Đại Thiếu Gia Ế Vợ - Chương 29

Tác giả: Đông Phương Ngọc Như Ý

TIỂU HỒNG
Hân Duyệt cười," Mau đứng lên đi, nha đầu ngốc, ngươi cũng là tốt bụng, muốn cứu ta một mạng, bởi vì lúc ấy ai cũng không tin ta có thể sống được. Đúng rồi, ngươi làm việc ở đâu, phòng bếp?"
"Dạ."
"Ngươi đến Tề phủ chắc cũng lâu rồi."
"Phụ thân của Tiểu Nghiên là thợ thuyền của Tề phủ, mẹ làm ở phường thêu, cho nên tôi cũng coi như nha đầu gia sinh (nha đầu là con của tôi tớ trong phủ), từ nhỏ quét dọn trong phòng lão thái thái, sau khi lão thái thái qua đời, thì được phân công tới phòng bếp đốt lửa."
"A, từng làm việc cho lão thái thái, cũng coi như có thể diện, không bằng ngươi đến làm nha hoàn bên cạnh ta đi, đừng làm ở phòng bếp nữa."
Tiểu nghiên vừa mừng vừa sợ, lại cắn môi không dám đồng ý: "Tiểu Nghiên ăn ngay nói thẳng, lại không biết quan sát, không hợp hầu hạ chủ tử, chỉ có thể đốt lửa."
Hân Duyệt sang sảng cười: "Ta thích người ăn ngay nói thẳng, Tiểu Hồng kia nói chuyện không hé nửa cái răng, ta đã sớm chịu không nổi, đi, ngươi dẫn ta đến phòng bếp, ta nói với tổng quản."
Tiểu Nghiên vẫn không dám tin: "Thiếu nãi nãi, tôi...... Tôi thật sự được nhận sao?"
"Nha đầu ngốc, ta nói được là được, đi nhanh đi.\'
Tổng quản phòng bếp má Lí cười híp mắt: "Thiếu nãi nãi để ý Tiểu Nghiên là vinh hạnh của cả phòng bếp chúng tôi, người xem khi nào thì dẫn nó qua?"
Hân Duyệt mỉm cười: "Cũng là má Lí thật tốt, ta ở đây một lát rồi đi, để cô ấy thu dọn một chút, rồi đi với ta luôn."
Tiểu Nghiên nói: "Làm sao dám để thiếu nãi nãi đợi được, người có thể đi về trước, chỉ một chút là tôi qua ngay."
Hân Duyệt bất đắc dĩ cười: "Ngươi không dẫn đường, ta làm sao về được."
Thì ra thiếu nãi nãi này còn chưa biết đường nha.
Xem ra nhân duyên của Tiểu Nghiên đúng là không tệ, mấy bà tử cho cô vài túi điểm tâm, xem như quà tặng. Mấy tiểu nha đầu lăng xăng giúp cô thu thập đồ vật này nọ, người này nói: "Tiểu Nghiên, vận khí của ngươi thật tốt, sau này đến chỗ thiếu nãi nãi hưởng phúc."
Người kia nói: "Tiểu Nghiên, sau này ngươi cũng đừng quên bọn ta nha."
"Tiểu Nghiên, ngươi sẽ không giống Tiểu Hồng tỷ khi dễ chúng ta chứ."
Tiểu Nghiên ngượng ngùng đáp: "Có lẽ qua vài ngày thiếu nãi nãi dùng người không quen tay, ta sẽ trở lại, đương nhiên, nếu ta có thể ở lại, có gì tốt nhất định sẽ nghĩ tới mọi người."
Mấy tiểu nha đầu đều mặt mày hớn hở.
Thấy cô muốn gom luôn chăn đệm cũ, Hân Duyệt nói: "Tiểu Nghiên, cái đó mang theo không được, cũng đừng lấy, bên kia có đồ mới."
Tiểu Nghiên vui vẻ nói với một nha đầu nhỏ gầy: "Đệ đệ của ngươi không phải không có chăn đệm sao, vậy thì cho hắn đi."
Tiểu nha đầu kia cảm ơn không ngớt, vui mừng vô cùng.
Hân Duyệt lại có chút cảm động, hạnh phúc của người nghèo lại giản đơn như vậy.
Một đường trò chuyện, rất nhanh đã đến sau hoa viên, Tề Vân Đình vừa lúc đi tới, "Đi đâu? Lâu như vậy tìm không thấy nàng."
"Tiểu nha đầu này ta thích, liền đến phòng bếp đem nàng về, làm nha hoàn bên cạnh ta." Hân Duyệt quay lại chỉ chỉ hướng phòng bếp, mới phát hiện thì ra đã đi quãng đường xa như vậy.
Tề Vân Đình cười nói: "Nàng thích là tốt rồi, dù nàng muốn sao trên trời, ta cũng phải nghĩ biện pháp hái xuống, huống chi là một tiểu nha đầu, thích thì mang đi."
Hân Duyệt tiến lên hai tay ôm cổ hắn, dựa cả vào người hắn, "Đi một quãng thật xa, không muốn đi nữa."
Tề Vân Đình lắc đầu bất đắc dĩ cười: "Đã gần tới cửa viện, còn làm nũng."
"Nhưng mà, sân viện của chúng ta lớn như vậy, còn lâu mới đi vào tới trong phòng, phải không?"
Nhìn xem bốn bề vắng lặng, cưng chìu nàng một lần đi, bế bổng nàng lên, nhanh chóng Tiến vào ***, giọng nói tuy rằng ra lệnh, lại không có chút nghiên khắc nào: "Sau này thân thể khỏe lại, không được làm nũng như vậy nữa, có nghe không?"
"Không nghe, a a."
Tiểu Nghiên có nghe phu thê đại thiếu gia *** thế nào, chưa từng tận mắt nhìn thấy, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên khác xa lúc ở U châu. Đúng là nhất dạ phu thê bách dạ ân, trăm ngày chồng vợ đậm sâu như biển. Xem ra lời này quả không sai.
Vào phòng rồi, bảo má Ngô thu xếp chỗ ở cho Tiểu Nghiên.
Tề Vân Đình nói: "Ta đã điều tra nến đỏ kia, nếu trên thị trường không có bán, chứng tỏ là được người đặc chế, rất có thể là mấu chốt hại người. Nhưng mà, loại nến đỏ này rất thường thấy, không thêm hương liệu năm văn tiền một đôi, thêm hương liệu thì mười văn tiền một đôi. Cửa hàng Tề gia quản lí cũng có, quản gia nói nến đỏ hôm đó là ra cửa hàng lấu về, hương liệu bên trong chính là đàn hương bình thường, cho nên không phải vấn đề từ nến đỏ."
"Đúng vậy, nếu hương liệu có vấn đề, không phải chỉ mình ta gặp chuyện, chàng cũng ngửi được mà, sao chàng lại chẳng có việc gì cả? Xem ra, khẳng định là trong đồ gì đó ta ăn, chàng lại không ăn."
"Lúc ta ra ngoài kính R*ợ*u, bọn họ có cho nàng ăn gì không?"
"Thôi, đừng nói nữa, nhà chàng quy củ thật nhiều, làm ta đói gần ૮ɦếƭ, cũng không có gì cho ta ăn."
"Trà."
"Trà."
Hai người đồng thanh nói.
Đúng vậy, Hân Duyệt chỉ uống ba ly trà kia, Tề Vân Đình không có uống.
"Thực rõ ràng, hung thủ cũng không muốn hại chàng, chủ yếu là hại ૮ɦếƭ vợ chàng mà thôi. Ta nghĩ có thể là nha hoàn nào nhìn trúng chàng, muốn dòm ngó ngai vị thiếu nãi nãi, mới hạ độc thủ như vậy. Cô Tiểu Hồng kia rất có khả năng, ta nhìn cô ta không thuận mắt. Ôi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
Hân Duyệt rời khỏi bàn, bước đến ngồi lên tháp, miễn cưỡng bóc vỏ vải, mắt lạnh thờ ơ nhìn.
Tiểu Hồng mang theo một bình trà ấm đi vào, trời nóng, cửa không đóng, cho nên Hân Duyệt vừa vặn nhìn thấy cô ta đi tới.
Tiểu Hồng đặt bình trà lên bàn, Tề Vân Đình lạnh lùng hỏi: "Ngày đó, ngươi cho thiếu nãi nãi uống trà gì?"
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, không hiểu nói: "Đại thiếu gia đang nhắc tới ngày nào?"
"Đêm động phòng hoa chúc." Thanh âm không lớn, nhưng ánh mắt lạnh lẽo làm Tiểu Hồng rét buốt.
"Dạ bẩm đại thiếu gia, hôm đó ly thứ nhất màu xanh biếc là Tây hồ Long tĩnh, ly thứ hai màu đỏ là trà phỗ nhị, ly thứ ba màu đỏ là trà khổ qua. Hỉ bà nói, ba ly trà phải khác nhau, cho nên tôi đã chọn ba loại này. Lá trà lấy từ khố phòng trong phủ, chỗ quản khố còn có ghi chép, đại thiếu gia có thể xem lại."
Trả lời quả thực thiên y vô phùng. (không dấu vết)
Hân Duyệt lại đứng dậy, vòng đến phía sau, dùng miệng đưa một quả vải đã bóc vỏ vào miệng Tề Vân Đình." Phu quân nói nhiều vậy, có khát nước không?"
Tề Vân Đình ngoài miệng nói đừng nháo, nhưng vẫn ăn, cũng nhân cơ hội cắn *** nhỏ của nàng một chút.
---- chính mình tận tâm phục vụ đại thiếu gia năm năm, lại không được hắn liếc mắt một lần, bây giờ hắn lại sủng ái nữ nhân này như vậy, chỉ lúc nhìn ả thì ánh mắt mới dịu dàng như nước.
Tiểu Hồng nghĩ rằng vợ chồng bọn họ không để ý cô ta, lại không biết tia đố kị trong mắt cô đã bị hai người họ nhìn thấu.
Tề Vân Đình kéo Hân Duyệt ôm vào lòng, để nàng ngồi trên đù* mình.
Mí mắt cũng không nhướng, lạnh lùng nói: "Tiểu Hồng, ngươi là người thông minh, hẳn là biết tác phong của ta, tốt nhất nên thật thà, có lẽ còn có đường sống, bằng không đợi ta tra xét được, xem ta có rút gân, lột da của ngươi không. Đi xuống tự ngẫm lại đi."
Tiểu hồng hít sâu một hơi, lui xuống.
Hân Duyệt chơi đùa với sợi tóc của Tề Vân Đình, "Chàng không thấy vừa rồi cô ta trả lời rất đầy đủ sao, chỉ giống như đánh vào bông gòn thôi."
"Yên tâm đi, không tới ba ngày, cô ta sẽ chịu không được áp lực. Duyệt Duyệt, mấy ngày nay điều dưỡng thân thể cho nàng, ta đã nhịn rất lâu, tối nay nhất định phải khai huân."
Những cái hôn cuồng nhiệt tới tấp hạ xuống, Hân Duyệt âm thầm hối hận buổi chiều bởi vì trời nóng ăn mặc mỏng manh đã tạo cơ hội cho hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc