Vẫn, cảm ơn công cứu mạng của cô. Khiêng đồng bọn đang hôn mê, người nọ nhanh chóng lên xe, nhấn ga thật mạnh, dùng tốc độ đua xe bão táp mà đi.
Thượng Quan Mị thủy chung ẩn thân ở trong góc đi lên phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút nụ cười, như là nhìn thấy hình ảnh làm người ta vừa lòng.“Đám người kia cũng đi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi. Tôi đã thông báo bác sĩ đợi mệnh, chờ Thiên Vẫn về rồi trị liệu vết thương.” Cô mỉm cười nói, thay phiên nhìn hai người.
“Nên đi trở về.” Đỗ Ưng Dương lại lần nữa nheo lại ánh mắt sâu xa khó hiểu nói,.
Lửa giận tro tàn lại cháy,tuy rằng không giống dọa người như ban nãy. Tầm mắt của Đỗ Ưng Dương một lần nữa trở xuống thân thể của cô.
Thiên Vẫn rụt lui cổ, cô hoài nghi hô vận rủi m nay còn chưa có chấm dứt.
Rõ ràng là mùa hè oi bức,nhưng độ ấm bên trong kiến trúc ngũ giác lại thấp đến có thể nuôi chim cánh cụt.
Trong phòng khách có không ít người, toàn cố nén cười, khoanh tay đứng nhìn.
“Anh tức giận sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, tính đẩy cánh tay của Đỗ Ưng Dương.
Con ngươi đen đảo đến nhìn chằm chằm vào cô nhưng không có trả lời. Chẳng qua liếc mắt một cái mà bốn phía liền nổi lên gió lạnh.
Hu hu lạnh quá lạnh quá a….!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc