Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ - Chương 28

Tác giả: Chấp Loạn

Bi Kịch Lại Nối Tiếp Bi Kịch

Trong một căn phòng tồi tàn, ẩm thấp, tường cũ kỹ, đã bong tróc hết lớp sơn bên ngoài tựa như chiếc áo bị sờn rách theo thời gian, sàn gỗ mục nát, trông khung cảnh thật buồn bã và u ám, có hai con người đang ngồi. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, nét mặt hiền hậu, dường như những thử thách của thời gian, tuổi tác không thể tàn phá sắc đẹp của bà nhưng đôi mắt bà sắc lẻm, ánh nhìn xa xăm, không ai đoán biết được bà đang nghĩ gì. Bà cầm tờ báo xem qua một chút, rồi nhếch môi, cười châm biếm và ném tờ báo sang một bên. Nhanh thật, mới đó đã công khai trên báo sao? Xem ra bà quá nhẹ tay rồi, vốn dĩ tưởng chúng nó sẽ giận nhau lâu nên bà khá lơi lỏng, không ngờ mọi việc thành ra như vậy. Chưa gì đã hết giận nhau.....Mắt bà ánh lên tia giận dữ, mặt tối sầm, bà cầm cái ly trên bàn lên, nhấp một ngụm nước, bất ngờ....Xoảng!
Bà ném chiếc ly về phía tường. Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tành. Bà nghiến răng, tay siết chặt. Không thể, bà không thể chấp nhận được. Chẳng lẽ lần này bà lại là người thua sao? Năm xưa, khi thua chị ta, bà đã nhục nhã lắm rồi, còn bị anh ta chửi mắng. Nhất định, bà sẽ không để con của họ hạnh phúc, nhất định....Bà thầm nghĩ, nét mặt vẫn hầm hầm tức tối. Ngồi đối diện bà là một tên cao gầy, râu ria lởm chởm, mắt chứa đầy sát khí, cằm nhọn hoắt, hắn ta mặc một bộ đồ đen bí ẩn, tay không ngừng vung vẩy khẩu S***g trên tay. Hắn ta nhìn về phía bà dò xét, ánh nhìn có phần giễu cợt. Hắn ta cầm tờ báo lên, đọc một lúc rồi buông tờ báo xuống, nhếch mép khinh khỉnh:
- Ghê thật. Mới đó đã câu được con rùa vàng rồi. Xem ra bà đã chính thức thua cuộc, phải không?
- Câm miệng!- Người phụ nữ hét lên, bà trừng mắt, tay càng run run siết lại chặt hơn.
- Ha ha, đó là sự thật, bà cáu gì chứ? Mà bà đang tỏ thái độ với ai? Nên nhớ, tôi là một tên sát thủ *** không ghê tay- Hắn ta cười gằn, ánh mắt thoáng lạnh lẽo
- Hừ, im đi. Bây giờ tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị giúp tôi rồi đấy- Người phụ nữ nở nụ cười độc ác
- Bà muốn tôi làm gì?
- Cứ chờ khi nào có lệnh tôi đã- Người phụ nữ quay bước lên cầu thang, đang đi bỗng bà khựng lại, đôi mắt bỗng chùng xuống. buồn bã
"- Tại sao chứ? Sao anh lại chửi mắng em như vậy? Anh với chị ấy đã chia tay, sao không thể yêu em?
- Câm đi, đều là do cô hại tôi. Trừ khi là cô ấy, chứ có ૮ɦếƭ tôi cũng không yêu loại rắn rết như cô. Thứ phụ nữ dơ bẩn!"
" Dơ bẩn? Ha ha...." Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống má, người phụ nữ cất tiếng cười lớn, nghe tiếng cười của bà thật chua xót và chế nhạo. Bà đứng dậy, đi về phía tủ, lấy một tấm ảnh. Ảnh có chụp hai con người, một nam một nữ đững hạnh phúc bên nhau. Bà bật lửa đốt đi tấm ảnh, nhếch mép :" Ảnh đẹp thật. Hai người hạnh phúc quá nhỉ. Yên tâm đi, tôi có món quà nhỏ cho những đứa con của hai người đấy. Ha ha ha..."
******************************
Buổi sáng.....Bầu trời trong xanh đến lạ. Ông mặt trời từ từ chui ra khỏi chiếc chăn mây, những tia nắng ấm áp rọi xuống mặt đất, xen qua những kẽ lá, vui vẻ chơi đùa. Cơn gió thổi nhè nhẹ, tiếng chim hót vui tai. Không khí dịu mát thoáng đãng vô cùng. Khung cảnh thật bình yên và đẹp xao lòng người. Căn biệt thự tráng lệ, to lớn im lặng, đang đắm chìm trong ánh nắng và sự thơ mộng của cảnh thì ở đâu bỗng vang lên một tiếng hét chói tai:
- HÀN GIA BẢO!!!
Trong biệt thự, ở phòng khách là một cô gái cao ráo xinh xắn, mái tóc đen thả xoã xuống vai, bay nhè nhẹ trong gió. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tinh nghịch đùa giỡn trên tóc cô, như làm tóc cô sáng rực và óng ả hẳn lên. Đôi môi nhỏ xinh của cô khẽ mím lại, đôi mắt u ám liếc xung quanh. Tay cô P0'p chặt tờ báo nào đó, khuôn mặt tối sầm làm "ai đó" rùng mình sợ hãi. Chỉ thấy "ai đó" "khép nép" đi ra, mặt tái đi, đầu cúi gằm, ánh mắt chất chứa tội lỗi , "ai đó" cười gượng gạo và lắp bắp nói:
- Ha...ha...Đình....Đình Nhã à....
Đình Nhã cười lạnh, tờ báo bị cô P0'p nát đến mức không rõ hình dạng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chứa đầy đe doạ, cô hỏi:
- Ha ha, anh không biết chuyện gì hả? Anh ngây thơ quá ha, Gia Bảo?
- Vợ....vợ à.....- Gia Bảo nuốt nước bọt, anh sợ hãi đứng ở góc phòng, không dám nhìn thẳng vào cô
- Giỏi, giỏi lắm. Anh có thể giải thích giúp em chuyện trên báo là sao không? Cái gì mà "Cậu chủ của Hàn gia đã công bố bạn gái của mình. Đó là cô Mai Đình Nhã, 21 tuổi, vv..." ?
- Cái gì chứ? Chỉ là bạn gái sao? Bực thật, mấy cái người phóng viên này làm việc chẳng chuyên nghiệp gì hết, rõ ràng anh bảo họ viết em là vợ an...Hơ...- Gia Bảo tỏ vẻ bực bội. Đang nói, chợt nhận ra mình bị hớ, anh vội im bặt, không dám nói gì, chỉ len lén liếc cô
Sắc mặt Đình Nhã càng lúc càng tối hơn. Cô mỉm cười "dịu dàng", bẻ tay răng rắc:
- Hay thật đấy. Anh bảo cơ à? Đúng là dũng cảm thật. Cũng may anh tự mình thú tội, em đỡ phải điều tra. Nói may, giờ anh thích hình phạt nào?
- Vợ....vợ à....chỉ là...- Gia Bảo lùi dần, bất ngờ, anh quay người chạy đi thật nhanh
- Anh....Dám chạy hả? Mau đứng lại cho tôi! Đứng lại!- Đình Nhã tức tối hét to, cô vội đuổi theo anh
- Ha ha, vợ à, em có biết câu ngốc nghếch nhất là gì không? Đó là câu "Đứng lại", bởi thực tế em biết anh sẽ không bao giờ đứng lại mà vẫn nói. Sao em chạy chậm thế hả vợ? Hình như em mập lên đó- Gia Bảo bật cười, anh nói giọng trêu chọc và càng ra sức chạy nhanh hơn
- Anh....HÀN GIA BẢO! Hôm nay anh ૮ɦếƭ chắc!!!- Đình Nhã thở hồng hộc, cô cố gắng tăng tốc chạy
Hai người đang đùa giỡn vui vẻ thì bỗng....
- Cậu chủ!- Một tên áo đen từ đâu chạy tới, nói lớn. Lập tức Gia Bảo và Đình Nhã dừng lại
- Có chuyện gì?- Gia Bảo cau mặt, anh có vẻ khó chịu khi đang vui đùa với Đình Nhã mà lại bị kẻ khác phá đám
- Dạ, tôi vừa nhận tin báo....cậu Thiên Huy và cô Amelica đã qua đời....- Tên áo đen ngập ngừng
- Sao cơ?- Đình Nhã và Gia Bảo hét to
Đình Nhã thất thần ngồi phịch xuống. Cô không thể ngờ rằng Thiên Huy lại đi theo Amelica. Còn Gia Bảo thì đứng im lặng một hồi. Trong anh trào dâng một mớ cảm xúc hỗn độn. Anh vừa thương xót, vừa đau lòng, lại vừa có chút thấy đúng....Đúng bởi vì những gì Thiên Huy gây ra cho Đình Nhã, hắn đã trả giá, còn thương xót vì cả Amelica và Thiên Huy đều là bạn thân từ nhỏ của anh. Bạn bè gắn bó với nhau suốt mười mấy năm, anh không đau lòng sao được.
- Bỏ đi, giúp ta chuyển đồ đến viếng tang lễ của bọn họ...- Gia Bảo quay đi, anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Niềm vui đùa hồi nãy giờ thay bằng sự buồn bã. Không khí thật căng thẳng. Tên áo đen nhận lệnh chủ vội vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi
- Gia Bảo, sao anh không tới viếng?- Đình Nhã nhẹ giọng hỏi, mắt cô ngân ngấn nước
- Ngốc, đừng lo, anh đã gửi đồ đến đó rồi còn gì. Em khóc cái gì chứ? Sau những gì Thiên Huy gây ra cho em, em việc gì phải đau lòng?- Gia Bảo cười dịu dàng, anh vuốt nhẹ tóc cô
- Gia Bảo, vấn đề không phải vật chất, đồ đạc, mà là tấm lòng. Gia đình của Thiên Huy và Amelica thiếu gì tiền bạc chứ, họ đâu cần đồ của anh. Anh là bạn với họ suốt mười mấy năm, chẳng lẽ tình nghĩa chỉ có vậy? Không phải lúc nào cũng có thể dùng tiền bạc giải quyết mọi thứ đâu...- Đình Nhã thở dài, cô chậm rãi nói
Gia Bảo im lặng một hồi, mắt thoáng dao động
- Anh đi đi, đến chỗ đó. Em sẽ đi cùng anh- Đình Nhã nắm chặt tay anh
Gia Bảo lại tiếp tục im lặng, rồi anh đứng lên, kéo luôn cả Đình Nhã cũng phải đứng. Anh khẽ cười, trìu mến nhìn cô:
- Đúng là....anh chịu thua tính bướng bỉnh của em rồi đó. Được rồi, anh sẽ đi. Em mau đi thay đồ nhanh lên rồi đi cùng anh.
Đình Nhã thấy vậy nở nụ cười hài lòng. Chí ít, làm thay đổi suy nghĩ của con người này là được rồi.....
***************************
Hôm sau...
- Gia Bảo, em muốn về nhà- Đình Nhã đột nhiên đi tới trước mặt anh, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh
- Vợ à, tại sao chứ? Anh làm gì sai sao?- Gia Bảo hốt hoảng
- Không phải, tóm lại anh cứ chuẩn bị xe để em về đi- Đình Nhã lúng túng
- Không được, riêng việc đó thì không- Gia bảo lắc đầu
- Một là anh cho em đi, hai là em sẽ thừa dịp trốn đi- Đình Nhã giở giọng đe doạ
Vẻ mặt Gia Bảo thoáng phân vân. Anh nhíu mày, chán nản gật nhẹ đầu:
- Rồi, rồi, anh chịu thua tính cố chấp của em. Nhưng anh sẽ đi cùng em, được không?
Đình Nhã cắn môi. Đi cùng á? Xem ra cô sẽ khó để về nhà đây
- Được rồi- Cô đành đồng ý. Tạm thời cứ vậy đã, có gì tính sau
.............................................................
Đình Nhã đứng trước ngôi nhà. Mọi thứ thân quen khiến mắt cô cay cay, niềm xúc động trào dâng làm cô muốn khóc. Vẫn là cảnh như vậy, vẫn là ngôi nhà thân thương, chỉ có điều sau mấy tuần cô vắng nhà, trông ngôi nhà buồn bã và cô đơn quá! Cô lấy chìa khoá, mở cửa và đi vào nhà. Nhưng chưa kịp để Gia Bảo vào, cô đã đóng sập cửa lại
- Đình Nhã, em làm gì vậy?- Gia Bảo ngạc nhiên
- Em xin lỗi nhưng em phải về lại nhà, không mọi người sẽ nghi ngờ. Anh cứ về đi, nhất định em sẽ tới thăm anh. Yên tâm, em không trốn đâu mà lo- Đình Nhã nói vọng ra
- Không, vợ à, sao em nỡ bỏ anh thế chứ ? Vợ...- Gia Bảo làm trò con nít, anh thò tay vào những khe cửa
- Trời ạ, anh bỏ ngay trò giả làm con nít hộ em. Em đã bảo là em sẽ không lừa anh đâu mà lo. Em ở nhà anh trong một thời gian rất dài rồi, nếu tiếp tục ở lại em sẽ bị nghi ngờ. Anh mau về đi, mai em sẽ đến- Đình Nhã hất tay Gia Bảo ra khỏi khe cửa
- Vợ à, vợ....- Gia Bảo giả bộ mè nheo
Đình Nhã thở dài chán nản. Đành chịu thôi, nói với người như Gia Bảo chỉ có tốn thời gian, mặc kệ anh "mè nheo" vậy. Nghĩ thế, cô dửng dưng quay người đi vào nhà, bên ngoài, Gia Bảo vẫn tiếp tục diễn màn "cải lương" . Bỗng...
- Chuyện gì thế này? - Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đình Nhã sững người, giọng này quen quá, cô vội quay lại. Mặt cô bỗng tái mét, và cả Gia Bảo cũng sững sờ. Người đó....là....
Đình Nhã mím môi, khuôn mặt trắng bệch, mấy giọt mồ hôi lăn trên má. Cô căng thẳng nuốt nước bọt, run rẩy đi đến mở cửa.Cạch!
Cánh cửa được mở ra. Đình Nhã chầm chậm bước đi, cô cúi gằm mặt, sợ hãi đến mức không nói một câu gì. Gia Bảo cũng im bặt, anh khẽ nhíu mày, mắt thoáng bối rối và hoang mang. Trước mặt anh và cô là người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Mái tóc Pu'i gọn lên, bà mặc một chiếc áo đen có ren ở tay áo, quần dài màu trắng, khoác ngoài là chiếc áo khoác nâu. Sắc mặt bà nghiêm lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc Gia Bảo, bà nhìn về phía Đình Nhã, giọng có chút tức giận:
- Đình Nhã, chuyện này là sao đây? Mau giải thích cho dì, tại sao cậu ta lại ở đây hả?
Đình Nhã cắn môi, cô từ từ ngẩng mặt lên, ngập ngừng nói:
- Dạ, thưa dì...con.....
Bỗng có một cánh tay mạnh mẽ kéo cô, rồi Gia Bảo đứng chắn trước mặt cô, mắt kiên định nhìn vào người phụ nữ trung niên trước mặt, anh nói lớn:
- Dì An, con với Đình Nhã yêu nhau. Con hy vọng dì chấp thuận
Đình Nhã há hốc miệng nhìn anh. Tim cô đập thình thịch, cô vừa lo sợ lại vừa ngại ngùng. Trời ạ, ai khiến Gia Bảo nói vậy chứ? Phen này cô ૮ɦếƭ chắc rồi. Mặt dì An càng lúc càng tối hơn, cả người bà như run lên vì giận dữ, bà bước tới, kéo Đình Nhã sang phía bà, đôi mắt chất chứa hận thù nhìn Gia Bảo, bà lạnh lùng:
- Gia Bảo, không phải tôi nói rồi sao? Cậu đừng lại gần cháu gái tôi. Cậu quên rằng cha cậu đã *** chị gái và anh rể tôi sao? Giờ cậu còn dám dụ dỗ cháu gái tôi nữa. Mau cút đi!
Gia Bảo im lặng, Đình Nhã có thể thấy tay anh run run. Cô nắm chặt tay lại, một cảm giác xót xa dâng lên trong cô. Cô thấy thương cho Gia Bảo vô cùng, anh vì cô mà bị dì sỉ vả. Chuyện đó, đâu phải cha của anh cố ý, hơn nữa, Gia Bảo đâu phải người gây ra chuyện đó. Nhưng còn dì An? Liệu dì có hiểu điều đó không?
- Cậu cũng giống cha cậu thôi. Đồ sát nhâ.....- Dì An giận dữ gào lên , nhưng....
- Dì à, đủ rồi!- Đình Nhã bất ngờ hét, cô giật tay khỏi dì An, chạy về phía Gia Bảo- Dì, con thực sự yêu Gia Bảo. Con mong dì chấp thuận cho chúng con
Dì An trợn mắt, sắc mặt càng lúc càng tối hơn, cả người bà như run lên vì giận, bà nghiến răng, lao đến lôi Đình Nhã ra khỏi Gia Bảo:
- Giỏi thật, con còn dám nói vậy sao? Dì không thể, mãi mãi dì sẽ không chấp nhận. Con và cậu ta không thể bên nhau được đâu!
Đình Nhã ngây người, hai mắt cô dần dần đỏ hoe, ngân ngấn nước. Cô cắn môi đến bật máu, tay run run cố gỡ tay dì An ra. Cảm giác phẫn uất đến nghẹn ngào làm cô không thể thốt ra thành lời. Tại sao chứ? Cô không thể hiểu nổi. Rốt cuộc vì lý do gì mà dì An cứ quyết ngăn cấm cô và Gia Bảo? Chỉ vì cha anh đã hại cha mẹ cô? Nhưng mà cha anh đâu phải cố ý, hôm đó cha anh đã hối hận, tất cả là do cơn gió đó thôi mà. Hơn nữa, nếu như cô tiếp tục hận anh và trả thù anh, thì cái vòng hận thù luẩn quẩn này biết bao giờ mới chấm dứt? Thù xong trả, trả xong lại gây thêm thù, xong lại bị trả tiếp...Chẳng lẽ nó cứ kéo dài mãi sao? Thà rằng cứ buông tay, thả lòng cho nhẹ đi, cho thanh thản, chứ cố níu giữ hận thù làm gì. Nhưng tiếc thay, dì An sẽ không nghĩ như vậy. Đình Nhã cố gắng giật tay khỏi dì An nhưng bà kiên quyết không cho cô đi
- Dì à....con....- Đình Nhã ấp úng
- Im ngay! Dì không ngờ con lại như vậy, thật uổng công dì thương yêu con, uổng công cha mẹ con nuôi nấng con, vậy mà con lại trả ơn chúng ta bằng cách đi yêu con trai kẻ đã hại cha mẹ con sao?- Dì An tức giận trừng mắt, giọng có phần gay gắt, rồi bà lôi Đình Nhã vào nhà- Mau vào nhà nhanh lên!
- Không....dì ơi....con....Con xin lỗi!- Đình Nhã hét lên, rồi cô bất ngờ dùng hết sức hất tay dì An ra
- Xin dì, hãy chấp nhận chuyện của chúng con- Gia Bảo nắm tay Đình Nhã, anh nhìn thẳng vào dì An
- Hai đứa....- Dì An sững sờ nhìn Đình Nhã và Gia Bảo, xong bà thở dài, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo- Được thôi, hai đứa có thể yêu nhau, nếu muốn bị người ta khinh ghét vì ***
***? Đình Nhã và Gia Bảo quay sang nhìn dì An, đôi mắt thoáng bối rối và ngạc nhiên. Đình Nhã có cảm giác sợ hãi và bất an vô cùng. Tại sao chứ? Tại sao khi nghe dì An nói vậy, cô lại sợ hãi? Bên cạnh cô, Gia Bảo cũng căng thẳng không kém. Từng giọt mồ hôi chảy trên mặt anh
- Bình tĩnh nghe ta nói đây. Thực ra, hai đứa là anh em....- Dì An nói với vẻ xót xa, giọng chùng hẳn xuống- Anh em cùng cha khác mẹ...
Anh em? Đình Nhã và Gia Bảo lặng người, mặt tái đi. Đất trời lúc này như rung chuyển trước một bí mật kinh hoàng đến thế. Đình Nhã loạng choạng lùi lại, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt ầng ậng nước. Những giọt nước mắt cứ trào ra. Cay đắng quá! Đau quá! Tim Đình Nhã như bị P0'p nghẹn lại, mọi thứ xung quanh cô như sụp đổ hoàn toàn. Vậy ra bấy lâu nay, cô đã yêu anh trai của mình ư? Anh trai, hai tiếng nghe mới xót xa làm sao! Đình Nhã mím môi, cả người run lên bần bật, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Tại sao....tại sao lại oan nghiệt đến thế? Vốn dĩ, cô nghĩ rằng mọi bi kịch đã chấm hết, mọi thử thách dành cho anh và cô đã không còn, hai người có thể hạnh phúc bên nhau.....nhưng không ngờ, bi kịch nối tiếp bi kịch, sau hạnh phúc là....nước mắt...
Gia Bảo im lặng, đúng hơn là anh không muốn tin sự thật nào. Ánh mắt anh xen lẫn sự đau khổ và hoài nghi. Em gái? Đình Nhã là em gái của anh? Tại sao từ trước đến giờ cha anh không hề nhắc đến việc này? Tại sao? Tim anh như thắt lại, khó thở, anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười chua xót. Em gái....anh đã yêu em gái của mình ư?
- Năm đó, do mẹ con đã yêu cha của con, nên cha của Gia Bảo đã nổi giận. Đêm ấy, ông ta đến tìm và cưỡng đoạt mẹ con. Mẹ con vô cùng đau khổ, nhưng nhờ có cha con rộng lượng chấp nhận nên mẹ con đã bỏ đi cùng cha con. Không ngờ mẹ con lại mang thai, cái kết quả của đêm cay đắng ấy. Về phần cha của Gia Bảo, sau khi mẹ con bỏ đi, ông ta đã lấy vợ, và vợ ông ta đã sinh ra Gia Bảo. Không lâu sau thì con cũng ra đời. Cha con đã chấp nhận tha thứ một lần nữa và chấp nhận con làm con gái của ông ấy. Nhưng không thể phủ nhận rằng, con và Gia Bảo có chung một người cha- Dì An nhìn Đình Nhã bằng ánh mắt thương xót và từ từ kể lại
- Không, không thể nào! Dì gạt con!- Đình Nhã hét lên, nước mắt giàn giụa, cô chạy vào trong nhà
Gia Bảo đứng như chôn chân ở ngoài, một giọt nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên....một người đàn ông rơi nước mắt....
********************************
Mấy hôm sau....
Đình Nhã uể oải ngồi dậy, đi tới trước gương. Cô không còn nhận ra chính cô lúc này nữa. Đôi mắt sưng húp, đỏ hoe, mái tóc bù xù. Trông bộ dạng cô thật thê thảm. Đình Nhã cười mỉa mai. Thì sao chứ? Dù sao cô cũng đâu cần chỉn chu làm gì. Giờ làm gì còn ai quan trọng để cô quan tâm tới bản thân mình nữa. Đình Nhã cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má. Nhớ lại chuyện mấy hôm trước , cô không khỏi đau lòng. Anh em sao? Anh em....? Hai chữ "anh em" như đè nặng tâm can cô, như xoáy sâu vào trái tim cô, khiến tim cô rỉ máu. Nực cười thật. Cô đã yêu anh trai của mình sao? Trái Đất đúng là nhỏ bé. Cô yêu ai không yêu lại đi yêu anh trai. Đình Nhã chán nản lên giường nằm dài, cô trùm chăn kín mặt, đôi mắt nhắm nghiền, cô thu người lại. Bây giờ, cô không muốn thấy gì hết, cô không muốn nghe gì cả. Ước gì, đây chỉ là cơn ác mộng, để cô có thể tỉnh lại. nhưng thực tế, lại không như vậy
- Đình Nhã, dì đi có việc. Đồ ăn dì để trên bàn, con dậy thì ăn nhé - Bên ngoài phòng, tiếng dì An vang lên, rồi có tiếng giày lộp cộp, sau đó tất cả lại im lặng. Đình Nhã bấm móng tay thật sâu vào ***. Cô biết làm gì đây? Cô phải làm gì đây? Bên cô, chẳng còn ai cả.....Cô sợ một mình. Bỗng....
Cốc! Cốc!
Có tiếng cửa. Đình Nhã mệt mỏi nhấc người dậy. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cửa. Là dì An sao? Chắc là dì quên đồ nên quay lại để lấy. Nghĩ thế, cô bước tới mở cửa, nhưng khi cửa vừa mở thì bất ngờ, có một lực rất mạnh kéo cô ra ngoài, và cô bị bế bổng lên, ném vào trong xe. Cô chưa kịp định thần thì chiếc xe đã phóng đi. Đình Nhã bực bội ngẩng lên nhìn thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc, cả người cô cứng đờ, cô lắp bắp:
- Gia....Gia Bảo....sao anh lại...ưm?
Gia Bảo dừng xe lại, *** kéo cô lại phía anh, rồi anh hôn cô, nụ hôn thật mãnh liệt. Cả người Đình Nhã mềm nhũn, cô muốn kháng cự, nhưng lại không thể.Tim cô đập liên hồi. Cảm giác này....là sao chứ? Rõ ràng biết là không được, nhưng cô vẫn muốn? Nước mắt cô vô thức trào ra. Thấy cô khóc, Gia Bảo vội buông cô ra, ngón tay mảnh khảnh dịu dàng lau nước mắt cho cô, giọng anh nhẹ nhàng:
- Nín đi
Đình Nhã mím môi, cô quay mặt đi. Hai người đều im lặng, không khí thật căng thẳng. Một lúc lâu sau, Gia Bảo mở lời trước:
- Tại sao....mấy hôm nay em lại tránh mặt anh?
Đình Nhã không đáp. Anh biết rõ câu trả lời rồi mà, sao còn hỏi cô chứ?
- Vì câu chuyện vớ vẩn đó sao?- Gia Bảo lại tiếp tục nói
-......- Đình Nhã lại im lặng
- Nói đi! Em làm anh gần như phát điên đấy! Tại sao vì một câu chuyện vô căn cứ đó mà em lại tránh anh chứ?- Gia Bảo nắm vai Đình Nhã
- Anh biết mà. Chúng ta là....- Đình Nhã nghẹn ngào nói
- Đủ rồi. Anh không muốn nghe những lời đó! Muốn biết thật hay không, đi xác minh là được- Gia Bảo lạnh lùng quay đi, anh phóng xe rất nhanh
- Anh định đưa em đi đâu chứ?
- Bệnh viện!
...........................................................................................
- Bác sĩ, xét nghiệm giùm ADN của tôi và cô gái này. Phải thật nhanh, tôi muốn có kết quả luôn- Gia Bảo kéo Đình Nhã vào bệnh viện, anh lớn giọng nói với một vị bác sĩ già
- Dạ, mời cô và cậu đi theo tôi- Vị bác sĩ kính cẩn
Đình Nhã và Gia Bảo yên lặng đi theo hai người y tá vào phòng xét nghiệm. Mỗi người một ý nghĩ riêng, nhưng cả hai cùng mong muốn một điều...
.......................................................................................
Đình Nhã ngồi ở ghế hành lang. Cô run rẩy siết tay, vẻ mặt căng thẳng nhìn lên đồng hồ. Sắp có kết quả rồi, sao cô sợ quá. Cảm giác thật bất an
- Bình tĩnh nào!- Gia Bảo đặt tay lên vai cô, ánh mắt ấm áp nhìn cô
Bỗng....Cộp! Một vị bác sĩ bước đến, tay cầm tờ giấy gì đó. Ông ta nhìn vào tờ giấy và chậm rãi nói:
- Ừm, theo kết quả xét nghiệm ADN thì cô Đình Nhã và cậu Gia Bảo.....hai người....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc