Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 71

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Cho dù không áp chế được bất kì kẻ nào, hôm nay nàng phải ra khỏi Xuân Thủy lâu.
Trong giây phút đó, nàng đã vọt tới trước mặt Thiết Phi Dương, tay áo trái phất phới như một đám mây bay, tay phải vung loan đao lên, ánh sáng lạnh lóe sáng.
Thiết Phi Dương không ngờ Sắt Sắt lại quyết liệt như vậy, không dám khinh địch, trường kiếm trong tay vung lên như một bông hoa kiếm, khiến toàn thân Sắt Sắt bị bao phủ bởi bóng kiếm.
Hai người đang ở dưới trời tuyết giao đấu qua lại.
Sắt Sắt né tránh, ra tay quyết liệt tuyệt không để lại lối thoát. Thiết Phi Dương chỉ muốn bắt Sắt Sắt lại, căn bản vẫn không dám làm nàng bị thương, vậy nên từng chiêu thức cũng không dùng hết toàn lực. Huống chi còn có Vân Kinh Cuồng đứng một bên rống lên: “Phi Dương, phu nhân đang mang thai, ngài ra tay cẩn thận một chút.”
Cùng quyết đấu với Sắt Sắt, Thiết Phi Dương vốn đã rất thận trọng, khi Vân Kinh Cuồng vừa nói vậy thì chiêu thức của hắn lại càng trở nên chậm chạp. Nữ nhân của lâu chủ hắn vốn không dám làm tổn thương , hôm nay còn có đứa con của lâu chủ, việc này thật khó giải quyết.
Sắt Sắt hơi nhướng mày, bên môi hiện lên một nụ cười nhạt, nàng thật ra chưa từng ngờ mình lại mang trong bụng đứa nhỏ này, thế nhưng lại trở thành lợi thế cho Xuân Thủy lâu. Nàng vung Tân Nguyệt Loan đao lên, dưới những bông tuyết đang bay, từng đường Tân Nguyệt đao vung lên, ánh lên đôi mắt trong sáng của nàng.
Chiêu thức thứ hai so với chiêu thứ nhất càng thêm sắc bén, chém về phía Thiết Phi Dương.
Thiết Phi Dương chỉ liên tục lui về phía sau, chỉ dám phòng thủ chứ không dám tấn công.
Sắt Sắt cười nhẹ, phóng ra chiêu cuối cùng, đạp vào Niếp Bộ Vân, dẫm lên cành cây hồng mai mà bay lên. Y phục hồng đang ở dưới trời tuyết nhanh nhẹn bay qua, không một ai dám ngăn trở.
Phía sau, Thiết Phi Dương dẫn theo thị vệ đang định đuổi theo chỉ nghe Vân Kinh Cuồng miễn cưỡng nói: “Phi Dương, đừng đuổi theo! Võ công của phu nhân đã tiến bộ rất nhiều, xuất chiêu quyết liệt như vậy chỉ sợ lâu chủ cũng không thể đuổi kịp, huống chi là chúng ta. Hơn nữa ngươi vội vàng đuổi theo như vậy, đường núi lại khó đi, phu nhân nếu không rành đường núi bị rơi xuống dưới thì không tốt chút nào.”
Thiết Phi Dương quay lại, ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh Vân Kinh Cuồng, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi lại có chiêu gì lợi hại, nói nghe một chút xem.”
“Cái gì mà chiêu gì lợi hại, đừng nói khó nghe như vậy. Những viên thuốc phu nhân mang theo có một viên thuốc mang theo mùi hương có tác dụng dẫn đường, lát nữa ta đi mượn chuột bạch nhỏ của Phong Dung Nhi, chúng ta sẽ âm thầm tìm được phu nhân, cũng đi theo bảo vệ nàng.” Vân Kinh Cuồng lắc lắc cổ tay bị Sắt Sắt nắm qua, cười tủm tỉm nói.
Thiết Phi Dương không chớp mi, chuyện đã tới nước này cũng chỉ có thể làm vậy.
***
Ra khỏi Xuân Thủy lâu, Sắt Sắt tựa như một con chim nhỏ được quay về với mây trời, thi triển kinh công một đường bay thẳng về phía chân núi. Tiếng gió vù vù bên tai, áo choàng đỏ thêu chim tước bị gió thổi bay phất phới, tựa như một cánh chim, tự do tự tại.
Ở trên núi được khoảng hai canh giờ, khi tới chân núi thì sắc trời dĩ nhiên đã vào đêm. Cũng may trên mặt đất đều là tuyết đọng lại, Sắt Sắt nương theo ánh trăng phản chiếu ánh tuyết đi thêm hai canh giờ đường bộ nữa. Đến khi đến được Mặc Thành thì sắc trời đã đến giờ tý.
Ban đêm, Mặc Thành thật im lặng, khắp nơi bóng tối đen đặc, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, chắc lúc này mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.
Ăn ngủ ở đầu đường, loại sự tình này Giang Sắt Sắt cũng không ngại, nhưng hiện nay trời đang rét đậm, không thể tìm đại một gốc cây nào đó, nằm ở trên cây mà ngủ say được, rất lạnh, sẽ bị đông ૮ɦếƭ mất. Hơn nữa nàng hoàn toàn xa lạ đối với Mặc Thành, muốn tìm một quán trọ cũng không dễ dàng, tệ hơn là hôm nay khi ra khỏi Xuân Thủy lâu nàng có chút kích động nên không mang theo một phân tiền nào. Ở Xuân Thủy lâu, căn bản không cần đến tiền bạc, ra ngoài mới biết không có tiền thật túng quẫn.
Sắt Sắt đang đi lang thang trên đường, hy vọng có thể tìm thấy một tiệm cầm đồ nào đó, có thể đem chiếc trâm cài đáng giá trên người đổi lấy bạc, sẽ tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Nhưng mà vận khí của nàng lại không tốt lắm, đi được nửa canh giờ cũng không gặp một ánh sáng nào.
Cho đến khi đi ngang qua một ngã tư nàng mới nhìn thấy một ngôi nhà còn đèn sáng. Ngôi nhà không lớn, nhìn qua rất bình thường, cửa lớn màu son rộng mở, bên cửa hiên treo hai cái đèn ***g lớn hồng hồng, toàn bộ ánh sáng hồng hồng chiếu rọi thềm đá tối tăm sáng như ban ngày.
Đang đi trên con đường tăm tối được nửa canh giờ, trong bóng tối vô tận, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng Sắt Sắt trở nên ấm áp.
Sắt Sắt đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy tấm biển treo trên cửa khắc hai chữ thật to “Trương phủ”.
Trên một góc cửa phủ tấm vải hồng có dán một chữ chúc mừng, thực hiển nhiên nhà này ngày mai sẽ có việc vui, vậy nên đêm khuya đèn vẫn còn sáng. Dưới hiên có vài thị vệ đứng dựa vào cửa, thấp giọng nói chuyện. Đột nhiên nhìn thấy Sắt Sắt thì ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Sắt Sắt.
Ánh sáng của đèn ***g dìu dịu, xuyên qua tấm da đèn bóng loáng, chiếu vào mặt Sắt Sắt, thủ vệ giữ cửa nhìn thấy Sắt Sắt là một nữ tử xinh đẹp thì đều ngẩn người.
Sắt Sắt biết trong đêm tuyết rơi như thế này thì tìm một căn nhà còn ánh đèn không dễ. Giờ phút này, nàng đã đi trong đêm tối rất lâu rồi, trên người thực rất lạnh, hiện tại nàng lại đang mang thai, bản thân có bị nhiễm phong hàn cũng không quan trọng, nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Suy tư thật lâu, nàng quyết tâm bước lên, thi lễ với các thủ vệ kia, cười trong trẻo nói: “Xin hỏi đại ca thiên kim trong phủ ngày mai gả đi sao?”
Sắt Sắt không nghĩ nhà này sắp lấy vợ mà nghĩ là gả con gái nên đành phải thăm dò hỏi thử.
Một thủ vệ đánh giá qua Sắt Sắt, vuốt cằm nói: “Không sai, cô nương đêm khuya như vậy đến đây là để đưa lễ vật sao?”
Sắt Sắt cười nhàn nhạt nói: “Tuyết lớn trời giá rét cho nên chậm trễ một chút, vậy nên khuya như vậy mới đến. Thỉnh các vị đại ca báo cho tiểu thư một tiếng, tiểu nữ có chút lễ mọn muốn đích thân giao tận tay tiểu thư.”
Sắt Sắt biết nếu nàng nói thẳng là muốn tá túc lại, có lẽ sẽ bị cự tuyệt, nếu có thể gặp được tiểu thư của Trương phủ, nói với nàng sẽ hay hơn, có lẽ nàng ta có thể giữ nàng lại.
Vài thủ vệ cảnh giác đánh giá Sắt Sắt một chút, một trong những thủ vệ đứng dậy đi thông báo. Sắt Sắt chờ ngoài cửa lớn một lát liền mơ hồ nhìn thấy thủ vệ đó dẫn theo một nữ tử đi tới. Nàng kia cũng không đi lại gần, chỉ lặng lẽ đứng trong viện nhìn thoáng qua Sắt Sắt, liền trở lại phân phó các thủ vệ dẫn Sắt Sắt vào.
Ở một góc đường cách Trương phủ không xa, có một bóng đen đang không chớp mắt nhìn nàng bước vào Trương phủ, sau đó bóng đen kia liền xoay người rời đi, động tác quỷ dị, chỉ chốc lát liền biến mất ở đầu đường, sau khi xuất hiện thì đang ở trong một khoản sân đơn giản.
Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường nằm sát mặt đất, ngọn đèn đặt trên cửa sổ, trên cửa sổ giấy có hàng trăm lổ hổng , gió bắc vù vù xuyên qua những ô cửa sổ giấy rách nát thổi vào.
Trên giường, một công tử trẻ tuổi ngồi khoanh chân, quần áo cũ kĩ thô sơ cùng chiếc áo choàng màu lam. Mái tóc đen dùng một chiếc cột tóc cột cao lên, cả người phong trần tuấn tú. Ánh sáng ngọn đèn thật ảm đạm, vầng sáng bạc nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt hắn, lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, đẹp đến vô cùng, giống như một tấm lụa mỏng, tựa như lúc nào cũng có thể tan biến. Lúc này, hắn đang nhắm mắt vận công, hàng lông mi thật dài rũ xuống, che khuất ánh mắt hắn.
Bóng đen kia nhẹ nhàng đi đến trước mắt hắn, đứng cách hắn năm bước chân, cúi đầu bẩm báo cùng hắn gì đó.
Công tử áo lam nghe vậy, hàng mi run rẩy, đột nhiên mở mắt ra, một đôi đồng tử đen long lanh tỏa ánh sáng mê người.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy, quả thật là nàng sao?” Hắn trầm giọng hỏi, giọng lộ ra vẻ kinh ngạc và một chút khó tin.
“Vâng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy nàng bước vào Trương phủ.” Bóng đen cúi đầu nói “Kế hoạch của chủ tử có cần thay đổi không?”
Công tử áo lam tập trung suy nghĩ, đôi mắt đen lạnh lùng cương quyết hiện lên phức tạp, thật lâu sao, hắn cúi đầu nói: “Cứ tiến hành theo đúng kế hoạch, bất quá có một vài thay đổi.”
Sắt Sắt đi theo sau một thị nữ, chậm rãi đi vào bên trong phòng.
Trong viện, khắp nơi đều treo đèn ***g đỏ, dán chữ mừng, đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không náo nhiệt, nơi nơi đều yên lặng.
Sắt Sắt ngước mắt nhìn thoáng qua chữ chúc mừng, trong lòng bỗng dâng lên một cơn đau đớn. Cứ tưởng rằng biết được Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên thì lòng của nàng đối với hắn sẽ không còn dao động gì nữa, nhưng khi nhìn thấy chữ chúc mừng này thì đột nhiên nàng lại nhớ đến hôn sự của hắn cùng Y Lãnh Tuyết, ***g *** bỗng quặn đau, đúng là muốn kìm nén cũng không thể kìm nén được.
Thị nữ kia dẫn Sắt Sắt đến một phòng khách, an bày cẩn thận cho Sắt Sắt. Cứ tưởng rằng thị nữ kia sẽ dẫn Sắt Sắt đi gặp tiểu thư nhà này, cũng không ngờ còn chưa mở miệng thì đã an bày nàng ở chỗ này.
“Tiểu thư mới vừa rồi phái người ra nhìn qua nói căn bản là không biết cô nương. Cô nương nhất định đã thất lạc người nhà, lúc này hãy cứ tạm nghỉ ngơi ở đây, cũng không cần phải đưa lễ vật gì cả.” Thị nữ cúi đầu nói, giọng điệu rất khách sáo.
Sắt Sắt không chớp mắt, thật ra nàng cũng chưa từng nghĩ mới vừa rồi tiểu thư kia phái người ra nhìn nàng, nhưng đã biết rõ ý đồ của nàng. Nàng khẽ cười hướng thị nữ kia tạ lễ rồi ngồi lên chiếc giường trong phòng. Nàng cũng không dám ngủ sâu, dù sao đây là một nơi xa lạ, bất quá trong phòng có lò sưởi, khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân, trên người không hề cảm thấy lạnh.
Sắt Sắt từ trong túi thuốc lấy ra một viên thuốc an thai uống vào. Sau đó nàng liền khoanh chân ngồi tựa vào giường, vận nội lực. Có lẽ là vì đang mang thai lại mệt nhọc cả một đêm, Sắt Sắt tự nhiên nhắm mắt ngủ say.
Loáng thoáng nghe được một âm thanh rất nhỏ, nàng mở mắt nhìn lại nhưng nhìn thấy ngoài cửa sổ sắc trời vẫn tối đen như trước, xa xa có tiếng trống canh truyền đến, hình như đã đến canh tư.
Ngoài sân im lặng, có lẽ bọn người hầu đã đi nghỉ hết, chỉ còn vài chiếc đèn ***g treo cao vẫn như trước chiếu sáng, vì ngày mai có việc vui nên suốt đêm cũng không lấy xuống.
Sắt Sắt mới vừa rồi chợp mắt được một lát nên cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, nàng đứng dậy bước xuống giường, trong phòng ánh lửa của than có chút ảm đạm. Sắt Sắt đứng dậy thêm than vào, ngọn lửa vụt sáng trở lại, ánh đỏ soi sáng nét mặt của nàng.
Trong viện, một đợt những tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “Ai đó?”
Âm thanh trong trẻo của một nữ tử vang lên: “Cô nương, xin hãy thức dậy, tiểu thư nhà ta muốn gặp cô nương.”
Sắt Sắt nghe vậy, đứng dậy mở cửa, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn ***g, nàng nhận ra đó là thị nữ vừa rồi dẫn nàng đi vào.
“Cô nương xin đi theo ta.” Thị nữ thản nhiên nhìn lướt qua Sắt Sắt, khẽ vuốt tóc, thấp giọng nói. Nói xong liền nhẹ bước về phía trước.
Sắt Sắt không chớp mắt, nàng vốn cũng muốn đi cảm ơn tiểu thư nhà này, chỉ là mới vừa rồi tiểu thư kia nói không muốn gặp nàng, nhưng lúc này vì sao lại muốn gặp nàng? Sắt Sắt ngước nhìn sắc trời, cảm giác được trời cũng sắp sáng, gặp nàng ta một lần cũng tốt, nói lời cảm tạ sau đó liền rời đi.
Nghĩ như vậy, Sắt Sắt liền đi theo thị nữ kia, bước nhanh về phía trước.
Trong viện, tuyết đọng đã tan gần hết, chỉ còn một ít tụ lại dưới một vài gốc cây, giống như một gò đất, được đèn ***g chiếu rọi tỏa ra vài tia sáng vàng nhạt chếch choáng.
Không biết vì sao, trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy trầm trọng. Trong viện thế nhưng lại có thị vệ đi tuần tra, mới vừa rồi lúc Sắt Sắt tiến vào, bóng đêm không sâu, thị vệ tuần tra cũng không nhiều lắm. Giờ phút này nàng mới phát hiện đúng là có hai đôi thị vệ đang đi ngược hướng nhau tuần tra. Những thị vệ này cũng không giống như thị vệ bình thường trong phủ đệ, tất cả đều mặc áo giáp. Bất quá cũng chỉ là một phủ đệ bình thường, cũng bất quá chỉ là gả nữ nhi đi, sao lại phải phòng thủ nghiêm mật như vậy? Không phải sợ có người đến ςướק dâu chứ? Thị vệ thân mặc áo giáp, chắc hẳn phải là quân của một vị tướng lĩnh nào đó. Chủ nhân của Trương phủ này không phải là tướng lĩnh trấn thủ Mặc Thành chứ?
Thật vậy sao? Một dòng suy nghĩ vẫn đang quẩn quanh trong đầu, lòng Sắt Sắt bỗng dừng cảm thấy đau xót.
"Xin hỏi chủ nhân của quý phủ có phải là người trong quân đội không?" Sắt Sắt thấp giọng hỏi thị nữ đi phía trước.
Thị nữ dừng lại một chút, khẽ cười nói: "Không sai, lão gia của chúng ta luôn ở trong quân đội, ngài là anh hùng Bắc Cương tiếng tăm lừng lẫy, Trương Tử Hằng."
Trương Tử Hằng? Sắt Sắt không chớp mi, nàng đối với người trong quân đội không biết nhiều lắm, đối với tên của người này cũng rất xa lạ. Đang định hỏi tiếp, liền nghe thị nữ nhẹ giọng nói: "Đến rồi!"
Trước mắt là một gian khuê phòng của nữ tử, trên cửa dán một chữ mừng thật to. Chữ mừng kia dưới ánh đèn hồng mờ ảo diễm lệ mà vui sướng, làm cho lòng người tự dưng dâng lên một trận đau đớn như co rút lại.
Thị nữ đẩy cửa ra, Sắt Sắt theo sau bước vào. Trong phòng bố trí rất hoa lệ, giường lớn rèm che buông xuống, mơ hồ nhìn thấy dáng người một nữ tử thướt tha nằm nghiêng trên giường.
"Tiểu thư, cô nương xin tá túc muốn nói lời cảm tạ người." Thị nữ đi đến gần bên giường, nhẹ giọng nói.
Nữ tử đang nằm trên giường nói nhỏ "Vậy sao" một tiếng, cũng không hề đứng dậy.
Thị nữ nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, sắc trời đã gần đến canh năm, người nên dậy trang điểm."
Nàng kia cúi đầu nở nụ cười, từ trên giường đứng dậy, màn che được xốc lên, lộ ra một chiếc cổ tay trắng nõn, mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt mĩ lệ xuyên qua khe hở của tấm màn nhìn Sắt Sắt.
"Một mình đi lang thang trong đêm, lại không mang theo một phân tiền, cô nương chắc là đang gặp việc gì khó khăn?" Trương nữ tử nũng nịu hỏi, giọng nói giống như chim hoàng anh bay ra khỏi cốc, thanh nhã xuất trần. Nhưng Sắt Sắt lại cảm thấy thanh âm này không được tự nhiên, dường như không phải giọng nói thật của nữ tử này.
Sắt Sắt không chớp mắt cười nhẹ nói: "Quả có chút việc khó khăn, đa tạ Trương tiểu thư quan tâm."
"Cô nương không cần khách sáo, không biết cô nương có thể cho ta biết tên hay không?" Trương tiểu thư thấp giọng hỏi.
"Trương tiểu thư cứ gọi ta là Tiêm Tiêm." Sắt Sắt hé mắt khẽ cười nói, tên thật của nàng không thể tùy tiện nói ra, nói không chừng sẽ bị hộ vệ của Minh Xuân Thủy tìm ra.
"Tiêm Tiêm cô nương, áo choàng thêu chim tước trên người ngươi rất đẹp, bổn tiểu thư rất yêu thích, không biết Tiêm Tiêm cô nương có thể để lại cho ta không, nơi này có một trăm hai mươi lượng bạc, xem như đây là tiền bồi thường của bổn tiểu thư đi, không biết cô nương bằng lòng không?" Trương tiểu thư nói, giọng điệu rất chân thành.
Sắt Sắt biết vị Trương tiểu thư này nói rất yêu thích áo choàng trên người mình, bất quá cũng chỉ tìm lí do để tặng nàng bạc của mình. Sắt Sắt vốn rất có cảm tình với vị tiểu thư không lộ diện này, lúc này thấy nàng hiệp nghĩa thì trong lòng cảm động vô cùng. Vốn Sắt Sắt cũng muốn sáng mai sẽ đem áo choàng này đi bán, lúc này vị Trương tiểu thư kia muốn mua lại, giá này so với tiệm cầm đồ còn cao hơn. Lập tức, Sắt Sắt *** choàng ra, đưa cho thị nữ, nhìn thấy thị nữ không tới nhận lấy mà vội vàng chạy đi thêm than vào lò sưởi.
Sắt Sắt chậm rãi đi về phía trước hai bước, đem áo choàng đưa tới tay Trương tiểu thư đang lộ ra ngoài màn che.
Trương tiểu thư nhận lấy áo choàng, cười nhẹ nói: "Để ta mặc lên thử xem." Nói xong, chỉ thấy nàng vung tay lên, áo choàng như lớp sương mù hồng đánh về phía Sắt Sắt, đồng thời nàng cảm thấy vai tê rần, giống như bị VK làm bị thương.
Từ khi Sắt Sắt bước vào khuê phòng này liền rất cảnh giác, vẫn thật cẩn thận. Bởi vì nàng giỏi bơi lội, bế tức công *vận công nín thở* cũng rất mạnh, vừa tiến vào trong phòng, liền ngưng thở. Từ sau lần bị trúng độc hoa rừng ở Xuân Thủy lâu, đối với phương diện này Sắt Sắt đã có chút cảnh giác.
Nhưng chưa từng dự đoán được Trương tiểu thư lại bỗng nhiên làm khó dễ nàng, hơn nữa tốc độ rất nhanh, quả thực là tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, có thể thấy được võ công của Trương tiểu thư rất cao.
"Ngươi… Ngươi là ai?" Sắt Sắt lạnh lùng hỏi, vươn tay cầm lấy loan đao bên hông, nhưng mà cho dù thế nào cũng không thể rút ra được.
Nàng bỗng nhiên cảm giác được một trận tê dại từ miệng vết thương ở đầu vai truyền đến, sau đó lan rộng ra toàn thân. Nếu như đơn độc giao đấu, Sắt Sắt nhất định không coi Trương tiểu thư là đối thủ, nhưng nữ tử này lại dùng độc, Sắt Sắt chỉ cảm thấy ý nghĩ dần dần trở nên mê muội, không thể đứng vững được, thân mình chao đảo, gục ngay trong lòng Trương tiểu thư. Thực hiển nhiên, VK Trương tiểu thư đâm nàng bị thương chính là Mê Huyễn dược *thuốc mê*.
"Chủ tử, giờ phải làm sao đây?" Thị nữ dẫn Sắt Sắt tới đây trầm giọng hỏi, đôi đồng tử đen bỗng nhiên trở nên sắc bén dị thường, nhưng mà sắc mặt cứng ngắc, thực hiển nhiên là đang dịch dung.
Trương tiểu thư ngồi trên giường động tác lưu loát xoay người nhảy xuống giường, động tác nhanh nhẹn, tiếp đất không một tiếng động, lỗi lạc đứng trên mặt đất, vóc người hơi cao, ngón tay nâng cằm Sắt Sắt lên.
Hắn lạnh giọng phân phó: "Đem người trong tủ đem giấu vào trong Song Tuyết viện, khi lễ thành hôn qua đi hãy mang trở về. Mặt khác, đưa cho Hách Liên Ngạo Thiên một bức thư." Giọng của nàng không hề yêu kiều như chim hoàng anh ra khỏi cốc nữa mà trở thành giọng nam lạnh lùng mê hoặc.
Thị nữ kia nghe vậy thì nhanh nhẹn mở ra một cánh cửa tủ lớn trong phòng, từ bên trong lôi ra hai nữ tử, một người đúng là thị nữ lúc đầu dẫn Sắt Sắt vào phủ, có thể thấy được thị nữ trước mắt này dịch dung theo thị nữ đã dẫn Sắt Sắt vào phủ. Còn một nữ tử khác dung mạo tuyệt sắc, sắc mặt tái nhợt, áo rộng thùng thình, hiển nhiên là đang mang thai.
Hai nữ tử kia đều đang hôn mê, không hề nhận biết gì.
Nàng kéo hai nữ tử kia ra, giống như ma quỷ liền biến mất trong phòng. Hộ vệ bên ngoài phòng tuần tra rất nghiêm, nếu mang hai người sống ra ngoài hiển nhiên là không có khả năng, thị nữ làm theo mệnh lệnh chủ tử, đem hai nữ tử đang hôn mê nhảy qua cửa sổ đi vào Song Tuyết viện.
Nam tử cải trang thành vị tiểu thư kia xõa tóc ra, mặc y bào trắng, cúi đầu nhìn Sắt Sắt đang hôn mê trong lòng mình, hàng mi dài cong ✓út run rẩy, đôi mắt so với ngọc lưu li còn đen hơn bỗng nhiên nghiêm trọng.
Hắn chậm rãi nâng ngón tay thon dài lên, nắm lấy cằm Sắt Sắt, tay kia dọc theo chiếc trán trơn bóng của Sắt Sắt chậm rãi vuốt ve, *** hàng lông mày cùng hàng mi đen của Sắt Sắt, rồi đến chiếc mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng lại trên đôi môi anh đào của Sắt Sắt. Biểu tình của hắn đạm bạc, trong đôi mắt so với biển sâu còn sâu hơn hơi gợn lên một gợn sóng nhỏ.
"Chủ tử, đã không còn sớm nữa." Thị nữ dịch dung cúi đầu nhắc nhở.
Nam tử kia vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Sắt Sắt, cúi đầu thở dài một tiếng nói: "Nhanh chóng trang điểm cho nàng đi."
***
Sau khi Sắt Sắt tỉnh lại, mở to đôi mắt thì cảm giác được trước mắt là một mảnh đỏ rực, nàng trừng mắt nhìn mới thấy rõ trước mặt mình đang che một miếng khăn đỏ.
"Trương tướng quân, tối hôm qua không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Một giọng nữ trong trẻo bình tĩnh vang lên.
Chỉ nghe một giọng nam hùng hậu đáp: "Yên tâm đi tất cả đều rất tốt, đêm qua tuy có vài người xông vào bắt cóc nhưng đều bị binh của ta chặn lại. Mặt khác, có một nữ tử tiến vào xin tá túc, là cô nương tự mình cho phép, nói là quen biết nàng. Bất quá trời chưa sáng thì nàng đã được thị nữ trong phủ tiễn đi.”
\'\'Không có gì là tốt rồi, lúc này không thể xảy ra sự cố gì." Nữ tử cúi đầu nói, sau đó chỉ nghe cửa phòng bị đẩy ra, rồi có tiếng bước chân đi đến, sau đó vài người khác cũng tiến vào.
Ý nghĩ của Sắt Sắt vẫn còn chút mơ hồ, hai bên thái dương vừa khẽ động thì cảm thấy đau đớn, cả người mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Chỉ nghe giọng trong trẻo bình tĩnh của một nữ tử vang lên: “Thì ra cô nương đã trang điểm xong, cô nương thật vội vàng nha. Để em dìu cô nương lên kiệu."
Lên kiệu?
Ý nghĩ còn choàng váng mơ hồ của Sắt Sắt trong nháy mắt tỉnh táo lại, dìu nàng lên kiệu sao? Nàng cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện trang phục trên người mình hiển nhiên là áo quần cưới đỏ rực của tân nương, được thêu chim phượng tinh xảo. Mà trên đầu nàng cũng là khăn cưới của tân nương, chỉ hôn mê một lát, khi tỉnh lại thì lại trở thành tân nương!
Sắt Sắt há miệng thở dốc, mới phát hiện cổ họng tựa như bị nghẽn lại, căn bản nói không nên lời, hơn nữa chân tay mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, muốn tháo khăn voan hồng trên đầu xuống cũng không được.
Bọn thị nữ vẫn chưa phát hiện ra Sắt Sắt có gì khác thường, đồng loạt tiến lên giúp đỡ Sắt Sắt, vây quanh dìu nàng đi ra ngoài.
Giờ khắc này, Sắt Sắt giống như đang muốn ૮ɦếƭ.
Nàng biết rõ tối hôm qua mình bị Trương tiểu thư kia hãm hại, nàng ta không muốn lấy chồng nên tìm nàng làm người gả thay sao? Sự tình hình như không phải chỉ có như vậy, trong lòng Sắt Sắt bỗng dâng lên một dự cảm xấu, nhưng trước mắt, chân tay mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, công hiệu của Mê Huyễn dược vẫn chưa hết hoàn toàn chỉ có thể để bọn thị nữ dìu lên kiệu hoa. Nhạc kèn vang lên, kiệu hoa được nhấc lên, vững vàng tiến về phía trước. Sắt Sắt ngồi dựa vào kiệu hoa, cảm thấy rất buồn cười, nếu chú rể phát hiện ra tân nương bị tráo đổi chẳng phải sẽ là tin sét đánh hay sao, không biết hắn sẽ kinh ngạc đến mức nào. Không biết tác dụng của Mê Huyễn dược đến chừng nào mới hết, hai canh giờ hay ba canh giờ nữa?
Bên ngoài kiệu kèn trống rập rình, dòng người qua lại rộn ràng nhốn nháo, hiển nhiên là có rất nhiều người đến xem lễ, giống như chuyện hôn nhân là chuyện lớn của Mặc Thành. Trong lòng Sắt Sắt mơ hồ có chút bất an, đang âm thầm chờ đợi Trương phủ cùng phủ đệ đang chờ đón dâu cách xa nhau một chút, trên đường đi nàng có thể khôi phục lại nội lực, chạy thoát khỏi kiệu hoa. Sắt Sắt định thần lại, ý đồ muốn dùng nội lực tiêu trừ tác dụng của Mê Huyễn dược.
Nhưng đường đi dường như rất gần, không đến nửa canh giờ thì cỗ kiệu kia đã vững vàng hạ xuống, lúc này chính là thời khắc vận công mấu chốt của Sắt Sắt. Cỗ kiệu bị rung lên, chân khí đang lưu chuyển quanh thân trong nháy mắt bị quấy phá, thiếu chút nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Sắt Sắt ngồi im không động đậy trong kiệu, ổn định tinh thần, làm cho chân khí trong cơ thể chảy xuôi trở lại. Nàng cảm giác được đầu ngón tay có thể khẽ hoạt động, nhưng cánh tay vẫn không thể nhấc lên được, bờ môi hơi nhếch lên nhưng cổ họng vẫn không thể phát ra tiếng nói. Nhưng so với tình trạng lúc nãy thì giờ đã tốt hơn rất nhiều, nếu có thể cho nàng thêm một chút thời gian nữa, tiếp tục vận công điều khí thì nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Mê Huyễn dược. Nghĩ đến đây, Sắt Sắt ngồi trong kiệu không hề nhúc nhích, tập trung vận công.
Nhưng đây là kiệu hoa, sự tình căn bản không theo ý nàng. Cỗ kiệu vừa hạ xuống thì màn kiệu liền bị xốc lên, hai thị nữ tiến đến đỡ nàng ra khỏi kiệu.
Bà mai đã đợi ở ngoài kiệu liền hô to chữ mừng, Sắt Sắt được hai thị nữ dìu lên từng bậc thang được trải thảm đỏ.
Một bàn tay tao nhã duỗi ra trước mặt nàng, Sắt Sắt cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy một góc áo đỏ thẫm thêu chữ mừng màu vàng kim.
Sắt Sắt bình tĩnh đứng ở đó, không hề nhúc nhích, tay nàng vốn không thể cử động được, tất nhiên không thể nắm lấy tay hắn, cho dù có thể cử động, nàng tuyệt đối cũng không vươn tay ra. Những nhạc công ngồi chung quanh, khẽ cúi đầu bàn luận cùng chúc mừng, âm thanh rất nhỏ nhưng Sắt Sắt nghe thấy rõ ràng.
Trong đó nàng nghe được hai chữ "Tuyền vương.".
Hai chữ này như một mũi băng nhọn đâm thẳng vào lòng nàng, làm cho lòng nàng dâng lên một loại đau đớn tột cùng.
Sắt Sắt bình tĩnh đứng đó, thật ra mới vừa rồi ngay khi đoán ra Dạ Vô Yên cưới Y Lãnh Tuyết thì trong lòng liền cảm thấy thế gian sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nàng vẫn không tin.
Giờ phút này, nàng mới biết không trùng hợp không thành sách.
Nếu như Dạ Vô Yên nhìn thấy khuôn mặt đằng sau lớp khăn voan hồng là nàng, không biết hắn sẽ cảm thấy thế nào? Giờ phút này, trong lòng Sắt Sắt thế nhưng lại còn ý tưởng muốn đùa dai với hắn, vì nàng thật sự muốn nhìn thấy biểu tình của Dạ Vô Yên.
Hắn một lòng muốn kết hôn với Y Lãnh Tuyết, cuối cùng lại âm kém dương sai cưới phải nàng. Nàng thật sự muốn nhìn thấy hắn thất vọng như thế nào, nhìn thấy hắn khiếp sợ cỡ nào, xem hắn sẽ nói với nàng thế nào, hay vẫn còn nói với nàng người hắn thích là nàng, không phải Y Lãnh Tuyết. Giờ phút này, Sắt Sắt không có chút ý hận đối với người đã dựng nên tất cả những màn khôi hài này, bởi vì hắn muốn dẫn nàng lên hỉ đường của Dạ Vô Yên cùng Y Lãnh Tuyết, để cho chính nàng cảm nhận Dạ Vô Yên cưới Y Lãnh Tuyết như thế nào, khiến cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.
Đôi bàn tay kia thật lâu sau thấy Sắt Sắt vẫn không chịu cử động nên đi đến gần nàng, nắm lấy tay Sắt Sắt, lòng bàn tay ấm áp bao lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng. "Chấp tử tay, cùng giai lão" *nắm tay nhau cùng đi đến bạc đầu* thì ra người mà hắn muốn nắm tay chỉ có Y Lãnh Tuyết.
Hắn đứng bên cạnh nàng, dáng người thanh nhã của hắn xuyên qua tấm khăn hồng, nhìn trong mắt nàng, giống như một dáng người màu hồng được chạm khắc.
Hắn nắm tay nàng, dọc theo thềm đá bước về phía trước, sau đó đi xuyên qua cánh cửa phủ, đi tới đâu dòng người đều rẽ ra nhường đường.
Lần đầu tiên hắn và nàng thành thân là do hắn dùng kiệu hoa đón nàng từ am ni cô về Tuyền vương phủ, bởi vì đường núi khó đi nên chậm trễ thời gian bái đường. Vậy nên hắn ngay cả lễ tiết đều vứt bỏ, trực tiếp đưa nàng vào động phòng. Lần thứ hai, ở Xuân Thủy lâu, dựa theo phong tục của Côn Luân nô tỳ bọn họ, nàng ở Hắc Sơn vẫn chờ đợi ngày đi bái tế thần núi, chứ không đợi chờ lễ bái đường theo đúng phong tục của người Hán. Hắn cùng nàng thành thân hai lần đều không hoàn thành cái gọi là lễ bái đường kia, mà lúc này đây, người hắn cưới không phải là nàng nhưng lại âm kém dương sai cùng nàng bái đường sao? Đây thật sự là một sự mỉa mai lớn nha!
Sắt Sắt cảm giác được ***g *** mình trống rỗng, làn gió lạnh buốt không ngừng thâm nhập vào cơ thể, cho nên nàng giống như ૮ɦếƭ lặng không còn cảm giác.
Nàng không hận hắn, vì lòng nàng đã trở nên lạnh băng!
Nàng không nghĩ ra hắn vì sao phải lừa gạt nàng, chẳng lẽ bởi vì nàng từng nói qua với hắn kiếp này nàng không hề yêu thương hắn sao? Nếu như hắn vì những lời này mà đến để đả kích nàng, vậy thì hắn đã thắng!
"Nhất bái thiên địa!" Người chủ trì cao giọng hô to, âm thanh vang dội nơi đại đường.
Sắt Sắt nhịn không được muốn cười thành tiếng, làm cho màn kịch này thêm phần kịch tính, nhưng mà cách một lớp khăn voan hồng, không ai nhìn thấy biểu tình của nàng.
Nàng vẫn như trước đứng thẳng bất động, thị nữ đang đứng bên cạnh dìu nàng nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Nhất bái thiên địa kìa."
Âm thanh kia rất quen thuộc, rõ ràng là âm thanh thị nữ Linh Lung của Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt vẫn như trước không hề nhúc nhích, thứ nhất nàng không thể cử động, thứ hai dù có cử động được nàng cũng sẽ không động.
Linh Lung nhịn không được nhíu mày, phát hiện ra sự khác thường của nàng. Trong lòng đã truyền đến tiếng nói khe khẽ, hình như là nói Tuyền vương đã hạ mình cưới nàng, làm sao nàng lại còn không chịu bái đường.
"Cô nương, ngươi làm sao vậy?" Linh Lung cúi đầu hỏi, giọng nói lộ ra một chút lo lắng.
Sắt Sắt dường như không nghe thấy, lòng của nàng đều nghĩ đến Dạ Vô Yên đang đứng bên cạnh mình, nàng dường như có thể cảm giác được ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén. Sắt Sắt có thể tưởng tượng được dáng vẻ của hắn, nhất định là đôi mắt phượng kia đang nhíu lại, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú.
Hắn đã nhận ra điểm khác thường, Sắt Sắt chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, khăn voan hồng bị ống tay áo của hắn phất lên, giống như những chiếc lá thưa thớt nhanh chóng rơi xuống.
Trước mắt bỗng sáng ngời, nàng nhìn thấy Dạ Vô Yên đang đứng lặng bên mình. Hắn mặc áo bào cưới thêu chữ vàng óng, đội mũ kim quan trên tóc, dáng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong. Hàng mi rậm đẹp như một bức tranh thủy mặc, ánh mắt sâu thẳm âm u, mũi cao, môi mỏng, gương mặt trước mắt nàng vô cùng tuyệt thế, nhưng ánh mắt lại không có lấy một chút vui mừng.
Sắt Sắt nhìn hắn, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác dường như đã qua quãng thời gian rất lâu, còn mơ hồ có một cảm giác xa lạ.
Nàng ngày ngày ở bên hắn, nhưng trí nhớ của nàng đối với hắn chỉ dừng lại tại đêm trăng nơi thảo nguyên kia, dừng lại tại thời điểm hắn bị thương đêm kia. Giờ phút này, mặc dù biết được người trước mắt nàng là Minh Xuân Thủy, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại không có cách nào chấp nhận bọn họ là một người. Minh Xuân Thủy phóng khoáng xuất trần, còn Dạ Vô Yên chỉ có vẻ trầm tĩnh như hồ nước sâu nho nhã cùng cao quý, khuôn mặt tuấn tú như đông lạnh không một chút cảm xúc. Hàng mi thon dài, từ từ xếch lên, tỏa ra hào khí ngút trời, nhưng lại thường thường thật sâu ngưng tụ cùng một chỗ. Môi mỏng đẹp hoàn mĩ, theo thói quen luôn nhếch lên, ngay cả khóe môi hơi cong lên cũng mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại không có chút ý cười.
Cứ tưởng rằng người nàng yêu là một Minh Xuân Thủy, một thân phận khác của hắn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Dạ Vô Yên mặc hỉ phục, lòng Sắt Sắt lại bị vẻ mặt phức tạp khó lường của hắn làm bối rối.
Dạ Vô Yên nhìn rõ nét mặt đằng sau lớp khăn voan màu hồng kia, trong lòng hắn như bị kích điện, tâm tư thâm trầm bỗng trở nên trống rỗng.
Giờ phút này, hắn mới hiểu mới vừa rồi khi cầm tay nàng, vì sao trái tim lại đập nhanh như vậy. Thì ra người hắn nắm tay chính là nàng.
Nhưng tại sao nàng lại ở chỗ này? Đôi mắt luôn trầm tĩnh như gió thoảng kia giờ lại mang theo thần sắc biến hóa không ngừng. Có kinh ngạc, có chút không tin, có chút ngoài ý muốn, thậm chí còn có chút vui sướng...Quả nhiên phức tạp đến tột cùng. Khi hắn nhìn vào đôi mắt trong sáng xinh đẹp của nàng, thần sắc bị vẻ lạnh nhạt bao phủ, hắn biết được chứng mù của nàng đã khỏi. Nàng đang nhìn hắn, hơn nữa hắn nhìn thấy nét mặt của nàng khi nhìn hắn thì đoán ra nàng đã biết bí mật hắn chính là Minh Xuân Thủy.
Bao nhiêu lần hắn đã muốn mở miệng nói cho nàng biết, Dạ Vô Yên chính là Minh Xuân Thủy, mà Minh Xuân Thủy cũng chính là Dạ Vô Yên. Nhưng mỗi lần lời nói gần thoát ra khỏi miệng thì lại bị hắn nuốt xuống, nên hắn vẫn không dám nói cho nàng biết.
Hắn sợ khi nói ra bí mật này nàng sẽ một lần nữa quyết liệt rời xa hắn. Nhưng rốt cục nàng cũng biết! Hơn nữa lại còn ngoài dự kiến xuất hiện nơi lễ đường này.
Trong nháy mắt, một Dạ Vô Yên dù cho ngọn núi trước mắt có sập xuống cũng không đổi sắc trên khuôn mặt lúc này từ từ không còn chút máu.
Hắn và nàng, bốn mắt nhìn nhau, không biết nên phản ứng thế nào. Linh Lung đang kéo tay Sắt Sắt bỗng dưng che miệng lại, chặn lại tiếng thét kinh hãi.
Những vị khách đến tham dự không biết chuyện gì đã xảy ra. Dù sao nơi này cũng là Mặc Thành của Nam Việt, số người biết Y Lãnh Tuyết cũng không nhiều, họ không biết Tuyền vương vì sao lại tháo khăn voan của tân nương tử xuống ngay tại thời điểm bái đường.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên nhíu lại, cúi người nhặt chiếc khăn voan rơi trên mặt đất lên, duỗi ngón tay bắn ra, khăn voan lại che lên đầu Sắt Sắt. Cổ nhạc nổi lên.
"Nhất bái thiên địa...Nhị bái cao đường....Phu thê giao bái." Người chủ trì cao giọng hô lớn.
Ngay lúc tiếng người chủ trì cất lên, một thị nữ khác tên Phinh Đình giúp đỡ Sắt Sắt, thầm vận nội lực làm cho Sắt Sắt cúi người xuống bái đường. Cuối cùng phu thê giao bái xong, buổi lễ kết thúc.
Sắt Sắt được Linh Lung cùng bà mai dìu đi đến viện sau để động phòng, đặt nàng ngồi trên giường.
"Giang trắc phi làm sao lại xuất hiện ở đây, Y vương phi đâu? Có phải đã bị người ta bắt đi rồi không?" Linh Lung bình tĩnh hỏi.
Khi còn ở Tuyền vương phủ, Sắt Sắt biết Linh Lung rất khâm phục Y Lãnh Tuyết, nhìn thấy Y Lãnh Tuyết đã bị tráo đổi đại khái trong lòng chắc không được thoải mái.
"Linh Lung, không được nói bậy bạ!" Phinh Đình khẽ sẵng giọng.
"Sao lại nói bậy, tân nương bỗng nhiên bị thay đổi, ngươi nói xem chẳng lẽ còn không phải là nàng ta giở trò quỷ hay sao? Không ngờ tới, không ngờ tới nha, Giang trắc phi lại vẫn còn muốn gả cho vương gia." Linh Lung nói mỉa mai. Xem ra nàng ta không biết thân phận của Minh Xuân Thủy, có lẽ cũng biết nhưng lại không biết quan hệ của Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt: "Ngươi nhìn nàng ta xem, ngồi trên giường không nói một lời nào, rõ ràng là đang cam chịu."
Miệng Phinh Đình giật giật nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, theo nàng thấy thì Sắt Sắt không phải người như vậy, nhưng rõ ràng là sự tình đã xảy ra như thế.
Sắt Sắt cũng không quan tâm lời châm chọc của Linh Lung, chỉ ngồi trên giường trầm mặc vận nội lực, hiệu lực của Mê Huyễn dược cuối cùng cũng bị ép ra tan ra, nàng nâng tay lên chậm rãi vuốt cổ họng khụ khụ.
"Tham kiến vương gia." Tai nghe thấy tiếng Phinh Đình cùng Linh Lung thi lễ, Sắt Sắt dùng tay kéo khăn voan trên đầu xuống.
Dạ Vô Yên từ từ đi đến, hắn thản nhiên phất tay, Phinh Đình cùng Linh Lung chậm rãi lui xuống.
Trong phòng, bốn mắt nhìn nhau, không phải đối diện với nhau như bình thường, mà là đang tìm tòi nghiên cứu tâm tư của đối phương, cả hai đều muốn nhìn rõ lòng của đối phương, nhưng lại lơ đãng đem lòng mình cất giấu thật kĩ.
Trên người Dạ Vô Yên có rất nhiều bí mật không thể chia xẻ cùng người khác, bởi vì chút bí mật này đã khiến hắn phải đeo trên lưng lời hứa hẹn, cùng nhiệm vụ không thể tưởng tượng được, hắn không xác định nàng có thể chấp nhận nó hay không. Cho nên, có một số việc hắn vẫn không nên giải thích cùng nàng.
Nhưng chưa từng dự đoán được sự tình lại đi đến nước này.
"Nàng còn...Đã tốt hơn chưa?" Thật lâu sau, Dạ Vô Yên trầm giọng hỏi, âm thanh nghèn nghẹn, lộ vẻ chua xót.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc