Đạo Phi Thiên Hạ - Chương 56

Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Đầu óc có chút hỗn loạn, Sắt Sắt còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nếu không nàng chính là đang nằm mơ. Nàng lắc lắc đầu, thì thào nói “R*ợ*u hải đường quả nhiên là R*ợ*u tốt, chỉ một ly đã say.” Nàng khó nhọc đứng dậy, gượng tiến lên một bước, chợt lảo đảo sắp té ngã xuống đất ,lại thấy một bàn tay to nâng nàng dậy, tiếp theo thân mình nhẹ bỗng, trời đất xoay chuyển, dường như bị ai ôm vào lòng.
Sắt Sắt híp mắt nhìn lại, chỉ thấy lộ ra chiếc mặt nạ bạch ngọc tinh xảo, còn có một đôi môi duyên dáng.
Tuy Sắt Sắt say nhưng vẫn nhận ra Minh Xuân Thủy, nàng duỗi tay xô *** hắn ra nói “Bỏ ra!”
Minh Xuân Thủy lại không để ý đến phản kháng của nàng, ôm Sắt Sắt vào trong ***, cúi đầu nhìn mặt nàng, phát hiện hai gò má nàng đỏ hồng, đôi mắt lại lóng lánh **** như hai giọt mưa xuân trong suốt, môi anh đào khẽ thờ phi phò, tỏa ra từng đợt hương R*ợ*u. Vừa thấy đã biết nàng không uống R*ợ*u nhiều được.
Nhìn vẻ mặt say R*ợ*u của nàng, ánh mắt Minh Xuân Thủy như sâu hơn, hắn lấy áo choàng của mình quấn kín Sắt Sắt lại, giương mắt nhìn con dân chung quanh, thản nhiên nói: “Các ngươi cứ tiếp tục!”
Hắn ôm Sắt Sắt ngang nhiên rời đi, không hề quan tâm đến mọi người sau lưng vì hành động của hắn đã sớm cả kinh há to miệng ra nhìn, lại càng không để ý bao nhiều tâm hồn thiếu nữ vỡ vụn trong tối nay. Phong Dung Nhi híp mắt cười, nàng vốn muốn Sắt Sắt uống chén R*ợ*u cho quên đi phiền não, không ngờ Lâu chủ lại xuất hiện đúng lúc như vậy. Bên kia đống lửa, Võ Thúy Thúy đứng lặng nhìn bóng hình Minh Xuân Thủy, hai mắt đẫm lệ.
“Làm gì vậy? Ngươi...Muốn dẫn ta..Ði đâu?” Sắt Sắt bị áo choàng Minh Xuân Thủy quấn kín chỉ chừa đầu ra ngoài, uống R*ợ*u vào người đã có chút nóng, bị hắn che chắn kín kẽ như vậy, trên người lại càng khô nóng khó chịu.
Vì say R*ợ*u nên tiếng nói của nàng khàn khàn, thanh âm cũng ôn nhuyễn ngây thơ hơn. Lộ ra bên ngoài là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt như sương khói mang theo một tia mê hoặc khẽ chớp chớp, hàng lông mi đen dài cong vút như nhảy múa không ngừng, lấp lánh vụt sáng.
Minh Xuân Thủy đã từng thấy một Sắt Sắt thanh lệ, một Sắt Sắt ngoan cường khi cùng người quyết đấu, một Sắt Sắt cứng cỏi khi động tâm hiệp lực cũng hắn, nhưng hắn chưa thấy qua nàng ngây thơ đáng yêu như vậy, bộ dạng mảnh mai ôn nhu đến gió đông cũng có thể thổi ngã.
Minh Xuân Thủy chỉ cảm thấy tận sâu trong đáy lòng có một cảm xúc mềm mại như liễu không ngừng phát sinh, trong phút chốc quấn quýt vây quanh tim của hắn, một tầng rồi lại một tầng thật chặt chẽ,thật kín kẽ. Loại cảm giác này bồng bềnh phiêu miễu, như cưỡi mây đạp gió.
Hắn cúi đầu, thật muốn ấn môi xuống thật sâu đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia của nàng, trên thực tế hắn đã làm như vậy, có vẻ như hành động của hắn còn nhanh hơn tư tưởng của hắn một bước. Nhưng bờ môi còn chưa chạm đến đôi môi anh đào của nàng đã thấy Sắt Sắt bỗng nhiều che miệng lại, lẩm bẩm nói: “Ta muốn nôn.” (ặc sát phong cảnh quả đi..)
Ánh mắt Minh Xuân Thủy co rụt lại, khuôn mặt tuấn tú phía sau chiếc mặt nạ nhất thời tối sầm lại.
Sắt Sắt cũng không nhận ra trạng huống sắp phát sinh trước mắt, bị gió đêm thổi đến, cảm giác say dâng lên, nàng thật sự là nhịn không nổi nữa rồi, ghé vào trong lòng Minh Xuân Thủy, nhẹ giọng nói: “Ta nhịn hết nổi rồi...Ọe...Ọe” (có ai hiểu được dụng ý của tác giả khi để chị nôn lên người Minh Xuân Thủy không??)
Minh Xuân Thủy chỉ cảm thấy trước *** nóng lên, nữ nhân này thế mà nôn lên người của hắn. Mà nàng chỉ che miệng cười hì hì nói: “Thật có lỗi, ta không phải cố ý....Ọe..." Lời nói chưa dứt, lại nôn tiếp.
Thân hình Minh Xuân Thủy run rẩy, khóe miệng cũng khẽ run rẩy, đôi mắt đen ánh lên phức tạp. Giờ phút này chính hắn cũng không hiểu cảm giác trong lòng mình như thế nào, nhưng hắn biết rõ, hắn thế mà không có một chút chán ghét nào, ngược lại còn có một chút vui sướng.
Hắn ôm Sắt Sắt, mũi chân điểm nhẹ nhảy lên cao, bay lên không trung, vượt qua thôn trang, lướt qua biển hoa, dọc theo một dòng suối nhỏ hướng về phía trước. Đến một tấm cửa đá lớn trước mặt, Minh Xuân Thủy không biết vỗ vào đâu, chợt thấy tấm cửa đã mở ra,hắn ôm Sắt Sắt lập tức đi vào.
Bên trong, ba mặt đều là vách núi, trên một mặt vách núi có một dòng thác nước chảy xuống, trong ban đêm tĩnh lặng phát ra tiếng vang ào ào. Bóng đêm sâu thẳm, một vầng trăng sáng được khảm trên bầu trời xanh lam chiếu xuống dãy núi trùng điệp phía xa, dòng nước chảy róc rách thơ mộng.
Minh Xuân Thủy thả Sắt Sắt xuống, tháo chiếc áo choàng đang được quấn chặt kín trên người nàng, rồi cởi y phục của nàng ra. Sắt Sắt tuy say R*ợ*u không nhẹ nhưng gặp gió đêm đã có chút thanh tỉnh. Thấy Minh Xuân Thủy thò tay ra Th** y phục của nàng, nháy mắt chỉ cảm giác trong đầu vang lên một tiếng rồi trống rỗng. Sự mê muội này so với men say còn lợi hại hơn,tay nàng níu giữ lại y phục, tay Minh Xuân Thảy giằng co cởi ra, chỉ nghe xoẹt một tiếng, bộ y phục bằng vải bố trên người nàng đã bị xé nát. Bờ vai trắng nõn như băng tuyết cùng chiếc yếm nguyệt sắc trước *** của Sắt Sắt lộ trần ra.
Đôi đồng tử đen của Minh Xuân Thủy thẳng tắp dừng lại trước *** của Sắt Sắt, ánh mắt chợt như sâu thẳm hơn.
“Thanh liên xuất thúy, xuân sắc khôn cùng.” (Hoa Sen mọc trên mặt nước, xuân sắc khôn cũng). Hắn bỗng ngâm lên một câu như vậy rồi xoay người phiêu nhiên bỏ đi.
Sắt Sắt cúi đầu nhìn chiếc yếm nguyệt sắc của mình, trên đó có thêu một đóa Mặc liên. Trong nháy mắt hiểu được ý từ câu nói vừa rồi của hắn, nhất thời cả vành tai cũng đỏ ửng. Nàng ôm vai che *** phù phù nhảy xuống nước, không ngờ con suối trước mặt là ôn tuyền, dòng nước ấm áp lượn lờ bao phủ lấy nàng.
Sắt Sắt lặn đến đáy suối, qua một lúc lâu mới ngoi lên. Thứ R*ợ*u kia thật không phải R*ợ*u bình thường, lúc này men say tuy đã tiêu đi đôi chút nhưng trong đầu lại càng thêm hỗn loạn. Mới vừa rồi nàng còn mơ mơ màng màng, đến giờ phút này mới nhận ra là Minh Xuân Thủy đã ôm nàng đến nơi này.
Có một số việc Sắt Sắt thật sự không nghĩ ra, nhưng không thể đánh lừa cảm giác của bản thân. Nàng nguyên đã tự trấn áp tâm hồn mình trầm tĩnh lại, nay lại mãnh liệt trào dâng.
Sắt Sắt nổi trên mặt nước, ngửa đầu nhìn dải thiên hà thâm thúy trên bầu trời, ngôi sao nhỏ lấp lánh như đang nháy mắt cười khẽ với nàng, ánh trăng ௱ô** lung huyền bí, ngẫu nhiên vang lên tiếng chim hót và tiếng côn trùng rả rích quanh đây, khiến nơi này càng thêm phần thú vị.
Nàng trong ôn tuyền tắm thật lâu, cũng không biết Minh Xuân Thủy kia đã đi đâu, đang trong nước Sắt Sắt thừa dịp mình còn chút tỉnh táo, ngầm vận nội lực bức R*ợ*u trong cơ thể ra. Như vậy R*ợ*u sẽ không còn bị ngấm vào lục phủ ngũ tạng nữa.
R*ợ*u đã được bức ra, đầu óc cũng thanh tỉnh rồi, tắm táp cũng sảng khoái rồi, nhưng mấu chốt của vấn đề là, nàng không có trang phục để mặc. Bộ trang phục của nàng lúc mới vừa rồi đã bị xé hỏng, mặc vào cũng không thể che đậy thân thể.
Vậy bây giờ phải làm sao đây, cũng không thể ngâm mình mãi trong ôn tuyền, Minh Xuân Thủy kia không đem nàng tới ném nơi đây rồi bỏ mặc nàng chứ, thật không có hậu nha. Vừa nghĩ tới đây thì thấy Minh Xuân Thủy trong bộ trang phục màu trắng, tay cầm quần áo chậm rãi bước đến.
Sắt Sắt cuống quýt ẩn mình xuống nước. Chỉ lộ ra đầu và mái tóc rối tung, đôi mắt thanh lệ bình tĩnh nhìn hắn.
“Không có trang phục để mặc phải không?” Minh Xuân Thủy bên môi có ý cười trêu chọc nhưng ánh mắt không kềm được lo lắng.
Sắt Sắt thản nhiên xoa cằm, việc này không phải đã biết rõ rồi sao mà còn hỏi?
“Bộ trang phục này tuy rằng ta rất ưa thích, nhung nếu giai nhân cần thì tặng lại cho ngươi. Lại đây lấy đi.” Khóe môi hắn cong lên tràn đầy ý cười, dưới ánh trăng, nụ cười kia như muốn khuynh đảo chúng sinh. (cười đê tiện thì có)
Sắt Sắt giận dữ trừng mắt, kêu nàng qua đó lấy trang phục, chẳng phải là lộ ra cho hắn xem hết. Lời như vậy mà hắn cũng nói được. Lập tức trong lòng buồn bực, nếu hắn đã có ý trung nhân trong lòng, tại sao còn muốn đến đây trêu đùa nàng như vậy.
“Thế nào. Không cần à, vậy ta đi đây! ” Minh Xuân Thủy nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sắt Sắt, sau một lúc lâu không nói gì, xoay người bỏ đi.
“Đừng đi! Ta cần.” Sắt Sắt cuống quýt hô lên, dù gì đi nữa thì cũng phải mặc quần áo vào.
Minh Xuân Thủy quay đầu lại, ngồi trên tảng đá bên bờ, nheo mắt nhìn Sắt Sắt đang chậm rãi, cẩn thận bơi lại. Dưới ánh trăng mặt nàng đỏ bừng lên xinh đẹp khiến lòng người rung động.
Sắt Sắt bơi tới trước mặt hắn ngoài năm bước rồi ngừng lại, ở đây nước đã có vẻ cạn, đầu vai của nàng lộ ra, nàng thản nhiên nói: “Đưa ta đi!”
Minh Xuân Thủy cúi người xuống, cầm bộ trang phục trong tay, nhoài người ra khỏi tảng đá, miễn cưỡng nói: “Cho ngươi!”
Sắt Sắt duỗi cánh tay ra lấy, dưới ánh trăng ௱ô** lung, từng giọt hình giọt nước chảy dọc theo cánh tay trắng như tuyết thẳng đến bờ vai trơn bóng trong suốt như trân châu.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy bỗng sâu thẳm, bàn tay đang đưa y phục ra đột nhiên rút lại, cả người tung lên khỏi tảng đá nhanh như chớp xông về phía Sắt Sắt. Sắt Sắt kinh hãi, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, hắn tựa như hùng ưng lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh. Sắt Sắt không kịp thu hồi cánh tay, liền cảm thấy cổ tay đã bị Minh Xuân Thủy bắt lấy, sau đó cả thân hình bị hắn nâng lên khỏi mặt nước.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ khắp thân hình trơn bóng của nàng, như một đóa sen thanh tú vừa hé nở trên mặt nước, đẹp một cách mong manh huyền ảo. Giây phút này ánh trăng kia tựa hồ cũng thẹn thùng khi so với nhan sắc của nàng nên bỗng dưng như ảm đạm hẳn.
Sắt Sắt giận dữ, nhưng lực đạo của nàng không bằng Minh Xuân Thủy. Minh Xuân Thủy ôm nàng phi thân nhảy lên bờ, y bào trên tay mở ra, khoác kín lấy nàng.
“Ngươi...Sao lại đối xử với ta như vậy...” Sắt Sắt uất hận giơ tay lên, nhưng nhìn đến chiếc mặt nạ trên mặt hắn, không thấy chỗ nào có thể xuống tay được. Trong lúc do dự, không hề có dấu hiệu báo trước nào, môi của hắn đã áp lên đôi môi anh đào của nàng, ban đầu là nhè nhẹ chạm khẽ. Sau đó từng chút từng chút một hôn thật sâu xuống. Sắt Sắt nhớ lại nụ hôn trên hải đảo kia, lúc này đây, cảm giác ngọt ngào quen thuộc từ đôi môi hắn, từng chút từng chút một trở lại trong nàng. Hắn càng lúc càng xiết chặt lấy nàng, như muốn đem nàng khảm sâu vào bên trong thân thể hắn.
Hắn nhẹ nhàng mà da diết, trăn trở mà đê mê, dịu dàng mà cuồng dã hút lấy lời nói dở dang trong miệng của nàng, cùng nàng ôn nhưutriền miên một chỗ, dưới ánh trăng ௱ô** lung, dưới tiếng thác chảy ào ạt, thân hình hai người không ngừng nặng nề di động.
Giờ phút này, Sắt Sắt phát giác, nàng tựa hồ lại say, cái say này so với say R*ợ*u còn muốn trầm trọng hơn.
Lúc này Sắt Sắt mới hiểu, thứ gọi là tình cảm, quả thật khiến người ta muốn ngừng mà không thể ngừng được. Như Y Doanh Hương bướng bỉnh yêu Phong Noãn, là thứ tình điên cuồng, lưu luyến, si mê, như Dạ Vô Yên yêu Y Lãnh Tuyết, là thứ tình si chờ, như mẫu thân nàng phóng khoáng cao ngạo, là thứ tình ẩn nhẫn nhiều năm. Mà nàng, luôn tự cho là bình tĩnh tiêu sái, cũng không ngoại lệ, vẫn luân hãm vào giây phút ngọt ngào say đắm này đây.
Không biết đã trải qua bao lâu, môi Minh Xuân Thủy rốt cuộc cũng buông môi nàng ra, dưới ánh trăng ௱ô** lung, hai người si ngốc nhìn nhau, trong mắt đều chứa đựng nhiều tình cảm phức tạp.
Tim Sắt Sắt từng chút từng chút một phục hồi nhịp đập như ban đầu, nàng chậm rãi đẩy hắn ra, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên hỏi: “*** của nam nhân không liên quan gì đến tình yêu, lúc này cũng là như vậy, có phải hay không Minh Lâu chủ?”
Nàng sẽ không quên, đêm đó trên hải đảo, sau khi hắn hôn nàng đã nói một câu như vậy. Câu nói kia vẫn làm nàng rối rắm đến nay.
Minh Xuân Thủy nghe vậy, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện một tia đau đớn. Hắn không ngờ câu nói kia của mình ngày ấy lại tổn thương nàng sâu như vậy. Hắn nâng mặt nàng lên, cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt nàng, chậm rãi gằn từng tiếng nói: “Lúc ấy là ta không phải, hôm nay cũng như lúc ấy, đều không có ý đó.”
“Vậy thì có ý gì?” Sắt Sắt vẫn ngước mắt nhìn hắn hỏi. Hôm nay, nàng phải hỏi vấn đề này cho rõ ràng.
Minh Xuân Thủy vươn tay phủ lên khuôn mặt của nàng, đôi mắt đen nhìn nàng thật sâu, cúi đầu nói: “Từ khi gặp nàng, ta một lần rồi lại một lần, một chút rồi lại một chút, làm những việc mà ta không khống chế nổi, ngay cả nụ hôn này đây. Ta thật không biết vì sao lại như thế nàng, có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc là vì sao hay không?”
Trong lời nói của hắn ẩn chứa một tia đau đớn cùng nỗi vui mừng không thể kém chế.
Sắt Sắt giật mình nhìn hắn, trong lúc nhất thời có cảm giác như đang xem một màn kịch ở rạp hát, những ca từ y y a a chồng chất không có ý nghĩa cụ thể, vang vào trong tai thật khó hiểu. Qua nửa ngày nay, nàng rốt cuộc đã hiểu được ca từ cổ xưa này.
Mê võng của hắn, sự chân thật của hắn, so với câu trả lời trực tiếp “Ta thích nàng” còn làm cho Sắt Sắt rung động và vui sướng hơn nhiều.
Nếu hắn nói hắn thích nàng, nàng sẽ hoài nghi trong lời nói hắn có bao nhiêu chân thành. Nhưng hắn nói như vậy, ngược lại Sắt Sắt biết được, hắn đối với nàng là hoàn toàn thật lòng.
Thế là đã đủ!
Nàng cần chỉ là một tình cảm thật lòng như vậy.
Rốt cuộc hắn có ý trung nhân hay không, câu hỏi này, trong chốc lát lên đến cửa miệng của Sắt Sắt, nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng ra hỏi. Không phải là nàng không dám, mà nàng không đành lòng phá hỏng buổi tối tốt đẹp này, trong bầu không khí chỉ có hắn và nàng.
Trên người nàng mặc là trang phục của hắn. Trên trang phục của hắn có một loại hương thơm tự nhiên như thanh trúc. Trang phục của hắn rất lớn, mặc vào người nàng, tay áo dài đến quá gối.
Hắn cười nhìn bộ dáng của nàng, lúc này nàng thật mềm mại đáng yêu vô cùng. Hắn ngồi xuống ôm lấy nàng, chậm rãi đi về phía trước. Lúc này Sắt Sắt mới phát hiện., sau khối nham thạch là một tòa trúc ốc nho nhỏ.
Minh Xuân Thủy chỉ vào gian trúc ốc kia. Cười nói: “Đây là nơi chứa trang phục để thay sau khi tắm, bên trong tất cả đều là trang phục của ta, lần này đành phải thiệt thòi cho nàng mặc trang phục của ta. Ngày mai, ta liền cho người đem trang phục của nàng đến. Trước giờ nơi này là nơi tắm rửa của riêng một mình ta, từ tối nay trở đi, nơi đây thuộc về hai người chúng ta.”
Thì ra ôn tuyền này là nơi tắm rửa riêng của Minh Xuân Thủy.
Mà sau này, là nơi của hai người chúng ta.
Sắt Sắt vì những lời cuối này của hắn, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc