Đâm Lao Phải Gả Theo Lao - Chương 43

Tác giả: Đông Ly Cúc Ẩn

Thông Suốt
Qua nửa canh giờ, hai người trở về, Bảo nhi mặc dù đã rửa mặt, nhưng trên mặt vẫn nhìn ra được dấu vết đã khóc, cái mũi nhỏ cũng hồng hồng, vừa vào cửa liền nói thẳng là đói bụng.
Ăn cơm xong, Bảo nhi hơi mệt, liền cùng Trần lão phu nhân vào trong nội thất nghỉ trưa.
Còn lại Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần Mục Phong, Trần Mục Vân ở trong phòng khách, tất cả đều yên lặng không nói.
“Cha, nương, nếu như Bảo nhi nói là sự thật, việc này làm thế nào mới tốt?” Trần Mục Vân phá tan sự yên tĩnh.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ~~ sau này ta không được nhìn thấy Bảo nhi nữa ~~~ hay là ta van cầu gia gia của nàng, cho ta theo chăm sóc Bảo nhi?” Trần phu nhân nói.
“Nương ~~~” Trần Mục Vân bất đắc dĩ.
“Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ? Vốn đang là con dâu Trần gia, lần này tốt lắm, cái gì cũng không có, còn có thể làm sao bây giờ?” Trần phu nhân nhìn trưởng tử của mình, “Mục Phong, ta lần cuối nói cho ngươi biết, trước khi ta ૮ɦếƭ, họ Cung kia đừng hòng vào cửa Trần gia, làm thi*p cũng không được. Nếu Bảo nhi thực bị gả đến ௱ôЛƓ Cổ, ta tuyệt không buông tha ả.”
“Nương, người coi như không buông tha nàng cũng không được, nếu gia gia của Bảo nhi mang Bảo nhi gả đến ௱ôЛƓ Cổ thực cũng không còn cách.” Trần Mục Vân nhắc nhở.
“Mục Vân à, hay là con lấy Bảo nhi đi! Dù sao con cũng chưa đính hôn, đợi Bảo nhi có bầu, gia gia của nàng chắc là cũng không còn biện pháp?” Trần phu nhân nhìn con của mình.
~~~ bang ~~~
Chén trà rơi xuống đất nhanh chóng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Nương, đến lúc nào rồi ngài còn nói giỡn? Làm gì có chuyện chị dâu gả cho em chồng a? Ngài định không để cho Bảo nhi sống?” Trần Mục Vân nhìn mẫu thân chớp chớp mắt.
“Nếu không, chúng ta đi tìm cái tên thế tử ௱ôЛƓ Cổ kia? Nếu như phải gả đến ௱ôЛƓ Cổ, gả cho người quen cũng tốt hơn, không phải tên thế tử kia nói dù thế nào cũng muốn lấy Bảo nhi sao? Dòng dõi quận vương thì gia gia Bảo nhi chắc là cũng sẽ không phản đối.” Trần phu nhân trầm tư nói.
“Nương, chuyện này ~~~ thôi, đợi Bảo nhi dậy rồi hỏi muội ấy một chút đi!” Trần Mục Vân nói.
Trước lúc cơm chiều Bảo nhi mới bị đánh thức, dụi mắt đi ra, nói mắt bị đau, thấy Trần Mục Phong lại hung hăng trừng hai mắt. Lúc Trần Mục Vũ trở về, Bảo nhi còn chạy tới cáo trạng với hắn, rất có ý đồ chia rẽ huynh đệ nhà người ta, hoàn toàn quên mất trước đây không lâu mình còn bảo Trần Mục Phong giúp đỡ nàng thu thập Trần Mục Vũ.
Ăn cơm xong, Bảo nhi nhắm mắt theo đuôi Trần phu nhân.
“Bảo nhi à, về ngủ đi!” Trần phu nhân nói.
“Không cần, con muốn ngủ cùng cô cô.” Bảo nhi nói rất có khí phách.
“Bảo nhi, nghe lời đi!” Trần phu nhân dỗ Bảo nhi, thuận tiện trừng mắt liếc Trần Mục Phong.
“Cô cô, chẳng lẽ ngài muốn nhìn người ta hơn nửa đêm chạy đi tìm ngài à? Ngài không sợ người ta bị cảm lạnh à?” Bảo nhi trừng liếc mắt Trần Mục Phong: “Người ta không muốn bị đánh!”
“Đại ca không dám đánh con, nếu hắn dám ᴆụng một đầu ngón tay vào con, cô cô liền đánh hắn.” Trần phu nhân cam đoan, đáng tiếc, Bảo nhi không nói lời nào cũng không đồng ý.
Còn đang giằng co, Cung Trúc Uẩn cầm kiện áo choàng mới tiến vào, nói là Tiểu Dung bảo đưa tới.
Bảo nhi híp mắt nhìn Cung Trúc Uẩn, sau đó nhìn Trần Mục Phong, nhìn một hồi lại nghiêng đầu nhìn Trần phu nhân, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, “Nương, con về ngủ nha, mệt quá à.” Để Cung Trúc Uẩn cầm đồ cho nàng, bản thân chạy đến trước mặt Trần Mục Phong, kéo tay hắn nói: “Tướng công, chúng ta trở về đi thôi.” Không thèm phân trần liền kéo Trần Mục Phong chạy. Lông mi Trần Mục Phong hơi hơi cau lại, đi theo nàng, Cung Trúc Uẩn theo sát phía sau.
Mới vừa đi tới cửa Tùng Duyên Viện, Bảo nhi vấp cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Trần Mục Phong đỡ nàng.
“Không cẩn thận à.” Trần Mục Phong nói, phát hiện Bảo nhi đang tỏ vẻ chính thương cảm ngẩng đầu nhìn mình: “Làm sao vậy?”
“Chân bị đau.” Bảo nhi nhỏ giọng nói, “Ta không về, một mình huynh về đi, ta ngủ ở đây với nãi nãi cũng được.” Sau đó buông tay Trần Mục Phong ra, cố gắng bước trở về, kết quả vừa bước một bước đã bị Trần Mục Phong bế lên: “Trở về.”
Bảo nhi trợn to ánh mắt nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca, như vậy người ta sẽ bàn tán.”
“Sẽ không đâu.” Trần Mục Phong nói. Bảo nhi liền ngậm miệng, hai tay vòng trên cổ Trần Mục Phong, đầu dựa vào vai Trần Mục Phong, quay sang Cung Trúc Uẩn nhíu nhíu lông mi.
Trở lại Trúc Khê Viện, Trần Mục Phong đặt Bảo nhi lên trên giường, bảo Tiểu Dung bưng nước nóng lại. Tiểu Dung giúp Bảo nhi cởi giày, nhìn một chút nói: “Đại thiếu nãi nãi, chân ngài làm sao vậy? Lại bị sưng đỏ.”
Trần Mục Phong nhìn chân nàng, khẽ nhíu mày: “Rất đau?”
“Vâng, đau quá.” Bảo nhi tự nhìn một chút, bên hông có đỏ một chút. Kỳ thật cũng không đau lắm.
“Nô tỳ xoa một ít rượu thuốc cho ngài.” Tiểu Dung nói.
“Bỏ đi, ngươi xoa đau lắm. Qua hai ngày là tốt.” Bảo nhi chớp chớp mắt: “Tiểu Dung, đương tốt mà, đưa áo choàng cái gì chứ?”
“Dạ, Nhị thiếu gia phái người đến nói Thiếu nãi nãi không cẩn thận bị té, áo choàng cũng bị dơ, cho nên nô tỳ liền phái Cung Hỷ đem cái khác cho ngài.”
“Thì ra là vậy! Cũng là Nhị ca tốt nhất.” Bảo nhi vừa cười vừa nói. “Tiểu ca không lương tâm –” , trước đó không lâu vừa mới nói qua Trần đại thiếu gia tốt nhất ~~~~~
Rửa chân xong, Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong lại nhìn chân mình.
“Đại ca, huynh có thể ẵm ta qua không?” Bảo nhi hỏi, ánh mắt chớp chớp.
Trần Mục Phong không trả lời nàng, cất bước đi hướng cái giường nhỏ cầm gối đầu bảo bối của nàng lại, đặt ở trên giường, nhìn nàng: “Ngủ đi! Giường nhỏ, kẻo ᴆụng vào chân sẽ bị đau.”
“Đại ca, vậy còn huynh?” Bảo nhi vừa hỏi vừa chui vào trong chăn, có ý chiếm giường người ta mà một chút khách khí cũng không có.
“Đại ca đến thư phòng!” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi gật đầu, hí con mắt: “Ờ~~ đến thư phòng à ~~~” kéo dài giọng.
Nằm xong kéo chăn đắp đến cằm, thấy Trần Mục Phong tựa hồ cũng chưa có ý định đi ra.
“Đại ca, huynh còn có việc sao?” Bảo nhi hỏi.
“Bảo nhi, sau này không được trèo cây.” Trần Mục Phong nói.
Không có động tĩnh, trừng hắn liếc mắt.
“Tốt nhất là nghe lời, nếu không đại ca sẽ chặt hết cây, hơn nữa sẽ không để cho muội ra khỏi cửa nữa.” Trần Mục Phong nói, tuyệt không khoan nhượng.
“Ta ૮ɦếƭ hay sống cũng không cần huynh trông nom, sau này cũng không có quan hệ.” Bảo nhi nhỏ giọng nói, khẩu khí cực kỳ bất mãn.
“Muội tốt nhất là nghe lời đi.” Trần Mục Phong nói.
“Huynh trông nom ta sao?.” Bảo nhi cũng không quay đầu lại, cũng không cao hứng nói. Giây tiếp theo đó cả người lẫn chăn cùng bị bế dậy. Bảo nhi nheo mắt nhìn Trần Mục Phong.
“Nhan Bảo nhi, không tin muội liền thử xem nhìn.” Mặt Trần Mục Phong nóng đến mức có thể đem nấu nước được.
“Thử xem thì thử xem, sáng ngày mai thức dậy ta phải đi ngay, ta chẳng những leo cây, ta còn phải leo nóc nhà.” Bảo nhi vuốt râu hùm.
Tay Trần Mục Phong nhanh chóng giơ lên, sau đó nện ở mép giường.
Bảo nhi lẳng lặng nhìn Trần Mục Phong.
“Nhớ chưa?” Sắc mặt Trần Mục Phong càng trầm, bởi vì Bảo nhi nước mắt lưng tròng nhìn mình như vậy, cũng không nói gì.
“Nhớ rồi thì ngủ!” Trần Mục Phong cho nàng nằm xong, ém chăn cho nàng. Lại thấy Bảo nhi “Đột nhiên” ngồi dậy, ôm gối đầu mang giày bước xuống giường. Trần Mục Phong kéo nàng một cái: “Chân sẽ bị đau, ngủ.”
Bảo nhi quay đầu hướng Trần Mục Phong quyền đấm cước đá một hồi.
“Trần đại thiếu gia ngươi đại ngu dốt, ngươi còn muốn đánh ta, ta chán ghét ngươi, ta không bao giờ quản ngươi, không cần ngươi nữa, ngươi đi theo cây gậy trúc thì tốt lắm, ta ૮ɦếƭ hay sống cũng không cần ngươi trông nom, chán ghét ngươi chán ghét ngươi ~~~~” sau đó ôm gối đầu chạy. Còn lại Trần Mục Phong sững sờ ngồi tại chỗ.
Bảo nhi mặc áo trong ôm gối đầu, nước mắt giàn giụa xuất hiện trước mặt Trần phu nhân, Trần phu nhân lúc ấy chỉ muốn đánh nhi tử của mình hai bạt tay.
“Cô cô, Trần đại thiếu gia lại đánh con, người ta không cần hắn .” Bảo nhi nhào vào trong lòng Trần phu nhân nức nở khóc, cáo trạng.
“Bảo nhi à, sáng mai cô cô thay con dạy dỗ đại ca, đừng khóc, ngoan, cô cô đau lòng muốn ૮ɦếƭ.” Trần phu nhân vừa nói vừa lau nước mắt cho Bảo nhi.
“Con không bao giờ … để ý đến hắn nữa, chán ghét Trần đại thiếu gia cũng giống như chán ghét gậy trúc ~~~~hu hu hu, cô cô, người ta không để ý tới hắn, không cần hắn ~~~” Bảo nhi lên án khóc thề.
“Được rồi, đừng khóc, ngoan, Bảo nhi.” Trần phu nhân nhẹ giọng trấn an Bảo nhi.
Bảo nhi khóc suốt nửa canh giờ mới chậm rãi dừng nước mắt, làm hai cái khăn tay của Trần phu nhân đều ướt hết, lúc nằm xuống vẫn còn khóc thút thít-.
Sáng hôm sau, lúc Trần phu nhân đi Tùng Duyên Viện, Bảo nhi còn ngủ, hàng lông mi nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng tuyệt không vui vẻ.
Lúc bọn huynh đệ Trần Mục Phong đến Tùng Duyên Viện, lông mày Trần phu nhân đều nhíu lại.
“Mục Phong, ngươi làm sao vậy? Nhìn Bảo nhi không vừa mắt sao? Hơn nửa đêm còn làm cho nàng khóc?” Trần phu nhân hỏi. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ đều nhìn Trần phu nhân.
“Nương, ngài có ý gì vậy?” Trần Mục Vũ hỏi, sau đó nhìn đại ca của mình một chút.
“Có ý gì? Nửa đêm Bảo nhi cũng không ngủ, một mực khóc, hai mắt đều sưng húp.” khẩu khí Trần phu nhân thật đau lòng, “Mau mau, nhanh đi, đuổi người đàn bà kia đi cho ta, cũng không tự nhìn lại mình là cái đồ gì, còn cho là bản thân làm Thiếu nãi nãi, ả xứng sao?” Trần phu nhân giận chó đánh mèo
“Đại ca, huynh ~~~ lại đánh Bảo nhi à?” Trần Mục Vũ hỏi. Đại ca làm sao vậy, coi như Trúc Uẩn chia rẽ, đại ca cũng không đến mức dễ tin như vậy chứ?
“Nương, ta đi thăm Bảo nhi.” Trần Mục Vân nói với nương của hắn, vừa cẩn thận quan sát thần sắc bà.
“Bảo nhi mới ngủ một lúc, nếu còn chưa tỉnh, ngươi đừng làm ồn nàng.” Trần phu nhân nói.
“Biết rồi, nương.” Trần Mục Vân nói.
Tới sân của Trần phu nhân thì thấy Bảo nhi đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên cây to ở trong viện.
“Bảo nhi, sáng sớm muội thừa năng lượng à?” Trần Mục Vân nhẹ nhàng nhảy lên trên cây.
Bảo nhi lắc đầu, “Trời mùa đông mà thừa cái gì, lạnh thì có? Ta cũng không phải đầu óc bị hỏng.”
“Vậy chứ không phải là muội ngồi đây ngắm phong cảnh sao?” Trần Mục Vân buồn bực hỏi.
“Trần đại thiếu gia nói nếu ta còn dám leo cây hắn còn đánh ta, ta liền leo cho hắn xem, đợi lát nữa sáng ta còn phải leo nóc nhà, hừ hừ, hắn dám đánh ta, ta liền cắn hắn.” Bảo nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Mục Vân sửng sốt hạ sau đó cười. Thì ra ~~~~
“Nhị ca, huynh cười cái gì?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Vân.
“Bảo nhi à, muội vì chuyện này mà khóc?” Trần Mục Vân hỏi đến.
Bảo nhi gật đầu, “Phải. Còn ngang nhiên muốn đánh ta.”
“Bảo nhi, Nhị ca cho tới bây giờ chưa từng thấy đại ca đánh nữ nhân.” Trần Mục Vân nói.
Lông mi Bảo nhi càng nhíu, “Huynh vừa nói cái gì? Chưa từng đánh nữ nhân? Đó chính là nói ~~~” sau đó trợn to ánh mắt nhìn Trần Mục Vân. Trần Mục Vân cũng nhìn nàng.
“Muội hiểu chưa?” Trần Mục Vân vẻ mặt chờ mong.
“Bộ ta làm cho người ta chán ghét như vậy sao, Nhị ca? Hắn cư nhiên chỉ đánh một mình nữ nhân là ta?” Bảo nhi thở hổn hển hỏi.
~~~~~~
“Bảo nhi à, ta không nói như vậy, Nhị ca hỏi muội, muội cảm thấy Nhạc ca ca thế nào?” Trần Mục Vân hỏi.
“Nhạc ca ca rất tốt, người cao ráo tính tình cũng tốt còn có thể nói giỡn.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi, xem xét thật kỹ rồi nói, muội cảm thấy thế tử kia thế nào?” Trần Mục Vân hỏi.
“Đồ háo sắc!” Bảo nhi nói theo trực giác.
“Bảo nhi, Nhị ca nói là xem xét thật kỹ hãy nói.” Trần Mục Vân cường điệu một lần nữa.
“Được, cao lớn, tính tình so sánh Trần đại thiếu gia còn tốt hơn, lúc đầu cũng không mắng ta đánh ta, da cũng rất dày -.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi, muội biết thế tử đưa cho muội lễ vật là cái gì không?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi lắc đầu, nàng chưa từng thấy mà.
“Một cái hộp ngọc nạm hoa văn bằng vàng, bên trong là kim tuyến đồng tâm kết.” Trần Mục Vân nói.
“Sao?” Bảo nhi chớp chớp mắt, sau đó bĩu môi nói câu: “Nhà Quận Vương nhất định có tiền mà.”
Trần Mục Vân ánh mắt nhìn qua chỗ khác, “Bảo nhi, muội có biết hay không đồng tâm kết là có ý nghĩa gì?”
Bảo nhi dùng ánh mắt si dại liếc nhìn Trần Mục Vân một chút, sau đó rất kiêu ngạo mà gật đầu.
“Vậy muội bây giờ đã biết rõ thế tử tại sao tặng muội đồng tâm kết chứ?” Trần Mục Vân chờ mong nhìn Bảo nhi.
Bảo nhi gật đầu: “Đã biết, để ném chơi mà! Tức giận cực kì cũng cũng ~~~~ “
~~~~~~~~~~
Trần Mục Vân vỗ đầu Bảo nhi một cái: “Nha đầu ngu dốt muội, đồng tâm kết, là vĩnh kết đồng tâm có hiểu hay không?”
“Nhị ca, huynh cứ nói nhiều như vậy, chắc sẽ không muốn nói cho ta biết hắn thích ta chứ?” Bảo nhi trừng mắt trợn con ngươi.
“Đương nhiên, nếu không muội cho là cái gì? Theo ta thấy, thế tử nọ là thực lòng thích muội, tiểu Bảo nhi.” Trần Mục Vân kết luận.
Bảo nhi lại gật đầu: “Nhưng mà ta không thích hắn nha.” Ghét nhất là ba chữ “Tiểu lão bà”.
“Vậy muội thích Nhạc ca ca không?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi gật đầu, “Đương nhiên, chơi với Nhạc ca ca thật vui a!”
~~~~~~ hết biết nói.
“Vậy nếu như Trúc Uẩn là gả cho Nhạc ca ca hoặc là thế tử muội cảm thấy thế nào?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi nhìn Trần Mục Vân từ trên xuống dưới vài lần:”Vậy thì có gì quan hệ”
“Đại ca thì có quan hệ sao?” Trần Mục Vân lập tức hỏi.
“Đương nhiên là có, hắn là đại ca của ta mà!” Bảo nhi nói.
“Vậy nếu như Nhị ca hoặc là Tiểu ca lấy gậy trúc thì thế nào? Muội có thể rất tức giận hay không?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi lắc đầu: “Các huynh cũng không phải điên rồi, như thế nào lại đâm đầu vào! Chỉ có Trần đại thiếu gia ngốc ngếch cũ kỹ như vậy mới lấy thôi, hắn ngốc ૮ɦếƭ mà.”
“Ai nha nha, thì ra là Bảo nhi chúng ta đau lòng vì đại ca lấy người khác, thì ra Bảo nhi thích nhất đại ca, ai, thật là khổ sở nha, rõ ràng ta đối tốt với muội như vậy.” Trần Mục Vân làm bộ thương tâm.
“Nói bậy, Nhị ca.” Bảo nhi kháng nghị, nhưng rõ ràng thanh âm đã nhỏ xuống một ít: “Ta mới không thích hắn, thù dai như vậy, lòng dạ hẹp hòi, hắn cũng không đùa vui với ta, cũng không mua đồ ăn lấy lòng ta, đưa người ta đi ra ngoài chơi đều không cam tâm tình nguyện, còn vì gậy trúc mắng ta, còn đánh ta ~~~~” Bảo nhi lần lượt kể ra từng việc.
“Phải, nhưng mà sao Bảo nhi thấy đại ca mới khóc?” Trần Mục Vân vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu à, Nhị ca len lén nói cho muội, đại ca sở dĩ cho tới bây giờ không đánh qua nữ hài tử, là bởi vì hắn căn bản không nhìn tới nữ hài tử nào khác.”
“Gậy trúc không phải nữ nhân sao?” Bảo nhi trừng Trần Mục Vân liếc mắt.
“Ha hả a ~~~ Bảo nhi a, chỉ cần có liên quan đến Trúc Uẩn thì muội không nhịn được sẽ nổi giận có đúng hay không? Sẽ không nhịn được ai nói bên nàng có đúng hay không? Chỉ cần hai mắt đại ca nhìn nàng, vì nàng nói hai câu nói muội đã muốn đánh đại ca có đúng hay không?” Trần Mục Vân cười hỏi.
“Đúng thì đúng, nhưng ~~~ đó là bởi vì ta sợ Trần đại thiếu gia sẽ khổ sở thôi!” Bảo nhi bỉu môi: “Trần đại thiếu gia là lão cũ kỹ, ngốc hề hề – ~~~~ “
“Nhưng mà muội cho tới bây giờ cũng không lo lắng Nhị ca hoặc là Tiểu ca đâm đầu vào có đúng hay không?” Trần Mục Vân ai oán hỏi.
“Đó là bởi vì các huynh thông minh hơn Trần đại thiếu gia mà!” Bảo nhi nói.
“Mới không đúng, Bảo nhi muội bất công. Nhị ca thật là khổ sở.” Trần Mục Vân nói.
~~~~~~
Hồi lâu, Bảo nhi nghi hoặc nhìn Trần Mục Vân: “Nhị ca, nhưng mà huynh vừa nói có thật không? Ta thật sự thích Trần đại thiếu gia sao?”
Trần Mục Vân thiếu chút nữa từ trên cây té xuống, vấn đề như thế còn muốn người ta xác định giúp?
“Bảo nhi thông minh như vậy, tự ngẫm lại đi!” Trần Mục Vân nói.
“Nhưng mà, Nhị ca, coi như ta thích Trần đại thiếu gia, nhưng mà hắn cũng không thích ta mà!” Bảo nhi nâng cằm.
“Muốn biết không?” Trần Mục Vân hỏi.
Bảo nhi gật đầu, không chút thẹn thùng, chỉ là mắt to chớp chớp, bộ dáng rất chờ đợi.
“Tốt lắm, một hồi muội trốn ở trong phòng, Nhị ca giúp muội hỏi đại ca một chút.” Trần Mục Vân nói. Bảo nhi gật đầu.
Trần Mục Vân kéo Bảo nhi nhảy xuống, kéo Bảo nhi vào nhà, chỉ chốc lát sau đi ra tìm nha hoàn dặn dò vài câu. Nha hoàn nọ thần sắc vội vàng chạy ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc