Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 57

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Hai người cùng sóng vai bước ra khỏi ôn tuyền. Trên bầu trời màu lam thăm thẳm, vầng trăng tỏa ra ánh sáng ôn như thanh nhã. Dọc đường đi có rất nhiều hoa dại, không khí tràn ngập hương hoa dìu dịu xen lẫn hương cỏ non, mùi âm ẩm tinh khiết của nước...
Sắt Sắt mặc chiếc áo bào trắng rộng thùng thình của Minh Xuân Thủy trên người, càng tôn rõ dáng người mềm mại của nàng. Nàng xõa tóc dài, tay áo phất phơ uốn lượn xuyên qua hoa cỏ, bước đi nhẹ nhàng như một đóa thủy tiên bập bềnh trôi theo dòng nước. Ánh trăng hắt lên trang phục thuần trắng của nàng, rõ ràng nàng đang đi chuyển nhưng vẫn toát lên một và đẹp tĩnh lặng.
Minh Xuân Thủy từ đầu tới cuối bàn tay vẫn choàng qua ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của nàng, trên chóp mũi thoang thoảng mùi u hương thiếu nữ trong trẻo tỏa ra từ người nàng khiến lòng hắn say mê, điên đảo.
Từ trên cao ngắm nhìn Xuân Thủy lâu, Sắt Sắt mới biết, nơi đây không chỉ có thôn trang và đồng ruộng, mà mặt sau của thôn là một khoảng không riêng biệt động lòng người. Vừa rồi Sắt Sắt còn say nên chưa từng chú ý, nay nàng mới có dịp nhìn kỹ.
Sau thôn trang, cỏ cây trùng điệp, thấp thoáng một cái hồ lớn hình bán nguyệt, sâu thăm thẳm trong vắt, dưới ánh trăng lấp lánh nước hồ gợn sóng lăn tăn như tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Vầng trăng vằng vặc trên bầu trời phản chiếu lung linh xuống đáy hồ.
Ðây không phải là “Yên Ba hồ” như lời của Võ Thúy Thúy hay sao, như vậy tòa tiểu trúc tinh xảo mà Võ Thúy Thúy nói là ở chỗ nào?
Sắt Sắt ngưng mắt tinh tế nhìn lại, quả nhiên ven Yên Ba hồ có một tòa biệt viện tinh xảo tọa lạc. Nếu như nói hình dạng Yên Ba hồ giống vầng bán nguyệt thì khoảnh sân kia lại như một vì sao nhỏ tinh tế nép vào, được che chở bởi vầng bán nguyệt.
Tuy dưới ánh sáng mờ tỏ của vầng trăng trên bầu trời, xa xa nhìn lại, Sắt Sắt vẫn nhận ra được biệt viện kia thật rất tinh xảo. Trong nháy mắt, lòng nàng chợt nặng nề chìm xuống, nàng quay đầu lại hỏi: “Xuân Thủy, đây là nơi nào?”
Minh Xuân Thủy mỉm cười nói: “Phía sau rừng trúc.”
Rừng trúc? Lúc này Sắt Sắt mới phát hiện, sau Yên Ba hồ là một mảnh rừng trúc lớn, sau lưng rừng trúc là một tòa lâu các rộng rãi, thanh lịch, bốn bề là ánh nước lấp lánh, có rừng cây có hoa cỏ. Mặt sau của lầu các còn có một biển hoa rất lớn, mặc dù đêm đã khuya nhưng hoa vẫn nở rộ cực kỳ diễm lệ.
Từ trên cao nhìn lại quả nhiên là xa hoa, còn đẹp hơn cả tiên cảnh.
“Như vậy tên Xuân Thủy Lâu là được đặt dựa theo chỗ ở của ngươi?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi: “so với lời đồn đãi cũng có chút tương xứng, Kim bích huy hoàng, Lâu bị hoa biển vờn quanh."
Minh Xuân Thủy cong môi cười, xoa cằm nói: “Không sai, hoa biển đúng là có thật, nhưng lâu các đều không phải kiến tạo bằng vàng.”
“Ngươi ở tại trên lầu, vậy chỗ tòa sân kia là ai ở?" Sắt Sắt chỉ tay vào khoảnh sân tinh xảo ven bờ hồ Yên Ba, thản nhiên hỏi.
Bàn tay rộng lớn đang xiết chặt chiếc eo nhỏ của Sắt Sắt hơi hơi run rầy, Sắt Sắt cảm giác được tim nàng cũng chìm hẳn xuống.
Thật lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trong suốt ôn nhã của Minh Xuân Thủy: “Ta nhớ rõ trước kia ta đã từng nói với nàng, ta luôn luôn chờ một người, một người khiến ta thưởng thức, khiến ta quý, một nữ tử có thể sánh vai cùng ta.”
“Ta dĩ nhiên nhớ rõ.” Sắt Sắt nâng mắt nhìn về phía hắn. Nàng làm sao có thể quên, bởi vì trong lòng nàng cũng chờ đợi một nam tử như vậy.
“Biệt viện này chính là vì nàng mà xây nên. Chỉ là ta không đợi nàng nữa, đời này kiếp này cũng sẽ không đợi nàng nữa. Ta cũng không muốn đợi nàng nữa, bởi vì...” Hắn nâng hẳn gương mặt Sắt Sắt lên, đôi đồng tư đen như ngọc, sâu không thấy đáy ngập tràn ôn nhu: “Bởi vì ta đã có nàng.”
Sắt Sắt trong ***g *** như bị đè nặng, thật ra nàng từ lâu đã đoán được hắn có lẽ có ý trung nhân, tối nay đối chiếu với lời nói của Võ Thúy Thúy lại càng khẳng định. Nhưng giờ nghe chính miệng hắn nói ra những lời này, cảm giác thật khác với khi nghe được từ người khác. Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một nỗi ê ẩm, chua xót. Tuy hắn không còn muốn chờ nữ tử kia nữa, nhưng theo lời nói của hắn có thể nhận biết được, lúc trước hắn quan tâm nàng kia đến cỡ nào. Điều này khiến nàng cảm giác bản thân mình giống như một kẻ thế thân.
Sắt Sắt duỗi Ng'n t gạt ra Ng'n t Xuân Thủy đang vỗ về trên gương mặt ngọc của nàng, thản nhiên cười nói: “Đêm đã khuya, ta phải trở về ngủ."
Minh Xuân Thủy hạ mắt xuống nhìn, qua nụ cười sáng lạn của nàng hắn nhận ra một tia chua xót. Trong lòng hắn đau xót, choàng tay ra sau lưng nàng, ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, cúi đầu khẽ nói bên tai nàng: “Ta đưa nàng về."
Khi nói ra những lời này, hắn biết nàng nghe xong trong lòng sẽ không vui, tuy rằng đã là quá khứ nhưng dù sao cũng từng tồn tại trong lòng hắn, cho nên hắn lựa chọn thẳng thắn, vì hắn biết, nếu không nói ra, chỉ càng làm nàng thêm ngờ vực.
Dọc trên đường về không ai nói gì. Hai người cũng không có thi triển khinh công, chỉ chậm rãi xuyên qua bụi hoa, xuyên qua lùm cây, lướt qua cầu đá trên Yên Ba hồ. Khi đi ngang qua khoảnh sân bên Yên Ba hồ, Sắt Sắt nhịn không được lại ghé mắt nhìn thoáng qua.
Trong bóng đêm mênh ௱ô**, Yên Ba hồ hơi nước ngát trời như sương mù đậm đặc. Tên hồ là Yên Ba, có lẽ do đó mà đặt theo. Ven hô, cách đó không xa, là khoảnh sân kia, tòa tiểu viện có bức tường màu trắng. Bên ngoài viện có một cây liễu rũ, thập phần thanh nhã, mỗi nhành cây có trăm ngàn tán lá, ôn nhu lay động trong gió, thướt tha động lòng người. Bên trong bức tường màu trắng mơ hồ thấy phòng ốc lịch sự tao nhà, bức rèm che cửa mỏng manh, quả nhiên là biệt viện tinh xảo thanh lịch.
Sắt Sắt chỉ liếc mắt một cái, cước bộ không giảm tiếp tục đi qua, trong chốc lát đã trở lại mảnh sân nhỏ đơn giản của nàng, đẩy cánh của gỗ ra, theo cửa đi vào lấy trên cửa sổ ra đá lửa, ánh nến cháy lên thắp sáng bên trong gian cư thất trần thiết giản phác.
Sắt Sắt thật ra không muốn cho Minh Xuân Thủy vào nhưng hắn quá nhanh, nàng còn chưa kịp đóng cửa, hắn đã vô lại tấn một cước chặn ngang bệ cửa rồi tiến vào.
Đánh giá quang cảnh bên trong một lúc, đôi đồng tử đen của hắn ngưng lại, bĩu môi nói: “Sao thế này, không có ta ở đây, bọn họ cũng không bài trí thêm vài thứ cho nàng?"
Sắt Sắt thầm nghĩ, không có sự phân phó của hắn, ai dám tự tiện thêm bớt chứ!
“Thôi kệ. dù sao nàng cũng không ở đây lâu nữa.” Hắn cúi đầu thở dài: “Ngủ sớm đi, ta đi đây.”
Sắt Sắt ngồi trước chiếc bàn nhỏ, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
“Thái độ của nàng như vậy có phải là luyến tiếc không muốn ta đi phải không?” Minh Xuân Thủy khóe môi cong lên cười tà. đôi đồng tử đen sau chiếc mặt nạ hiện lên một tia do dự.
Sắt Sắt trong lòng khẽ run, nhưng trên mặt vẫn cười sáng ngời, thanh âm lạnh lùng nói: “Mau đi nhanh đi!”
“Thôi được, ta đi! Vốn ta còn tưởng...Bất quá nhìn đến cái giường như vậy...Tối nay cho dù...Ta đi trước đây”. Ánh mắt của hắn chuyển đến cái giường gỗ nho nhỏ trong phòng của nàng, khóe môi cong lên mang theo ý cười rồi thản nhiên rời đi.
Sắt Sắt trong lòng rối rắm , nằm trên giường nhưng trăn trọc khó ngủ. Nàng thật hối hận đã vận công bức R*ợ*u hải đường ra, nếu không, ngủ được một giấc dài, có lẽ ngày mai đều quên hết mọi chuyện. Mãi cho đến khi trời gần sáng. Sắt Sắt mới thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì trời đã quá ngọ. Qua ô cửa sổ bên hiên, ánh nắng xuyên thấu qua tấm màn, dịu dàng tỏa lên người nàng thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Sắt Sắt cuống quýt đứng dậy. không ngờ mình lại ngủ dậy trễ như vậy, cũng may hôm qua điền lý hoa màu đã thu hoạch xong, hôm nay nàng không cần đến phụ nữa.
Sắt Sắt rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Sai và Hoa Tai đã sớm trang bị mọi thứ cho nàng. Sắt Sắt rất đói bụng, tối hôm qua đã nôn hết cá nướng ra, sáng nay ngủ dậy muộn chưa ăn gì. Nay đã sau giữa trưa, tất nhiên là cảm thấy rất đói.
Sắt Sắt đang dùng cơm thì thấy Phong Dung Nhi trên mặt vẻ cười quỷ dị, vẻn bụi cây ly ba trước sân đến. Nàng ta cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế nhỏ trước mặt Sắt Sắt, hai tay chống má, chớp chớp mắt, nhìn trái rồi lại nhìn phải Sắt Sắt.
Sắt Sắt bị nàng ta nhìn nên không được tự nhiên, ngay cả cơm cũng ăn không vô nữa, lấy tay sờ sờ mặt, ngưng mi hỏi: “Dung Nhi, ngươi làm sao vậy? Bộ trên mặt ta có dính cái gì sao?”
Phong Dung Nhi cười khẽ, vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước, nói: “Ta nhìn xem, có phải nữ nhân sau khi trải qua hoan dục sẽ trở nên xinh đẹp hạnh phúc lạ thường hay không, nhưng sao ta thấy hình như trong mắt ngươi có chút ưu sầu? Chẳng lẽ đêm qua Lâu chủ không ra đủ sức?”
Sắt Sắt vốn đang ***ng đến đĩa rau, nghe vậy rốt cuộc ăn không vô nữa, đem chiếc đũa gõ lên bàn, sẵng giọng: “Phong Dung Nhi, ngươi lại nói bậy, xem ta có dám tát miệng của ngươi hay không!”
Trách không được Vân Kinh Cuồng gọi nàng ta là yêu nữ, lời như vậy mà nàng ta cũng có thể nói ra miệng.
“Ta nói bậy sao? Lâu chủ luôn luôn nghiêm cấm đối với nữ sắc, đêm qua trước mặt mọi người lại ôm ngươi đem đi, ngươi không biết kinh thế hãi tục cỡ nào đâu. Mọi người trong thôn cực kỳ cao hứng, chỉ thiếu điều tung hoa lên chúc mừng. Mọi người ai nấy đều trông mong ngươi có thể cho chúng ta thêm một tiểu thiếu chủ nha.” Phong Dung Nhi vẻ mặt nghiêm túc nói.
Sắt Sắt nhất thời quẫn trí, nếu Phong Dung Nhi nói như vậy thì mọi người toàn thôn này đều coi nàng là nữ nhân của Minh Xuân Thủy rồi sao. Nếu là thật thì cũng không nói gì, chỉ là trong lòng nàng còn có một cái gai, *** vào đáy lòng nàng, cực kỳ đau nhức.
“Dung Nhi, không được nói bậy. Ngươi không biết Lâu chủ của các ngươi từng luôn luôn chờ một nữ tử sao?” Sắt Sắt hỏi.
Phong Dung Nhi nghe vậy, đôi mắt mở to như muốn rớt ra ngoài, chỉ vào Sắt Sắt, miệng nở nụ cười: “Hèn chỉ ngươi không vui, thì ra là ghen tị. Ngươi cũng biết là từng, nếu là chuyện đã qua thì vì sao còn đề ý. Hiện tại không phải Lâu chủ thích ngươi sao? Hơn nữa, khi còn trẻ, ai lại không mê luyến một ý trung nhân a. Chẳng lẽ ngươi cũng không từng có?”
Lời nói của Phong Dung Nhi nhất thời khiến Sắt Sắt ngậm miệng không nói được lời nào, đúng vậy, nàng cũng đã từng như thế, khi xưa cũng từng đối với Dạ Vô Yên, tuy rằng không phải yêu sâu đậm gì, nhưng cũng coi như là động tình. Huống chi, nàng cũng đã từng gả qua một lần, tuy rằng chưa thất thân cho Dạ Vô Yên, tuy rằng nàng là một người phóng khoáng, chưa bao giờ đem hôn sự lần đó ràng buộc trong lòng, nhưng trên danh nghĩa nàng cũng đã là người trải qua một lần hôn nhân dang dở. Minh Xuân Thủy không để ý đến quá khứ của nàng, nàng sao có thể quả nghiêm khắc với hắn, muốn hắn như một trang giấy trắng.
Huống chỉ, đêm qua hắn cũng đã nói, bởi vì trong lòng hắn có nàng, nên đối với người vĩnh viễn không đợi được kia, hắn không chờ nữa. Nghĩ thông suốt điểm này, khúc mắc trong lòng Sắt Sắt cuối cũng cũng được giải khai.
Phong Dung Nhi thấy mặt nàng giãn ra, khẽ cười nói: “Thế mới tốt, nếu không khuôn mặt đầy u sầu sao có thể đi tham gia lửa trại yến tối nay.”
“Ðêm nay còn có lửa trại yến sao?” Sắt Sắt nâng mặt hỏi.
“Ðúng vậy, mà còn là một lửa trại yến rất quan trọng nha. Tối nay ta tới tìm ngươi, nghe nói...”Phong Dung Nhi nói xong, liền thần bí cười hề hề rồi đi.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Sai và Hoa Tai đem thật nhiều quần áo trang sức đến, không giải thích một lời nào, bắt đầu trang điểm cho Sắt Sắt.
“Tiểu Sai, Hoa Tai, làm gì vậy, ta như vầy không phải rất tốt sao? Vì sao còn phải đánh phấn?" Sắt Sắt nhíu mi hỏi.
“Giang cô nương, lửa trại yến đêm nay khác so với ngày thường, ngươi không thể để mặt mộc như vậy, phải đánh phấn lên cho xinh đẹp chút.” Hoa Tai cười khẽ nói.
Hai người rất khéo tay, chỉ chốc lát đã Pu'i cho Sắt Sắt một cái Pu'i tóc kiểu Lưu vân kế vừa phiêu dật vừa tươi trẻ. Loại Pu'i tóc này như mây bồng bềnh nhiều tầng nhiều lớp, nhìn qua rất sinh động mềm mại, lại thanh lệ gọn gàng. Tiểu Sai chọn một cây Lục Tuyết Hàm phương trâm cắm lên Pu'i tóc của Sắt Sắt, càng tăng thêm vẻ linh động uyển chuyển. Hoa Tai lấy ra một bộ váy dài màu đỏ cùng một cái áo khoác lụa mỏng màu xanh mặc vào cho Sắt Sắt.
Toàn thân phục sức như vậy, nhìn Sắt Sắt, trong cao nhã có uyển tú, trong tố khiết có lãnh diễm.
“Hai ngươi cũng nên nói cho ta biết, tối nay lửa trại yến có chỗ nào đặc biệt?” Sắt Sắt nhíu mày hỏi.
Tiểu Sai hé miệng cười nói: “Hôm nay là ngày hội Ô Mặc tộc của chúng ta, mọi người đều phải phục sức tỉ mỉ, ta và Hoa Tai đều cũng không ngoại lệ.”
Côn Luân nô bọn họ là người Ô Mặc tộc, dân tộc này luôn có phong tục kỳ quái, có lẽ hôm nay thật sự là ngày hội của các nàng.
Tiểu Sai vừa dứt lời, liền cũng Hoa Tai cũng thay trạng phục, nhưng các nàng đều thay ra tộc phục Ô Mặc tộc.
Màn đêm vừa buông xuống, Phong Dung Nhi liền mang theo một đám cô nương đến rủ Sắt Sắt đi. Sắt Sắt mang theo Tiểu Sai và Hoa Tai theo các nàng cùng nhau đến trước thôn trang. Vẫn là chỗ tổ chức lửa trại yến hôm qua nhưng hôm nay có chút khác thường. Vì ngày thường mọi người mở tiệc vui vẻ là để xua đi mệt mỏi sau khi lao động cả ngày, trang phục trên người cũng là trang phục lúc làm việc ngoài đồng áng, không có thay ra, không có trang điểm. Hôm nay, nơi này cả nam lẫn nữ đều mặc một thân trang phục dân tộc tiên diễm, các cô nương đều giắt trâm Kim Mang Ngân, đều trang điềm tỉ mỉ. Nam tử cũng không ngoại lệ, trên người đều là trang phục mới tinh.
Theo gió vọng đến tiếng đàn uyển chuyển triền miên.
“Rốt cuộc hôm nay là ngày hội gì?” Sắt Sắt nghi hoặc hỏi.
Phong Dung Nhi híp mắt cười nói: “Ðây là một ngày trọng đại của người Ô Mặc tộc, được tổ chức mỗi năm một lần để chọn ra ý trung nhân! Người trong tộc thừa hành chế độ một phu một thê. nên việc chọn phu chọn thê đều rất thận trọng, nam nữ cả hai bên đến phải cùng tự nguyện thì mới có thể kết thành phu , nên mới có một ngày công khai kén phu kén thê này đây.”
Sắt Sắt sửng sốt, nàng thật đã nghe nói qua mỗi dân tộc đều có một phong tục kỳ lạ, bọn họ không phải do cha mẹ định hôn ước, mà tự minh thông qua hát đối, vũ đạo, ném tú cầu...đế chọn người trong lòng. Phong tục như vậy, Sắt Sắt rất là hâm mộ, ai không muốn tự mình lựa chọn người để gả chứ!
Chỉ là, nàng không phải người của Ô Mặc tộc, nàng đến làm gì?
“Hoa Tai, Tiểu Sai, ta nghĩ ta nên về thì hơn.” Sắt Sắt mỉm cười nói.
Tiểu Sai và Hoa Tai nói: “Giang cô nương, trở về làm gì, ở đây đang náo nhiệt như vậy, ở lại xem một chút đi.”
Phong Dung Nhi quay đầu liếc nàng một cái, cười khanh khách nói: “Ngươi sợ cái gì, ngươi cũng không phải người Ô Mặc tộc, sẽ không ai chọn ngươi đâu. Ðừng đi về, ở lại xem ta năm nay có thể bắt về gã Vân điên tử hay không.”
Phong Dung Nhi nói xong liền đá giày ra, đi chân trần đến lửa trại bắt đầu múa. Trong tay hàng ta cầm một cái tú cầu, mặt trên thêu một đóa hoa diễm lệ.
“Năm nay? Dung Nhi trước kia đã từng chọn qua Vân Kinh Cuồng?” Sắt Sắt tò mò hỏi, chẳng lẽ đây không phải là lần đầu tiên Phong Dung Nhi chọn Vân Kinh Cuồng hay sao?
Tiểu Sai cười nói: “Dung Nhi có nương đã chọn Vân Kinh Cuồng ba năm nay rồi, nhưng hàng năm đều bị cự tuyệt. Thế nhưng Dung Nhi cô nương cũng không nổi giận, xem ra, năm nay vẫn muốn chọn nữa.”
“Vân Kinh Cuồng cự tuyệt?” Sắt Sắt ngưng mi, thật ra nàng thấy Dung Nhi và Vân Kinh Cuồng quả thật rất xứng đôi.
Hoa Tai gật gật đầu bỗng nhiên chỉ một nam tử trong đám người nói: “Y ở kia!”
Sắt Sắt theo hướng Ng'n t của Hoa Tai chỉ, quả nhiều nhìn thấy Vân Kinh Cuồng trong trang phục dân tộc, hắn trốn trong đám động, nhưng chắc là đã bị Phong Dung Nhi phát hiện ra. Phong Dung Nhi vừa múa vừa hướng hắn đi đến. Theo Hoa Tai và Tiểu Sai nói, chỉ cần ai chưa thành thân đều phải tới tham gia. Vân Kinh Cuồng cho dù không muốn cũng phải tới tham gia.
Quả nhiên, chỉ thấy Phong Dung Nhi cầm tú cầu trong tay tung lên, tú cầu kia liền xoay xoay hướng Vân Kinh Cuồng bay tới, theo ánh mắt chăm chú của mọi người, phiêu nhiên rơi vào lòng của hắn.
Theo Tiểu Sai nói, người bị trúng tú cầu nếu không muốn cũng có thể đem tú cầu tung trả lại. Vân Kinh Cuồng đã ba lần tung tú cầu trả lại. Nếu là nữ từ bình thường, chỉ sợ bị từ chối một lần đã không còn tung tú cầu cho hắn nữa. Hiếm có ai như Phong Dung Nhi tung tú cầu cho Vân Kinh Cuồng đến lần thứ tư. Ngay cả Sắt Sắt cũng lo lắng cho Dung Nhi, hy vọng Vân Kinh Cuồng lần này sẽ nhận tú cầu của nàng ta.
Thật khiến Sắt Sắt vui mừng là lần này Vân Kinh Cuồng cầm lấy tú cầu cũng không có tung trả lại, mà cầm tú cầu lập tức đi về phía Phong Dung Nhi. Đến trước mặt Phong Dung Nhi, đôi mắt hoa đào của hắn nhìn thật sâu vào mắt Phong Dung Nhi, rồi bỗng nhiên xoay người bế đứng Phong Dung Nhi lên.
Đám đông ồ lên một trận, xem ra lần này Phong Dung Nhi được như ý rồi. Nhưng không ai ngờ tới, Phong Dung Nhi bỗng hướng Vân Kinh Cuồng tung ra một mớ thuốc bột, trượt từ trong lòng hắn xuống.
Nàng ta mím môi oán giận nói: “Vân điên tử, ta tung tú cầu bốn năm, ngươi cũng lời quá rồi, bộ ngươi tưởng là ngươi tiếp nhận rồi là ta sẽ chịu ngươi sao? Ngươi cũng tung tú cầu bốn năm cho ta xem.” Nói xong Phong Dung Nhi liền bỏ đi, còn lại Vân Kinh Cuồng đứng nơi đó, không biết Phong Dung Nhi hạ độc dược gì cho hắn, chỉ thấy hắn tay chân đều ૮ɦếƭ lặng.
Sắt Sắt khóe môi nhếch lên, nhịn không được bật cười, đôi này quả thật là oan gia.
Vào lúc này, Sắt Sắt bỗng nhiên nghe được một tràng âm thanh trong đêm yên tĩnh thong thả truyền đến. Tiếng sáo du dương, triển miên, làn điệu này Sắt Sắt biết, đây là khúc Phượng Cầu Hoàng.
Đám đông đang náo nhiệt lập tức yên lặng, tự động tách ra, Minh Xuân Thủy một tay câm ngọc tiêu, một tay cầm một cái tú cầu đỏ tươi, thong thả đi tới.
“Lâu chủ vậy mà cũng đến đây, Lâu chủ chưa bao giờ tham gia. Chẳng lẽ...” Một cô nương bên cạnh nhỏ giọng nói, vừa nói vừa nhìn Sắt Sắt.
:Đúng vậy, Lâu chủ thế mà muốn nữ tử này làm thê duy nhất suốt đời của hắn.” Một nữ tử khác cực kỳ u oán nói, đôi đồng tử đen ánh lên vẻ cực hâm mộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc