Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow - Chương 12

Tác giả: Bella

-Em xin lỗi anh, lần sau em sẽ không như vậy_nó cúi mặt xuống hối lỗi, nó rất trân trọng tình cảm anh em này, dù chỉ là họ hàng.
-Phong_Rin lên tiếng
-Cậu Phụ trách đi, tôi không rành lắm, làm vết thương nhiễm trùng thì khỗ_nói rồi Rin đi lại phía hắn nói nhỏ đủ hắn nghe
-Cậu thật sự là một kẻ tồi tệ tôi từng biết, đừng bào giờ để tôi nhìn thấy cậu đi chung với cô ả_hắn nghe xong chẳng nói gì, chẳng đến xin lỗi nó mặc dù thấy mình quá lỗi lầm rồi, hắn lẳng lặng kéo tay Nghi về.
-Quên hắn đi, em đau lắm không anh sẽ băng bó lại nhé, hơi đau đấy_Phong ân cần hỏi nó
-Không sao, có hai anh trai quan tâm thế này là hết đau ngay_nó cố cười thật tươi
Bội Kỳ lúc này kéo tay Huy ra cửa quán bar
-Ngày mai em sẽ làm một bữa tiệc nào đó, đúng 6h anh và Thiên đến nhé, em đã tạo cho cơ hội lần này, nếu mà không được em sẽ cùng Cầm về Mỹ, nhớ không được đưa Nghi theo nhé_Bội Kỳ nói một cách kiên quyết với Huy
Huy vì không muốn Kỳ về Mỹ nên quyết định phải lôi Thiên đi bằng được
—–6h—–
-A, đến rồi sao, vào đi Cầm đang đợi các…._nói đến đây Kỳ đã thấy Nghi theo sau hắn và Huy
-Nghi nhất quyết theo cùng_Huy nói nhỏ vào tai Kỳ
-Vào đi_Kỳ bực bội lên tiếng
Nó ngồi đó, thấy Nghi bước vào định quay bước lên phòng, cánh tay Kỳ kéo lại, nó không muốn làm con bạn thân buồn nên ngồi lại. Không khí căng thẳng một hồi lầu Phương Nghi lên tiếng
-Mình có thể đi tham quan ngôi nhà được không_Nghi lên tiếng, Bội Kỳ vui mừng biết mấy, gật đầu ngay để không khí bớt căng thẳng.
Phương Nghi đi dạo quanh nhà, dừng trước phòng nó, mở cửa ra, Nghi thấy tấm ảnh treo trên tường, bực tức lấy xuống đập nát bức ảnh, còn lấy chân mình chà lên khiến tấm ảnh bị trầy xước kinh khủng. Nó cảm thấy bực tức khi Nghi đi quá lâu không quay lại, vội bước lên phòng mình xem xét, thấy cửa phòng mở nó lập tức xông vào, những hình ảnh thiếu lương tâm đó đập vào mắt nó. Lập tức nó tiếng tới xô ngã Nghi, nó vội vàng khống chế Nghi, tát liên tục vào mặt người giám chà đạp bức ảnh duy nhất còn sót lại quan trong nhất của nó. Những cái tát giáng xuống khiến Phương Nghi phải hét lên, hắn, Huy và Kỳ vội chạy lên xem. Kỳ nhìn thấy bức ảnh bị vỡ nát, vết xước làm tấm hình không còn lành lặn
-Trời ơi, chuyện gì thế này_Bội Kỳ thốt lên
Khánh Huy định vào cản Cầm lại nhưng Kỳ ngăn lại, ánh mắt Kỳ cũng giận dữ vô cùng, làm cho Huy càng không hiểu gì thêm.
Hắn chạy lại, đỡ lấy Phương Nghi, mặt ả lúc này sưng húp lên, mặt đỏ vì những cái tát của nó giáng xuống liên tục. Nó òa khóc như một đứa trẻ bị lạc ba mẹ giữa phố đông người khiến Bội Kỳ thương xót vô cùng.
-Em quá lắm rồi, chỉ là một tấm hình thôi mà, có thể chụp lại khi nào chúng ta muốn thôi_hắn nhìn nó với anh mắt vô cùng tức giận
-Ai nói với cậu là có thể chụp lại bất cứ khi nào nó muốn chứ_Bội Kỳ tiến lại gần hắn, tát thẳng hai cái tát vào mặt hắn.
-Phải đó Cầm, cậu có thể chụp lại mà, cậu đánh con bé ra nông nỗi kia thì cậu phải xin lỗi nó rồi_Khánh Huy nói đỡ cho Nghi
-Các người ra khỏi nhà tôi ngay_nó hét lên
-Biến đi_nó chẳng thấy động tĩnh gì nó hét lên lần nữa.
Hắn đưa Phương Nghi về.
-Mình muốn ở một mình_nó nói với Kỳ
Kỳ kéo tay Huy xuống phòng khách, Bội Kỳ cũng như nó, ngồi khóc từ nãy giờ, Huy cầm lòng không được nên hỏi
-Tại sao thái độ của em và Cầm lại như vậy, ta có thể chụp hình khác mà_Huy nói
-CÁc người chưa biết gì về chúng tôi thì đừng có mà xen vào_Kỳ nín hẳn mới bắt đầu lên tiếng
-Em không nói thì làm sao anh biết được chứ_Huy nói như trách móc
-Nếu như các người chưa biết gì về chúng tôi thì cũng đừng nên trách móc chứ, cái gì cũng có lý do cả_Kỳ nói trước sự tức giận của mình
-Thật ra, hai người trong tấm hình đó là anh trai ruột và mẹ của nó. Anh nó từ khi bị chia cắt với nó không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ. Còn mẹ nó thì…._Kỳ bật khóc, nó thương xót cho số phận của bạn mình
-Tấm hình đó là kỹ niệm duy nhất còn sót lại_Kỳ lại tiếp lời
-Anh xin lỗi, anh nên tìm hiểu kỹ mới phải, anh thật sự xin lỗi_Huy ôm Kỳ vào lòng.
Hôm nay nó đi bộ một mình đến trường, nó muốn thư giản va cố quên chuyện xảy ra ngày hôm qua. Chiếc xe limousine đỗ xe trước cổng trường, dáng người quen thuộc bước ra, vừa thấy ngươi đó, nó đã vội vàng tìm cách trốn đi. Bóng người đó khuất dần, nó mới nhanh chóng chạy thật nhanh vào lớp. nó thở phù nhẹ nhõm
-Chú, chú đến rồi sao_Phương Nghi kéo tay người đàn ông nó đang tránh né
-Ừm, cháu kêu chú đến có việc gì vậy_ông vừa nói vừa xoa đầu Nghi
Phương Nghi bứơc lại gần nó, kéo tay về phía người đàng ông đó, nó chẳng nói năng gì, cũng bước theo, nét mặt nó bây giờ lạnh lùng khó tả.
-Con…con về khi nào mà không nói ta hay_người đàn ông đó lên tiếng khi nhìn thấy nó. Nó không nói gì tỏ vẻ khinh bỉ
-Trước khi chú của tớ còn nói chuyện đàng hòang thì cậu nên xin lỗi_Nghi nói
-Chú có quen biết cô ta sao_Phuơng Nghi lại tiếp tục hỏi chú mình
Chú của Nghi chẳng nói gì, bước đến gần nó, ông ấy khẽ đưa tay xoa đầu nó, nhưng nó né đi
-Ông đừng động vào người tôi_nó lạnh lùng lên tiếng
Đúng lúc hắn, Huy bước vào. Duy, Phong và Sang cũng rảo bước vào, cả ba trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
-Tại sao ông đến đây_Phóng tiến lại gần cố che chắn cho nó
-Con cũng ở đây sao, thật may quá_Ông lên tiếng khi nhìn thấy Phong
Nó khẽ nắm tay Phong kéo lại, nó muốn mình sẽ tự giải quyết việc này
-Ông nên về đi, đừng để tôi thấy chướng mắt_âm vực lạnh lùg của nó
“Chát” Phuơng Nghi tát nó, cô ả lợi dụng lý do Cầm hỗn láo với chú của cô ta
-Mày đừng có mà hỗn láo_Nghi nói với nó, ánh mắt hả hê
“Bốp” người đàng ông đó tát lại Nghi, trước giờ ông thương cô ta như con của mình, luôn chìu chuộng Nghi, chưa đánh Nghi lần nào.
-Chú à, tại sao chú lại tát Nghi thế_hắn lật đật chạy lại đỡ Nghi
-Các cháu không biết gì thì đứng sang một bên, đây là Nguyệt Cầm, chị họ của con đó_nguời đàn ông thốt lên, xót xa cho con gái ruột của mình
-Ông nói vậy là sao, tôi họ hàng gì với các người. tôi không phải con gái ông, mời ông về cho_nó nói vẫn với cái giọng lạnh lùg.
-Con đừng như vậy nữa được không, mấy năm qua ba rất muốn gặp con, ba thật sự nhớ con_người đàn ông đó nói với nó
-Ông không xứng đáng để nhận tiếng ba từ tôi, ông đừng bao giờ xuất hiện truớc mặt tôi nữa, tôi thật sự gê sợ ông, ông biến khỏi mắt tôi đi, dù người ta có nói tôi bất hiếu, vô học, cũng không bao giờ tôi muốn nhận lại một ngươi ba như ông_nó hét lên rôi vội chạy thẳng về nhà, làm cho Kỳ, Duy, Phong và Sang chạy theo.
*** Dương Lâm 42t ba của nó và Phong (vì sao thì chap sau các bạn sẽ biết)
Ông là một phần trong ký ức đau buồn của nó.
Chap này hơi ngắn mong các bạn thông cảm, minh sẽ ra chap nhanh thôi~ ^^~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc