Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Chương 05

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Tô Ca nghe vậy, lông trên người liền dựng hết lên,trong lòng hít một luồng khí lạnh. Bọn chúng, chắc không phải là bọn Biến th' mua bán nội tang người mấy ngày trước đăng trên internet chứ? Nếu là thật... Càng sợ hãi, Tô Ca lại càng bình tĩnh. Chuyện xảy ra hiện giờ sợ hãi cũng vô ích! Quan trọng là nghĩ cách cầu cứu.
Mình đi toilet lâu như thế chưa về, Trần Lê phát hiện chắc sẽ tới tìm cô chứ? Việc quan trọng trước mắt là làm thế nào kéo dài thời gian.Trong đầu vừa nghĩ, cô còn chưa có nghĩ được cách nào tốt, chỉ thấy người đàn ông vóc dáng cao gầy đỡ cô đi ra khỏi toilet.Người thấp hơn đi bên cạnh vừa đi vừa thao thao bất tuyệt:
"Anh em, không phải tôi nói cậu! Không phải là cãi nhau một chút thôi sao, sao lại để bạn gái mình uống nhiều như thế chứ?"
Người đàn ông vóc dáng cao vừa đi vừa nói: "Ai mà biết được tửu lượng của cô ấy kém thế chứ!"
Trong quán bar người đi ngang qua tò mò nhìn thoáng qua, lại thấy không có gì thú vị liền quay đầu đi, mắt thấy còn ba bốn bước nữa là ra khỏi quán bar. Tô Ca cực kỳ lo lắng! Người đàn ông thấp nhỏ luôn đi bên cạnh che chắn,bọn họ lại đi sát vào tường, cơ bản là Trần Lê không thể nhìn thấy cô!
Chẳng lẽ đêm nay cô thật sự là chạy trời không khỏi nắng? Không! Cô tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ được! Có thể là H*m mu*n được sống quá mãnh liệt, Tô Ca mở to đôi mắt hi vọng có ai đó có thể nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của cô, đột nhiên trng tầm mắt xuất hiện một người đàn ông, trên người mặc bộ comple đặt may màu đen, cái cằm như được gọt sẵn, thân thể cường tráng.
Nhất là cặp mắt sắc bén kia,giống như có lực khiến người ta khiếp sợ. Nếu là ngày thường, bác sĩ Tô có khả năng sẽ cảm thán một phen, một người đàn ông có sức hấp dẫn biết bao a! Nhưng mà hiện giờ là giây phút tính mạng bị đe dọa, Tô Ca chỉ có thể dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn anh ta, ý tứ cầu xin trong mắt cực kỳ rõ ràng.Cô cố gắng nhúc nhích môi tạo khẩu hình " Cứu mạng"
Người đàn ông này, có thể nhận được ám hiệu cầu cứu của cô chứ? Ai ngờ người đàn ông đó giống như không phát hiện, như không có gì quay đầu đi.Lúc này đã đi tới cửa quán bar, mắt thấy sắp đi ra rồi. Tô Ca thấy cực kỳ tuyệt vọng, qua đêm nay, trên thế giới này chắc sẽ không còn tồn tại người tên Tô Ca này rồi. Chỉ còn lại những phần *** trên cơ thể này của cô, sẽ tiếp tục hoạt động trên cơ thể người khác.
Hai người đàn ông dìu cô ra khỏi quán bar, đi ra vài bước liền rẽ vào một cái hẻm nhỏ tối tăm bên cạnh. Con hẻm này cực kì tối nhưng mà trăng đêm nay rất sáng, đúng thật là trăng đêm nay rất sáng a, chỉ tiếc là qua đêm nay, cô không có cơ hội được ngắm lần nữa rồi.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, người đàn ông thấp lùn vẫn đi bên cạnh đột nhiên ngã xuống một cách kì lạ, tiếp theo lại có một tiếng kêu rên, Tô Ca nhìn thấy một bóng đen giống như quỷ, chỉ hai lần chuyển động nhẹ nhàng, hai người đàn ông bắt cô đi cứ thế mà ngã xuống đất. Toàn bộ quá trình không vượt quá 30s.
Lúc người đàn ông dáng cao hơn ngã xuống, bóng đen nhanh nhẹn vững vàng đỡ lấy Tô Ca. Xuyên qua ánh trắng, Tô Ca mới phát hiện bóng đen cứu cô chính là người đàn ông đẹp trai mà cô đưa ra ánh mắt cầu cứu ở quán bar. Thì ra ám hiệu cầu cứu của cô, được anh ta tiếp nhận được!
Người đàn ông đó nhét cái gì đó vào miệng Tô Ca, vị chát chát, Tô Ca không xem xét liền nuốt xuống. Sau đó liền giật mình phát hiện tay chân của mình có thể cử động được rồi!
"Cảm..." Chữ ơn còn chưa nói xong, người đàn ông kia thế nhưng lại ấn cô sát vào tường, tay nâng cằm cô lên, cúi người liền hôn xuống! Tô Ca sợ ngây người, khẽ hừ một tiếng, đầu lưỡi người đàn ông liện thuận thế xông vào,trằn trọc hấp thụ, công thành đoạt đất. Tô Ca cảm thấy được cả người mềm nhũn, cả người giống như một vũng nước, chỉ có thể suy yếu tựa vào người người đàn ông đó.
Răng môi chạm nhau, ngay tại lúc hôn tới động tình, Tô Ca đột nhiên cảm thấy đau xót trên môi, người đàn ông kia thế nhưng lại hung hắn cắn môi cô một cái. Trong nháy mắt Tô Ca liền thanh tỉnh, vừa rồi cô..., nhưng thế nào lại chìm đắm trong nụ hôn với người đàn ông chỉ mới gặp lần đầu?
"Tiểu Cách Cách" tiếng nói đàn ông trầm thấp thì thầm bên tai cô.
"Nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của em, anh đã muốn làm thế này rồi!"
Tô Ca cảm giác trong đầu đặc như hồ, cái gì cũng không phản ứng được. Người đàn ông dường như rất hài lòng với bộ dáng ngu ngơ của cô, lại hôn lên môi cô một cái, rồi sau đó nói:
"Về sau không được tới những chỗ nguy hiểm như thế này nữa! Đây không phải là chỗ những cô gái tốt nên tới!"
Dứt lời liền lấy điện thoại của Tô Ca ra ấn số 110, sau đó đem điện thoại nhét vào tay Tô Ca, xoay người muốn rời đi.
"Này,ân nhân, anh tên là gì?" Tô Ca nắm lấy cổ tay áo của anh. Người đàn ông quay đầu, cười nhẹ nói: "Tần Mặc Nhiên". Vừa dứt lời liền cạy ngón tay cô ra sau đó nhanh chóng rời đi. Cả người rất nhanh liền hòa vào trong màn đêm.
Tô Ca đang muốn đuổi theo, đột nhiên trong điện thoại truyền tới một giọng nam rất nghiêm chỉnh: "Xin chào, đây là cục cảnh sát Đại Lý, xin hỏi ngài có chuyện gì không?
Nói tóm tắt một lần quá trình sự việc. Cảnh sát nói mười phút nữa sẽ đến, bảo Tô Ca đợi ở hiện trường. Hai người đàn ông bắt cóc Tô Ca đã sớm bị Tần Mặc Nhiên làm hôn mê nằm trên mặt đất Tô Ca lại gọi điện thoại cho Trần Lê, đúng như dự đoán đầu bên kia Trần Lê mắng to một trận, rồi sau đó là chạy tới cùng cô chờ cảnh sát.
Thế mà cùng đi lại còn có người đàn ông vừa rồi tiếp cận ở quán bar khiến cho Tô Ca ghê tởm. Bĩu môi, Tô Ca quyết định coi như không thấy anh ta. Cảnh sát rất nhanh liền tới, đưa các cô về cục cảnh sát lấy khẩu cung. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngồi đó, một đôi mắt như diều hâu không chớp nhìn chằm chằm Tô Ca, trên mặt đều là kinh ngạc.
Sau khi hai tên ςướק kia được cứu tỉnh, dưới áp lực của màu xanh đồng phục cảnh sát cùng màu đen phòng khẩu cung, lời khai có trăm ngàn chỗ hổng, chỉ lát sau liền đem tất cả sự tình nói ra. Vị cảnh sát cầm tờ khai đi tới trên mặt là thần sắc kính nể nhìn Tô Ca nói:
"Làm bác sĩ quen thuộc với chuyện dao kéo thật là lợi hại a. Lần này dường như là đánh thẳng vào huyệt mê của hai người này, trong đó một cái xương bánh chè đã bị chém đứt. Bác sĩ Tô thật sự là rất cừ! Ngay cả những người đàn ông xuất thân từ trường quân đội như chúng tôi cũng không chắc chắn có thể ra tay chuẩn ác như thế ~
Bác sĩ Tô,không bằng chuyển ngành tới làm cảnh sát chỗ chúng tôi đi!"
Đội trưởng đội cảnh sát kia liếc mắt một cái cười nói:
"Hứa Xương thấy mầm non tốt đã muốn đào góc tường, bác sĩ Tô cũng đừng để ý nhé. Có điều thân thủ nhanh nhẹn như thế,một phút đã đốn ngã hai người đàn ông to lớn hung dữ, bác sĩ Tô thật sự không suy tính đổi nghề vào làm cảnh sát ở cục chúng tôi sao?"
Tô Ca đỏ mặt, cô còn chưa kịp trả lời, thì Trần Lê đã ςướק lời đáp:
"Muốn bác sĩ Tô đổi nghề là không thể, nhưng mà bác sĩ Tô của chúng ta tới bây giờ cũng chưa có bạn trai! Đội trưởng và cảnh sát Hứa nà có muốn báo danh không?"
Nhân viên cảnh sát tên Hứa Xương kia sờ sờ cái gáy, cười ngây ngô nói "Hay là thôi đi, với thân thủ này của bác sĩ Tô, về sau nếu cãi nhau, tôi chắc chắn là bị đánh gục sớm.
Mọi người đều cười. Đội trưởng kia nhìn về phía Tô Ca, ý tứ tìm tòi nghiên cứu trong mắt cực kì rõ ràng, anh ta nói:
"Trước kia bác sĩ Tô có luyện qua?"
Tô Ca cười nhạt nói "Luyện qua một chút, về sau cơ bản đều là bỏ phí rồi."
Mặc dù hai người kia rõ ràng không phải do cô đánh ngất cô vẫn một lời tiếp nhận. Bởi vì trực giác của cô Tần Mặc Nhiên chắc không hi vọng có người biết anh xuất hiện. Lưu lại khẩu cung xong, lúc muốn rời khỏi cục cảnh sát, vị đội trưởng kia nói với cô:
"Hai ngày này bác sĩ Tô tốt hơn là nên ở lại Đại Lý,có khả năng hai ngày này sẽ nhận được sự khen ngợi biểu dương gì gì đó."
Tô Ca đồng ý. Sau đó liền rời cục cảnh sát. Trần Lê nói với người đàn ông đi theo kia:
"Anh về trước đi, có rảnh liên lạc sau."
Người đàn ông đó sờ sờ cái mũi, cực kì thức thời bước đi. Nửa người Trần Lê dường như là dán lên người Tô Ca,cả khuôn mặt muốn cười đỏ bừng như hoa rồi.
"Tô Ca, cậu có phát hiện vị đội trưởng kia một mực nhìn cậu không? Nói không chừng là thích cậu rồi. Giữa các cậu còn diễn trò nữa chứ."
Tô Ca tức giận đẩy đầu của cô ấy nói:
"Chờ ngày nào đó Trần Lê cậu tìm được bạn trai cố định, hãy trở lại quan tâm việc chung thân đại sự của tớ."
Trần Lê nghẹn lời, hừ hai tiếng liền quay đầu đi. Lại ở lại Đại Lý ba ngày, ba ngày này Tô Ca không còn hứng thú du sơn ngoạn thủy, cả ngày liền nhốt mình trong khách sạn ăn no liền ngủ,ngủ đủ liền ăn.
Rất nhanh kết quả điều tra sự kiện bắt cóc kia liền có. Hai kẻ kia đều là người trong một tổ chức buôn Bán nội t*** người, từ hai người bọn họ điều tra ra, một đường dây lớn đường dây buôn Bán nội t*** người ẩn náu ở Đại Lý đều được đưa ra ánh sáng. Tổ chức này đã thực hiện tổng cộng 37 vụ mua Bán nội t*** người, mà người cầm đầu thực sự phía sau lại là một cán bộ ở thành ủy, vụ án này kinh động cả Đại Lý rồi.
Những việc này Tô Ca đều nghe được từ miệng Trần Lê, bản thân cô cơ bản là không quan tâm,mấy ngày nay ý nghĩ trong đầu tất cả đều là người đàn ông thần bí Tần Mặc Nhiên kia. Bác sĩ Tô vò đầu âm thầm nghĩ, xem ra trở về liền nói với mẹ già sắp xếp cho cô đi xem mắt thôi.
Ngày thứ tư,sau khi nhận được khen thưởng " Công dân danh dự Đại Lý" từ tay đội trưởng đội cảnh sát kia, Tô ca liền thu thập hành lý cùng Trần Lê ngồi chuyến bay cuối quay về Dương Châu. Dọc đường đi Trần Lê đều nói lần này Tô Ca giống như là lập quân công cái gì gì đó, Tô Ca cơ bản là không nghe lọt, lên máy bay liền ngủ.
Cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ người đàn ông tên Tần Mặc Nhiên kia cả người đầy máu nằm trên đất, sau cùng miệng vẫn thì thào cái gì đó. Tô Ca ghé sát vào nghe, mới phát hiện lời anh ta nói chính là:
"Sau khi hoàn thành... lấy em... Chờ..."
Vừa tỉnh ngủ thì liền tới nới, lúc về tới nhà mẹ Tô vẫn đang nấu canh. Nhìn thấy Tô Ca vào cửa liền xông lên sau đó ôm thật chặt, trong miệng vẫn luôn nói: "Con gái, mẹ nhớ con muốn ૮ɦếƭ đi được!"
Tô Ca nở nụ cười, cô nghĩ vẫn là ở nhà là tốt nhất, cứ như thế tìm một người đàn ông, an phận cùng nhau sống thật tốt đi. Người đàn ông tên Tần Mặc Nhiên kia, coi như là cuộc gặp gỡ kì là ngoài ý muốn khi đi du lịch đi.
Sau khi cực kì tự nhiên nói với mẹ Tô ý nghĩ muốn tìm một người đàn ông xem mắt,chưa tới một phút đồng hồ Tô Ca liền hối hận rồi.
Mẹ Tô lôi kéo tay Tô Ca, dáng vẻ lệ tuôn nào nói: "Con gái, cuối cùng còn cũng trưởng thành rồi" ánh mắt nhìn cô một hồi, sau đó bỏ qua cô chạy đi gọi điện cho những người bạn già muốn lấy ảnh chụp.
Tô Ca vỗ trán than nhẹ, mẹ già không ra tay thì thôi, vừa ra tay có thể đem tất cả thanh niên tài tuấn toàn thành Dương Châu mang tới rồi. Ma xui quỷ khiến, Tô Ca hô tô một tiếng với mẹ già "Không phải quân nhân không lấy!" Quân nhân, chắc là gần nhất với Tần Mặc Nhiên nhỉ? Trên người bọn họ đều có một loại phẩm chất đặc biệt, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, không, Tần Mặc Nhiên còn cường thế hơn quân nhân. Tô Ca nhếch miệng, bắt đầu chờ mong với những cuộc xem mắt sắp tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc