Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương - Chương 09

Tác giả: Phạn Phạn Sama

Gần một tiếng đồng hồ sau, phía xa dần xuất hiện bóng dáng Tả Minh Vũ. Nghiêm Học thấy anh, chớp đôi mắt mỏi, đứng dậy ra ngoài đón. Tả Minh Vũ lộ nụ cười hạnh phúc với cậu, nắm tay cậu cùng đi vào nhà.
“Cho các người biết một tin tốt.” Đây là câu nói đầu tiên của Tả Minh Vũ.
Xem đám người vừa định trêu chọc mình và Nghiêm Học, Tả Minh Vũ vừa vào nhà lập tức thốt ra câu này. Không ngoài dự đoán, mọi người tràn ngập mong chờ nhìn anh.
“Biên giới thành phố này toàn là rừng hoang, mới rồi tôi xem xét một lần, thành thị này là do rừng hoang làm thành.” Tả Minh Vũ bổ sung.
“Có ý gì?” Nghiêm Học hỏi.
Tả Minh Vũ chỉ cười không đáp.
“A! Tôi hiểu rồi!” Đào Chân kích động vỗ tay một cái. “Thành rừng hoang, chính là không có người đi cũng không có động vật ở, đúng không?”
“Thì ra là như vậy.” Khâu Tử Dạ cũng hiểu ý cười.
“Ồ! Thì ra là thế!” Trì Nham, Hàn Thanh Hương, Khâu Tử Lộ và Lan Kỳ cũng hiểu ra ý nghĩa trong đó.
An Tiểu Chi không lên tiếng, cũng không ai hỏi cô có hiểu hay không, hỏi cô coi như tự tìm khó chịu rồi.
Nghiêm Học vẫn là ngơ ngác không hiểu.
“Rốt cuộc là sao vậy? Các ngươi hiểu cái gì? Vì sao chỉ một mình tôi không hiểu?” Nghiêm Học sốt ruột nói.
“A Học ngốc thật! Không có người và động vật thì chứng tỏ không có cương thi!” Khâu Tử Lộ giải thích.
“A! Thì ra là vậy!” Nghiêm Học ngại ngùng gãi đầu.
“Ha ha ha ha...”
Mọi người bị bộ dạng của cậu chọc cười. Nhưng trong lòng mỗi người thầm cảm thán, Tả Minh Vũ đi xa như vậy mà chỉ dùng hơn nửa tiếng, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Mấy người ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm sau đó lập tức lên đường. Vốn họ định nghỉ ngơi thêm hai ngày nhưng Tả Minh Vũ đem đến tin tức tốt như vậy, mọi người đều muốn ở thành thị không có bệnh độc thả lỏng một phen. Nhưng họ không dám chậm trễ nhiều, vì gần đây cương thi ngày càng lợi hại. Không chỉ có khứu giác và thính giác, tốc độ cũng nhanh hơn. Trừ Tả Minh Vũ ra đòn còn thảnh thơi, mấy người khác có chút cố hết sức. Số lượng ít còn đỡ, đa số là anh em họ Khâu một tổ, Đào Chân và Nghiêm Học một tổ phối hợp đánh. Mấy người còn lại có thể né được thì né, không tránh được thì đánh bừa. Cứ vậy bồi dưỡng Trì Nham và các cô gái cũng bị rèn luyện mạnh mẽ hơn nhiều.
Ngoại truyện nhỏ: Làm sao để Nghiêm Học thành công biến dị
Gần đây Tả đại nhân rất buồn bực, bởi vì Nghiêm Học nói muốn biến dị cùng mình sinh hoạt đến vĩnh viễn. Dĩ nhiên Tả đại nhân rất vui, tuy nhiên bản thân anh cũng rất lo lắng. Bởi vì anh không biết làm sao để Nghiêm Học thành công chịu đựng lực lượng biến dị. Vì lực lượng biến dị sẽ từ bản chất biến đổi thân thể, máu của Nghiêm Học. Hơi chút sai lầm thì Nghiêm Học sẽ vì không thể chịu đựng lực lượng lớn như như vậy mà tự nổ. Tả Minh Vũ ૮ɦếƭ cũng không muốn thấy điều đó. Bởi vì nghĩ không ra nên không khí xung quanh Tả đại thân thấp đến sắp đóng băng. Nghiêm Học không vui, nắm Tả Minh Vũ nhất định phải hỏi rõ ràng. Tả đại thần không ương lại cậu, chỉ đành nói rõ năm mười. Ai biết Nghiêm Học bình thường ngây ngô nghe xong lại cười, đưa ra cách giải quyết. Tả đại nhân cũng cười, trời biến trong xanh.
Nghiêm Học nói:
“Một lần chịu không nổi thì làm vài lần là được.”
Thế nên mỗi ngày Tả đại nhân cho Nghiêm Học một giọt máu của mình. Tả đại nhân vui vẻ, Nghiêm Học đau lòng. Mỗi ngày uống một giọt, mỗi ngày rạch một đao, đau lòng ૮ɦếƭ được. Nhưng cậu thần kinh thô không trông thấy, sau khi cậu uống một giọt máu thì vết thương của Tả đại nhân dần khép lại.
Mỗi ngày Nghiêm Học uống xong một giọt máu đều không có phản ứng gì khó chịu, chứng minh thân thể cậu khá là thích ứng, Tả đại nhân rốt cuộc hoàn toàn yên tâm.
Ngoại truyện nhỏ: Nghiêm Học phản công
Rất rất lâu về trước, trước khi cương thi còn chưa đến, trước khi Nghiêm Học còn chưa biết Tả Minh Vũ là thể biến dị, trong lúc Tả Minh Vũ và Nghiêm Học còn đang hạnh phúc và hòa bình sinh hoạt, Nghiêm Học làm ra một quyết định gian nan – cậu phải phản công!
Cho nên...
“Minh Vũ! qua đây giúp em chà lưng đi!” Nghiêm Học bên hông bao khăn tắm, đứng ở cửa phòng tắm kêu Tả Minh Vũ.
“Ồ, tốt.” Tả Minh Vũ nuốt nước miếng, đi vào phòng tắm.
“Em đã mở nước rồi, anh cũng vào tắm chung đi, đợi lát nữa chúng ta chà lưng cho nhau!” Nghiêm Học làm nũng cởi đồ Tả Minh Vũ ra, đẩy anh hướng bồn tắm.
Lúc Tả Minh Vũ bước một chân vào bồn tắm thì hơi ngây ra, sau đó ngồi vào trong, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười gian.
“Hèn chi hôm nay chủ động như vậy.” Tả Minh Vũ thầm nghĩ.
Qua một lát, Tả Minh Vũ bước ra bồn tắm, ôm Nghiêm Học, há miệng bắt đầu cắn.
“Minh Vũ, anh thật nhiệt tình nha! Có phải chỗ nào ngứa lắm không? Có phải muốn?” Nghiêm Học đắc ý hỏi.
“Ừm... muốn em.” Tả Minh Vũ nói, ưỡn thẳng lưng.
“Anh... không đúng... em bỏ Xuân dc chắc không sai...” Nghiêm Học phát hiện nói lỡ lời, vội bịt miệng.
“Vậy A Học nói xem, dùng Xuân dc với phụ nữ thì phụ nữ muốn, còn cho đàn ông dùng thì sao?” Tả Minh Vũ cười xấu xa hỏi.
“A... anh... Minh Vũ đã sớm biết rồi... ô... ư...” Nghiêm Học chưa nói hết câu miệng đã bị chặn.
Thế là đêm nay Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ trước tiên như vầy như vầy, rồi lại như vậy như vậy, sau đó như thế như thế, rồi vật vã tới trời sáng. Xong xuôi, Nghiêm Học ba ngày không thể lết xuống giường.
Trong ba ngày nằm ì trên giường, Nghiêm Học không rảnh rỗi, cậu suy nghĩ cách phản công khác. Sau đó, đương nhiên lại là ba ngày không xuống giường.
Cứ thế tuần hoàn ngàn lần sau, Nghiêm Học lại một lần ba ngày không xuống giường được. Cậu nhìn Tả Minh Vũ, bình tĩnh nói.
“Minh Vũ, em không bao giờ phản công nữa.”
Ai biết Tả Minh Vũ chẳng những không lộ ra biểu tình vui vẻ nên có, ngược lại vẻ mặt tiếc nuối nói.
“Đừng! Lại thêm mấy lần nữa đi!”
Nghiêm Học câm nín ngó trần nhà.
Thật lâu thật lâu về sau, sau khi Nghiêm Học biết thân phận Tả Minh Vũ, anh cũng trở thành thể biến dị, hai người lại trải qua sinh hoạt hạnh phúc hòa bình, cùng nhau nhớ lại việc này. Nghiêm Học xấu hổ và mất mặt vùi đầu vào chăn không muốn ra.
Tả Minh Vũ thì còn thèm thuồng chép miệng, nói.
“A Học, em lại phản công nữa đi.”
Nghiêm Học hung tợn nhéo hông Tả Minh Vũ dưới tấm chăn. Tả Minh Vũ xoa đầu cậu, dịu dàng cười.
Mấy người tiếp tục chạy đi bị cương thi bao vây, không ngờ lần này đa phần là con nít. Thì ra họ đi tới cửa một cô nhi viện khá lớn. Nghiêm Học từ nhỏ sống cùng bà nội, cậu hay đi cô nhi viện gần nhà chơi với con nít, bây giờ lại phải giết con nít bị bệnh độc nhiễm thành cương thi, cậu bất nhẫn muôn nhắm mắt lại.
Tả Minh Vũ hiểu ý định của cậu, nói.
“A Học, bọn nhỏ biến thành như vậy rất thống khổ, lát nữa hãy giúp chúng giải thoát đi.”
“Ừm.”
Tuy cậu không nhẫn tâm nhưng không còn cách nào khác. Huống chi Nghiêm Học cảm thấy Tả Minh Vũ nói đúng, cho nên cậu nghiêm túc đối phó cương thi. Những cương thi này đều là con nít nhưng không đáng yêu chút nào, ngược lại rất khủng pố. Thịt trên mặt và trên người rớt từng mảng. Có cái chưa rơi ra hết, lủng lẳng giắt trên mặt. Có một ít không còn con ngươi, trợn hốc mắt đen như mực. Bộ đồ rách rưới đẫm vết máu. Còn có một số đang cắn một ít xác người mới ૮ɦếƭ không lâu, khắp nơi tỏa mùi xác thối tanh tưởi. Đám cương thi chảy mủ nhỏ giọt nước miếng đầy mủ và thi thối đi hướng chín người.
Bất đắc dĩ, đành đánh thôi. “Thí Thần Ngũ Quỷ” giết cương thi chẳng hề chùn tay, vì họ hiểu một điều rằng: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Dưới hoàn cảnh đấu tranh gian khổ như vậy mà họ vẫn không quên giỡn hớt. Bằng không ngày nào cũng đánh với cương thi, chắc sớm đứt dây thần kinh.
“Anh hai, chúng ta đổi cách đánh đi?” Khâu Tử Lộ hỏi Khâu Tử Dạ tựa vào lưng mình tập trung giết quái.
“Đổi cách nào?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Chúng ta đi phía trái đánh, em phụ trách đập đầu, anh phụ trách chặt đứt xương sống. Lấy mức độ ăn ý của anh em ta, chắc chắn tốc độ sẽ tăng gấp đôi!” Khâu Tử Lộ đề nghị.
“Được, thử xem sao. Ai không được thì nói, đừng miễn cưỡng để tránh bị thương.” Khâu Tử Dạ nói.
“Tốt!” Khâu Tử Lộ đồng ý.
Khâu Tử Lộ nhanh chóng đi dọc theo hướng trái, tay không ngừng vung đao chém vào đầu mỗi cương thi đi ngang qua. Khâu Tử Dạ phối hợp tốc độ và động tác của cậu, cho mỗi cương thi cao cấp chém đứt đầu nhưng chưa ૮ɦếƭ hẳn lại chịu một nhát vào sống lưng, khá ăn ý. Trong hai người có ai mệt mỏi thì sẽ đổi vị trí, thay đổi trình tự đập đầu và chặt đứt xương sống. Hai người cứ thế giết sướng tay.
Nghiêm Học nhìn cách họ giết quái dễ dàng như vậy cũng hét to lên.
“Minh Vũ! Chúng ta cũng bắt chước nhóm Tử Lộ đi! Họ thật có ăn ý! Chúng ta chắc chắn cũng có thể!”
Chưa đợi Tả Minh Vũ lên tiếng thì Đào Chân trước hết không vui nói.
“A Học! Cậu không thể bỏ lại tôi! Cậu chạy với anh ta, chính tôi ứng phó không đến, nếu cậu muốn chơi thì tôi chơi chung cho!”
“Ông dám!?” Tả Minh Vũ dừng lại động tác tay, trừng Đào Chân.
Đào Chân vừa định mở miệng cầu xin thì chỉ nghe Nghiêm Học kinh ngạc kêu lên.
“Minh Vũ, Minh Vũ! Anh xem! Mấy cương thi này không dám tới gần anh nè!”
Mọi người nghe vậy thì tạm dừng động tác đánh cương thi một chút. Đúng thế! Cương thi đều tránh né anh.
Tả Minh Vũ không thèm liếc nhìn, tiếp tục giết, nói.
“Lúc trước các người chưa thấy sao? Tôi cứ tưởng các người biết rồi chứ.”
“Thật lợi hại! Vì sao như vậy?” Khâu Tử Lộ kích động hỏi.
“Chúng sợ tôi.” Tả Minh Vũ ngắn gọn đáp.
“Vậy là cương thi đuổi theo chúng ta, còn anh thì chạy theo cương thi? Quả nhiên vẫn là anh cao siêu!” Đào Chân cảm thán.
“A ha! Đương nhiên, ông cũng không nhìn xem là người của ai.” Nghiêm Học đắc ý nói.
“Cứ vênh váo đi!” Đào Chân bất mãn nói.
“Tôi có vốn thôi, có bản lĩnh ông cũng vênh váo xem!” Nghiêm Học tiếp tục khoe khoang.
“Thanh Hương nhà tôi biết y thuật!” Đào Chân nóng nảy.
“Minh Vũ nhà tôi còn biết nhiều thứ hơn!” Nghiêm Học vui sướng nhếch môi.
Đào Chân nghẹn lời, tức giận chém cương thi. Mọi người thấy y bộ dáng ngậm bồ hòn, kiềm không được bật cười. Họ không biết, An Tiểu Chi đang định tìm cơ hội xuống tay với Nghiêm Học.
Một đường giết quái đến rừng hoang, mọi người không dám ngừng ở biên giới mà đi sâu vào rừng mới ngừng lại nghỉ ngơi. Đã không còn thấy bóng dáng cương thi, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Quyết định nghỉ ở trong này nửa tiếng đồng hồ rồi chạy đi tiếp.
Có ai ngờ nửa giờ tạm nghỉ này...
“A Học, anh lại đây một chút được không? Tôi có lời muốn nói.” An Tiểu Chi đi cách mọi người khá xa, kêu Nghiêm Học.
Nghiêm Học xem An Tiểu Chi, lại ngoái đầu nhìn Tả Minh Vũ/ Đối phương cho cậu một nụ cười, nên Nghiêm Học gật đầu với cô, đi tới.
“Tiểu Chi, có chuyện gì?” Nghiêm Học đi tới trước mặt An Tiểu Chi, hỏi.
Ai biết An Tiểu Chi không đáp lời, vung ra dao gấp chém hướng đầu Nghiêm Học!
“Nguy hiểm!”
“A Học!”
“A Học!”
“Cẩn thận!”
“Không!”
Mấy người luôn nhìn xem hai người kiềm không được hét ra tiếng. Nhưng biến cố đột ngột khiến Nghiêm Học quên cả trốn tránh, chỉ ngây ngốc nhìn lưỡi dao chém xuống đầu mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc