Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Chương 03

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Tô Ca, đừng sợ! Cô tự tiếp thêm dũng khí cho mình, xem như là tiêu tiền tìm một trai bao để chính mình thực hành lớp sinh lí đi. Hơn nữa nếu thật sự xem là trai bao,cái tên Tần Mặc Nhiên này nếu xem là trai bao thì cũng là cực phẩm trong các trai bao rồi. Với tầng lớp có mức lương như cô thế này thì có lẽ không thể **** được rồi.
Nhìn trong gương, nhếch lên một nụ cười châm chọc, Tô Ca nghĩ, lần đầu tiên gặp phải người đàn ông như thế, nói không chừng chính mình vẫn được lợi mà. Lau khô cơ thể, tiện tay khoác thêm áo tắm có sẵn ở khách sạn. Tô Ca liền đi ra ngoài. Tần Mặc Nhiên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thấy cô đi ra, mắt sáng lên nhìn cô chằm chằm,ánh mắt hơi trầm xuống. Tô Ca cực kỳ thức thời đi vòng qua anh, leo lên giường, nhân chăn lên nằm xuống cạnh anh.
"*** tắm ra" thanh âm đàn ông khàn khàn,lộ ra khí thế không để người khác phản bác. Tay Tô Ca nắm chặt vạt áo, dừng một chút, rồi vẫn dứt khoát lột bỏ áo tắm ra. Hiện tại cô ở trong chăn, không một ***.
Tần Mặc Nhiên duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng. Cơ thể dính sát vào người cô, hai chân cực kì tự nhiên quấn chặt lấy đù* cô. Cơ thể Tô Ca run lên, cố gắng liều mạng thuyết phục chính mình, nhưng mà cô vẫn không thể chấp nhận cùng chung giường với người đàn ông mới quen một ngày. Cho dù, lần này thật ra không cần cô phải chấp nhận.
Tay Tần Mặc Nhiên đặt ở sống lưng Tô Ca,như khiêu khích nhẹ nhàng vuốt ve xuống dưới.Ngay lúc trượt tới bên eo, cuối cùng Tô Ca cũng không chịu nổi, cô đưa tay nắm lấy tay của anh,nụ cười cố gắng loại bỏ chút chán ghét, xem như không có việc gì nói: "Anh, anh đợi một chút, cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề có kinh nghiệm, tôi sợ đau"
Người đàn ông nghe thấy, đôi mắt sáng rực tối lại một chút. Rõ ràng Tô Ca cảm nhận được vật hơi cứng rắn trên bụng mình,nóng bỏng. Mặt không tự giác đỏ lên. Cô cảm nhận được tay cửa người đàn ông lại càng thăm dò xuống dưới.
"Lại đợi một chút nữa đi!"
Dường như có chút không khống chế được, tay của Tô Ca lại lần nữa vươn ra cản trở sự xâm lấn của người đàn ông. Tần Mặc Nhiên nhíu mày,trên mặt hiện vẻ nghi ngờ nhìn cô. Tô Ca bình tĩnh nói: "Anh không mang "áo mưa" sao?" Dường như trong mắt Tần Mặc Nhiên hiện lên chút ý cười, anh nói: "Lần đầu làm, chắc hẳn sẽ không mang thai."
Tô Ca bị nụ cười của anh làm cho mê muội, đây là vấn đề mà mỗi người đều biết, anh ta xem cô là kẻ ngốc sao? Lông mày dựng thẳng lên, không hề suy nghĩ mà thốt lên: "Dĩ nhiên là tôi biết sẽ không dễ dàng mang thai! Chính là tôi sợ anh có bệnh thôi!"
Vừa dứt lời, cô liền biết cô tiêu rồi, mặt của Tần Mặc Nhiên đã thật sự đen như mực. Tô Ca ơi là Tô Ca,mày lại trực tiếp nghĩ ngời người đứng đầu xã hội đen là có bệnh, không phải mày muốn ૮ɦếƭ thì là gì?
Cơ thể C*ng c*ng, Tô Ca không dám cử động gì, sợ một giây sau thú tính của Tần Mặc Nhiên bộc phát liền chặt co thành tám phần. Ánh mắt Tần Mặc Nhiên nhẹ nhẹ lướt trên mặt Tô Ca một lượt, sau đó đội nhiên nói:
"Cô tên là gì?"
"Tô Ca"
Vừa dứt lời Tô Ca cũng cảm giác được thân hình phía trên mình chấn động rất mạnh. Đợi tới khi cô phản ứng kịp cơ thể Tần Mặc Nhiên đã dời đi, khoảng cách giữa hai người được kéo dãn ra,dường như có một người rời đi rồi.
Cơ thể Tô Ca cứng đờ, anh ta làm như vậy, là có ý gì? Thể hiện rằng anh ta sẽ không chạm vào cô nữa sao? Hay là... Bị mình phá hỏng hứng thú chuẩn bị đem cô cho tên tóc vàng kia? Dường như để chứng thực suy nghĩ của cô, Tần Mặc Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, màu đen trong mắt đã biến mất,mà lại thấy như có hàng trăm hàng vạn tâm tình trong mắt, thần sắc khó hiểu. Anh ta nói: "Mặc quần áo!"
Tô Ca cả kinh, chẳng lẽ thật sự giống như cô đoán? Trong đầu lập tức trống rỗng,Tô Ca không hề suy nghĩ liền bổ nhào lên người anh, hai mắt tội nghiệp nhìn anh nói: "Người tôi chọn chính là anh, anh không thể ném tôi cho người khác!"
Tần Mặc Nhiên hơi nhíu mày, sau một lúc liền cười nhạo nói: "Thật không hiểu nôi trong cái đầu nhỏ của cô chứa cái gì! Tiểu Cách Cách, bộ dạng của cô hiện giờ thế này, làm sao tôi có thể yên ổn mà ngủ hả?"
Ngủ, đi ngủ? Ý anh ta nói, là không cần làm gì nữa,thật không? Tô Ca là một người rất tò mò, thắc mắc không hề để trong long, nghĩ như thế nào liền hỏi ra. Đợi khi phản ứng kịp, lập tức vùi đầu vào chăn, xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ! Tô Ca ơi Tô Ca, ý nghĩ câu đó giống như là mày thật sự mong chờ ý! Có cô gái bình thường nào lại còn tự mình giữ lấy người xấu bắt cường bạo? Tô Ca, mày cũng thật không có chút tiền đồ gì!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười nhẹ. Cô cảm giác được hình như Tần Mặc Nhiên sờ sờ tóc của cô, rồi sau đó nói: "Tiểu Cách Cách, mau ngủ đi" mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Tô Ca không thể nói được. Mãi cho tới thật lâu về sau cô mới có thể nhớ tới, lúc này Tần Mặc Nhiên gọi cô là "Tiểu Cách Cách"
Tiểu Cách Cách, biệt danh mang theo ý trêu đùa như vậy, dường như rất lâu trước kia, cũng có người đã từng gọi cô như thế, chỉ là vì có chút mơ hồ lẫn lộn, người kia đã bị cô chôn sâu trong trí nhớ, giống như là hạt bụi, rơi xuống tầng thấp nhất.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, sẽ có người quét dọn lớp bụi kia, lộ ra sự thật đã bị chôn dấu.
Nửa đêm Tô Ca vì mắc tiểu mà tỉnh dậy, mơ mơ màng màng dậy đi toilet. Chỉ nghe một *** vang lên. Một sức mạnh bất ngờ ập tới nháy mắt liền ép cô ở trên giường. Dường như ý nghĩ muốn đi vệ sinh biến mất toàn bộ rồi! "૮ɦếƭ tiệt,cô vừa làm cái gì thế!" Tần Mặc Nhiên rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi nói, mà Tô Ca cũng cảm giác rõ ràng anh ta đang kìm nén kích động muốn nhào lên cắn xe cô.
Làm gì? Cô vừa rồi có làm gì sao? Chỉ là dường như, vừa rồi cô có dẫm lên một cây gậy mà. Cây gậy?!
Cơn ngái ngủ nháy mắt liền biến mất, Tô Ca cảm thấy khí lãnh từ dưới chân. Dường như vừa rồi chỗ cô dẫm lên là... của anh ta. Chắc hẳn anh ta không cho rằng cô đánh lén, muốn phá đi tiểu đệ đệ của anh ta chứ? Tô Ca ơi Tô Ca! Sao mày có thể quên, hiện giờ mày đang bị bắt cóc!
"Việc đó... Vừa rồi tôi muốn đi vệ sinh, tôi... Tôi không cố ý!"
Tần Măc Nhiên nghe thế liền cười trêu tức nói: "Ân huệ như thế của người đẹp, không phải là ai cũng có thể tiếp nhận được."
Dừng một chút lại nói "Mau đi đi" Tô Ca nghe thế giống như được đại xa. Lập tức giống như con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.
Cô không hề nhìn thấy được, Tần Mặc Nhiên ở phía sau nhìn cô, khóe môi hiện ra nụ cười chua sót, tiểu Cách Cách, nhiều năm không gặp như vậy, em vẫn cứ ngờ nghệch như thế, một chút cũng không thay đổi. Đúng là cuộc sống luân hồi,việc đời biến ảo. Em vẫn là một cô gái nhỏ ngây thơ trong trắng mơ hồ như thế, còn anh lại rơi vào trong một nghiên mực lớn. Dù là có dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy cũng không thể bò ra.
Những việc này,nụ cười mỉm của người con gái thuần khiết trong trí nhớ kia, cũng chỉ có thể khắc vào nơi sâu nhất trong quá khứ, yên lặng hoài niệm.
Dĩ nhiên là Tô Ca không hiểu được ý nghĩ của Tần Mặc Nhiên. Đi vệ sinh xong liền trèo lên giường, Tần Mặc Nhiên đang đưa lưng về phía cô, dường như đã ngủ say. Thật kì diệu, đột nhiên cô cảm thấy, thật ra anh ta cũng không được xem là người xấu? Nhưng mà người tốt sẽ bắt cóc người khác sao? Người tốt sẽ chung giường chung gối với người không *** sao? Trong đầu phản đối dữ dội. Nhắm mắt lại, cô quyết định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ như thế nào, ngày mai rồi tính sau!
Trời vừa sáng, Tô Ca đã bị Tần Mặc Nhiên rung thức dậy, hôm nay người đàn ông này đã đổi thành bộ comple màu đen, cảm giác cả người đột nhiên thay đổi, không còn cảm giác dã tĩnh và câm lược mãnh liệt như hôm qua. Comple thẳng thắn, toàn thân lộ ra khí thế thanh quý của công tử thế gia, chỉ có điệu cười khẩy nơi khóe miệng, vẫn có chút lạnh lùng như ngày hôm qua.
"Tiểu Cách Cách" Anh ta ghé sát vào lỗ tai cô mờ ám nói: "Nhanh thức dậy nào, việc ngày hôm nay thật sự rất cần thể lực"
Tô Ca liền cụp mắt xuống, thấy rõ được sự trêu tức trong ánh mắt người đàn ông này, cuối cùng cô cũng tin tưởng,việc trải qua ngày hôm qua cũng không phải cô đang nằm mơ. Hiện giờ bọn họ cũng vẫn là quan hệ kẻ bắt cóc và người bị bắt cóc.Bình tĩnh nhanh chóng thay quần áo trước mặt người đàn ông này, đánh răng rửa mặt đơn giản. Tô Ca mới điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất.
"Anh Trần" cô đứng ở trước mặt anh, cố gắng kiễng chân lên nhìn anh,tranh thủ có thể đối diện cùng anh, để cho anh ta nhìn được sự nghiêm túc trong mắt mình. Nhưng mà vẫn thất bại, chính mình mới cao 1m60 ngẩng đầu nhìn người đàn ông ít nhất cũng cao 1m80 trở lên, cổ đều đã muốn mỏi rồi. Tô Ca cúi đầu, được rồi, khí thế gì gì đó, vẫn bỏ đi. Trong mắt người đàn ông này cô hoàn toàn không đáng nhìn.
"Anh Tần, anh nói hôm nay muốn đưa tôi đi đâu? Chẳng lẽ anh không biết hành động hiện giờ của anh đã cấu thành tội bắt cóc sao?" Những lời này, Tô Ca chuẩn bị đã lâu, cô luôn muốn làm rõ ràng tình cảnh của mình hiện tại, cô phải biết cuối cùng người mang tới cho cô những chuyện này là ai,mục đích là gì. Như vậy cô mới có thể nghĩ cách tự cứu mình.
" Điều gì cũng không được hỏi, biết quá nhiều không tốt cho cô, cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được, chỉ cần cô không làm bậy, cái mạng nhỏ này của cô vẫn có thể giữ được."
Giọng nói của Tần Mặc Nhiên lộ ra chút lạnh lẽo khó hiểu. Tim Tô Ca hoảng sợ,dũng khí mới gom góp được vừa rồi nháy mắt tiêu tan hết. Làm sao cô lại có thể quên hiện tại mình chỉ là tù nhân, cái mạng nhỏ của mình đều bị đối phương nắm trong tay, làm sao lại có thể cùng bọn ςướק đặt điều kiện? Có điều Tần Mặc Nhiên nói sẽ bảo vệ tính mạng cho cô, trực giác Tô Ca tin tưởng anh ta sẽ không lừa gạt cô. Bởi vì anh ta không cần thiết phải lừa gạt cô.
"Anh Tần, Trần Lê bạn tôi đâu? Các người bắt cô ấy làm gì thế?" Sau khi xác định bản thân an toàn, lo lắng nhất của cô bây giờ là Trần Lê, mặc dù bình thường Trần Lê ăn mặc gợi cảm nóng bóng, nhưng bản tính của cô ấy rất truyền thống, cô thật sự sợ nếu cô ấy bị ***, chắc chắn sẽ nghĩ quẩn trong lòng.
Tần Mặc Nhiên nhìn cô một cái nói: "Tình hình hiện giờ của cô ấy tốt hơn cô nhiều"
Tô Ca nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra,điều này chứng tỏ các cô đều có khả năng còn sống trở lại Dương Châu. Có lẽ sự tinh không gay go như cô tưởng tượng.
Hai người đi ra ngoài, ngoài của tóc vàng và A Sẹo A Thừa đã đợi từ lâu. Thấy bọn họ đi ra. A Thừa nháy mắt, tầm mắt ái muội quét qua quét lại trên hai người. Tô Ca không chịu nổi, theo bản năng liền dịch người về sau lưng Tần Mặc Nhiên, dùng anh là lá chắn ngăn chặn tầm mắt A Thừa.
Người tóc vàng kia thấy tình huống này, cười nhạo một tiếng nói:
"Quả nhiên vẫn là ngài Tần có biện pháp với con gái,lúc này mới chỉ qua một buổi tối, người đẹp đã xem anh là trời mà dựa dẫm rồi."
Tần Mặc Nhiên từ chối cho ý kiến, cười nói: "Đi thôi, hôm nay phải cùng Hiên Mộc gặp mặt.". Dứt lời liền đi trước một bước, Tô Ca lập tức đi sát ngay sau anh, cô không dám sóng vai đi cùng ba người kia. Dường như cảm giác được sự sợ hãi của cô. Tần Mặc Nhiên hơi dừng chân, vươn tay ra phía sau. Tô Ca thấy thế, không chút do dự bổ nhào tới, dường như cả nửa người đều dính chặt vào tay anh.
Tần Mặc Nhiên hơi nhíu mày nhưng không có bỏ tay ra, ngược lại tùy ý cô bám lây. Tô Ca thở phào một hơi, chỉ cảm thấy trái tim như rớt xuống rồi. Lúc này nếu trước mặt có một cái gương, chắc chắn cô sẽ thấy, khóe môi mình đang hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Năm người từ sau khách sạn lên chiếc xe Audi ngày hôm qua. Tần Mặc Nhiên lái xe, Tô Ca bị anh sắp cho ngồi ở ghế phụ, ba người còn lại đồng loạt ngồi ở ghế sau. Mãi tới khi đi qua hơn nửa thành phố Đại Lý, chạy tới vùng nói gồ ghề ngoại thành, ௱ô** giống như nở thành hoa tám cánh, Tô Ca mới hiểu được sáng nay Tần Mặc Nhiên nói cần thể lực là chuyện gì rồi.
Đường núi càng lên cao càng dốc, một chiếc xe chở năm người cơ bản là không thể đi lên, sau cùng chỉ có thể để Tóc Vàng lái xe. Còn lại Tần Mặc Nhiên, Tô Ca và A Sẹo A Thừa, bốn người đi phía sau. Cứ như thế thế đi khoảng 15 phút đường núi, ngay khi chân Tô Ca đau tới nổi vô số bọt nước, muốn đặt ௱ô** ngồi dưới đất không muốn đi nữa, bọn họ cũng tới nơi.
Giống như là ở lưng chừng núi,trên khoảng đất trông sau lưng núi, xây vài ngôi nhà thấp như ở nông thôn. Thấy bọn họ tới, một người mặc đồ màu xám dung mạo khó nhìn, giống như là người ông được cử ra đón.
"Tần lão đại, các vị đã đến rồi!"
Tần Mặc Nhiên là người tiến lên trước, nói: "Hiên Mộc thế nào rồi?" Người nọ nói: "Nữ bác sĩ kia cứu chữa rất kịp thời,tính mạng ông Hiên đã không còn nguy hiểm" Tần Mặc Nhiên nghe vậy, khuôn mặt vẫn nghiêm túc rốt cục cũng nở nụ cười.
Tầm mắt của anh nhìn về phía Tô Ca, mới phát hiện cô đang ngẩn người nhìn một biển hoa màu đỏ trước mặt Lúc này Tô Ca đã sơm bị vùng hoa rộng lớn trước mặt dọa cho ngây người suýt chút tim ngừng đập. Một vùng những cây lá hình bầu dục xanh biếc,những cái cây nở bao nhiêu hoa đẹp thế kia, không phải cây thuốc phiện thì là cái gì?
Cây thuốc phiện, là nguyên liệu không thể thiếu để sản xuất thuốc phiện,MT và thuốc K**h th**h. Mới chỉ được thấy một ít trong vườn nuôi trồng của quốc gia để chế tạo thuốc mê hoặc thuốc tê nồng độ cao, nhưng có thể nhìn thấy mỏi mắt như hiện tại, sao không khiến người ta kinh sợ được?
"Rất đẹp?" giọng nói của Tần Mặc Nhiên vang lên bên cạnh, Tô Ca đáp lại: "Đúng là rất đẹp"
"Đúng vậy,vật càng đẹp thì càng độc" Giọng nói thật gần của Tần Mặc Nhiên lúc này giống như là than thở. Tô Ca còn chưa kịp nói tiếp, thì anh đã giữ chặt tay mình, đi vào trong phòng.
"Không phải cô muốn gặp bạn cô sao? Cô ấy chờ cô ở bên trong" Tô Ca nghe vậy, hoàn toàn vứt nỗi sợ khi gặp phải cây thuốc phiện ra sau đầu. Tiến vào trong phòng, như ý muốn Tô Ca thấy được Trần Lê,Trần Lê đang bưng một cái bát, vẻ mặt ôn nhu mớm thuốc cho người đàn ông nằm trên giường. Người đàn ông kia tuy bị thương, nhưng mà toàn thân đều toát lên khí thế văn nhã. Ngũ quan xinh xắn như ngọc khắc, khiến cho cảm giác đầu tiên của Tô Ca là kinh diễm! Cảm giác thứ hai là, một người đàn ông trưởng thành như vậy, sao lại không thể khiến con gái các cô phải bối rối đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc