Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương - Chương 05

Tác giả: Phạn Phạn Sama

Máu và thịt cương thi không ngừng bắn lên mặt, lên thân ba người. Cảm giác dinh dính, mục rữa, tanh tưởi khiến người kiềm không được muốn ói. Nhưng họ không có thời gian dừng lại nôn mửa, chỉ có thể kiềm chế dạ dày co rút vừa mạnh vung dao tranh thủ một lần cắt bay đầu cương thi, không cần lại chém thêm nhát nào.
“Minh Vũ, em thề cả đời này không hề ăn chè đậu hủ nữa.” Nghiêm Học nhìn hàng đống đầu bị đánh nát, cười khổ nói.
“Ăn một miếng đỡ thèm...” Tả Minh Vũ nói.
“Thôi đi, anh sợ em chưa mắc ói đủ đúng không?” Nghiêm Học bảo.
“A Học, bình thường nhìn cậu mặt Pu'p bê, mỗi ngày làm nũng đáng yêu ૮ɦếƭ được, sao giờ đánh quái mạnh vậy chứ?” Đào Chân hỏi, thuận tay giúp Nghiêm Học giải quyết một cương thi.
“Bình thường thì dáng vẻ bình thường, đánh cương thi thì bộ dạng sát thủ khát máu. Hiểu chưa?” Nghiêm Học nói.
“Thật xin lỗi, tôi out.” Đào Chân không thèm để ý, nhún vai.
Ba người cứ thế vừa trò chuyện vừa đánh quái. Trừ bỏ thị giác và khứu giác bị ***, không khí rất là hài hòa. Ba người giải quyết xong một đám cương thi, lần nữa yểm hộ “Thần Trộm” Đào Chân của chúng ta mở khóa ςướק xe. Xe nổ máy, Nghiêm Học vẫy tay với cương thi bên ngoài, hét to.
“Không cần đưa tiễn, sẽ không quay về gặp các ngươi!”
“Muốn gặp thì cậu tự đi, chúng tôi sẽ không đi cùng, đúng không Minh Vũ!” Đào Chân dùng ngữ điệu khẳng định.
“Nếu bà xã muốn trở về ôn lại tình hình đánh quái thì tôi sẽ đi cùng.” Tả Minh Vũ bình thản nói.
“Đã biết không thể trông nhờ anh đứng về phía tôi mà! Đồ sợ vợ!” Đào Chân tức giận nói.
Nghiêm Học ở ghế sau gõ đầu Đào Chân, bảo.
“Anh đang hâm mộ tôi và Minh Vũ cảm tình tốt đẹp, là ghen ghét!”
Đào Chân xoa gáy, đáp.
“Tôi còn cô đơn lạnh lẽo đây!”
“Rốt cuộc anh cũng nói thật.” Tả Minh Vũ trừ đối với Nghiêm Học mới có biểu tình ra, mặt lạnh vạn năm không thay đổi cuối cùng lần đầu tiên đối với Đào Chân lộ ra biểu tình... thương hại.
Đào Chân bình tĩnh lựa chọn im lặng lái xe, thầm nghĩ: “Các người chờ coi, tôi không bùng nổ trong im lặng thì sẽ Biến th' trong im lặng, tôi *** ૮ɦếƭ các người!”
Đào Chân trong lòng dùng “Mãn Thanh mười đại khổ hình” *** Tả Minh Vũ, Nghiêm Học hết một lần mới thoải mái lái xe hướng tới mục tiêu thứ nhất, thành A.
Tới thành A đã là đêm khuya, trừ Tả Minh Vũ ra, Nghiêm Học và Đào Chân đã chịu hết nổi. Đào Chân bởi vì lái xe, Nghiêm Học thì vì cảnh giác cương thi ngoài xe, hai người luôn ở trạng thái tập trung tinh thần cao độ. Tuy ngẫu nhiên cãi lộn trêu nhau nhưng vẫn rất mệt. Còn về Tả Minh Vũ đại nhân thì bởi vì là thể biến dị, chẳng hề mệt mỏi. Tình huống hiện tại xem ra thật không an toàn. Trong thành thị tối đen, đèn xe đặc biệt dễ thấy. Lại thêm hai người mệt như trâu, tình trạng ba người rất nguy hiểm.
Vậy nên Tả Minh Vũ đại nhân lên tiếng.
“Dừng xe, tắt đèn đi, xuống xe, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.”
Đào Chân vừa nghe có thể nghỉ ngơi thì vội vàng dừng xe, tắt đèn. Ba người động tác nhẹ nhàng, chậm rãi xuống xe, lặng lẽ đi trong đêm.
“Các người theo sát tôi, đêm tối không có tác dụng với tôi.” Tả Minh Vũ nói.
Nghiêm Học không đáp lại nhưng nắm lấy bàn tay phải không cầm dao của Tả Minh Vũ. Anh dùng tay trái cầm dao không phải vì thuận tay trái, chỉ vì hai tay đều thuận nên tay phải mỏi thì đổi sang tay trái thôi. Đào Chân cũng không đáp lời, chỉ kéo góc áo Nghiêm Học. Ba người lặng lẽ tiến lên trong đêm.
Họ tìm đến một trạm xăng, nó đã bị hủy hoại thê thảm. Mặt đất đầy máu và thịt nát, còn có mảnh thủy tinh vỡ, xem ra đã bị cương thi đánh lén qua.
“Minh Vũ, em mệt quá, chúng ta tại đây nghỉ tạm chờ trời sáng đi.” Nghiêm Học nói.
“Được rồi, chúng ta kiểm tra một vòng, bảo đảm không có cương thi đã.” Tả Minh Vũ nói, mang hai người đi hướng nhà nghỉ trong trạm xăng.
Trong nhà không có cương thi nhưng tình huống chẳng tốt đẹp gì. Khắp nơi đều là mùi thiu thối, máu và xác bốc mùi. Nhưng Nghiêm Học, Đào Chân không rảnh để ý nhiều như vậy, trước tiên ngủ đã rồi tính tiếp. Ba người tìm tờ báo trải trên mặt đất. Đào Chân nằm trên mặt báo co ro ngủ. Nghiêm Học rúc vào *** Tả Minh Vũ, tìm tư thế thoải mái, dụi dụi, cũng thiếp ngủ. Tả đại nhân hoàn toàn không biết cái gì là mệt mỏi gác đêm cho hai người, tránh cương thi theo mùi tìm tới.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người ngủ nửa buổi mơ màng mệt mỏi cùng ai đó không ngủ nhưng tinh thần sáng láng cùng đi tới mục tiêu. Trên đường chém giết cương thi cản trở, ba người tới ngân hàng gần trạm xăng.
“Tiền nhiều như vậy làm sao lấy?” Bé Nghiêm Học đặt câu hỏi.
“Để tôi.” Đào Chân vỗ *** bảo chứng.
Chỉ thấy Đào Chân lấy ra công cụ mở khóa chuyên nghiệp, mở khóa tìm ba thẻ mới, kiếm một máy tính có thể sử dụng, hai tay nhanh chóng gõ lóc cóc bàn phím, chẳng mấy chốc hào hứng ngẩng đầu, Pu'ng ngón tay cái chóc.
“Giải quyết!”
Nói xong Đào Chân đưa cho Tả Minh Vũ và Nghiêm Học mỗi người một cái thẻ, nói.
“Gia không tham, mỗi người năm trăm vạn, cầm đi, mật mã thống nhất là sáu số hai.”
Nghiêm Học vui vẻ cầm thẻ không nghĩ nhiều, ngược lại Tả Minh Vũ thầm oán một câu:
“Thế này còn không tham, hơn nữa mật mã kiểu gì, cũng thật xứng với ông.”
Đào Chân không biết suy nghĩ của Tả Minh Vũ, tiếp tục khoe khoang với hai người.
“Tôi lợi hại không? A? Rất muốn khen tôi đúng không? A ha ha, đại gia rất khiêm tốn, sẽ không kiêu ngạo. Khen tôi đi, yên tâm khen, không thành vấn đề.”
“A Học, chúng ta đi mau.”
“Được.”
Hai người nói xong nắm tay nhau bỏ rơi Đào Chân muốn được khen đi hướng ngoài cửa.
Chiếc xe hôm qua hai người lái đã bị cương thi trên đường tập kích đánh móp méo hết. Ba người chỉ có thể vừa đánh quái vừa kiếm xe tốt hơn. Nhưng chưa tìm được xe ngược lại gặp phải tình tiết cẩu huyết... anh hùng cứu mỹ nhân. Khiến Tả Minh Vũ bất mãn, anh hùng là Đào Chân. Vì cái gì khiến Tả Minh Vũ bất mãn? Sự việc là thế này.
Lúc ba người đang kiếm xe thì thấy có người đẹp vừa khóc kêu vừa chạy trốn, mặt sau theo ba cương thi ghê tởm. Đào Chân sải bước vung ba nhát dao.
“Lách cách cách” ba tiếng, tay vung dao chém, ba cương thi nằm phơi thây. Đào Chân làm động tác thật là đẹp trai. Giải quyết cương thi xong Đào Chân định ngoái đầu hỏi han người đẹp, ai biết vừa xoay lại đã thấy người đẹp nhào vào *** Nghiêm Học khóc.
“Tôi nói, là tôi cứu cô, chẳng phải cô nên nhào vào *** tôi khóc sau đó lấy thân báo đáp ư?” Đào Chân nói không nên lời.
“Nhưng tôi thích đáng yêu!” Người đẹp thẳng thắn nói.
Nhiệt độ chớp mắt giảm hai mươi độ, quanh người Tả Minh Vũ tỏa ra áp suất thấp.
Nghiêm Học còn thần kinh to an ủi người đẹp. Tả Minh Vũ giận quá tiến lên một bước đẩy người đẹp ngã xuống đất, ôm lấy Nghiêm Học hung dữ trừng người đẹp.
Người đẹp gặp tình huống bất ngờ trở tay không kịp, ngây ngốc nhìn Tả Minh Vũ và Nghiêm Học. Nhìn nhau vài giây, người đẹp bỗng hét to nhảy cẫng lên, không lo đến cái ௱ôЛƓ ngã đau mà kéo cánh tay Tả Minh Vũ, Nghiêm Học, liến thoắng hỏi.
“Các người là một cặp? Là một cặp đúng không? A a a a a a, đáng yêu ૮ɦếƭ được! Tôi ủng hộ các người, hai người phải hạnh phúc đó!”
Tả Minh Vũ và Nghiêm Học bị người đẹp khiến cho câm nín. Người đẹp rõ ràng là phiên bản lần đầu gặp Đào Chân. Đào Chân và người đẹp tựa như vừa gặp đã thấy quen, sau đó bỗng biến thành gặp nhau hận muộn, rồi bỗng đến không lời để nói, lại sau nữa bỗng xảy ra chút gian tình. Đây là nói sau.
Sau đó nhóm người biết tên người đẹp là Hàn Thanh Hương. Tên thì thanh nhã nhưng người quá điên cuồng, nhưng cứ là đúng khẩu vị của Đào Chân. Hàn Thanh Hương còn có một cô bạn thân núp gần đó, nàng nói muốn ba người mang mình đi kiếm người đó. Tả Minh Vũ không muốn mang theo họ, nhưng Đào Chân liên tiếp dùng ánh mắt đáng thương nhìn Nghiêm Học. Nghiêm Học bất nhẫn đã gật đầu. Nghiêm Học gật đầu, Tả đại thần sợ vợ sao không đồng ý được? Vậy nên bốn người chém quái tìm người.
Bảy quẹo tám rẽ, Hàn Thanh Hương dẫn ba người tới một ngõ nhỏ không dễ bị phát hiện. Hàn Thanh Hương quẹo vào ngõ thì bắt đầu kêu gọi cô bạn thân.
“Tiểu Chi, Tiểu Chi, tôi tìm người đồng hành nè, mau ra đi!”
Hàn Thanh Hương vừa nói xong thì một cánh cửa nhỏ trong hẻm ló ra đầu một cô gái đẹp. Nghiêm Học nhìn thấy hô một tiếng.
“Tiểu Chi!”
Tiếng kêu khiến mọi người ngây ra, cùng nhìn hướng Nghiêm Học.
Vài giây sau, chỉ nghe người đẹp kêu Tiểu Chi bật thốt.
“Nghiêm... Nghiêm Học? Là anh sao?”
“Tiểu Chi, là tôi.” Nghiêm Học đáp.
Người đẹp kêu Tiểu Chi chạy ra ôm lấy Nghiêm Học, khóc lớn. Đào Chân đứng bên cạnh buồn bực. Sao Nghiêm Học được hoan nghênh như vậy chứ? Người đẹp đều nhào vào lòng cậu.
Tả Minh Vũ đứng bên cạnh từ đầu tới giờ không ra tiếng, nhưng biểu tình âm trầm nhìn Tiểu Chi. Tiểu Chi cảm giác ánh mắt lạnh lùng của Tả Minh Vũ, ngẩng đầu lên. Nghiêm Học thế này mới chú ý không khí cứng ngắc. Nghiêm Học lặng lẽ đẩy Tiểu Chi ra, nói với Tả Minh Vũ.
“Minh Vũ, đây là An Tiểu Chi, là bạn gái cũ của em, hiện tại là bạn bình thường.” Nói xong cậu quay sang An Tiểu Chi. “Tiểu Chi, đây là Tả Minh Vũ, là... ừm... ông xã của tôi.”
An Tiểu Chi đang không vui vì Nghiêm Học giới thiệu mình chỉ là bạn bè thì nghe từ ông xã, bật thốt.
“Ông xã?”
“Ừm, cái đó... hiện giờ tôi cùng với Minh Vũ.” Nghiêm Học đáp.
“Học, có phải anh trả thù em bỏ rơi anh không? Vậy cũng không cần kiếm người đàn ông đến dằn mặt em chứ.” An Tiểu Chi hỏi.
“Ưm... Tiểu Chi, tôi thật sự cùng Minh Vũ một chỗ. Tôi... cái đó... ưm... tôi đã là người của Minh Vũ.” Nghiêm Học cắn răng, đỏ mặt thổ lộ.
Hiển nhiên Tả Minh Vũ rất hài lòng lời nói của Nghiêm Học, hôn lên khuôn mặt cậu bởi vì ngại ngùng mà đỏ bừng, trìu mến cười.
Nghiêm Học được Tả Minh VKch lệ, lại mở miệng.
“Tiểu Chi, việc giữa chúng ta thì tôi đã sớm không để ý nữa. Bây giờ tôi rất yêu Minh Vũ, tôi rất hạnh phúc. Sau này chúng ta vẫn là bạn nhé.”
An Tiểu Chi vẫn không nói lời nào, bởi vì cô vốn không muốn làm bạn với Nghiêm Học. Mới rồi lúc cô nhào vào *** Nghiêm Học khóc, mới phát hiện thì ra người đàn ông mặt trẻ con này đáng tin như vậy. Cô đang nghĩ cách nối lại tình xưa với Nghiêm Học, đột nhiên nghe sự thật cậu ở cùng một người đàn ông, An Tiểu Chi cảm thấy mình không có cách nào chấp nhận. Cô quyết định phải trừ bỏ Tả Minh Vũ, ςướק lại Nghiêm Học! An Tiểu Chi quyết định xong hung dữ trừng Tả Minh Vũ một cái, sau đó nói với Nghiêm Học.
“Học, anh sẽ chăm sóc em đúng không? Chúng ta không phải là bạn sao?”
Hừ, trước tiên phá hư cảm tình các người đã rồi thừa dịp ςướק lại Nghiêm Học!
“Ừ, tôi sẽ chăm sóc cô.” Nghiêm Học vốn không phát hiện ẩn ý trong câu nói của An Tiểu Chi.
Nhưng nhạy bén như Tả Minh Vũ sao không đoán được một hai? Vậy nên Tả đại nhân lên tiếng.
“A Học, để anh tới chăm sóc An Tiểu Chi đi. Chỗ này chỉ anh có thể rảnh rang chăm sóc người khác mà không cần lo lắng điều gì. Đừng để anh lo lắng cho em, được không?” Tả đại nhân nói như vậy.
Nghiêm Học suy nghĩ, thấy cũng đúng, liền cười gật đầu. An Tiểu Chi đang bởi vì Tả Minh Vũ chen chân mà bực mình, đột nhiên nghĩ lại, hừ, nếu ngươi đã chăm sóc ta vậy chẳng phải ta càng dễ ra tay với ngươi sao? Thế nên cô cũng vui vẻ đồng ý.
Còn về Hàn Thanh Hương thì bị bạn Đào Chân đã rơi vào bể tình không thể thoát ra ân cần chăm sóc. Vậy nên đội ngũ không đoàn kết lặng lẽ sinh ra.
Tả Minh Vũ tìm cơ hội lặng lẽ dặn dò Nghiêm Học và Đào Chân trước đừng nói việc anh là thể biến dị. Đương nhiên Nghiêm Học, Đào Chân lập tức đồng ý. An Tiểu Chi thì vì để Tả Minh Vũ thả lỏng cách giác tiện cho mình ra tay, ân cần chăm sóc anh, ngược lại khiến Nghiêm Học ghen lên. Tuy Tả Minh Vũ đều dùng mặt lạnh đáp lại An Tiểu Chi, kỳ thật anh thấy Nghiêm Học ghen thì rất là vui.
Mọi người liên tục chạy hơn mười ngày không nghỉ ngơi tốt, hôm nay rốt cuộc tìm tới một căn nhà không tệ lắm. Nhà rất khá, không có máu me vì bị cương thi tấn công. Năm người nhất trí đồng ý nghỉ ngơi tại đây một đêm. Căn nhà này dường như đã lâu không có người ở, trong nhà có một tầng tro bụi. Lầu một và lầu hai có phòng ngủ. Lầu một có một phòng chắc là phòng của chủ nhà. Lầu hai song song ba phòng, chắc là phòng khách. Năm người vì để an toàn, mọi người ở gần nhau chút nên quyết định ở lâu hai. Mọi người vội bắt tay vào dọn dẹp, khoảng nửa tiếng sau thì đã có thể ở tạm một đêm. Thật ra điều kiện như vậy so với hiện tại thì đã tốt lắm rồi.
Sắp xếp phòng dĩ nhiên là Tả Minh Vũ và Nghiêm Học một phòng, Hàn Thanh Hương cùng An Tiểu Chi một phòng, Đào Chân một phòng. Mọi người ở gần, có tình trạng gì hét to là được. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dĩ nhiên rất vừa lòng sắp xếp như vậy. Dù sao hai người gần đây vừa phải chăm sóc con gái trong đội vừa phải đối kháng cương thi, đã lâu không thân mật. Đương nhiên cũng có người tức giận, người này là An Tiểu Chi. Nhưng cô không có tư cách phản đối, bởi vì đó hiển nhiên là sắp xếp tốt nhất. Vậy nên cô chỉ có thể ăn cục tức, nhưng không cản trở cô “ân cần” với Tả Minh Vũ.
Thế nên An Tiểu Chi lại đến thêm phiền.
“Minh Vũ, mệt rồi hả? Uống nước không?” An Tiểu Chi lấy ra nước trong ba lô sau lưng mình đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ.
Vốn Tả Minh Vũ không thèm để ý cô, nhưng vô tình liếc bé Nghiêm Học đáng yêu đang “cảnh giác” nhìn hai người “thân thiết”, Tả Minh Vũ thầm cười, vươn tay nhận nước.
An Tiểu Chi thầm vui mừng. Tên này rốt cuộc thả lỏng cảnh giác với mình rồi? Mình rốt cuộc có thể bắt đầu kế hoạch làm sao để hắn ta “ngoài ý muốn” ૮ɦếƭ? Đang lúc An Tiểu Chi thầm vui sướng thì tình huống ngoài ý muốn xảy ra... Nghiêm Học đá văng tay Tả Minh Vũ định cầm nước! Tiểu thụ muốn tạo phản!
Tả Minh Vũ mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn Nghiêm Học. Cậu chẳng chút yếu thế cúi đầu trừng anh. (Bởi vì Minh Vũ đang ngồi, A Học thì đứng.)
Tả Minh Vũ bỗng đứng dậy, kéo Nghiêm Học lên lầu hai. Nghiêm Học không phản kháng đi theo Tả Minh Vũ, chỉ là sau khi đi vào, cậu đóng cửa cái rầm.
Ba người dưới lầu biểu tình khác nhau. Hàn Thanh Hương chợt hiểu ra Nghiêm Học đang ghen, xấu xa cười. Đào Chân thì khó hiểu, nhưng thấy Hàn Thanh Hương cười đẹp quá cũng đi theo ngây ngô cười. An Tiểu Chi bởi vì kế ly gián thành công mà vui vẻ, cười gian.
Chúng ta chuyển ống kính đến phòng khách chính giữa nào.
Sau khi vào phòng, Nghiêm Học bỏ ra tay Tả Minh Vũ kéo mình, tức giận dựa vào tường. Tả Minh Vũ không giận, ngược lại tới gần Nghiêm Học, nhẹ giọng nói bên tai cậu.
“Bà xã, em ghen hả?” Nói xong nhẹ cắn vành tai Nghiêm Học. Tai cậu rất mẫn cảm, bị Tả Minh Vũ cắn khẽ run lên.
Nhưng Nghiêm Học không quên tình hình hiện tại, đẩy Tả Minh Vũ ra, nói.
“Anh thích cô ta như vậy à? Có đúng không? Làm gì gần sát cô ta dữ vậy? Hèn chi chủ động yêu cầu chăm sóc người ta, thì ra là vừa mắt người ta chứ gì!”
Tả Minh Vũ nghe xong cười phá lên. Nghiêm Học chưa từng thấy Tả Minh Vũ cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt đẹp trai khiến cậu thất thần. Nhưng Tả Minh Vũ cười thành công chọc giận Nghiêm Học. Mình rõ ràng khó chịu như vậy mà anh ta còn có tâm tình cười!?
Nghiêm Học mở cửa định ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc