Đặt Bẫy Cha Cục Cưng - Chương 16

Tác giả: Mễ Nhạc

“ Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng lợi dụng đứa bé ép buộc Thừa Diệp cưới cô, cùng lắm thì ra tòa, chúng tôi dẫn đứa bé về Lục gia, còn cô thì sau này đừng có quan hệ gì với Lục gia nữa.”
Tả Tử Quân nắm chặt tay, môi dưới cơ hồ cắn đến nỗi chảy máu.
“ Cô đó, thức thời một chút tự mình rời đi, đừng khiến tôi ba ngày hai bữa phải chạy đến đuổi người, tôi cũng cảm thấy phiền. Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô nhưng gả vào Lục gia thi tôi không đồng ý!” Sau khi Trương Ngọc Tuyết đưa số điện thoại cho cô, bảo cô lúc nào muốn cầm tiền rời đi thì gọi cho bà.
Tả Tử Quân vuốt gương mặt, tê tê đau đau, chị cô cũng từng bị đối xử như vậy sao? Chồng không thương, mẹ chồng chán ghét, cô cơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của chị cô lúc đó, vô cùng đau khổ, bởi vì vậy nên chị cô mới làm ra những chuyện kia sao?
Đột nhiên, nước mắt cô chảy đầm đìa, không phải bởi vì khuôn mặt đau đớn mà là đau lòng cho chị cô.
Năm đó chị cô muốn cô giúp một tay thì cô không nên đồng ý, một cuộc “ thế thân” lừa gạt khiến Thừa Diệp những năm này trôi qua khổ sở như vậy, cũng hại chị cô, tất cả đều là lỗi của cô. Năm đó cô đã sai rồi, chị, thật xin lỗi…
Như vậy hiện tại thì sao?
Nếu cô mang Lam Lam rời đi, Thừa Diệp sẽ phái người tìm cô, một khi lên tòa, quyền nuôi dưỡng Lam Lam rất có thể sẽ được giao cho cha, bảo cô như vậy mất đi con gái, cô không thể nào tiếp thu được.
Lam Lam là của cô, cô không thể không có bé, chẳng lẽ thật sự phải dẫn Lam Lam chạy trốn ra nước ngoài sao?
Chị, nếu chị là em, chị sẽ làm như thế nào…
Một tuần sau.
Hơn bốn giờ chiều, Lục Thừa Diệp đang làm việc trong văn phòng, nhận được tin nhắn Tả Tử Quân gửi đến, anh vừa nhìn, máu toàn thân trong nháy mắt như chảy ngược lại.
Thừa Diệp, cám ơn anh thời gian này đã chăm sóc em và Lam Lam, nhưng nơi này không thuộc về chúng em, cho nên em sẽ mang Lam Lam rời đi, hẹn gặp lại.
Đây là chuyện gì, rời đi là sao? Anh khẩn trương lập tức gọi điện thoại cho cô nhưng cô đã tắt máy, anh gọi đến nhà trẻ mới biết buổi trưa cô đã đón Lam Lam về nhà, anh lập tức gọi điện cho công ty vệ sĩ, vội hỏi.” Nói cho tôi biết, Tử Quân cùng Lam Lam đang ở đâu?”
“ Xin lỗi, anh Lục, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho anh, vừa rồi tại cửa hàng bách hóa, chúng tôi đã không thấy tung tích của cô Tả và con gái cô ấy nữa.”
“ Đây là ý gì?”
Căn cứ vào lời nói của người mà anh thuê, khoảng ba giờ rưỡi, họ nhìn thấy mẹ con cô Tả ngồi lên một chiếc xe RV đi về phía cửa hàng bách hoá, hắn đi theo thấy mẹ con cô đi thang máy lên lầu liền đi theo lên nhưng lại không thấy mẹ con cô Tả, hắn tìm một lát mới giật mình chạy về bãi đỗ xe liền nhìn thấy chiếc xe RV nghênh ngang rời đi, đến lúc hắn lái xe đuổi theo đã không kịp nữa.
Lục Thừa Diệp chấn kinh.” Biển số xe là bao nhiêu? Chủ xe là ai?”
“ Tôi có nhớ biển số xe, bây giờ tôi sẽ đi điều tra, nếu có tin tức sẽ gọi điện thoại cho anh ngay.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Thừa Diệp nắm chặt điện thoại, Tử Quân tại sao lại đột nhiên mang Lam Lam rời đi? Tại sao? Trải qua mấy ngày nay, bọn họ không phải giống như người một nhà trôi qua rất vui vẻ sao? Mặc dù biết cô có chút không thích ứng, vì vậy cảm thấy lo lắng, anh cũng không buộc cô đồng ý lời cầu hôn của anh.
Chẳng lẽ bởi vì tuần trước mẹ anh đi tìm cô sao? Công ty bảo vệ từng báo cáo qua với anh, nhưng anh hỏi cô thì cô không nói gì, cô nói mẹ anh vẫn giống lúc trước bảo cô rời đi nhưng cô không đồng ý, nghe cô nói vậy anh tin, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Từ những lời vừa rồi cho thấy Tử Quân cùng Lam Lam bỏ đi là có người cố ý an bài, còn có thể bỏ rơi vệ sĩ, làm được như vậy cũng chỉ có một người.
Đó chính là mẹ anh!
Lục Thừa Diệp nhanh chóng lái xe về nhà, chất vấn nơi ở của mẹ con Tả Tử Quân.
“ Mẹ, là mẹ an bài Tử Quân và Lam Lam rời đi phải không, mẹ dẫn cô ấy đi đâu, con muốn mẹ lập tức dẫn họ trở về.”
“ Hỗn xược, con ở đây nói cái gì vậy! Mẹ đâu có mang bọn họ đi, nhưng nghe con nói vậy, mẹ con họ bỏ đi rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết còn đang suy nghĩ tại sao đang giờ làm việc con trai lại chạy về nhà, thì ra là vì mẹ con Tả Tử Quân.
“ Mẹ, mẹ đừng giả bộ, nhất định là mẹ bảo người đưa họ đi, nhanh nói cho con họ đang ở đâu? Mẹ đưa mẹ con họ đi đâu rồi?” Nội tâm Lục Thừa Diệp rất xáo trộn, một khắc cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bà bị con trai hét to dọa cho giật mình, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai kích động như vậy.” Ta là mẹ con, sao lại lớn tiếng như vậy, còn nữa, mẹ không phải đã nói là không biết rồi hay sao?”
“ Mẹ, trừ mẹ ra thì không còn ai làm vậy được, nhanh nói cho con biết Tử Quân và Lam Lam ở đâu!”
“ Mẹ nói không biết mà, mà bọn họ rời đi cũng tốt, con đừng đi tìm bọn họ nữa.”
“ Mẹ!”
Ông Lục ở một bên nhìn không nổi, nhịn không được giúp con nói chuyện.” Bà à, bà nhanh nói ra đi, bà đưa mẹ con cô Tả đi đâu rồi, dù thế nào thì Lam Lam cũng là cháu gái của Lục gia, bà không nên làm như vậy.” Lúc trước đã bảo bà không cần lo chuyện của con, nhưng bà vẫn luôn nghĩ biện pháp khiến mẹ con Tả Tử Quân rời đi, không muốn họ bám lấy con trai.
“ Tôi không phải đã nói là không biết rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết trăm miệng cũng không thể bào chữa.
“ Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng con đã nói với mẹ lần này con sẽ không cưới lầm người nữa, từ trước đến giờ, người con yêu luôn là Tả Tử Quân, lần này con nhất định sẽ thật hạnh phúc, cho nên xin mẹ trả mẹ con họ lại cho con, con không thể không có họ.”
“ Bà nhanh nói ra đi, đừng làm con trai lo lắng như vậy nữa.” Ông Lục trừ việc không muốn mẹ con anh cãi vả như vậy, cũng hi vọng vợ mình tôn trọng quyết định của con trai, dù sao cô Tả sinh con gái cho anh là sự thật, chuyện của người trẻ thì để họ tự giải quyết sẽ tốt hơn.
“ Cha con các người sao lại vậy? Tại sao không tin lời của tôi, tôi thật sự không biết mẹ con họ đi đâu!” Bà không biết phải làm sao để chứng minh lời nói của mình là sự thật.
Lúc này điện thoại Lục Thừa Diệp reo lên, là Đường Bái Gia gọi đến.
“ Thừa Diệp, em đang đến bệnh viện, anh cũng mau đến đây đi.”
“ Đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ anh đang có chuyện quan trọng phải xử lý…”
“ Anh đang tìm mẹ con Tả Tử Quân phải không? Em đã nói trợ lý đưa họ đến sân bay, nhưng vừa rồi trợ lý của em gọi đến nói trên đường đi xảy tai nạn, Tả Tử Quân hình như bị thương rất nghiêm trọng, mẹ con họ được xe cứu thương đưa đi bệnh viện…” Cô nói tên của bệnh viện ra.
Nghe vậy Lục Thừa Diệp thật sự rất lo lắng, Đường Bái Gia nói gì nữa anh cũng không nghe được, anh lập tức tắt máy lái xe đến bệnh viện, hai ông bà Lục gia biết tin cũng khiếp sợ đi theo.
Khi đám người Lục Thừa Diệp chạy đến bệnh viện thì xe cứu thương chở mẹ con Tả Tử Quân cũng vừa đến trước cổng, cửa sau xe vừa mở ra liền nhìn thấy Lam Lam đang khóc lớn, chắc chắn là bị dọa sợ, thấy cha, bé càng khóc lớn hơn, nhân viên cấp cứu ôm bé đưa cho Lục Thừa Diệp.
“ Cha, mẹ chảy rất nhiều máu, con gọi mãi nhưng mẹ vẫn không tỉnh lại. Oa oa oa…”
“ Lam Lam đừng khóc, mẹ không sao đâu.” Lục Thừa Diệp ôm chặt con gái mà an ủi, băng ca trên xe được khiêng xuống, nhìn thấy trên mặt Tả Tử Quân đều là máu, sắc mặt tái nhợt, mất đi ý thức, anh cũng tái xanh cả mặt, thậm chí cảm thấy tim như ngừng đập---
“ Cô ấy bị thương nặng ở đầu, nhanh đưa đến phòng phẫu thuật.”
Nhân viên cấp cứu đưa người bị thương từ trên băng ca thả vào giường bệnh giao cho nhân viên cứu hộ xử lý, bọn họ nhanh chóng đem người mang vào phòng phẫu thuật.
"Tử Quân!"
"Mẹ!"
Anh ôm con gái đi theo giường bệnh đi về phía phòng phẫu thuật.
Đi đến trước thang máy để lên phòng phẫu thuật ở lầu ba, Lục Thừa Diệp mặc kệ người trên giường bệnh có thể nghe được lời anh nói hay không, anh nắm lấy bàn tay dính đầy máu căng thẳng nói.” Tả Tử Quân, em nghe cho rõ, đời này anh tuyệt đối không buông tay em ra đâu, em phải cố gắng tỉnh lại, em còn nợ anh rất nhiều, nếu em dám rời đi như vậy, enh thề anh sẽ đuổi theo em dù em ở địa ngục đi nữa, em có nghe hay không!”
“ Mẹ, con cũng sẽ đuổi theo.” Lam Lam nghe cha nói xong, mặc dù bé không biết địa ngục là nơi nào nhưng mẹ đi đâu thì bé liền đi theo đến đó.
“ Nghe chưa? Anh và Lam Lam đều sẽ đuổi theo, cho nên, em nhất định phải sống sót đó!”
“ Thừa Diệp, bình tĩnh một chút.” Cha Lục ở một bên khuyên nhủ con trai, mặc dù con trai nhìn như tức giận nhưng âm thanh run rẩy, có thể thấy được con trai thật sự rất sợ hãi và lo lắng.
“ Sau khi Tả Tử Quân được đưa vào phòng phẫu thuật, những người khác cũng ngồi đợi trên ghế ở hành lang trước phòng phẫu thuật. Trong lúc đó, Lục Thừa Diệp ôm Lam Lam đến phòng cấp cứu thoa thuốc, vốn là ông bà Lục gia thấy con trai mất hồn như vậy nghĩ muốn ôm Lam Lam đi thoa thuốc, nhưng con trai rất kiên trì, bởi vì anh lo lắng con gái không chỉ bị thương ở bên ngoài mà còn bị thương ở bên trong hay không, thật may sau khi bác sĩ khám đã xác nhận chỉ bị thương trên cánh tay thôi.
Đường Bái Gia ngồi bên cạnh, nội tâm cực kỳ hỗ thẹn và luôn tự trách, vốn chỉ muốn lợi dụng chuyện mẹ con Tả Tử Quân rời đi, sau đó lấy mẹ con bọn họ làm điều kiện trao đổi ép Thừa Diệp nói cho cô biết tung tích của Uy Nguyên rồi cô sẽ để anh tìm được hai người họ, chỉ là cô không ngờ họ sẽ gặp tai nạn.
Nhưng cô biết Thừa Diệp bây giờ không thể nghe được bất cứ lời giải thích nào, cô chỉ có thể van xin ông trời cho Tả Tử Quân bình an vô sự, đến lúc đó cô sẽ xin lỗi Thừa Diệp.
Mà hai ông bà Lục gia nội tâm đang rất lo lắng, lo lắng cho người đang tiến hành phẫu thuật, cũng lo lắng cho con trai, nghĩ đến con trai vừa nói muốn đuổi theo đến địa ngục, vẻ mặt ấy rất nghiêm túc, cố chấp. Nếu Tả Tử Quân xảy ra chuyện gì thì con trai nhất định sẽ chịu đả kích lớn, không biết sẽ biến thành như thế nào. Vào lúc này, Trương Ngọc Tuyết mới chính thức tỉnh ngộ, chỉ cần con trai hạnh phúc là tốt rồi, bà chưa từng thấy con trai sợ hãi như thế, coi như ban đầu chia tay cùng Tả Tử Khiết cũng không đau lòng như vậy, sau này bà mặc kệ, bà sẽ không ép mẹ con Tả Tử Quân rời đi nữa.
“ Cha, sao cha lại ở đây mà khóc vậy?” Lam Lam vẫn bị cha ôm ngồi trên đù*, bé nhìn thấy cha khóc cũng nhịn không được khóc theo.
Lục Thừa Diệp nhẹ nhàng lau nước mắt.” Không có, cha không có khóc, Lam Lam cũng không được khóc.” Anh lau nước mắt trên mặt con gái.
“ Mẹ chảy rất nhiều máu, trước kia Hạo Hạo nuôi Tiểu Bạch, có một lần bị xe ***ng chảy rất nhiều máu, sau đó ૮ɦếƭ rồi, mẹ…”
“ Mẹ con không sao!” Anh ôm chặt con gái, vuốt đầu con gái an ủi.” Mẹ con thích nhất là Lam Lam mà, sao có thể bỏ lại Lam Lam được, cho nên nhất định không có chuyện gì.”
“ Cha, có thật không?”
“ Thật, cha không có lừa con.” Lục Thừa Diệp gật đầu chứng minh anh không nói dối.” Chờ mẹ con tỉnh lại, cha và mẹ sẽ kết hôn, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, vui vẻ.”
“ Vậy còn chuyện mẹ và con đi Mỹ thì sao>” Bé nhớ lúc ngồi trên xe, mẹ nói bọn họ sẽ đi máy bay đến Mỹ.
“ Không đi, con và mẹ đời này phải ở bên cạnh cha, nếu mất đi hai người, cuộc sống của cha cũng không còn ý nghĩa nữa, cho nên hai người không được bỏ cha, cha không thể không có hai người…” Nội tâm anh rất sợ hãi, không nhịn được nghẹn ngào.
“ Cha, cha đừng khóc, con sẽ không theo mẹ đi Mỹ, con sẽ ở bên cạnh cha.” Lam Lam đem bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cha, sau đó lại khóc cùng.
“ Được, cha không khóc, Lam Lam cũng không khóc.” Anh ôm chặt con gái.
“ Dạ…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc