Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương - Chương 15

Tác giả: Phạn Phạn Sama

Nghiêm Học ôm thi thể Tả Minh Vũ, không khóc, không la, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh nhìn.
“Gì... gì thế này...” Trì Nham kinh sợ hét to.
Chỉ thấy trên người Trì Nham bắt đầu nổi bọt đỏ, tựa như dung nham. Đầu tiên là tay, người, chân, mặt. Gã cảm giác có một loại lực lượng va ***ng lung tung trong thân thể. Gã không thể khống chế lực lượng đó. Lực lượng cường đại ***ng *** gã lắc lư, máu đều đảo ngược. Đột nhiên.
“Bùm!” một tiếng, thân thể Trì Nham nổ tung, mảnh vụn thịt khắp nơi.
Nghiêm Học ôm Tả Minh Vũ tới một gốc cây.
“Minh Vũ, anh đi rồi thì em biết làm sao đây?”
“Minh Vũ, em vì vĩnh viễn sống cùng anh đã biến thành như vậy, giờ anh đi rồi thì em còn sống có ý nghĩa gì?”
“Minh Vũ, anh tỉnh lại có được hay không, không có anh em thật sự không thể tiếp tục sống.”
“Minh Vũ, anh lại mở mắt ra nhìn em được không?”
“Minh Vũ, anh dậy đi mà, nhìn em, lại kêu em A Học.”
“Minh Vũ, em sẽ không phản đối anh gọi bà xã nữa, anh đứng dậy được không?”
“Bà... bà xã...”
“A! Xác ૮ɦếƭ sống dậy! Ủa? Minh Vũ? Anh không ૮ɦếƭ còn hù em! Em đánh ૮ɦếƭ anh! Anh có biết nếu còn không tỉnh thì chút nữa em tự sát rồi không, hu hu... ” Nghiêm Học rốt cuộc khóc.
“Khụ khụ... bà... bà xã... rút... rút thanh gỗ... ra... a... em... Nhẹ chút... muốn... muốn mưu sát... chồng...”
“Hu hu...”
“Bà xã đừng khóc...”
“Hu hu...”
“Bà xã, anh sai rồi... ”
“Hu hu... ”
“Bà xã, anh nói thật cái này...”
“Hu hu... tốt!” Ngừng bặt.
“... ”
“Em quên rồi sao? Trong người chúng ta còn có một loại máu.”
“Em nhớ, rốt cuộc là cái gì?”
“Bí mật...”
“Hu hu...”
“Rồi rồi, anh nói, là máu người sói.”
“Người sói hả?”
“Đúng thế, tử địch của quỷ hút máu. Bởi vì có máu của người sói nên cách hại quỷ hút máu không có tác dụng với chúng ta, nhưng thân thể vẫn sẽ bị thương, cho nên phải mất thời gian dài anh mới sống lại. Lúc nãy là ૮ɦếƭ giả, may mắn em không vội chôn anh.”
“Cút đi. Quỷ hút máu sợ người sói? Đó không phải là truyền thuyết sao?”
“Đương nhiên không phải, là thật sự.”
“Vậy thể hoàn toàn của anh là sói?”
“Ừm...” Coi như đi.
“Đó chẳng phải rất oai sao? Đáng yêu chỗ nào?”
Tả Minh Vũ cười cười, ý nghĩa không rõ.
Khâu Tử Lộ đột nhiên đi tới trước mặt hai người, ngồi xổm xuống, vươn tay đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.
“Anh làm gì thế?” Tả Minh Vũ khó hiểu.
“Chẳng phải anh bị thương cần bổ huyết à? Chỗ này không có sẵn mà anh yếu ớt như vậy chắc không quay lại G thị được. Anh trước uống chút đi, đừng uống nhiều quá.” Khâu Tử Lộ sợ sệt quay đầu đi.
“Tôi không thèm.” Tả Minh Vũ cũng quay đầu, vành tai đỏ ửng.
“Minh Vũ, đừng có ngượng. Ha ha, Tử Lộ đừng để bụng nha, Minh Vũ đang ngượng thôi!”
“Ngượng cái đầu ông! Im miệng!”
“U! Ố! Ồ!”
“Đào Chân, có tin tôi cắn ૮ɦếƭ ông không?”
“Thẹn quá thành giận kìa!”
“A! Tôi sai rồi!”
“Đã muộn!”
“Minh Vũ, chừa cho em miếng nha!”
“A Học đáng ૮ɦếƭ, còn bỏ đá xuống giếng!”
Nghiêm Học rất vui vì Tả Minh Vũ ngày càng có nhiều cảm xúc nhân tính hóa, cậu rất vừa lòng, rất hạnh phúc.

Kịch siêu siêu ngắn:
“Tác giả! Cút ra đây cho tôi!” Tả Minh Vũ tức giận.
“Cái kia... tôi không có đây...” Phạn.
“Giả bộ cái gì! Nói đi, vì sao viết tôi não tàn như vậy!?” Tả Minh Vũ quát.
“Thì cậu luôn não tàn thôi!” Phạn.
“!” Tả Minh Vũ bùng nổ.
“Không không phải... ý tôi là cậu thật ngây thơ... chân chất..” Phạn nhanh chóng co rụt.
“Ngây thơ á? Cười ૮ɦếƭ người! Anh ta là dê đại vương thì có! Nhưng tôi cảm thấy Minh Vũ não tàn rất đáng yêu, tôi thích!” Nghiêm Học nói.
“Cái gì? Anh là dê đại vương?” Tả Minh Vũ nói.
“Không... không có...” Nghiêm Học lắp bắp.
“Vậy anh phải để em nhìn xem cái gì gọi là dê thật sự!” Tả Minh Vũ nhào tới.
“Tình tiết đâu phải thế này! Tác giả cứu mạng!” Nghiêm Học hét.
Tả Minh Vũ giận dữ trừng.
“Cái kia... bây giờ là thời gian tư nhân, hai người cứ tiếp tục...” Phạn.
“A... ư!” Nghiêm Học hét thảm (?) kéo dài một ngày một đêm.
Tả Minh Vũ đối với hành vi của Trì Nham rất là tức giận và phẫn nộ. Vốn anh tưởng mọi người cùng quay về G thị, sau đó mình và Nghiêm Học cùng đi sở nghiên cứu A-11, nhưng hành vi của Trì Nham khiến anh từ bỏ suy nghĩ này. Anh biết, còn lại mấy người đều thật sự coi họ là bạn bè, nhưng anh sợ hãi. Tuy Nghiêm Học sẽ không ૮ɦếƭ nhưng anh vẫn sợ. Anh bất đắc dĩ sống một trăm ba mươi năm, cuối cùng mới tìm ra người mình muốn sống trọn đợi, đây là lỗi tại ai? Ai cũng không sai.
Tả Minh Vũ cần phải nghỉ ngơi bổ máu, Nghiêm Học cùng anh trở lại G thị. Bởi vì họ phải đưa Hàn Thanh Hương về G thị, đương nhiên nàng nhất quyết không đồng ý. Nhưng bảy người dựa theo tình báo làm ra mấy kế hoạch, nếu Hàn Thanh Hương tham gia sẽ gặp nguy hiểm, mà năng lực tự bảo vệ của nàng quá yếu, sẽ khiến Đào Chân phân tâm. Sau này Hàn Thanh Hương suy nghĩ, cũng được thôi, cho nên nàng không bướng bỉnh nữa. Bất đắc dĩ chỉ có thể lưu luyến chia tay mọi người. Đào Chân đương nhiên cũng không nỡ để Hàn Thanh Hương rời đi, dù sao mình đi một chuyến này không biết có thể trở về nữa không. Nhưng y cũng yên tâm, ít nhất Hàn Thanh Hương an toàn.
Trước khi chia tay, Đào Chân đưa thẻ tín dụng cho nàng, nói.
“Nếu tôi không trở về thì quên tôi đi, sống cho tốt.”
Nói xong y quay đầu đi, không nhìn nàng nữa. Y sợ mình hối hận, sợ mình luyến tiếc.
Trước khi đi, nàng nói:
“Em sẽ ở G thị chờ anh về, mãi mãi. Anh không về thì em vẫn cứ chờ, chờ đến ૮ɦếƭ.”
Cho nên nàng đi rồi.
Họ tiếp tục tiến lên, con đường phía trước rất gần rồi lại rất xa.
Vào đêm, sáu người mệt mỏi cả ngày vừa định nghỉ ngơi.
“Ai đó? Đi ra!” Tả Minh Vũ sắc mặt âm trầm nói.
Mọi người giật mình. Chỉ thấy Tả Minh Vũ và Nghiêm Học nhìn chằm chằm một khoảnh rừng cây.
“Ô, mũi vẫn thính như vậy.” Trong rừng thò ra một cái đầu, ngay sau đó đi ra một người. Nếu bỏ qua cánh tay nhỏ xíu của gã. Chỉ thấy tay trái người này khắc danh hiệu “L7451”, trên cổ tay là hai “lưỡi liềm” tựa như bọ ngựa, có lông tơ xem rất buồn nôn.
“L7451?” Tả Minh Vũ khóe miệng co rút.
“7451? Tức ૮ɦếƭ ta?” Khóe miệng Nghiêm Học cũng giật giật.
“Ha ha ha ha... tên hay thật!” Tả Niệm cũng cười.
“L3515! Ta tới tìm ngươi báo thù!” L7451 hét to.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ, anh không lên tiếng.
“Thế nào? Sợ rồi?” L7451 nói tiếp. “Sợ cũng vô dụng, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
“A?” Tả Minh Vũ hỏi.
“?” L7451 khó hiểu.
“Ta hỏi ngươi là ai.”
“L3515!”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi dám giả bộ mất trí nhớ?”
“Ta không mất trí nhớ, chỉ là không nhớ ngươi.”
“Ngươi không nhớ ta!? Ta hận ngươi hơn một trăm năm! Nhưng ngươi không nhớ ta?”
“Tôi nói, “Tức ૮ɦếƭ ta” kia, rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Chân hỏi.
“Không phải tức ૮ɦếƭ ta, là L7451!”
“Đây không phải trọng điểm.” Nghiêm Học nói.
“Hắn ςướק máu thủy tổ quỷ hút máu của ta. Vốn ta là thể biến dị nhưng sau này quyết định đưa cho hắn dùng!”
“Vậy bây giờ chẳng phải... Ngươi cũng biến dị rồi sao?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Đương nhiên!” L7451 đắc ý nâng tay lên khoe “lưỡi liềm”, nói. “Ngươi xem! Đẹp chứ! Thật có tính nghệ thuật!!”
Mọi người câm nín, thầm nói: “Tức ૮ɦếƭ ta” này sao não tàn thế nhỉ?”
“Cái kia của ngươi là gì? Cần gạt nước kính cửa xe?” Khâu Tử Lộ hỏi, mọi người nín cười.
“Cần gạt nước là cái gì?” L7451 khó hiểu. Từ nhỏ gã ở trong phòng thí nghiệm lớn lên, nào biết cần gạt nước là cái gì.
“Một thứ rất là đẹp!” Khâu Tử Lộ cười.
“Đúng thế! Ta cũng thấy rất đẹp!” L7451 kiêu ngạo nói.
Vai mọi người run run, nín cười sắp tắt thở.
“Các ngươi khen ta cũng vô dụng, ta vẫn muốn giết các ngươi!” L7451 nói.
“Tại sao?” Đào Chân hỏi.
“Bởi vì không thể làm trái mệnh lệnh của Mr. D.”
“Vậy ta chỉ còn cách giết ngươi.” Tả Minh Vũ nói.
“Tới đây!” L7451 nói rồi tấn công tới.
Tả Minh Vũ không né tránh, nâng đao lên, đâm vào bụng L7451.
L7451 ngã trên mặt đất thì thào.
“Luôn... rất hâm mộ ngươi... có thể chạy ra... Ngoài... không bị khống chế... bây giờ... rốt cuộc... ta đã... ta đã... tự do... L3515... trở về đi... đừng... quay lại nữa... Mr. D muốn... muốn...”
Tay Tả Minh Vũ vói vào trong miệng vết thương ở bụng L7451. Gã đau đến không nói tiếp được. Chỉ thấy Tả Minh Vũ từ trong người gã móc ra một cái túi đẫm máu, dùng sức ném hướng phía xa. Chỉ nghe một tiếng “bùm!” thật lớn, thì ra bên trong chứa bom.
“Ta đã lấy ra máy khống chế, ngươi đi đi.”
L7451 chớp mắt, nói:
“Tại sao cứu ta?”
Tả Minh Vũ không nói.
“Tại sao ngươi còn trở về? Ngươi có biết Douflamingo chính là muốn dụ ngươi trở về!”
“Hắn muốn làm cái gì?” Nghiêm Học hỏi.
“Hắn muốn giết L3515, dùng máu máu đó để mình biến dị, không bị uy hiếp nữa, khống chế thế giới này.”
“Giết Minh Vũ? Hắn có cách giết Minh Vũ sao? Ý ta nói là L3515.” Nghiêm Học hỏi.
“Ta không biết, chắc là có thể. Nếu không thì hắn sẽ không vì dẫn L3515 trở về mà làm nhiều chuyện như vậy.”
“Tại sao hắn không tự đi kiếm?” Nghiêm Học hỏi.
“Chắc ở tại đây có lợi cho hắn hơn, dù gì đây là địa bàn của hắn.”
Nghiêm Học ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
Tả Minh Vũ cầm máu cho L7451, khâu lại, xoay người dẫn mọi người rời đi.
“Ngươi vẫn cứ đi? Ta sẽ không theo đâu, dù ngươi cứu ta thì ta cũng sẽ không giúp ngươi.” L7451 nói.
“Ngươi đi đi, anh ấy thật lòng muốn giúp ngươi.” Nghiêm Học nói xong đuổi theo bước chân Tả Minh Vũ.
“Hẹn gặp lại, anh bạn.” Đào Chân vẫy tay, cũng đuổi theo.
“Bạn...” L7451 nhìn bóng lưng mọi người đi khuất, ngơ ngác lầm bầm.
“Hắn là tên lạ lùng. Trong phòng nghiên cứu có rất nhiều dị hình rất hung tàn, đừng để bị lừa, cẩn thận.” Tả Minh Vũ nói.
“Ừm, mọi người đểu cẩn thận chút.” Khâu Tử Dạ đồng ý.
Mọi người gật đầu, tiếp tục chạy đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc